Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

MÂY VÀ BỐ

Một chiều đông, khi cái gió với cái lạnh đến gần trong từng hơi thở, cái hanh khô làm cơ thể Hòa An thấy khó chịu vô cùng. Cô đang đơn độc ư? Phải chăng người đó đã dần quên cô như chưa từng quen biết . Cô không thể giải thích được, và cũng không muốn nghĩ tới những kỉ niệm thân thương đó, nhưng biết làm thế nào đây, cái gì đẹp đẽ thì cứ luôn hiện hữu trong tim. Cô đã từng bảo anh rằng: “ Khi đóng cửa lại thấy thế giới thật nhỏ bé. Khi mở cửa ra, thế giới bao la không tưởng”. Anh bảo triết lí đó là cái văn chương sống còn của “ Hòa An siêu nhân”, và đến giờ cái văn chương ấy vẫn tồn tại trong cô, chỉ có điều là anh đã đến bên 1 người con gái khác, anh quên “ Hòa An siêu nhân” 1 cách nhanh chóng và đáng thương.

Hôm nay đã là 6 tháng mang thai, Cô và Thiên thần Mây bé nhỏ… ngày ngày cô kể chuyện cho con nghe, nào thì bố thương Mây nhất, bố nhớ Mây nhưng vì công việc nên Bố không tới thăm Mây được…..Rồi thì,, Mẹ nhớ Bố lắm Con yêu, Mây bé bỏng, Con và gió hãy mang bố về với mẹ con mình, mẹ muốn bố bảo vệ mẹ con mình khỏi bóng tối, mẹ sợ bóng tối lắm …

 Ngày đó của 6 tháng về trước.......

 Hòa An chưa từng nghĩ sẽ có ngày Nguyên Bình rời xa cô chỉ vì cái hiểu lầm không kịp giải thích đó. Cô chán chường mọi thứ và ánh mắt hẫng hụt. Ngày đó là hiểu lầm mà, sao anh không cho Cô giải thích ngọn ngành, sao anh lại tin những lời của người khác, sao anh không tin vào tình yêu của 2 người cơ chứ?????... Dấu hỏi to đùng cứ quẩn quanh khắp đầu Cô. Vâng, Hòa An của ngày hôm nay không còn tinh nghịch như ngày nào, đôi môi hay cười và ánh mắt biết nói cũng dần ẩn đi lúc nào không hay.

 Đêm đó, trời mưa như chút nước

- Hòa An, đi với anh, anh và em sẽ cùng nhau sống hạnh phúc.

- Nguyên Bình, em không thể, em còn bà ngoại, còn bạn bè, còn việc học hành, làm sao bỏ hết được.

- Chẳng lẽ em không yêu anh? Em không thể vì anh mà bỏ hết tất cả ư?

- Anh….anh sao lại nghĩ thế, anh hiểu em mà, chỉ là em cần có thời gian để thu xếp mọi chuyện thôi.

- Ba ngày thôi được không em, anh không thể cãi lời bố mẹ mãi được, không khí trong nhà giờ căng thẳng lắm, anh không muốn tiếp tục rơi vào trạng thái này.

- Đợi em, đợi em nhé.

 Câu chuyện kết thúc  bằng cái ôm siết mạnh, cái ôm này là Hòa An chủ động, Cô thì thầm vào tai anh: “ Mọi chuyện sẽ nhanh tốt đẹp, em yêu anh”.

Ngoài trời gió rít mạnh, mưa ngày càng nặng hạt, trong căn phòng trọ nhỏ, có 2 trái tim cháy bỏng với tình yêu, mưa cứ rơi…2 trái tim vẫn thổn thức.

- Anh, uống tí rượu cho ấm không?

- Ồ, An Cô Nương của a hôm nay biết cả rượu chè be bét đấy hử?

- Chứ lị, em là Trương Hòa An mà, ở đâu có bóng tối, ở đâu có người bị áp bức, An Cô Nương sẽ ra tay trượng nghĩa.

- Hóa ra anh là người bị áp bức, và em là mĩ nhân cứu anh hùng sao?

- Đâu có, anh chỉ là đang bị bố mẹ cấm yêu em 1 tí thôi, cũng vì bố mẹ thương anh mà, anh phải mạnh mẽ lên nhé, không được u ám như này đâu.

Hòa An vừa nói, tay vừa ôm Nguyên Bình tử đằng sau, cô hiểu anh hơn bất kì ai, anh bề ngoài mạnh mẽ, cứng cỏi bao nhiêu thì bên trong lại đối ngược hoàn toàn. Nguyên Bình trong vòng tay cô giờ cần người che chở hơn ai hết. Người ta bảo con trai thì phải đánh đông dẹp bắc, con trai thì phải bảo vệ con gái, rồi thì con trai không được khóc, con trai mà khóc thì khác gì đàn bà. Sai hết, Hòa An thường bảo Nguyên Bình, rằng cô sẽ là điểm tựa cho anh, rằng anh cũng có thế khóc, anh cũng có thể mềm yếu, và rằng cô sẽ bên anh lúc anh cần cô nhất. Cô khác với những người con gái khác, cô chân thật và giản dị, cô không chạy theo lợi ích như những người con gái mà anh từng gặp, chỉ có thế thôi cũng đủ để một Nguyên Bình từng trải yêu cô say đắm.

Nguyên Bình từng yêu một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, hai người thậm chí còn tính đến chuyện kết hôn, nhưng chỉ vì cô gái đó cứ bắt anh phải mua nhà riêng, mua ôtô riêng, rồi bắt anh phải xin bố mẹ chia tài sản. Anh bao lần khuyên nhủ và dỗ dành, rằng không phải anh tiếc tiền ,mà do bố mẹ anh chỉ có mình anh là con trai, anh không thể bất hiếu thế được. Cô gái kia cứ khăng khăng không chịu, lại còn bắt anh phải chọn lựa giữa cô ta và bố mẹ anh. Nguyên Bình hết cách với cô ta, cuối cùng anh đành chấp nhận chia tay,2 tháng sau khi chia tay cô gái kia lấy một tay giám đốc kếch xù, có xe, có nhà, có tiền…..

Sau đó 1 năm, Nguyên Bình quen Hòa An, anh thấy được ở Hòa An nhưng điểm mà anh còn thiếu xót, chính sự chân tình của Hòa An đã giúp anh hiểu ra được tình yêu đích thực, 1 tình yêu không tính toán vật chất, 1 tình yêu đơn giản như chính cái tên của 2 người ghép lại- Bình An.

Miên man với suy nghĩ của quá khứ, chợt Hòa An lắc nhẹ vai Nguyên Bình

- Thế nào.. anh có uống với em không phu quân?

- Gì cơ? Em nói lại xem nào?

- Ờ thì.. a có uống với em không?

- Không, em nói lại câu sau ấy……e gọi anh là gì ấy nhỉ?

- Hì hì,… Phu quân, anh lắm chuyện quá đấy.

Nguyên Bình cười tươi rói, dường như anh không còn sầu não như lúc mới bước vào phòng nữa, trong đầu anh giờ chỉ có ánh sáng phía trước, anh yêu người con gái đang bên cạnh anh, anh nhất định sẽ lấy người con gái đó, anh sẽ cùng cô ấy sinh con, cùng cô ấy sống hạnh phúc đến khi 2 người thành ông cụ- bà cụ.

Hòa An rót ít rượu vào 2 chén, cô đưa Nguyên Bình chén đầy, cô lấy giấy bút và viết viết, rồi quay sang Nguyên Bình kêu anh kí tên vào. Nguyên Bình cầm tờ giấy trên tay, a bật cười và nhìn Hòa An một cách trìu mến

- Hòa An, có người muốn lấy anh làm chồng, có phải em không vậy?- Nguyên Bình hét to.

Hòa An lấy tay bịt mồm Nguyên Bình và suỵt suỵt:

- Anh làm gì mà hét toáng lên thế? Người ta nghe thấy thì ngại chết đi được.

- Vợ tôi bảo tôi không được nói với thiên hạ là tôi đã có vợ đâu đấy.

- Này, anh thích trêu em à, đáng ghét.

Nguyên Bình kéo Hòa An vào lòng, thế là giờ anh đã có Vợ ư? Không thể tin nổi vào mắt mình, anh kí tên vào tờ giấy Hòa An vừa viết, đơn xin làm Vợ Chồng,,, có tên anh, tên cô, giờ đây anh đã có vợ dưới sự minh chứng của tình yêu.

Anh uống ực hết chén rượu, quay sang cũng thấy Hòa An đang ngửa cổ lên uống, rồi cô cũng há mồm và hà hà như bao kẻ uống rượu chuyên nghiệp. Nguyên Bình yêu cái nét đáng yêu của cô, anh rót thêm 1 chén nữa, lại uống, lại rót,…

- Vợ ơi, giờ mình làm gì nhỉ?

- Đi ngủ đi Chồng, anh ngủ dưới đất đi, đêm nay em nhường cho anh ôm con cá sấu của em đấy

- Ơ, có ai quy định là Chồng phải ngủ với cá sấu đêm tân hôn không Vợ?

- Anh hay thật, cá sấu đó là linh hồn của em đấy, anh ngủ với nó cũng coi như ngủ với em mà.

- Không đâu, anh chẳng mê cá sấu đâu, anh yêu Vợ Hòa An của anh cơ.

Nói rồi Nguyên Bình nhảy tót lên giường ôm chặt Hòa An, anh nhìn cô chằm chằm, đôi môi anh khẽ chạm môi cô, anh ôm cô chặt hơn. Không kháng cự, không dữ dằn như mọi lần, Hòa An ngoan ngoãn đáp trả nụ hôn của Nguyên Bình và cũng ôm anh thật chặt. Mưa vẫn rơi lộp độp, gió vẫn rít ào ào,.. chỉ có tình yêu là vĩnh cửu.

Có ai ngờ rằng,,,,,,, một sinh linh bé bỏng đang dần chuẩn bị có mặt trong cuộc sống muôn màu đầy thi vị .... Hòa An không rụt rè hay ân hận, cô không hối tiếc, cũng không dằn vặt, Hòa An vô tư và trong sáng,,, chuỗi ngày tiếp theo với bao bất ngờ khó tả....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: