Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 19

#YÊU_ANH_NHƯ_SINH_MỆNH
#CHAP19
Nguồn Khuyết Hạo Phong

Nhã Vy tỉnh lại, đưa tay uể oải lấy ống oxy xuống cảm nhận từng cơn ê buốt cắt da, cắt thịt. Cô đảo mắt tìm Thiên Ân, thư kí bước vào.
- Cô tỉnh rồi hả? Tốt quá rồi.
- Thiên Ân đâu thư kí Phạm?
- À, ừ,....chờ cô qua nguy kịch, cậu phải về Sài Gòn giải quyết công việc gấp. Cậu bảo sẽ quay lại ngay.
Ánh mắt thư kí cụp xuống, thái độ khác lạ làm Vy lo lắng.
- Tôi hôn mê bao lâu?
- Dạ, 2 hôm ạ.
- Ai đã muốn giết tôi vậy? Thiên Ân đi tìm họ phải ko? (Vy dò xét)
- Mọi thứ còn đang điều tra, cậu chỉ về tập đoàn làm việc thôi.
Thư kí ko muốn nói gì thêm nên Vy ko tiện hỏi nữa. Cô nhìn qua cửa sổ nhủ lòng.
- Anh đi đâu trong lúc này vậy Thiên Ân, tại sao lòng em lại thấy sốt ruột, lo âu thế này.

Thiên Ân gần cả tuần mới có thể tỉnh lại, cậu mở bật mắt lên khi cơn mơ thấy Nhã Vy người đầy máu me. Thiên Ân toát mồ hôi. Ông Vũ vẫn luôn túc trực bên cậu.
- Điện thoại con đâu.
- Làm gì mới sống trở lại đã tìm điện thoại hả? Đây.
Ông đưa cho Thiên Ân, cậu vội vàng mở lên. Bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, bấy nhiêu tin nhắn tìm anh. Thiên Ân đọc từng tin mà thắt tim lại. Anh gọi Vy. Ông Vũ ra ngoài.
- Anh đây, em khỏe chưa?
Vy nghe được giọng Ân, cô mừng rỡ.
- Em khỏe rồi, anh đi đâu thế? Sao giọng anh mệt mỏi vậy?
- Hỏi từ từ nào. Anh đang sắp xếp công việc rồi sẽ nhanh chóng về với em mà. Ngoan nha anh thương.
- Giờ anh bận lắm hả?
- Ừm. Nghe anh nói nè, em đi theo thư kí nhé. Đừng hỏi nhiều, khi nào gặp anh sẽ giải thích, được ko em?
- Vâng, em nghe anh!
Thiên Ân tắt máy, gọi cho thư kí.
- Cậu chủ tỉnh rồi, tạ ơn Trời phật.
- Cậu hãy đưa Nhã Vy sang Pháp trước giúp tôi. Ngày mai tôi sẽ bay sang sau nha.
- Sao gấp vậy cậu?
- Mau đi nhanh đi, nếu Nhã Vy còn ở đây, chắc chắn ba tôi và trưởng tộc, cả tập đoàn JB sẽ hại cô ấy lần nữa.
- Nhưng...lần trước người khác hại cô Vy chứ ko phải dòng tộc.
Thiên Ân khựng lại.
- Vậy là ai?
- Là Thiên Hùng và Dương Diệp.
Thiên Ân nghiến răng.
- Khốn nạn. Để ta lo, cậu đưa Vy đi, đằng nào gia tộc cũng truy Vy thôi. Nhanh đi đi.
Ông Vũ vào, Ân tắt máy.
- Uống chút nhân sâm đi cho lại sức.
- Ba này. Ba sống bao lâu nay trong cảnh mất tự do, luôn bị dòng tộc kiểm soát, ba ko mệt ư?
- Mệt, nhưng ta ko có quyền lựa chọn.
- Hôm nay con sẽ ra khỏi nhà này. Trước khi đi con muốn hỏi ba "mẹ con là ai"?
- Con hỏi làm gì, mẹ con, ta cũng chẳng nhớ là ai.
- Ba rất quá đáng, ba cực kì quá đáng với con. Khi con đi, ba giữ gìn sức khoẻ.
- Mày là thằng bất hiếu.
- Là ba và mọi người ép con thôi.
- Được, tao để xem mày đi được bao lâu. Bước ra khỏi cánh cổng nhà này, mày sẽ ko còn 1 thứ gì hết. Tiền bạc, nhà cửa, xe cộ....mọi thứ tao sẽ thu hồi.
- Ba cứ lấy hết, con có khả năng sống được, ko cần tài sản của ba.
Thiên Ân lầm lì ôm bụng đặt chân xuống sàn.
- Tao ko tin mày sống được với cô gái đó lâu dài. Tao đợi xem mày sống ra sao nếu ko có Triệu Thiên.
Thiên Ân cười nhạt, anh lấy áo bước từng bước nặng nề. Ông Vũ thở dài.
- Ta sẽ để cho con sống theo con muốn 1 thời gian, rồi con sẽ thấy, cuộc đời ko phải màu hồng.
Thiên Ân đi thẳng ra sân bay, ngồi trên taxi, anh lấy tay sờ lên màn kính điện thoại, hình ảnh Nhã Vy mặc váy trắng tinh khôi cười rạng rỡ, nước mắt Ân rơi tách xuống gương mặt Vy.
- Làm em khổ rồi, chấp nhận sống khổ cùng anh nhé em.
Ân lướt lướt thấy hộp thư mail có thư lạ gửi đến kèm tệp video. Ân mở ra xem cười khinh bỉ khi những thước phim hoan lạc của 2 kẻ bỉ ổi kia hiện lên. Thiên Ân nhếch mép nhủ thầm.
- Điều duy nhất ba làm đúng trong cuộc đời con chính là ko để người phụ nữ đồi bại này ở cạnh con. Cảm ơn ba!

Tại Pháp.
Thư kí đã giúp Thiên Ân mua vé sang Pháp vì mọi tài khoản của cậu chủ đều bị khóa.
- Cảm ơn cậu nhiều nhé thư kí Phạm.
- Không có gì, cậu đã cho tôi nhiều hơn những gì tôi có thể làm cho cậu mà.
Ân nắm tay Vy.
- Cậu chủ, cả cậu và cô Vy đều bị thương, tôi thì ko thể ở đây lâu được, tôi phải về tập đoàn.
- Ừ, về đi.
- Tôi đã thuê cho 2 người 1 căn nhà gỗ bên cánh đồng hoa như ở Việt Nam. Đây là số tiền nhỏ tôi gửi cậu để trang trải trong thời gian dưỡng bệnh.
- Ko cần đâu, tôi lo được.
Thư kí ko nói gì, nhét phong bì vào tay cậu chủ rồi chạy nhanh. Nhã Vy mắt đỏ hoe thầm cảm ơn thư kí.
Sau đó là những chuỗi ngày Thiên Ân và Vy sống hạnh phúc nhất có thể. Lành vết thương, Ân đi xin việc ở các công ty, đi rất nhiều chỗ nhưng xem tên Triệu Thiên Ân, mọi người đều từ chối. Ân biết có bàn tay của cha nhúng vào. Anh cố gắng đi thêm cũng ko có gì khả quan hơn. Buổi tối, Vy nấu cơm sẵn chờ Ân về. Anh để tập hồ sơ lên, dáng vẻ mệt mỏi.
- Sao vậy anh? Chưa xin việc được hả?
- À..sắp làm rồi. (Ko muốn Vy nghĩ nhiều nên Ân nói dối)
- Anh ăn cá này đi, ngon lắm. Em nấu canh chua nữa nè.
- Uh, em cũng ăn đi. Hôm nay em làm gì?
- Em xin được 1 chân phục vụ ngoài quán bán đồ ăn rồi. Hihi.
Vy cười tít mắt, Ân xoa đầu.
- Khổ cho em rồi, lẽ ra anh phải làm thật nhiều tiền để em khỏi vất vả mới đúng.
- Anh sai rồi, muốn gia đình hạnh phúc, cả 2 phải cùng nhau cố gắng đúng ko nào. Dù anh có giàu có hay nghèo khổ, em vẫn yêu anh. Chúng ta cùng đi làm, cùng ăn cơm, cùng nắm tay nhau, với em như vậy là đủ rồi.
Thiên Ân nắm tay Vy.
- Anh hứa sẽ ko để em khổ nhiều.
Vy cười hạnh phúc xiết chặt tay Ân.
Sau bữa tối, họ ngồi tựa lưng nhau ngắm bầu trời về đêm, tâm sự yêu thương. Vy nằm trong lòng Ân nghe nhịp tim anh đập. Ân hôn lên đôi mắt trong veo ấy và họ hòa quyện nhau hằng đêm.
Cuộc sống nếu như ko tính toan vật chất chắc Ân và Vy có thể hạnh phúc thực sự nhưng cuộc đời mà, vẫn cần kinh tế để trang trải mọi thứ.
Ban ngày Ân giấu Vy xin đi làm phụ hồ ở các công trình xây dựng. Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, Ân mặc bộ vest chỉn chu, bảo Vy là đến công ty làm việc. Khi khuất xa cô rồi anh thay quần áo, khoác bộ đồ công nhân lên người. Ân tuy ko phải dân lao động nhưng anh có sức khỏe nên làm cũng khá tốt. Nhận tiền hàng tuần, Ân vui vẻ cầm về cho Vy giữ. Trở về nhà mặc lại vest lịch sự.
- Anh này, sao làm công ty mà lãnh tiền tuần vậy anh?
- À, bên Pháp nhiều công ty trả thế đấy em. (Ân lấp liếm)
- Vậy hả? Mà sao em thấy tay anh bị xước nhiều vậy, như anh khiêng gì bị trúng tay thế?
- À, chắc hôm bữa phụ khiêng máy ở công ty đó.
- Hi, vậy chắc anh mệt lắm. Em thấy dạo này anh về ngủ ngon lắm.
- Ừ. Tại em cho anh ăn no rồi mình hoạt động liên tục nên anh mệt thế đấy.
Thiên Ân đá lông nheo trêu Vy, mặt Vy đỏ ửng.
- Cái anh này...
Tới giờ rồi, làm việc tiếp thôi.
- Ủa, tối mà anh.
- Uh, tối mới làm nè, từ ngày mai, anh làm thêm ca sáng nữa nha.
Vy ngơ ngác ko biết Ân làm gì thì anh đã bế cô lên đi vào giường. Vy đấm vào ngực Ân nũng nịu.
- Việc anh nói làm là đây hả?
- Đúng rồi. Sáng mai 1 cái nữa nha.
- hông...
Thiên Ân tuột váy Nhã Vy, hôn lên ngực cô cuồng nhiệt.
- Cày kiếm đứa con nha em!
Vy e ngại, khép chân lại thì Ân nhanh chóng đẩy ra, anh hôn khắp nơi như thể mới lần đầu bắt trọn cơ thể cô. Những âm thanh nóng bỏng phát lên, tiếng thở hì hộc của Ân, tiếng rên khẽ thỏa mãn của Vy...mọi thứ đã tạo nên 1 gia đình sắp hoàn chỉnh trước mắt. Sau mỗi lần gần gũi, Ân đều ngủ thiếp đi rất nhanh trong lòng Nhã Vy. Tóc Ân rũ xuống che nửa khuôn mặt điển trai ấy, Vy vuốt lên ngắm nhìn người yêu ngủ say sưa.
- Ngủ thôi có cần phải đẹp vậy ko hả? (Vy hôn lên sóng mũi Ân)... Sao dạo này thấy anh đen nhiều thế, hay anh đi khảo sát công trình nhỉ?
Vy thương Ân rất nhiều. Cứ nghĩ đến việc anh từ bỏ địa vị, danh vọng vì mình thì Vy đã ko cầm được nước mắt. Vy vuốt mặt Ân.
- Có lẽ anh đã rất mệt mỏi nhỉ? Em sẽ yêu anh nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Em yêu anh như sinh mệnh của chính mình Thiên Ân à.
Cô dụi đầu vào ngực Ân thút thít, Ân với tay ôm Vy lại ngủ ngon lành.
Và như lời anh nói, trời chưa sáng hẳn, Ân đã kéo váy của Vy lần nữa.
- Ngủ thêm đi anh, anh sẽ mệt đấy.
- Để xem em mệt hay anh mệt.
Ân lại cho vào quan hệ lâu hơn. Lúc xong, anh tắm rửa thay vest. Vy làm bữa ăn sáng. Cô chạy bàn suốt ngày nên bàn chân sưng lên, đi hơi đau. Ân trong phòng tắm bước ra, giờ mới để ý.
Ân ngồi xuống, nâng chân Vy lên.
- Chân em sao sưng húp vậy?
Ân nhìn 2 bàn tay Vy, thấy da nứt nẻ, trắng bệch.
- Tay nữa, em làm gì vậy hả?
- Em...em làm thêm.
- Làm gì? (Ân quát Vy)
- Em chạy bàn với khi thưa khách thì em nhận rửa chén.
- Hôm nay em nghỉ đi. Anh ko muốn em làm công việc đó nữa. Anh sẽ làm thêm ở công ty, lương hơn hẳn em làm cả ngày rồi.
- Nhưng....
- Ko được cãi anh. Ở nhà, nấu cơm, giặt giũ, em trồng hoa và hái Lavender đi bán cho vui là được rồi. Ko nghe, anh mà biết em dối anh đi làm thì anh cáu đấy.
Vy cúi mặt, tiu nghỉu như con mèo. Ân nhìn đồng hồ, chạy vội. Lên đến công trường, Ân đăng kí làm thêm ca tối đến 11h khuya mới về tới nhà. Vy vẫn ngồi đợi Ân về.
- Hôm nay được thưởng nóng, gấp đôi hôm qua nè em, cất đi, mai mua thêm vài quần áo mới mà mặc.
- Sao anh về muộn vậy? (Vy buồn)
- Anh tăng ca làm thêm ít dự án thôi. Mai ngủ trước đừng đợi anh nha.
Vy ôm chầm Thiên Ân, nước mắt lưng tròng.
- Thôi, đừng khóc mà. Anh đi làm rất thoải mái, cứ nghĩ có em đợi anh ở nhà thì anh khỏe hắn rồi. Thôi đi ngủ nha em. Anh cũng mỏi thật đấy.
Ân cười tươi cho Vy đỡ lo lắng. Có lẽ, với họ hạnh phúc vậy là đủ.

4 tháng sau...
Sáng hôm nay vẫn như mọi buổi sáng khác, Ân hôn Vy tạm biệt đi làm. Vy ở nhà chăm hoa và hái mang ra phiên chợ. 1 chiếc xe hơi siêu xịn dừng trước căn nhà gỗ của họ.
Ông Thiên Vũ cầm gậy bước xuống xe. Vy ngước nhìn, nhận ra là cha Thiên Ân nên vội đứng lên cúi chào.
- Cháu chào bác!
Ông ko chào lại, đi thẳng vào căn nhà, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ.
- Con trai ta nó ở được đây sao?
Vy biết ông Vũ chuẩn bị xỉ vả mình nên cô nuốt tủi hờn, im lặng.
- Sao cô ko nói gì? Cô khiến Thiên Ân khổ đã đủ chưa. Tới lúc ta đón nó về rồi.
Vy nước mắt lã chã quỳ xuống dưới chân ông.
- Con biết, thân phận con ko xứng với Thiên Ân nhưng chúng con yêu nhau thật lòng.
- Yêu à, cô biết định nghĩa tình yêu là gì chưa? Cô để nó hi sinh vì cô cả tương lai nó thì gọi là yêu hả?
Ông đập gậy tức giận, Vy vẫn quỳ van xin.
- Con biết bác luôn tìm cách ngăn cản Ân yêu người ko phù hợp. Nhưng lần này, con và Ân ko thể xa nhau nữa bác ơi.
- Cô biết thằng Ân nó làm gì ko?
Vy gạt nước mắt.
- Dạ, anh làm giám sát cho công ty ạ.
- Giám sát à. Đi theo tôi đến gặp nó.
Ông Vũ thái độ khinh khỉnh, lên xe trước, Vy suy nghĩ rồi cũng đi theo ông ta. Cô nghĩ dù sao bây giờ gặp Thiên Ân cô cũng ít lo sợ hơn khi đối mặt với gia đình anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: