•-Chương 6-•
Cô và tiểu Thu làm việc tới tận 4h. Lúc làm xong thì 2 người mệt rã rời. Trách sao được? Biệt thự Lục gia rộng nhất thành phố A này, mà chỉ có 2 người lau, mệt là điều có tránh khỏi. Chưa kể...lau nhà xong cô và tiểu Thu còn phải giặt đống đồ nữa. ~
Trong lúc cô đang ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi thì anh đã về. Trông anh có vẻ khá mệt mỏi, áo quần xộc xệch, 2 cúc áo sơ mi sớm đã bị bung ra. Mà khoan! Có gì đó sai sai. Tại sao trên người anh lại thoang thoảng mùi rượu thế kia?
"Có lẽ anh đi dự tiệc xã giao chăng?" - cô nghĩ thầm
*Review lúc 3:45pm
~Lục tổng~
Anh đang cắm cúi làm việc thì khẽ nhìn lên. Một cô gái ăn mặc hở hang: chiếc áo ống làm hở đến nửa ngực của ả, phần váy thì ngắn cũn cỡn, tưởng chừng có thể nhìn thấy bên trong của cô ta, trên tay thì cầm một li rượu. Ả uốn éo chẳng khác gì một con đuông dừa:
"Anh làm việc tới giờ chắc mệt lắm đúng không? Mời anh uống chút rượu đi để lấy sức làm tiếp đi ạ~! "- giọng ả ngọt xớt nghe muốn mắc ói
Anh khẽ chau mày. Lấy hai tay xoa hai vầng thái dương:
"Ừ! Để tôi uống!" - anh trả lời sau đó cầm ly rượu uống 1 hơi
Uống xong, anh bỗng thấy cơ thể nóng lên.
"Xuân dược? Mình tính đưa cho cô ta chút tiền rồi đuổi đi nhưng không ngờ cô ta lại lẳng lơ thế này!" - anh thầm nghĩ
Phía dưới đã động đậy.
Cô ta ưỡn ẹo quấn lấy anh, sau đó khẽ hôn lên yết hầu.
Hạ bộ lúc này đã cương lên. Mặt anh đỏ bừng. Vội gạt lấy tay ả ra, rồi quăng cho ả đống tiền:
"Cầm lấy tiền rồi cút!"
Không kịp đợi ả trả lời, anh vội bước ra ngoài.
Đi ra ngoài chỗ đậu xe, anh vội lấy chiếc xe của mình rồi lái một mạch về nhà.
*Hết review*
Cô lại thấy sắc mặt anh đỏ ửng, vội hỏi:
"Anh không sao chứ?"
Anh trả lời, giọng khàn đục:
"Đi lên phòng, hôm nay chúng ta tiếp tục...chuyện tối hôm qua."
"Ừ..." - cô khẽ cắn môi
*Đi lên phòng
Anh đóng sầm cửa lại, ép cô vào tường, nhanh chóng xé toạc chiếc váy nữ hầu xinh đẹp.
Sau đó anh dùng tay đâm thẳng vào nơi xinh đẹp kia mà không nói với cô một lời.
"Á...đau quá...anh...nhẹ...thôi a!" - cô hét lên
Anh vẫn không nói gì, tiếp tục dùng tay ra vào nơi hang động của cô.
Làm chán, anh nhanh chóng cởi thắt lưng trói hai tay xinh đẹp của cô. Sau đó dùng tay xé nốt phần áo ở ngực và nhanh chóng cởi đồ của anh ra.
Anh dùng cái thứ đã sớm nhô lên của mình không nói gì đã đâm thẳng bên trong cô.
Cô rất đau, vội la lớn:
"Á đau quá, anh thả tôi ra đi mà...huhu!" - cô khóc nức nở
Nhưng anh vẫn không dừng.
Sau khi đã xuân dược đã hết tác dụng, anh rút ra, mặc quần áo vào, sau đó đi ra ngoài và đóng cửa lại cái RẦM để lại cô đang tàn tạ nằm trên giường.
Cô nằm đó, nước mắt khẽ chảy xuống..
Vẫn là dấu vết xanh tím như hôm qua..
Còn...
•—Hết chương 6—•
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro