
CHƯƠNG 3
Mồ hôi làm tóc anh ta ướt đẫm ,khi anh ta cúi mặt lại gần Khánh Thù, mùi mồ hôi ngai ngái phả vào mặt cậu.
Tiết học cuối cùng có một bài kiểm tra nhỏ, khánh Thù đang cắm cúi làm bài, không cẩn thận để cùi trỏ thúc nhẹ vào cánh tay người cùng bàn đang say ngủ.
Cậu tưởng rằng chạm nhẹ một cái như vậy cũng không làm anh ta chú ý.
-" Có phải cậu muốn chết không?"
Không ngờ anh ta vừa ngước mắt lên đã mắng xa xả:
- "Đừng có chạm vào tôi nữa đấy!"
Khánh Thù sợ hãi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, vội vàng thu mình lại một góc, tỏ ý tôn trọng.
Phòng học vốn đã yên lặng, tiếng quát của anh ta, vì thế, còn đọng lại một lúc lâu mới tan đi.
Cô giáo trông giờ kiểm tra ngồi trên bục giảng, trừng mắt nhìn ra cửa sổ, như đang cố nuốt hết phẫn nộ và bực tức vào bụng, nhồi nhét để rồi sau đó tiêu hóa đi.
Nộp bài xong là hết giờ học, nhưng buổi trưa Khánh Thù không về nhà mà ở lại ăn trưa trong căng-tin trường.
Trong căng-tin, khánh Thù lại gặp phải gã cùng bàn đáng ghét. Lúc này, tâm trạng của anh ta có vẻ khá hơn rất nhiều, đang ở giữa một đám tiền hô hậu ủng các sinh viên khác, sắc mặt hồng hào so với vẻ ủ rũ, mệt mỏi ban nãy, cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Anh ta nhìn thấy Khánh Thù, khẽ lừ mắt lườm cậu một cái, làm Khánh Thù sợ hãi vội vàng cúi đầu bưng khay cơm bước đi thật nhanh. Trong nhà ăn vang lên một trận cười ồn ã... mang theo vẻ hung hăng, càn quấy và... Thê lương?
Buổi chiều lên lớp, khánh Thù mới sực nhớ ra vừa rồi vì bận sắp xếp mấy cuốn giáo trình mới mà cậu quên cả đến phòng y tế băng bó lại vết thương trên đầu gối.
Bây giờ cứ ngồi gập đầu gối xuống là
vết thương lại đau nhức không thôi. Vết thương đã bắt đầu đóng vảy, có chỗ máu vẫn còn chưa khô, màu thịt đỏ hồng hồng như ẩn như hiện.
Khánh Thù phát hiện trên vết thương vẫn còn mấy hạt cát, bèn thu chân lên, khom người, cúi thấp đầu lau sạch vết thương, thi thoảng lại chu cặp môi hồng như cánh hoa đào lên, khẽ thổi nhẹ vào vết thương. "Tảng đá lớn" ngủ khì khì bên cạnh hơi rung rung lên một chút.
Khánh Thù dùng ngón tay cẩn thận gạt những hạt cát bẩn nơi vết thương ra.
Một lần lỡ tay, dùng sức hơi mạnh, khánh Thù đau đến nỗi phải thở hắt ra.
"Ui..."
"Tảng đá lớn" đang ngủ "hừ" một tiếng rồi chống tay dậy, ánh mắt như muốn phun ra lửa trợn trừng lên nhìn khánh Thù.
Khánh Thù giật mình, khuôn miệng nhỏ há hốc, ngẩn người ra nhìn anh ta, cặp chân thon dài đang giơ lên cũng đờ ra đó.
Anh ta liếc nhìn vết thương trên đầu gối khánh Thù, môi khẽ mấp máy như định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói mà lại gục đầu xuống bàn. Khánh Thù thở phào nhẹ nhõm, đưa chân lên tiếp tục... Nửa phút sau...
-" Này... Cậu thích cái trò ấy lắm hả?
Anh ta lại chống tay ngồi dậy, gắt gỏng với khánh Thù.
Khánh Thù nghi hoặc, tròn mắt nhìn đối phương, trong lòng tự nhủ mình có chạm phải anh ta đâu mà...
- "Cậu đừng... đừng có làm vậy ở đây
nữa!"
Anh ta hạ thấp giọng nói.
Khánh Thù nghiêng nghiêng đầu như muốn hỏi:
- Tại sao?
Gã cùng bàn khó chịu kia im lặng trong giây lát rồi đột nhiên lớn tiếng quát ầm lên:
- "Chói mắt lắm! Cái đồ ngớ ngẩn!"
Chói mắt? Khánh Thù hoang mang nhìn chân mình, ánh mặt trời chiếu vào lớp học,cậu vừa nãy kéo quần lên đến đùi ,da chân cậu trắng như tuyết... sau đó cậu lại ngước mắt nhìn gã nam sinh ngồi bên cạnh. Hình như anh ta cũng nhận ra mình đã lỡ lời, mặt hơi ửng hồng, chống tay ngồi ngẩn ra một lúc lâu, có vẻ như cảm thấy mình không nên ngồi đây nữa, bèn đứng dậy bỏ ra ngoài.
Giáo sư vẫn thao thao bất tuyệt nói về một trường hợp kiện tụng, Khánh Thù tròn mắt lên nhìn gã cùng bàn vỗ mông lạnh lùng đi ra.
Khánh Thù cứ trố mắt nhìn, nhưng các sinh viên khác thì chẳng hề chú ý, vẫn tiếp tục cắm cúi chép bài, có người quay lại nhìn cậu khẽ nhún vai một cái, tỏ ý:
Chúng tôi đã quen rồi.
Giờ nghỉ giải lao mười phút, khánh Thù lại gặp phải tên đáng ghét này ngoài hành lang; anh ta đi cùng một đám sinh viên lớp khác. Người đi đầu nheo nheo mắt nhìn cậu, huýt sáo một tiếng rồi trêu chọc:
-" Anh Nhân, nghe nói thằng nhóc này mới chuyển đến lớp anh, đúng không? Còn được xếp cho ngồi cạnh anh nữa?"
- "Phải đó, em cũng nghe có người nhắc đến nó rồi! Hì hì! Cũng xinh ra trò! Hoa hậu trường ta năm nay chắc đổi người rồi".
Đám nam sinh cười đùa, trêu chọc Khánh Thù làm cậu xấu hổ cúi đầu đi thẳng, coi như không nghe, không thấy.
- "Hì, đáng tiếc, nghe nói nó là một thằng bé câm..."
Người vừa lên tiếng còn chưa nói hết
câu thì đã bị anh chàng tên Nhân giở mặt còn nhanh hơn giở sách kia vung tay tát cho một cái.
Anh ta gắt giọng quát:
- "thằng bé câm" là để cho mày gọi đấy hả? Sau này đứa nào còn dám nhắc đến ba chữ này, tao cắt lưỡi!
-" Dạ, vâng... vâng..."
Khánh Thù càng bước nhanh thêm, cắm đầu đi thẳng.
Tan học, Khánh Thù tìm một chỗ vắng
người, ngồi dưới gốc cây tiếp tục lau
sạch vết thương của mình.
- "Tại sao không vào phòng y tế?"
Lúc này, một giọng nói bất thình lình
vang lên.
Khánh Thù ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy gã ngồi cùng bàn đang thở hổn hển, đứng trước mặt, gắt gỏng với mình.
Dường như anh ta chỉ biết có một cách nói chuyện duy nhất: gắt gỏng.
Khánh Thù luống cuống đứng lên, ngẩn người ra nhìn anh ta.
Chắc anh ta vừa mới chơi bóng về, trán đầm đìa mồ hôi, bộ đồ thể thao trắng cũng ướt đẫm, trên tay đeo một chiếc nịt cổ tay màu vàng nhạt hiệu NIKE. Mồ hôi làm tóc anh ta ướt đẫm; khi anh ta cúi mặt lại gần Khánh Thù, mùi mồ hôi ngai ngái phả vào mặt cậu.
Không hiểu sao, mặt cậu lại đỏ bừng
lên. Đứng trước mặt tên đáng ghét này, cô không biết phải nhìn về hướng nào.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gã nam sinh cảm thấy nam sinh đối diện mình thanh tân như dòng suối, môi hồng tựa cánh hoa đào...
Chợt cậu thấy anh ta tháo chiếc nịt cổ tay ra, dùng hai tay kéo mạnh mấy cái, làm độ đàn hồi của nó mất đi đáng kể, sau đó nói:
-" Có khăn tay không?"
Khánh Thù vội lấy trong cặp sách ra một chiếc khăn tay trắng tinh.
-" Biết ngay mà, quả nhiên là có! Bây giờ chỉ có lũ ngốc mới mang theo khăn tay thôi!..."
Anh ta cầm lấy chiếc khăn, lật qua lật
lại:
- "Cũng sạch sẽ lắm. Được rồi, cậu buộc cái này vào vết thương ".
Khánh Thù định từ chối... Trong sách Y tế thường thức có nói, làm vậy sẽ nhiễm trùng. Nhưng nghĩ đến kiểu cư xử thô bạo của người đối diện, cậu lại ngoan ngoãn làm theo.
- "Được rồi, đeo cái này ra bên ngoài".
Anh ta vừa nói vừa đưa chiếc nịt cổ tay cho Khánh Thù.
Khánh Thù định đưa tay đón lấy, thì không hiểu anh chàng lập dị kia nghĩ gì, lại đột nhiên thu tay lại.
-" Cậu ngồi đây cho tôi, không được đi đâu hết! Tôi ra đây một lát rồi quay lại ngay!"
Dứt lời, anh ta quay người chạy mất.
Khánh Thù cũng ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống bãi cỏ chờ anh ta.
Mười phút... nửa tiếng... Một tiếng sau, anh chàng ngỗ ngược kia mới thở hồng hộc chạy về, trên tay cầm
một chiếc nịt cổ tay hiệu NIKE mới tinh, vẫn còn chưa bóc mác.
Anh ta đưa mắt tìm kiếm xung quanh, không thấy Khánh Thù đâu, liền nghểnh cổ lên tìm kiếm, thì chợt thấy Khánh Thù đi từ đằng xa lại. Cậu vừa bước tới trước mặt thì anh ta đã cáu kỉnh gắt lên:
- "Bảo cậu đừng đi đâu cơ mà! Cậu nghĩ lời tôi nói là gió thoảng bên tai hả!"
Khánh Thù oan ức ngước mắt nhìn anh ta rồi chỉ tay vào vòi nước ở phía kia, sau đó chỉ vào chiếc khăn tay đang quấn trên đùi, khăn tay đã thấm ướt nước, vết thương của Khánh Thù cũng đã được rửa sạch sẽ.
Anh chàng kia lườm cậu một cái, định
mắng nữa nhưng lại không tìm được lý do, đành lẩm bẩm gì đó một mình. Có điều sự lo lắng của anh ta dành cho khánh Thù khi nãy dù sao cũng có chỗ để phát tiết:
- "Ngồi xuống đi!"
Gã nam sinh đáng ghét trừng mắt lên
quát.Khánh Thù làm theo như một cái máy.
- "Nhấc chân lên!"
Khánh Thù do dự ngần ngừ mãi, đến khi anh ta bực bội quát lên thúc giục thì cậu mới từ từ nhấc chân lên.
Khánh Thù trợn tròn mắt nhìn động tác của anh ta... Anh ta... anh ta tự tay bọc chiếc nịt cổ tay mới tinh kia ra bên ngoài vết thương của cậu!
Chiếc nịt cổ tay cũ vẫn đeo trên tay gã ngồi cùng bàn khó hiểu, tại sao anh ta phải mua một cái mới? Hay là anh ta bị bệnh sạch sẽ quá mức? Khánh Thù nghiêng đầu suy nghĩ.
Khi những ngón tay mềm mại của anh
ta vô ý chạm khẽ vào da chân Khánh Thù,cậu chợt cảm thấy trong lòng mình ngẩn ngơ, còn chân thì tê tê như chạm phải điện. Cậu không quen cảm giác như vậy,định rụt chân lại.
- "Động đậy cái con khỉ gì thế!"
Gã nam sinh thô bạo giữ lấy gót chân
trắng hồng của khánh Thù.
- "Động đậy nữa là tôi cho cậu què luôn đấy!"
Khánh Thù liền ngoan ngoãn ngồi im.
Cậu rất băn khoăn, Cửu Hoàng tử là con trai của Ngọc Đế và Điện Mẫu,nhưng tại sao, trước đây khi ở bên cạnh chàng,khánh Thù không hề có cảm giác tê tê như điện giật này?
Đang nghĩ ngợi thì gã nam sinh đã vụng về luồn chiếc nịt cổ tay vào chân cậu,càng đến gần vết thương anh ta lại càng cẩn thận, cố hết sức để nhẹ nhàng hơn, còn luôn mồm nói:
-" Đau thì phải kêu lên đấy nhé!"
Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào mặt khánh Thù, cặp mắt đang chăm chú nhìn xuống dưới, hai hàng lông mi khẽ đung đưa nhịp nhàng theo từng chớp mắt.
-" Chưa thấy đứa nào ngốc như cậu cả! Đi bộ mà cũng để vấp ngã!"
Khánh Thù cảm thấy tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cậu chỉ hận mình không thể lấy hai tay giữ chặt trái tim đang đập thình thịch trong ngực mình, để tránh không cho gã nam sinh trước mặt nhìn thấy vẻ lúng túng của cậu.
Nhưng cậu đã thất bại...
- "Này, đỏ mặt cái gì hả?"
Gã nam sinh băng bó xong, liền ngẩng đầu lên, tình cờ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng như hoa đào trên người Khánh Thù.
Bị mùi hương làm cho ngất ngây, lại sợ bị Khánh Thù nhận ra, anh ta ngoác miệng ra mắng luôn:
-" Ai thèm làm mấy cái trò vớ vẩn này
cho lũ bọn cậu chứ? Nếu không phải nghĩ cậu là...
Anh ta vốn định nói là "đứa câm",
nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt trong sáng của Khánh Thù , liền đổi cách nói khác.
- "Nếu không phải tôi nghĩ cậu là một đứa ngốc, thì tôi đã không làm mấy trò vớ vẩn này rồi!
Khánh Thù ngước mắt lên nhìn, thật lòng cảm kích vì anh ta đã không nói hai chữ đáng ghét kia ra.
Anh chàng bị cậu nhìn đến phát ngượng, gào lên:
- "Nhìn cái gì mà nhìn! Cậu đừng có mà mơ! Nói cho cậu biết! Tôi sẽ sống độc thân cả đời đấy! Tôi..."
Không ngờ một anh chàng tự mãn, kiêu căng, ngang ngược, thô lỗ như vậy mà cũng có mặt đáng yêu, Khánh Thù mở tròn đôi mắt đẹp của mình ra nhìn anh ta.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gã nam sinh cảm thấy cậu bé đối diện mình thanh tân như dòng suối mát trên núi, đôi mắt như vầng trăng mới nhú, môi hồng tựa cánh hoa đào, làn da trắng mịn vì xấu hổ mà ửng hồng lên. Nam sinhnày quả thật đẹp như một tiên tử!
Hình như anh ta cũng ý thức được mìnhhơi thất lễ, liền đứng dậy đằng hắng một tiếng, ậm ừ nói:
-" Cậu tự về nhà đi! Tôi đi đánh bóng..."
Nói xong, chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế đi thẳng một mạch.
Khánh Thù đưa mắt nhìn theo bóng anh ta đi xa dần, rồi cúi đầu nhìn chiếc nịt cổ tay mới tinh, một cảm giác ấm nóng lan khắp cơ thể. Khánh Thù cảm thấy mệt mỏi rã rời, cậu quyết định nằm luôn xuống bãi cỏ, nhớ lại cảm giác kỳ lạ khi nãy...
Lần đầu tiên đỏ mặt, lần đầu tiên tim
đập nhanh, lần đầu tiên tê tê như chạm phải điện... lần đầu tiên nhận ra ánh mặt trời ở nhân gian thật rực rỡ.
Ánh mặt trời đúng là rất rực rỡ , lúc này những tia nắng ấm áp đang khẽ hôn lên tóc cậu, biểu tượng NIKE trên chiếc nịt cổ tay bọc ngoài vết thương kia, giống một anh chàng nào đó đang nhoẻn miệng cười.
{END CHAP 3}
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro