CHƯƠNG 18
Kim Chung Nhân uống quá nhiều thuốc an thần nên đã mất đi tri giác, được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cũng may là kịp thời phát hiện, nên chưa nguy đến tính mạng.
Sau mấy tiếng, Kim Chung Nhân mở mắt, thấy đang được truyền dịch, xung quanh trắng toát một màu, liền lập tức hiểu ra mình đang ở đâu.
Đối với anh ta, bệnh viện là địa ngục quen thuộc nhất. Cả bố và mẹ đều ở đó. Ông Kim thấy con trai tỉnh lại, thì không nói tiếng nào, đứng dậy bỏ Nhưng trước đó , Kim Chung Nhân đã nhận ra sự quan tâm lo lắng hiện rõ trên gương mặt khắc khổ của ông. Ông lúc nào cũng nghiêm nghị như vậy, Kim Chung Nhân từ nhỏ đã sợ bố,luôn cho rằng bố không yêu mình.
-" Con à,Con điên rồi hay sao, Làm mẹ sợ chết khiếp,Sao con để nhiều thuốc an thần trong phòng như thế? Có phải con chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ bố mẹ mà đi không? Con ơi ".
Bà kim bổ đển bên giường bệnh, dịu dàng xoa lên gương mặt tiều tuỵ của con trai, nước mắt chảy lã chã.
- "Mẹ già rồi, mẹ không chịu nổi nữa đâu, Nếu con mà đi thật, mẹ biết phải làm sao hả con?"
Khoé mắt Kim Chung Nhân cũng đỏ hoe lên, môi mím chặt lại, không nói tiếng nào. Cặp mắt Kim Chung Nhân bắt đầu chuyển động, ánh mắt đảo khắp phòng, nhưng không thấy thứ muốn tìm, liền khẽ chau mày lại, sự lo lắng hiện ra trên khuôn mặt trắng nhợt, đôi môi khô khốc dính chặt lại với nhau khẽ động đậy, một tia máu từ từ rỉ ra.Bà Kim vội vàng lấy nước cho con trai:
- "Con muốn nói gì hả?"
Kim Chung Nhân nhấp một ngum nước, cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, khẽ mấp máy miệng, định nói rồi lại thôi , do dự một lúc, mới hỏi:
- "Mẹ? Khánh Thù đến chưa?"
- ?
Bà Kim ngẩn ngưòi, lặng lẽ giúp con trai đắp lại chăn, không trả lời.
- "Mẹ? có phải?"
-" Con à, Con ngoan của mẹ, Chúng ta đừng nói tới đến Khánh Thù nữa được không?"
Bà Kim cảm thấy sống mũi hơi cay cay, ôm chặt đứa con trai đáng thương của mình vào lòng, đau đớn rên rỉ:
- "Chúng nó chắng đứa nào có lương tâm cả, Sau này có mẹ ở bên con, Lúc nào con đi, mẹ sẽ theo con xuống đó gặp Diêm Vương".
Giọng bà rất chân thành, khiến người ta cảm động đến tận tâm can, càng về sau, tiếng nói càng nghẹn ngào, nghe không ra tiếng nào.
-" Quả nhiên là không đến, quả nhiên đúng như vậy , sau khi biết sự thật, tất cả mọi người đều trốn tránh con, cho dù trước đây tốt với con thế nào cũng thế, mẹ, đột nhiên con cảm thấy trước đây mình thật ngu ngốc".
Kim Chung Nhân bất ngờ nghiêm mặt nói với mẹ, dáng vẻ đờ đẫn như người mắc chứng thiểu năng trí tuệ:
- "Cứ ngõ rằng tình yêu là vạn năng, có thể chiến thắng tất cả, hoá giải mọi thứ khúc mắc trên đời. Con đúng là thằng ngu, đã bị một lần rồi mà lần sau vẫn cam tâm tình nguyện đặt chân vào cái bẫy đó. Ha ha, ít nhất cũng chứng minh được rắng con là một thằng ngu dũng cảm".
Bà kim ôm mặt con trai, lắc đầu mà lòng đau như cắt.
- "Lần nào cũng vậy, mà vẫn dẫn tới. Mẹ, mẹ nói xem con trai mẹ có dũng cảm không? Có phục con không?"
Đột nhiên cảm thấy mắt nóng bừng, Kim Chung Nhân vội vàng ngước mặt lên trần nhà, cố kìm không cho hai hàng nước mắt chảy ra. Anh ta tự sát, chính là vì sợ phải nhìn thấy Khánh Thù ra đi. Kết quả là cậu vẫn bỏ đi. Anh ta nhìn lên trần nhà, là để nước mắt không chảy ra? Nhưng cái gì đến, thì vẫn sẽ đến, muốn tránh cũng không được.Một hàng lệ trong suốt rơi ra từ khoé mắt Kim Chung Nhân.
- "Chắc là vú Lý mang mấy món con thích ăn nhất đến đấy".
Bà kim nói, rồi lau nước mắt đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một nam sinh trẻ, cậu thò đầu vào, gương mặt thanh tú, cặp môi hồng như hoa đào, làn da trắng như hạt gạo trân châu, Khánh Thù.Kim Chung Nhân ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt thoáng hiện ra vẻ mừng rỡ, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi lại biến mất.
- "Khánh Thù, em đến tạm biệt anh phải không? Coi như em cũng có lương tâm, thấy anh sắp chết, trước khi bỏ đi cũng đến chào một tiếng".
Kim Chung Nhân giễu cợt.
- "Nhân Nhân, con không được nói bậy".
Bà Kim vội ngăn con trai lại, rồi nhìn sang Khánh Thù, ngờ vực hỏi:
-"Khánh Thù, con không đi sao?"
Khánh Thù bình tĩnh lắc đầu. Vẻ mừng rỡ lại hiện lên trên gương mặt Kim Chung Nhân. Bà Kim thấy con trai như vậy, lòng như thắt lại, kéo Khánh Thù ra ngoài, nghiêm mặt nói:
- " Khánh Thù, bệnh của Nhân Nhân chắc con cũng đã biết rồi, bệnh AIDS là bệnh truyền nhiễm, hơn nữa lại không thể chữa được. Con muốn đi, tất cả chúng ta đều có thể hiểu được. Nhưng xin con.."Người mẹ này nói tới đây, lại không nén nổi hai hàng nước mắt:
-" Xin con hãy đi cho nhẹ nhàng, đừng làm tổn thương đến.. đến đứa con tội nghiệp của mẹ... Ôi..."
Bà Kim , cuối cùng cũng không nén nổi đau thương, bật khóc thành tiếng, lại sợ con trai nghe thấy, nên chỉ có thể ra sức bụm chặt miệng mình lại, cố gắng không phát ra âm thanh nào.
"Con không đi đâu hết". Khánh Thù dùng tay ra hiệu.
"Con sẽ ở bên anh ấy"
Bà Kim đã học qua thủ ngữ, nên hiều được ý Khánh Thù, cảm kích đến rơi lệ, quên hết mọi chuyện, ôm chặt cậu vào lòng, thất thanh thốt lên:
- "Con ơi, Mẹ biết con là người tốt mà,Mẹ biết con không nỡ rời xa Nhân Nhân của mẹ mà,Mẹ biết mà".
Bà Kim lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần:
- "Thật khổ cho con quá,vì Nhân Nhân mà con phải chịu khổ? Kiếp sau, mẹ sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cho con".
Mắt Khánh Thù đỏ hoe, ra sức lắc đầu. Khoảng thời gian sau đó, Khánh Thù hầu như đều ở trong phòng bệnh chăm sóc Kim Chung Nhân, lúc cậu có mặt, không ai được bước vào trong phòng Chung Nhân biết cậu sợ người khác cũng vô tình bị nhiễm bệnh, trong lòng hiểu rõ, nhưng lại không nói ra.
Cho dù là giữa trưa hay nửa đêm, chỉ cần Kim Chung Nhân kêu đói, là Khánh Thù đều vội vàng, tự tay nấu đồ ăn mang tới.
- "Anh muốn em đút cho cơ".
Những lúc ấy, Kim Chung Nhân thường nhõng nhẽo như đứa trẻ, dẩu môi lên nói.Khánh Thù sẽ mỉm cười rồi dịu dàng gật đầu, sau đó cẩn thận bón từng thìa nhỏ cho người yêu. Mỗi lần như vậy, Kim Chung Nhân lại ngẩng đầu lên nhìn. gặp phải ánh mắt trong sáng ngây thơ của Khánh Thù, lòng anh ta lại như bị dao cứa.
-" Ôi, khánh thù, như vậy sớm muộn gì em cũng kiệt sức thôi".
Kim Chung Nhân có lúc cũng chán nản nói. Khánh Thù sẽ mỉm cười, dịu dàng lắc đầu. Có lúc cũng nhớ đến chồng chưa cưới của Khánh Thù, sau đó lại lo lắng lại:
- "Có đúng là hai người đã từ bỏ hôn ước không?Thật không? Không gạt anh chứ?"
Khánh Thù ngoan ngoãn gật đầu. Thấy dáng vẻ mừng rõ của Kim Chung Nhân, nỗi u buồn trong lòng Khánh Thù lại càng không thể xoá nhoà. Kỳ hạn cậu trở lại Thiên đình chỉ còn một tháng ngắn ngủi, hơn nữa, cậu đã phải nói rõ mọi chuyện với Cửu Hoàng tử, phải lập lời thề mới có thể tiếp tục ở lại với kim Chung Nhân trong những ngày tháng cuối cùng này. Một tháng sau, cậu biết phải nói thế nào với Kim Chung Nhân đây?… Em phải lên trời, em phải kết hôn với con trai của Ngọc Đế? Truyện cười à? Ai tin chứ?
Cứ biến mất như vậy, Kim Chung Nhân có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Khánh Thù nghĩ đến tình cảnh sau một tháng nữa, càng nghĩ càng thẫn thờ.
-" Nghĩ gì vậy? Nhớ anh à?"
Kim Chung Nhân hươ huơ tay trước mặt Khánh Thù.
Khánh Thù mỉm cười, gật gật đầu.
Khánh Thù sẽ rất vui vẻ, chỉ như vậy cũng đủ khiến anh ta thoả mãn rồi.
Có lúc, Kim Chung Nhân lại đỏ mặt nắm tay Khánh Thù, ngại ngùng nói:
- "Chỉ cần em ở bên anh thế này, dù có chết, anh cũng cam lòng, Trước đây, anh thật không tốt với em. Khánh Thù, sao em lúc nào cũng tốt với anh như vậy?Sau đó, anh ta lại ngước mặt lên suy nghĩ:
-" Ôi, em thử nghĩ xem, nếu anh là một người khoẻ mạnh thì tốt biết bao, Anh yêu em, em cũng yêu anh. Mỗi ngày anh đều cầm tay em, dẫn em đi khắp nơi, anh cũng có thể nấu cơm cho em ăn, anh sẽ nuôi cho em béo như chú heo con vậy,Sau đó, chúng ta sẽ sinh ra thật nhiều heo con khác nữa?"
Kim Chung Nhân vừa nói, nước mắt vừa chảy dài trên má.
-"Khánh Thù".
Anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, thái độ chân thành vô cùng:
-" Em có cảm thấy anh rất ích kỷ không? Anh yêu em, thì cứ bám lấy em, mặc kệ em có bị bệnh hay không? Thực ra, có nhiều lúc, anh chỉ muốn lớn tiếng mắng chửi em, đuổi em đi thật xa. Nếu anh đuổi em đi, em có đi không?" Kim Chung Nhân thẫn thờ hỏi.
- ?
Khánh Thù cũng đờ người ra, khe khẽ lắc đầu, rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định.
- "Ha ha, anh biết mà, Bởi vì em là một đứa ngốc".
Kim Chung Nhân vuốt vuốt mái tóc dài đen mượt của Khánh Thù.
- "Nhưng nói thật lòng, anh chưa từng nghĩ chuyện của chúng ta có thể tiến xa hơn. Anh đã thế này, còn có thể cầu mong được gì nữa? Chỉ cần em ở bên anh là anh đã thoả mãn, đã cảm kích lắm rồi. Thực ra, điều anh mong muốn nhất, chính là được như bây giờ vậy. Đến khi nào anh phát bệnh, anh nhất định sẽ đuổi em đi. Lúc ấy, em đừng trách anh tàn nhẫn".
Khánh Thù cảm thấy sống mũi cay cay, gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, ý muốn nói, mình sẽ không bỏ đi.
-" Chà? em có cảm thấy anh đột nhiên trở nên lắm lời hay không?"
Kim Chung Nhân bất ngờ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Khánh Thù hỏi.
*Lắc đầu*.
-" Anh cũng không biết vì sao nữa, Hôm nay đột nhiên lại có rất nhiều chuyện muốn nói với em ,Dù có đau đến mấy anh cũng phải nói..."
Vừa nói, Kim Chung Nhân vừa nhìn ra cửa sổ:
- "Chỉ sợ bây giờ không nói, sau này không còn cơ hội nói nữa.Khánh Thù chợt cảm thấy chua xót, quay mặt đi không dám nhìn vào ánh mắt chân thành đó nữa".
Hai tuần nữa qua đi.
-" Anh cảm thấy mình đã khoẻ nhiều rồi! Có thể xuất viện được rồi , Sau khì xuất viện,anh nhất định sẽ nghe lời em, học hành chăm chỉ".
Kim Chung Nhân ngồi dậy, cười hì hì nói.
Khánh Thù chán nản lắc đầu.
Kim Chung Nhân trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên bật dậy, nhảy tưng tưng trên giường nói:
- "Còn không được à? Em thấy anh ta hoàn toàn khoẻ hẳn rồi mà"
Anh muốn ra viện,anh muốn ra viện.
Kim Chung Nhân khá cao, nhảy nhót trên giường, đầu suýt chút nữa thì chạm phải trần nhà. Thấy dáng vẻ loi choi như chú khỉ con của Kim Chung Nhân , Khánh Thù giật mình biến sắc.Cậu vội vàng giữ chặt Kim Chung Nhân lại, không cho anh ta nhảy nhót lung tung nữa. Bà Kim nghe tiếng, liền chạy tới.
- "Mẹ,Con muốn ra viện, Con đã khoẻ hẳn rồi".
Kim Chung Nhân nhún vai.
-" Con sắp phát điên lên rồi"
-" Ừ"
Bà Kim lưỡng lự nhìn Khánh Thù, vừa hay gặp phải ánh mắt cầu cứu của cậu.Thực ra, từ một tuần trước, bác sĩ đã đưa kết quả xét nghiệm cho bà Kim. Kim Chung Nhân đã chuyển từ giai đoạn nhiễm HIV sang AIDS. Để Kim Chung Nhân không nghi ngờ, đến khi anh ta ngủ say, mọi ngưòi mới bí mật chuyển cả giường bệnh sang một căn phòng cách ly được bày bố giống hệt như căn phòng cũ, mỗi ngày đều có y tá đặc biệt đến tiêm và đưa thuốc. Muốn xuất viện , chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
-" Sao hả?"
Kim Chung Nhân ra vẻ khó xử trên mặt hai người, ngẩn ra trong giây lát, sau đó gượng gạo nói đùa:
- "Lẽ nào tình hình quân địch có thay đổi?"
-" Không có, Con đừng có nghĩ ngợi vẩn vơ cả ngày như thế. Con ấy à, cứ ở đây dưỡng bệnh đi đã, có Khánh Thù ở bên cạnh rồi còn gì nữa. Bác sĩ nói, bên ngoài đang giao mùa, không thích hợp với thế trạng của con đâu".
Bà Kim vội lấp liếm. Kim Chung Nhân cúi đầu suy nghĩ, rồi lại vui vẻ cười nói.
- "Vậy cũng được, chỉ cần có Khánh Thù bên con là được rồi".
- "Hư đốn"
Bà Kim vỗ nhẹ lên đầu con trai, ngồi thêm một lát rồi về nhà. Trong phòng bệnh chỉ còn Khánh Thù và Kim Chung Nhân.
Bà kim vỗ nhẹ lên đầu con trai, ngồi thêm một lát rồi vè nhà. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Khánh Thù và Kim Chung Nhân.
-" Ở với anh em có buồn không?"
Đột nhiên, Kim Chung Nhân lên tiếng, giọng nói đượm vẻ đau xót, muốn đưa tay ra nắm lấy tay cậu, nhưng không hiểu tại sao, lại đờ ra đó, cuối cùng thì rũ xuống.
Khánh Thù lắc đầu.
Kim Chung Nhân giờ mới yên tâm nằm xuống, được một lát thì ngủ thiếp đi. Anh ta bắt đầu sốt nhẹ, đi tả, hơn nữa càng lúc càng thèm ngủ. Cho dù ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy, Kim Chung Nhân vẫn cảm thấy toàn thân rã rời, chỉ vài ngày, thân thể đã gầy rộc đi. Tất cả mọi người đều rất đau lòng, nhưng đều không biết phải làm sao.
Thời hạn phải trở về Thiên đình mỗi lúc một cận kề, khiến cho Khánh Thù càng thêm hoảng hốt. Một hôm, Kim Chung Nhân đột nhiên cảm thấy khuỷu tay mình ngưa ngứa, bèn lấy tay kia gãi gãi. Hai tiếng sau, vẫn cảm thấy ngứa, bèn lật lên xem thử, không khỏi giật mình đánh thót, thì ra trên da anh ta đã nổi ban đỏ lốm đốm, hơn nữa còn đang lan ra rất nhanh.
Lòng Kim Chung Nhân như chùng xuống, lập tức hiểu ra, thời gian tử thần đếntìm mình không còn bao lâu nữa, anh đưa mắt nhìn Khánh Thù đã say ngủ vì mệt mỏi, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, giật giật. Thì ra cậu ấy vì mình mà cả một giấc ngủ ngon cũng không thể có.
Toàn thân kim Chung Nhân bắt đầu run lên. Thì ra, khi tử thần còn ở xa, nói đến cái chết, cảm thấy cũng chăng có gì đáng sợ, nhưng khi bóng đen của ông ta đã đến bên cạnh, thử hỏi có bao nhiêu người có thể thoải mái yên tâm ra sức đi được cơ chứ?
Em biết không, người anh không nỡ rời xa nhất, chính là em đấy .
Kim Chung Nhân chăm chú nhìn cậu nam sinh mà mình yêu thương, thầm chúc cho cậu được khoẻ mạnh, bình yên sống nốt quãng đường còn lại.
Đã nhìn Khánh Thù nửa tiếng đồng hồ, nhưng ánh mắt Kim Chung Nhân vẫn lưu luyến không nỡ nhìn ra chỗ khác. Cuối cùng, cố nén nỗi đau trong lòng, anh đánh thức cậu dậy:
- "Khánh Thù, Anh đói rồi,Anh muốn ăn cháo đậu xanh do chính tay em nấu".
Hiếm khi thấy Kim Chung Nhân lại thèm ăn như vậy, Khánh Thù liền mừng rỡ đứng dậy chạy về nhà chuẩn bị. Kim Chung Nhân xuống giường, đứng bên cửa kính, nhìn bóng cậu bé xinh đẹp như tiên ấy đi xa dần trong ánh mắt trời rực rỡ, bím tóc đuôi ngựa đáng yêu đung đưa theo nhịp
" Tạm biệt, tình yêu của anh" .
Đó sẽ là lần cuối cùng, Kim Chung nhân nhìn thấy bóng dáng ấy.
Kim Chung Nhân giật ống truyền dịch khỏi tay, móc trong lọ nước gội đầu rỗng một cái lọ nhỏ, anh ta đã giấu thứ đó ở đây lâu lắm rồi. Kế hoạch này, Kim Chung Nhân đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Kim Chung Nhân chăm chú nhìn viên thuốc, rồi mỉm cười chua chát, cho vào miệng, nhấp thêm một ngụm nước. Sau đó thì chỉ việc đợi, tử thần nhất định sẽ đến.
Kim Chung Nhân yếu ớt nằm xuống, cảm giác ngứa ngáy khắp người thật vô cùng khó chịu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Khánh Thù, là lại như có một dòng nước mát rượi tưới khắp người.
Khánh Thù xinh đẹp, Cậu ấy đang trên đường về nhà. Khi cậu ấy nấu xong cháo, vui vẻ mang đến thì có lẽ mình đã nằm ở nhà xác rồi.
-"Khánh Thù Có phải anh chưa từng nói rằng yêu em đó là sự nuối tiếc lớn nhất trong đời anh”.
Hai tiếng sau, y tá đến tiêm phát hiện toàn thân kim Chung Nhân đã lạnh toát ,miệng sùi bọt mép. Bác sĩ muốn cấp cứu cũng không được, bởi vì tim đã ngừng đập nửa tiếng. Bác sĩ điều trị còn nhớ rất nhớ ngưòi con trai này, rất đẹp trai nhưng cũng rất ngang ngược, anh ta chính là người duy nhất đã chỉ vào mặt ông mà mắng: "Rốt cuộc thì ông có biết chữa bệnh hay không??"
Có lẽ giờ đây, tâm hồn của Kim Chung Nhân đã được yên bình rồi.
{END CHAP 18}
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro