CHƯƠNG 10
Khánh Thù đột nhiên có cảm giác buồn nôn, thì ra đây là người mà Kim Chung Nhân đã chọn sao? - Vậy thì tốt! Anh chỉ sợ hai người này ở với nhau một lúc là bất hoà thôi!
Kim Chung Nhân nói xong, quay sang nháy mắt với Khánh Thù một cái, làm mặt cậu đỏ ửng lên.
- "À à, quà của em đâu,Nhân Nhân?"
Sảnh Sảnh hình như không thích kim Chung Nhân cứ nhìn người khác, liền nắm lấy cánh tay anh ta lắc lắc.
- "Chuẩn bị từ lâu rồi, Em xem".
Kim Chung Nhân lấy hộp sôcôla ra.
- "Sảnh Sảnh, đây là quà Lễ tình nhân của em".
kim Chung Nhân mỉm cười, hai tay nâng hộp sôcôla lên, dáng vẻ rất trân trọng.
- "Sôcôla à? Em còn tưởng là nhẫn kim cương chứ?"
Cô nàng cầm lấy, lắc lắc.
-" Ồ, hiệu gì đây? Hình như vỡ cả rồi? Làm sao ăn được đây?"
Sau đó cô nàng cầm hộp sôcôla vứt sang một bên, bám lấy kim Chung Nhân nói:
-"Nhân Nhân,Anh quên mất lần trước chúng ta đi tiệm kim hoàn xem chiếc nhẫn đó hả? Anh còn nói em đeo đẹp lắm mà".
Sảnh Sảnh bắt đầu làm nũng. Kim Chung Nhân chau mày, lộ rõ vẻ không vui.
Hộp? hộp Sôcôla? bị vứt sang một bên?
Ánh mắt khánh Thù nhìn chăm chăm vào chiếc hộp bên cạnh Sảnh Sảnh?
?Sôcôla là để cho người mình yêu thương nhất?
Kim Chung Nhân đã nói như vậy mà.
Khánh Thù nắm chặt tay đến nỗi trắng bệch ra? Tình yêu của kim Chung Nhân đã bị cô gái này chả đạp một cách phũ phàng như vậy sao?
Sảnh Sảnh vẫn còn đòi kim Chung Nhân đi mua thứ này thứ kia, không hề chú ý đến Khánh Thù đang từ từ đứng dậy. Cô tức đến trắng bệch mặt, cặp môi hồng mỏng tựa cánh hoa đào kích động đến nỗi tím lại, run lên bần bật.
-…
Khánh Thù hất mạnh ly cà phê trong tay vào người Sảnh Sảnh. Sảnh Sảnh không kịp phản ứng, chỉ biết trợn tròn mắt lên nhìn Khánh Thù, mái tóc quăn, bồng bềnh ướt nhèm, dính bết vào mặt, luống cuống không biết phải làm sao.
-"Mễ Bối, em điên à? Làm cái trò gì thế?"
Kim Chung Nhân hoảng hốt đứng dậy, lấy giấy ăn lau mặt cho Sảnh Sảnh, có nằm mơ anh ta cũng không ngờ một người nhu mì như Khánh Thù lại có thể làm những chuyện như vậy.
Lúc này, Sảnh Sảnh đã bình tĩnh lại, trong chớp mắt đã bổ nhào về phía Khánh Thù, vung tay lên tát mạnh một cái:
- "Mày tưởng tao là con gà cho mày muốn làm gì thì làm chắc?".
Cái tát này vừa mạnh lại vừa chuẩn, Khánh Thù loạng choạng lùi lại mấy bước, phải dựa lưng vào ghế sofa phía sau mới đứng vững được. Khi cô ngẩng mặt lên,mà trái đã in hằn sâu năm ngón tay đỏ ửng. Sảnh Sảnh vẫn chưa chịu thôi, chồm lên định đánh tiếp, nhưng đã bị Kim Chung Nhân giữ lại:
-" Đủ rồi".
Anh ta khẽ gằn giọng quát.
- "Cái gì mà đủ? Nó làm em ướt hết cả rồi! Em anh không chỉ câm thôi đâu, nó còn khùng nữa đó, Đồ yêu tinh, Con câm thối tha,Chẳng trách mày lại bị bố mẹ bỏ rơi ".
Sảnh Sảnh vừa nhe nanh múa vuốt mắng khánh Thù, vừa nhổ nước bọt phì phì. Những người xung quanh đều che miệng cười trộm. Khánh Thù đứng thẳng người, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ quật cường của cậu chỉ tập trung vào một nơi , chiếc hộp sôcôla nằm trên ghế đã bị cà phê làm ướt, từng giọt cà phê đang nhỏ xuống đất. Khánh Thù chầm chậm bước về phía Sảnh Sảnh, bước chân chắc nịch kiên quyết, cơn giận dữ của cậu lớn đến mức suýt chút nữa làm Sảnh Sảnh phải lùi lại, miệng lắp bắp:
-" Mày? mày muốn gì? Đừng? đừng tưởng tao sợ?"
Sảnh Sảnh còn chưa dứt lời, đã thấy Khánh Thù bước qua, đi thẳng đến chỗ cô ta vừa ngồi, nhẹ nhàng mà trân trọng cầm hộp sôcôla lên, tựa như đang nâng niu tình yêu của kim Chung Nhân vậy.
Bẩn rồi.
Khánh Thù vội vàng lấy chiếc khăn tay trắng muốt trong túi ra, cẩn thận lau chùi chiếc hộp, ánh mắt dịu dàng như làn nước suối nhẹ êm, động tác chậm rãi, như sợ làm hỏng mất tình yêu của kim Chung Nhân.
Cậu nhớ rất rõ, tối qua Kim Chung Nhân còn rất phấn khích ở trong nhà bếp làm sôcôla, là anh đích thân làm chứ không phải ai khác , Phải mất bao nhiêu công sức, ở trong phòng, cậu còn nghe thấy tiếng Kim Chung Nhân huýt sáo nữa?Sôcôla là để cho người mình yêu thương nhất.
Nhưng bây giờ?
Khánh Thù đã lau xong rồi, cậu nâng hộp kẹo lên, ôm trước ngực, sau đó đứng dậy, không thèm quay đầu lại, đi thẳng ra cửa.
Tình yêu của anh đã bị tổn thương, em muốn bảo vệ nó, em phải mang nó đi?.
-" Này, muốn đi hả?đồ điếm thối tha kia! Bà còn chưa tính sổ xong với mày mà?"
Sảnh Sảnh vừa bị Khánh Thù làm cho ngẩn người ra trong mấy giây, định thần lại thì đã thấy cậu đi ra tới cửa, liền ngoác mồm ra chửi quay ngoắt lại trút hết cơn giận lên đầu anh ta:
- "Anh giúp nó hả? Anh giúp cái con câm đó hả? Các người? các người là một bọn phải không? Hai người chúng ta hẹn nhau, anh ta mang cái đồ thối thây đấy theo làm gì, lại còn là một đứa câm nữa?"
- "Đủ rồi!"
Kim Chung Nhân từ đâu vẫn chưa lên tiếng, đột nhiên hét lớn, làm Sảnh Sảnh run bắn lên:
-" Cô nói thử một tiếng ?con câm? nữa xem?"
-" Các người? các người? Tôi biết rồi! Các người đồng mưu với nhau, Các người?"
- "Biết rồi mà vẫn còn rống lên thế hả? Cô muốn chết đúng không?"
Kim Chung Nhân vừa nói, vừa cầm ly cà phê trên bàn ném mạnh xuống đất, hai mắt trợn to như hai quả chuông đồng.
-" Anh? anh giỏi lắm,kim Chung Nhân Coi như tôi nhìn lầm anh, Sau này đừng có mà đến tìm tôi nữa".
Nói xong, cô nàng cầm túi xách đi thẳng, vừa đi vừa quay đầu lại chửi:
- "Anh cũng đừng đắc ý, Ai mà chẳng biết anh bị bệnh, Anh không oai phong được mấy chốc nữa đâu, Tôi qua lại với anh chẳng qua là thương hại thôi? Á á? ".
Sảnh Sảnh còn đang mắng chửi thì bị một chiếc cốc thuỷ tinh bay vèo tới. Hoảng hồn, cô ta vội vàng lùi ra cửa.
Tất cả liền trở lại yên tĩnh như lúc đầu. Chỉ còn lại mấy người khách lớn gan vẫn còn đang ngồi gần đó kinh ngạc tròn mắt ra nhìn. Lúc bình tĩnh lại, kim Chung Nhân mới nhớ ra Khánh Thù.
-" Khánh Thù ...Khánh Thù".
Anh ta đột nhiên lao thẳng ra cửa.
Trên phố, người qua kẻ lại như mắc cửi, Kim Chung Nhân chạy như điên cuồng khắp mấy con phố mà vẫn chưa tìm thấy chiếc bóng gầy guộc làm người ta phải đau lòng kia đâu.
Hai tiếng đồng hồ sau, Kim Chung Nhân ủ rũ trở lại chỗ cũ, chuẩn bị lấy xe đi tìm tiếp.
Cửa xe vừa mở ra, anh ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ đến nỗi suýt chút nữa hét lớn lên? Người mà anh vừa tìm suốt hai tiếng đồng hồ đang cuộn tròn trong xe, ôm chặt hộp sôcôla trong lòng.
-" Khánh Thù, Em đi đâu đấy, làm anh tìm khắp nơi".
Khánh Thù bổ vào trong xe, định tóm lấy cậu gõ cho mấy cái vào trán để trút giận, nhưng chỉ trong chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi hai ánh mắt gặp nhau, bao nhiêu tức giận đều tan biến hết cả. Đôi mắt thuần khiết, tựa như chốn đào nguyên không nhiễm bụi trần trong cổ tích.
Xe nổ máy. Trên đường, Kim Chung Nhân không nói tiếng nào, Khánh Thù cũng không biết mình đang nghĩ gì, cậu chỉ biết ôm chặt chiếc hộp sôcôla.
-" À, xuống xe thôi".
Kim Chung Nhân dừng xe lại. Khánh Thù ngoan ngoãn xuống xe, dảo mắt một vòng, đây là một công viên vắng người. Hai người đi vòng quanh công viên một lát, không rộng lắm, chỉ đi một lát là đã hết. Đi mệt, họ tìm một chiếc ghế, ngồi xuống, ngắm phong cảnh, mỗi người một ý nghĩ trong lòng.
Khánh Thù cảm thấy rất áy náy, bởi vì cuộc hẹn của Kim Chung Nhân đã bị cậu phá hỏng ?Nhìn vẻ mặt của Kim Chung Nhân lúc này, chắc chắn là anh ấy đang muốn mắng mình một trận để trút giận đây?
Kim Chung Nhân cũng thấy rất áy này ,Khánh Thù đã bị Sảnh Sảnh làm nhục ngay trước mặt mình, những lời nói đó, nhất định đã rạch những vết thương rất sâu trong lòng cậu ấy.
Im lặng. Thi thoảng có bóng chim bay vút qua, kêu lên mấy tiếng. Cứ yên lặng thế này cũng không phải cách, không khí thật bức bối. Kim Chung Nhân đột nhiên bảo Khánh Thù ngồi đợi.
-" Đợi anh ở đây, không được đi đâu đấy".
Một lát sau, Kim Chung Nhân đội nắng chạy về, trong tay cầm một chiếc kem.
- "Nào, ăn đi".
Anh ta ra lệnh.
- ?
Khánh Thù không muốn ăn, bèn lắc lắc đầu.
Kim Chung Nhân cầm cây kem, có vẻ hơi lúng túng? Trong lòng anh ta, đây là sự bồi thường dành cho Khánh Thù.
- "Em có ăn không nào? Không ăn thi anh vứt đi đấy".
Kim Chung Nhân thở phì phì nói, mang theo vẻ uy hiếp. Khánh Thù giờ mới hoảng hốt đón lấy, há miệng cắn lấy cắn để, do ăn quá nhanh, nên cổ họng bị lạnh, cậu ho lên sù sụ.
- "Này, ăn chầm chậm thôi?"
Mặc kệ, cậu cứ tiếp tục ra sức ăn.
- "Được rồi, được rồi! Sợ em rồi, em ăn từ từ thôi, anh không ném đi đâu".
Kim Chung Nhân nhượng bộ. Khánh Thù ngước mắt lên nhìn trộm, một lúc lâu rồi mới yên tâm buông cấy kem xuống, cánh tay đỏ ửng lên vì lạnh.
- "Ây, em cũng bỏ cả hộp sôcôla kia xuống đi, không ai cướp đi đâu mà sợ".
Khánh Thù giờ mới do dự đặt hộp sôcôla xuống đùi, Kim Chung Nhân hai tay ôm đầu, ngửa người ra sau, nheo nheo mắt nhìn mặt trời đang lặn dần, thi thoảng lại liếc trộm Khánh Thù một cái.
-" Em?"
Cuối cùng anh ta cũng không nhịn được buột miệng hỏi:
- "Tại sao em lại đối xử như vậy với Sảnh Sảnh?"
Khánh Thù cúi đầu, nắm chặt lấy hộp sôcôla trong lòng. Động tác rất nhỏ này đã lọt vào mắt Kim Chung Nhân.
- "Ôi, ngốc ạ.."
Một giây sau đó, một nụ hôn phớt nhẹ như chiếc lá khẽ rơi, khộng một tiếng động đặt lên môi khánh Thù. Còn hai tiếng Khánh Thù tràn ngập yêu thương và xót xa kia cũng theo đó mà bị nuốt vào miệng hai người.
Cũng nuốt vào.
Hôn rất nhẹ, rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã kết thúc.
Khánh Thù kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn Kim Chung Nhân, cặp môi hồng phấn đờ ra, không khép lại được. Khánh Thù thật quá ngây thơ, khả ái. Một nụ hôn đơn giản, ai cũng có thể nghĩ rằng đây chỉ là một cái hôn phớt bày tở tình cảm của anh trai với em , vậy mà đã có thể làm cho cậu căng thẳng lâu đến như vậy. Kim Chung Nhân nhìn xuống đôi tay đang vò chặt lấy nhau của cậu, định nói mấy câu châm chọc, nhưng lại không nỡ thốt lên lời. Một cảm giác thương xót chợt dâng lên trong lòng, Kim Chung Nhân tự cười nhạo chính mình.
Mười phút sau, Khánh Thù vẫn căng thẳng như vậy, Kim Chung Nhân cuối cùng chịu hết nổi, phải hét lên:
- "Em nghĩ cái gì thế? Chỉ là anh thấy trên miệng em còn dính kem, giúp em liếm đi cho đỡ phí thôi mà".
Nhưng mặt Khánh Thù vẫn đỏ bừng đến nỗi sắp chín nhừ. Mặt trời giống như một cái đĩa khổng lồ đỏ rực, treo lơ lửng trên đường chân trời. Những con quạ đen trở về sau một ngày dài kiếm ăn thi thoảng lại đậu xuống gần hai người, gió nổi lên, mang theo mùi cỏ thơm ngai ngái, thổi tan không khí oi bức, làm những cây cỏ thân mềm rạp cả xuống.
-" Đúng rồi, hộp sôcôla này xử lý thế nào bây giờ?"
Kim Chung Nhân cầm chiếc hộp lên, lắc lắc:
-" Bên trong vỡ hết rồi à?"
Đến giờ, bầu không khí khó chịu vừa nãy mới bị phá tan . Khánh Thù nghiêng đầu, nhìn hộp sôcôla nhất thời cũng không biết phải làm sao. Kim Chung Nhân nghĩ ngợi giây lát rồi bất ngờ giật tung dây gói bên ngoài, vụng về mở hộp ra.
Mùi hương sôcôla lập tức sực lên mũi.
Anh ta cầm lên một miếng, bẻ mạnh.
*Khực*
Miếng sôcôla gãy làm đôi, vụn sôcôla đen đen bay tứ tung dưới ánh hoàng hôn.
-" Nào, hai chúng ta ăn xừ nó đi cho đỡ phí, Của em đây"
Kim Chung Nhân đưa một nửa cho Khánh Thù :
-" Ăn đi".
Kim Chung Nhân cắn một miếng lớn, liếc mặt thấy Khánh Thù vẫn cầm miếng sôcôla ngẩn người ra, liền giục giã:
-" Sao thế? Ăn đi? Chê không ngon à?".
Khánh Thù vội vàng lắc đầu, mặt đỏ còn hơn mặt trời. Chiếc lưỡi nhỏ khẽ liếm nhẹ lên phía trên? vị ngọt lim, sau đó là vị đắng xuất hiện điểm xuyết cho vị ngọt, mùi nồng sực mũi. Ăn hết một miếng, trong miệng vẫn còn mùi hương phảng phất.
Đây là thứ ngon nhất mà cậu đã được ăn trong đời.
- "Thế nào, đồ tự làm ăn có được không?"
Thấy Khánh Thù cắn một miếng, Kim Chung Nhân vội vàng sốt sắng hỏi. Khánh Thù nhoẻn miệng cười, chầm chậm gật đầu.
Trời cao mà trong sáng , Đất dầy mà bằng phẳng , Cỏ xanh mơn mởn, gió thơm mơn man làn tóc mây, Mặt trời treo lơ lửng phía xa, mỉm cười khuất dần sau rặng núi ,Sôcôla ngọt,nhưng trong lòng Khánh Thù còn ngọt hơn sôcôla.
ah ?
Sôcôla là để cho người mình yêu thương nhất ăn?Trong một lúc nào đó, ở một nơi nào đó, đã có người nói thế với cậu.
{END CHAP 10}
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro