C3
Không khí im lặng bao trùm cả gian phòng rộng. Nhìn cậu con trai nuôi xinh đẹp như đóa tường vi, đẹp người đẹp nết này, bà Mạc không nén nổi nụ cười hân hoan.
Chung Quốc giờ mới để ý bên cạnh cô còn có một chiếc ghế trống nữa?
- Vú Lý, cậu chủ vẫn chưa về à?
Nhắc đến ?cậu chủ?, giọng nói của bà bỗng trở nên gay gắt, nhưng vẫn không giấu được niềm yêu thương vô hạn.
- Cậu chủ? có lẽ cũng sắp về ạ?
Vú Lý run run giọng, trả lời.
- Hừ! Thằng khỉ này!
Bà Kim vừa nói vừa rút di động ra:
- Có phải mày muốn mẹ đích thân đi mời mới chịu về không!Em gái mày hôm nay lần đầu ra mắt mà mày đã giở trò rồi! Bố mày cũng ở đây đấy!
Ông Kim, vẫn ngồi yên lặng như một bức tượng từ nãy giờ, liền khẽ đằng hắng một tiếng, Bà Kim đưa mắt nhìn chồng, lại tiếp tục nói vào điện thoại:
- Ba phút nữa mà mẹ còn chưa nhìn thấy mày thì đừng về
nữa? alô? alô?
Rõ ràng là bên kia đã cúp máy.
Chung Quốc len lén liếc nhìn bà Kim, không hiểu gì cả. Không khí bỗng chốc trở lên căng thẳng. Hai tay Chung Quốc đặt trên bàn, khẽ bóp nhè nhẹ chiếc khăn trải, chẳng dám thở mạnh.
- Mọi người ăn đi, tôi không muốn ăn nữa.
Ông Kim chầm chậm đứng lên. Câu nói ngắn gọn, nhưng rất uy nghiêm. Bà Kimmuốn lên tiếng giữ chồng, nhưng lời ra đến cổ họng thì tắc lại, không thốt lên được.
- À? – Bà Kim ngại ngần nhìn Chung Quốc. ?” Hôm nay? Anh con về ngay thôi ấy mà! Nó bận! Dạo này nó bận lắm.
Chung Quốc gật gật đầu, trong lòng thầm nhủ: ?Tại sao cứ nhất định phải gặp cậu chủ nhà họ Mạc cơ chứ?? Điều câụ quan tâm chỉ là người nhà họ Kim có thể cho cậu một mái nhà ấm áp hay không mà thôi, chỉ vậy mà thôi.
Bữa cơm gia đình đã bị giải tán như thế. Lúc Chung Quốc được vú Lý dẫn lên lầu đi tắm, còn nghe bà Kim ở dưới lầu thở dài, lẩm bẩm nói một mình:
- Một bữa cơm đang yên đang lành, cứ tưởng là nó sẽ về, cả nhà cùng ăn, không ngờ nó vẫn cứ?
Giọng nói của bà rất khẽ, vang ra căn phòng khách rộng, đầy vẻ thê lương và buồn bã.
Chung Quốc thầm nhủ, thì ra vợ của một vị chủ tịch với gia tài ức vạn cũng chẳng sung sướng gì.
( Họ Tuấn thành Họ Kim )
Đúng là nhân tình thế thái.
Lúc qua chỗ ngoặt của cầu thang. Chung Quốc quay đầu lại nhìn bà Kim lần nữa, dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, bóng lưng bà trở lên huyền ảo một cách lạ kỳ. Lúc này, bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường đang mong ngóng đứa con trở về mà thôi. Trong lòng Chung Quốc chợt dâng lên một cảm giác rất lạ, không thể nói lên lời. Có lẽ, đây chính là sự đồng cảm mà nhân loại vẫn hay nói tới chăng?
Chung Quốc khẽ lắc đầu. Tiên nữ xuống trần không thể có tình cảm, không thể khóc, cũng không thể cười.
_____End_____
- Hơi ngắn (:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro