Chương 6
Hơn một tuần rồi mà tình trạng Băng Khanh vẫn cứ như vậy. Hơn nữa, cô cự tuyệt đối với những ai đến gần cô. Chỉ có bé Linh Nhi là có thể được cô tạm thời chấp nhận. Cô không thể nói, không thể cầm nắm đượcbất kì thứ gì. Cô chỉ nằm đó và chờ người khác đến chăm sóc cho cô. Cô rất muốnnói chuyện với mọi người, nói ra những điều mà cô đang nghĩ, nhưng không thể được.Cô cảm thấy mình thật vô dụng. Linh Nhi là một cô bé cực kì dễ thương, như mộtcô công chúa nhỏ vậy. Cô cảm thấy lạ. Cô bé gọi cô là mẹ. Nhưng mình là ai,mình đã kết hôn chưa thì cô hoàn toàn không biết. Hôm nay, Linh Nhi mặc một chiếcváy màu trắng, cô bé cứ ngồi trên giường cô, tíu tít gọi cô là mẹ. Khi DiệpPhong bước vào thì bé quay sang gọi:" Ba ơi, ba đến đây coi mẹ nè. Mẹ đangcười với con kìa." ~ Băng Khanh cảm thấy rất hoài nghi. Diệp Phong thì côđã gặp mấy lần rồi, nhưng anh không đề cập gì đến chuyện của anh và cô cả.Cônhìn Diệp Phong với ánh mắt khó hiểu. Anh xoa đầu bé Nhi rồi nghiêng đầu nhìncô. Nhận thấy cô có chút nghi hoặc nhìn mình, anh mỉm cười nhìn cô: "Em khỏehơn chưa? Có chuyện gì muốn hỏi anh sao?" Cô nhìn anh cười, trong lòng côcó cảm giác rất ấm áp. Dường như anh mang lại cho cô một cái gì đó rất thân thuộc.Cô cười và lắc đầu. Cô nghĩ có lẽ anh chính là người mà cô yêu. Đột nhiên, đầucô rất đau, có một bóng người thoáng qua trong trí nhớ của cô, cái bóng ấy cứxa dần. Tay cô không thể cử động được nên cô chỉ biết hét toáng lên.Diệp Phonggiật mình. Anh hốt hoảng ôm chầm lấy cô. Anh đem cô ôm vào trong lòng, tay vuốtnhẹ lưng cô như muốn giảm bớt đau khổ của cô. Nước mắt của cô đã thấm ướt áianh từ khi nào. Anh nhẹ nhàng nói." Em không muốn nhớ thì đừng cố nhớ lại.Bây giờ, em có anh, có Linh Nhi, còn có ba mẹ bên cạnh nữa. Em hãy để những kí ứckia đi vào quá khứ. Em chỉ cần sống vui vẻ là được." ~ Cô nghe xong, càngnép vào người anh hơn. Anh nói không sai, chỉ cần bây giờ cô sống hạnh phúc bêncạnh con gái và anh là được. Chuyện gì đã qua, cứ để cho nó trôi qua. Có lẽ đoạnquá khứ này quá đau lòng nên cô không muốn nhớ lại.Nhìn người con gái đang dựavào mình, anh cảm thấy có lỗi với Dương Dương rất nhiều. Anh dõi theo anh ta bảynăm, thậm chí là cài người ở bên cạnh, nhưng chưa thực sự lần nào thấy anh tacười thật lòng cả. Anh ta lạnh lùng hơn lúc trước. Có lẽ cú sốc này làm cho cảcon người anh ta thay đổi. Anh cảm thấy thương cho Dương Dương. Một mình anh tagặm nhắm nỗi đau mất đi người mà mình yêu nhất suốt bảy năm dài còn phải chămsóc con của hai người. Bây giờ, Băng Khanh đã bị mất trí nhớ, có lẽ là tốt chocô. Cô không muốn nhớ về những kí ức đau lòng đó nên cô chọn quên đi DươngDương, quên đi tất cả mọi người.Nhưng đối với Dương Dương thì đây là một nỗiđau đớn xé nát tim gan. Không biết sau khi gặp lại cô gái ngốc nghếch này, anhta có thể chấp nhận được không. Anh đặt cô nằm xuống ra hiệu cho Linh Nhi. Haingười một lón một nhỏ đi ra khỏi phòng, trả lại không gian yên tĩnh cho cô.Nhìnkhuôn mặt đáng yêu ngây thơ trước mắt, ít ai biết việc cô bé là người quan tâmđến Băng Khanh nhiều nhất. Cô bé cũng là người hiểu chuyện nhất mà anh đã từnggặp. Cô bé kéo tay anh, nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc:"Ba ơi, sao khôngnói cho mẹ biết ba ruột của con vậy ba? Tại sao ba lại không muốn mẹ biết đếnba Dương Dương vậy ba?" ~ Diệp Phong đã lường trước được bé sẽ hỏi. Khi côbé bắt đầu hiểu biết, anh đã giải thích cho bé biết bé có hai người ba. Ba nuôilà anh, còn ba ruột của bé là ba Dương Dương. Ba ruột của bé là người mà mẹ béyêu, còn ba Diệp Phong là người mẹ tin tưởng nhất, sẽ chăm sóc cho bé từ lúc nhỏđến khi trưởng thành. Ba Dương Dương của bé đang ở một nơi rất xa, không thểbên cạnh bé được. "Mẹ con bị mất trí nhớ nên không thể nhớ một ai trongchúng ta. Nhất là ba Dương Dương." ~ Diệp Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.Linh Nhi vẫn cứ tiếp tục tra hỏi đến cùng với một thần thái dễ thương vốn có củamình. "Vậy tại sao mình không nhắc lại cho mẹ nhớ ạ? Nhắc đến ba DươngDương, mẹ chắc chắn sẽ nhớ. Ở nhà, ông ngoại cũng không cho nhắc đến ba ruột củacon nữa. Ông ngoại ghét ba Dương Dương lắm sao. Ba Dương Dương cũng là ba củaLinh Nhi mà. Tại sao ông ngoại lại không cho Linh Nhi đi gặp ba ruột của mình?Tại sao vậy ba?" Nhìn Linh Nhi rơi nước mắt, lòng Diệp Phong lại nhói lên.Có lúc anh cũng tự hỏi tại sao ba anh lại tuyệt tình với Dương Dương như vậy. Tạisao không để Linh Nhi gặp ba ruột của mình, tại sao không cho hai cha con họ gặpnhau. Bế Linh Nhi vào lòng, anh nói khẽ: "Ông ngoại không ghét ba ruột củaLinh Nhi đâu. Chỉ là ông sợ ba Dương Dương không tin Nhi là con gái của baDương Dương mà thôi. Với lại, ba ruột của con gặp con rồi sẽ tìm đến mẹ BăngKhanh. Con nghĩ ba ruột của con có vui không khi mà mẹ Băng Khanh như thếnày?" ~ Nhìn bé áp mặt vào vai anh mà khóc, tim anh nhói lên từng đợt. ~"Ngoan. Linh Nhi đừng khóc nữa. Ba biết Linh Nhi lo cho ba Dương Dương vàmẹ Băng Khanh, nhưng cứ đợi đến khi mẹ của con khỏe hơn, ba con mình mới nói đượckhông." Anh yêu thương vuốt mái tóc mềm mại của cô bé. Cô bé khóc đã lâunên đã gục trên vai anh. Trẻ con rất nhạy cảm, nhất là những bé có hoàn cảnh trớtrêu như Linh Nhi. Anh ôm Linh Nhi đang ngủ gục trở về nhà. Trên đường đi, DiệpPhong ghé vào một trung tâm mua sắm mua một số đồ dùng cần thiết cho Linh Nhi.Anh đánh thức cô bé dậy và dẫn bé đi chọn đồ mà bé thích. Đột nhiên, anh chạm mặtmột người mà trong bảy năm qua anh luôn canh cánh trong lòng, là Dương Dương.Dương Dương đang dẫn Tâm An đi mua đồ cho cậu.Cả hai chạm mặt nhau, không biếtnói gì hơn. Dương Dương mặt lạnh như băng còn Diêp Phong cảm thấy bối rối. LinhNhi thấy ba mình cứ nhìn cái chú kì lạ này, liền lên tiếng phá vỡ cái không khíquái dị: "Ba quen chú đó hả ba. Tại sao ba không nói gì hết ạ?" ~ Nóirồi, Nhi lễ phép cuối đầu. ~ "Cháu chào chú. Cháu tên Diệp Linh Nhi. Chúlà bạn của ba cháu phải không ạ? " Nghe giọng nói trong veo của bé, DươngDương mới để ý bên cạnh Diệp Phong còn một cô bé xinh xắn nữa. Nhìn kĩ cô bé mộtchút, anh như bị kích động. Giống quá, cô bé giống hệt như người con gái trongtâm trí anh cả 7 năm nay. Túi đồ trên tay anh rơi xuống đất, anh kích động bướcđến chỗ cô bé. Nắm lấy vai của cô bé, anh nhìn thẳng bé gằn giọng hỏi." Mẹcon là ai, mẹ con là ai mau nói cho chú biết." ~ Anh cứ nắm lấy vai LinhNhi mà lắc. Linh Nhi hốt hoảng nhìn Diệp Phong, bé không quen chú này. Chú nàyrất kì lạ. Bé rất sợ. Diệp Phong bị ánh mắt sợ hãi của bé làm cho đau lòng. Anhbước đến, hất tay của Dương Dương ra. "Anh là ai? Chúng ta không quen biếtnhau. Đừng làm như thế. Con gái của tôi sẽ bị sợ hãi đó." ~ Diệp Phong nắmlấy tay của Linh Nhi, cuối xuống nhìn bé đang ôm lấy chân mình, anh rất đaulòng. Anh ngồi xuống dùng giọng nhẹ nhàng an ủi Linh Nhi. " Không sao đâu.Con đừng sợ. Chúng ta về nhà nhé." ~ Bé nghe xong liền gật đầu. Bé sợ cáichú này. Bé không muốn ở đây nữa." Chúng ta không quen nhau sao? Chuyện bảy nămvề trước anh mau quên quá đấy, Diệp tam Thiếu gia." – Không quen? Gương mặt nàyđã y sâu vào trí của anh vào bảy năm về trước. Nếu không phải do anh ta, giađình anh cũng sẽ không giống như bây giờ. Năm đó, mẹ anh cũng vì quá lo cho sứckhỏe của anh nên đã lâm bệnh nặng. Lúc anh nhận ra thì đã quá muộn, mẹ anh đã mộtđi không trở lại. Nếu không phải do anh ta thì người con gái anh yêu cũng khôngqua đời, gia đình anh cũng đã hạnh phúc như bao người khác. Giờ một câu khôngquen biết là muốn chối bỏ hết tất cả. Đừng hòng, nếu không điều tra rõ ràngchuyện này, anh sẽ không bỏ qua cho anh ta." Tôi đã nói là tôi không quen biếtanh. Cảm phiền anh tránh đường." Diệp Phong đứng dậy, xoay người định dẫn LinhNhi đi, thì một cánh tay nắm lấy tay anh, ngăn không cho anh bước đi."Anhđứng lại đấy cho tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh. Về đứa bé gái kia."~ Diệp Phong nghe xong, quay sang nhìn Dương Dương. ~ "Giữa tôi và anhkhông còn chuyện gì để nói. Tôi đi trước." Diệp Phong nói xong, liền hấttay của Dương Dương, xoay người bước đi. Chưa được mười bước, anh đã bị một cáibóng chắn trước mặt. Một cậu bé khoảng 11 tuổi đứng trước mặt Diệp Phong. Thầnthái trên gương mặt cậu rất giống Dương Dương. Cậu lạnh lùng lên tiếng:"Chú đứng lại đó cho tôi. Chú không trả lời câu hỏi của ba tôi thì đừng mơbước ra khỏi đây." ~ Tâm An nhìn cô bé đang run rẩy vì sợ kia, cậu cũng cảmthấy bất ngờ. Cô bé rất giống mẹ cậu. Cậu bước đến chỗ cô bé và nhẹ giọng nói:"Em đi với anh ra chỗ khác để cho ba anh và ba em nói chuyện đượckhông?" ~ Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé còn lại của Linh Nhi, định dẫn cô bédễ thương này ra chỗ khác. " Em không đi đâu cả. Em muốn ở đây với ba em." LinhNhi hất tay cậu bé ấy ra. Cô bé ôm lấy chân Diệp Phong. Cô bé rất sợ, sợ ánh mắtlạnh lùng của Tâm An. Cô bé bật khóc nức nở.Diệp Phong nghe cậu bé trước mắtnày nói chuyện thì đoán được cậu bé lạnh lùng này là con trai của Băng Khanh –Dương Tâm An. Diệp Phong ngồi xuống, ôm cô bé vào lòng, khe khẽ nói:"Con đừngsợ, đi với anh kia ra ngoài chờ ba. Ba nói chuyện với chú này một chút, ba sẽra ngay." ~ Diệp Phong vỗ vỗ đầu Linh Nhi. Anh nhìn sang Tâm An, cười nóivới cậu. ~ "Con dẫn em đến khu trò chơi đi. Chú với ba con có việc. Chú nhờcon chăm sóc con bé giùm chú."Diệp Phong làm vậy chỉ vì muốn cho hai anhem có thời gian để nói chuyện bồi dưỡng tình cảm. Chính anh cũng có chuyện cầnnói với Dương Dương.Linh Nhi không muốn đi với anh kia. Bé không thích cái anhmặt lạnh lùng đó. Bé ấm ức nhìn Diệp Phong và lên án ba cô bé. "Linh Nhi thật sựkhông muốn đi mà. Linh Nhi sẽ ngoan, sẽ không khóc nữa. Ba Diệp Phong đừng bắtLinh Nhi đi có được không?" " Không được, Linh Nhi ngoan, đi cùng với anh đi. Nếukhông về nhà ba sẽ không làm đồ ăn ngon cho Linh Nhi ăn nữa đâu. Ngoan nào. Đicùng anh đi" Linh Nhi bối rối, bé thực sự không muốn đi cùng cái anh mặt lạnhkia, nhưng mà.... Tâm An thấy cô bé bị lung lay, cậu không muốn nói nhiều nữa. Cậutrực tiếp nắm tay cô bé kéo đi. Bị Tâm An nắm tay kéo đi, cô bé liên tục vùng vẫy.Bé không muốn bị người lạ dắt đi, nhất là cái tên mặt lạnh như tiền này. Tâm Anthấy cô bé rất phiền, cậu chẳng thích mấy cô bé mau nước mắt như thế. Nhưng cậunghĩ cô bé này có thể là em gái cậu. Nên cậu nhịn, nhẹ giọng nói với LinhNhi:"Em đừng khóc nữa. Ngoan." ~ Nhưng khi cậu nói như thế Linh Nhicàng khóc to hơn. "Anh.... Anh..... Dắt em..... Tìm ba đi." ~ Cậu cảmthấy rất phiền, từ khi sinh ra đến giờ cậu chưa từng dỗ con gái. Cậu không biếtphải làm thế nào. Trong khi Tâm An bối rối bởi cô bé nhỏ nhắn thì cô bé ấy lạicười thầm. Thật là một cô bé tinh quái. " Plè.... Cho anh chừa. Ai bảo cáitội ăn hiếp con nít" ~ Bé càng khóc to hơn. Mọi người xung quanh đều quayđầu nhìn cậu. Có người còn tốt bụng đến gần hỏi thăm. Ngay lúc ấy, cô bé từ từnín khóc và lên án tố cáo cậu:" Hức.... Hức... Anh ấy không chịu dẫn cháuđi gặp ba..... Cháu muốn ba... Cháu muốn ba"Mọi người đều cảm thấy tộinghiệp cô bé nên lên tiếng trách cứ Tâm An. Đây là lần đầu tiên cậu mất mặt trướcmọi người như vậy. Cậu thực sự tức giận rồi. Tâm An không nghe mọi người nói, cậunắm bàn tay bé xíu của Linh Nhi và gằn giọng:"Chúng ta đi thôi." ~ Lầnnày Linh Nhi đã vượt quá giới hạn của cậu. Cậu lại trở thành một người lạnhlùng như lúc trước. Linh Nhi cũng biết mình hơi quá đáng nên để cậu nắm tay kéođi. Được một đoạn, cậu thả tay bé ra và lạnh lùng quay đầu. Cậu không nói gì,chỉ im lặng nhìn bé."Xin lỗi anh. Lần sau em không dám đùa như vậy nữa."~ Cô bé lấy hai chân chạm nhẹ xuống đất. Linh Nhi lí nhí nói lời xin lỗi TâmAn.Tâm An không nói gì , chỉ im lặng quan sát bé. Bé rất sợ cái ánh nhìn đó.Ánh mắt ấy dường như nhìn thấu suy nghĩ của bé. Bé chạy tới nắm lấy bàn tay củacậu: " Đừng giận em nữa nha. Anh muốn làm gì, muốn hỏi gì cũng được. Nhưngđừng có dùng ánh mắt ấy nhìn em."Như lấy được câu trả lời thỏa mãn, cậukhông còn nhìn cô bé nữa. Cô bé thở phào nhẹ nhõm.Tâm An gọi hai ly kem choLinh Nhi, cô bé vừa ăn, vừa nói tíu tít. Nhân cơ hội này, Tâm An liền hỏi:" Chú khi nãy là ba em hả?" Linh Nhi gật đầu như xác nhận thông tin.Trong mắt của bé hiện tại chỉ có hai ly kem trên bàn." Nhà em còn ai nữakhông?" ~ Tâm An nhìn cô bé, càng nhìn cậu càng thấy giống mẹ cậu. Cô bé vừaăn, vừa gật đầu. Cô xòe tay ra đếm:" Ông bà này, cậu Diệp Nhân này, DiệpNam này" ~ Bé dừng lại, ngậm lấy cái muỗng. ~ " À, còn một người nữa.""Là ai?" ~ Tâm An gấp gáp, cậu khẽ nắm lấy đôi vai nhỏ của bé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro