Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

* Chương này được viết theo ngôi thứ nhất - Cố Tiểu Ức . 

Từ tối hôm đó , mỗi lần anh gặp tôi lại mang cho tôi một bó hoa . Chu Nguyên Thư mới thất tình xong , thấy tôi hạnh phúc như vậy cũng ghen tị , trong một đêm cô ấy liền bay sang Mỹ . 

Lúc đó tôi cảm thấy cực khó xử , cô bạn thân chơi từ lúc tôi còn nằm trong vòng tay mẹ giờ đang giận dỗi tôi . Một phần tôi cũng cảm thấy khó hiểu , sao Nguyên Thư lại có thể dễ ghen tuông như thế , thấy đố kị trước hạnh phúc của người khác sao?

Ngày hôm sau như thường lệ , tôi xách mông đến trường . Dọc đường đi , tôi lặng lẽ nhìn những chiếc lá còn đang dính sương vào sáng sớm . Tối hôm qua tôi thức học bài đến một giờ sáng , vừa nãy vào nhà vệ sinh tôi suýt ngã ngửa khi thấy mắt mình thâm lên như con gấu trúc nhỏ . 

Tôi vừa đi , vô ý liếc mắt qua một khúc tường đá , một người đàn ông đang ẩn trốn sau nó . Cao đến mức vừa hay đỉnh đầu trúng vào tầm mắt của tôi , không đoán cũng biết đó là ai rồi .

- Anh không phải hết chỗ trốn đấy chứ?
Người kia nghe được cũng bước ra lộ diện , Trần Trục Lưu mặc  áo khoác xám , chân đi chiếc giày thể thao tối màu . 

Thấy anh trái tim tôi lại đập loạn lên , tự hỏi tại sao người này lại có vẻ đẹp mê người này chứ ? 
- Anh ở đây làm gì vậy? Tránh đường, em phải đi học!

Tôi gằn giọng không chút lưu tình , tai tôi đỏ ửng lên , quả thật lúc đó trông tôi như một con ngốc! Trần Trục Lưu nhìn tôi , bỗng nhiên cười lên .

- Không phải chứ? Em không hiểu hay là không muốn hiểu vậy ??
Trần Trục Lưu cười phá lên như thế khiến tôi càng thêm e thẹn , tôi biết anh ở đây làm gì nhưng lại cố ý không hiểu . Cuối cùng cũng bị người ta bắt thóp rồi!

Tay anh cầm một bó hoa hồng , tôi cũng biết định làm gì . Không ngần ngại , tôi xòe tay ra nhận lấy món quà quen thuộc này . 

Khóe môi Trần Trục Lưu lại giật giật lên , hỏi tôi : 
- Tiểu Ức này , tối nay dẫn em qua nhà nhé? 

Khoan đã..

Hình như tai mình bị hỏng rồi!

Tôi cố nhắn nhủ bản thân như vậy , rồi tự lấy tay gõ lên đỉnh đầu mình mấy cái . Một tay anh với lên nắm lấy cổ tay tôi , tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu tôi ..

Đừng tự đánh lên đầu như vậy , sẽ thành thiểu năng đấy! - Trần Trục Lưu nói .

Phụt!

Người này mồm độc thật đấy ...

Tôi ngẩng đầu lên , đụng phải ánh mắt của anh đành cúi đầu xuống . Nơi tôi đứng ở một phía bậc cao , Trần Trục Lưu đứng ở phía dưới đất phẳng , nhưng chiều cao của tôi lại không thể vượt hắn .

Sao ông trời bất công vậy? Sao người tôi thích lại chân dài vậy chứ?

Vài giây sau , tôi đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ ở trên tay anh , nhận ra đã quá giờ vào lớp liền chơi đểu đạp vào chân anh một cái thật mạnh rồi chạy thục mạng tới trường .

...
- Cố Tiểu Ức , đau đấy!









































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #romance