Chap 1: Trọng sinh để hoàn thành kiếp sống
-Tiêu nhi, con cẩn thận đấy, dạo này toàn vụ đâm xe bỏ trốn thôi- Mẹ đưa ô cho cô, ân cần dặn dò
- Mẹ yên tâm đi, Mộ Tiêu Tiêu con đây hơi bị may mắn đấy nhé- Tiêu vỗ ngực tự hào,nhoẻn miệng cười thơm ' chụt' vào má bà rồi vui vẻ tung tăng đi ra ngoài
Mẹ cô thở dài rồi vào bếp dọn dẹp
Tâm trạng của Tiêu Tiêu hôm nay vui lắm, cô như con chim sẻ cất tiếng hót ríu rít chào buổi sáng
Hôm nay hơi lạnh, trời quang mây, gió nhè nhẹ thổi như mân mê khuôn mặt trắng nõn của cô, môi cánh đào đỏ mọng khẽ run lên vì lạnh
Cô ngồi bên ghế bãi đỗ xe, chiếc ghế tuy đã tróc sơn gần hết nhưng lại được tô điểm lên bởi nhan sắc của cô nên nó trở nên khá đặc biệt. Cô sát hai tay vào nhau rồi đặt gần miệng thở, khói bay nhè nhẹ lên làm hơi mờ cái bầu trời quang mây
" Meow"
Tiếng mèo khẽ cất lên từ phía sau ghế, cô hơi bất ngờ rồi đưa tay ra thử
Chú mèo màu đen tuyền đeo chiếc chuông xinh xắn, mỗi bước đi nó đều rung lên nhè nhẹ mang âm thanh vui tai. Chú ta có vẻ nhìn thân quen, nhẹ nhàng bước tới chỗ cô, khẽ cọ cọ cái đầu mượt mà vào tay cô. Mộ Tiêu Tiêu bế con mèo lên vuốt ve, như cảm nhận được hơi ấm của cô nó càng ngày càng lấn tới chiếc áo bông ấm áp
Chú mèo đột nhiên ngóc đầu dậy, nhảy khỏi vòng tay mà chạy ra đường, cô ngạc nhiên, chạy theo với tay đến chỗ mèo càng sớm càng tốt
" Mèo ơi, lại đây, nguy hiểm lắm"Cô khẩn khoản
Đúng như dự đoán của cô, 1 chiếc xe Lamboghini lướt như bay trên mặt đường cô đứng, chiếc xe cách cô 100m rồi mới thấy sự hiện diện của cô, phanh không kịp vì đã tăng tốc quá nhanh
Mộ Tiêu Tiêu bị xe đâm, như lời mẹ cô dặn, cô nhạt nhòa nước mắt, khắp nơi huyền ảo rồi trở thành một màu đen kịt, cô đã chết.
° °°
-Mẹ ơi, con xin lỗi, con quên lời mẹ dặn rồi
-Tại con đãng trí quá, tại con quá chủ quan, mẹ tha lỗi cho con nhé...
Những lời xin lỗi lặp đi lặp lại trong vô thức của Tiêu Tiêu, cô bất giác thức tỉnh
Xung quanh là một màu đen không có ánh sáng, cô chùi đôi mắt đẫm nước của mình rồi đứng dậy. Bỗng nhiên xuất hiện một chiếc ghế nâu đã phai màu, cô bước tới, khẽ sờ lên thành ghế sờn rồi ngồi xuống
"Rinh Reng"
Tiếng chuông vang lên, cô giật mình nhớ lại, đây là tiếng chuông mà chú mèo đen đã đeo mà. Mộ Tiêu Tiêu quanh đầu nhìn nơi phát ra tiếng chuông. Chú mèo đen bước uyển chuyển, rung chuông như nhấn mạnh sự xuất hiện của mình
" Mèo, sao em lại ở đây, chị tưởng chị đã cứu em mà?" Cô sốt sắng, chẳng nhẽ mình đánh đổi cả mạng sống để cứu chú mèo giờ là công cốc sao
" Đừng gọi tôi là mèo, tôi có tên đàng hoàng đấy" Chú mèo đen nói có vẻ hơi giận dữ, khẽ liếm liếm chân
" Hả??? Em nói được sao, mèo?"Tiêu Tiêu hơi bất ngờ, giọng líu ríu mắc vào nhau
" Haizz, đừng gọi tôi là mèo, đã bảo tôi có tên mà, tên tôi là Tĩnh Tĩnh" Tĩnh Tĩnh có vẻ khó chịu, nhảy lên 1 chiếc ghế khác đối diện với cô
Cô ngạc nhiên, rõ ràng ban nãy không có gì ngoài cái ghế mình đang ngồi cơ mà
" Cô ngạc nhiên khi thấy tôi cũng phải, cô vừa mới chết cách đây 2 phút mà"
" Vậy à, tôi đã chết sao..."
Tĩnh Tĩnh im lặng, bỗng nhảy lên đùi của cô mà ngồi" Nhưng cô chết trẻ quá, liệu cô có muốn..."
"Muốn gì vậy?"Cô nhanh chóng tiếp lời Tĩnh Tĩnh, anh quay mặt nhìn cô, chiếc chuông vàng khẽ rung rung lên" Muốn trọng sinh để hoàn thành kiếp không?"
" Trọng sinh hoàn thành kiếp ư?"
" Ừm, bây giờ cho cô lên thiên đàng hay xuống địa ngục đều bằng không , hình thể không thể tồn tại ở âm gian hoặc dương gian, nếu có thì sẽ tan biến trong chốc lát......"
" À Ờ, mèo à không Tĩnh Tĩnh, em nói gì chị không hiểu"Cô cười trừ, khẽ vuốt ve sống lưng Tĩnh Tĩnh
" Đúng là..., thôi nói đơn giản là cô không xuống địa ngục hay lên thiên đàng được, cô phải ở lại hoàn thành kiếp do chết quá trẻ"Tĩnh Tĩnh thở dài, mặt mũi có vẻ bơ phờ nhưng giảng giải lại lần nữa dễ dàng hơn
"Ồ..., nhưng chị bảo nè, có 1 điều chị luôn thắc mắc là....tại sao em lại ở đây, chị đã cứu em rồi cơ mà"
" Tiểu tử thúi, đại nhân ta đây là thần, Thần đó. Mà...dù sao cũng cảm ơn ngươi vì đã cứu ta, ta nợ ngươi 1 mạng"Tĩnh Tĩnh nổi xung, cào nhẹ vài cái làm cô cười trừ. Xong nó quay đầu rồi bước xuống
Tiêu Tiêu nhẹ nhõm, hóa ra cái chết của mình không phải là công cốc rồi...
" Thôi, giờ tôi đưa cô đi trọng sinh"
" Nhưng...trọng sinh ở đâu bây giờ??"Cô khó hiểu nhìn Tĩnh Tĩnh
" Vẫn ở thời đại cô sống nhưng là 1 thân xác khác"
" Vậy là...tôi có thể gặp mẹ ư" Mộ Tiêu Tiêu bất ngờ, ánh mắt thoáng chút vui mừng nhưng không lâu sau đó lại trầm hẳn đi bởi câu nói của Tĩnh Tĩnh
" Cô không thể tham dự vào cuộc sống cũ, cô chỉ có thể hoàn thành kiếp rồi về thiên đàng mà thôi"
"..."
" Bây giờ cô trọng sinh trong 1 gia đình nghèo khổ, người cha buộc phải bán cô cho gia đình giàu có. Cô phải là người hầu cho tới khi nhà cô trả 1 món tiền lớn là 10 tỉ"
" Ừm, tôi biết rồi, nhưng tôi có thể... ngắm nhìn mẹ tôi không?"Cô trầm ngâm, cô cố níu lại một chút để ngắm nhìn người mẹ già của mình
Tĩnh Tĩnh không muốn thế nhưng đối với 1 đứa con gái 17 tuổi thì đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất, Tĩnh tĩnh đồng ý, cô vui sướng không tài nào tả xiết ôm hôn nó làm nó tí ngạt
" Thôi, hết thời gian rồi, chúc cô may mắn, tôi sẽ còn gặp lại cô nên không phải lo"
" Ừm, cảm ơn Tĩnh Tĩnh"Cô nhẹ nhàng rơi xuống 1 nơi đầy ánh sáng, đó là bầu trời nơi cô vừa ở đó, cô mỉm cười quay lên nhìn Tĩnh Tĩnh
" À, còn điều nữa..."Tĩnh Tĩnh chợt nhận ra mình còn thiếu thiếu điều gì , vội vàng nói nhưng không kịp, cái vòng tròn ánh sáng đó đã mất nên chỉ còn không gian tối tăm
" Cái gì cơ, Tĩnh Tĩnh..." Cô không kịp nghe nó nói nên trong lòng hơi bất an. Thôi mặc kệ nó vậy, cuộc đời mới này, tôi sẽ giữ cho nó nguyên vẹn không như của tôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro