CHAP 3: Vết thương chưa lành...
2h30...Chiều ... Song Nhi ngồi lặng lẽ trong phòng... Bên cạnh là vài cuộn băng và chai thuốc... Song Nhi đang tự băng bó cho mình... Tay băng mà đầu cứ nghĩ đến cảnh Hạo Thiên dùng dao cứa cổ mình.. Ngay cả cô cũng không thể ngờ anh lại có thể hành động như vậy... Tay siết chặt cuộn băng.. Song Nhi bắt đầu nhớ tới kí ức xưa... Một kí ức mà cô không thể nào quên được.... Tiếng điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ...
-Alo?-Song Nhi nhấc máy.
-Song Nhi à, cổ của cậu sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?-Ngọc My lo lắng hỏi.
-À không, ổn rồi... Cậu gọi cho mình có chuyện gì không?
-Tối nay là sinh nhật của Thảo My, cậu ấy mời cả lớp đến nhà tham dự tiệc... Hôm qua tớ quên không báo cậu!..
-Tớ quên béng mất...
-Tớ biết ngay mà... Hay là vậy đi, tớ cũng đang rảnh,.. tớ lấy xe qua đưa cậu đi mua quà nha?
-Ukm, được đấy... Hẹn gặp lại cậu...
-Ok...
...Song Nhi buông điện thoại... Đi ngay đến tủ áo quần và lựa cho mình 1 bộ... Sau khi thay xong...Song Nhi ngồi xuống ... Chợt có tin nhắn... Cô cầm điện thoại lên... Số máy lạ lẫm với tin nhắn chỉ gồm 3 chữ " Tôi xin lỗi"... Song Nhi cũng chẳng buồn quan tâm... Cứ cho đó là nhầm số... Vừa lúc này thì Ngọc My cũng đến... Cô rời phòng, khóa cửa cẩn thận rồi leo lên chiếc HK Bike của bạn mình...
...Tại shop.....
-Cậu có biết Thảo My thích gì không?-Song Nhi hỏi.
-Cậu ấy thích gì làm sao tớ biết? Cứ mua đại đi, mua thứ gì mà con gái thích ấy...-Ngọc My lẩm bẩm..
...Song Nhi lắc đầu... đi qua đi lại.. rồi lựa một chai nước hoa hiệu White Diamonds... Có lẽ Thảo My sẽ thích món quà này.. Sau khi mua xong... cả 2 cùng về nhà... lúc đó là 5h...
-7h tớ sẽ đến đón cậu đi, cậu chuẩn bị đi nhé!- Ngọc My nháy mắt tinh nghịch.
-Uk, cám ơn cậu, ...- Song Nhi mỉm cười đáp.
... Song Nhi mở khóa.. Lê từng bước vào phòng... đặt lưng trên chiếc giường,... Tay vừa sờ cổ vừa nhớ lại kí ức cũ... Và tự dưng cô thấy hận Hạo Thiên... Anh đã khơi gợi lại nỗi ám ảnh của cô... Nhưng cũng chỉ thế thôi,... Song Nhi bật dậy đi tắm... Cô chọn cho mình một chiếc đầm thật xinh...
.....7h....
-Woa, cậu xinh quá!-Ngọc My thốt lên.
-Hì...-Song Nhi đỏ mặt mỉm cười.
-Cậu có nghĩ... Hạo Thiên sẽ tham gia bữa tiệc này không?-Ngọc My hỏi
-Tớ.. không quan tâm...-Song Nhi lạnh lùng đáp.
-Tớ nghe nói Hạo Thiên và Thảo My có quan hệ gì đó!
-Mặc kệ... Cậu không định đi à?
-À.. Ờ... tớ xin lỗi...
.... 7h25... Tại nhà Thảo My...
-Happy Birthday! Thảo My- Song Nhi và Ngọc My cùng nói...
-Cám ơn bạn yêu... Vào đi... Cả lớp đang chờ đó...-Thảo My cười,.
...Song Nhi cười rồi cùng bạn bước vào... Nhưng nụ cười của cô đã tắt hẳn khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc... Hạo Thiên...Đang đứng ở góc sân... Hạo Thiên có lẽ không để ý đến sự có mặt của Song Nhi,.. vì anh đang cầm điện thoại... Có lẽ là đang nhắn tin với ai đó...
-Này, cậu sao thế Song Nhi?-Thảo My vỗ vai..
-Tớ... không sao!
-Cậu đang tự hỏi tại sao Hạo Thiên lại có mặt ở đây phải không? Vì Hạo Thiên là anh họ của tớ mà...-Thảo My thủ thỉ...
-Vậy à...
...Song Nhi phớt lờ đi... Bước đến bàn tiệc với cái vẻ mặt không một sắc thái... Song Nhi cố tỏ vẻ vui vẻ vì là sinh nhật bạn... Chẳng lẽ cô lại khó chịu chỉ vì Hạo Thiên... Song Nhi nghĩ thế .... Từ đầu bữa tiện tới giờ... Hạo Thiên vẫn đứng đó...Song Nhi tự nhủ sẽ không có chuyện gì xảy ra...Nhưng người tính không bằng trời tính... Đến giữa bữa tiệc.. Thảo My bày trò chơi... Và kéo Song Nhi vào hội mặc cho lời từ chối của cô.. Chưa đầy 5 phút...
-Á... –Song Nhi thốt lên...
...Một ai đó đã đụng vào cổ của Song Nhi.. Khiến cho lớp băng bị lỏng và máu chảy ra...
-Cậu có sao không?-Thảo My và Ngọc My hốt hoảng...
.... Song Nhi chỉ im lặng,.. cố nén giọt lệ.. Ở đây có quá nhiều người... Hạo Thiên đang đứng bỗng nghe tiếng nói quen thuộc thì chạy lại bàn tiệc... Hạo Thiên trừng mắt.. Song Nhi đang ngồi đó.. Cổ rướm máu... Anh chen vào giữa đám người đông...
-Cô có sao không?-Hạo Thiên đưa mắt nhìn Song Nhi..
...Song Nhi một lần nữa lại tiếp tục im lặng... Cô gạt mạnh cánh tay Hạo Thiên đang đặt trên vai mình... Cố đứng dậy rồi cùng Thảo My vào nhà... Hạo Thiên lúc này như người mất hồn... Cho đến khi...
-Cậu có biết vì sao Song Nhi cư xử như thế không?-Ngọc My hỏi.
...Hạo Thiên im lặng... Anh không muốn trả lời...
-Tớ biết cậu không muốn trả lời nhưng tớ phải nói... Cậu chính là người gây ra tất cả những chuyện này...Cậu đã vô tình gợi lại nỗi ám ảnh của Song Nhi... Hồi nhỏ, Song Nhi có một người chú rất tốt... Song Nhi coi chú ấy như ba của mình... Nhưng sau đó, công ty của chú ấy bị phá sản ... Chú ấy cùng đường và đã bắt cóc Song Nhi để đòi tiền chuộc... Khi ba mẹ Song Nhi đến can ngăn chú ấy... Chú ấy đã bóp cổ Song Nhi khiến cậu ấy gần như chết đi...
-Thôi đủ rồi.. Tôi không muốn nghe...-Hạo Thiên quát lớn rồi bỏ đi...
...Ngọc My lắc đầu rồi đi vào nhà,.. nơi Song Nhi được băng bó...
....Hạo Thiên lê từng bước ... Những câu nói của Ngọc My như ám ảnh tâm trí cậu.... Và đó là lí do Song Nhi đối xử như vậy... Hạo Thiên không thể nào gạt bỏ được hình ảnh về Song Nhi ra khỏi đầu mình... Đó là lí do anh ghé vào một chiếc ghế đá bên đường... Ngồi cúi mặt...
..Song Nhi sau khi được băng bó thì nói muốn về nhà... Và Thảo My đành phải gọi tài xế chở bạn về... Thảo My không nỡ để bạn mình lại đây với vết thương cả ngoài và trong như vậy... Song Nhi bước lên xe... Mắt nhìn quang cảnh những đoạn đường mà xe đi qua... Chợt thấy một bòng dáng quen thuộc đang nằm ven đường ...Có lẽ là người đó bị thương... Song Nhi nghĩ như thế và bảo tài xế dừng lại... Vì chỗ này cũng khá gần nhà cô...
...Song Nhi chầm chậm tiến lại... Cô hơi sợ... Nhưng trí tò mò đã chiến thắng nỗi sợ của cô... Song Nhi ngồi xuống...
-Này anh gì ơi? Anh có sao không?-Song Nhi lay nhẹ..
-Anh gì ơi...-Song Nhi tiếp tục hỏi....
...Song Nhi lay mạnh người và hoảng hốt phát hiện ra đó là Hạo Thiên... Mắt anh nhắm nghiền... Người ướt sũng... Dưới ánh đèn đường... Song Nhi phát hiện ra đó là máu...
-Hạo thiên à... Cậu không sao chứ?-Song Nhi hoảng hốt hơn,,,...
-..Song...Nhi...- Hạo Thiên thều thào...
-Để tôi đưa cậu đi bệnh viện...- Song Nhi dìu Hạo Thiên dậy...Móc tay lấy điện thoại và gọi cho cấp cứu...
...Tại bệnh viện...
-Thưa bác sĩ... Bạn cháu có làm sao không ạ?-Song Nhi lo lắng..
-Vết thương khá sâu nhưng may mắn là cháu đã đưa bệnh nhân đến bệnh viện kịp lúc... Chậm một chút sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng...-Bác sĩ nói.
...Song Nhi đẩy cửa bước vào... Kéo ghế ngồi bên cạnh giường.. Thở phào nhẹ nhõm... Lúc này... Song Nhi mới được "nghiên cứu" kĩ nhan sắc của Hạo Thiên... Đúng là hot boy của trường..Song Nhi nghĩ... Song Nhi chăm chú ngắm nhìn Hạo Thiên cho đến khi kim đồng hồ điểm 10h... Song Nhi dứng bật dậy... Định bụng ra về thì cánh tay của cô đã bị giữ lại...
-Hạo Thiên!-Song Nhi đỏ mặt...
-Ở lại với tôi! Được chứ?-Hạo Thiên nói...
-Nhưng...-Song Nhi lưỡng lự..
-Thôi, để tôi một mình cũng được... Về đi...-Hạo Thiên đáp...
...Song Nhi định bỏ mặc Hạo Thiên ở đây nhưng 2 chữ "con người" không cho phép cô làm điều đó... Song Nhi quay lại... Ngồi xuống chiếc ghế... Song Nhi định hỏi tại sao Hạo Thiên lại bị thương nhưng chưa kịp cất lời thì Hạo Thiên đã trả lời... Y như đọc được suy nghĩ của cô...
-Tôi bị thương là do dao chém phải đấy... Bọn giang hồ nhân lúc tôi đang lơ là suy nghĩ về cô thì bao vậy tôi và giở trò đánh lén..Dù sao tôi cũng là người trong giang hồ mà..-Hạo Thiên ôn tồn.
-Suy nghĩ về tôi?-Song Nhi hỏi ngẩn ngơ...
...Như vừa bị đoán trúng tim đen... Hạo Thiên đỏ mặt im lặng... Song Nhi bật cười... Hạo Thiên mà cũng biết đỏ mặt... Hai người im lặng hồi lâu...
-Chuyện... hôm qua...Tôi...xin lỗi... nhé...-Hạo Thiên ấp úng.
-Uk..-Song Nhi đáp chẳng cần suy nghĩ.
-Cô có thể đưa tôi về nhà được không?-Hạo Thiên nói.
-Nhưng tôi chẳng biết nhà anh ở đâu?
-Dễ lắm... Cô cho tôi mượn điện thoại... Tôi sẽ gọi người đến đón...
...Song Nhi đưa tay lấy điện thoại nhưng chợt phát hiện ra là chiếc điện thoại đã không cánh mà bay... Nó đã rơi khi cô cố gắng dìu Hạo Thiên đứng dậy...
-Điện thoại tôi rơi mất rồi!-Song Nhi đáp..
-Vậy thì về nhà đi... Tôi ở lại đây...
-Nhưng lúc nãy cậu nói là ở lại với cậu mà...
-Không cần nữa... Về đi... Cô không sợ gia đình la mắng sao?
-Tôi ở nhà một mình mà...
...Đến đây... Song Nhi chợt ánh lên suy nghĩ rằng sẽ cho Hạo Thiên tá túc một đêm... Dù gì thì anh cũng đang bị thương... Cứ cho anh ta ở phòng anh trai rồi khóa lại là được... Song Nhi nghĩ như thế ...
-Hay anh đến nhà tôi đi?
-Nhà cô?-Hạo Thiên ngạc nhiên...
-Uk... Nhà tôi... Tôi không thể để cậu một mình ở đây trong tình trạng như thế... Cậu về nhà tôi sẽ an toàn hơn...
...Hạo Thiên im lặng không đáp... Cho đến khi chiếc taxi đưa hai con người về đến căn biệt thự đầy hoa ...
-Đây là nhà cô à?-Hạo thiên hỏi.
-Ukm... Cậu vào đi...
...Hạo Thiên bước vào... Nội thất căn nhà rất đẹp và sang trọng... Có vẻ Song Nhi là tiểu thư của 1 đại gia đình nào đó...
-Anh ngủ ở phòng này đi..Đây là phòng của anh trai tôi..-Song Nhi vừa nói vừa dắt Hạo Thiên đi vào căn phòng cạnh hành lang...
...Hạo Thiên không đáp chỉ lẳng lặng bước vào... Song Nhi cũng quay trở về phòng mình... Cách đó 1 phòng... Khóa cửa cẩn thận....Song Nhi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ... Đã 11h hơn... Cô lăn trên giường và nhắm mắt ngủ... Nhưng không hiểu tại sao hôm nay cô không ngủ được... Đầu cứ lập lờ hình ảnh Hạo Thiên.... Rồi Song Nhi nhớ ra rằng phòng đó không có chiếc gối nào... Song Nhi đã lấy hết sang phòng mình... Nghĩ đến đây... Song Nhi bật dậy... Tay cầm chiếc gối đi qua phòng Hạo Thiên... Cô khẽ vào phòng... Dường như Hạo Thiên đã ngủ... Nhưng tại sao anh lại không tắt đèn ngủ?... Song Nhi bước đến... Một tay khẽ nâng đầu Hạo Thiên tay còn lại đẩy chiếc gối vào... Bất chợt người Song Nhi cứng đơ.... Hạo Thiên lợi dụng lúc Song Nhi cúi người xuống kê gối cho cậu đã dùng hai tay ôm chặt lấy cô... @@... Song Nhi đơ người... Chẳng biết nói gì...Trái tim cô đang đập loạn nhịp... Song Nhi cứ để Hạo Thiên ôm như thế cho đến khi...
-Cậu không buồn ngủ à?-Hạo Thiên hỏi..
... Song Nhi như vừa được dội gáo nước lạnh... Đứng bật dậy đi thẳng một mạch về phòng... Tim không ngừng loạn nhịp.... Hạo Thiên chỉ mỉm cười.... Cậu nhắm mắt ngủ... Mai phải đi học mà...
...Song Nhi không thôi nghĩ đến cái ôm đó... Nhưng buồn ngủ đã làm cho cô say giấc...Lúc đó là 11h45....
_______Hết chap 3_____
: PSI���Y��7
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro