Nhẹ như gió thoảng 2
Vậy mới nói, thế giới thật nhiều âm mưu >o<
Cuối cùng, tại hậu trường phía sau sân khấu trình diễn.
"Woa!!!"
Mọi người kêu lên khi nhìn thấy Ran và Shinichi bước ra khỏi phòng thay đồ.
Ran mặc trên người một chiếc váy xòe màu trắng, trên váy có những viền ren uốn khúc, thắt lưng quấn một sợi dây màu hồng nhạt, trên ngực áo có gắn một đóa hoa hồng nhỏ. Mái tóc đen được búi lên gọn gàng, có hai sợi tóc đã qua uốn nhẹ, cong cong xõa xuống ở hai bên viền tai. Trên đầu còn có một chiếc vương miện đính những hạt kim cương (giả ==). Trông như một nàng công chúa đích thực.
Mà bên cạnh, Shinichi lại vận trên người bộ quần áo quý tộc thời xưa, bên thắt lưng vắt một cây kiếm có chuôi cầm màu vàng sang trọng. Áo đỏ làm nổi bật dáng người cao ráo vốn có, còn có một vài đường viền màu trắng, hòa hợp một cách kì lạ với bộ váy công chúa của Ran. Trên đầu cũng có một cái vương miện màu vàng, chính giữa là hạt kim cương (giả ) màu đỏ lớn.
Hai người đứng cùng, chỉ có bốn từ để diễn tả: vô cùng xứng đôi.
"Trời ạ, hai vai này thuộc về hai cậu là quá đỉnh rồi."
"Công sức kiếm đồ của Akira tớ đó nha."
"Hóa ra trang phục của Akira cũng không đến nỗi kì quái."
"!@#$%="
Ran thở dài một hơi, sao cô cảm thấy áp lực thế này >o<
"Cố lên nhé. Cậu trông xinh lắm." Shinichi lên tiếng, tay khẽ đặt lên vai Ran, ý cố vũ.
"Tớ hơi sợ." Cô đáp nhỏ.
Shinichi bật cười.
"Sao cậu lại cười?" Ran khó hiểu nhìn sang anh. Hôm nay Shinichi rất điển trai, anh cười lớn chỉ làm vẻ điển trai ấy tăng lên gấp bội ==
"Cậu giống như ngày xưa vậy..."
"Ngày xưa?"
"Lúc tụi mình mới vào mẫu giáo ấy, cậu cũng nhát gan y chang như thế này."
"..."
"Lúc đó, tớ phải nắm tay cậu kéo vô đó." Shinichi thầm thì, mặt gian đến mức không thể gian hơn.
"Shinichi!" Ran quát thầm, khẽ đưa tay véo anh một cái.
"Hì hì. Tớ đùa thôi mà. Hầu hết các cảnh cậu đều diễn chung với tớ mà. Có gì tớ sẽ giúp cậu."
"Ừm." Cô mỉm cười.
Tiếng hát của cô gái từ từ kết thúc, một tràng pháo tay lớn vang lên, ngay sau đó là tiếng của MC: "Tiết mục cuối cùng cũng là tiết mục được mong đợi nhất, vở kịch "Nhẹ như gió thoảng" được trình diễn bởi các bạn khối lớp 12."
Tấm màn sân khấu từ từ kéo lên trong tiếng vỗ tay ồn ào. Khung cảnh như mơ từ từ được hé lộ.
Một người con gái nhưng lại trong trang phục của Đức vua đang ngồi trên ngai vàng. Cái vương miện màu vàng sáng chói lấp lánh vì phản chiếu lại ánh đèn sân khấu. Hàng lông mi dài đổ hình bóng quạt xuống khuôn mặt trắng mịn. Có vẻ như để cải trang thành nam nên cô đeo một cái râu giả. Đứng bên cạnh cô là một người con trai nhưng cũng như cô, trong trang phục của hoàng hậu, anh bồng một đứa bé trên tay (chính là con búp bê giả mặt hiền hậu ấy), đội mái tóc giả màu nâu xõa dài xuống lưng. Xung quanh hai người là những người hầu, cận vệ.
Vài đứa con gái hét lên phấn khích, họ nhận ra Kaito - anh chàng ảo thuật gia nổi tiếng đẹp trai trong trường.
Sonoko từ cánh gà nhìn ra, trên môi là nụ cười vui vẻ, mọi người dường như rất thích vở kịch cùng cách bài trí này. Ai cũng chăm chú nhìn vào sân khấu.
Khoảng chừng năm phút trôi qua, Sonoko mới vẫy vẫy tay với Ran: "Ran à, tới lượt cậu rồi."
Ran gật đầu: "Ừ."
Cô căng thẳng nhìn ra ngoài sân khấu, màn đã hạ xuống, mọi người đang dàn cảnh cho cảnh tiếp theo. Sau đó, lại cảm thấy tay mình ấm ấm, cô nhìn xuống, thì thấy có người đang nắm tay mình, nhìn lên, thì lại thấy Shinichi, "Shinichi?"
"Cố lên nhé. Cậu không phải bị mắc chứng sợ hãi sân khấu đấy chứ?" Shinichi mỉm cười, khẽ giơ tay đang nắm tay cô lên.
Nãy giờ anh thấy cô nàng này cứ thấp tha thấp thỏm, khuôn mặt đầy căng thẳng nên muốn tới đùa tí cho cô lấy lại tinh thần. Đúng thật là nhát gan mà.
"Ừ, tớ biết rồi." Ran nhỏ giọng nói, khuôn mặt ửng hồng.
Tấm màn màu đỏ nhung một lần nữa được kéo lên cao, Ran từ trong cánh gà đi ra phía sân khấu. Phía dưới khán giả chợt "Ồ" lên, sau đó là một tràn pháo tay. Cô ngượng chín mặt, chỉ biết nhìn chăm chăm về phía trước.
Đây là phân cảnh công chúa gặp chị của mình cùng chồng của chị ấy.
Phía sau Ran là mấy cô hầu mặc váy hồng, cung kính đi theo.
Từ phía cánh gà đối diện, Kazuha khoác tay Heiji từ từ bước ra, hai người mặc y phục của hoàng gia, sắm vai một cặp vợ chồng.
Kazuha mỉm cười nhìn Ran, dịu dàng lên tiếng: "Shizuka."
Ran gật đầu: "Chị, anh."(*)
(*) Ôi không, tôi không biết cách xưng hô thời xưa >.< *ôm mặt đau khổ*
"Nghe nói em sắp đính ước với hoàng tử nước x rồi?" Kazuha hỏi.
"Không thể, em không muốn lấy anh ta." Ran nổi nóng, ương bướng lên tiếng.
"Chị thấy anh ta cũng tốt mà."
"Chị có anh Oba rồi mà, anh ấy thì cái gì mà không tốt. Em cũng muốn giống như chị nha." Ran chu môi, chỉ chỉ Heiji, nũng nịu nói.
"Con bé này." Kazuha bật cười.
Heiji nhìn Kazuha, sau lại quay sang nhìn Ran: "Em cũng lớn rồi, mau mau kiếm chồng đi, để chị em cứ lo lắng suốt này."
"Không muốn. Tự do là nhất thôi."
"Chàng đừng nói với nó nữa, con bé này xưa tới giờ nào có nghe lời ai." Kazuha xoa xoa đầu Ran, lời có ý trách móc nhưng giọng điệu lại hết sức cưng chiều, "Chị với anh Oba đi đây, chờ thiệp cười của em đấy nhé."
Nhìn theo bóng dáng của hai người dần khuất xa, Ran le lưỡi vẻ tinh nghịch, toan đi vào trong thì một mũi tên chợt bắn ra, lệch vai của cô khoảng ba cen-ti-mét.
Các cận vệ chợt bao quanh Ran, rút kiếm ra, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Từ trong cánh gà, một chàng trai bước ra, theo sau là hai cận vệ.
Cả hội trường chợt chìm trong tiếng vỗ tay và tiếng la hét.
Shinichi nhíu mày nhìn đoàn quân trước mặt, anh lên tiếng: "Tôi đang định săn bắn con thỏ ngoài kia, không ngờ bắn lệch vào phía cô nương đây. Tôi không có ý định xấu đâu."
Ran nghe vậy bèn xua tay bảo mấy người cận vệ lui về phía sau, riêng cô thì chống nạnh đi về phía trước. Cô giơ mũi tên vừa bắn về mình phía nãy lên trước mặt Shinichi: "Đây là của anh?"
"Đúng."
"Tài năng không có thì đừng có bày đặt đi săn bắn."
"Cô..."
"Tôi nói cho anh biết, lần này là lần đầu, cũng là lần cuối, lập tức biến khỏi khu rừng này, tôi không muốn thấy mặt anh thêm một lần nào nữa."
Ran quăng mũi tên xuống đất, khinh thường nói. Xong, cô lập tức xoay người đi.
Shinichi kéo cô lại, khuôn mặt anh tuấn vì tức giận mà nhăn lại: "Cô nói cái gì?"
Cô hất tay anh xuống khỏi vai mình, một lần nữa lên tiếng: "Tôi nói, anh lập tức biến khỏi đây, tôi không muốn nhìn mặt anh nữa."
"Cô là cái gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy?"
"Anh không biết sao? Vậy để tôi trân trọng giới thiệu cho anh biết. Tôi là cô-..."
"Công chúa, người đừng như vậy." Một người hầu già vội tiến lên ngăn lại, thấp giọng nói: "Thân phận của người không thể tùy tiện nói được."
Shinichi vẫn còn chưa nghe được, "Cô nói cô là gì?"
"À, tiểu thư nhà tôi vẫn còn nhỏ. Cô ấy không hiểu chuyện lắm. Mong ngài độ lượng bỏ qua cho." Bà ta tiến lên, khom lưng xuống, giải thích.
Shinichi liếc mắt qua Ran rồi hừ một cái, "Được thôi. Coi như ta đại nhân không trách tiểu nhân."
"Ngươi..." Ran tím mặt.
"Đi thôi." Shinichi vung tay, đoàn người lập tức biến mất khỏi sân khấu.
"Công chúa đừng quá tức giận. Chúng ta mau quay về cung thôi, Đức vua và Hoàng hậu vẫn đang đợi người đấy ạ."
Ran nhíu mày, sau cũng xoay người, tiến về phía cánh gà, kết thúc lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai nhân vật chính.
Phía dưới vang lên một tràng pháo tay cuồng nhiệt. Mọi người đều rất hài lòng với vở kịch cũng như cách diễn xuất của hai diễn viên.
Theo như kịch bản, hai nhân vật chính sau đó gặp nhau rất thường xuyên, mới đầu là luôn luôn cãi nhau, sau đó từ từ nói chuyện bình thường, rồi làm bạn thân. Đến khi biết được thân phận thật sự của nhau thì hai người đã yêu nhau mất rồi. Chính lúc đó, một trận chiến tranh lớn xảy ra giữa hai nước, hoàng tử vì bảo vệ cho công chúa nên đã lãnh một nhát dao chí mạng.
Shinichi gục xuống, Ran hốt hoảng đỡ lấy anh, rưng rưng nước mắt: "Yamazaki, chàng không sao chứ? Sao chàng lại làm vậy, Yamazaki..."
Anh mỉm cười, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, khàn khàn lên tiếng: "Ngốc, khóc gì chứ."
"Chàng đừng bỏ em, đừng mà..."
"Ta yêu nàng như vậy, sao có thể bỏ nàng mà đi..." Shinichi cười đau khổ, "Có trách, thì trách mạng ta quá ít, kiếp này, không đủ để yêu thương nàng được."
"Chàng... chàng đừng nói vậy, chàng nhất định còn sống. Em... em sẽ tìm ngự y đến, chàng cố gắng cầm cự đi mà." Ran gấp gáp nói, cô định đứng dậy rời đi thì Shinichi chợt nắm tay Ran lại.
Anh cất tiếng, hơi thở đã dần yếu đi: "Shizuka, ta yêu nàng."
Cô khóc, nghẹn ngào trả lời: "Em cũng vậy, em cũng yêu chàng mà."
"Xin lỗi nàng. Nhưng đến lúc ta phải đi rồi..."
"Yamazaki..."
"..." Bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô chợt rơi xuống, cả người anh lả đi.
"Yamazaki!" Ran gào lên, tiếng cô vang vọng cả hội trường.
Những người ngồi ở dưới đều đã khóc rất thương tâm. Bên trong cánh gà, Sonoko khẽ lau nước mắt, cảm thán: "Shinichi và Ran diễn đạt quá. Ôi trời ơi!"
Aoko và Kazuha cũng không cầm được nước mắt, "Bi thảm quá."
Tấm màn hạ xuống, tiếp tục cho cảnh tiếp theo.
Shinichi ngồi dậy, nhìn thấy cô bạn mình đã khóc đến mức mắt đỏ hoe thì bật cười, anh đưa cho cô khăn tay trong túi: "Lau nước mắt đi. Cậu diễn đạt quá đấy."
"Cũng tại cậu giống như là sắp chết rồi." Ran cầm lấy khăn tay, thút thít nói.
"Đi vào trong nào." Anh kéo tay cô đứng dậy, bước vào trong cánh gà.
Aoko chợt lao đến, ôm lấy Ran: "Cậu diễn hay quá Ran ơi!"
Heiji cũng vỗ vỗ vai Shinichi: "Cậu diễn hay lắm, tớ cứ tưởng là Shinichi chết thật rồi."
"..."
Đáng lẽ, hoàng tử lúc đó đã chết rồi. Nhưng biên kịch Sonoko sao có thể buông tay dễ dàng như vậy. Cho nên, sau đó, công chúa giải quyết được hiểu lầm của hai bên. Hoàng tử lại vì được cứu chữa kịp thời nên không mất mạng. Cả hai lại nhận được sự chúc phúc từ mọi người. Coi như kết thúc viên mãn.
Shinichi và Ran đứng trong bóng tối mờ ảo, chỉ có ánh đèn sáng chiếu thẳng vào hai người, đây là đoạn kết, nhất định phải làm cho thật tốt.
"Hoàng tử, em yêu chàng. Em nguyện sống mãi mãi bên chàng cho đến răng long đầu bạc." Ran tựa đầu vào ngực Shinichi, lên tiếng, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.
"Nương tử..." Anh ôm cô thật chặt.
"Đáng ghét, đã cưới nhau đâu mà chàng lại gọi như vậy." Cô đánh nhẹ anh, giọng nói có vẻ ủy khuất.
"Sao lại thế? Nàng trọn đời là nương tử của ta..."
"..."
"Ta yêu nàng."
Và sau đó, chính là...
Nụ hôn tình yêu trong truyền thuyết...
Mọi người ở dưới cũng dường như biết sắp xảy ra chuyện gì, có một người hô lớn: "Hôn nhau đi!"
Sau đó, cả đám người gào thét: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
Trái tim Ran đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô lén ngước nhìn Shinichi, thì thấy anh đang cười. Shinichi vén lọn tóc đang vương trên má Ran, khuôn mặt anh tuấn bắt đầu tiến lại gần. Cô hồi hộp nhắm mắt lại...
Bốn cánh môi mềm mại chạm vào nhau, tạo nên cảnh tượng ngọt ngào.
Phía dưới bùng nổ, tiếng máy ảnh vang lên không ngừng, cả tiếng hò hét và vỗ tay.
Anh khẽ hôn sâu hơn, cánh tay dài vòng qua người cô, kéo cô lại gần.
Tình yêu, có lúc lại "Nhẹ như gió thoảng"...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro