Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Một khởi đầu mới

Năm năm sau...
Nhật Bản vẫn là một trong những quốc gia phồn thịnh nhất trong khu vực châu Á. Những tòa nhà cao tầng xa hoa ở khu vực trung tâm là minh chứng rõ nhất của điều đó. Không khí trong lành, đường phố sạch sẽ, cách ứng xử văn hóa của người dân luôn lưu lại những ấn tượng đẹp trong lòng bất kì người nào đặt chân xuống xứ sở hoa anh đào này.
Vừa mới kết thúc mùa hạ, Mặt Trời đã vội chơi trò trốn tìm với Tokyo, khiến những hạt sương đêm không thể tan đi vì thiếu ánh nắng. Nhưng đổi lại, thời tiết vô cùng mát mẻ. Bầu trời trong xanh không gợn mây, yên bình như mặt biển phẳng lặng. Một vài cơn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ làm người ta lạnh buốt.
Hôm nay, là ngày đầu tiên của tháng năm.
Một ngày gió lạnh...
...
Heiji giật mình tỉnh giấc sau giấc mộng dài, theo thói quen liếc nhìn qua cái đồng hồ trên tường, lại một phen bất ngờ khi thấy kim chỉ tám giờ sáng. Anh ngơ ngác đứng dậy, kéo chiếc rèm màu xanh biển qua một phía, đôi mắt màu lục hướng ánh nhìn ra phía xa xăm, chạm tới sắc trời âm u kì lạ. Anh nhíu mày, thời tiết tám giờ hôm nay cứ như là sáu giờ mọi ngày vậy, đúng là dễ dàng đánh lừa người khác.
Heiji thầm suy nghĩ một lát, hôm nay có hội nghị ở Đại học Luật lúc chín giờ sáng. Chỉ còn một tiếng để chuẩn bị. Aiz thật là...
"Ưm..."
Tiếng gì đó vang lên thật nhỏ trong không gian yên tĩnh của căn phòng, sau đó là âm thanh một vật nặng trở mình. Anh dường như không lạ lẫm mấy với biến động đó, vội quay người lại, tiến tới chiếc giường quen thuộc, rồi ngồi xuống ở khoảng trống phía nửa bên kia, anh nhẹ nhàng đưa tay sờ lên vầng trán mịn màng của người nào đó, thấp giọng hỏi: "Đã đỡ chưa?"
Kazuha bị động tĩnh làm thức giấc, cô mở mắt, nhìn chăm chăm "sinh vật lạ" đang đặt tay lên trán mình, mãi một lúc sau, khi đã nhìn rõ là Heiji, cô mới gạt tay anh ra, giọng lờ đờ, "Em không sao. Tay anh lạnh quá, đừng có đặt vào trán em..."
"Là do em bị sốt." =.=
"Em không bị bệnh... Mấy... giờ rồi?"
"Tám giờ rồi."
"Em có tiết ở trường lúc chín giờ, em... đi học đây."
Nói xong, cô đẩy chăn mền qua một bên, thất tha thất thểu đặt hai chân xuống đất, đứng dậy. Bỗng nhiên, một cơn choáng váng ùa tới, khiến đầu óc cô xoay cuồng, cả người ngã lại xuống chiếc giường êm ái.
"Anh đã nói rồi mà, em bị sốt. Đồ đầu đất em nghe có hiểu anh nói gì không hả?" Heiji phiền não gõ gõ vào đầu Kazuha, anh đẩy người cô trở lại vị trí ban đầu, lấy chăn phủ lên lại, phủ lên cả cái đầu mà anh cho là làm bằng đất =w=
Kazuha ló đầu ra, mái tóc đen dài rối rắm làm cô trông có phần thảm hại. Sau khi liếc Heiji bằng ánh mắt hình viên đạn, cô bỗng xụ mặt xuống, đôi mắt long lanh chớp chớp, cười mà như không cười mấp máy môi.
"... Heiji."
"Chuyện gì?"
"Em bị bệnh rồi. Em không muốn đi học."
"..."
Heiji ôm đầu, ảo não trả lời. "... Bây giờ em mới biết à?"
"Không nói với anh nữa. Em muốn ngủ..."
Kazuha lấy chân đạp Heiji ra một bên, cô mệt mỏi xoay người, cuộn người chặt vào tấm chăn bông dày, khép chặt mắt lại, rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ say.
Heiji: "..."
Bệnh rồi mà vẫn chứng nào tật nấy...
Heiji thở dài, anh đưa tay chỉnh lại chăn cho ngay ngắn rồi đứng dậy, quay xuống dưới đất dọn chăn gối của mình.
Vâng, chuyện là thế này: Hai nhà Hattori và Toyama tổ chức đi du lịch suối nước nóng. Nhưng vì Heiji và Kazuha bận học ở trường nên người lớn không cho đi theo. Xui xẻo thay, qua ngày thứ hai Kazuha lại đổ bệnh, mà ở nhà lại không có ai chăm sóc, đương nhiên trách nhiệm đó thuộc về Heiji. Là chăm sóc cho bạn gái, hay bạn thời thơ ấu đều hợp lí, hai nhà ung dung giao nhiệm vụ cho anh rồi đi... đến giờ vẫn chưa thấy trở về =w=
Qua mấy ngày qua lại nhà Kazuha, Heiji đã có một quyết định trọng đại: đem cô về nhà luôn. Vừa tiện chăm sóc vừa đỡ tốn tiền đi xe, bao nhiêu là thứ có lợi.
Về phía Kazuha, lấy lí do sợ ma và thân là người bệnh cần được chăm sóc, cô ngủ trong phòng của anh, hơn nữa còn là trên giường của anh, để anh đây phải ngậm ngùi nằm dưới đất...
Đây là kiểu logic gì thế không biết! =w=
Và cô nàng kiểu như bị bệnh rồi rơi vào trạng thái mê sảng, thường xuyên nói mình đã hết bệnh, dù lần nào bước xuống giường được chút xíu cũng ngã ngược trở lại...
Heiji nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, chuẩn bị làm món cháo trắng lần thứ n trong tháng.
Chiếc điện thoại trong túi quần bỗng rung lên từng hồi, báo có một cuộc gọi đến. Anh liếc mắt nhìn nồi cháo lần cuối, đưa tay đậy nắp nồi lại rồi chỉnh lửa mức nhỏ nhất để cháo luôn nóng, sau đó vội lấy điện thoại ra nghe máy.
Là tên Bakaito~
Anh nhấc máy, dùng chất giọng có chút giễu cợt trả lời.
"Alô. Mới sáng sớm mà cậu đã gọi tôi làm gì vậy? Xem ra sáng hôm nay sắc trời âm u không phải là không có lí do."
Sau đó, Heiji cười khì, lập tức đặt điện thoại cách xa lỗ tai mình một mét.
Sau đó, từ đầu dây bên kia vang lên một hồi chửi rủa.
Sau đó...
"Tên kia, ta đây có lòng tốt rủ ngươi đi ăn sáng uống café, ngươi không đi thì thôi, tại sao lại chọc giận ta~?"
"Vậy sao? Được đấy! Hẹn ở đâu?"
"Đã quá muộn rồi, ta không còn ý định mời ngươi nữa."
"..."
"Nhưng ta sợ ngươi ở nhà riết sẽ mốc meo mất, mười phút nữa có mặt ở quán cũ. Không gặp không về... à không, không gặp ta sẽ giết ngươi. Nhớ đấy! Nghe nói bạn gái ngươi bệnh rồi, chăm sóc người ta cho tốt. Tạm biệt."
"..."
Không biết hắn đào đâu ra cái kiểu nói chuyện như tát nước vô mặt người ta thế này... Đúng là...
Mà... café buổi sáng sao?
Từ bao giờ hắn ta có sở thích quái đản như thế nhỉ?
***
Quán café ấy tọa lạc trên con đường dẫn tới khu vực sầm uất nhất Tokyo. Quán rất nhỏ, chỉ có thể là khách quen hoặc người được giới thiệu mới biết đến nó. Trông nó rất đơn giản, lại có phần cổ điển, chẳng thích hợp với nhịp sống nhanh của đô thị phồn hoa lúc bấy giờ. Quán phủ một màu xanh mượt tươi mát, những cây leo trên giàn có vô số hình thù kì quái, trải thẳng trên lối chính, lại pha vài màu sắc rực rỡ của các loài hoa: màu đỏ kiêu ngạo của hoa hồng, hay màu tím dịu dàng của hoa lan...
Bản nhạc không lời Kiss The Rain nổi tiếng của Yiruma vang lên trong không gian yên tĩnh, gieo vào lòng người những cảm xúc phức tạp, đánh thức thứ tình cảm sâu nhất từ tận con tim.
Bên cạnh cửa sổ trong góc khuất nhất của quán là một người con gái. Mái tóc dài đen xõa ngang vai, cong cong tự nhiên thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ. Hàng lông mi cong vút điểm xuyến cho khuôn mặt trái xoan trắng hồng. Bàn tay nhỏ nhắn khuấy khuấy tách café trên bàn, thần sắc có vẻ vô cùng chú ý. Sau khi cảm thấy đã pha đủ, cô mới cầm tách café lên, đôi môi nở một nụ cười xinh xắn, cô quay sang chàng trai ngồi bên cạnh, khẽ đưa tay đụng đụng vào người anh vẻ ra hiệu.
Anh chàng nọ cười nhẹ với cô gái, đưa tay đón lấy tách café, một tia vui vẻ lướt qua nơi đáy mắt. Anh đưa lên miệng, nhấm nháp thử hương vị nóng ấm của café.
Ưm...
Hơi nóng...
Và...

Phụt!

"Aoko Nakamori!!! Rốt cuộc là em có hiểu khái niệm bỏ đường vào café không vậy hả???"
Kaito ho sặc sụa, vị đắng vẫn còn quanh quẩn trong miệng khiến anh vô cùng khó chịu. Anh vơ vội lấy ly nước lọc trên bàn, uống lấy uống để, khuôn mặt điển trai đỏ ửng lên, nồng nặc mùi sát khí.
Aoko che miệng cười khúc khích, "Em xin lỗi. Không ngờ là anh uống café đen không đường tệ đến như vậy."
"... Là em cố ý?"
Lại cười khúc khích, "Vâng."
"..."
Nhìn đi nhìn đi, đã làm sai mà vô tư thừa nhận thế đấy...! Mà mặc dù có e thẹn nhận lỗi anh cũng chẳng thể làm gì =w=
Nhớ lại bao nhiêu lần mình đùa quá trớn bị cây chổi của bạn nào đó đuổi suốt cả ngày, đến trong mơ cũng len lỏi bước vào, khiến giấc mộng chập chờn, và rồi, buổi sáng hôm đó bị ông thầy đứng lớp hai tiết đầu bắt xách hai xô nước không ngừng nghỉ trong một tiếng rưỡi vì tội ngủ gật, Kaito âm thầm thương cảm cho số phận bi thương của mình...
Sao lại có sự khác biệt lớn đến thế chứ...!
"Anh lại đang nghĩ gì đấy?" Aoko nheo mắt, có vẻ... vô cùng nguy hiểm.
"Nào có!" Kaito lau mồ hôi, Aoko quả là có ánh mắt nhìn xuyên thấu lòng người khác =w=
"Để em biết được thì không xong đâu."
"Anh... không có nghĩ gì thật mà." Anh đang nghĩ về những ngày tháng bị em đày đọa...
"Thật chứ?"
"Thật." Mới lạ ấy.
"Được rồi, em tin anh."
"..." Đừng tin anh ()
Lúc hai người còn giăng co qua lại thì một giọng nói ngọt ngào pha lẫn sự trêu chọc chen vào, "Thôi đi. Hai người suốt ngày cứ thế thì chẳng phải đang chọc giận những người cô đơn sao?"
Kaito và Aoko quay sang người vừa phát ngôn, tròn mắt nhìn, khuôn mặt của hai người có thể làm một đứa bé năm tuổi ghen tị (vì quá ngây thơ =w=), sau đó thì quay lại nhìn nhau, tiếp tục chí chóe.
Người phát ngôn vừa nãy: "..."
Sonoko đưa tay vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa trên trán, dùng ánh mắt khinh thị nhìn hai người trước mặt. Qua thời gian, vẻ đẹp của cô càng khiến người khác phải trầm trồ. Vẫn mái tóc nâu ngắn nhưng giờ đã uốn xoăn phần đuôi, xõa đều hai bên vai. Chiếc băng đô quen thuộc trên phần mái không còn nữa, thay vào đó là cách rẽ mái 4:2, tăng thêm vẻ yêu kiều cho khuôn mặt. Đôi mắt màu trà vẫn chứa vẻ tự tin như ngày nào. Phong thái của cô dịu dàng như nước, nhưng ở trước mặt lũ bạn thân thì...
"Có im ngay không?" Sonoko đập bàn, giọng nói cao hơn đến mười phần.
"..."
Kaito và Aoko lập tức tự biết thân biết phận mà im lặng. Sonoko thường rất không bình thường, những lúc như thế này nhất định phải nghe lời, không thôi thì hậu quả tự gánh.
"Này! Chào buổi sáng!"
Heiji nở nụ cười theo phong cách "rất Heiji" thường ngày, kèm theo câu chào buổi sáng đầy châm chọc. Anh nhấc ghế ra, dìu người con gái đi cùng ngồi vào bàn, rồi mới đến mình.
"Kazuha, cậu không sao chứ? Bệnh thế này mà còn cố gắng đi học làm gì?" Aoko lo lắng hỏi thăm, cô nắm lấy bàn tay xanh xao của người bạn thân, hơi xiết chặt.
Sắc mặt của Kazuha quả thật rất nhợt nhạt. Đôi mắt cũng hằn rõ vài tia mệt mỏi.
"Tớ không sao." Cô yếu ớt nở nụ cười, "Tớ đã bỏ học mấy ngày rồi, thêm nữa e rằng sẽ không thể tốt nghiệp mất."
"Tớ đã nói rồi mà cô ấy không chịu nghe." Heiji thở dài, nhận lấy ly nước chanh nóng từ người phục vụ, đưa cho Kazuha, "Em uống đi."
"Vâng."
"Quả nhiên có bạn trai thật sướng." Sonoko lại càng thêm đau lòng vì sự cô đơn lạc lõng của mình =w=
Mọi người: "..."
Sonoko thở dài, đôi mắt thoáng chốc trầm xuống. Cô không định làm hỏng buổi sáng tụ tập hiếm có của mọi người như thế này. Tuy nhiên, sự thật vẫn là sự thật. Chấp nhận đối diện với nó vẫn là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
"Hôm nay, là đã tròn năm năm rồi..." Giọng nói nhỏ xíu vang lên, gần như lạc vào hư vô, nhẹ đến mức khiến người ta không thể cảm nhận được là nó đã từng tồn tại.
Tuy nhiên, mọi người vẫn nghe được nó, nghe được vô-cùng-rõ-ràng...
Ngày hôm nay của năm năm về trước, hẳn là ngày mà mọi người được gặp người con gái ấy, được nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô, được nghe thấy giọng nói ấm áp dịu dàng của cô, lần cuối cùng...
Chỉ biết trách thời gian vô tình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro