Duyên?
Vào một buổi chiều cuối thu của những năm 90, tôi ngồi trên chuyến tàu lăn bánh trên những con đường cũ, nơi ánh nắng vàng vương trên những mái ngói cũ kĩ, làm mọi thứ như nhuốm một màu hoài niệm. Khoang tàu đơn sơ, với những chiếc ghế gỗ mộc mạc, những tiếng rít nhẹ nhàng của bánh xe lăn trên đường ray, tất cả như chậm lại trong khoảnh khắc ấy. Tôi ngồi đối diện một người xa lạ, người mà tôi chưa bao giờ gặp, nhưng lại có cảm giác như đã từng quen biết từ rất lâu.
Ban đầu, chúng tôi chỉ trao nhau những lời chào hỏi ngắn ngủi, những câu nói giản dị, dường như không có gì đặc biệt. Nhưng rồi, như những làn sóng vỗ về bờ cát, những lời trò chuyện cứ thế trôi qua nhẹ nhàng, tựa như một dòng chảy êm đềm, lan tỏa trong không gian ấy một cảm giác ấm áp kỳ lạ. Tôi không rõ tại sao, nhưng những câu chuyện của chúng tôi cứ thế tuôn ra như thể tôi đã biết người này từ rất lâu, mặc dù trước đó chưa hề trao đổi điều gì ngoài những lời chào ban đầu.
Chúng tôi trò chuyện về những điều nhỏ nhặt, những suy tư không tên, về những ngôi làng thân thuộc, về những bến sông đã qua trong kí ức. Không một câu hỏi về tên tuổi, chẳng một lời nhắc đến tương lai. Chỉ có những câu chuyện nhẹ nhàng, những lời cười nói trong không khí đầy ánh nắng nhạt, những lời mà nếu ai đó nghe, họ có thể thấy chúng giản đơn, nhưng lại tràn đầy một thứ cảm xúc kỳ lạ. Mọi thứ như ngừng lại trong không gian này. Tàu lăn bánh, nhưng tôi cảm giác như khoảnh khắc ấy đã đứng yên lại, chỉ còn lại chúng tôi, giữa những câu chuyện lấp lánh như những đóa hoa dại nở giữa cánh đồng vắng. Tôi biết, tôi biết rằng có những cuộc gặp gỡ là một mối quan hệ không thể giải thích và mờ nhạt, vì chúng vốn chỉ đơn giản là "duyên".
Khi tàu gần đến ga, tôi nhìn vào đôi mắt của cậu ấy, đôi mắt sáng như nước hồ thu, tựa như một bầu trời yên bình. Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy một sự kết nối vô hình, một sự gần gũi lạ lùng giữa hai con người xa lạ. Nhưng khi tàu gần đến ga, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả chân trời, một cảm giác bối rối trong lòng tôi dâng lên. Tôi mở miệng, giọng có chút run rẩy:
-"Chẳng hay, tôi có thể được biết số liên lạc của cậu không?"
Lời nói của tôi vang lên trong khoang tàu im lặng, như một câu hỏi nhỏ giữa bao la không gian. Tôi không biết tại sao mình lại hỏi thế, chỉ là trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng muốn giữ lại cậu ấy, giữ lại thứ gì đó trong tôi, dù biết rằng đó có thể chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua.
Nhưng cậu ấy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn trong veo như hồ thu, rồi khẽ lắc đầu. Cậu ấy nói, giọng đều đặn, không vội vã, nhưng lại mang một thứ gì đó mơ hồ, như một lời hứa không thành:
-"Xin lỗi, tôi không thể. Nhưng nếu có duyên, chúng ta ắt hẳn sẽ gặp lại."
Lời cậu ấy vang lên, nhẹ nhàng nhưng như thấm vào tâm hồn tôi, khiến tôi không sao quên được. Giống như một câu thơ chưa kịp viết, như một điều gì đó không thể giải thích, nhưng lại thật sự tồn tại. Tôi không có được điều mình mong muốn, không có được số điện thoại, không có được một liên lạc cụ thể nào. Nhưng lạ thay, tôi không thấy thất vọng. Một cảm giác kỳ lạ, vừa vững vàng lại vừa mong manh, dâng lên trong lòng tôi. Cảm giác như có một sợi dây vô hình nào đó đã nối chúng tôi lại với nhau, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Câu nói của cậu ấy như một chiếc vòng đeo tay vô hình, cuốn chặt lấy tâm hồn tôi, khiến tôi tin rằng, có những mối liên hệ trong đời này không cần lời giải thích, chỉ cần cảm nhận. Dù thời gian có trôi qua bao lâu, dù chúng tôi có không bao giờ gặp lại, tôi vẫn tin rằng một ngày nào đó, nếu có duyên, chúng tôi sẽ gặp lại.
Sau nhiều ngày
Quán bánh mì nhỏ trong góc phố yên tĩnh của Paris vẫn luôn là một nơi tôi lui tới mỗi sáng, như một thói quen khó bỏ. Cánh cửa gỗ kêu lên một tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng khi tôi đẩy vào, mùi thơm của bơ nướng và bánh mì mới làm tôi cảm thấy bình yên lạ thường, như thể mọi thứ ngoài kia đều mờ đi, chỉ còn lại tôi và những chiếc bánh vàng óng trong không khí ấm áp của quán.
Hôm nay trời không có nắng, những làn sương mờ mịt vẫn còn vương trên những mái nhà, khiến lòng người như chùng xuống trong một cảm giác nhẹ nhàng. Tôi bước vào quán, bước chân không vội vàng, cứ lặng lẽ như vậy, vì nơi này luôn mang lại cho tôi một cảm giác thân thuộc.
Quán vắng, chỉ có vài khách lạ mặt, tất cả đều bận rộn với những ổ bánh mì nóng hổi mà họ vừa mua, tiếng thì thầm nhỏ nhẹ như một phần của khung cảnh bình yên này. Tôi đứng ở quầy bánh, không vội chọn món, chỉ để cho mình một chút thời gian ngắm nhìn không gian yên ả. Rồi, một thoáng lạ lẫm.
Tôi chợt ngẩng lên, mắt tôi chạm vào một đôi mắt quen thuộc ... là cậu. Cậu, người tôi đã gặp trên chuyến tàu hôm nào, trong cái buổi chiều yên tĩnh, giữa hàng trăm con người xa lạ, ánh mắt ấy như đã chờ đợi tôi từ lâu, mặc dù chúng tôi không hề biết tên nhau. Nhưng giờ đây, tại chính quầy bánh mì này, dưới ánh đèn mờ nhạt của buổi sáng, tôi lại nhìn thấy cậu, vẫn như vậy, chỉ khác là bây giờ không còn là những câu chuyện vu vơ trên chuyến tàu, mà là sự gặp gỡ bất ngờ này, trong không gian nhỏ bé và gần gũi này.
Cậu đứng đó, đôi tay thoăn thoắt làm việc, đưa những ổ bánh mì nóng ra từ lò, ánh sáng chiếu lên làn da cậu, làm mọi thứ trở nên mơ màng, như một cảnh trong giấc mơ. Mái tóc rối nhẹ của cậu, chiếc tạp dề trắng, và đôi mắt sáng ấy lại một lần nữa làm tôi cảm thấy như thời gian đã ngừng lại, chỉ có tôi và cậu trong khoảnh khắc này.
Cậu cũng nhận ra tôi ngay, như thể cậu đã chờ đợi điều này từ lâu. Ánh mắt cậu sáng lên, rồi một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi:
-"Trùng hợp nhỉ?'
Giọng cậu nhẹ như gió, trầm ấm nhưng mang một chút gì đó bất ngờ, như thể cậu cũng không ngờ chúng tôi lại gặp nhau ở đây, ở một nơi mà cả hai đều không nghĩ sẽ gặp lại.
Tôi ngớ ra một chút, không biết phải phản ứng thế nào. Lần gặp gỡ này, giữa không gian thân quen của quán bánh, làm tôi cảm thấy như cả thế giới đã thu nhỏ lại trong một khoảnh khắc.
-"Không ngờ lại gặp lại cậu ở đây, đúng là rất trùng hợp"
Tôi nói, không phải là câu nói bình thường, mà là một sự ngạc nhiên thực sự. Lời nói của tôi như vỡ vụn trong không gian nhỏ bé, rồi lại lặng đi giữa những âm thanh nhẹ nhàng của quán.
Cậu cười khẽ, vẫn giữ ánh mắt đó, như thể không có gì là bất ngờ, nhưng tôi biết, trong lòng cậu cũng đang có chút bỡ ngỡ.
-"Chắc là số phận đấy, nhưng dù sao, cậu đến đúng lúc. Bánh mì mới ra lò đây, ấm lắm đấy."
Cậu đưa tay lấy một ổ bánh mì nóng hổi, lớp vỏ giòn tan, khói vẫn còn bốc lên, hương thơm ngào ngạt. Tôi nhận lấy chiếc bánh, cảm nhận sự ấm áp từ tay cậu truyền vào mình, như thể chiếc bánh ấy không chỉ mang lại sự no nê mà còn chứa đựng một phần dịu dàng từ cậu, một phần bất ngờ từ cuộc gặp gỡ này.
Cậu đứng đó, tay vẫn lướt qua những ổ bánh, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo tôi. Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười, và đôi khi, không cần lời nói, những khoảnh khắc như thế này, bất ngờ và đầy ý nghĩa, lại chính là thứ làm trái tim ta thấy ấm áp nhất.
Một lúc lâu, tôi mới hỏi, như một cách để kéo dài khoảnh khắc này:
- "Cậu làm ở đây lâu chưa?"
Cậu nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm, như thể tìm kiếm một chút gì đó trong mắt tôi:
-"Chưa, chỉ mới vào làm, mỗi ngày ở đây, tôi vẫn cảm thấy có cái gì đó mới mẻ. Những người đến, dù không quen, lại khiến tôi cảm thấy như gặp lại ai đó đã lâu rồi."
Tôi gật đầu, không nói gì thêm. Những lời nói ấy cứ như một lời thú nhận lặng thầm, như một mối liên kết vô hình giữa tôi và cậu. Từ lần gặp gỡ trên tàu, rồi lại gặp lại ở đây, tất cả những điều ấy như đã có từ lâu, dù chúng tôi chẳng hề biết tên nhau, chẳng biết gì về nhau. Nhưng lúc này, trong quán bánh mì ấm áp ấy, mọi thứ như trở nên thật gần gũi, thật thân thuộc.
Khi tôi bước ra khỏi quán, chiếc bánh mì vẫn còn ấm trong tay, tôi cảm nhận một chút ngọt ngào vẫn lặng lẽ bám lấy tâm hồn. Cậu vẫn đứng đó, ánh mắt như vẫn còn dõi theo tôi, như thể chúng tôi đã là một phần của thế giới này, dù chỉ là một khoảnh khắc vụt qua trong đời.
Paris, thành phố rộng lớn, lại cho tôi một khoảnh khắc kỳ lạ như vậy, một cuộc gặp gỡ tình cờ, một khoảnh khắc đầy mộng mơ và ngọt ngào, mà khi tôi bước ra, tôi không thể nào quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro