Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bí mật?

Tối ngày hôm đó cả gia đình cùng quay trở về Hà Nội . Từ lúc biết thể trạng Mạnh Huy không tốt , Ngọc Lan cứ cuốn quýt cạnh anh không rời 1 bước , anh cũng vì vậy mà ỉ lại vào cô nhiều hơn . Hở ra chút là liền làm nũng với cô rồi .

"Lan , anh muốn ăn bánh kem"

"Được em đi mua cho"

"Lan này mai đi chơi công viên đi"

"Được được em xin nghỉ đi với anh"

"Vợ ơi , chân anh đau"

"Rồi lại em đỡ anh về phòng"

"Lan , ôm anh đi"

"Dạ"

Ngọc Lan ôm chầm lấy bảo bối nhỏ vào lòng , ngày qua ngày cả 2 càng trở nên ngọt ngào với nhau hơn. Bố mẹ và em trai cô thấy thì đều vui lòng , nhưng chỉ trừ 1 người .

Gia An từ ngày đó đều bị cô bơ đi , cứ coi như cậu ta không tồn tại vậy , chính vì thế mà cậu ta vô cùng khó chịu , kiếm đủ trò để phá Mạnh Huy nhưng anh lại chẳng mấy quan tâm .

Cho đến 1 ngày....

"Ai vậy"

Gia An chán nản ngồi dựa vào thành ghế , cậu ta xoa xoa trán mình , một vẻ khó chịu khi bị làm phiền vào lúc 11h đêm .

"Tôi là nyc của Mạnh Huy"

"Thế thì làm sao?"

Gia An khó chịu hỏi lại

"Tôi biết cậu rất yêu Ngọc Lan , chính vì vậy , tôi muốn giúp cậu 1 tay"

"Giúp thế nào"

"Bây giờ có thể hẹn cậu ra cà phê không , tôi sẽ nói cụ thể"

"Ờ"

Gia An sau khi nhận được địa chỉ cụ thể liền nhanh chóng bắt xe tới địa điểm đó . Vừa vào quán , nhìn quanh một lúc , cậu ta liền thấy 1 người phụ nữ mặc 1 bộ váy dài đen , trông vô cùng sang trọng đang ngồi cạnh 1 chàng trai không rõ mặt mũi lắm , bởi anh ta đội mũ gần chụp xuống mặt rồi.

"Xin chào"

Thảo Anh cười tươi bắt tay cậu ta .

Còn Gia An từ tốn ngồi xuống ghế , cậu ta bắt đầu lên tiếng hỏi về kế hoạch .

Cuộc trò chuyện diễn ra một hồi rất lâu , cho đến khi chàng trai kia bỏ chiếc mũ đang đội ra . Gia An đã bất ngờ đến mức đơ ra bởi........(bí mật nha:))

"Cậu thấy sao"

Thảo Anh nhìn Gia An đang ngạc nhiên , cô ta cười nhếch mép rồi từ tốn nâng ly nước cam lên uống một ngụm nhỏ .

"Rất tốt"

Gia An cũng nhanh chóng ổn định lại cảm xúc . Cậu ta cười thỏa mãn rồi tiếp tục trò chuyện với Thảo Nguyên .

Phải đến tầm 12h đêm , 3 người mới kết thúc trò chuyện .

Chuyển cạnh .

Trong phòng ngủ của Ngọc Lan và Mạnh Huy , cả hai vẫn đang thức giấc để trò chuyện với nhau . Một người nói một người nghe, thi thoảng lại khẽ bật cười rồi lên tiếng tán thành ý kiến của người kia khiến cho không khí trong phòng rất ấm áp , lại vừa yên bình .

"Thề lúc đấy em còn nghĩ em với anh sẽ không cưới nhau đâu"

"Gớm chả ghét anh quá còn gì , cưới xin gì chứ"

Mạnh Huy đáp lại .

"Nhưng mà vẫn cưới rồi đó thôi"

"Ừm ừm"

"Còn mấy tháng là con ra đời rồi , em nghĩ xem nên chuẩn bị những gì đây"

Mạnh Huy vừa nói vừa nhìn vào chiếc đèn phòng .

"Hừm chuẩn bị những gì cần chuẩn bị"

"Nói như nói vậy"

Mạnh Huy bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng rồi giận dỗi quay đi . Thấy vẻ mặt giận dỗi của anh , cô phì cười rồi kéo nhẹ anh lại trong lòng .

"Dạo này trẻ con lắm rồi nhá"

"Chê anh chứ gì"

"Không có , em yêu anh mà"

Ngọc Lan hôn nhẹ lên trán anh một cái , ánh mắt cô chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt anh . Đúng là chẳng thể nghĩ nổi 1 ngày cô sẽ lấy 1 người mà cô ghét nhất lại còn làm công an nữa chứ , chẳng có chút lãng mạn nào cả .

Thấy Ngọc Lan nhìn mình chằm chằm , Mạnh Huy cau mày khó chịu .

"Đang nghĩ xấu anh hả"

"Anh xấu sẵn rồi cần gì nghĩ"

"Em....hừ biến đi"

Mạnh Huy vùng khỏi chăn rồi nằm cách xa hẳn 1 góc , bộ dạng xù lông của anh khiến cô càng nhìn càng bất lực .

Ngọc Lan thở dài , cô ngồi dậy lấy laptop ra làm việc mà mặc kệ anh vẫn đang nằm đó , lát sau vẫn không thấy anh chịu quay ra , cô mới cất laptop sang một bên mà lại gần chỗ anh .

"Thôi nào , em sai rồi . Mạnh Huy của em đáng yêu như vậy

"Bỏ..ra"

Giọng của anh lạc hẳn đi làm cho Ngọc Lan có phần ngạc nhiên , không phải là cô chọc anh khóc rồi đó chứ .

"Huy...anh...anh khóc hả , em xin lỗi , em xin lỗi bảo bối mà"

"Bỏo"

Mạnh Huy vẫn dúi mặt vào gối không chịu bỏ ra , Ngọc Lan cũng chẳng còn cách nào ngoài việc ôm nhẹ lấy anh rồi vỗ về.

"Em đùa anh thôi , đừng nghĩ nhiều"

"Em...có phải cảm thấy anh ...xấu tính lắm không"

Mạnh Huy hỏi nhỏ .

"Không có , em đùa mà"

"Người ta nói 50%lời nói đùa là thật , trước đây em ...hức...em...em cũng ghét anh...hức...oaaa"

"Huy , em không có màa , chồng ơi , chồngg"

Cô bất lực càng ôm chặt lấy anh hơn , đến bây giờ tên người lớn kia mới chịu bỏ gối ra , cả bên gối đều ướt đẫm nước mắt , Ngọc Lan xót xa lau đi nước mắt trên mặt anh rồi để anh nằm trong lòng mình .

"Em xin lỗi , em không có nghĩ nhiều như vậy , chỉ muốn chọc anh chút thôi"

"Hức...k..hông có thật?"

Mạnh Huy dụi dụi tay vào mắt rồi ngửng lên nhìn cô .

"Không có mà"

"Ưm ừm , tạm tin em"

Nói vậy thôi chứ anh còn giận lắm đó , ai bảo trêu dai làm gì , dỗ anh luôn thì không chịu , lại còn để hẳn nửa tiếng sau mới dỗ . Suýt chút nữa làm anh tưởng cô chê anh thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro