Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

yeu

Lối Rẽ Sau Cùng

Đôi nhẫn cưới được gắn viên kim cương nhỏ xíu tinh xảo, tên anh cùng tên tôi và ngày cưới. Những tấm thiệp hồng được trang trí công phu, chờ ngày được trao tay bạn bè và ngưòi thân. Trong lòng tôi ngời ngời hạnh phúc, tình yêu đã sống lại sau cuộc vấp ngã đầu đời. Từng giây phút chờ đợi để đưọc vòng tay anh âu yếm đến trọn đời trọn kiếp, sẽ không làm điều gì có tội với anh.. Nhưng niềm khao khát ấy đã tan thành mây khói, chỉ còn lại tiếng nức nở của đôi nhẫn cưới. Anh và tôi đã có mười hai năm chung lớp chung trường. Anh thầm yêu tôi từ ngày tuổi học trò ham đuổi bắt chuồn chuồn, dính ve sầu. Có đôi lần tôi bắt gặp trong ngăn bàn mấy vần thơ bỏ ngỏ lời ưu tư, không thể giãy bày. Anh cứ lặng lẽ bên cuộc đời tôi như thế. Trong thơ anh tôi mờ ảo như mâ khói nhưng sâu lắng đến diệu kỳ nơi trái tim anh. Tên thật của tôi chưa một lần đưọc anh gọi mà toàn gọi tôi là: "Phượng Hồng". Tôi mạnh mẽ, sôi nổi bao nhiêu thì anh trầm lắng bấy nhiêu, khiến tôi hờ hững với anh. Rồi chúng tôi vào đại học. Số lần gặp nhau cũng thưa dần, cả hai lao vào học để trả nghĩa đấng sinh thành. Trong mốt lần đến sinh nhật bạn cùng lớp, tôi gặp mốt chàng công tử hào hoa, trên người đeo vô số những kim cương, đá quý, bạch kim.. và một ánh mắt rất đa tình luôn ném trộm về phía tôi. Nhay hôm sau, bạn gái dẫn "người ấy" đến, bảo: anh Triệu, anh họ của mình rất muốn đưọc làm quen với đằng ấy. Cho tớ gửi, lát nữa tớ quay lại..." Vì là anh của bạn gái khá thân nên tôi tin tưởng. Trước lúc rời khỏi phòng, cô ấy còn nháy mắt: " cho phép toàn quyền sử dụng nhưng thiếu đâu sẽ bắt đền đó". Tôi lại bị mê mẩn cả người trước những thứ đồ xa xỉ anh ta mang trên người. Ngày hôm sau, không cần bạn tôi dẫn đường, "người ta" tự đến với bó hồng thật lớn thật đẹp. Tôi rất vui mừng và nhận lời đi chơi tối hôm đó.

Nghe "người ta" tán: " em học xong, bố mẹ anh sẽ xin việc cho em tử tế. Nếu em ở nhà anh thì chẳng phải lo lắng gì cả. Anh sẽ hết lòng hầu hạ, cung phụng em như tên nô lệ Tai Ta trung thành bên nữ hoàng Clêopát..." Tôi cứ mãi đan mơ dệt mộng giữa thiên đường. Chưa đầy một tuần thân quen anh ta đã gạ gẫm sự gần gũi về thể xác, lúc đó tôi mới giật mình tỉnh giấc. Bị từ chối quyết liệt, hắn lật ngửa ván bài: "Cô tưởng cô có giá lắm sao? Tình phí đối với cô chỉ là một gói ngô cay mà thôi. tôi đâu phải thằng gu mà tự nhiên đem tiền ném ra cửa sổ. Cô nên biết điều một chút, đừng để tôi phải ra tay". Trong lúc bị hắn giằng co, tôi gần như không thể thoát thì anh đạp cửa xông vào và tôi thoát. Tối hôm sau, khi anh đi học vi tính về thì bị hắn thuê người hành hung. Anh phải vào viện cấp cứu vì bị bọn chúng chích quá liều. Không thê giấu diếm tình cảm mãi được nữa, anh đã thổ lộ tình yêu thầm kín của mình đối với tôi và sẵn sàng bỏ qua tất cả cho tôi. Thay vì những bông hoa tươi đẹp che đậy một tâm hồn dối trá của gã họ sở kia, anh dâng tặng tôi cả con tim chân thành dào dạt .

2/Khoảnh Khắc & Cuộc Sống

Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào. Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến ( bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.

Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.

Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu .

Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình :"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy ?".

Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.

3/Chiếc Ghế !!

Tám giờ sáng. Chị đến quán cà phê. Chị muốn thấy người ấy khi người ấy đi tới chỗ hẹn. Chọn chỗ thật khuất, chị gọi một ly cà phê. Bà chủ quán vừa lau cái bàn sũng nước chỗ chị ngồi vừa thanh minh đêm qua mưa to quá.

...

Đám sỏi được tắm mưa sáng lên làm cái quán trẻ hẳn ra. Nhưng chẳng được bao lâu. Lau xong cái bàn cho chị, bà chủ chạy vào hè, mỗi tay cầm hai ghế. Ghế dựa vào nhau, dựa vào sỏi, nghiêng ngả, nghênh ngang. Chỉ có chị và ghế, và sỏi, và những cây cảnh quá nhỏ lẫn vào đám ngổn ngang ấy.Chị ngửa mặt nhìn trời. Chị và người ấy gặp nhau lần cuối vào ngày không có nắng, mưa thì dà dặt rơi ... Nhưng chị không nhớ chị đã cùng người ấy ngồi trên những chiếc ghế dáng thế nào. Chị chỉ nhớ những gì đi qua khuôn mặt người ấy. Với chị khi đó, người ấy đã là tất cả. Còn bây giờ chị đang ngắm chúng, những chiếc ghế mây nhỏ có dáng hơi ngửa ra phía sau, chị đang ngồi một chiếc và lát nữa, người ấy sẽ ngồi chiếc thứ hai, đối diện.

Có tiếng người.

Chị nìn ra phía cổng: hai người đang đi vào. Mặt họ lâng lâng niềm vui và tuổi trẻ.

Chị nhìn họ chợt thấy mình ngày không xa nhưng hình như đã xưa... Thuở ấy chị chưa chờ đợi ai.

...

Chiếc ghế vẫn trống không.

Trong các cuộc hẹn hò hình như bao giờ cũng có một người đến muộn. Nó khiến cuộc đời bỗng thành bất trắc.

Chị nhìn chiếc ghế lo lắng: hay người ấy gặp sự cố?

Chị nhìn lại chiếc ghế.

Chiếc ghế nhìn lại chị.

Trong quán bây giờ toàn người là người.

Một người khách đến và cầm chiếc ghế khẽ hỏi:

- Tôi có thể dùng chiếc ghế này không?

Chị hơi sẵng giọng :

- Ghế đã có người ngồi.

Và chị bỗng nơm nớp: nhỡ người ấy không đến...

...

Không gì buồn hơn cảnh một chiếc ghế chờ.

Nó trống vắng, cô đơn, ghẻ lạnh...

Nó già hẳn đi.

Và cả quán nước đều như quay nhìn về phía chiếc ghế.

Sự chờ đợi của nó công khai quá, lộ liễu quá.

Chị hơi đỏ mặt, kéo mạnh chiếc ghế về phía mình.

Chị quay nhìn hồi lâu phía cửa quán mở quá rộng.

Rồi chị quay lại nhìn chiếc ghế. Chị bỗng dụi mắt: hình như thấp thoáng có người ngồi.

Không biết mọi người có nhìn thấy không. Chỉ biết từ phút đó không ai làm phiền chị về chiếc ghế nữa.

...

Người ấy đi hớt hải. Vẫn cái dáng quen thuộc đầu chúi về phía trước như suốt đời đuổi theo một cái gì.

Người ấy vừa nói vừa thở:

- Xin lỗi, anh đến sớm quá, không thấy em nên rẽ vào cơ quan đợi.

Thì ra cả hai người đều sai hẹn vì cùng đến quá sớm.

Khi quay lại chị thấy người ấy vẫn đứng bên chiếc ghế.

- Sao anh không ngồi?

Người ấy nhìn chị, cười lặng lẽ, nâng cốc cà phê không quấy đường uống như người cháy khát.

Người ấy đứng uống.

Có phải người ấy không muốn chiếm chỗ của sự chờ đợi ?

4/Thất Tình!!!

Thất tình (MT 734 - 6/7/2006)

Nhìn đám bạn đang cười đùa vô tư, Duyên ước gì mình được như tụi nó, lúc nào cũng vui vẻ, vô tư, sao tự nhiên Duyên lại chuốc buồn bực vào mình làm gì chứ! Thiệt là... mà tất cả là do hắn, do nụ cười "đáng ghét" của hắn...

Ngày Duyên nhìn thấy "nụ cười ngây ngất" của hắn là một ngày "định mệnh". Ngày ấy đã thay đổi... cuộc đời Duyên (ít nhất là lúc này). Duyên bắt gặp nụ cười đó ở lớp học thêm Toán đầu năm 12 này. Duyên nhớ rất rõ Duyên đã "rụng rời", đã ngơ ngẩn thế nào khi thấy hắn cười - nụ cười bí ẩn mà ngọt lịm. Thế là thích, là quyết tâm "chinh phục" hắn!

Sau đó, Duyên lập tức "điều tra lí lịch" của hắn, liệt kê ra giấy hẳn hoi.

Tên : Nguyễn Thanh Liêm.

Sinh nhật: 29/10

Nơi cư trú: 12A6

Trạng thái tình cảm: độc thân

Tính tình: hơi chảnh, hơi... đểu (hic hic, đây là theo lời mọi người nói)

Số điện thoại:...

Nick Y!M:...

...

Duyên còn lập ra danh sách dài ngoằng những điều cần làm trên "con đường chinh phục hoàng tử "của mình, và Duyên đã thực hiện.

Ngày đầu tiên, tức là ngay ngày hôm sau của buổi học thêm đầu tiên, Duyên đi bộ đi học (chà, hắn cùng đường về với Duyên đây mà!). Ra về, trời nắng chang chang, Duyên đứng ngay cổng trường (để đợi cái người mà- ai- cũng- biết- là- ai- đấy). Duyên chờ được khoảng năm phút thì hắn và "nụ cười bí ẩn" xuất hiện. Duyên bẽn lẽn vén lại mái tóc, lòng hồi hộp chờ đợi. Hắn ra, liếc qua thấy Duyên, rồi hắn... lên xe chạy thẳng. Duyên đứng ngơ ra, hụt hẫng. "Dù sao hắn cũng từng cười với mình hôm qua ở lớp học thêm mà, chắc tại hắn không nhìn thấy mình". Thế là ngày đầu tiên thất bại! Duyên thất thểu ra về, trời nắng dữ dội. Hên mà có nhỏ Lan chở về, hic hic...

Ngày thứ hai, lại tới ngày học thêm, Duyên chưa bao giờ náo nức muốn đi học như vậy. Nhưng theo kế hoạch đã định, Duyên sẽ đi trễ một chút. Để chi vậy cà? Để có cơ hội tiếp cận đối tượng chứ chi nữa!

Duyên đến trễ năm phút, bẽn lẽn vào lớp. Duyên đưa mắt nhìn xem hắn - "hoàng tử" của Duyên đang ngồi chỗ nào. Duyên làm mặt tỉnh, lại bàn của hắn, cười dịu dàng. Hắn hiểu, xích vô cho Duyên ngồi. Duyên mừng mừng, trong lòng vui lắm. Bước đầu của kế hoạch đã thành công! Không bỏ lỡ cơ hội, Duyên quay sang bắt chuyện với hắn:

- Vô lớp lâu chưa bạn?

- Năm phút!

- Tui học A2.Còn bạn?

- ...

- Bạn tên gì dzậy?

- ...

- Sao bạn không nói gì ?

- Đã tới trễ còn nói chuyện trong lớp!

Hắn nhếch môi cười, rồi nhích qua bên kia một tí. Nụ cười hơi... đểu! Duyên thấy mặt đỏ bừng. Thế là kế hoạch thứ hai thất bại!

Ngày thứ ba, Duyên quyết định tấn công bằng con đường... bí ẩn. Hắn bí ẩn chắc thích những gì bí ẩn. Thế là Duyên online để nhắn tin cho hắn, Duyên đã add nick hắn ngay từ lúc vừa biết nick hắn. Log in rồi, Duyên trố mắt ra, hắn từ chối cho Duyên add nick. Duyên thấy hơi tức, lòng tự trọng hơi bị tổn thương. Nhưng kệ, ai biểu Duyên biết mà còn đâm đầu vô. "Ném lao phải theo lao", Duyên nhắn cho hắn mấy dòng:

"Tui chỉ muốn làm quen nên add nick của bạn, sao lại không cho vậy?"

Có trả lời. Hắn đang ở đó.

" Ai vậy?"

Mắt Duyên sáng lên, chat dễ nói chuyện hơn. Duyên lóc cóc gõ bàn phím:

"Tui chưa quen bạn nên mới muốn làm quen nè".

"Bạn là ai sao biết nick tui?".

"Bạn chưa cần biết đâu, sau này mình sẽ nói".

"Xin lỗi, tui không nói chuyện với người lạ, bye".

Sau đó mặc cho Duyên kêu réo gã vẫn im re. Lại thất bại!

Duyên đem chuyện của mình kể cho đám bạn nghe. Tụi nó xúm vô bình luận, mổ xẻ, phân tích... cứ như là chuyên gia tâm lí. Cuối cùng, tụi nó rút ra kết luận là hắn chảnh, thậm chí hắn rất "đểu" nữa!!! Rồi kêu Duyên bỏ cuộc đi... Nhưng Duyên đã lỡ thích hắn, mà Duyên không chịu thua như vậy, Duyên chưa chịu khuất phục ai bao giờ, chẳng lẽ lại chịu thua hắn?!

Làm sao đây? "...Điện thoại, rồi nói lộn số, rồi làm quen? Kì lắm! Hắn cũng sẽ nói như lúc chat thôi!

Lúc đi ngang người hắn giả bộ làm rớt tập, để hắn lụm giùm, rồi làm quen? Giống mô típ phim Hàn quá! Không khéo không lãng mạn mà thành lãng xẹt luôn thì khổ!

Viết thư cho hắn? Thôi thôi, sến chảy nước!

Nhờ bạn hắn làm "bà mai"? Hm... Hắn chẳng có đứa bạn thân nào!..."

Duyên trằn trọc, quay trái, rồi quay phải, ngồi dậy, rồi nằm xuống,... đủ kiểu, Duyên không ngủ được.

Với tính cách của hắn như vậy, thì chỉ mấy nàng có cá tính mạnh mới lọt vô mắt xanh của hắn thôi. Duyên đã có cách...

Sáng hôm sau, theo kế hoạch đã định, Duyên một mình đi qua lớp hắn. Vừa xuất hiện ở cửa lớp, Duyên thấy lớp 12A6 của hắn ồ lên, chỉ trỏ, xầm xì,... cứ như là đã biết Duyên "có ý đồ" với hắn rồi vậy. Duyên thấy hai má nóng bừng. Đám con trai đứng trước cửa vừa cười vừa nói:

- Tìm Liêm hả bạn?

- Bạn ở bên A2 phải hông?

- Không có Liêm có tui được hông bạn?

...

Cả lớp cười ồ lên.

Duyên đỏ mặt chạy về lớp... Duyên mắc cỡ !

Về lớp rồi, Duyên suy nghĩ lại, thấy như vậy biết đâu lại tốt hơn. Mọi người biết rồi thì cũng đỡ cho Duyên, đánh tiếng với hắn giùm Duyên. Thế là kế hoạch của Duyên vẫn chưa thực hiện được. Duyên thấy mình... bạo thiệt! Mà con gái thời bình đẳng như vậy chắc không có gì quá đáng.

Ra chơi, Duyên ngồi với lũ bạn để phân tích tiếp chuyện của Duyên và hắn. Tụi nó còn ủng hộ kế hoạch của Duyên, hứa sẽ hỗ trợ Duyên.

- Duyên ơi có bạn tìm kìa!

Duyên nhìn ra cửa sổ. Hắn và đám bạn lớp hắn đang đứng ngoài cửa!

Duyên thấy tim đập mạnh, đập thình thịch trong lồng ngực... Duyên thấy run run... Không biết sao hắn lại qua tìm mình. Lại càng không hiểu tại sao lại cảm thấy run như vậy, trước đó Duyên còn định "tỏ tình" với hắn cơ mà!

Đám bạn hối Duyên:

- Ra đi! Theo kế hoạch mà làm!

- Hắn tới rồi! Cơ hội tốt đó! Đừng bỏ lỡ nha!

- Bình tĩnh! Tụi tao ủng hộ mày mà!

Duyên run rẩy đứng lên ra ngoài. Đám bạn Duyên cũng đi theo. Mấy đứa trong lớp theo "phản xạ", thấy đông đông là để ý, nên cũng ngoái ra nhìn.

Tới cửa, hắn đang đứng trước mặt Duyên. Vẫn "nụ cười bí ẩn" đó! Duyên càng cảm thấy tim đập dữ dội hơn trong lồng ngực, cứ như là nó muốn chạy về phía hắn, không muốn ở lại với Duyên nữa.

Duyên hít khẽ một hơi rồi nói:

- Có gì không bạn?

- Nghe nói hồi sáng bạn qua tìm tui hả? Có gì không?

- Ờ, tui... tui...

Duyên thấy hai má nóng lên, xung quanh mọi vật như mờ đi...

Một nhỏ bạn hích nhẹ hông Duyên :

- Nói đi !

Hắn vẫn đứng đó, vẫn tư thế đó, khuôn mặt đó, nụ cười đó... Duyên không ngờ lại khó nói như vậy. Không giống Duyên ngày thường chút nào! Duyên lấy lại tự tin, cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng:

- Bạn... có thể đi uống nước với tui tối nay được không?

Đám con trai lớp hắn phá lên cười ha hả.

- Ha... ha... Hay thiệt! Công nhận thằng Liêm đào hoa ghê bây!

- Chết mày rồi nha Liêm, có em dụ khị rồi!

Đám con gái chưa kịp hiểu gì thì hắn lên tiếng:

- Bạn đang muốn hẹn hò với tui đó hả? Xin lỗi, tui không rảnh!

Rồi hắn quay lưng đi về lớp, để lại nụ cười mỉa mai. Đám con trai đi theo hắn về lớp, vừa đi vừa cười đùa đắc ý.

Còn lại Duyên đứng đó. Duyên thấy mọi thứ quay cuồng. Duyên không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì nữa... Duyên chỉ thấy hai má nóng bừng, mũi cay cay... Và mắt mờ đi... Duyên chạy vội đi... Bỏ lại mọi ánh nhìn soi mói, mọi cái chỉ trỏ tò mò, mọi nụ cười chê trách hay thương hại,... Duyên cắm đầu chạy. Đám con gái A2 chạy theo, nhưng Duyên đã vào toilet khóa cửa lại. Ai kêu cũng không mở cửa. Đám bạn thấy thương Duyên, thấy tội nghiệp cho Duyên, và thấy căm phẫn cho Duyên! Tụi A2 chỉ còn biết đứng ngoài nghe tiếng khóc thút thít của Duyên! Tụi nó hiểu Duyên đang nghĩ gì, Duyên cảm thấy thế nào... Lòng kiêu hãnh của Duyên từ trước giờ đã bị đánh sập bởi một tên "đểu". Tiếng Duyên cứ thế thút thít, lúc to, lúc nhỏ...

Chuông reng vào lớp! Tụi nó gọi Duyên ra, Duyên vẫn khóc trong đó. Tụi nó đành lủi thủi về lớp, xin thầy cho Duyên nghỉ tiết vì bệnh. Chuông ra về. Cả lớp A2 kéo đến toilet tìm Duyên. Duyên vẫn ở trong đó. Cửa vẫn khóa, nhưng không nghe tiếng Duyên khóc nữa. Tụi A2 đứng ngoài khuyên nhủ, nói với Duyên đủ điều. Chưa bao giờ thấy lớp Duyên đoàn kết như vậy. Cả lớp đứng trước... toilet. Mấy lớp khác đi ngang ai cũng nhìn... Có đứa biết chuyện, có đứa không. Có mấy đứa xúm lại hỏi thăm, có đứa đi luôn... Thầy cô cũng nhìn, học sinh cũng nhìn... Tụi con trai A2 thấy ngại ngại nên về trước... Duyên vẫn không ra. Trường đã sạch bóng người... Trời nắng chang chang... Đám con gái cũng lần lượt kéo về, chỉ còn đám bạn thân của Duyên. Tụi nó nói mãi, gọi mãi vẫn không thấy Duyên ra, không nghe tiếng Duyên. Tụi nó đâm lo... Sợ Duyên làm điều gì dại dột. Tụi nó hối hả kêu réo,... Đang định xông cửa vào (giống trong phim hay làm) thì thấy cửa mở, Duyên ra, mặt mũi không tèm lem như tụi nó tưởng mà còn trên mức bình thường, nếu không muốn nói là "tươi như hoa", cứ như là chưa hề có chuyện gì xảy ra!?

Tụi con gái thấy lạ quá, nhưng thấy thương Duyên quá xá, chắc Duyên buồn quá hóa... khùng. Đứa ôm vai Duyên, đứa nắm tay Duyên, đứa cầm cặp cho Duyên... Duyên cười:

- Làm gì vậy? Tao tự đi được mà!

- Tao biết mày buồn! Mày cứ khóc cũng được, đừng cười như vậy, tụi tao lo quá!

- Không sao mà!

- Thiệt không Duyên? Mày đừng làm tụi tao sợ.

- Không sao! Tao chỉ tức cái gã đó thôi. Tội gì hành hạ thân tao cho khổ.

- Mày biết vậy là tốt rồi.

Duyên bắt đầu ghét hắn! Duyên cũng ngại tụi bạn trong trường. Nhưng Duyên quyết coi việc đó như là "tai nạn đầu đời". Duyên sẽ lấy lại tự tin. Duyên không bỏ cơm, không ủ rũ cả ngày, không khóc ướt gối, không đòi chuyển trường... như người khác. Đối với Duyên, ngày hôm đó vừa khóc, vừa chịu đựng mùi amôniăc trong toilet là quá đủ cho "mối tình đầu" của Duyên - "mối tình" đầu tiên đến trễ, mãi tận năm 12, nhưng lại không đẹp, lại là đơn phương, mà ngắn ngủi, chỉ có vài ngày, mà lại bị từ chối như vậy. May mà Duyên chưa nói toẹt ra là Duyên thích hắn. Biết đâu sau này đây sẽ lại là kỉ niệm đẹp? Duyên tích cực ăn, tích cực ngủ,... để hắn thấy Duyên không vì hắn mà khổ sở. Nhưng Duyên cũng tích cực... tập thể dục để không... béo phì.

Duyên lôi chồng báo cũ của mẹ ra để "nghiên cứu". "Bị từ chối- đối xử với người ta thế nào?"- đúng bài Duyên muốn tìm. Duyên đọc đi đọc lại, suy nghĩ bài báo. Phải đối xử với hắn thế nào? Duyên đọc, rồi lại suy nghĩ, rồi lại đọc,...

Duyên vẫn không nghỉ lớp học thêm. Ngày đầu tiên ở lớp học thêm sau chuyện đó, Duyên vẫn tươi tỉnh đi học thêm Toán - nơi Duyên lần đầu tiên bắt gặp "nụ cười bí ẩn" của hắn. Hắn đang vào lớp, nhìn thấy Duyên, hắn nhếch môi cười, rồi tới ngồi kế bên Duyên. Duyên lịch sự xích vô cho hắn ngồi. Ừ, Duyên phải chứng tỏ cho hắn thấy Duyên là người lớn, chẳng thèm trách con nít như hắn.

Sáng hôm sau Duyên hí hửng kể cho đám bạn nghe về "hành động lịch sự" của Duyên tối qua. Đám con gái khen Duyên :

- Chắc hắn bất ngờ lắm!

Duyên lại gặp hắn ở căng- tin. Hắn lại cứ ngồi chung bàn với Duyên. Lần này thì Duyên bực. Sao chuyện lần trước không làm hắn quê, không làm hắn có suy nghĩ khác về Duyên mà còn ngoan cố ngồi chung. Hắn muốn mỉa mai Duyên sao? Duyên thay đổi chiến thuật, không lịch sự với hắn nữa.

Hắn vừa ngồi xuống, Duyên đứng lên, dọn li qua bàn bên cạnh. Duyên lại thấy đắc ý. Duyên nghĩ mình là người lớn thật rồi. Duyên không hề thấy thích hắn chút nào nữa. Duyên thấy mình hành động thật đúng, thật người lớn. "Mối tình đầu" lại giúp Duyên trưởng thành. Như vậy cũng tốt! Duyên lén nhìn qua bàn hắn. Nhìn mặt hắn không tức, không bực... mà lại cười (lại cười!). Duyên lại thấy tức! Sao hắn lại không tỏ vẻ gì là khó chịu cả?

Duyên lại kể cho đám bạn nghe. Tụi nó nói Duyên vẫn chưa phải là người lớn, người lớn không tức khi "kẻ thù" của mình không bực bội, hay nói đúng hơn là người lớn không có "kẻ thù". Người lớn phải vị tha, không nhỏ nhen như con nít.

Duyên ngẫm nghĩ. Chắc có lẽ Duyên không phải người lớn thật, mà cũng chưa phải người lớn. Duyên nghe đi nghe lại bài "I'm not a girl, not yet a woman" của Britney. Ừ bài này hợp với tâm trạng của Duyên lúc này.

Duyên dần dần không còn thời gian để tìm cách "trả thù" nữa. Duyên lao vào học, học bù đầu bù cổ để chuẩn bị cho kì thi đại học. Duyên không gặp hắn suốt kì ôn thi. Duyên cũng không nhớ tới hắn nữa.

Rồi một ngày, sau khi đỗ đại học, Duyên gặp lại hắn khi về trường cấp ba lấy bằng tốt nghiệp. Duyên nhớ lại chuyện cũ, tự dưng bật cười... Duyên không giận, không tức nữa. Hắn cũng có vẻ hơi ngượng ngùng. Nhưng Duyên và hắn đã nói chuyện với nhau. Hắn xin lỗi Duyên chuyện ngày xưa con nít hiếu thắng. Duyên cười xòa, không trách hắn... Ngoài kia nắng đã lên cao, trời xanh ngát, thênh thang, Duyên không biết mình đã lớn thật chưa...

5/Duyên May Và Sự Lựa Chọn

Khi ta gặp được đúng người ta yêu, ở đúng vào một nơi nào đó, vào đúng một thời điểm nào đó. Ðó là duyên may.

Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến. Ðó không phải là một sự lựa chọn.Ðó là duyên may.

Khi bạn gặp tiếng sét ái tình (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây) thì chắc chắn không phải là một sự lựa chọn. Ðó là duyên may.

Vấn đề là những gì xảy ra tiếp sau đó. Khi nào bạn vượt qua tình trạng bồng bềnh, choáng ngợp và chìm đắm của tình yêu để bước sang một tầm thức mới ? Đó là khi lý trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn có thật sự muốn tiến tới một mối quan hệ bền vững hay để tất cả vào kỷ niệm.Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người đó. Ðó không còn là duyên may nữa. Ðó là sự lựa chọn.

Khi bạn chọn sánh vai cùng một ai bất kể những ngọt bùi, đắng cay ... của cuộc đời. Ðó là sự lựa chọn.

Cho dù bạn biết rất rõ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn duyên dáng hơn, giàu có hơn người bạn yêu, nhưng bạn vẫn quyết lòng yêu người đó không thay đổi. Ðó là sự lựa chọn.

Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may, nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự lựa chọn của trái tim, chính sự lựa chọn của chúng ta. Nói về bạn đời, có một câu nói khá hay và tôi tin là đúng: "Ðịnh mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh thành sự thật".

Chúng ta sống trên đời này không phải để tìm thấy một người hoàn mỹ để yêu mà chính là để học cách yêu thương một người không hoàn mỹ một cách trọn vẹn...

6/Bản Sao Tình Yêu !!

ഀ Cho đến nay, chưa ai ഀ có thể đưa ra một định nghĩa thoả đáng về tình yêu. Tình yêu vẫn là một ഀ đề tài muôn thuở để mọi người đem ra bàn cãi. Những người chưa yêu, đang ഀ yêu và đã từng yêu đều có chung một cảm giác về sự huyền bí và thú vị ഀ của tình yêu. Tình yêu là một thế giới mênh mông và khó hiểu nhưng có ഀ một chân lý mà ai cũng phải thừa nhận là: Chỉ có một tình yêu thật sự ഀ dành cho mỗi người.

ഀ Cái Thuở Ban Đầu Lưu Luyến Ấy

Trong mọi cuộc tình, thường có nhiều nguyên nhân ഀ đưa đẩy lứa đôi đến yêu đương. Có thể yêu nhau vì nết na, vì tài năng, ഀ vì chung một ước mơ... nhưng người ta có thể nhân danh tình yêu để chiếm ഀ đoạt thể xác, những toan tính về tiền tài, danh vọng. Ngay trong những ഀ cuộc tình đẹp nhất, lý tưởng nhất lứa đôi cũng chỉ đồng cảm, tương đắc, ഀ bền bỉ với một số điều mà họ cho là quý giá nhất theo quan niệm riêng ഀ của họ. Có thể nói xưa nay chẳng có cuộc tình nào hoàn toàn giống nhau, ഀ vì có rất nhiều động lực khiến họ yêu nhau. Ông bà mình thường bảo: ഀ "Trai yêu bằng mắt, gái yêu bằng tai". Sau những xúc cảm ban đầu, một ഀ trong hai bên có thể bị một vài động lực không trong sáng, không lành ഀ mạnh, làm nảy sinh lắm dạng tính toán: yêu được gì và không yêu được gì?

ഀ Tình Tạm Bợ : Đùa với chính mình

Chưa gặp người mà mình hoàn toàn ưng ý, nhưng cử ഀ chỉ lả lơi thân mật với người nào khiến bạn cho là tạm được để xoa dịu ഀ nỗi trống vắng. Làm cho người kia thích thú rằng mình có bản lĩnh làm ഀ người khác si mê, để khỏi mang tiếng là mình không có duyên. Trong tình ഀ yêu này, họ không cần gắn bó cho lắm, không cần phải nhớ nhung đợi chờ. ഀ Có thể cùng đi chơi với nhau nhưng sẵn sàng cắt đứt bất kỳ lúc nào. Có ഀ khi họ đùa giỡn với chuyện tình yêu để xem phản ứng mới lạ của người kia ഀ trong sự "yêu dại khờ"!

ഀ Tình Lừa Dối : Mua Bán Danh Lợi

Một trong hai người không yêu thật sự. Chỉ yêu ഀ "cái gì đó" và họ muốn lợi dụng, dựa hơi uy thế của người kia để dễ bề ഀ làm ăn cho mình, hoặc tìm cách tráo trở tiền bạc, tài sản của người kia ഀ chuyển sang tay mình. Khi đã đạt được mục đích, nếu không từ bỏ người ഀ kia thì họ cũng đối xử tệ bạc không ra gì.Thật ra đây không phải là tình ഀ yêu mà chỉ là sự lừa dối tình yêu. Hay nói cách khác, họ treo bảng hiệu ഀ tình yêu để lừa dối, mua bán danh lợi.

ഀ Tình Buông Thả: Đánh Cược Tương Lai !

Điểm chính trong tình yêu này là những thú vui ഀ vật chất. Đối với họ, đẹp và vui đứng hàng đầu. Họ tỏ ra chăm lo, tận ഀ tình chăm sóc người yêu nhưng thật ra chỉ khéo léo "đóng tuồng" lấy ഀ lòng, làm mê hoặc người yêu, săn đón người yêu vào những thú vui xác ഀ thịt.Họ có thể đang yêu người này ở nơi này nhưng vẫn lả lơi với người ഀ khác ở nơi khác, tìm thêm những thú vui ngắn hạn qua đường. Họ có thể ഀ mưu cầu ở tình nhân này để vun vén tình nhân khác.

ഀ Tình Ích Kỷ: Sở Hữu Người Yêu !

Họ tận tình chăm sóc người yêu với những phương ഀ tiện họ có được. Đổi lại, người yêu phải gần như vật sở hữu của họ. Công ഀ việc làm ăn, giờ giấc làm việc, giải trí đều theo chương trình của họ. ഀ Người sa cơ thất thế cần dược bao bọc, lúc đầu có thể cảm thấy an lòng, ഀ nhưng chẳng bao lâu có thể nhận ra rằng mình đã bán mình cho một thứ ഀ tình yêu ích kỷ.Hoặc là họ đành lòng buông xuôi, đau buồn ngấm ngầm ഀ nhưng vẫn che đậy, khoe khoang với người xung quanh về những tiện nghi ഀ mà họ có được. Hoặc là phản ứng bực bội, vùng vằng, đòi lấy một chút tự ഀ do riêng tư. " Chim sáo sổ lồng " là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

ഀ ഀ Tình Sâu ഀ Đậm : Chia Bùi Sẻ Ngọt !

Tình thương lấn trội hơn yêu đương say đắm, hầu ഀ như vắng bóng những cuộc chơi vui nhộn. Họ thương nhau vì "nết ăn nết ở ഀ trăm đường khéo khôn", vì chăm chỉ làm ăn, họ cùng quan tâm chăm lo cho ഀ nhau. Lúc đầu có vẻ như cứng nhắc khô khan nhưng về sau có thể phát ഀ triển thành tình yêu sâu đậm qua những kỷ niệm chia ngọt sẻ bùi trên ഀ đường đời.Tất nhiên là trước khi đi đến hôn nhân, đôi bên cũng phải biết ഀ về khả năng làm việc, thu nhập cũng như vốn liếng của nhau. Nhưng cũng ഀ không nên vì thế mà lạc vào chiều hướng hơi thực dụng. Những động lực ഀ yêu đương mang tính vị kỷ như giàu sang, chức vị, hình thức, cân đo bằng ഀ tiền ... chỉ có thể tạo nên những cuộc tình hãnh diện bề ngoài nhưng ഀ chưa hẳn là đẹp đẽ, vững bền.

7/Nếu Và Thì

Nếu bầu trời có vẻ như bao phủ đầy mây xám mà bạn lại đi ra ngoài khi trời mưa... Nếu bạn đang mong nhìn thấy một chiếc cầu vồng rạng rỡ nhưng màu sắc của nó lại mang đến cho bạn nỗi buồn... Nếu quả đất vẫn tiếp tục quay mà bạn phải đi đến kết thúc... Nếu bạn đang tìm kiếm ánh sáng mặt trời mà tất cả những gì bạn nhìn thấy là bóng đêm tối mịt... Nếu tất cả xung quanh bạn là những niềm vui mà riêng với bạn chỉ là nỗi buồn... Nếu bạn đang quá sức mệt mỏi mà cuộc sống lại tiếp tục quật ngã bạn... Nếu bạn khóc...

Thì bạn hãy nghĩ những giọt nước mắt của bạn rơi xuống đất đã làm nên điều kỳ diệu: vẻ đẹp của những bông hoa như sự dịu dàng trên tay bạn. Thì bạn hãy cảm nhận không khí xung quanh bạn đang sực nức mùi cỏ mới cắt. Thì bạn hãy cười đùa với những đứa trẻ và nhận lấy sự ngây thơ từ chúng khi chúng cười đùa. Thì hãy tưởng tượng mình đang bay cùng một cô bướm xinh xinh trong một khu rừng đầy màu sắc. Thì bạn hãy lắng nghe tiếng thì thầm của đại dương và bạn để làn da của mình được mơn man bởi làn gió ấm áp của mùa hạ. Thì bạn hãy nếm một viên kẹo và cảm nhận vị ngọt ngào của những kỷ niệm thời thơ ấu đang dịu ngọt trên đầu lưỡi bạn. Thì bạn hãy lắng nghe giai điệu trong trẻo của những chú chim hót đón chào một ngày mới. Thì bạn hãy nhớ những nỗi dịu dàng quá đỗi mà bạn nhận được từ nụ hôn êm đềm của mẹ khi ôm chặt bạn vào lòng và thủ thỉ những lời yêu thương vô bờ.

Hãy cố gắng tìm kiếm những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Hãy trông lên những đám mây ngũ sắc trên đầu chứ đừng nhìn đất đen dưới vệ đường. Cuộc sống không ban ơn cho ta mà chính ta sẽ ban tặng cho cuộc sống những món quà từ những hành động và suy nghĩ tích cực của mình. Hãy bắt đầu ngày hôm nay từ ngay giây phút này. Bởi vì cuộc sống đã là một niềm vui, một món quà vĩ đại nhất mà tạo hóa ban tặng cho bạn. Xin chúc những điều tốt đẹp đó đến với cuộc sống của bạn !

8/Lần đầu tiên mình gặp bạn là buổi chiều. Một buổi chiều gần tắt nắng. Cũng chẳng ai nghĩ chúng mình sẽ lại chơi với nhau. Chơi thân nữa cơ. Rồi khi ai cũng nghĩ chắc mình là gì gì đó.. hai đứa lại im lặng rời xa. Thi thoảng gặp lại vẫn cười. Hy vọng vào một cái khác... Dịu dàng hơn. Nhẹ nhàng hơn. Như câu mình vẫn thường nói với nhau, "mình là bạn mà", ấy nhỉ... Mình nhớ lần đầu tiên bạn chỉ cho mình ngắm những ánh nắng chiều trên sông. Rồi bạn bảo cuộc sống ngắn ngủi, vì vậy thích cái gì phải cố gắng làm ngay thôi.. Đừng ngần ngừ. Đừng do dự. Đừng sợ hãi. Mà cũng đừng e ngại xung quanh. Sao không sống vì những cảm xúc chỉ của riêng mình thôi nhỉ. Ừ, lúc ấy thì tớ chỉ cười im lặng. Nhưng về sau tớ học được từ cậu điều ấy. Phải lắng nghe trái tim mình. Và làm theo cảm xúc của mình. Cậu có nghe Quang Dũng hát bao giờ không nhỉ (Ngoài Trần Thu Hà và Mỹ Linh mà cậu từng bảo cậu rất thích). Nghe này, lâu lắm mình mới lại nghe Quang Dũng hát một bài (dù đã cũ) tình cảm như vậy. ( mà có lẽ là lòng tớ cũng đang muốn nói...) "Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều Cám ơn cuộc đời cho tôi một người Người bước vào đời trong tim ta im vắng Chiều bước vào đời cho tim ta chút nắng". Cậu chỉ cho tớ biết sống sôi nổi hơn theo cách riêng của cậu. Ấy là khi cậu kể tớ nghe về những suy nghĩ và hành động của mình. Tớ biết, giấu đằng sau cái vẻ trầm tĩnh đến lạnh lùng ấy là những tình cảm sục sôi. Tớ thích cái cách cậu biểu hiện tình cảm của mình lắm. Và mong là tớ có thể làm như thế. Nhưng, (cậu cũng từng nói thế), tớ lại là người hay kìm nén cảm xúc của mình. Tớ e ngại quá nhiều thứ. Và phải suy nghĩ quá xa xôi... Biết sao được, tớ không thể ngông như cậu. Tớ chỉ hay ngồi nghĩ ngợi và mỉm cười. Nhưng tớ nhớ rằng mình đã từng rất thích ngồi im lặng mỉm cười bên cạnh cậu để nghe cậu nói... "Rồi người cứ vô tình người đi Rồi chiều cứ vô tình chiều qua Rồi người cứ vô tình người xa Rồi chiều cũng vô tình chiều quên " Thấy giống cậu không... Như thế sẽ bị hờn trách đấy. Tớ cũng từng hờn trách... Giọng Quang Dũng tha thiết lắm. Lần đầu nghe bài này, tớ thấy buồn. Nhưng giờ thì... Càng nghe càng thấy hay. Nhưng nỗi buồn thì đã bay mất từ lúc nào. "Giữ sao được người đi qua cuộc đời Giữ sao được chiều đi qua mặt trời Người cứ đi người mang theo bóng Chiều cứ qua chiều mang theo nắng" Bây giờ thì tớ chỉ còn thấy lòng mình muốn nói "cám ơn". Cám ơn vì cuộc sống và những người bạn cho tớ gặp cậu. Cảm ơn vì lúc ấy tớ đã đem cậu ra đùa để giờ hai đứa là bạn. Cảm ơn cả những câu chuyện nho nhỏ kèm theo lời khuyên mà cậu dành cho tớ. Và cũng phải nói rằng nhờ cậu mà tớ thấy tình yêu của mình bây giờ đẹp hơn rất nhiều. Bởi tớ biết, có những tình yêu đến từ những suy nghĩ lãng mạn của tuổi mộng mơ, cũng có những tình yêu đến từ sự đồng cảm, chân thành... Có những tình cảm rất mạnh, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc nào đó. Nhất định, đó không phải là tình yêu... Tớ không giữ được cậu. Mà cũng chẳng muốn giữ cậu lại bên mình. Cậu cứ đi theo những gì cậu muốn, và làm những gì cậu nghĩ là cần làm... Còn tớ. Tớ sẽ ở lại và chờ tình yêu của mình. Khi gặp người ấy, nhất định tớ sẽ giữ người ấy bằng tất cả cảm xúc trong lòng. Khi yêu ai đó, tớ tự hứa với lòng sẽ không để người ta phải ra đi. Tớ sẽ giữ, chỉ cần người ấy còn yêu tớ. "Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều Cám ơn một chiều cho tôi một người Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu Giữ sao người đừng đi? Giữ sao chiều đừng qua? Giữ sao người đừng xa? Giữ sao chiều đừng quên? " Sao giữ được gió, cậu nhỉ! Cao nguyên lúc nào tớ lên cũng thấy gió se se lạnh. Cậu làm tớ nhớ cao nguyên, rồi lại nhớ biển. Gió ở biển phóng khoáng thổi khắp nơi. Cũng bao la như thế, cuộc sống rộng lớn thế này, dù ở đâu, mà chẳng giữ được nhau (miễn là họ còn cần nhau...) "Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều. Cám ơn một chiều cho tôi một người". Chỉ thế thôi là đủ với 2 đứa mình. Cậu nhỉ... Tớ sẽ không buồn nhiều như trước đây nữa đâu. Tớ sẽ nghe lời cậu, học cách khám phá, tự tạo ra và tận hưởng niềm vui.. Cám ơn cuộc sống này với bao điều bất ngờ nữa, để tớ thôi day dứt "giữ sao người đừng đi..."

9/Bức Thư Tình Không Gởi

Hôm nay là ngày sinh nhật của em, và cả của tôi nữa. Em tròn 25 tuổi còn tôi 24. Tôi đã bao lần trách trời. Đáng lẽ mình phải hoán vị cho nhau mới phải. Ngày này, năm nào cũng vậy, kể từ 5 năm nay, tôi cũng ngồi vào bàn viết. Tôi chỉ viết, vì có những điều người ta viết dễ hơn nói. Nhớ ngày nào cách đây 8 năm, mình cùng bước vào mái trường PTTH. Tôi, thằng bé đẹp trai, học giỏi lại con nhà khá giả, trông cũng "tử tế" nên được cử ngay làm lớp trưởng. Ngày ấy, tôi tự cao lắm, dù đó là tính tự cao rất trẻ con đi chăng nữa cũng chẳng làm tôi thấy xấu hổ, tôi hãnh diện về mình mặc dù rất quý mến bạn bè và luôn tìm cách giúp đỡ họ. Tôi còn coi thường bọn con gái nữa "một bọn hay ăn vặt, khóc nhè và học dốt..."- tôi nghĩ vậy.

Em - xa lạ và bướng bỉnh. Người thì nhỏ mà ngồi tít sau cùng, trong góc lớp. Tôi vẫn nhớ hình ảnh em ngày đó: một cái bóng nhỏ nhoi với cái áo phin hoa cũ, cái quần xanh công nhân và đôi dép đứt mất một quai. Trông em quê quê so với lũ con gái cùng lớp. Nhưng chẳng vì điều đó mà em tỏ vẻ buồn. Tôi không biết em nghĩ gì nhưng nét buồn nếu có em cũng giấu kín ở đâu đó rồi. Vào học một thời gian tôi hiểu ngay là mình có đối thủ. Em trông hiền lành, nhút nhát nhưng học giỏi, mặc dù thầy cô không biết vì lẽ gì vẫn quý tôi hơn em. Lớp mình ngày ấy cũng thật vui. Mười đứa con gái với hơn hai chục thằng con trai ngô nghê lẫn láu lỉnh. Tuy vậy, cũng biết quý thương nhau thật lòng, dù có không biết cách thể hiện đi chăng nữa.

Tôi thân thiết với chín bạn gái trong lớp, trừ em. Và em làm như chẳng thèm quan tâm đến điều đó. Cũng vì thế tôi biết hoàn cảnh từng đứa trong lớp mình, riêng em thì không, tôi chỉ biết là nhà em hơi nghèo, em còn 3 đứa em nhỏ còn đi học. Ngày ấy, mình đâu có những buổi dã ngoại, picnic .. vui vẻ, nhưng đổi lại cả lớp hay đến nhà nhau. Mở đầu cho cuộc tìm hiểu gia đình vĩ đại của lớp là đến nhà Vinh còi. Trong lớp mình nó là thằng bé nhất, bé hơn cả em nhưng lém lỉnh và lanh lợi, chỉ có nó thường làm cho em cười được, đồng xu trên má em xoáy tròn thật ngộ nghĩnh. Vào nhà nó, vì có một vườn ổi thật ngon, cũng vì những trái ổi ấy mới biết được nhà Vinh cũng thật hoàn cảnh, bố nó là thương binh nặng, đau yếu luôn. Mẹ nó cặm cụi làm lụng nuôi 5 anh em nó đi học. Nó là lớn nên phải giúp mẹ nhiều. Vất vả quá nên nó bé là phải. Hôm đó, tôi còn nhớ, em đã lặng lẽ tách khỏi đám bạn gái của mình, không xuýt xoa, không tỏ vẻ an ủi, nhưng mắt em ngấn nước và vời vợi buồn (nhiều lúc tôi nghĩ có lẽ tất cả những gì tạo hoá ưu ái cho em đều tập trung vào đôi mắt nâu to và thông minh của em). Chẳng đứa nào trong lớp để ý đến em lúc đó, chỉ có tôi, làm như vô tình bắt gặp em mà thôi.

Rồi cũng có hôm tôi dẫn cả bọn đến nhà, tôi hãnh diện với mọi người về nhà mình. Có gì tôi đem ra thết đãi cả. cả lũ được phen hả hê sung sướng. Em cũng cười nói, nhưng tâm trí để tận đâu đâu; tôi thấy tự ái và chẳng đứa nào quan tâm tới điều ấy cả. Từ đó, tôi âm thầm để ý em, quan tâm tới em nhiều hơn. Tất nhiên chẳng ai trong lớp biết được dù tinh quái đến đâu chăng nữa. Em chơi nhiều và học cũng nhiều. Nếu em chăm chỉ như những cô bạn trong lớp mình, chắc gì tôi đã hơn được em. Em không cắt tóc ngắn, không muốn làm người đặc biệt, nhưng tất cả những gì em nghĩ và làm đều toát lên vẻ quyết đoán đầy nghị lực. Có lẽ vì thế mà một số bạn bè không quý em. Trẻ con mà, chúng nó ghen tị và không thích sự bướng bỉnh của em. Em như thanh nam châm hút hết suy nghĩ của tôi về mình. Nhưng bên ngoài tôi lại tỏ ra là thằng dị ứng với em nhất. Tôi công khai châm chọc và gây sự với em. Rồi thỉnh thoảng, lúc vắng em mang những nét tính cách đặc biệt của em ra bình phẩm, cân đong đo đếm và cười khoái trá. Tôi đã rất sai lầm khi đã tìm cách biểu lộ tình cảm như vậy. Nhiều đứa trong lớp rất quý mến em. Còn lại cũng như tôi, phê phán, phản đối. Khoảng cách cứ vậy mà xa dần. Tôi còn đốn mạt đến mức mang cả sự nghèo của em ra để cười. Tôi đâu hiểu được rằng em là cô gái có lòng tự trọng rất lớn, lớn đến mức tự ti và bất cần. Em nuôi dưỡng lòng tự ái khủng khiếp. Em chỉ có hai bộ quần áo thay đổi. Như người ta thì đã cho chúng vào hòm khoá lại. Còn em vẫn mặc bình thường. Con gái phải mặc áo dài vào thứ hai, bọn lớp mình đứa nào cũng có vài cái và rất đẹp. Còn em, chỉ duy nhất một chiếc mẹ em để lại. Thâm tâm tôi thấy em mặc gì cũng đẹp. Nhưng khổ nỗi tôi lại thể hiện khác. Sự lố bịch là ở đó. Có điều mặc cho sự công kích của tôi và một số bạn khác, nhiều thằng vẫn thích em ra mặt. Tôi không chịu nổi điều đó. Tôi đã tìm đủ mọi cách để chúng nó hiểu rằng: em không xinh, rằng em quê mùa quá, mộc mạc quá. Đã thế lại ra vẻ kênh kiệu nữa(!) chứ đâu giống những đứa con gái khác trong lớp dịu dàng, đằm thắm và chăm chỉ. Em có biết không? Hay em làm ra vẻ không biết những điều đó? Mà có lí giải được thì chắc em cũng chỉ hiểu rằng: tôi ghét em vì em học giỏi, em hay tranh giành với tôi; vì tôi và em cách xa nhau quá chứ em đâu hiểu rằng chỉ vì tôi đã biết thương em và thương em thực lòng nên mới làm như vậy. Điều ngu dại của tôi là thể hiện tình cảm theo cách đó. Như kẻ thù, chúng mình cứ cách xa nhau mãi, dăm ba câu đổi trao nhạt nhẽo, vu vơ, còn lại toàn gây sự và cãi lộn. Em thì làm như không chấp tôi, chỉ có đôi mắt to là có vẻ giận và buồn. Nhưng chẳng bao giờ em khóc trước tôi cả dù có lúc em giận run người. Đồng xu trên má em đang tròn vo, thấy tôi lập tức nó biến mất. Trời ơi tôi đã bao lần ngơ ngác vì đồng xu đó. Tôi vẫn vênh váo với ưu điểm của mình, mà lại chỉ vênh váo với riêng em, thể hiện sự hơn hẳn của mình chỉ với em mà thôi. Ba năm trung học không biết tôi đã nói với em được mấy câu nhưng tên em thì dày đặc trong nhật kí của tôi. Cuốn nhật kí chỉ mình tôi viết và đọc nó.

Có lần em ốm, tôi thấy hụt hẫng hẳn. Em nghỉ học 3 hôm, đó là 3 hôm tôi không thu được chữ nào vào đầu. Chẳng ai biết điều đó vì tôi có biệt tài giấu kín tình cảm thật của mình. Em ốm, tôi cũng chẳng đến thăm cùng bè bạn, mặc dù lúc đó tôi như lồng lên, chỉ muốn một mình đến chăm sóc em mà thôi. Tôi đang không biết làm thế nào thì hôm sau em có mặt, trông em gầy và xanh, nhưng quầng mắt mệt mỏi của em lại nở nụ cười tươi rói khiến tôi buồn phát khóc. Hôm đó tôi ấm ức suốt buổi chiều, ngồi lì một chỗ và cắn cảu vô cớ với Thành khiến nó ngạc nhiên suốt buổi chiều.

Tôi không hiểu nổi mình nữa, thật nhút nhát và bệnh hoạn phải không. Và tôi còn đau khổ hơn, bức bối hơn khi thấy em cứ nhường nhịn tôi trong học tập. Mà chỉ có tôi mới biết được điều đó. Có một lần, bài toán khó quá, cả lớp ngồi ngây cắn bút thì tôi hăng hái xung phong lên bảng. Trình bày xong một cách hào hứng, tôi đưa nhanh mắt về phíc em, thấy em ngồi tư lự nhìn ra cửa sổ "ái chà, không làm được, lại còn..." Giờ ra chơi, Hồng cô bạn ngồi cạnh em nói:

- Cách của Kì Anh dài hơn của Trúc Anh nhiều, nó làm đơn giản lắm, xem này.

Tôi vồ lấy tờ giấy. Hay thật, và thông minh nữa, tự dưng tôi thấy mình sao mà vô vị đến thế!!!

Tình trạng của tôi và em cứ kéo dài như vậy. Lạnh lẽo và thờ ơ. Sự lạnh lùng của tôi với em ai cũng biết nhưng vì sao thì chúng nó chẳng quan tâm. Với chúng nó điều đó đâu quan trọng. Chỉ có tôi là lùng bùng trong mớ hỗn độn đó khiến suốt ngày tôi nghĩ đến em và viết về em. Có những lúc vùi đầu vào sách vở tôi vẫn vô tình đặt bút viết tên em. Em lúc nào cũng ngời ngợi trong tâm trí tôi. Vì em, tôi cố sức học, cố sức hoàn thiện mình. Vìem, tôi muốn trở thành người giỏi giang và được nhiều người mến phuc. Tôi ao ước sẽ có một ngày, em mỉm cười thân thiện với tôi. Em sẽ tặng tôi vô vàn những đồng xu trên má em, bất cứ lúc nào tôi muốn. Rồi một ngày nào đó, em ngoan ngoãn và nhỏ bé trong cuộc đời tôi. Lúc đó tôi sẽ nói tất cả, sẽ thú tội với em, cho em biết tôi yêu em đến mức nào. Đối với mọi người tôi là người "hấp dẫn". Tôi biết mình có thể chơi với nhiều bạn gái và tôi có rất nhiều bạn gái. Tôi cố sức học để hơn bất cứ thằng con trai nào xung quanh em và cũng cố sức galăng với bạn bè, tôi tốt với bạn chỉ để em ngưỡng mộ tôi, em muốn làm thân với tôi. Chỉ cần thế thôi tôi sẽ khác hẳn, tôi sẽ chỉ có em, quan tâm đến em thật nhiều, hơn tất cả những người bạn khác chứ không lạnh lẽo, thờ ơ như trước nữa. Em nào có biết điều đó, hay em làm như không biết? Em dửng dưng với những gì tôi có, những gì xung quanh tôi. Em mặc tôi đi hết với bạn gái này đến bạn gái khác. Chỉ có một điều duy nhất an ủi tôi, khiến tôi đỡ thấy tuyệt vọng là em tôn trọng sự học của tôi. Em tôn trọng thực lòng.. Cứ như vậy đến khi mình như trẻ con vậy!

Không biết chuyện sẽ đi đến đâu nếu không có sự xuất hiện của Long, bạn trai của em. Tôi có biết Long, hắn học trên tôi một khoá. Một chàng trai chân thật và tốt bụng. Hắn học rất giỏi và vì thế tôi, em và hắn thi thoảng gặp nhau trong những buổi sinh hoạt ngoại khoá học tập hay thi học sinh gioỉ hồi phổ thông. Hắn hát hay, trông lại rất điển trai nữa. Tôi ghen, ghen ghê gớm và tự mình đỏ mặt về điều đó. Tôi chẳng hề nghĩ đến một điều tất yếu rằng, rồi em cũng sẽ có bạn trai và có nhiều bạn, họ là những người hiểu em vì họ hiểu biết, họ biết quý tâm hồn được trùm lấp bởi vẻ ngoài giản dị của em. Tôi cứ mãi nghĩ về em, nhưng lại không biết tìm cách đón lấy em vào vòng tay mình. Để cho người khác kéo em về phía họ. Tôi biết, em và Long vẫn chưa có gì đặc biệt nhưng tôi ngấm ngầm ghe tuông, hậm hực đau khổ và buồn nữa. Em hãy nghĩ xem, tôi là kẻ đau khổ hay sung sướng khi yêu em đến vậy.Tôi khờ dại quá, vì chẳng biết làm gì cho tình yêu của mình. Tôi không có gan quên em bằng cách yêu người khác. Bây giờ, viết cho em có lẽ cũng là quá muộn, nhưng tôi vẫn viết. Vì tôi biết chắc rằng, tôi rất cần em trong cuộc đời mình. Thiếu em, suốt đời tôi thiếu vắng và không yên ổn. Năm năm, chưa phải là nhiều nhưng tôi lúc nào cũng nghĩ về em.Mặc dù giữa tôi và em vẫn chẳng có gì là kỉ niệm ngọt ngào. Có lẽ với em tôi còn là chút gì cay đắng nữa chứ! Nhưng, tình yêu của tôi giành cho em là thật, rất thật.

Sẽ chẳng có người nào yêu em như tôi đã yêu em đâu. Tình yêu đau khổ và vĩnh hằng của tôi- hãy cho phép tôi gọi em như vậy. Cuối cùng thì tôi đã có gan giãi bày được lòng mình. Dẫu có muộn màng. Tôi ao ước, em sẽ chấp nhận tình yêu của tôi, tình yêu đau khổ mà tôi đang ấp ủ. hãy tha thứ cho tôi!.

o0o

Tôi quen biết chị đã lâu, và dần dần còn thân thiết với chị nữa, nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao chị chẳng lấy chồng dù chị có thừa khả năng làm điều đó. Chỉ đến khi có bức thư này trên tay tôi mới thực sự hiểu tất cả. Anh ấy, đã không còn nữa vì một tai nạn bất ngờ. Bức thư tình anh viết cho chị đã không kịp gửi ...

- Chị yêu anh ấy !

Chị yêu anh ấy. Chị ngồi lặng lẽ, nét mặt tái xanh đau đớn. Tôi cuống quýt.

- Chị ơi!

- Đừng an ủi chị vì có nói cũng thừa thôi. Bao lần chị chờ anh ấy, bao lần chị mong anh ấy đến nhà. Vậy mà 5 năm trời chỉ vài lần bọn chị gặp nhau: xa cách và lạnh lẽo. Chị đã từng căm giận anh ấy, vì anh ấy làm khổ chị, chị cũng đã khóc quá nhiều vì tình yêu vô vọng của mình. Anh ấy thành đạt quá, còn chị, chỉ là cô giáo làng bé nhỏ, giản đơn. Khi người ta mang đến cho chị bức thư này... Chị đã hôn như mưa khao khát lên khuôn mặt anh ấy và hét lên :

- Kì Anh, em yêu anh, rồi khuỵu xuống.

9/Bướm Vàng Đậu Vai Ai

Ðó là một thị trấn nhỏ nhưng thơ mộng. Cũng ở đó có một đôi tình nhân đang trong thời đắm đuối yêu nhau. Có những buổi sáng, tay trong tay họ đi dọc bờ sông ngắm nhìn mặt trời lên hoặc có những buổi chiều, hai người cùng nhau lên núi tiễn đưa ánh tà dương chìm dần trong thung lũng phía xa xa. Cũng có khi họ lại cùng nhau tới ngôi nhà lớn ở trung tâm thị trấn. Ở đấy có tượng thờ một vị phúc thần, người khai sáng và cũng là người bảo hộ cho thị trấn xinh đẹp này. Nơi đó là nơi mà các đôi trai gái tiến hành các cuộc hôn lễ, và cũng là nơi mọi người tới cầu mong những điều mà họ ấp ủ. Có lẽ bất kỳ ai nhìn thấy họ đều không thể không ánh lên niềm vui và cầu chúc cho họ hạnh phúc. Nhưng một ngày kia, chàng trai bỗng mắc phải trọng bệnh. Ðã mấy hôm liền chàng hôn mê bất tỉnh trên giường. Suốt ngày nàng túc trực bên chàng, lo lắng khôn nguôi. Buổi tối nàng lại chạy tới ngôi nhà trung tâm khẩn cầu vị Phúc thần ban phúc cho chàng. Nàng khóc nhiều đến nỗi nước mắt của nàng hầu như đã cạn.Một tuần nữa trôi đi nhưng chàng vẫn hôn mê bất tỉnh, còn nàng thân thể cũng héo mòn vì lo lắng, buồn đau, nhưng nàng vẫn kiên tâm khẩn cầu Phúc thần ban phúc cho chàng.Thế rồi vào buổi tối nọ, Phúc thần đã động lòng trước lòng thành và tình yêu của người con gái, quyết định cho người con gái được hưởng một ngoại lệ.

Vị Phúc thần hỏi nàng: "Con có bằng lòng đánh đổi cuộc sống của mình để cứu người yêu của con không?". Không một chút đắn đo, nàng trả lời: "Vâng, con bằng lòng!". Vị Phúc thần nói" "Thế thì được, ta có thể giúp cho người yêu của con bình phục một cách nhanh chóng, nhưng để được như vậy thì con phải tự nguyện biến thành con bướm vàng trong ba năm. Con có đồng ý như vậy không?". Rất cương quyết và có phần kích động, nàng trả lời: "Con đồng ý".

Trời vừa sáng, người con gái biến thành một con bướm vàng rất đẹp. Nàng cáo từ Phúc thần rồi vội vàng bay tới bệnh viện nơi người yêu của nàng đang nằm. Quả nhiên nàng nhìn thấy chàng đã tỉnh lại và đang trò chuyện cùngmột nữ bác sĩ. Nàng rất lấy làm tiếc vì không nghe được họ nói chuyện gì, bởi vì nàng không thể bay vào tận nơi chàng đang nằm, mà chỉ có thể nhìn chàng qua lớp kính của cửa sổ mà thôi. Mấy ngày sau chàng bình phục hoàn toàn và được xuất viên, nhưng vô cùng buồn bã vì không thấy nàng đâu. Chàng dò hỏi rất nhiều người, nhưng không ai có thể trả lời cho chàng biết. Từ hôm đó chàng ra sức đi tìm nàng, miệng không ngừng gọi tên nàng ở khắp mọi nơi, đến nỗi quên cả ăn uống và nghỉ ngơi. Còn nàng, lúc này là con bướm vàng lúc nào cũng bay lượn quanh chàng, nhưng chàng đâu có biết.

Mùa hè đã qua, gió thu đã về, lá vàng cứ từng chiếc, từng chiếc rơi xuống khiến cho bướm vàng không thể ở lại cùng chàng. Trước khi phải ra đi, bướm vàng đã bay tơi đâu trên vai chàng, và muốn dùng đôi cánh mỏng manh của mình vuốt nhẹ lên đôi má của chàng, dùng đôi môi bé nhỏ của mình thơm nhẹ lên trán chàng. Nhưng tấm thân bé nhỏ của bướm vàng không đủ để cho chàng cảm nhận được điều đó. Tiếng khóc bi thương của bướm vàng cũng chỉ có bướm vàng nghe thấy mà thôi. Thế là trong lịng mang nặng tình cảm yêu thương, bướm vàng đành cáo biệt người yêu rồi bay đi.

Thời gian trôi nhanh. Mùa xân của năm thứ hai đã tới, và ngay lạp tức bướm vàng vội vã bay trở về đi tìm chàng. Nhưng cái hình bóng yêu thương mà bướm vàng mong gặp lại, giờ đã cậ kề một người con gái xinh đẹp tuyệt vời. Không thể tin vào mắt mình, và chỉ suýt nữa thôi bướm vàng đã rơ từ lưng trời xuống đấ. Bướm vàng lạ càng không thể tin vào tai mình khi được nghe những lời mà mọi người đang bàn tán, rằng trong ngày lễ thánh chàng đã mắc phải trọng bệnh, rằng cô bác sĩ tài hoa khả ái đã cứu càng, rằng tình yêu của họ... Sự đau khổ xâm chiếm trái tim khiến bướm vàng tê tái. Những ngày tiếp theo đó, bướm vàng thường nhìn thấy chàng trai yêu dấu của mình dắt tay người con gái lên núi ngắm cảnh chiều tà, và những buổi sáng họ lại cùng nhau ra bờ sông đón mặt trời lên... Tất cả những điều đó vốn dĩ thuộc vè nàng, thế mà giờ đây bên cạnh chàng lại là một người con gái khác... Nhưng không thể làm gì hơn, bướm vàng chỉ thỉnh thoảng như vô tình lại tới đậu trên vai chàng.

Năm ấy mùa hè đặc biệt dài. Mỗi ngày bướm vàng lạ bay đi trong đau khổ. Nó không còn đủ dũng cảm để đến gần chàng nữa. Những lời thủ thỉ giữa chàng trai với người con gái, những tiếng cười tràn đầy hạnh phúc của họ cứ như những ngọn gió lạnh buốt khiến cho bướm vàng không sao chịu nổi. Thế là mặc dù mùa thu còn chưa tới, bướm vàng đã vội vã bay đi... Mùa hè của năm thứ ba đã tới. Trái tim tan nát của bướm vàng không còn đủ sức để chứng kiến cảnh họ tay trong tay, cảnh họ trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy... lại không còn lòng dạ nào dám nhớ tới những kỷ niệm xưa.

Ba năm dài dằng dặc trôi qua. Lời nguyền giữa vị Phúc thần và bướm vàng đã kết thúc. Nhưng trước đó một ngày, chàng trai và người yêu mới của chàng đã cử hành hôn lễ. Trong ngôi nhà trung tâm có rất đông người tới dự. Bướm vàng nhẹ nhẹ bay vào, rồi cũng nhẹ nhẹ đỗ trên vai Phúc thần. Bướm vàng nghe rõ từng nhịp tim của người mình yêu, nhìn cảnh càng trai đeo nhẫn cưới vào tay cô gái, sau đó là cảnh họ trao cho nhau nụ hôn. Những giọt nước mắt đau khổ của bướm vàng trở nên cháy bỏng. Buồn rầu, Phúc thần quay sang hỏi bướm vàng:"Con có cảm thấy hối hận không?". Bướm vàng lau hai hàng nước mắt mà không hề có nước mắt, rồi trả lời: "Không ạ". Lòng đầy trắc ẩn, Phúc thần bảo "Ngày mai con có thể trở lại với chính mình...", nhưng bướm vàng đã lắc đầu: "Dạ thưa, con xin người hãy cho con được là bướm vàng suốt đời...!". Nói rồi, bướm vàng lại vỗ cánh bay đi.

Vị Phúc thần quay xuống nhìn đám đông... và bỗng thở dài. Có những cái mất đi là do chủ định, có những duyên phận lạ mãi mãi không bao giờ được hưởng hạnh phúc! Yêu một người mà không nhất thiết phải có, nhưng có một người thì nhất thiết phải tìm và gìn giữ thắm thiết tình yêu! Ôi những con bướm vàng...

10/Tháng 12 sẽ đến với bạn với những bất ngờ ngọt ngào từ phía bạn bè? Bạn sẽ trải qua những ngày có cảm giác sống trên mây bởi những xôn xao bất thường của trái tim?

Cung Nhân Mã (23/11 - 21/12)

Một chút lãng mạn

Tháng 12 sẽ đến với bạn với những bất ngờ ngọt ngào từ phía bạn bè. Bạn là người may mắn đó. Tháng này việc học trở nên khó khăn hơn với bạn, cẩn thận nhé. Một quán cà phê trang trí khá lãng mạn rất lí tưởng cho bạn trong dịp Noel này.

Cung Ma Kết (22/12 - 20/1)

Lá đào rơi rắc lối thiên thai

Ma Kết thân mến, nếu tháng 12 đến với Nhân Mã thật lãng mạn thì với bạn cực kì thơ mộng đấy! Bạn sẽ trải qua những ngày có cảm giác sống trên mây bởi những xôn xao bất thường của trái tim. Cẩn thận kẻo bạn chểnh mảng với việc nhà, việc học và ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè trong sáng đấy! Bạn có muốn vào một quán kem dễ thương trong ngày Giáng sinh không?

Cung Bảo Bình (21/1 - 19/2)

Cởi mở

Quán cà phê có cây xanh là địa chỉ của bạn. Đây là tháng mà tâm trạng của bạn khá thoải mái, làm quen được nhiều người do bạn cởi mở hơn. Áp lực của việc học không làm ảnh hưởng đến bạn nhiều.

Cung Song Ngư (20/2 - 20/3)

Khá phân vân...

Việc học khiến bạn khá mệt mỏi. Bên cạnh đó, bạn bị phân vân giữa việc làm theo ý mình hay chiều theo những mong muốn của một người bạn hơi đặc biệt. Một quán cà phê đơn sơ mà thanh nhã có lẽ hợp với bạn đấy.

Cung Bạch Dương (21/3 - 20/4)

Cơ hội khẳng định

Trong tháng này, việc học của bạn khá tốt đẹp và vì vậy bạn có cơ hội khẳng định khả năng của mình. Một nơi có bàn trải khăn ấm cúng, ghế gỗ sẽ thích hợp cho bạn cùng bạn bè tâm tình sau những giờ học vất vả.

Cung Kim Ngưu (21/4 - 21/5)

Đổi mới chính mình

Ngồi trong một quán cà phê trang trí lạ, bạn thích chứ? Bởi vì trong tháng này, bạn có cơ hội đổi mới chính mình. Trang phục, tác phong mới của bạn làm không ít bạn bè ngạc nhiên, thú vị đấy!

Cung Song Tử (22/5 - 21/6)

Say mê học tập

Học tập vẫn là mối quan tâm số một của bạn trong tháng 12. Ngoài ra, các mối quan hệ bạn bè vẫn tốt đẹp. Bạn sẽ vào một quán cà phê khá sang trong ngày Noel chứ?

Cung Cự Giải (22/6 - 23/7)

Hồn nhiên

Thư thái, tự tin, vui vẻ với mọi người. Đó là cảm giác của bạn trong tháng cuối năm này. Có vẻ như bạn sẽ chọn một quán cà phê có cả thức ăn để tha hồ mà vui vẻ với bạn bè!

Cung Sư Tử (24/7 - 23/8)

Tứ hải giai huynh đệ

Với bạn, đây là tháng của bạn bè. Bạn gặp gỡ và làm quen nhiều người. Một quán cà phê ven đường là một phong cảnh khá thích hợp để rôm rả bạn bè.

Cung Xử Nữ (24/8 - 23/9)

Ấm cúng

Một tháng nhẹ nhàng với bạn. Tình cảm giữa bạn và người ấy vẫn êm đềm. Bạn không học nổi bật nhưng cũng không gặp nhiều rắc rối. Một buổi gặp gỡ giữa một quán kín đáo, trang trí đơn sơ sẽ là nơi bạn yêu thích?

Cung Thiên Bình (24/9 - 23/10)

Thông minh

Tháng để chứng minh sự sắc sảo của bạn đây. Sự thông minh không chỉ thể hiện ở kết quả học tập mà còn ở những hiểu biết nói chung. Nhưng bạn nè, khiêm tốn cũng là một cách ứng xử thông minh đấy nhé. Một quán yên tĩnh, có thể ngồi đọc sách có hấp dẫn bạn không nhỉ?

Cung Hổ Cáp (24/10 - 22/11)

Tìm được người tin cậy

Trong một quán với mái che, ghế mây, gỗ, bạn có thể có một cuộc tâm tình thật thú vị. Trong tháng này, bạn sẽ có dịp trút tâm sự với một người tin cậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #luan