Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

"LÃNH THIÊN YẾT ... cậu là tên đại cẩu đản đáng ghét , tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu "  - Một thân ảnh nhỏ bé thu mình trong góc phòng mặc cho cơn mưa ngoài trời đang gào thét cũng không thể át được tiếng khóc ấy , nó thê lương , ai oán giúp cho y chút hết nhưng muộn phiền , mất mát trong lòng . 

__________________________________________

Cái tuổi 14 qua đi nói nhỏ không nhỏ mà lớn cũng không lớn nó chỉ là một ngưỡng trong quá trình trưởng thành của mỗi con người . Những đau thương kỉ niệm năm đó như một giấc mộng y đem gói gém cẩn thận cất tận sâu đáy lòng , sau đó lại vô tư vô lo sống tiếp . Không có hắn thì sao chứ y cũng không chết được vẫn luôn vui vẻ , hòa đồng như vậy ... có lẽ là thế . 

                                       _ 3 năm sau _ 

Y như mọi ngày từ trường về nhà . Hiện tại tiết trời đang vào thu những vạt nắng cuối hạ thoắt ẩn thoát hiện sau tán lá bao trùm lên toàn bộ đường đi , ngay cả những tòa nhà cao tầng cũng được phủ lên một ánh vàng êm dịu . Lâu lâu những cơn gió nhè nhẹ lướt qua phả lên người mùi vị của nắng , của cây cỏ ... thật dễ chịu . 

Bước chân y đều đều , bóng dáng cao gầy , mảnh mai in trên mặt đất , con đường này 17 năm nay vẫn vậy ngoại trừ việc mọc lên thêm mấy tòa cao ốc thì cũng chẳng thay đổi bao nhiêu , chỉ có điều bên cạnh y thiếu đi một thân ảnh quen thuộc ... sao tự dưng lại nhớ đến chứ , y dừng lại thẫn thờ một lát rồi lắc đầu đi tiếp trên môi xuất hiện một nụ cười nhạt như có như không , đáy mắt dấy lên tia chế giễu , mỉa mai không rõ . 

Đi thêm một đoạn nữa y vòng vào khu nhà của mình , lấy chìa khóa trong balo tra vào ổ khóa động tác có chút sững lại , ánh mắt theo thói quen nhìn căn nhà bên cạnh , 3 năm rồi ... nhanh thật đấy vậy mà không có ai chuyển đến cả sự lạnh lẽo , yên lặng ấy như cây kim đang cố gắng cạy lớp vảy vết thương trong lòng y bao năm qua . 

Bước vào nhà đi thẳng lên phòng vứt balo 1 góc rồi thả người tự do lên chiếc giường thân yêu . Đôi mắt trong veo , ẩn ẩn bi thương , u buồn chọc người ta thương cảm , muốn bảo vệ nhìn chằm chằm lên trần nhà màu sữa .

" Hazz... " - thở dài một hơi y đưa tay lên che đi sự mù mịt trong đôi mắt ấy , che đi sự nhớ thương không nên có ... che đi thứ tình cảm vô nghĩa không tên .

Cốc ... cốc ... cốc ...

Tiếng gõ cửa vang lên cùng giọng nói ấm áp , dịu dàng của mẹ .

" Cự giải con dậy chưa , mau rửa mặt rồi xuống ăn tối " - Nhã Lam cất giọng nhẹ nhàng gọi đứa con iu quý của mình dậy .

Y mở mắt mơ màng , trong mắt vẫn là trần nhà trống trơn , khẽ liếc qua cửa sổ quả thật đã muộn rồi không còn màu vàng rực rỡ như ban đầu nữa mà dường như ảm đạm , tịch mịch hơn . Tiếp đến nhìn đồng hồ trên kệ tủ điểm đúng 18 : 23 ... vậy mà y lại ngủ quên mất . Đưa tay vò rối mái tóc , y chầm chậm lết thân mình mệt mỏi vô vệ sinh cá nhân .

Bước xuống bếp thì ba mẹ đã ngồi chờ sẵn rồi .

" Ba mẹ , hai người về từ khi nào " 

" Cái thằng nhóc này ba mẹ mới đi công tác mấy ngày , được tự do quậy phá nên không muốn chúng tôi về đúng không " - Nhã Lam giọng điệu có phần trách móc nhưng cũng không khó để nhận ra sự đùa giỡn ôn nhu trong đó . 

" Ha ha mami đại nhân lại nghĩ xấu cho con trai bảo bối nữa rồi ... mong ba mẹ về còn không kịp nữa , nhớ chết đi được "  - Y chạy vào ôm lấy người Nhã Lam như một đứa trẻ , trên môi nở một nụ cười tuyệt đẹp , đuôi mắt cong cong thành vầng trăng khuyết trông vô cùng cuốn hút lại có gì đó trẻ con , nghịch ngợm .

" Vậy sao chỉ ôm mẹ mà không ôm ta , có phải muốn cho người cha này ra rìa hay không ?  " - Người đàn ông nãy giờ yên lặng nhìn hai mẹ con nào đó ôm ấp , yêu thương thì có chút ghen tị , hazz con trai bảo bối không thương ta , không ôm ta hic tổn thương quá T^T . Bên trong thì gào thét nhưng dáng vẻ nghiêm nghị bên ngoài không cho phép ông đánh mất hình tượng mẫu mực , tiêu chuẩn trong mắt con trai . 

" Làm gì có con thương cả hai người mà sao có thể cho papa ra rìa chứ " - Hướng ông một ánh mắt yêu thương trìu mến hết sức uy tín Cự giải cười tươi hơn . 

" Vậy còn được , mới ngủ dậy tóc còn chưa trải rối hết rồi " - Cự Tước vươn tay xoa đầu bảo bối nhỏ nhà mình cười một cái , nếp nhăn nơi khóe mắt lúc ẩn lúc hiện khiến y càng thương ba hơn , cả 2 người đều vất vả rồi . 

" papa không nên xoa đầu nữa , sẽ không cao được " - Giọng y có chút hờn dỗi nhưng vẫn để bàn tay Cự Tước tùy ý lộng hành trên mái tóc bù xù của mình .

" Được rồi ... được rồi mau ngồi xuống ăn cơm , đồ ăn sắp nguội hết cả rồi " - Nhã Lam bên cạnh nhìn hai cha con mà bất lực chỉ có thể lên tiếng cắt ngang màn phụ tử tình tâm này . 

Cự giải cũng rất nghe lời , một đường vòng qua đối diện kéo ghế ngồi xuống , vui vẻ cầm đũa ăn cơm . 

" Ba mẹ ăn cơm " 

" ha ha mau ăn đi dạo này lại gầy đi rồi " - Nhã Lam vừa nói tay vừa gắp vô bát y một miếng cánh gà chua ngọt vô cùng thơm khiến y suýt chút nữa chảy nước miếng rồi . 

" Làm gì có ... con tăng được 2 kg đó nhé " - y tự hào trên gương mặt ghi rõ chữ " mau khen con đi " khiến 2 vị phụ huynh phì cười . 

" Tăng hẳn 2 kg mà sao vẫn gầy như vậy chứ " - Cự Tước cũng gắp vô bát y một miếng cá kho , cười cười trêu trọc .

" Thì dần dần mới bộc lộ chứ , con có cơ bụng rồi đó hehe ngầu chưa " - Cự giải hất mặt lên trần cả người đều toát ra mùi vị của sự thỏa mãn . 

" ngầu , con trai bảo bối ngầu nhất ha ha " - Nhã Lam nhìn con trai mình mà chỉ biết cười lớn vẫn là không lớn được , trẻ con quá .

" Ba mẹ cũng mau ăn đi bồi bổ sức khỏe " - y gắp vào bát 2 người mỗi nguòi một cái đùi rồi vui vẻ ăn cơm .

" Con trai ngoan đây là chê chúng ta già sao " - Cự Tước nhìn đùi gà trong bát cũng hết sức thỏa mãn , con trai bảo bối của ông là ngoan nhất . 

" Không có mà , hai người mau ăn " 

Nói xong y liền vùi đầu ăn cơm , 2 vị phụ huynh cũng không trêu trọc con trai mình nữa . Khi ăn xong Nhã Lam dọn dẹp bát đĩa trên bàn đi rửa còn y gọt trái cây . Lúc gọt xong thì cùng mẹ mang lên phòng khách , cả nhà 3 người ngồi coi tivi ăn hoa quả tráng miệng . Bỗng Cự Tước như nhớ ra chuyện gì đó liền lên tiếng : 

" À đúng rồi hình như ngày mai nhà anh chị Lãnh chuyển về căn nhà bên cạnh đó " 

Nghe đến đây y có phần sững lại , không biết y nghĩ gì chỉ là một lúc lâu sau lại bình tĩnh ghim miếng táo trong đĩa cho vào miệng nhai . Hai vị phụ huynh không để ý gì bất thường vẫn sôi nổi bàn về vấn đề này . 

" Thật sao , cũng lâu rồi không gặp gia đình họ " - Nhã Lam hào hứng tiếp lời chồng . 

" uk anh cũng mới biết " Cự Tước vừa coi tivi vừa nói . 

" Là tin vui a ~ Cự Giải con nói xem có phải không ? "  - cô vui vẻ quay sang hỏi con trai mình.

Tự dưng bị nhắc đến Cự Giải có phần mất tự nhiên rồi cũng nhanh chóng đáp lời  - " A đúng thật là tin vui ... con cũng nhớ cô chú lắm " 

Hai người trò chuyện với nhau lâu lâu cảm thấy mình bị tàng hình Cự Tước cũng chen thêm mấy câu như để 2 mẹ con nào đó biết mình tồn tại . Khi trở về phòng cậu lấy đồ rồi đi tắm . Làn nước mát lạnh xối xả chạy dọc theo cơ thể y , hơi nước bắn khắp nơi bắn cả vào đôi mắt không chút cảm xúc ấy không ai biết y đang nghĩ gì , chính y cũng vậy , bản thân cứ mặc kệ dòng nước cuốn trôi hết tất thảy mọi thứ . 

Bước ra khỏi phòng , trên tay cầm khăn lau đi những giọt nước còn đọng lại trên tóc , ngồi vào bàn học chuẩn bị cho những tiết học ngày mai , đến khuya mới lên giường đi ngủ mà khổ nỗi trằn trọc mãi , trong đầu y bắt đầu xuất hiện những câu hỏi không có lời giải đáp , lại một đêm mất ngủ trôi qua . 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro