Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

" Đó là tất cả những gì cha từng nghe ! Các con thấy đó , chàng trai ấy thật đáng thương ! Tiếc thay cho một linh hồn đã từng vô cùng tinh khiết . Và mỗi khi cha được nghe câu chuyện này , cha đã luôn muốn thốt lên
' Amen ' ."

Vị mục sư ngồi trên thềm trước nhà thờ , nhìn những đứa trẻ đang ngồi dưới thảm cỏ xanh mướt , chăm chú lắng nghe . Ông bỗng thở dài

" Nhưng thật đáng buồn là ta không được phép làm thế . Vì việc này đối với người dân mà nói , chẳng khác nào con đang đi theo con đường của tên ác ma ấy . Và cha cũng khuyến nghị các con tuyệt đối đừng bao giờ tỏ ra thương hại hắn ta trước dân làng . Không thì chúng ta sẽ bị giết đấy !"

" Nhưng thưa cha , rõ ràng dân làng cũng có lỗi cơ mà , sao họ lại không tự nhận lỗi với tên ác quỷ đó để hắn tha thứ . Mà giờ họ lại ghét hắn ta và những người muốn thương cho hắn trông khi từ đầu hắn đã luôn yêu mến họ ? Họ ' ăn cháo đá bát ' sao ? " một cô bé da rám nắng nhanh nhẹn lên tiềng

" À rế ? ' Ăn cháo đá bát ' là gì vậy ? Cậu lấy đâu ra câu đó thế , Hắc ?" Lần này là chú bé mập mạp chắn ngang , chú ta vừa đặt ngón trỏ lên môi vừa lúc la lúc lắc nhìn cô bé ấy .

" Thôi gọi tớ là Hắc ngay , tớ có tên nhé ! Là Thiên Bình ! Thiên Bình đó !"
Cô bé ấy trợn mắt với cậu " Câu nói đó , tớ từng được nghe ở . . . ? Thôi quên đi ! Tớ chỉ biết nó ám chỉ những người không biết ơn với người đã từng giúp đỡ mình . Thế cha à , hãy trả lời câu hỏi vừa nãy của con đi !" Đôi mắt đen to tròn ánh lên chút tò mò , thích thú ấy nhìn chằm chằm vào vị mục sư kia , chờ đợi câu trả lời .

" Tại sao nhỉ ? Có thể , họ không hề biết ơn anh ta ! Một phần nữa , cái tôi của họ là quá lớn . Chả lại , tên ác quỷ ấy đến nay cũng chỉ là truyền thuyết mà ai cũng tin sái cổ , nên ta cũng không chắc nếu đó là sự thật ."

Vị mục sư xoa đầu Thiên Bình , " Câu chuyện hôm nay kết thúc tại đây , xin hẹn gặp quý vị vào ngày mai ! Giờ thì đi chợ thôi !"

Cả lũ cười hề hề đến híp mắt , sau đó liền được vị mục sư đưa đi mua ít trái cây biếu người làng . Thiên Bình tuy còn nhiều khuất mắt , nhưng vì rất thích đi mua sắm nên liền hấp tấp chạy theo mà không lo nghĩ điều gì nữa .

Đến tối về , cô lại nhớ về câu chuyện ấy . Tuy rằng đã nghe câu chuyện này khá nhiều lần nhưng mỗi khi nghe lại , chẳng khác nào có mị lực thu hút . Cảm giác tò mò vẫn không sao nguôi nổi , cảm gíac ấy xen lẫn sợ hãi , như thể đã luôn có một thế lực vô hình quan sát họ , nhưng cô mong rằng mình đã lầm .

Và cứ thế , thời gian trôi qua , cũng đã được hơn 15 năm kể từ khi cô 8 tuổi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yếtbình