Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

"Thiên đường không còn nên nàng rơi vào nơi trần gian sao?"

(Simple Love – Obito x Seachains)

*

Cạch ~ Không khí đang im lặng thì bỗng nhiên tiếng mở cửa vang lên làm Nonaka Shana đang ngủ phải giật mình tỉnh giấc.

_Gì vậy? Sakamoto Mashiro!!! Còn sớm mà bà!!!

Shana ngồi dậy hét lớn vì giận. Vì sao giận à? Là vì bạn cùng phòng của cô chứ còn gì nữa. Đang yên đang lành tự dưng 5h sáng mở cửa rầm rầm, còn lâu nữa mới thi cơ mà. Sau đó cô nằm xuống giường ngủ tiếp, xem như tạm tha cho chị, có gì tính sau vậy.

_1, 2, 3...

Tiếng hô của Kim Bora vang cả phòng tập ngay lúc này. Trái với team UML còn đang ngủ say vì đã luyện tập đêm qua, team UTP đã quyết định chọn khoảng thời gian sáng sớm để duyệt lại trước giờ thi đấu.

_Kang Yeseo!

_À dạ?

Vì nãy giờ nhìn thấy em cứ lơ đễnh, Kim Bora lên tiếng nhắc nhở.

_Có chuyện gì không em?

_À dạ không có gì đâu ạ. – Yeseo cười trừ trả lời.

_Nói gì thì nói, em hãy giữ gìn sức khỏe đó, thời điểm này rất quan trọng. – Yurina quay sang nói với em

_Em biết rồi, mọi người đừng quá lo lắng cho em. Em nhất định sẽ hoàn thành vai trò của người giữ killing part mà.

Nghe em nói vậy, mọi người cũng một phần nào đó yên tâm về đứa nhỏ này hơn, thầm lặng quay sang gật đầu rồi sau đó luyện tập tiếp cho xong trước khi đến giờ ăn sáng.

Bang ~ Tiếng cửa đập vào tường khá mạnh vang lên, làm mọi người trong phòng giật mình nhìn ra cửa. Trước mặt mọi người là một cô gái đang đứng thở hồng hộc vì chạy quá nhanh.

_Shiro chan? – Kawaguchi Yurina rất nhanh chóng nhận ra đó là người bạn thân chí cốt của mình.

_Là Shiro thiệt sao? – lúc này Huang Xingqiao mới hoàn hồn

Kang Yeseo sau khi nghe các chị nói mới giật mình nhìn lại, tưởng ai xa lạ, hóa ra là người mà em thầm thương trộm nhớ đây mà. Em từ từ đi lại chỗ chị, sau đó hỏi.

_Shiro unnie? Chị làm gì ở đây vậy? Chẳng phải team chị hôm qua tập khuya lắm sao?

Dù khác nhóm nhưng những gì liên quan đến chị, em đều nhớ, nhớ rất rõ, nhớ đến nỗi những điều ấy đã khắc sâu vào trong trí nhớ của em.

Mashiro ngước mặt lên, vẫn không nói gì, cứ nhìn em chằm chằm làm em cảm thấy là lạ.

_Unnie... chị có...

Chị không nói không rằng, kéo em lại ôm vào lòng thật chặt. Bốn con người trong phòng mắt chữ A mồm chữ O khi nhìn thấy cảnh tượng hiếm thấy này.

_ "Ủa dụ gì vậy mọi người?" – Kim Bora đánh mắt qua

_ "Ai biết gì đâu? Em còn muốn hỏi đây này." – Chaehyun ra vẻ khó hiểu

_ "Nhiều khi tên ngơ kia làm vài nháy khó đỡ quá." – Yurina gật gù khẳng định

_ "Tự dưng hôm nay thuyền chạy nhanh dữ" – Xingqiao không còn gì để bàn thêm

Kang Yeseo từ ngạc nhiên sau đó là sự hưởng thụ. Em khẽ ngắm mắt lại, chìm trong dòng suy tư.

"Chị à, chị có biết không? Dạo này tự nhiên em thấy mệt mỏi lắm. Mọi người, động viên em rất nhiều. Nhưng mà, thật ra, em chỉ cần những lời nói đơn giản từ chị như là "Cố lên" thôi. Chị chính là nguồn động lực để em bước tiếp hành trình này đó. Giờ đây được trong vòng tay chị, em hạnh phúc đến chết mất thôi."

_Chị không biết phải nên nói thế nào, vì bản thân chị không phải là người giỏi ăn nói. Nhưng mà, nếu em mệt mỏi quá, hãy quay đầu về phía sau, có chị vẫn đứng đó. Nhớ đấy.

Mashiro nhẹ nhàng xoa đầu em, còn miễn phí tặng cho em một nụ cười nữa. Haha, em vui lắm, ngày hôm nay chắc là hạnh phúc nhất đời em rồi. Phải chi phút giây này kéo dài mãi mãi thì hay biết mấy nhỉ?

_Ừm, chị về phòng để chuẩn bị đây.

_Khum muốn đâu, bé muốn chị ôm ôm cơ. –Yeseo nũng nịu lấy tay níu lấy vạt áo của Mashiro

4 con người kia đứng ở góc phòng dè bỉu. Gì chớ, evil maknae sao giờ lại thành angel maknae vậy nè? Sao em u mê quá vậy em?

Mashiro cười trừ nhìn em , nội tâm có chút gì đó dậy sóng.

"Sao em ấy lại đáng yêu thế này chứ? Mashiro à, ngày trước mày đã bỏ lỡ những gì vậy?"

_Thôi nào, chị phải về để sửa soạn chứ? Chẳng phải em cũng vậy sao?

Chị nhéo nhẹ mũi của em, làm em buông chị ra mà ôm chiếc mũi sắp ửng đỏ.

_Đau em...

_Chị về đây.

Mashiro vừa ra khỏi cửa, có một Kang Yeseo đã chạy quanh khắp vòng với tâm trạng cực kì phấn khích.

_Mấy chị thấy chưa? Thấy ghen tị với bé khum?

Cả bốn lắc đầu chán nản không nói nên lời. "Thôi tạm thời mình nên cách li con này ra" – nội tâm của cả bốn như thế đó.

_Làm gì cười quài vậy bà? Khùm hẻ?

Seo Youngeun thật tình là không thể hiểu nỗi con người này mà, sao bả cứ sáng nắng chiều mưa vại? Đang ăn sáng mà cũng không yên với bả nữa.

Mashiro tạm thời bỏ qua lời nói của em nó (hoặc là do nhớ ai đó mà không nghe lời của Youngeun).

"Nụ cười ấy... như một tiên nữ giáng trần."

...

Nhận định của Mashiro quả thật không sai đâu mọi người, xem stage UTP đi là sẽ biết ngay thôi.

_Ê bà, người ta là đội đối thủ đó. Vậy mà nhìn bà kìa, nhìn con bé miết. Đúng là... - Youngeun ngồi kế bên khoanh tay nói.

_Đừng vội gáy sớm. Chút nữa đến Shoot thì cô cũng vậy thôi. – Mashiro quay sang liếc đứa em ruột thừa rồi lại tiếp tục thưởng thức màn trình diễn.

Seo Youngeun bị nói trúng tim đen đành im lặng không dám nói gì nữa. Sao dạo này bả nhanh miệng thế không biết nữa.

_Shiro unnie...

Chị đang chuẩn bị ra ngoài để lên sân khấu thì Kang Yeseo chạy đến chỗ chị.

_Có chuyện gì không em? – Shiro ngơ ngác nhìn đứa nhỏ

Mấy bà kia biết ý liền nói: Bọn em... đi trước nha unnie. Xíu gặp. – rồi chạy lẹ luôn khỏi đợi Shiro trả lời

_Mấy đứa này bị sao thế không biết? – Shiro lắc đầu, thật sự không hiểu nỗi mà

_Mà em muốn nói gì nhỉ? – Shiro sau đó cũng quay đầu nhìn em

_À ừm, em chỉ muốn chúc chị may mắn thôi – ánh mắt lấp lánh nhìn chị

"Sakamoto Mashiro, nếu mày nhìn nữa, mày sẽ chết thật đấy!"

­_À,vậy thôi hả em? – chị lảng tránh ánh mắt của em

_Cũng không hẳn đâu ạ.

Em ngày càng tiến lại gần chị hơn làm chị hơi ngạc nhiên, sau đó cũng có bước lùi lại về sau

Bịch ~ em ngả vào lòng chị ngon lành

_Ehe, em chỉ muốn trả lại cái ôm hồi sáng cho chị thôi. Chúc chị may mắn nha.

Em nói xong liền buông chị ra mà chạy vụt đi. Mashiro đơ người một hồi, sau đó cũng nhanh chân bước đi. Phì ~ hình như là tiếng cười của ai đó thì phải, nếu để ý kĩ, ta sẽ thấy sắc hồng điểm lên hai bên gò má chị.

"Cảm xúc này... liệu ta có thể đặt tên cho nó?"

_Chị biết mài thuộc rồi, không cần trả bài đâu em.

Huang Xingqiao ngán ngẩm nhìn đứa em đang ngồi luyện vũ đạo UML, sau đó còn la lớn reaction cho Mashiro nữa. Không khí khác hẳn ngày hôm ấy nhỉ?

...

_Chúc mừng chị!

Sau khi kết thúc buổi ghi hình, em chủ động tiến lại chỗ chị.

_À ừm, em với May đi qua chỗ Bora unnie chơi nha. –Seo Youngeun kéo May đi

_Chắc em với Kotne chan phải đi thôi. – Zhou Xinyu nhanh tay đẩy Kamimoto Kotone đi ra chỗ khác

_Em... em cùng với Shana phải qua chỗ Yaning unnie đây, hai người, vui vẻ nhá! – Kim Suyeon cùng Nonaka Shana cũng nhanh chân chạy đi, có ai rảnh đâu mà ở lại làm bóng đèn kia chứ.

_Cảm ơn em.

_Mà này, chị còn nợ em một lời chúc mừng đấy nhé! – em bỉu môi nói

_Chị nhớ mà. – chị cười rồi nhéo cái mũi nhỏ của em

_Sao chị cứ nhéo mũi em quài vậy? Rủi nó hư, ai đền đây? – bé hờn rồi nha, đừng nghĩ chị là crush em rồi muốn làm gì thì làm nha.

_Chị đền.

_Hừ, cả đời chị chẳng thể nào đền nổi cho em.

_Sẽ có cách thôi – chị nhún vai đáp trả

Người trước mặt em có phải là Mashiro mà em quen không dị? Thường thường chị đâu có nhây với em như vậy đâu. Kì lạ à.

_Vì chị thích...

_Hử - em ngơ mặt hỏi lại

_Chẳng phải gương mặt của em ý hỏi rằng sao chị hôm nay nhây với em sao? Là vì chị thích, tâm trạng hôm nay rất tốt.

"Đùa, tâm trạng chị tốt thì liên quan gì đến việc nhây với em chứ? Mà thôi kệ, chị đang vui, vậy cũng tốt."

_Em đói rồi, mau dẫn em đi ăn đi.

_Ơ tự nhiên...

_Chẳng phải chị còn nợ em một lời chúc mừng sao? Vậy dẫn em đi ăn xem như bù đi.

_Nhưng mà...

_Vậy là chị định xù nợ em?

_Không...

_Vậy tốt rồi. Đi thôi.

Em khoác tay mình vào tay chị dẫn đi. chị thở dài, không biết nói gì nữa, đành mặc kệ để em dắt đi

"Dù chị trên sân khấu có ngầu thế nào thì cũng là Shiro ngơ trong mắt em thôi."

_Cười gì đó? – chị quay sang nhìn em

_Không, không có gìđâu. 

--- hết chương 42 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro