12: Phòng cấp cứu. (POV của thầy Abraham)
Bíp...Bíp...Bíp...
Tiếng máy đo điện tâm đồ vẫn đang đập. chứng tỏ rằng Hunter của tôi vẫn đang mạnh mẽ chiến đấu để dành lấy sự sống cho chính mình.
Bây giờ là hơn 2 giờ sáng ở Pittsfield, với những bông tuyết trắng bay theo từng cơn gió giật mạnh.
Tôi đang ở trong bệnh viện với Hunter của tôi trên chiếc giường trắng toát, mùi thuốc sát trùng ngập tràn trong không khí.
Tôi đã chưa ăn uống gì trong suốt 12 tiếng vứa qua, và lúc này là lúc tôi đang lo lắng rằng có chuyện gì khác sẽ xảy ra nữa không...
"Anh Abraham." Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi biết người đó là ai ngay lập tức, nhưng tôi không thế ngờ người đó lại xuất hiện ngay lúc này.
"Penelope." Tôi trả lời "Cô làm gì ở đây?"
"Tôi làm ở đây. Anh cần hỏi nữa không?" Người phụ nữ ấy trả lời.
Tôi thở dài, rồi nói:
"Tôi chỉ cần cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Và hãy sống phần đời của mình sao cho thật tốt vào."
"Nhưng Abbie, tớ không muốn mất người bạn tớ thân nhất cả đời này nữa." Cô ấy nói.
Tôi sững người.
Abbie.
Tên Penelope thường gọi tôi khi chúng tôi còn là BFF.
Tôi quay người lại và trả lời:
-Tớ cũng không muốn mất người bạn thân của tớ, Penny ạ.
Hai chúng tôi nhìn nhau.
Những kỉ niệm cứ liên tục ùa về.
Những ngày tháng chúng tôi làm bạn với nhau.
Trước khi chúng tôi cưới nhau.
"Tớ chỉ mong chúng mình quay trở lại là bạn. Giống như ngày đầu tiên cậu gặp tớ trước cửa tiệm bánh Paul Bunyun ấy." Penny nói với tôi.
Quay trở lại những ngày thơ ấu. Tại sao không nhỉ?
"Làm bạn chứ?" Tôi chìa tay ra.
"Uhm. Làm bạn." Penny trả lời.
Rồi hai chúng tôi ngồi xuống cạnh nhau, khi Penny bắt đầu hỏi:
-Tớ biết cậu rất yêu Hunter.
"Sao cậu biết được điều đó?" Tôi tò mò hỏi. Okay, trước đây trong hội bạn thì Penny được mệnh danh là "bác sĩ tâm lý" của cả hội, nhưng lần này thì mọi chuyện có vẻ hơi đặc biệt đây...
"Duh, cậu nhớ câu nói này chứ? 'Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.' " Penny nói.
Tôi im lặng. Đúng, đôi mắt không thể nói dối.
Nó luôn nói sự thật.
"Tớ yêu Hunter, nhiều đến mức tớ không thể chịu nổi cảnh phải nhìn thấy em ấy ở trên cái giường này như vậy." Tôi nhìn sang chiếc giường nơi em ấy đang nằm bất động.
"Nhìn em ấy đi. Như một thiên thần." Tôi thở dài.
Penny liền nói với tôi:
-Hay bây giờ cậu ăn chút gì đó đi. Tớ sẽ lo chăm sóc Hunter. Được chưa?
Cô ấy nói với một giọng rất gấp gáp và khiến tôi lập tức rời khỏi căn phòng.
Đúng là cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì. Nhưng tôi cũng chẳng muốn ăn gì nữa cả.
Tôi còn tâm trạng đâu mà ăn khi người con trai tôi yêu vẫn đang nằm bất động ở đấy, trên chiếc giường cùng với ống thở và khả năng phải truyền máu là rất cao.
Tôi nghe được tiếng của một cô gái:
"Ăn đi, anh chàng ủ rũ." Cô ấy tinh nghịch nói.
Tôi ngẩng đầu lên. Cô gái vừa nãy cũng ngồi xuống.
"Tôi xin lỗi vì đã nói chuyện hơi quá trớn."
"Ồ không sao.Tôi cũng đang cần phải bớt lo lắng một số chuyện. Đường nào thì cũng rất vui được gặp cô... Tôi tên Abraham."
"April." Cô gái với mái tóc đỏ bắt tay tôi. Và chúng tôi có một cuộc trò chuyện nho nhỏ với nhau về lí do tại sao chúng tôi lại ở đây, thời tiết và một vài thứ khác, cho đến khi có một giọng khẩn cấp phát lên từ phía thông báo intercom*:
"Bác sĩ Reuter xin mời đến phòng 302 ngay lập tức. Nhắc lại, bác sĩ Reuter xin mời đến phòng 302 ngay lập tức."
Phòng 302?
Phòng bệnh của Hunter?
April nhìn thấy vẻ mặt của tôi và bắt đầu hỏi với một vẻ mặt lo lắng:
-Có chuyện gì vậy, anh Abraham?
Tôi không kịp trả lời cô ấy, chỉ kịp chạy đến căn phòng 302, đúng lúc tôi nghe thấy tiếng các bác sĩ bắt đầu nói:
"Thiếu máu rồi. Cậu ấy cần truyền máu ngay." Một bác sĩ nói.
Một y tá- mà tôi nhận ra đó là Penny- hỏi lại:
"Bao nhiêu?"
"Một lít rưỡi. Nếu không cậu ấy sẽ không qua khỏi..."
"Cậu ấy...có thể cầm cự được bao lâu nếu không truyền máu?"
"Nhiều nhất là 12 tiếng."
Không.
Em ấy không thể chết... Không...
Tôi ngã khuỵu xuống vì sốc.
Nhưng có một đôi cánh tay- à không, hai đôi cánh tay- đã đỡ tôi dậy.
Charlotte Dawson. Mikhail Serenaya.
Hai người bạn thân nhất với Hunter trên thế giới này.
"Thầy Winslow? Mọi thứ thế nào rồi ạ?" Charlotte hỏi, mắt vẫn nhìn về phía phòng bệnh của Hunter với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Hunter đang không ổn. Em ấy mất một lít rưỡi máu sau vụ cắt động mạch." Tôi nói bằng hơi thở gấp gáp của mình.
"MỘT LÍT RƯỠI? THẾ THÌ LÀM THẾ QUÁI NÀO EM ẤY CÓ THỂ SỐNG ĐƯỢC QUA NGÀY HÔM NAY?" Mikhail nói.
"Chúng ta chỉ còn biết cách hy vọng thôi..." Tôi nói.
Charlotte và Mikhail nhìn tôi như vật thể lạ.
Tôi chưa bao giờ nhận được một lời cảm ơn từ Hunter cho tất cả những công sức tôi đã bỏ ra.
Từ những hôm tôi để cậu ấy ở nhà tôi mà không cần đắn đo hay suy nghĩ gì mới cả.
Cho đến những ngày khi cậu ta bị ngã xuống sông, những lúc cậu ấy không có hy vọng.
Tôi vẫn ở bên cạnh cậu ấy.
Nhưng dường như mọi thứ chỉ là theo một hướng.
Sẽ chẳng bao giờ có chuyện cậu ấy đáp lại tình cảm của tôi.
Đối với cậu ấy, tôi chẳng là gì ngoài một người anh trai tốt.
Tôi bước đến một băng ghế và ngồi phịch xuống. Hôm nay có thể dài hơn nữa không?
"Thầy Winslow?" Charlotte hỏi. "Thầy ổn chứ?"
"Thầy cần một chút thời gian ở một mình. Thầy sẽ về nhà một lúc rồi quay lại ngay. Em và Mikhail có thể ở lại chứ?" Tôi hỏi.
Charlotte gật đầu.
Rồi chưa đầy 5 phút sau, tôi phóng xe từ Waterville (nơi đặt bệnh viện) về nhà tôi ở Pittsfield.
Tôi sẽ tận hưởng một buổi tối ở một mình... Cho đến khi nào vầng dương ló dạng.
*Author's note*
Hello mọi người, là Scarlet đây! Đây là chap 12 của truyện "Yes, sir, I love you" và tớ xin thông báo là sẽ có một cú character ask.
Chính xác luôn, các cậu có thể hỏi các nhân vật trong truyện và tác giả của truyện này (con rồ này đây) bất cứ câu hỏi nào có thể.
Danh sách đặt câu hỏi:
-Hunter Peterson Smith. (Nhân vật chính, đội trưởng đội cổ vũ.)
-Abraham Lloyd Winslow. (thầy Abraham thần thánh :))) )
-Penelope Abigail Lester. (vợ cũ của thầy Abraham.)
-Chloe Miller Weinster. (thành viên đội cổ vũ; kẻ thù không đội trời chung với Hunter.)
-Weston "Wes" Gerald Leighton. (bồ cũ của Hunter, bạn trai của Chloe. Tiền vệ bóng bâu dục)
-Charlotte Ferrano Dawson. (Bạn thân của Hunter. Thành viên đội tuyển khoa học của trường.)
-Mikhail Ferranskaya Serenaya. (Bạn thân của Hunter, bạn trai Charlotte. Thành viên đội bóng rổ.)
-Con tác giả: Scarlet Rosemead Bloomingdale (hay còn gọi là Scarlet Rose)
Thời hạn nộp câu hỏi: đến ngày 3/3/2016.
Ngày character ask ra mắt: dự kiến là ngày 7/3/2016.
Một số restrictions:
-Không teencode
-Không văng tục
Vậy thôi. Happy Reading nhé!
Pittsfield, Maine, ngày 25/2/2016,
Scarlet Rose.
Chú thích:
Intercom: viết tắt của internal communication-giao tiếp nội bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro