C2:
Một số người nói rằng đó là một kết luận khắc nghiệt để đi đến, và cô đồng ý ở một mức độ nào đó. Nhưng Jihyun chưa bao giờ chắc chắn về điều gì đó trong suốt cuộc đời mình. Cô đã trải qua vô số lần đắn đo, những cái mà có được, những cơ hội đổi đời đáng kinh ngạc, tất cả chỉ vì cảm giác không chắc chắn len lén trong bụng cô. Cô đã quá nhiều lần lo lắng. Cô đã kìm hãm bản thân khỏi những điều tôi biết cô có thể làm. Những điều cô biết cô có thể trở nên tuyệt vời! Và hãy nhìn xem nó đã đưa cô đến đâu: sống cuộc đời tồi tệ nhất có thể của tôi trong thực tế tồi tệ nhất có thể.
Người phục vụ nói với cô rằng 10 phút nữa quán ăn sẽ đóng cửa và người phụ vụ ấy thực sự cần về nhà. Jihuyn gật đầu hiểu ý và đứng dậy, đưa cho phục một phong bì có ghi tên trên đó.
-"Đó là một món quà, đừng mở nó cho đến khi cô hết giờ và rời khỏi nhà hàng. Hãy giữ an toàn."
Cô ấy nhặt phong bì và mỉm cười.
- "Ý tôi là, cô có thể mở nếu cô muốn, chỉ cần không để máy quay nhìn thấy."
Jihyun nháy mắt với người phục vụ ấy khi chuông reo lên, đánh dấu lối ra của cô.
Khi cô vội vã băng qua những con đường đen kịt, một cảm giác nghi ngờ theo sau cô. Có phải đôi mắt ẩn đang dõi theo cô ấy ngay sau vòng tròn ánh sáng từ những ngọn đèn đường leo lét? Tóc gáy cô dựng đứng. Một con mèo chạy đến trước mặt cô, gần đến mức cô suýt giẫm phải đuôi của nó. Jihyun giật mình quay lại, bóng tối của một ngọn đèn đường hỏng gần như không chiếu sáng được thứ đó. Cô nhấc đồng hồ để xem giờ, 11:50 PM. Cô hít một hơi thật sâu và đứng cạnh một cái thùng rác phía sau quán ăn. Những túi rác đầy ắp được xếp chồng lên nhau đủ cao để che giấu hình bóng của cô khỏi bất kỳ người nào đến. Cảm thấy xung quanh không có người, cô nhét hai tay vào túi để tìm con dao đã lấy được từ nhà bếp trong khi cô phục vụ không nhìn.
Bước chân nhấn trên nền bê tông và tay của cô siết chặt vào cán dao. Jihyun nghe thấy chúng ngày càng gần hơn, vọng lại từ những bức tường gạch và xuyên qua màng nhĩ của cô. Nhịp tim đập dồn dập bên tai và cô nhìn thấy bóng đen hiện ra. Bây giờ hoặc không bao giờ. Nhưng khi cô bước ra thì người đó không phải là Choi Yeonjun như đã đoán, chỉ là một người gom rác.
Lúc này trên mái nhà có một bóng đen, khi ánh trăng rọi vào thì thấy một gương mặt điển trai. Hắn là Choi Yeonjun, miệng hắn ta lẩm bẩm một câu:
"Em nghĩ em có cửa để bắt được tôi à? Nếu tôi dễ bắt như thể thì tôi cũng đã không đứng đây đâu, non"
*
Theo như lời trung tá nói, cô phải giả dạnhg thành con người khác để tiếp cận Choi Yeonjun, và cô phải giả dạng thành một cô gái ứng tuyển vào vị trí trợ lý của anh ta. Tính ra cái hồ sơ của người bị giả dạng hơi bị toàn diện, IETL 8.0 luôn nha. Có một sự đối lập rất rõ giữa hai con người. Cô thở một hơi dài và thái độ mệt mỏi, mắt thờ thẫn.
Hôm sau sẽ là ngày bắt đầu nhiệm vụ, cô cần thời gian để tìm thêm tư liệu về hắn ta...
Trời má cái chap nó ngắn ghê chưa?:) tui viết từ ngày hôm trước tới giờ chỉ mới 664 từ, thui thông cảm đi tại dạo này tui học hành lu bu quá. Cũng đang tìm thêm tư liệu để viết nữa, tui thử bản thân mình viết nhiều truyện cùng lúc thử coi nhưng mặc không được! Tui không thể tập trung nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro