Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27. Ngắm hoa.

Beomgyu thức dậy thì trên giường trống không. Rèm cửa sổ vẫn chưa mở, có vẻ Yeonjun không kéo ra dể ánh nắng không chiếu vào đánh thức cậu. Beomgyu bước xuống giường, lửng thững đi vào nhà vệ sinh. Sau đó ra ban công ngắm nhìn một chút, thoáng thấy mùa thu đã về tràn ngập mọi nẻo.

Không khí quả thật rất quen thuộc, dường như hít thở cũng có thể thấy được cái cảm giác bồi hồi của ngày xưa.

Lúc trước Beomgyu hay xuống đường dạo chơi khi thu về, là một tinh linh không phiền không muộn, không tương tư vương vấn ai. Và cũng vào một ngày mùa thu nọ, Beomgyu cũng lang thang đây đó để xem những cây bạch quả độ này đẹp đẽ như thế nào, thế rồi vừa vặn bắt gặp một người; hắn đẹp, thanh thoát như mùa thu, cũng có cái gì đó mạnh mẽ cứng rắn, hắn lướt qua cậu với mái tóc bạc màu, gương mặt chẳng thể hiện ý vị gì nhưng lại vô cùng cuốn hút, Khoảnh khắc đó, rất nhiều năm sau Beomgyu vẫn còn nhớ rõ.

Nghĩ lại cũng thật bất ngờ, Beomgyu ngày trước sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng được cuộc đời mình rồi sẽ đến một trang như thế: trở thành một con người chân chính, cố gắng theo đuổi và vun đắp mối tình mơ mộng đó. Xem ra cũng có hương vị của một vụ đặt cược mạo hiểm.

- Beomgyu à, dậy chưa em?

Beomgyu đứng ở ban công nghe thấy tiếng gọi liền quay vào, Yeonjun vẫn chưa tháo tạp dề, hẳn là đang nấu đồ ăn sáng.

Ánh mắt hắn vẫn giống như lúc trước, sắc xảo mà thâm tình như thế, nhìn thẳng vào cậu rồi mỉm cười, ngay lúc ấy Beomgyu biết rằng vụ đặt cược này có khó khăn thêm bao nhiêu nữa cậu cũng sẽ theo tới cùng.

- Em dậy từ nãy giờ - Beomgyu nhẹ nhàng đáp lại.

Yeonjun tiến lại, vén tóc mái của Beomgyu lên và đặt nụ hôn xuống vầng trán cậu.

- Dậy rồi thì xuống ăn sáng nào.

Yeonjun dạo này quả thật rất chăm chỉ học nấu ăn. Lúc trước tuy là sống một mình nhưng hắn ít khi tự nấu ăn, cái nhà bếp chỉ thường dùng để pha cà phê lặt vặt. Thỉnh thoảng, hắn cũng nổi hứng nấu một vài món, được hai ba hôm thì tiếp tục ăn ở ngoài.

Trước đây, Yeonjun vẫn luôn thấy cuộc sống một mình không có gì khó khăn. Hắn không có nhiều bạn lắm, cũng chẳng tha thiết nói chuyện nhiều với ai, khi nào có công việc hay khi đến nhà Yoongi thì hắn mới nói chuyện nhiều mà thôi.

Yeonjun cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ trở nên như hôm nay, sáng dậy sớm, đi mua nguyên liệu và lau vào bếp nấu ăn. Hắn chưa từng đối xử với ai như thế trước đây, Beomgyu là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng. Ngày xưa Yeonjun thấy Yoongi và Seokjin yêu nhau, hắn luôn tự hỏi liệu tình yêu có thật sự là mãnh liệt như thế, nói ra thì hơi nực cười vì hắn là nhạc sĩ mà, mấy bài tình ca hắn viết có ai mà nghĩ rằng hắn chẳng yêu đương nghiêm túc được mấy lần.

Bây giờ, Yeonjun sâu sắc hiểu được rồi.

- Hôm nay em muốn đi đâu chơi? - Yeonjun ân cần hỏi. Mắt hắn dán chặt vào Beomgyu ngồi đối diện đang ăn cháo mà hắn nấu.

- Đi ngắm hoa đi.

Beomgyu cẩn thận suy nghĩ rồi đưa ra quyết định.

- Không đi thăm quan vườn táo sao? - Yeonjun tròn mắt hỏi. Hắn nhớ mấy hôm trước cậu còn nhắc chuyện này.

- Không, giờ mới đầu tháng Mười, táo cũng chưa lớn.

Yeonjun rót một cốc nước ấm cho Beomgyu, còn mình thì vẫn trung thành với cà phê. Hắn thấy thú vị, hỏi:

- Em có vẻ rành mấy kiến thức về cây cối, mùa vụ quá nhỉ? - Hắn cười cười - Trông ngốc thế mà cũng biết nhiều.

- Em chọc thìa vào mắt anh bây giờ - Beomgyu giơ cái thìa đang cầm trên tay lên, sau đó nhếch miệng - Em là thiên tài đó, anh đừng có coi thường người yêu mình.

Yeonjun cười ha hả. Hắn bây giờ mới cảm thấy rõ ràng cuộc sống thật tẻ nhạt nếu Beomgyu không xuất hiện.

- Thế anh mua cho em một mảnh đất, để em trồng táo nhé. - Yeonjun nghiêm túc nói, ra vẻ một người đàn ông trưởng thành.

- Anh định biến em thành nông dân hả, em thích nhưng không có nghĩa em sẽ gánh được cái công việc này - Beomgyu buồn cười.

- Vậy thì thuê người làm.

- Vậy thì mua hẳn một vườn táo đi ấy, khỏi mất công trồng nữa.

- Em thích thì mua thôi.

- Nhưng em không có tiền.

- Anh có.

- Anh giàu lắm hả? - Beomgyu nghiêng đầu hỏi - Xem ra làm nhạc sĩ cũng không tệ nha. Nhưng bây giờ anh chạy đi chơi như thế này, không khéo không ai đặt anh viết nhạc nữa đâu.

- Em yên tâm đi, Choi Yeonjun không nghèo được.

Hắn dọn bát đũa xuống, trên mặt không giấu được nét vui vẻ nói.

Mà Yeonjun thật sự rất giàu nha, nói sao nhỉ, hắn cũng là thiếu gia đó.

Đang rửa bát thì điện thoại của Yeonjun reo lên, hắn nhíu mày rồi bắt máy.

- Alo, vì không thấy ngài trả lời mail nên tôi dành phải gọi lại một lần nữa.

Người bên kia có vẻ ấp úng nói.

Yeonjun nhận ra giọng người này, là cái gã gọi cho hắn từ công ty Newone. Không nhắc chắc Yeonjun cũng quên bén luôn lời đề nghị hợp tác từ phía công ty này, đến mail cũng chưa check.

- Ừ, tôi nghe đây. Mấy ngày nay bận tối mặt tối mũi nên cũng không có thời gian trả lời các người.

- Vậy giờ ngài có rảnh chút không ạ? Bên phía chúng tôi thật sự rất coi trọng ngài đó, hy họng có cơ hội làm việc chung với một nhạc sĩ giỏi như ngài Choi đây.

Yeonjun nghe thái độ nịnh bợ của hắn, nhíu mày.

- Được rồi.

Người kia vui mừng gấp ráp nói:

- Vậy thì ngài có thể sắp xếp đến công ty một chuyến không ạ, để chúng ta gặp mặt rồi bàn công việc cụ thể luôn ạ.

Yeonjun nghĩ nghĩ, trả lời.

- Vậy thì cuối tuần sau đi, tôi sẽ đến công ty của các anh.

- Được rồi, vậy 10 giờ sáng Chủ Nhật tuần sau nhé. Tôi sẽ gửi địa chỉ cụ thể cho ngài, cảm ơn và chúc ngài có một ngày vui vẻ.

Nghe giọng người kia có vẻ kích động, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, nhanh chóng cúp máy rồi vọt đi thay đồ để đưa Beomgyu đi chơi.

- Nhưng ngắm hoa ở đâu em nhỉ? - Yeonjun sâu sắc không am hiểu mấy chỗ du lịch này.

- Đi E-world đi, vừa ngắm mùa thu, có cây có hoa; mình có thể chơi hết mấy trò trong đó, rồi leo lên tháp 83 để ngắm cảnh.

Yeonjun không nói nhiều, vội vàng bắt một chiếc taxi.

- Hồi nãy ai gọi thể? - Beomgyu bỗng nhiên thấy tò mò, hỏi.

- Công việc thôi, một công ty giải trí đề nghị anh hợp tác, sáng tác cho màn ra mắt của nghệ sĩ mới công ty họ.

- Xem ra nhạc sĩ Choi lại sắp giàu thêm rồi.

Beomgyu say mê nhìn góc mặt nghiêng của hắn rồi đưa tay lên nhéo lấy hai má của Yeonjun. Hắn cũng để yên cho Beomgyu nghịch ngợm trên mặt của mình, sau đó nắm lấy bàn tay cậu hôn lên.

Yeonjun phát hiện ra mình thích hôn Beomgyu. Những nụ hôn có đôi khi thật nhẹ, thật lả lướt mong manh như chuồn chuồn, cũng có lúc nồng cháy và rạo rực. Mọi khoảnh khắc trong tim hắn đều tràn ngập hình ảnh của cậu.

Giống như mọi ngọt ngào hắn tưởng tượng và chôn giấu trong lòng từ đó đến giờ cuối cùng cũng có chỗ để gửi đến.

Ngày còn bé, Yeonjun luôn khao khát được mẹ ôm hôn, nắm tay, xoa đầu như những đứa trẻ khác. Nhưng mẹ hắn qua đời từ khi sinh hắn, thế nên một đứa trẻ như Yeonjun mãi chỉ có thế ước ao về một vòng tay chứ chẳng thế nào có được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro