
2.
Hôm nay tan học, Beomgyu chưa về vội vì nghe một người bạn chuyển lời rằng Soobin đã hẹn cậu ở sân sau trường sau giờ học, bảo là có chuyện quan trọng gì đó.
Đã hơn ba mươi phút trôi qua, Beomgyu vẫn đứng dưới bóng mát của cây cổ thụ. Đưa tay ra, cúi đầu xem đồng hồ. Cùng khoảnh khắc, trong tầm mắt cậu nhìn thấy một người vừa đến, đứng trước mặt. Cậu nhìn lên, lại thở dài một hơi chán ngáy.
"Tới thật này, Beomgyu à!"
Choi Yeonjun nói, tay hắn chưa kịp đặt lên vai đã bị cậu hất ra.
"Lại là tiền bối sao? Anh lại muốn gì nữa đây? Còn nữa, xin đừng tùy tiện gọi tên tôi như vậy."
"Cậu hỏi tôi lại muốn gì nữa sao? Tôi vẫn chưa nhận được lời xin lỗi đấy."
Ánh mắt Choi Beomgyu đang nhìn đi nơi khác, liền đảo mắt lại nhìn Choi Yeonjun một cách đanh đá sau khi nghe câu nói. Cậu cười ra một tiếng nhỏ, đủ để người ta biết là sự khinh thường dành cho kẻ trước mắt.
"À, thì ra tiền bối là một người nhỏ mọn, thích chấp vặt như vậy."
Choi Yeonjun nghiêng đầu, với vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi ngược lại cậu
"Nhỏ mọn, chấp vặt sao?"
Choi Beomgyu cau mày lại, thầm nghĩ còn phải hỏi sao?
"Được rồi! Vậy tôi không bắt cậu xin lỗi nữa. Thay vào đó thì cho tôi biết cậu ghét gì nhất?"
"Tôi ghét kim chi, ghét người ba hoa và ghét khoảng cách ba mét ở gần tiền bối."
Cậu trả lời ngay lập tức khiến Choi Yeonjun không khỏi bất ngờ. Hắn gật đầu vài cái, nhướng mắt đáp lại
"Được rồi, cậu có thể về."
Beomgyu liếc hắn một cái, liền quay người bỏ đi. Để lại Choi Yeonjun tự hỏi bản thân
"Khoảng cách ba mét ở gần mình sao? Choi Beomgyu cậu cứ chờ xem."
___
Beomgyu đang ăn trưa cùng Soobin, nhìn đến nơi nháo nhào đằng kia, đã bắt tầm nhìn vào gương mặt Choi Yeonjun. Bất chợt hắn nhìn sang cậu, mắt đối mắt, có chút giật mình nhưng rồi bằng một cách đanh đá, Choi Beomgyu chuyển tầm nhìn về lại khay thức ăn của mình.
Đang cặm cụi với thức ăn, nghe tiếng khay thức ăn được đặt xuống. Beomgyu ngước lên, quả nhiên là đoán không sai mà, Choi Yeonjun phiền phức lại đến ngồi trước mặt. Choi Soobin ngồi bên cạnh cũng phải mặt nhăn mày nhó khó chịu.
"Beomgyu à, sao lại ăn ít thế. Tôi cho cậu thêm này!"
Hắn vừa nói, tay vừa gắp tất phần kim chi của mình vào khay của Beomgyu. Biết người ta không thích kim chi, hóa ra là hỏi thứ cậu ghét để bày trò, rõ ràng đây là cố tình chọc tức cậu. Beomgyu khó chịu nhìn hắn đang cười đắc chí, lia một vòng xung quanh nhận ra mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về hướng này. Cậu lập tức đứng phất dậy, bưng khay thức ăn bỏ đi.
"Đừng có làm như vậy, dẹp ngay những trò ngu ngốc đấy đi. Cậu khiến người khác khó chịu đấy."
Soobin nói với hắn, rồi nối gót Beomgyu bỏ đi.
"Choi Soobin, vẫn thích lo chuyện bao đồng nhỉ?"
___
Dưới ánh đèn bàn sáng rực một góc phòng, Beomgyu đang chú tâm vào giải phương trình. Cậu phải nheo mắt lại vì bị phân tâm bởi tiếng chuông cửa.
Ra mở cửa, không thấy ai, cậu bất mãn định đóng cửa lại thì lia mắt phía dưới thấy một bưu kiện được đặt ngay ngắn. Cậu khom người cầm lấy bưu kiện đem vào.
"Mình có mua gì đâu nhỉ?"
Vừa thắc mắc vừa lúc mở bưu kiện ra, là kim chi ăn liền, khoảng chừng một chục túi. Bên cạnh có một tờ note với nội dung:
[Không phải ba hoa đâu, nhưng tôi có rất nhiều tiền. Mấy túi kim chi này chẳng đáng bao nhiêu, cậu không cần biết ơn tôi quá đâu. Beomgyu à, chúc ngon miệng nhé! ^^]
Choi Beomgyu đọc dòng tâm thư của kẻ bày trò kia, cậu nhắm chặt đôi mắt như để trấn tỉnh lại. Choi Yeonjun đến nhà cậu cũng biết, tự hỏi sau này hắn còn làm gì hơn nữa?
___
"Beomgyu à, hôm nay làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?"
Soobin cùng Beomgyu đi tìm sách trong thư viện của trường, anh nhìn thấy cậu cứ thẫn thờ, như thiếu mất hồn vía. Nghe Soobin hỏi, cậu bừng tỉnh như vừa thoát khỏi một cơn mộng dù là vẫn đang thức.
"Vâng? À... không có gì đâu ạ. Chắc do dạo này em hơi thiếu ngủ."
Choi Soobin tay vạch xem các cuốn sách, thản nhiên nói với Beomgyu
"Yeonjun ấy, cậu ấy hay đùa cợt vậy thôi chứ không có ý xấu đâu. Nếu em không thích thì cứ nói thẳng với cậu ấy, đừng để bụng nhé!"
Beomgyu nghe Soobin nói, hẫng lại một chút suy nghĩ, rồi cũng thôi.
Cậu nghĩ đơn giản, thôi thì cứ mặc kệ anh ta vậy, trò chơi nào chơi nhiều mà chẳng chán ngoắc rồi bỏ đi. Cứ để Choi Yeonjun muốn làm gì thì tùy, cứ lơ đi thì tự khắc anh ta sẽ từ bỏ.
___
"Như các em có thể thấy ví dụ thực tại là thầy. Là một người thầy cần phải điềm đạm, kiên trì để có thể truyền tải..."
"Chết tiệt!"
"Trò Choi Beomgyu! Em nói gì đó?"
Chuyện là đang trong giờ văn, như linh cảm chẳng lành mách bảo. Beomgyu nhìn ra phía cửa, thấy Choi Yeonjun đi ngang lại còn huýt sáo, trên tay hắn là chiếc điện thoại mà cậu cất công tìm từ sáng đến giờ. Nhất thời mất kiểm soát mà đập bàn đứng dậy, đã thế còn nói điều không phải. Kết quả là cuối giờ Beomgyu bị phạt lau sàn rồi mới được về.
"Chưa bao giờ mình lại gặp phải một tiền bối cư xử trẻ con như anh ta. Đúng là đen đủi thật!"
"Cậu đang nói tôi à?"
Cậu giật mình, bị nói trúng tim đen bất ngờ như vậy, tim không nhảy ra ngoài là may. Beomgyu chớp mắt vài cái, hít một hơi quay mặt lại.
"Tiền bối lại muốn bày trò gì nữa? Xin trả lại điện thoại di động cho tôi."
"Từ từ đã, trước tiên là..."
Choi Yeonjun đi đến gần, vừa đi vừa xoắn tay áo lên cao, tim cậu càng đập nhanh hơn. Hắn đến trước mặt cậu, cầm lấy cây lau từ tay cậu. Choi Beomgyu cứng đờ như tượng đá, đến khi Yeonjun cất lời, cậu mới hoàn hồn lại, nhìn sang hắn vừa nói, tay cầm cây lau lau miệt mài.
"Là do tôi gây ra nhỉ? Vậy nên tôi phải chịu trách nhiệm của mình. Vì tôi không muốn bị người ta gọi là trẻ con."
Choi Beomgyu chột dạ, cậu nuốt nước bọt
"Tiền bối hãy trả lại điện thoại cho tôi đi."
Đang ở tư thế khom lưng, hắn đứng thẳng lên, tay lấy từ túi quần ra chiếc điện thoại của Beomgyu, chìa ra, nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Yeonjun, Beomgyu nuốt nước bọt cái nữa. Cậu đi đến, cầm lấy mạnh một cái từ tay hắn, nhìn lên ánh mắt hắn, cậu lắp ba lắp bắp rồi liền xách balo quay đi.
"Tôi... tôi đã lau xong rồi, tiền bối chỉ cần đem cất đi là được."
Choi Yeonjun nhìn theo Beomgyu gấp gáp bên ngoài hành lang thì bật cười.
"Nói xấu tôi mà vẻ mặt ngại ngùng như vậy là sao chứ."
Trên đoạn đường về, Choi Beomgyu không ngừng tự thắc mắc
"Anh ta như vậy là sao chứ? Đột nhiên tốt như vậy à, trong ba tháng qua luôn tìm đủ cách trêu đùa mình. Không phải là lại có âm mưu gì đấy chứ?"
Cậu tặc lưỡi, nghiêng đầu một cái rồi thôi không nghĩ ngợi nữa.
Có một điều mà Beomgyu chẳng hay rằng, khoảng cách của cậu dành cho Choi Yeonjun đã bị mài mòn sau ba tháng trôi qua. Nói một cách dễ hiểu, chính là cậu đã mở lòng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro