Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Tiếng xe môtô vang lên trong gara rồi im lặng. Một lát sau Choi YeonJun một thân mệt mỏi tiến vào nhà. Hắn thấy SooBin đang ngồi trò chuyện thật vui vẻ với ba mẹ của mình thì vô cùng bực bội.

"Bố mẹ, con về rồi."

"Ớ, anh về rồi đấy à chồng chưa cưới?"

Một câu nói phát ra mà làm cho YeonJun sởn gai óc. Ba mẹ hắn thì cười tít mắt nhìn hắn. Hắn liền xoay sang trừng mắt với SooBin thì cũng thấy cậu đang nhu thuận nhìn mình mà mỉm cười. Hai lúm đồng tiền nở rộ như những bông hoa nhỏ bé nhưng Choi YeonJun của lúc này không có tâm trạng để thưởng thức.

"Đừng gọi tôi như thế, thật khó chịu."

"Thế em phải gọi anh là gì hả chồng chưa cưới?"

Ba chữ cuối được SooBin nhấn mạnh khiến YeonJun bực bội muốn phát điên. Hắn vò vò tóc của mình, nghiến răng quát SooBin rồi đi lên lầu.

"Gì thì gì, đừng gọi tôi như thế, tởm quá!"

"Ôi SooBin con đừng giận YeonJun nhé. Chắc tại vì thằng bé ngượng quá thôi con à, nào lại đây kể cho mẹ nghe tiếp chuyện ở dưới quê đi."

Mẹ? Từ khi nào mà lại xưng hô gần gũi thân mật như vậy? Choi YeonJun mặc dù không muốn nghe nhưng mỗi câu mỗi chữ của mẹ nói đều lọt vào tai hắn, tâm tình của hắn lúc này thật bức bối.

.

.

Đến nửa đêm, Choi YeonJun vì khát nước nên đành xuống nhà lấy nước. Đang đi thì vô tình hắn vấp phải một vật làm bản thân suýt ngã, lại bực bội đến phát điên, hắn quát khẽ.

"Đêm hôm rồi cậu ở đây làm gì thế đồ quê mùa?"

Hắn chỉ thấy bả vai của 'vật lạ' run run thật lâu rồi một lát sau người nọ mới ngước mặt lên.

"Tôi nhớ nhà quá.."

"Nhớ nhà sao không ở dưới mà bon chen lên đây làm chi? Vì cậu mà tôi phát bực!"

YeonJun nói rồi mang ly đến ngồi xuống sofa. Không gian tối đen chỉ có ánh sáng duy nhất là ngọn đèn ngủ phát ra ở một góc khiến cho ai cũng có cảm giác đơn độc. SooBin từ bên này cũng chầm chậm lê thân đến ngồi gần YeonJun, giọng cậu run run.

"Nè, không phải tôi muốn lên đây để cho cậu khi dễ thế đâu nhé. Vì không thể cãi lời của ba nên tôi đành chịu thiệt thòi nè."

"Thiệt thòi? Tôi vui lắm chắc? Tốt hơn hết là cậu nên dọn đồ, quay trở về nhà tìm đại một lí do gì đó mà hủy hôn đi. Dù sao tôi cũng có người yêu rồi, cậu sẽ không hạnh phúc được đâu vì người yêu tôi rất xinh đẹp đó đồ quê mùa!"

YeonJun khẽ cười lạnh, hắn nhanh chóng uống xong nước rồi đi lên lầu để một mình Choi SooBin ngồi đấy tủi thân. Thật lâu sau đó cậu mới lau nước mắt mỉm cười kiên định nhìn về khoảng không tối đen phía trước.

"Mày làm được mà Choi SooBin! Nếu không thì những năm qua học tập cực khổ thế để làm gì?"

Vực dậy tinh thần xong, Choi SooBin lại tiếp tục ủ rũ trở về phòng đánh một giấc đến sáng.

.

.

.

Choi YeonJun bộ dạng lười biếng xuống lầu, vừa đi vừa ngáp. Vừa xuống đến phòng bếp hắn lại thấy cái đồ quê mùa Choi SooBin đang tíu tít cười nói với cô giúp việc.

Cả 4 người ngồi vào bàn ăn, ai ai cũng nở một nụ cười vui vẻ duy chỉ có Choi YeonJun là một mặt đen như than. Hắn lấy đũa chọc chọc vào tô cháo trước mặt rồi bặm môi.

"Này là cháo á hả? Choi SooBin làm?"

SooBin đang chăm chỉ ăn phần của mình, nghe xong câu nói của YeonJun cậu liền ngước lên nhìn hắn mà nghiêng đầu mỉm cười.

"Đúng rồi đó, có vấn đề gì sao chồng chưa cưới?"

"Thứ này là thứ cho người ăn á? Chắc chỉ có người quê mùa như cậu mới ăn được thôi."

Bố YeonJun vừa ăn xong muỗng cháo cuối cùng thì khẽ hắng giọng. Ông liếc nhìn YeonJun rồi xoay sang cười với SooBin.

"SooBin con lên thay đồ đi. Đồng phục trợ lí Bang vừa mới đem đến đấy, hôm nay con sẽ nhập học ở trường Hanlim, chung lớp với YeonJun."

"Sao ạ? Sao lại chung lớp chứ? Chung trường là quá quắt lắm rồi."

YeonJun nóng nảy đập bàn, bố hắn liếc mắt một cái hắn lại im lặng gục xuống như con cún nhỏ. Tuy vậy ở nơi bố hắn không thấy được hắn lại khẽ trừng mắt với SooBin đang nói cười ở phía đối diện.

"Con no rồi."

Choi YeonJun sau khi thành công trao đổi ánh mắt với SooBin thì rời đi. SooBin cũng một bộ dạng nói cười mà tiễn bố đi làm, tiễn mẹ đi shopping rồi bản thân mới thay đồ đi học. Bởi vì ngày đầu tiên nên việc di chuyển sẽ do trợ lí Bang đảm nhận. Trợ lí lái xe chở cậu đến trường rồi mang cậu đến gặp ban giám hiệu. Quá trình hoàn tất suôn sẻ.

Lớp học đang ồn ào lao xao, Choi YeonJun lười biếng nằm dài trên bàn, mắt khép hờ. Shin Yuah ngồi bàn đầu cũng đang tíu tít chải chuốt bộ dạng của mình rồi nói chuyện phiếm với bạn học. Kang Taehyun ngồi cạnh YeonJun say sưa chơi game.

Cánh cửa bật mở, giáo viên bước vào lớp liền trở nên im lặng. Cô giáo chủ nhiệm là một người phụ nữ trung niên, mang đôi kính cận dày cộm, khuôn mặt lúc nào cũng cáu gắt. Không biết bà ấy đáng sợ cỡ nào nhưng đến một tên ăn chơi con nhà giàu như Taehyun cũng sợ bà ta bảy phần, Taehyun không chơi game nữa.

"Hôm nay có bạn mới chuyển vào lớp chúng ta. Các em nhớ giúp đỡ bạn nhé!"

Sau câu nói cứng nhắc của giáo viên chủ nhiệm thì Choi SooBin bước vào. Trên môi cậu lúc nào cũng nở một nụ cười thật tươi, hai lúm đồng tiền trên má cũng trở nên rực rỡ theo từng ánh nhìn của cậu. Lễ phép cúi chào mọi người một chút, SooBin giới thiệu.

"Chào mọi người, tớ tên là Choi SooBin. Hi vọng được giúp đỡ!"

Một tiếng ồ vang lên rồi sau đó là những tràng vỗ tay không ngớt. Choi YeonJun bị đánh thức có chút khó chịu, xoay sang định hỏi Taehyun chuyện gì đang xảy ra thì chỉ thấy cậu chàng với đôi mắt lấp lánh đang nhìn lên bục giảng.

Theo ánh nhìn của Taehyun, YeonJun đã nhìn thấy một Choi SooBin thân đồng phục, khuôn mặt sạch sẽ thuần khiết, xung quanh còn lấp lánh ánh đèn. Hắn dụi dụi mắt rồi mới xì một tiếng khinh bỉ.

Tưởng thế nào ra là đồ quê mùa xấu xí. Ngày đầu đi học nên nom tươm tất sạch sẽ quá ha. Hôm qua cũng không có quan sát cậu ta nhiều, trông cũng.. ưa nhìn đấy chứ! À không, vịt con thì cứ mãi là vịt con thôi chứ không thể nào hoá thành thiên nga được. Choi YeonJun lắc lắc đầu.
Choi SooBin đang trong quá trình lựa chỗ ngồi, dáo dác nhìn xung quanh lớp học, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy YeonJun. Cậu chạy đến chỗ hắn trong ánh nhìn của mọi người rồi dừng lại.

"Xin chào chồng chưa cưới!"

Lại một tiếng ồ lên kinh ngạc của cả lớp. Choi YeonJun hoá đá nhìn SooBin như chết trân tại chỗ. SooBin thì xoay qua xoay lại rồi chọn một vị trí cạnh Taehyun mà ngồi xuống, tiết học đầu tiên lặng lẽ bắt đầu, SooBin bị mọi người dồn ánh mắt nhìn mình suốt cả buổi học hôm đó.

"YeonJun này, đó.. đó là vợ sắp cưới của cậu á hả?"

Kang Taehyun ngơ ngác nhìn sang YeonJun đang ngơ ngơ bên cạnh. Chỉ thấy hắn gật gật đầu rồi nhìn lên bảng chép bài lia lịa.

Taehyun nhếch môi một cái rồi xoay sang bên trái chăm chú nhìn SooBin. Cậu bị nhìn đến nỗi mặt sắp thủng một lỗ mới miễn cưỡng xoay sang nhìn Taehyun, khoé môi xinh đẹp khẽ cong.

"Chào cậu!"

Lần này đến lượt Kang Taehyun ngơ ngơ. Con mẹ nó Choi SooBin đẹp vậy mà Choi YeonJun dám nói cậu ấy quê mùa. Cái nụ cười này là chỉ thiên thần mới có thôi ô mai gót! Được rồi, YeonJun không cần thì để SooBin đây anh lo.

Bỏ qua đoạn độc thoại nội tâm, Kang Taehyun cũng mỉm cười một cái với SooBin.

"Chào SooBin, tớ tên là Kang Taehyun!"

Muốn dụ thỏ xuống hố thì phải đào hố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro