Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 105: Hai người rất xứng đôi

Nghe thấy tiếng bước chân từ sau truyền tới, Quý Miện quay đầu lại hỏi: "Tiểu Thụ, lát nữa em mặc cái này?"

Tiếu Gia Thụ nhìn về phía Triệu Xuyên, Triệu Xuyên lại nhìn về phía stylist. Stylist là một người rất giữ vững lập trường, không hề sợ hãi sự nghi ngờ của mấy tên lãnh đạo, ỏn ẻn mở miệng: "Ây da, dáng người Tiếu thiếu gia tốt như vầy, lộ một chút thì có sao. Thế này vừa có phong cách lại vừa gợi cảm, tuyệt đối phù hợp với giả thiết Từ Thiên Hữu. Mấy người đừng đứng đó nhìn nữa, thử trước, không hợp chúng ta đổi sau."

Stylist xách giá áo, ánh mắt sáng rực rỡ nhìn chằm chằm Tiếu Gia Thụ. Hắn là một tên gay, đã sớm thèm nhỏ dãi với thân thể Tiếu thiếu gia và Qúy thần, hôm nay may mắn được nhìn một lần đã mắt, sao có thể buông tha?

"Tiếu thiếu, lại đây lại đây, thử xem đi!" Hắc lắc lắc bàn tay hoa lan chỉ.

Tiếu Gia Thụ chần chờ: "Còn trang phục nào khác không?"

"Không nha, có một bộ này thôi." Stylist che miệng cười rộ lên.

Vậy còn dám nói không hợp lại đổi? Rõ ràng là ép mua ép bán ! Tiếu Gia Thụ tức đến nghiến răng, lại bị Quý Miện khẽ đẩy một cái: "Thử đi." Hắn bám vào tai người yêu, tiếng nói mang theo trêu chọc: "Anh muốn xem.'

Khí tức nóng rực thổi bên tai, Tiếu Gia Thụ lập tức quên hết tức giận. Aiz, thôi đi, nếu anh Quý muốn nhìn thì mặc thôi.

"Đưa qua đây đi." Mặt Tiếu Gia Thụ hồng hồng cầm bộ đồ, đi vào phòng thay. Stylist dán mặt lên ván cửa, thỉnh thoảng hỏi y có cần giúp đỡ hay không, thái độ cực kì ân cần.

Quý Miện ngồi trước bàn trang điểm nói chuyện phiếm với Triệu Xuyên. Trong phim có vài cảnh cần quay ở quán bar, vì tiết kiệm chi phí nên bọn họ đã quay xong những cảnh cùng địa điểm. Tsunami Bar là chỗ ăn chơi vô cùng nổi tiếng, tiền thuê một đêm không hề rẻ, mời nhiều diễn viên quần chúng phí nhân công cũng đắt, có thể quay xong trong một đêm là tốt nhất.

Qua chừng mười phút, Tiếu Gia Thụ mở cửa, ló một cái đầu ra, khó xử: "Thật sự phải mặc bộ này?"

'Thật sự." stylist và Quý Miện đồng thời vuốt cằm.

Tiếu Gia Thụ không còn cách nào, đành phải nhăn nhó đi ra. Bình sinh lần đầu tiên mặc bộ quần áo lòe loẹt như con chim công, quả thực chỗ nào cũng không thích hợp. Bên trong áo lót đen sơ mi là vải lưới, hoàn toàn trong suốt, ở cổ tay và cúc áo có thêu một ít ren, nhìn qua vừa gợi cảm vừa xa hoa. Áo khoác tây trang màu tím là bản may tay hơi nhỏ, nút áo không cài được, chỉ có thể mở, thắt lưng bóp nhỏ, vì thế càng tôn lên đôi chân dài.

Quần tây hơi ôm, cơ hồ dán chặt lên da, dính sát lên đùi Tiếu Gia Thụ, bọc bờ mông kín kẽ, thậm chí còn ẩn ẩn thấy được hình dạng đằng trước. Biên quần rất thấp, lộ ra hai tuyến nhân ngư duyên dáng, mặc dù đã bỏ áo lót vào trong quần nhưng vải đen mỏng manh không che được gì, ngược lại còn có cảm giác thần bí nửa che nửa hở.

Tiếu Gia Thụ kéo quần chip lên nhiều lần, oán giận nói: 'Tôi cảm thấy cái quần này có thể tuột xuống bất cứ lúc nào, thắt lưng quá thấp. Cái áo sơ mi này là sao nữa? Mặc như không mặc. Còn cái áo khoác này, cánh tay không nâng dậy được, chật quá.' Tiếu Gia Thụ soi mói hết chỗ này tới chỗ kia, không biết stylist nhìn đến phát ngốc.

Wao wao, dáng người của Tiếu nhị thiếu thật sự là hết sẩy, tam giác ngược tiêu chuẩn, tỉ thức hoàng kim, vòng eo mảnh mai đến một bàn tay có thể vòng lại, mông vừa cong vừa vểnh, hai chân dài thẳng tắp, vải đen bao lấy làn da trắng nõn, ẩn ẩn có thể thấy được hai điểm phấn hồng trước ngực, gợi cảm không cần phải nói!

Chẳng sợ stylist là 00, lúc này cũng có xu hướng rục rịch ngóc đầu.

Thời điểm Tiếu Gia Thụ đi ra Quý Miện đã không nói nên lời, ánh mắt ám trầm không chớp nhìn người nọ, hô hấp chậm rãi ồ ồ. Bỗng nhiên hắn nhớ lại lần trước, cũng ở Mỹ, Tiểu Thụ cởi sạch quần áo trước mặt hắn. Làn da bóng loáng hơn hẳn đồ sứ thượng đẳng, chỗ kia phấn phấn nộn nộn, vừa nhìn cũng rất đáng yêu.

Lúc ấy hắn chật vật chạy ra ngoài bởi vì hai người không có quan hệ gì, nên cần khắc chế. Nhưng hiện tại, hắn là người yêu danh chính ngôn thuận của Tiểu Thụ, có đầy đủ quyền lực.

"Mấy người ra ngoài trước." Hắn ách thanh mở miệng.

Stylist và Triệu Xuyên hai mặt nhìn nhau, lập tức không tình nguyện đi ra ngoài.

Tiếu Gia Thụ gắt gao kéo chặt cái áo khoác cài thế nào cũng không chặt, nhỏ giọng nói: "Anh Quý, anh kêu bọn họ ra ngoài làm chi?"

Quý Miện đứng lên, từng bước tới gần, mâu quang ám trầm, giống như nổi lên cảm giác nguy hiểm nào đó. Hắn không ngừng tiến tới, ép Tiếu Gia Thụ lên ván cửa phòng thay đồ, tiếng nói khàn khàn: "Tiểu Thụ, em mặc vầy còn đẹp hơn không mặc.'

Lúc này Tiếu Gia Thụ mới nhớ tới lần trước mình cởi sạch trước mặt hắn, nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng. Y nhịn không được giơ tay lên che trước ngực, sau đó mới nhận ra: trời đụ, mình cũng không phải phụ nữ, che cái gì? Lại nói, anh Quý là người yêu của mình, cho hắn nhìn là lẽ đương nhiên.

Nghĩ đến đây y lập tức bỏ tay xuống, đang muốn nói gì đó cho bớt xấu hổ thì Quý Miện đã cúi đầu ngậm lấy cánh môi hồng nhuận. Nụ hôn này cực kì hung mãnh, giống như muốn hút hết hồn phách của Tiếu Gia Thụ, hắn dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng, không ngừng quấy mút, cường bách moi ra tiếng rên rỉ và nước bọt. Một bàn tay gắt gao đè ót, một tay khác không ngừng vuốt ve bờ mông, đằng trước thì dùng chỗ cứng ngắc kia ma sát bụng dưới, áp bách, thăm dò, cắn nuốt,...

Tiếu Gia Thụ có chút sợ hãi, bởi vì y chưa từng thấy qua Quý Miện bá đạo hung ác như vậy, nhưng đồng thời cũng khát vọng hưng phấn. Cùng người yêu hợp hai làm một, không ai có thể chống lại sự hấp dẫn này.

Tiếu Gia Thụ ôm lấy Quý Miện chôn trên hõm cổ mình, cánh tay run nhè nhẹ, ấm áp lẫn khoái cảm tê dại không ngừng truyền đến, cùng với sự đau đớn nho nhỏ, thoải mái cực kì.

Khi Tiếu Gia Thụ sắp nhịn không được muốn hét lên, Triệu Xuyên không còn kiên nhẫn đập cửa phòng: "Này? Hai người thân thiết đủ chưa? Lát nữa còn phải quay kìa! Có biết bao quán một đêm bay hết bao nhiêu tiền không?"

Ơ? Quán bar gì cơ? Hai mắt Tiếu Gia Thụ mông lung sương mù, không biết hôm nay là thứ mấy.

Quý Miện thở hổn hển một hồi lâu mới trầm thấp cười rộ lên: 'Tiểu Thụ, chúng ta về rồi làm tiếp. Đừng vội, ngoan ngoãn chờ anh, ửm?" Hắn vươn đầu lưỡi liếm lấy vành tai, nhẹ nhàng mút.

Sống lưng vốn không thẳng nổi của Tiếu Gia Thụ nháy mắt liền bủn rủn, cả người vô lực nằm trong khuỷu tay Quý Miện, ủy khuất nói: "Anh Quý anh đừng như vậy, nếu bộ quần áo này dơ lát sao gặp người khác?" Đây cũng không phải ngoài đảo có thể nhảy xuống biển che dấu.

Nhớ tới chuyện xấu hổ lần trước, quả thực muốn khóc lên.

Quý Miện chôn đầu trên hõm cổ, nặng nề cười nhẹ.

Hai người bình phục hô hấp, chờ đối phương tỉnh táo lại mới mở cửa phòng để Triệu Xuyên và makeup vào. Ánh mắt makeup giống như đèn pha, không ngừng quét qua quét lại, Triệu Xuyên đỡ trán cầu xin: 'Anh Quý, Tiểu Thụ, hai người lấy ra tinh thần chuyên nghiệp được không, quay xong đã. Xong rồi hai người muốn làm gì thì làm, không ai cấm đâu.'

"Biết rồi, hóa trang cho tôi trước đi." Tiếu Gia Thụ xấu hổ khụ khụ.

Cảnh quay của Quý Miện còn ở sau, giờ cũng không gấp. Hắn lấy một cái ghế ra ngồi cạnh, một tay để trên bàn trang điểm, một tay để sau lưng ghế Tiểu Thụ, nửa ôm vào ngực, ánh mắt không dời chỗ khác. Dùng tứ chi tuyên cáo quyền sở hữu của mình đối với Tiểu Thụ.

Triệu Xuyên nhìn không được, khoát tay nói: 'Nhanh hóa trang cho Tiểu Thụ đi, xong chúng ta quay liền."

Make up mặt khó xử thật ra nội tâm lại hưng phấn: "Đạo diễn Triệu, ngài xem mấy dấu hôn này nên xử lý thế nào?"

Triệu Xuyên tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện cổ Tiếu Gia Thụ bị Quý Miện gặm đến hồng ngân loang lổ, vết hồng từ cổ một đường xuống dưới, đến cằm, mép tóc, sau tai cũng có. Nhìn mấy dấu vết này cũng đủ hiểu Quý Miện điên cuồng yêu thương Tiếu Gia Thụ thế nào, lại điên cuồng hạ đánh dấu, đây mà là khiêm khiêm quân tử ngoại giới thường đồn đãi sao? Không phải một con cầm thú chứ?

Bấy giờ Tiếu Gia Thụ mới nhận ra dị thường, vội vàng dùng tay che cổ, trừng Quý Miện một cái.

Quý Miện thấp giọng mỉm cười, lại chồm qua hôn lên khóe mắt ướt sủng, không hề ăn năn hối cãi chút nào. Hắn vốn tưởng mình là một người trầm ổn nội liễm, tất cả điên cuồng đều tiêu xài hết lúc trẻ. Nhưng đến bây giờ Quý Miện mới phát hiện, không phải tính cách thay đổi mà là người khiến hắn lâm vào điên cuồng chưa hề xuất hiện.

Hiện giờ hắn có Tiểu Thụ, vì thế tất cả dục vọng lẫn cuồng nhiệt chôn sâu dưới đáy lòng đề tuôn ra.

Nghĩ đến đây, hắn lại hôn hôn hai mạt ửng đỏ trên mắt, dặn dò: "Dùng cottect che lại đi."

"Đúng đúng đúng, dùng cottect chị Mục Thanh quảng cáo ấy." Tiếu Gia Thụ lập tức tìm trong rương trang điểm.

"Thật ra có thể để lại vài cái mà, dù sao Từ Thiên Hữu là một hoa hoa công tử, như vậy càng phù hợp giả thiết hơn." Make up có chút không muốn, nhưng dưới sự phản đối cực lực của Triệu Xuyên và Tiếu Gia Thụ, cuối cùng vẫn dùng cottect che lại.

'Không còn nữa." Trang điểm xong, Quý Miện nhẹ nhàng vuốt ve cổ người yêu, ngữ khí tiếc nuối.

Tiếu Gia Thụ xấu hổ buồn bực trừng mắt một cái, trong lòng lại yên lặng dỗ dành: về nhà sẽ cho anh đánh dấu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ha?

Cái gọi là miệng chê tay lấy, đại khái chính là Tiếu Gia Thụ đi.

Quý Miện nhéo nhéo vành tai mềm mại, cười khẽ một tiếng.

Vì nổi bật sự "xinh đẹp" của Từ Thiên Hữu, từ này lại được Tam Tích Thủy sử dụng trong kịch bản nên rất quan trọng, stylist vẽ chân mày Tiếu Gia Thụ thành mày kiếm nhập tấn bay xéo, đuôi mắt dùng eyeliner tô đậm, vẽ thêm một đường khói mờ nhạt, trán, mũi, gò má thì đánh khối, môi thoa một lớp son màu bưởi hồng tươi, tóc hơi xoăn, lại dùng tay xoa loạn, thoáng qua như có tạo hình, lại mang dã tính.

Cuối cùng, make up còn đánh thêm một lớp phấn bột lên tránh trôi lớp trang điểm, xong mới lui ra vài bước, than thở: 'Tôi vẫn luôn không hiểu loại người nào mới xứng với câu "yêu diễm tiện hóa", bây giờ nhìn Tiếu nhị thiếu tôi mới hiểu.'

Tiếu Gia Thụ nhìn chằm chằm mình trong gương, cảm thấy chỗ nào cũng không đúng. Da này hơi trắng quá đi? Miệng hơi đỏ giống máu. Mắt vốn đã hẹp dài, dùng eyeliner đồ lên nhìn qua chẳng khác nào hồ ly, cảm giác có chút tà ác. Cằm, mũi, trán còn đánh phấn nữa là sao, sợ không mù mắt người đối diện?

Y quay đầu nhìn về phía Quý Miện, không xác định mà hỏi: "Anh Quý, tạo hình này đẹp không, có khoa trương lắm không?'

Quý Miện nhìn y thật lâu, khi tiếng nói bật lên cực khàn: 'Anh cũng cứng rồi, em còn nói không đẹp?"

Tiếu Gia Thụ cảm thấy hôm nay cách nói chuyện của Quý Miện có chút không đúng, sao mỗi câu thốt ra đều khiến người ta ngại ngùng như vậy? Không, bắt đầu từ ngày hôm qua hắn đã như vậy rồi, có phải vì bọn họ ở cùng nhau nên mới bại lộ bản tính? Nhưng thế thì đã sao, dù anh Quý tà ác như vậy nhưng y lại thích vô cùng! Vốn anh Quý đã rất man, rất có mị lực, bây giờ quả thực câu hồn!

Tiếu Gia Thụ yếu ớt trừng Quý Miện một cái, mỹ tư tư quay đầu lại nhìn mình trong gương: "Vầy cũng được rồi, cứ vậy đi."

Triệu Xuyên đi vòng quanh hai vòng, vuốt cằm nói: "Được, tạo hình này rất đẹp, trang điểm có chút đậm, nhưng cậu phải biết chúng ta đang quay trong quán rượu mờ tối, trên đầu rất nhiều đèn màu, không đậm căn bản không có hiệu quả. Lát nữa cậu qua kia chụp mấy tấm ảnh, tôi cảm thấy tạo hình này có thể chụp làm poster."

"Được." Tiếu Gia Thụ chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên Triệu Xuyên đổi ý: "Cậu và anh Quý chụp chung đi, như vậy hiệu quả càng tốt. Tiểu Liên, tạo hình của anh Quý đã thiết kế xong chưa?"

Stylist vội vàng lấy một quyển hình xăm ra, hưng phấn nói: "Thiết kế xong hết rồi, bây giờ vẽ luôn hả?"

"Vẽ luôn đi. Hai người bọn họ chụp cùng, hiệu quả hơn gấp bội." Triệu Xuyên vô cùng chắc chắn. Hai người này dù có ngồi xa nhau cách mấy ánh mắt cũng quấn quanh một chỗ, ái muội không nói ra lời, chụp chung nhất định sẽ sinh ra phản ứng hóa học kì diệu.

Có thể chụp chung Tiểu Thụ, tất nhiên Quý Miện không ý kiến, liền cởi quần áo ra, lộ nửa người trên tinh tráng.

Đinh Kính Tùng là thủ lĩnh bang phái, trang điểm sẽ không đậm, chỉ cần vẽ chút chút là được, mà bản thân diện mạo Quý Miện thiên về thành thục lạnh lùng, khuôn mặt có lập thể tuyến điều thâm thúy, có góc có cạnh, giống như điêu khắc, thân xuyên tây trang đen phẳng phiu, mặt không biểu tình đứng đấy, khí tràng cực mạnh.

Chỉ có một chỗ không hợp với giả thiết chính là hắn không có hình xăm, mà tất cả thành viên bang phái đều rất nhiều hình xăm độc đáo thể hiện thân phận, cho nên make up phải dùng mực vẽ lên.

"Qúy lão sư, đây là những hình xăm em thiết kế, ngài chọn mấy cái em vẽ giúp ngài." Mắt stylist thèm nhiễu nước miếng nhìn chằm chằm vào hàng cơ bụng chỉnh tề cùng nhân ngư tuyến như ẩn như hiện.

Quý Miện xem tập ảnh, vốn định tùy tiện chọn mấy mẫu bỗng nhiên thấy một gốc đại thụ bị dây leo quấn quanh: 'Tôi muốn cái này.' Hắn chỉ vào đại thụ, ngữ khí chắc chắn.

Tiếu Gia Thụ chồm qua nhìn, tựa hồ nhận ra điều gì, hai má đỏ bừng. Y nằm úp sấp trên lưng Quý Miện, hai tay ôm cổ, môi dán trên vành tai, biết rõ còn hỏi: "Sao lại vẽ một thân cây? Cảm thấy có chút xấu."

"Không xấu." Quý Miện vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn, trong mắt rực rỡ ánh sáng: "Đằng triền thụ, ngụ ý rất đẹp."

Tiếu Gia Thụ chôn đầu trong hõm cổ, trộm cười. Không sai, đời này nhất định phải triền anh Quý, trừ khi rút đằng chém thụ, nếu không đừng ai muốn rời bỏ ai.

Quý Miện nghiêng đầu nhìn y, biểu tình ôn nhu, dặn dò với stylist: "Tôi chọn cái này, mấy cái khác cậu xem rồi làm đi." Chỉ một hình xăm đương nhiên là không đủ, dựa theo miêu tả của Tam Tích Thủy, cả người Đinh Kính Tùng đều là hình xăm, mỗi cái khiến người xem biến sắc, là một tên gia hỏa nghe tên người đã sợ mất mật.

"Vâng." Stylist yên lặng nuốt xuống một bồn cẩu lương, lúc này mới cầm bút vẽ khái quát, đồ nét xong lấy điện thoại ra chụp lại, để ngày sau vẽ lại.

Quý Miện đứng lên nhìn mình trong gương. Vốn hắn đã rất cao, cả người trải đầy cơ bắp, giờ lại vẽ mấy đồ án phức tạp dữ tợn, nhìn qua khiến người sợ hãi. Hơn nữa hắn còn cố ý nghiêm mặt, lộ ra biểu tình ngoan độc, loại uy hiếp này cơ hồ khiến người hít thở không thông.

Stylist sợ tới mức liên tục lui về sau, mặt trắng như tờ giấy, trong lòng nghĩ ngợi: Có phải Qúy lão sư trong hắc đạo thật không a? Luôn cảm thấy khí tràng quá cường đại!

Trái tim nhỏ của Tiếu Gia Thụ nhảy lên bùm bùm, cẩn thận đi đến bên người Quý Miện, dùng đầu ngón tay chọt chọt cơ ngực, kiêu ngạo mà nghĩ: Rốt cuộc anh Quý còn bao nhiêu mặt mình chưa gặp qua? Tại sao mỗi mặt đều soái như vậy?

Quý Miện nắm chặt đầu ngón tay của hắn, cười nhẹ: "Viết giúp anh vài chữ."

"Viết cái gì?" Tiếu Gia Thụ rất muốn ôm chầm lấy Quý Miện, lại sợ làm lem mực.

"Viết XJS." Quý Miện chỉ vào hoa văn đằng triền thụ trên trái tim của mình.

XJS = Xiao Ji Shu

"Viết ở đâu? Ở đây?" Tiếu Gia Thụ cầm bút, không xác định mà hỏi: "XJS là viết tắt của Tiếu Gia Thụ đúng không?"

'Đúng." Quý Miện u mê trả lời: "Viết tên em lên tim anh, anh muốn khán giả nhìn thấy." Ý tưởng này điên cuồng sao? Không, không điên cuồng, với hắn mà nói đây là chuyện nhất định, cũng là chuyện đương nhiên.

Tiếu Gia Thụ ngẩn người, sau đó ôm lấy đầu Quý Miện, giống như tiểu cẩu gặm cắn miệng mũi hắn. Cứ tiếp tục như thế y sẽ càng ngày càng yêu Quý Miện mất, yêu đến trái tim sắp nổ tung.

Quý Miện vừa cười nhẹ vừa hôn trả lại, yêu cầu lần thứ hai: 'Viết đẹp đẹp vào."

Tiếu Gia Thụ nghiêm nghiêm túc túc viết tên mình lên tim Quý Miện, dùng miệng thỏi thổi, còn để trán lên, nhẹ nhàng đẩy vài cái. Quý Miện ôn nhu hôn lên chỏm tóc người nọ, sau đó ngoắc ngoắc stylist: "Chụp cái này lại rồi gửi qua cho tôi." Hắn muốn nó khắc xuống vĩnh viễn, tựa như đánh dấu lên Tiểu Thụ.

Stylist ăn cẩu lương tới ngập họng vội vàng cầm máy chụp ảnh, trong lòng tràn đầy rung động và cảm khái. Vốn hẳn tưởng rằng trong vòng gay không có chân tình, chỉ có dục vọng, mọi người hợp thì tụ không thì tán, tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp. Nhưng quan sát hình thức ở chung của Quý Miện và Tiếu Gia Thụ hắn mới biết, có chút tình cảm không hề nông cạn như mặt ngoài, mà là đánh thẳng nội tâm, đi tới linh hồn.

Nếu sau này hai người này chia tay, hắn nghĩ, đời này sẽ không bao giờ tin vào tình yêu.

"Anh Quý cũng viết cho em một cái đi, ở đây này." Tiếu Gia Thụ nghiêng người xốc áo sơ mi lên, lộ ra vòng eo gợi cảm đến cực điểm. Viết xong y cũng muốn chụp ảnh, để thợ xăm lưu lại. Đời này muốn buộc chặt với Quý Miện, đây là dấu hiệu của riêng hai người. Sau này nếu có ai muốn câu dẫn, Tiếu Gia Thụ liền xốc áo lên để người kia nhìn thấy, sau đó kiêu ngạo tuyên bố: nhìn thấy chưa, tôi đã sớm có chủ, anh đi tìm người khác đi, tôi sẽ không xuất quỹ đâu.

Tiếu Gia Thụ ảo tưởng đến không dừng được, càng nghĩ càng cảm thấy mình là người yêu tốt nhất thế giới, anh Quý đi đâu cũng không tìm được người thích hợp hơn mình!

Trong lòng Quý Miện một mảnh nóng bỏng, kéo quần Tiếu Gia Thụ xuống, nhẹ nhàng hôn lên chỗ hõm eo, cười rộ: "Eo em rất đáng yêu, không thể phá hư. Anh viết ở dưới, JM, Quý Miện, đúng không?"

"Đúng." Tiếu Gia Thụ gật gật đầu.

Quý Miện dùng kiểu chữ xinh đẹp viết hai chữ JM, sau đó dùng di động chụp lại. Hắn vẫn cho rằng tình nhân xăm hình thật ấu trĩ, hơn nữa còn không có ý nghĩa, ai biết hai người có thể ở cùng nhau bao lâu? Sau này tách ra chẳng phải là để lại vết bẩn mãi mãi không lau sạch?

Nhưng hiện tại, ý nghĩ của hắn hoàn toàn thay đổi. Nếu đã nhận định người kia, nguyện ý cùng hắn ở cùng một chỗ sẽ không nhịn được muốn đánh dấu, đồng thời cũng khắc lên người mình. Dấu này nhắc nhở không được cô phụ, cũng không được quên đi tâm tình lúc đó. Rất tốt, rất làm người yên tâm, mà cả đời Quý Miện chính là theo đuổi hai chữ "yên tâm."

'Tiểu Thụ, em yêu anh không?" Hắn để điện thoại xuống, đặt người yêu lên bàn.

Hai tay Tiếu Gia Thụ để trong ngực hắn, nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên!" Em yêu anh đến sắp nổ rồi, y yên lặng thổ lộ trong lòng. Nhưng lời có cánh như vậy chắc chắn không thể tùy tiện nói ra, nếu không anh Quý sẽ cho rằng không đủ thực tế, không đủ thận trọng, là người không đáng tín nhiệm.

Nhưng thật ra tình cảm treo ngoài miệng còn không bằng một phần trong tâm.

Quý Miện bình tĩnh nhìn hắn, sau đó thành kính hôn lên. Hắn nghe thấy, cảm nhận được, vì thế trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù. Khi hai người chưa đã thèm mà tách ra, trong phòng đã không còn người, một bộ tây trang lặng lẽ nằm trên sofa, cũng không biết stylist bỏ vào lúc nào.

"Mặc quần áo nhanh đi, nếu không Xuyên Nhi nổi điên mất." Tiếu Gia Thụ nhìn đồng hồ, trên mặt hồng hồng, mỗi khi ở cùng Quý Miện y luôn quên mất thời gian: "Chúng ta không thể ôm ấp như vậy, lúc công tác phải nghiêm túc." Y vô cùng áy náy bổ sung một câu.

"Được, tất cả nghe em." Quý Miện nhanh chóng mặc sơ mi trắng và tây trang đen, hình xăm dữ tợn lộ ra ở mu bàn tay, cổ, ngực, xương quai xanh, nhìn qua vừa tao nhã vừa nguy hiểm. Hắn tham diễn khiến nhân vật Đinh Kính Tùng vốn chỉ khôi hài bỗng có được linh hồn hoàn toàn khác.

Đinh Kính Tùng vốn là đáng khinh, buồn cười, bây giờ lại thành cường đại, nguy hiểm.

Khi Quý Miện ra khỏi phòng hóa trang đi vào quầy bar, biên kịch Tam Tích Thủy kích động đứng lên: "Không sai, đây mới là thủ lĩnh có thể thống trị toàn bộ Hoa bang, Qúy lão sư, cảm ơn ngài gia nhập liên minh! Thật sự là rất cảm ơn!" Nhưng khi hắn nhìn thấy Tiếu Gia Thụ, nhất thời nói năng lộn xộn: "Đây là Từ Thiên Hữu sao? Rất xinh đẹp, khó trách cậu sẽ mê Đinh Kính Tùng đến đầu óc choáng váng, tìm người như vậy mới đúng chứ! Tiểu Xuyên, mấy người lúc trước cậu mời là thứ gì? Thiếu chút nữa hủy mất điện ảnh của tôi!"

Xinh, xinh đẹp? Tiếu Gia Thụ yên lặng run rẩy, không dám phản bác lời của đối phương. Người ta là cha ruột của Từ Thiên Hữu, nói gì cũng đúng.

"Đi, đừng nói nhảm nữa, chụp ảnh nhanh lên!" Triệu Xuyên không kiên nhẫn thúc giục.

"Chụp thế nào?" Tiếu Gia Thụ còn đang ngây ngốc thì Quý Miện đã ngồi xuống sofa, cánh tay duỗi ra kéo người vào ngực, đầu ngón tay nâng cằm, con ngươi thâm thúy lóe ra quang mang cùng quyết tâm nhất định phải bắt được.

Tiếu Gia Thụ chưa chuẩn bị xong có vẻ hơi bối rối, một tay đề trong ngực hắn, một tay ôm lấy cổ, ánh mắt trừng đến tròn xoe.

Nhiếp ảnh gia chờ đợi đã lâu lập tức bấm nút, khen: "Đúng đúng đúng, chính là loại cảm giác ngươi truy ta trốn, đổi kiểu thêm mấy tấm nữa! Hai người rất xứng đôi, biết không?"

Đương nhiên tôi biết a! Tiếu Gia Thụ một bên đáp lại trong lòng, một bên bị Quý Miện đùa tới đùa lui. Khổ nhất chính là, rõ ràng thích Quý Miện muốn chết nhưng trên mặt phải làm ra biểu tình phẫn nộ không cam, cũng quá phân liệt đi.

Khi chụp đến tấm cuối cùng, một tay Quý Miện ôm người đứng lên, mà Tiếu Gia Thụ thì hung hăng véo vạt áo hắn, giơ nắm đấm như uy hiếp. Hai người một không kiềm chế được hạ mắt, một nhe răng trợn mắt ngẩng mặt, tầm mắt nóng rực va chạm giữa không trung, tựa hồ sắp bùng nổ.

"Xong, đặc sắc nhất đã get, hoàn mỹ kết thúc công việc!" Nhiếp ảnh gia giơ tay lên kích động tuyên cáo.

Những ảnh chụp này bố cục vô cùng thú vị, mẫu duy mỹ, tạo ra loại cảm giác tương phản mãnh liệt trên thị giác. Quan trọng hơn là, hai người vừa mâu thuẫn kháng cự lại vừa không bị khống chế hấp dẫn lẫn nhau, mạch nước ngầm nhè nhẹ che giấu dưới mắt, rồi lại lưu chuyển khắp bức ảnh, khiến người xem ngầm hiểu mỉm cười.

Nếu đem những tấm này làm poster hiệu quả càng tuyệt. Bộ điện ảnh này nhất định bùng nổ, chỉ cần hai nhân vật này tương tác cũng nhất định nổi. Nhiếp ảnh gia đang nghiêm túc kiểm tra ảnh chụp nghĩ thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yentn