
Chương 10 Lời thì thầm
Ánh trăng trải dài trên sân thượng vắng lặng. Khoảnh khắc đôi môi rời nhau, cả hai chỉ còn nghe được tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực.
Yejun hơi cúi đầu, vành tai đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào Noah. Cậu sợ rằng nếu chạm mắt, bản thân sẽ không kiềm được mà lại lao đến gần thêm lần nữa.
Ngược lại, Noah lại ngẩng lên, nhìn chăm chú gương mặt đầy căng thẳng ấy. Nụ cười nhạt xuất hiện nơi khóe môi cậu, nhưng trong ánh mắt là sự phức tạp khó diễn tả – như một đứa trẻ vừa khám phá ra điều mới mẻ khiến trái tim rung động.
“Chúng ta…” Noah khẽ cất giọng, hơi thở vẫn chưa ổn định, “vừa làm một chuyện rất nguy hiểm.”
Yejun giật mình, bàn tay khẽ siết lại. Cậu không muốn nghe tiếp, nhưng vẫn ép mình đáp lại:
“Nếu cậu thấy hối hận… hãy coi như chưa từng có gì xảy ra.”
Không gian im ắng như ngưng đọng. Noah nhướng mày, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực dưới ánh trăng.
“Ai bảo tôi hối hận?” – Câu nói đơn giản, nhưng dứt khoát đến mức Yejun phải ngẩng đầu nhìn cậu.
Lần đầu tiên, Yejun thấy trong đôi mắt ấy không còn vẻ kiêu ngạo lạnh lùng thường ngày, mà là sự chân thành xen lẫn chút bối rối.
“Vậy… cậu không ghét bỏ?” – Yejun buột miệng hỏi, giọng run nhẹ.
Noah khẽ bật cười, một nụ cười hiếm hoi không mang sự châm chọc.
“Ghét bỏ? Ngốc thật. Nếu là người khác, tôi đã không cho đến gần như vậy rồi.”
Tim Yejun như lỡ nhịp. Cậu không dám tiến thêm, cũng không thể lùi lại. Khoảnh khắc này, Yejun nhận ra – có lẽ cậu đã đặt Noah vào một vị trí đặc biệt từ lâu mà chưa kịp thừa nhận.
Noah chậm rãi bước lên một bước, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở hòa vào nhau. Cậu không hôn tiếp, chỉ thì thầm:
“Đừng để tôi phải chủ động mãi… Yejun.”
Yejun sững người. Cả cơ thể như bị trói chặt bởi ánh mắt ấy, vừa khao khát, vừa hoang mang. Cậu muốn tiến tới, nhưng lý trí vẫn níu giữ.
Đêm hôm đó kết thúc trong im lặng, nhưng cả hai đều hiểu: họ đã bước qua ranh giới mập mờ của tình bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro