Yên vũ
Đoản văn: Yên Vũ
Tác giả: by me aka Tuyết Hy
Truyện được đăng trên hongtrannhumonglau.com và watpad này cấm sao chép với mọi hình thức.
Lần đầu viết truyện nên còn nhiều sai sót mong mọi người có đọc được thì góp ý nhẹ nhàng nhé. Xin cám ơn. Mình sẽ sửa lại nâng cao hơn
.................
Cánh hoa lay trong gió nơi vườn thượng uyển cảnh xuân hoa nở ngợp trời, xa xa là tiếng tung hô chúc mừng huyên náo cả một cung. Các cung nhân nhộn nhịp bàn tán chuẩn bị yến tiệc chúc mừng vị sủng phi của hoàng thượng Lăng Qúy nhân mới nhập cung đã hoàn long thai, long nhan vui mừng mở tiệc nơi Lạc vân các chia vui cùng các thần tử. Cung vàng mấy năm nay hoàng thương thánh minh, người chuyên chính tập trung lo cho xã tắc ghét việc yến hội xa hoa hao tổn quốc khổ nay lại vì Lăng Qúy nhân mang thai lại mở tiệc lớn chúc mừng, đúng là thể hiện sủng ái ngút trời nơi hậu cung chẳng ai bì được. Ngay cả Tuyết phi nơi Yên vũ các trước kia được thánh ân mà cũng chẳng được ân sủng thế này. Nói đến vị Tuyết phi kia chỉ là tiếng thở dài
" Hồng nhan đẹp bao lâu. Người đã vội lãng quên. Ngày xưa ân tình trọng. Ngày nay sao lạnh lòng "
Ngoài kia huyên náo là thế. Thì nơi đây mẫu đơn đình giữa hồ bạch liên, một thân cung trang lam y mỹ nhân thanh khiết như tuyết lãnh đạm như băng. Nàng đứng đó bơ vơ cô độc bên cạnh cành liễu phất phơ trong gió, liễu ưu sầu rũ xuống cả mặt hồ, tay nàng ôm cổ cầm ánh nhìn xa xăm về nơi cùng vàng điện ngọc đàn hát sướng ca vui vẻ kia. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên hồ, tay nâng gãy khúc nghê thường như gợi lại bao ký ức đã phủ mờ bụi thời gian.Từng mảng ký ức vơi vụn hiện ra trước mắt nàng. Lần đầu gặp nhau tại vườn mẫu đơn năm ấy mỹ nhân xưa vẫn là thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp, một nụ cười của quân vương cùng lời hứa " Ngươi theo ta một đời trọn kiếp bình an". Từ đấy sớm chiều bên nhau, cùng y thưởng trăng ngắm tuyết bên đình mẫu đơn, mỹ nhân yêu hoa quân vương sai người đi khắp nơi kiếm tìm những loài hoa quý, đẹp nhất những loại mẫu đơn tuyệt sắc được người đưa về xây nên vườn thượng uyển 4 mùa đều có hoa nở rộ. Nhớ đến nụ cười kia trước đây nụ cười ấy chỉ dành cho mình nàng.
Những hình ảnh cuối cùng lướt qua đó là lần cuối nàng gặp y, áo bào vàng rực rỡ chói chang " Người vì sao không tin ta" uất nghẹn nơi cổ họng từng giọt nước mắt nàng rơi như thỏa oán hận trong trái tim mình nàng cất tiếng chất vấn y. " Ta còn dám tin tưởng nàng được sau, nàng lừa dối ta hết lần này đến lần khác, gặp mặt Yến vương sau lưng ta nàng nghĩ ta không hay, nàng khiêu chiến với giới hạn cuối cùng của ta làm sao tin tưởng nàng được nữa đây". " Ta không còn cách nào khác, người đã quên lời hứa khi xưa người đã nói, lòng ta thế nào người vẫn chưa hiểu sau" lần đầu tiên nàng khóc trước mặt y không che dấu bản thân mình chỉ mong y quay đầu lại. Nhưng y không quay đầu lại 1 lần bước chân một đường rời đi. Nếu y quay đầu lại 1 lần y sẽ thấy, người con gái ấy sự kiêu ngạo của nàng đã không còn ánh mắt ấy nỗi đau thê lương đó chỉ hướng đến mỗi một người là y. Nàng có thể làm gì khác đây, nơi cung cấm cấm này bản thân không tàn nhẫn liệu rằng có thể sống sót hay chăng. Bản thân nàng không tự tạo nên vỏ bọc này để bảo vệ mình thì ai sẽ bảo vệ nàng đây. Những người kia đã ra tay, họ không muốn nàng được sống, nàng không thể cứ yên phận để họ có thể hại đến nàng, phụ thân mẫu thân cùng đệ đệ muội muội cần nàng để bảo vệ họ. Nếu khi đó y chịu tin tưởng nàng mà quay đầu lại 1 lần, nàng sẽ nguyện cùng y chia sẻ tất cả, kể tất cả cho y nghe. Y có biết nàng gặp Yến vương cũng vì y hay chăng. Y không muốn nghe nàng nói.
Y đã từng nói " Dù nàng có thay đổi ra sao lòng nàng vẫn hướng về ta thì mãi ta vẫn không phụ nàng" . Nàng đã tin trái tim đã bị y chiếm lấy lý trí đã bị sự dịu dàng của y mà lu mờ. Và vì yêu nàng đã thua thua bởi y hoàn toàn.
" ...Quân vương từ xưa đều bạc tình, đầu bạc cung nga ý lê thê. Mới nói hôm nay sủng ái tình, ngày khác cô lệ tiễn chúc ảnh..." *
Mưa rơi tí tách bên ngoài, như trái tim nàng từng mảnh bị nghiền nát.
Mỹ nhân như ngọc, lam y theo gió bay, dung nhan thanh xuân nay đã có màu năm tháng, nơi cấm cung này " Nhân sinh nhược chích như sơ kiến " ** nào đâu có được. Quân vương nào hiểu tâm này. Cung phi dừng khúc nhạc, ôm đàn lạnh nhạt bước vào hậu viện theo từng bước đi là từng đóa lệ nhoè bay theo làn gió xuân.
Trong điện xa hoa tiếng đàn hát rộn ràng, tiểu cung nữ áo tím bình thản đứng ngoài hàng lang nhưng chẳng che nỗi ưu tư trong mắt nàng , nàng khẩn khoản thái giám tổng quản mang theo quà mừng bước vào yến tiệc. Quân vương trên ghế lạnh nhạt kêu người đón lấy. Qùa chưa được trao tay thì từ đâu bất ngờ tiếng la hoảng loạn truyền đến làm quân vương long nhan phẫn nộ.Thái giám tất tả chạy vào bẩm báo nơi xa kia Yên Vũ các cháy lớn giam cầm vị cung phi trong biển lửa. Hộp gấm rơi trên nền gạch lạnh túi thơm tinh xảo thêu hoa mẫu đơn từ ấy rơi ra ngoài, quân vương như say như tỉnh cầm túi thơm nhìn vật bên trong. Bước chân người xưa nay trầm ổn lại loạn nhịp đi về cung kia. Lửa ngút trời nơi hẻo lánh hoa trong vườn ủ ê như khóc thương người con gái. Quân vương như ai như oán như hờn như trách "Tuyết nhi" gọi cái tên đã lâu như chìm vào quên lãng tiếng gọi ấy nhỏ đến nỗi chẳng ai nghe thấy và có lẽ vị quân vương cũng chẳng hay mình đã thốt lên lời. Lửa dần tắt hẳn thiêu trụi cả một tòa các nguy nga xưa kia nổi tiếng nhất cung vàng. Cung nhân cùng các trọng thần đều cuối đầu mong thánh giá dời chân về điện ngọc. Người thở dài tiếc thương vị cung phi dạy dột, kẻ oán trách tiệc rượu vì người thất sủng mà phải tạm ngưng, kẻ nịnh hót những lời cay độc nhằm lấy lòng quân vương nguôi cơn thịnh nộ vì một phi tần ngu muội làm điều càn rỡ trong ngày vui. Quân vương vẫn đứng đó nhìn tòa các từ từ sụp xuống như một pho tượng gỗ, đến khi thứ cuối cùng đã cháy thành tro bụi, cấm vệ quân lại bẩm báo " Tuyết phi nương nương đã tử nạn, đã vùi thân trong biển lửa". Vị quân vương vẫn như pho tượng nay lại bật giác cười một tràn cười thê lương, người ta thấy vị quân vương xưa nay bình tĩnh quyết đoán chẳng lộ tâm tình nay như muốn nỗi điên. Dừng tràn tiếng cười là ngụm máu tươi phun ra nền đất, chúng thần tử biến sắc lại chạy đến bên y. Họ thấy tay người vẫn nắm chặt túi thơm, hơi hé miệng bên trong vòng dây đậu tương tư được kết tinh xảo sáng ngời trong đêm đen.Tiếng đàn vị cung phi như thoáng qua cơn gió trở về
" Khi tiếng đàn vọng lại nỗi thê lương. Ngọn lửa lan tràn mãi không tan. Nuốt trọn hết yêu hận, tài hoa một đời, và cả nổi lòng này chẳng kịp bày tỏ
Khi tiếng đàn vọng lại nỗi thê lương. Đã xa rồi ánh trăng nhuộm màu máu. Đem vết thương chôn sâu vào quá khứ rực rỡ. Tương tư khắc cốt, sinh tử mang theo
Có bao nhiêu. Trên thế gian này. Tình yêu. Tương ngộ. Khắc sâu vào. Như ánh sao băng cốt tủy sáng lạn. Cả đời. Rồi sẽ tàn yêu thương nhau rơi xuống lại hóa thành phiêu tán tro tàn mênh mang
Nghe tiếng đàn phá tan ranh giới giấc mộng. Vui buồn chỉ trong phút chốc phai mờ. Hồng trần ngắn ngủi chìm đắm quá khứ. Khó mà giành lấy, cũng cố chấp không buông
Trăng có khi tròn. Còn mộng lại khó toàn " ***
..........................
Chú thích: Mình có tham khảo 1 số nguồn
*: Hoa hoa du long phiên ngoại 3
**: Mộc lan hoa lệnh – tự cổ quyết tuyệt từ - giản hữu
***: Bài hát Trường Tuyệt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro