Chap 36: Đi chơi, đi chơi!
"Anh à, hay hôm nay mình ra ngoài chơi nha". Cận Chương phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa hai người, thật ra cậu cũng nói đại thôi thực chất chỉ muốn trú ở nhà chung với anh.
"Ừ, tuỳ em". Anh đỡ người cậu dậy, hôn nhẹ lên mí mắt, dù gì cậu mới trải qua nhiều chuyện không tốt lắm, muốn ra ngoài thay đổi không khí là chuyện bình thường, thật ra nếu cậu không nói anh cũng ép cậu ra ngoài với anh, ở nhà hoài cũng không tốt.
Vì bây giờ là gần cuối thu sắp chuyển sang đông nên có thể nói ngoài trời đang rất lạnh, thở nhẹ thôi cũng ra khói, ra ngoài muốn run người. Những ngày này thật sự chỉ muốn trú trong nhà, ra ngoài còn có nguy cơ bị cảm cúm. Anh cũng nghĩ bây giờ ra ngoài cũng không tốt lắm, nhưng bắt buộc phải ra ngoài.
"Em muốn đi đâu?" . Anh kiếm một cái áo khoác dày mặc vào cho cậu, kéo hết dây kéo lên, chùm cái mũ lên đầu cho cậu.
"Em nghĩ là nên ra ngoài một chút chứ chưa nghĩ sẽ đi đâu!". Cậu suy nghĩ một hồi mới nhớ ra một địa điểm rất thú vị, cũng giúp cậu ủ ấm, nhưng cũng tính là ra ngoài, nơi này cậu cũng rất ít khi tới. Chỉ mới tới có một lần từ cái hồi anh đi công tác xa.
"Mình qua nhà Hắc Lâm chơi nha"
"Ừ", anh hơi bất ngờ khi cậu đòi đến đó, ở đó thì chơi được gì. Nhưng kiếm cho cậu một người bạn để nói chuyện cũng tốt, anh nhìn thấy biểu hiện khuôn mặt cậu đang hào hứng tự nhiên lại nhuộm buồn.
Cậu nghĩ anh không muốn đến đó chơi, chỉ nhất thời nghe theo lời cậu, nếu không sao anh lại trả lời lạnh nhạt đến thế. Anh nựng má cậu, vân vê vành tai của cậu "Đừng nghĩ nhiều, anh cũng muốn đến đó thăm Hắc Lâm".
Điều khiến anh bận lòng là vì ngoài Hắc Lâm còn có Diệp Tôn. Chân Viễm và hắn sinh ra chắc được ông trời cho luôn danh hiệu thù địch với nhau, hắn đã từng giành bạn trai anh một lần. Mặc dù bây giờ đã có Hắc Lâm nhưng cũng không an toàn, anh thật sự thật sự rất ghét hắn, nhưng vì nghĩ cho Tiểu Chương của anh, anh liền đồng ý.
Nhà Hắc Lâm cách nhà anh cũng khá xa. Nhà anh không ở trung tâm mà ở gần phía ngoài rìa cho nên phải lái qua mấy cái cầu cộng thêm bao nhiêu con đường mới tới được nhà Hắc Lâm.
Anh cũng đã tính đến chuyện chuyển nhà, vì hồi xưa anh chưa có tiền lắm nên mới mua đại được căn này, bây giờ anh cũng đã phóng khoáng hơn được một chút, bán căn này mua căm mới ở trung tâm thì coi như cũng dễ dàng.
Trên đường đi vì quá xa, Cận Chương cứ gục lên gục xuống. Cậu không muốn ngủ tí nào, muốn mở mắt cùng anh chống lại cơn buồn ngủ. Nhìn anh có vẻ rất điềm đạm không bị hai chữ "buồn ngủ" gục ngã, nhưng nhìn cậu như sắp chết đến nơi rồi.
"Em cứ ngủ đi, anh rất tỉnh táo". Chân Viễm nói mà nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xa, mặc dù không nhìn về phía cậu cũng đoán được bao nhiêu phần.
"Dạ thôi, không sao đâu". Bây giờ ngủ thì hơi tiếc, khuôn mặt của anh khi lái xe rất là siêu cấp đẹp trai, hướng cậu chỉ thấy được góc nghiêng của anh, nếu nhìn tổng thể thì chắc cậu đã mất máu vì sắc rồi, mặc dù là góc nghiêng nhưng vẫn đẹp, cậu thích lắm.
Cậu mở điện thoại ra bấm vào mục người thân kiếm số của Hắc Lâm, cậu gọi vào máy anh, nhìn vào đồng hồ trong xe đã 9 giờ, giờ này thì chắc chắn phải dậy rồi.
Hiếm khi mới có được ngày nghỉ như hôm nay, ngoài trời thì đang rất lạnh nên Hắc Lâm định ủ ấm cho đến trưa 12 giờ mới dậy. Đôi lúc cũng thức trước giờ đó, nhưng nhắm mặt một hồi là ngủ được ngay. Diệp Tôn bên cạnh thấy vậy cũng không biết nói gì hơn, con người này thực chất siêu thú vị.
"Bảo bối dậy đi". Nhìn khuôn mặt đáng yêu của anh đôi lúc Diệp Tôn cũng quên rằng người này lớn tuổi hơn mình, khi được ai đó nhắc, anh mới biểu hiện khuôn mặt ngạc nhiên. Được một lúc anh lại quên ngay. Hai người cũng bắt đầu thay đổi cách xưng hô nghe cho thân mật.
"Chừng nào 12 giờ kêu em, bây giờ mệt quá chỉ muốn ngủ". Hắc Lâm ngáp dài một tiếng, trước mặt mọi người anh không có như vậy đâu, chỉ trước mặt anh mà làm nũng.
Diệp Tô kéo người Hắc Lâm lên người mình, để cậu dựa vào vòng ngực săn chắc của anh. Anh cao hơn cậu khoảng nửa cái đầu, thân hình cũng săn chắc, có cơ bắp. Nhưng không tới mức lực lưỡng, nhìn anh rất gọn gàng chứ không đô con. Đó là lí do khi đi ra đường, người nào cũng nghĩ Hắc Lâm trẻ hơn.
"Bảo bối à". Hắn luồn tay vô áo ngủ của anh mà sờ soạng lung tung, mấy ngày nay Diệp Tôn có hơi bận, không có thời gian quan tâm đến anh, hôm qua định làm lại bị tên Chân Viễm phá. Hôm nay nhất định phải làm cho xong, tay còn lại hắn đưa vào bên trong quần anh mà vuốt ve hạ thể.
"Đừng..", Hắc Lâm có ý né tránh vì đang trong giờ ngủ của mình. Anh ngọ nguậy khi hắn ngắt nhẹ hai điểm trước ngực. Sau đó Diệp Tôn cuối xuông cắn nhẹ hai nhũ hoa, ngậm chúng trong miệng mà liếm mút lung tung, làm anh càng thêm rên rỉ.
Hắn chuẩn bị tiến xuống quần anh mà quậy phá thì Tiểu Chương lại gọi tới. Nhà này có duyên thích phá chuyện gia đình người ta, hết chồng lại đến vợ, nếu chỉ nói chuyện vài câu thì Diệp Tôn đâu có chấp, cứ để họ nói sau đó làm tiếp. Nào ngờ Cận Chương lại nói:
"Em và Chân Viễm đang trên đường tới nhà anh đó, cũng sắp tới rồi. Tụi em ở lại mai về được không, dù gì cũng mắc công đến, ở đây một ngày có hơi tiếc".
"Ừ,cậu cứ tới, bao lâu cũng được". Hắc Lâm cúp máy vì anh và cậu cũng là bạn tương đối cũng lâu, bạn bè tới nhà nhau chơi là chuyện bình thường, nhưng đối với một người có gia đình như Diệp Tôn thì không bình thường, anh bây giờ thật sự bị người ta làm tức muốn phát điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro