
Chương 7: Mất trí
Phương Thảo tim đập thình thịch chỉ muốn vứt tấm thẻ đi, nhưng cô lại đút nhanh vào túi vì nó là một đồ vật quan trọng.
“Gặp ma rồi!” Cô lẩm bẩm, chân bước vội trở lại phòng bệnh của Ngọc.
Bỗng một tiếng rên khẽ gây sự chú ý của cô. Phương Thảo như bị một mê lực bắt phải dừng bước, từ từ ngoảnh mặt về nơi âm thanh bắt nguồn.
Nó đến từ chiếc cầu thang nằm ở lối rẽ giữa hành lang phía trước. Phương Thảo dù sợ nhưng trí tò mò đã thôi thúc cô bước về hướng đó.
Ra đến chân cầu thang, cô mới phát hiện thật ra âm thanh không đến từ đây, nó truyền tới từ trên tầng ba. Nơi đặt các phòng dịch vụ.
Âm thanh “ư ử” lại một lần nữa cất lên, cô lắng tai nghe kỹ, nghe rất giống tiếng rên của chó.
Phòng dịch vụ nên có khi bệnh nhân được mang chó đến. Phương Thảo càng nghĩ càng thấy không hợp lý, cô quyết định tự mình lên kiểm tra.
Cái bóng đèn trắng treo giữa bức tường dựng trên chiếu nghỉ kéo dài cái bóng của cô về phía sau, trông vừa kỳ dị vừa bất thường theo một cách nào đó.
Đặt chân đến tầng ba, cả dãy hành lang dài vắng vẻ chỉ có duy nhất mình Phương Thảo khiến cô cảm thấy có chút rờn rợn. Cô bắt đầu lắng nghe âm thanh kỳ quái kia, rồi mon men tiến bước.
Dừng lại trước một căn phòng không có gì đặc biệt, Phương Thảo khá chắc âm thanh nọ bắt nguồn từ đây. Cô tiến tới chiếc cửa sổ và ghé khuôn mặt quan sát.
Do đã tắt hết điện nên phòng khá tối, chút ánh sáng từ hành lang bên ngoài cùng máy điện tim chỉ đủ để nhìn sơ bộ bên trong. Kỳ lạ là trên giường lúc này không hề có người nằm, tấm chăn bệnh viện bị vò cho rách nát, tả tơi rơi dưới nền nhà.
Phương Thảo cảm thấy kỳ quái đang định mở cửa phòng. Ngay khi bàn tay cô đặt lên tay cửa, một cảm giác lạnh buốt chợt thốc thẳng vào sống lưng.
Ở nơi tăm tối nhất của căn phòng, một sinh vật giống con chó lớn đang nhổm người dậy, bộ lông đen của nó phủ kín lưng. Do phòng quá tối nên cô không nhìn ra phần trăng trắng dưới bụng nó là cái gì.
Quá sợ hãi, Phương Thảo tức tốc bỏ chạy về phòng. Ngay cả khi đã ngồi cạnh Ngọc đang ngủ say, cô vẫn cảm thấy căng thẳng. Con chó đen trong căn phòng ấy thực sự mang đến cho cô một cảm giác kỳ quái không thể diễn tả bằng lời.
“Ai lại mang chó vào bệnh viện thế không biết.” Phương Thảo bực dọc lẩm bẩm.
Đêm đó, Phương Thảo ngủ thiếp đi bên cạnh giường bệnh của Ngọc.
Gần sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, cô chợt giật mình tỉnh giấc mà không rõ nguyên nhân. Một cảm giác khô khốc nơi cổ họng, báo hiệu rằng cơ thể cô đang thiếu nước.
Phương Thảo lồm cồm bò dậy. Ngọc vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ do cú đánh của cô quá mạnh, gây tổn thương nghiêm trọng vùng nào đó.
Cô đi thẳng ra cửa, đang định mở ra thì bỗng nhiên khựng lại, toàn thân run bắn lên. Có người bên trong phòng vừa mới nắm vào cổ tay giữ cô lại, bàn tay của người đó lạnh buốt như băng đá.
Phương Thảo quay phắt đầu lại, ra là Ngọc đã tỉnh. Nhưng có gì đó rất kỳ lạ. Cô ta đang nhìn cô bằng một đôi mắt phấn khích quá mức, trên môi còn nở nụ cười ngoác miệng. Khác hẳn với dáng vẻ sợ sệt, đau khổ tối qua.
“Cô còn đau đầu không? Để tôi đi gọi bác sĩ cho nhé.”
Không có âm thanh nào đáp lại, Ngọc cứ như pho tượng, đứng đơ ra nhìn cô chằm chằm.
“Đừng có dọa tôi! Tôi sợ sẽ không kiểm soát được mà gây chuyện như tối qua đấy.” Phương Thảo cố ý nói lớn một chút, đồng thời quan sát phản ứng của đối phương.
“Muộn… quá…” Ngọc nói lí nhí trong cổ họng, khuôn miệng cô ta vẫn cười toe toét.
“Muộn… gì cơ?”
Một mùi hôi tanh nồng bất ngờ xộc lên mũi khiến Phương Thảo chỉ muốn nôn mửa. Đột nhiên đôi chân của Ngọc vỡ vụn trước sự kinh hãi tột độ của cô. Từ trong ổ bụng, bao nhiêu tim, gan, phèo, phổi cứ thế xổ hết ra bên ngoài. Chất dịch thối rữa màu vàng theo đó cuốn lấy chân cô, nhớp nháp như keo dán.
Đúng lúc này, một bàn tay đặt mạnh lên vai Phương Thảo khiến cô hoảng loạn la hét.
Đột nhiên mọi khung cảnh phía trước bất ngờ biến mất, sàn nhà trở lại nguyên bản trắng tinh không một vết hoen ố, Ngọc thì đang nằm trên giường say ngủ. Duy nhất chỉ có bàn tay kia là vẫn còn đặt trên vai cô.
Phương Thảo nuốt nước bọt, từ từ quay đầu nhìn lại. Một gương mặt vừa quen vừa lạ xuất hiện ngay trước mắt.
“Sao mà cứ đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng thế.” Người đàn ông mỉm cười giơ ra tấm thẻ cảnh sát. “Anh có hai câu hỏi. Đây có phải phòng của Đinh Thị Ngọc không, và em là người nhà của em ấy à?”
Phương Thảo bất giác lắc mạnh đầu một cái, đảo mắt nhìn khắp xung quanh căn phòng. “Phải rồi ạ, đây là phòng của Đinh Thị Ngọc. Nhưng mà em không phải người nhà của em ấy.”
“Từ từ đã nào.” Người cảnh sát trẻ quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, sau đó chợt reo lên: “Bảo sao cứ thấy em trông quen quen, là bé phục vụ Hayhay Coffee đây mà!”
Phương Thảo thầm thở phào vì những gì bản thân chứng kiến vừa rồi chỉ là ảo giác thoáng qua, cô cười gượng trước lời chào thân mật của người đối diện. “Vâng, anh Đỗ Huy. Mừng là anh vẫn nhớ đến quán Chayla Coffee của bọn em ạ.” Cô cố ý nhấn mạnh hai từ “Chayla Coffee”.
“Ừm, em tên gì nhỉ?”
“Em tên Thảo, nhưng mọi người toàn gọi em là Phương Thảo.”
Đỗ Huy khẽ gật gù như thể đó là một thông tin quan trọng. “Cả họ tên thì sao?”
“Trần Minh Phương Thảo ạ.”
Đỗ Huy gật đầu một lần nữa rồi bỗng nhiên anh ta nhìn về phía giường bệnh. “Chết, suýt nữa anh quên chủ đề chính. Nghe nói Ngọc bị bất tỉnh từ đêm hôm qua?”
“Vâng…” Phương Thảo nghe ra giọng của bản thân vừa trở nên run hơn, cô sợ anh ta phát hiện nguyên nhân chính là do cô.
“Chuyện là thế nào vậy?”
“À, em ấy bị trượt chân… ngã đập đầu xuống nền nhà ạ.”
“Không.” Giọng Đỗ Huy bỗng trở nên nghiêm túc. “Ý anh là em có biết chuyện gì đã xảy ra với nhóm của Ngọc Điền không?”
Phương Thảo khẽ lắc đầu. “Em không ạ. Đêm qua Ngọc bỗng dưng chạy đến chỗ em rồi trượt chân ngã ngất xỉu, trước lúc đấy em ấy chỉ nói rằng họ đã đột nhập vào một ngôi trường bỏ hoang ở thành phố Huy Vũ…”
“Đêm qua.” Đỗ Huy chợt ngắt lời cô. “Nhóm của Ngọc Điền gồm bốn người đã mất tích không một vết tích tại trường trung học cơ sở Bãi Trấu. Mọi cuộc điều tra của cảnh sát đều đi đến vô vọng vào thời điểm này. Hiện nay, cô bé Đinh Thị Ngọc là nhân chứng duy nhất của vụ án.”
“Nhân chứng duy nhất?” Phương Thảo khẽ lẩm bẩm trong miệng. Rõ ràng Ngọc Điền đã nói sẽ phát sóng video trực tiếp khám phá ngôi trường ma, vậy tại sao lại chẳng có một ai hay biết về vụ này?
“Em còn biết thêm gì nữa không?”
“Em không ạ, chuyện em biết cũng chỉ có vậy thôi.”
Đỗ Huy chợt lục tay vào trong túi lấy ra một chiếc điện thoại, anh ta mở ứng dụng ViewNote rồi truy cập vào một kênh mới nổi, âm thanh của video mới nhất lập tức vang vọng trong phòng bệnh: “Xin chào, tôi là Trần Minh Phương Thảo. Rất vui được gặp lại các bạn trên kênh Yến Ma Quỷ Sự.”
Phương Thảo không biết nói gì hơn ngoài việc im lặng và dò xét nét mặt của Đỗ Huy.
“Là em đúng không?”
Cô khẽ gật đầu.
“Có vẻ dạo này em và Ngọc Điền đang tranh đấu với nhau trên ViewNote nhỉ?”
Có một điều Phương Thảo phải công nhận, đó là khi Đỗ Huy trở nên nghiêm túc, ánh mắt anh ta khá là đáng sợ, có thể gây ra một loại cảm giác áp lực đối với người bên cạnh.
“Không hẳn là tranh đấu, em chỉ muốn vạch trần việc làm lừa đảo của họ thôi.”
“Không quan trọng.” Đỗ Huy lắc đầu. “Anh chỉ muốn biết những chuyện này có liên quan thế nào với nhau thôi.”
“Em không biết…” Giọng Phương Thảo lí nhí. “Anh có thể vào kênh của cả hai để xem ạ.”
“Đấy là điều hiển nhiên trong quá trình điều tra.” Đỗ Huy khẽ thở dài, anh ta giơ màn hình điện thoại lên. “Nhưng mà kênh của Ngọc Điền bị xóa rồi.”
“Dạ?” Phương Thảo gần như không thể tin vào đôi tai mình. Kênh ViewNote gần một triệu lượt theo dõi bị xóa rồi?
Không thể nào!
Tuy nhiên, khi Phương Thảo tiến lại gần hơn và nhìn kỹ màn hình điện thoại của Đỗ Huy, cô ngay lập tức phải chấp nhận sự thật dù nó khó tin đến đâu.
“Tài khoản người dùng không tồn tại.”
Xâu chuỗi lại trong đầu tất cả những sự việc trong thời gian vừa qua, Phương Thảo đã ngờ ngợ đoán ra được chuyện gì đã xảy ra với nhóm Ngọc Điền. Cô vô thức nhìn về phía giường bệnh của Ngọc, thầm cầu mong cô ta sớm tỉnh lại để giải đáp toàn bộ khúc mắc này.
Cứ như thể Phương Thảo có năng lực cầu được ước thấy, chưa đầy vài phút trôi qua, giường cạnh bên chợt có tiếng ho sặc sụa.
Đỗ Huy nhanh như cắt bước đến bên đầu giường đỡ Ngọc ngồi dậy, tiện tay cầm cầm lấy cốc nước trên tủ sắt.
Mặc dù không biết người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình là ai, Ngọc vẫn miễn cưỡng uống nửa cốc nước vì mọi thứ xảy ra quá đột ngột. Xong xuôi, cô ta còn chưa kịp lên tiếng, Phương Thảo đã hỏi: “Ngọc, em còn nhớ những gì đã xảy ra tối qua không?”
Ngọc trước tiên ngẩn người nhìn thật kỹ hai người trong phòng bệnh, sau đó mới ngờ nghệch hỏi: “Hai anh chị là ai thế? Mà sao… em lại nằm trong bệnh viện?”
Phương Thảo thoáng giật mình, cô tiến lại gần Ngọc hơn như thể muốn cô ta nhìn cho rõ. “Chị là Phương Thảo mà, cái người xin vào nhóm em hôm các em chuẩn bị khám phá trường học bỏ hoang đó.”
Ngọc bỗng càng lúc càng nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ hơn. “Em không biết mấy cái đó.”
Đỗ Huy ngẩng đầu nhìn Phương Thảo. “Này là mất trí nhớ đấy à?”
Phương Thảo nhún vai lắc đầu, ra hiệu rằng cô chẳng biết gì cả.
“Được rồi, em có nhớ trước khi bất tỉnh em đang làm gì không?” Đỗ Huy hỏi.
Ngọc im lặng một khoảng thời gian khá dài, sau đó như thể nhớ ra điều gì cô ta chợt reo lên: “Em đang đi lên lớp với bạn thì bỗng dưng thấy đau đầu hoa mắt chóng mặt, sau đó trời đất tối sầm lại không biết gì nữa.”
Phương Thảo ngẩn cả người, có vẻ như cô gái này không còn nhớ bất kỳ chuyện gì xảy ra gần đây.
“Lớp học gì?” Đỗ Huy bỗng nhiên hỏi một câu lạ lùng khiến cô chú ý.
“Lớp cấp hai ấy ạ.”
Cả Đỗ Huy và Phương Thảo không hẹn mà cùng ngoảnh mặt sang nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy sự ngờ vực và ẩn ý.
Đỗ Huy nói: “Trước khi đến đây anh xem qua hồ sơ của em rồi, em đã tốt nghiệp cấp ba được hơn sáu năm rồi đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro