Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Một số ít người biết rõ Yến và gia cảnh bi đát của nàng luôn luôn phải ngạc nhiên. Chưa bao giờ họ nghe tự miệng nàng thốt lên một lời than vãn, chán chường hay oán trách số phận. Nàng đặc biệt khó chịu khi một vị khách nào đó vào quán kêu một li nước mía, cố ý trả tiền nhiều quá mức cần thiết như âm thầm bầy tỏ sự đồng cảm (chính xác hơn, sự thương hại) với nàng. Nàng lễ độ nhưng kiên quyết, buộc khách thu hồi lại số tiền dư. Và nếu người ấy cố gắng thuyết phục:

- Đáng kể gì, thưa cô.

Nàng sẽ mỉm cười lạnh lẽo:

- Đã không "đáng kể" phỏng ông bố thí cho tôi ích lợi gì?

Ngay đến cha linh hồn của nàng cũng phàn nàn:

- Giá thỉnh thoảng con khóc chút đỉnh, cha sẽ hiểu con hơn!

Nàng từ tốn thưa:

- Chúa sẽ hiểu con, thưa cha!

- Đã đành vậy, nhưng nếu cha hiểu con thì mới giúp được con, làm cho sự hiệp thông giữa con và tình yêu của Người sẽ viên mãn hơn!

Nàng bật cười khe khẽ rồi chuyển nhanh thành tiếng ho khan để bào chữa cho tội bất kính của mình:

- Cha tha lỗi cho con. Được yêu nhiều thì phải bị đòi hỏi nhiều!

Vắng mặt cha và anh trai lớn, nàng trở thành chỗ dựa cho mẹ và lũ em nàng. Bị đuổi khỏi chân bán sách trong cửa hàng Quốc văn thuộc Công ty phát hành sách thành phố, nàng hiểu rằng, không chóng thì chày, các em nàng cũng sẽ nhận được những quyết định tương tự. Nàng bàn với mẹ, bán nốt món nữ trang cuối cùng của nàng để tậu một xe nước mía. Mẹ nàng khóc, nghẹn ngào khuyên nàng:

- Con thử đến tìm anh Dinh coi sao. Có thể ảnh sẽ giúp...

Nàng mỉm cười an ủi bà:

- Tất nhiên đến lúc cùng đường, con sẽ cầu cứu ảnh. Hiện thời chưa phải đã hết cách. Má yên tâm dưỡng bệnh...

Mẹ nàng biết nàng cố giấu bà một sự thực: Nàng sắp gục ngã dưới gánh nặng xoay xở lo miếng cơm cho tám miệng ăn, chạy đồ tiếp tế thăm nuôi cha và anh. Nàng kiên quyết không cho những đứa em nàng bỏ học. Đứa em kề sau nàng với sức vóc đàn ông, lẽ ra phải là trợ thủ đắc lực nhất của chị trong cuộc vật lộn sinh nhai, lại bắt đầu nghiền xì ke, thường xuyên về xúc trộm gạo đi bán, lấy tiền chích thuốc. Nàng buộc phải ra lệnh cho các em lắp ổ khoá vào thùng gạo và canh chừng tên ăn hại này. Gã điên tiết, gây sự với chị gái:

- Bán nhà đi, chia đều tiền rồi mỗi đứa cuốn xéo một ngả!

Nàng không thèm nhìn gã, lạnh lùng đáp:

- Cậu đừng lảm nhảm nữa. Người ta đang mở chiến dịch gom tất cả những tên nghiền xì ke, tập trung rồi đưa ra một hòn đảo biệt lập.

Gã gầm lên, túm lấy tay nàng:

- Tôi nói cho chị hay, chị không bán nhà lẹ lên, thằng Dinh sẽ ký lệnh tịch thu đấy!

Nàng giận dữ giật mạnh tay:

- Tôi cấm cậu nói với tôi về "người ta" như vậy. Còn chuyện tịch thu nhà thì đúng, cậu đừng tưởng...

- Tôi chẳng tưởng gì cả,- mắt gã đỏ ngàu, mười ngón tay nghều ngoào tua tủa những cái móng sắc đen đúa, cáu bẩn, bấm mạnh vào cổ tay nàng. - Tôi sẽ giết cái thằng ăn cháo đá bát khốn khiếp ấy...

Nàng xây xẩm mặt mày, nỗi phẫn hận bùng nổ biến nàng thành một người đàn bà hung dữ khác thường. Nàng hổn hển đe doạ:

- Nếu mày không câm miệng...

Gã xì ke trong cơn kích động, cũng the thé gào lên:

- Đĩ rài đĩ rạc vừa thôi chớ... Nếu hồi đó tôi mách ba, chị ngủ với thằng gia sư của tôi, ba đã giết chị...

Nàng đã lao vào em trai nàng với tất cả sức mạnh của một con thú bị đuổi cùng đường. Gã khiếp đảm vùng chạy. Và từ đó, chẳng bao giờ những người còn lại trong gia đình nàng nghe phong thanh gì về gã. Đôi khi, nàng bắt gặp trong ánh mắt của mẹ nàng sự oán hận. Nàng bị kết tội vì việc em trai nàng bỏ nhà đi...

Và nàng đã đi thẳng đến nhà thờ vào một ngày "Chúa Nhật áo trắng".

Nàng không thể chia sẻ với bất cứ ai, nỗi cô đơn cùng cực đang bóp nghẹt tim nàng. Nàng thì thầm kể cho "Người lạ mặt trên thập giá" về một thời đi không trở lại trong tình sử đời nàng.

Dinh đã đến với nàng trong cái đêm nàng bước lên thiên đường của tuổi mười tám. Được báo trước về sự có mặt của Dinh, cha mẹ nàng đón tiếp trang trọng nhưng không khách khí, thân mật nhưng chưa đến mức suồng sã, khiến anh không cảm thấy gò bó, mất tự nhiên. Anh sửng sốt. Lần thứ nhất tiếp xúc với "tên sát thủ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1234223555