Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Dưới con mắt thiên hạ, anh có một tổ ấm hạnh phúc. Kiều Mi, vợ anh, cán bộ Ban tổ chức đặc khu uỷ, con gái của một cán bộ cao cấp. Cô con gái duy nhất của anh, Kiều Trang, đang học năm cuối phổ thông trung học. Bản thân anh được coi là một cán bộ trẻ đầy triển vọng. Chỉ có anh và Kiều Mi biết: họ là cặp vợ chồng "đồng sàng dị mộng". Kiều Mi chủ động giúp anh bảo vệ cái vỏ bọc thích hợp với cương vị và những tiêu chuẩn đạo lý ràng buộc họ. Có lần, nửa đùa nửa thật, Kiều Mi bảo chồng:

- Trái tim anh thuộc về cô Yến, em biết. Nhưng sự nghiệp đời anh trong tay em. Chừng nào anh còn thực hiện nghiêm chỉnh những cam kết ngầm của chúng ta, chừng ấy em và ba còn bảo vệ anh đến cùng!

Anh có thể nổi giận, tất nhiên. Nhưng sự thật là như vậy. Sự nửa vời là phương án tối ưu cho anh. Anh tự thú nhận. Vợ anh không bao giờ phải băn khoăn nghi ngại trường hợp anh bất thần "xé rào". Nhiều đêm thức dậy bên vợ, anh bỗng thấy căm ghét và sờ sợ người đàn bà đã nhìn thấu tâm địa chồng. Tuy vậy, Kiều Mi cũng lặng lẽ tôn trọng những khoảnh khắc thư dãn thần kinh của anh. Chị biết, những lúc ấy, cùng lắm chồng chị có thể làm nổi một việc xem ra vô hại: gặm nhấm những hồi tưởng về tình yêu như một người uống thuốc an thần theo đúng chỉ dẫn của bác sĩ.

Càng về cuối chuyến du hành thơ mộng, sau khi đã nghĩ ra cách bảo vệ hữu hiệu số tài liệu mật, anh càng ngạc nhiên trước những khám phá thú vị của mình về người bạn gái đồng hành. Gương mặt nàng cân đối, dễ thương với đôi mắt mở to, sáng và nồng nhiệt. Cái duyên của nàng bộc lộ trong sự thông minh ấm áp và giàu khả năng biểu cảm. Nàng hồn nhiên nhưng không hời hợt, nàng biết cách lắng đọng tâm tình mình để giao cảm với kẻ khác.

Cuộc đời anh có thể chẳng thay đổi vì những khám phá nói trên, nếu Trần Việt không báo cáo với thường vụ thành ủy, về khả năng Võ Dinh xâm nhập vào gia đình tên tỉnh phó nội an như một chàng gia sư. Phương án được chấp nhận. Nói lý mãi không thuyết phục được anh, Việt hỏi thẳng:

- Thú nhận đi, cậu sợ phải không?

Anh gật đầu đắn đo. Anh đã linh cảm, chỉ cần đến dự lễ sinh nhật của nàng thôi, anh sẽ yêu nàng. Tốt nhất, hãy coi như không có nàng trên đời này. Với một người hoạt động trong lòng địch, không có những mối quan hệ tình cảm phức tạp như vậy, cũng đã căng thẳng thần kinh lắm rồi. Anh thú nhận. Việt lắng nghe nhưng vẫn khăng khăng.

"Sợ nước thì không bao giờ biết bơi. Cậu phải nhào vô cuộc thử thách này để gột rửa bớt cái chất tiểu tư sản trong máu cậu. Cậu nên nhớ rằng, chỉ cần một mẩu tin cậu moi được từ những đứa con của tên tỉnh phó nội an, rất có thể sẽ hạn chế được khá nhiều những tổn thất của chúng ta. Còn Yến, nếu đúng như cậu nhận xét, một cô gái ngây thơ và nhân hậu, hãy cảm hoá, thuyết phục cô ấy đến với cuộc chiến đấu vì đại nghĩa của dân tộc. Lúc ấy, cái gì phải đến thì sẽ đến. Tại sao cậu lại chạy trốn?".

Rốt cuộc, mệnh lệnh là mệnh lệnh. Trần Việt tuyên bố dứt khoát. Không có thời gian để trì hoãn và lùi bước. Cha nàng đang tung toàn bộ mạng lưới cảnh sát, an ninh, mật vụ đánh phá phong trào thành phố. Cần phải chặn đứng bàn tay tội ác của tên sát thủ hung hiểm.

Và mùa hè đang vùn vụt trôi qua... Chính nàng lại đến tìm anh. Da nàng đã kịp bắt nắng sau một tuần lễ phơi mình trên bãi biển cùng lũ em nghịch ngợm hiếu động. Anh ngây người ngắm nàng. Cô nữ sinh viên mảnh mai, nước da trắng hơi xanh đã biến mất, chỉ còn lại một thiếu nữ tràn trề sức sống, nụ cười lảnh lót trên đôi môi tươi tắn không biết đến mùi son, làn da nâu thẫm ánh lên mịn màng, gợi cảm giác ngọt ngào, thơm dịu. Anh không thể không thốt lên:

- Yến đẹp quá !

Nàng thích thú như một đứa trẻ được khen ngợi :

- Tụi em Yến cũng biểu vậy. Tụi nó thề sẽ bẻ gẫy giò bất cứ gã đàn ông nào định mon men đến gần, bắt cóc chị Yến của chúng !

- Không trừ ngoại lệ?

Anh nhăn nhó hỏi lại.

- Anh khôn quá, chưa chi đã tự coi mình là một ngoại lệ!

Nàng cười dòn tan. Anh xốn xang để nguyên tiếng cười của nàng lấp lánh trong mắt anh. Anh vui lây niềm hân hoan không bợn chút tính toán của nàng:

- Ngồi x

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1234223555