Chương 3
Tiếng cười đùa và tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang khi cả nhóm chúng tôi lao vào phòng thiết bị mới. Ánh sáng nhạt từ những ô cửa kính cũ kỹ chiếu vào, tạo nên những vệt sáng lốm đốm trên nền gạch xám. Đèn pin từ điện thoại chiếu sáng những kệ sách và thiết bị phủ bụi, phản chiếu lên các bức tường ẩm mốc, tạo nên một không gian vừa bí ẩn vừa kích thích. Mùi ẩm mốc trộn lẫn với mùi sơn cũ và gỗ mục khiến không khí trở nên nặng nề nhưng cũng đầy hứng thú.
Karina và Hyunjin nhanh chóng bắt đầu bày trò, di chuyển đồ đạc và vẽ bậy lên tường bằng bút lông. Tiếng cười của họ vang vọng khắp căn phòng trống rỗng, phá tan sự yên tĩnh vốn có. Bóng của cả nhóm nhảy nhót trên tường dưới ánh sáng mờ, tạo cảm giác như chúng tôi đang tham gia vào một cuộc phiêu lưu bí mật.
Tôi cố gắng hòa vào không khí náo nhiệt đó, nhưng trong lòng vẫn không thể dứt khỏi hình ảnh cô Byun Hyebin. Dù đang phá phách cùng nhóm bạn, tôi cảm giác như ánh mắt cô ấy vẫn dõi theo mình từ đâu đó trong bóng tối. Ngoài cửa sổ, những tán cây khẽ đung đưa dưới ánh trăng, tiếng gió rít qua khe cửa khiến tôi thêm phần bất an.
Tiếng còi báo động bất ngờ vang lên, chói tai và đột ngột, khiến cả bọn hoảng loạn. Chúng tôi cắm đầu chạy khỏi phòng thiết bị, tiếng bước chân dội vang trên sàn gạch lạnh lẽo. Hành lang dài và tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn khẩn cấp nhấp nháy, càng làm tăng thêm cảm giác hồi hộp. Nhưng không may, thầy giám thị đã chờ sẵn ở hành lang, ánh mắt nghiêm khắc như đã biết trước mọi chuyện.
Không còn đường thoát, cả nhóm bị thầy giám thị bắt ngay tại chỗ. Tiếng thở dốc và nhịp tim đập mạnh vẫn chưa kịp lắng xuống khi chúng tôi bị áp giải về phòng giám thị.
Ngày hôm sau, chúng tôi bị gọi lên phòng giám thị để kiểm điểm. Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, căn phòng nhỏ với những bức tường màu xám nhạt càng làm tăng thêm sự ngột ngạt. Thầy giám thị nghiêm khắc đọc tên từng đứa, ánh mắt lạnh lùng như muốn xuyên thấu tâm can. Khi đến lượt tôi, thầy dừng lại lâu hơn một chút, đôi lông mày nhíu lại rồi lắc đầu thất vọng.
Sau buổi kiểm điểm, khi mọi người rời khỏi phòng, tôi bị giữ lại. Cô Byun Hyebin đứng trước cửa, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không kém phần dịu dàng. Ánh sáng từ hành lang chiếu lên khuôn mặt cô, tạo nên một vẻ đẹp vừa mềm mại vừa cứng rắn.
"Yeji, em ra ngoài nói chuyện với cô một chút."
Giọng cô trầm ấm nhưng đầy uy lực, vang vọng trong hành lang vắng lặng.
Tôi theo cô ra hành lang vắng, lòng đầy lo lắng và tò mò. Hành lang dài với những ô cửa kính mờ hơi nước phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ đèn trần. Tiếng giày của cô vang vọng trên nền gạch, hòa cùng nhịp tim thình thịch trong lồng ngực tôi. Cô dừng lại, quay sang nhìn tôi, ánh mắt như muốn xuyên thấu lớp vỏ cứng rắn mà tôi luôn cố tạo ra.
"Em nghĩ mình đang làm gì với cuộc đời mình vậy, Yeji?"
Cô hỏi.
Tôi im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Lần đầu tiên có người lớn nhìn tôi không phải với ánh mắt chỉ trích, mà là sự quan tâm thực sự.
"Cô thấy em có tiềm năng. Em có khả năng sáng tác, Yeji. Nhưng em đang lãng phí nó vào những trò vô nghĩa."
Lời nói của cô như một cú đánh mạnh vào lòng tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ ai đó lại tin tưởng vào mình như vậy.
"Em có thể chọn con đường khác. Em không phải lúc nào cũng phải là 'rắc rối'. Hãy thử làm điều gì đó cho chính bản thân mình, không phải để chống đối ai cả."
Tôi cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của cô. Ánh mắt ấy không còn là ánh mắt của một giáo viên, mà là của một người thực sự tin tưởng vào tôi.
"Cô tin em có thể thay đổi."
Cô nói thêm trước khi rời đi, để lại tôi đứng đó, ngơ ngác và đầy suy nghĩ.
Lần đầu tiên trong đời, tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự muốn tiếp tục con đường cũ hay không. Liệu tôi có thể trở thành một ai đó khác, tốt hơn, như cô Hyebin tin tưởng?Tôi không biết câu trả lời, nhưng ít nhất, tôi biết mình đã bắt đầu suy nghĩ về nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro