6
"Tiểu Hà, chạy nhanh một chút!"
Lộ tỷ lên tiếng giục. Anh nhìn sang, nói với hai người.
"Lộ tỷ, cứ chạy bình thường là được, cũng đã về đến nơi, thật sự không gấp!"
Cậu Đào nhìn anh, cười ẩn ý.
"Nghị ca, bọn em đi theo anh bao lâu chứ, giờ này anh còn ngồi ở đây chứ tim anh chắc đã đến trước cửa nhà rồi!"
Lộ tỷ mỉm cười. Anh cũng mỉm cười. Cậu Đào nói đúng. Chuyến đi này thật sự rất dài, may là đã kết thúc. Chút nữa là anh đã về đến nhà, ở đó có cô.
"Tiểu Nghiên, mở cửa cho anh!"
Anh đứng ở cửa, nhắn tin cho cô, trong tay vẫn cầm chìa khoá, có chút mong đợi người nào đó sẽ mừng rỡ lao vào lòng anh.
Không có người trả lời. Phía sau cửa cũng không động. Anh hơi mất kiên nhẫn, bước đến định tra chìa vào ổ khoá. Đột nhiên, một bóng đen nhỏ từ phía góc hành lang lao đến, rơi vào lòng anh.
"Tiểu Nghiên..."
Mùi thơm nhàn nhạt trên người cô khiến anh lập tức nhận ra, cánh tay ôm cũng chặt hơn.
"Lão Phó, ngạc nhiên không?"
Cô ngẩng đầu, vươn người hôn lên cằm anh, trong lòng có chút chua xót. Người trước mặt, sao có thể gầy đi mấy vòng rồi.
"Đợi ở đấy từ bao giờ?"
Anh vuốt tóc mái loà xoà của cô, một đường hôn xuống. Da mềm láng mịn, khiến cho lòng anh một tầng thỏa mãn.
"Vừa mới được một chút!"
Cô vừa nói, vừa nhìn xuống chân. Anh hốt hoảng phát hiện cô không mang dép, chỉ mang vớ mỏng đứng tựa vào lòng anh. Anh xoay người định bế cô lên, liền bị người nào đó ôm lại.
"Không được! Lưng anh cẩn thận một chút!"
Cô vươn tay dưới lớp áo khoác, xoa vào chỗ đau của anh. Người này, vừa thấy cô không mang dép, liền quên mất bản thân mình.
"Nhanh, vào nhà thôi!"
Anh vội vã mở cửa, một tay kéo cô đến sô pha. Thấy cô yên ổn ngồi xuống, liền đi lấy dép trong nhà và vớ mới đến cho cô. Cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi lại trong nhà, người có chút ngơ ngẩn.
"Lần sau không được vội vàng như vậy!"
Anh lẩm bẩm, cùng ngữ khí thập phần mềm mại, ngồi bệt dưới sàn định thay vớ cho cô. Đột nhiên, bàn tay cởi vớ của anh dừng lại.
"Lão Phó, vớ của anh mang thật ấm!"
Cô cắn môi nhìn anh, thấy anh ôm đôi chân cô vào lòng, im lặng trầm mặc. Cô cúi đầu xuống thật thấp, nói khẽ bên tai anh.
"Lão Phó, thật ra đó cũng chỉ là cái cớ, sự thật là..."
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, tay vẫn ủ ấm đôi chân cô trong lòng mình. Anh có thể nhìn thấy cô trong mắt anh, mà anh, chỉ cần một cử động nhỏ, có thể hôn cô.
"...anh nhớ em đến phát điên. Mấy ngày trước cũng vậy. Bây giờ cũng vậy!"
Không đợi anh dứt lời, cô liền ôm lấy mặt anh hôn xuống.
Không chỉ có anh nhớ cô.
Nếu không, cô không cần phải mang vớ của anh mới thấy ấm áp.
Nếu không, cô không cần đợi anh vào nhà mà đã lén lút nhìn anh bước ra từ thang máy.
Nếu không, cô không cần phải mong đợi hôn anh như thế.
"Lão Phó, em cũng nhớ anh!"
Cô lặp đi lặp lại bên tai anh. Cô biết người nào đó muốn nghe, nếu không, môi cô đã không bị hôn đến một chút đã muốn đau, nhưng vẫn cố chấp không muốn rời đi.
"Lão Phó..."
Cô thở dốc, phát hiện bản thân đã ngồi trong lòng anh từ lúc nào.
"Anh về rồi thật tốt!"
Cô nghe nhịp tim gấp gáp của anh, cảm nhận hơi ấm của anh. Trong ngôi nhà nhỏ này, hai người lại có thể sớm tối nói cười cùng nhau.
"Có em, chính là tốt nhất!"
Anh nâng cằm cô, lại chăm chỉ hôn xuống. Có vẻ, vĩnh viễn không đủ.
So với nỗi nhớ của anh, dĩ nhiên, không bao giờ đủ.
---/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro