Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

Hu Tao và Yanfei gặp nhau vào một ngày bình thường tại Liyue, nhưng dường như cuộc gặp gỡ ấy đã gắn kết sợi dây duyên mệnh của cả hai. Yanfei, vị cố vấn pháp luật nghiêm túc và điềm đạm, đến Vãng Sinh Đường để giúp một gia đình xử lý giấy tờ pháp lý. Tại đó, cô gặp Hu Tao – người quản lý trẻ tuổi của nhà tang lễ, nổi tiếng với tính cách nghịch ngợm và đôi khi có phần kỳ lạ.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Hu Tao, Yanfei đã bị cuốn hút bởi sự tươi vui, thoải mái của nàng. Nhưng Yanfei, với bản tính cẩn trọng và nguyên tắc, chỉ nghĩ rằng Hu Tao là một người kỳ lạ. Hu Tao, ngược lại, rất thích thú với thái độ nghiêm túc của Yanfei, và không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để trêu chọc cô.

"Chị nghiêm túc quá đấy, Yanfei!  Sao không thử buông lơi đôi chút, thư giãn một tí nhỉ?"

Hu Tao cười tinh nghịch.

"Tôi có lý do để nghiêm túc, Hu Tao. Những chuyện liên quan đến pháp lý không thể đùa được,"

Yanfei trả lời, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cảm thấy bị lay động bởi sự hồn nhiên của Hu Tao.

Dù ban đầu cả hai dường như là hai cực đối lập, nhưng chính sự đối lập ấy đã khiến họ bị hút vào nhau. Mỗi lần gặp Hu Tao, Yanfei lại thấy bản thân bị cuốn vào thế giới tự do và đầy màu sắc của nàng, trong khi Hu Tao cũng bắt đầu hiểu và tôn trọng sự chính trực và kiên định của Yanfei. Tình cảm giữa họ bắt đầu nảy nở một cách tự nhiên, từ những lần trò chuyện sâu lắng về cuộc sống, về sinh tử và ý nghĩa của sự tồn tại.

Nhưng tình yêu của họ không hề dễ dàng. Yanfei, không phải là con người, mang trong mình nỗi sợ rằng tuổi thọ dài lâu của mình sẽ khiến cô phải chứng kiến người mình yêu dần mất đi theo thời gian. Hu Tao, dù yêu Yanfei bằng cả trái tim, cũng hiểu rằng nàng chỉ là một người phàm với một cuộc đời ngắn ngủi. Cả hai đều biết rằng một ngày nào đó họ sẽ phải đối diện với sự chia ly, nhưng tình yêu ấy vẫn mạnh mẽ vượt qua tất cả.

"Chị có bao giờ nghĩ rằng chúng ta quá khác biệt không, Hu Tao?" Yanfei một lần nghiêm túc hỏi khi cả hai ngồi dưới ánh trăng.

"Khác biệt chứ, nhưng chẳng sao cả," Hu Tao mỉm cười, ánh mắt ôm trọn Yanfei một cách ngọt ngào.

"Em chỉ biết rằng em yêu chị, vậy là đủ rồi. Còn tương lai của chúng ta hãy để duyên phận sắp đặt. Em tin dù có như thế nào đi chắng nữa thì không gì có thể khiến em buông bỏ tình cảm của em đối với chị"

Yanfei không thể không cảm phục tinh thần lạc quan và sự mạnh mẽ của Hu Tao. Yafei cũng không thể không rung động trước những lời ngọt như mật ấy. Và rồi, sau nhiều năm tháng yêu nhau, trải qua vô vàn những do dự và đấu tranh, Yanfei đã đưa ra quyết định lớn nhất trong đời.

Một đêm nọ, sau khi cả hai đã trải qua một buổi tối đầy tiếng cười và những câu chuyện sâu lắng, Yanfei bất ngờ quỳ xuống trước mặt Hu Tao, nắm lấy tay nàng.

"Hu Tao, tôi đã nghĩ rất nhiều. Và tôi nhận ra rằng dù chúng ta chỉ có một khoảng thời gian ngắn bên nhau, tôi vẫn muốn sống hết mình cho từng khoảnh khắc đó. Hu Tao, em có muốn... lấy tôi, yêu tôi và ở bên tôi trọn đời- trọn kiếp?"

Hu Tao tròn mắt nhìn Yanfei, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Nhưng rồi, nàng bật cười hạnh phúc, đôi mắt ánh lên niềm vui khó tả.

"Chị nghiêm túc thật đấy, Yanfei! Nhưng em đồng ý! Em muốn làm vợ chị!"

Lễ cưới của họ diễn ra giản dị nhưng đầy ấm áp, trong sự chúc phúc của bạn bè và người thân. Dù biết trước rằng tương lai của họ không dài lâu, Hu Tao và Yanfei vẫn sống bên nhau trong tình yêu và niềm hạnh phúc trọn vẹn. Yanfei học cách thả lỏng bản thân hơn, biết cười nhiều hơn, còn Hu Tao thì luôn là ngọn lửa sống động bên cạnh cô, mang đến niềm vui và hy vọng mỗi ngày.

Nhưng rồi, thời gian không ngừng trôi. Hu Tao, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể chống lại tuổi tác. Những ngày cuối đời của nàng, Hu Tao vẫn giữ vững tinh thần lạc quan, mỉm cười với Yanfei, ngay cả khi sức khỏe của nàng dần yếu đi.

"Chị... đừng buồn nhé. Em đã sống một cuộc đời tuyệt vời, và điều tuyệt nhất là có chị bên cạnh," Hu Tao nói, mỉm cười cố gắng xoa dịu Yanfei, giọng yếu ớt nhưng tràn đầy tình cảm.

Yanfei ngồi bên giường, nắm chặt tay Hu Tao. Trái tim cô đau đớn khi thấy người yêu mình ngày càng yếu đi, nhưng cô biết rằng đây là quy luật của cuộc sống mà Hu Tao luôn chấp nhận.

"Hu Tao, tôi yêu em... mãi mãi yêu em. Điều tuyệt nhất tôi từng có là được cưới em, được nhìn thấy em  hạnh phúc bên cạnh tôi và được đi cùng em đến tận bây giờ." Yanfei thì thầm, nước mắt lăn dài trên má.

Hu Tao mỉm cười lần cuối, đôi mắt dần khép lại, và nàng ra đi trong sự bình yên, bên cạnh người mà nàng yêu thương nhất.

Yanfei khóc đến điến lòng khi thấy Hutao, người cô yêu thương nhấy trút hơi thở cuối cùng. Cô gục bên cạnh giường Hutao, cố ôm lấy hơi ấm còn vương vấn trên người Hutao.

"Tôi yêu em, Hutao.. Một tình yêu chẳng có lời nào chạm đến đáy sâu. Dẫu vạn năm trôi qua, dẫu thế gian này có thay đổi bao lần, ký ức về em sẽ mãi là ngọn lửa cháy âm ỉ trong tim tôi. Cuộc đời tôi, từ khởi đầu đến tận cùng chỉ có thể thuộc về riêng em. Và trái tim này, dù biết bao đau đớn hay lạc lối, sẽ chỉ đập vì em mà thôi.."

Thời gian trôi qua, Yanfei vẫn tiếp tục sống, nhưng không thể nào quên được Hu Tao. Cô thường đến ngôi mộ của nàng, ngồi lặng lẽ trong sự tĩnh lặng của nghĩa trang, nơi ký ức về Hu Tao vẫn còn vang vọng trong không gian.

"Tôi đã hứa sẽ không khóc, nhưng... trái tim tôi đau lắm, Hu Tao...," Yanfei thì thầm, giọng nói như tan vỡ trong từng chữ. Đôi mắt cô dừng lại trên ngôi mộ, nơi khắc ghi tên người cô yêu nhất. "Chính em đã dạy tôi cách yêu, cách cảm nhận từng hơi thở của cuộc sống. Nhưng giờ đây, thế giới này dường như mất đi ánh sáng khi em không còn. Làm sao tôi có thể tiếp tục bước đi, khi mọi con đường đều dẫn về nơi em đã từng?"

Yanfei biết rằng cuộc đời mình sẽ còn kéo dài, nhưng sự mất mát của Hu Tao đã để lại trong lòng cô một khoảng trống khổng lồ, một nỗi đau thấm thía không gì có thể lấp đầy. Ngồi bên mộ của người yêu, cô cảm nhận từng giây phút trôi qua như một cơn gió lạnh, vờn quanh tâm hồn cô sự u ám và cô đơn. Ánh nắng yếu ớt chiếu xuống, như đang cố gắng sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô, nhưng tất cả chỉ càng làm nổi bật sự vắng bóng của Hu Tao.

Cô tự hỏi, có bao nhiêu ngày tháng nữa sẽ trôi qua mà không có tiếng cười của nàng bên tai? Có bao nhiêu buổi chiều hoàng hôn nữa cô sẽ phải ngồi một mình, nhớ lại những kỷ niệm đầy màu sắc mà họ đã tạo nên cùng nhau? Những buổi chiều mà Hu Tao thường đứng bên cạnh cô, kể những câu chuyện kỳ quặc về cuộc sống, khiến cho mọi nỗi lo toan của Yanfei đều tan biến. Giờ đây, những kỷ niệm ấy trở thành một gánh nặng, một vết thương sâu hoắm trong lòng cô.

"Hu Tao, em có biết không? Tôi cảm thấy như mình đang sống trong một cơn mơ, một cơn mơ không bao giờ có thể tỉnh lại," Yanfei thì thầm, nước mắt lặng lẽ rơi xuống má. "Em là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi, nhưng giờ đây, khi em rời xa, tất cả chỉ còn lại những bóng tối vô tận."

Cô đưa tay chạm nhẹ lên viên đá lạnh lẽo nơi mộ Hu Tao, cảm nhận cái lạnh lẽo ấy như một sự nhắc nhở tàn nhẫn về sự thật mà cô không thể chối bỏ. Mỗi lần cô nhìn vào ngôi mộ ấy, cô lại thấy hiện lên hình ảnh của Hu Tao – nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch, và cả những câu nói hài hước khiến cô không thể không mỉm cười. Nhưng giờ đây, tất cả những điều đó chỉ còn lại trong ký ức, và nỗi đau là điều duy nhất mà cô cảm nhận được.

"Dẫu biết rằng em đã sống một cuộc đời trọn vẹn, nhưng tôi không thể không cảm thấy cô đơn. Tôi vẫn cần em, Hu Tao," Yanfei nghẹn ngào. "Cuộc sống này sẽ chẳng có nghĩa gì nếu thiếu đi những khoảnh khắc bên em."

Dù nỗi đau vẫn dày vò trái tim, Yanfei biết rằng mình không thể quên đi tình yêu mà cả hai đã chia sẻ. Những kỷ niệm đẹp, những dấu ấn không thể phai nhòa của Hu Tao sẽ luôn ở lại trong cô, như những vì sao sáng trong màn đêm tăm tối. Cô ngước nhìn bầu trời, nơi những vì sao lấp lánh như đang mời gọi nàng về.

"Em sẽ luôn ở đây, bên tôi, phải không?" Yanfei thì thầm, hy vọng rằng linh hồn của Hu Tao vẫn mãi sống trong những ký ức và tình yêu mà cô dành cho nàng. "Tôi sẽ tiếp tục sống, nhưng sẽ mang theo em trong từng bước đi của mình. Vì em đã dạy tôi biết yêu, biết sống hết mình."

Yanfei ngồi đó, lòng tràn đầy nỗi nhớ thương, nhưng cũng ấm áp bởi tình yêu vĩnh cửu mà cô dành cho Hu Tao. Mỗi ngày trôi qua, cô sẽ trở lại bên ngôi mộ này, nơi chứa đựng không chỉ nỗi đau, mà còn là những kỷ niệm đẹp nhất của cuộc đời họ. Cô biết rằng dù có thế nào, tình yêu giữa họ sẽ không bao giờ phai nhạt, mà sẽ sống mãi trong trái tim cô, như một ngọn lửa ấm áp trong đêm lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro