Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đó là một đêm lạnh, có lẽ không phải là đêm lạnh nhất mà Sunoo từng trải qua nhưng nó đủ khiến da tay anh buốt rần.

"Anh thích em Jungwon," Lần này Sunoo lặp lại những từ đó với giọng nói nhỏ hơn, âm thanh hơi run, chắc có lẽ là do trời đông buổi tối chứ không phải là do hốc mắt nóng lên của anh đâu, mớ cảm xúc nghẹn ngào nào đó đã cản trở Sunoo nói thêm điều gì khác, nhấn chìm âm thanh của Sunoo dưới lớp tuyết dày. Và tệ hơn hết là người kia vẫn luôn nghe thấy tiếng của anh thật rõ nhưng mặc nhiên chẳng đáp lại câu nào, cậu chỉ nhìn Sunoo trong khi anh nhìn xuống mũi giày của cả hai.

Họ đang đứng cạnh nhau, trời đã khuya nhưng Sunoo muốn đi dạo, và tất nhiên Jungwon sẽ đồng ý. Cậu ta luôn đồng ý mọi thứ Sunoo muốn, nhưng có lẽ anh chẳng nhận ra.

Băng qua các con hẻm nhỏ, hai lon bia từ cửa hàng tiện lợi vẫn chỉ vơi một nửa, Sunoo và Jungwon đều im lặng bước đi, đôi khi đôi tay hai người sẽ lướt qua nhau thật nhanh, truyền hơi ấm khe khẽ qua bề mặt tiếp xúc. Da tay Sunoo tê rần, có lẽ do lạnh, hoặc có lẽ do được người kia chạm vào.

Trong vài giây dừng lại một chút để ngắm nhìn ánh đèn thành phố , trái tim đã dẫn lối lời yêu của Sunoo chợt thóat ra khỏi miệng anh.

"Anh...anh không định nói với em điều này, nhưng... Nhưng thật sự đó là một cảm xúc kì lạ, anh chẳng hiểu nổi chính mình nữa, nó cứ lớn dần lên...theo năm tháng-" Anh dừng lại, mí mắt phải giật giật, trực giác đang báo hiệu mình sẽ bị từ chối sao?

Cảm giác ấy đã đeo bám anh từ lâu, từ ngày cả hai còn non nớt đến khi đứng trên cùng một sân khấu, ra mắt cùng một nhóm nhạc. Đã rất lâu rồi. Anh lo sợ khi mọi chuyện vỡ lẽ ra, Jungwon sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với anh nữa. Điều đó lần nữa khiến mắt anh xốn xốn, chà chắc là bụi rồi. Hằng đêm anh luôn tự hỏi với chính mình rằng liệu anh có nên bộc bạch tấm chân tình của mình không? rằng anh sẽ làm gì nếu anh mất đi Jungwon, người bạn, người yêu và như là người trong gia đình.

Jungwon vẫn đứng bất động, cậu vẫn không chắc chắn bây giờ có phải là giấc mơ của bản thân hay hoàn toàn là hiện thực mà chính mình ngày đêm trông ngóng.

Sunoo liếc nhìn Jungwon, quan sát từng cử động của cậu, anh cố đoán xem Jungwon đang nghĩ gì nhưng Sunoo mù tịt, anh không thể đọc được suy nghĩ của người kia.

"Anh thật sự không muốn khiến em khó xử, anh chẳng thể cứ tiếp tục giả vờ như mình không quan tâm đến bất kỳ câu chuyện nào em kể về cuộc hẹn hò của em và người yêu, và anh biết tất nhiên hai chữ 'người yêu' ấy chẳng dành cho anh."

Sunoo cười, nhưng trông nó có vẻ thật khó coi. Đây có lẽ là một ý tưởng tồi tệ, Sunoo biết rằng dù mọi chuyện có vỡ lẽ ra thì giữa cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì.

Tại sao mình lại nói với em ấy những điều này chứ?

Chỉ là anh ghét cảm giác như thế, anh đã muốn ngừng thích Jungwon ngay từ lần đầu anh bắt gặp bản thân rung động trước một Jungwon luôn nhẹ nhàng đến bên anh mỗi khi Sunoo khóc, nhưng thật tệ khi Jungwon là một chàng trai quá đỗi tuyệt vời.

Mình thật hèn hạ khi biến tình bạn, tình anh em của Jungwon thành thứ tình cảm như thế này. Anh cần phải bị từ chối, để cảm xúc đau đớn này biến mất đi.

Khoảng lặng giữa hai người vẫn tiếp tục và điều đó nhấn chìm Sunoo trong mớ suy nghĩ hỗn tạp mà chính anh không biết cách nào để thoát ra.

"Anh- đừng ghét anh, anh biết em không xem anh theo cách đó. Anh hiểu, vì thế anh không nói những lời này để em đáp lại tình cảm của anh hay gì đó, chỉ là để anh ngừng thích em thôi, nên là xin đừng ghét anh..."

Anh ngập ngừng khi Jungwon bước lại gần, đứng trước mặt cậu. Sunoo không thể làm gì ngoài việc cúi mặt xuống đất, nhìn nền tuyết trắng xóa dưới chân mình.

"Anh muốn em từ chối sao?"

KHÔNG. Tất nhiên là không

Sunoo muốn nói với cậu rằng hãy cho anh một cơ hội, đừng từ chối anh, chỉ khi ngẩng mặt lên quan sát đôi mắt mèo sắc bén. Lần này anh đã có thể nhìn thấy tia cảm xúc khác trong mắt cậu.

Jungwon nhíu mày, em ấy đang tức giận. Mình thực sự hết hy vọng rồi.

Sunoo xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, cảm giác chết tiệt cứ lớn dần lên trong trái tim, giọng anh khàn đi.

"Ừ..."

Chỉ cần nói vài từ nữa thôi. Anh thật sự chỉ muốn chuyện này kết thúc, vì Sunoo nghĩ mình sắp khóc rồi.

"Sunoo hyung..."

Đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa.

Anh thực sự khiến tôi ghê tởm.

Chúng ta không thể làm bạn nữa.

Ý nghĩ về tất cả những điều Jungwon có thể nói với anh khiến mắt anh ngấn lệ.

Anh đợi cậu nói tiếp nhưng người kia vẫn im lặng.

Có lẽ cậu ấy đã rời đi, Sunoo suy nghĩ, quay người lại và quyết định sẽ nốc vài chai soju trong mùa đông thế này thì anh đã cảm thấy phía sau gáy là hơi ấm. Jungwon gửi nụ hôn đầu của mình vào anh, dịu dàng nâng niu và trân trọng.

Có vẻ đêm này không lạnh lắm.

Trái tim của Sunoo đập nhanh, và anh nhận ra câu chuyện đang tiếp diễn. Bánh xe tình yêu của anh, nó tiếp tục quay

Jungwon nâng mặt Sunoo bằng cả hai tay mình, ở phía sau xoa xoa phần cổ của cáo nhỏ, ty còn lại thì xoa má phính. Jungwon chưa hề buông đôi môi Sunoo ra, nhận thấy Sunoo thuận theo ý mình, mắt mèo được đà mà cắn môi dưới của Sunoo, sau đó lại mút mát đôi môi phiếm hồng. Lưỡi cậu luồn vào bên trong khoang miệng và dần dần càn quét tất cả mọi thứ trong anh.

Tiếng mút mát lấn át cả tâm trí Sunoo và anh chỉ biết nương theo những gì Jungwon làm. Sunoo không muốn tách ra, và Jungwon cũng vậy.

Họ hôn nhau trong hồi lâu, khi cả hai dừng lại vì khuôn mặt đỏ bừng của Sunoo, tay Jungwon đưa lên má người nọ, lau những giọt nước mắt rơi trên gương mặt Sunoo.

"Và nếu em không muốn từ chối anh thì sao? Bé cưng?" Jungwon xoa tóc Sunoo, mỉm cười yêu chiều.

Lần này Sunoo là người không nói gì, ngỡ ngàng, anh không bao giờ nghĩ điều này có thể xảy ra.

Jungwon mỉm cười, cậu lại bắt gặp hình ảnh dễ thương của bé mặt trời rồi này.

"Anh biết không, hyung, em thích anh ngay từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh."

"Nhưng anh tưởng em thích con gái?"

"Anh đã bao giờ nghe nói về bisexual chưa? và bé ngốc này, những câu chuyện em hay kể anh về những buổi hẹn hò của em. Đó là anh đó" Jungwon trêu chọc anh, vén tóc mai của Sunoo ra sau tai.

"Sao anh lại chẳng nhận ra nhân vật đó là chính mình nhỉ? chúng ta đi chơi vài ngày trước và em kể lại cả buổi đi chơi ấy nhưng em không ngờ anh lại buồn, biết thế em tỏ tình bé luôn rồi, em đâu có ngờ bé lại buồn phiền như thế,"

Sunoo bĩu môi, tròn mắt đẩy cậu ra nhưng người kia đã ôm lấy eo anh giữ chặt. Bàn tay của Sunoo đặt trên ngực em lớn.

"Anh lớn hơn em mà em còn-"

"Nhưng điều đó không thực sự quan trọng khi anh đang trong một mối quan hệ phải không?"

Lẽ ra Sunoo phải nói gì đó nhưng việc Jungwon bộc bạch thế khiến má anh nóng ran.

"Một mối quan hệ? "

"Ừ. Đó chẳng phải là mục đích để bày tỏ tình cảm của chúng ta sao."

"Anh đã nghĩ rằng em sẽ từ chối anh, anh thực sự nghĩ rằng tình bạn của chúng ta đã kết thúc chỉ vài phút trước."

"Chà, đúng thật là nó đã kết thúc rồi, nhưng để trở thành một mối quan hệ khác, em là bạn trai anh, cưng à."

Sunoo mỉm cười và Jungwon nhìn anh, việc Sunoo thích cậu khiến cậu cảm thấy như mình đang ở thiên đường. Cậu luôn muốn nói cho anh biết cảm xúc của mình, luôn muốn nắm thật chặt bàn tay nhỏ xinh kia và ôm anh vào lòng hằng đêm, muốn xương quai xanh của anh phủ đầy vết hôn của mình và là kẻ duy nhất được anh cho phép làm người yêu. Nhưng cậu là một kẻ hèn nhát, quá lo sợ về việc sẽ đánh mất tình bạn của cậu.

Và mất đi Sunoo.

"Em thích anh, rất nhiều, Kim Sunoo."

Mắt Sunoo đỏ ửng, nhòe đi bởi lớp nước phủ trên mắt mình, đôi mắt ấy lấp lánh dưới trời đêm đông, và Jungwon thì không ngần ngại gửi một nụ hôn lên hàng mi xinh đẹp của anh bé.

Có lẽ đêm nay không lạnh như Sunoo nghĩ, bởi cái ấm từ đôi tay của người trước mặt đang vòng qua eo anh và thân nhiệt từ em người yêu đã bọc lấy Sunoo, dịu dàng và nồng ấm. Anh vòng hai tay sang cổ Jungwon, ôm lấy cậu.

Và cuối cùng là họ tìm đến đôi môi của nhau, cái chạm nhẹ nhàng lại đầy âu yếm. Tuyết lại rơi, và một tình yêu đã nở rộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro