Rowdy
Một cô gái thấp bé với mái
tóc buộc cao ngân nga một
mình khi cô bước xuống
con đường mòn cuối cùng
sẽ dẫn cô ra khỏi trường
trung học cơ sở của mình.
Hôm nay thật mệt mỏi, ba
bài kiểm tra! Cô gái tự
cười khi nhớ lại cách một
số bạn trong lớp cô đã
phản ứng khi các bài kiểm
tra được đưa đến. Khối
lượng công việc sẽ chỉ tăng
lên vào thời điểm này.
Nhưng, hôm nay quá đẹp
để bị vấy bẩn bởi sự khốn
khổ của một bài kiểm tra.
Vì vậy, cô gái lại ngân nga
khi cô tiếp tục bước xuống
con đường mòn.
Tuy nhiên, vài phút sau, cô
đã bị sốc vì tiếng kêu la
phá hỏng bầu không khí
yên bình. Cô giật mình khi
quay đầu về hướng có
tiếng động. Sự quan tâm
của côi trồi dậy khi cô
muốn di chuyển theo
hướng đó, cô đã nghe nói
về một số chàng trai lăng
nhăng sau giờ học nhưng
cô chưa bao giờ thực sự
nhìn thấy bất kỳ bằng
chứng nào. Đó là tất cả
những gì các bạn nữ cùng
lớp của cô có thể chịu
đựng được trong những
ngày này..... Tất cả ngoại
trừ bạn học Hina của cô.
Một nụ cười trìu mến
thoáng qua trên khuôn
mặt cô khi cô dừng lại sau
một bụi cây nhìn ra một
giảng đường. Hina là một
người rất tốt, luôn quan
tâm đến người khác và nói
chung là một người bạn
thực sự tốt. Cô gái nhắm
mắt lại và thở ra, thật tốt
khi có một người mà cô có
thể nói chuyện mà không
quá ám ảnh với những
chàng trai trong trường.
Nói về các chàng trai...
Cô gái nheo mắt khi nhìn
xuống đám đông, trong đó
có bốn người có vẻ nổi bật
hơn những người còn lại.
Có một anh chàng lực
lưỡng, một anh chàng cao,
một anh chàng thấp và
một anh nằm trên mặt đất.
Ánh mắt của Y/n dừng lại
ở một trong những anh
chàng tóc vàng, đó có phải
là bạn trai của Hina
không? Một tiếng thở hồn
hển thoát ra khỏi miệng cô
khi cô nhìn xuống họ,
Hina đã đề cập rằng bạn
trai cô ấy chơi với một số
người khó chịu nhưng... cô
ấy không bao giờ nghĩ
rằng anh ấy sẽ ở trong một
trong những băng đảng
chiến đấu. Anh ấy có vẻ
rất tốt bụng khi Hinata nói
về anh ấy. Anh ấy thậm chí
còn xin lỗi khi tình cờ gặp
cô ấy ở khu chung cư! Đôi
mắt cô nhăn lại vì lo lắng
khi cô rút điện thoại ra và
bắt đầu nhắn tin cho Hina,
có lẽ cô có thể giúp anh
ấy... Dù sao thì Hina cũng
rất tốt bụng. Rõ ràng là
Hina quan tâm đến anh ấy
nên có lẽ cô ấy có thể đưa
anh ấy ra khỏi nhóm con
trai lớn tuổi này. Tuy
nhiên, vẫn còn một cảm
giác nghi ngờ trong tâm trí
cô, một số chàng trai
không thể lý luận được. Cô
hoàn thành tin nhắn của
mình và gửi nó đi trước
khi nhét điện thoại vào túi
cặp sách. Với một cái nhìn
cuối cùng, cô đứng dậy để
rời đi chỉ để mắt cô kết nối
với một trong những
chàng trai tóc vàng khác,
anh chàng cao.
Hơi thở của cô dồn dập khi
cô quay lại và chạy ngược
về hướng cô đã đi, nếu cô
bị vướng vào những người
như họ khi không có ai
xung quanh... cô lắc đầu.
Tất cản những gì cô phải
làm là quên chuyện này
đã từng xảy ra và sau đó
cô sẽ không phải lo lắng về
nó nữa.
Với suy nghĩ đó, cô bắt đầu
ngâm nga một mình, đi
đoạn đường dài trở về căn
hộ của mình. Trên đường
đi, điện thoại của cô reo
lên, Hina hẳn đã nhận
được tin nhắn. Cô lôi điện
thoại ra một cách ngẫu
nhiên, liếc nhìn thời gian
khi mở nó ra. Không phải
Hina là người nhắn tin cho
cô mà là bố cô. Cô bĩu môi
khi ông tiếp tục liệt kê một
loạt các thành phần, có vẻ
như ông đã làm cháy một
bữa tối khác. Cô rên rỉ tắt
điện thoại và tìm cửa hàng
tiện lợi gần nhất, cô có thể
mua hầu hết những thứ
cần thiết ở đó nhưng một
ngày nào đó hai người sẽ
phải ra ngoài để mua
những nguyên liệu đắt
tiền hơn. Rốt cuộc thì cô
cũng không có nhiều tiền,
tiền tiêu vặt của cô cũng
chỉ đủ dùng đến thế thôi. .
Có lẽ cô cũng sẽ mua cho
mình thứ gì đó ngon để
uống! Tất nhiên là như
một phần thưởng cho việc
cô đã đi ra ngoài để mua
thêm đồ tạp hóa. Có vẻ
như có một cửa hàng khá
yên tĩnh ở bên kia đường
nên cô nhanh chóng đi
đến đó.
Với bước chân đầy
phấn chấn, cô đi lang
thang trên các lối đi và lấy
những gì cô cần trước khi
nhìn qua đồ uống. Không
có thứ gì đặc biệt khiến cô
hứng thúc nên cô quyết
định đi đến lối đi đồ ngọt.
Kẹo đóng gói, trái cây chín
và đồ nướng vẫn còn ẩm,
đôi mắt cô lấp lánh trước
những khả năng..
"Bạn có thể di chuyển
không?" Cô quay đầu sang
một bên, sẵn sàng xin lỗi
vì đã mất nhiều thời gian
nhưng vậy, chỉ để rồi mặt
cô mất đi màu sắc. Trước
mặt cô, cũng đang nhìn
vào hàng loạt hàng hóa là
hai trong số bốn chàng trai
từ trước. Trong cặp đôi đó
có cả chàng trai mà cô đã
giao tiếp bằng mắt. Cô cười
và vẫy tay trước khi cầm
lấy một trong những gói
hàng, mà không thực sự
nhìn xem đó là gì, trước
khi chất nó lên trên những
món hàng tạp hóa khác
của cô. Hôm cô xui xẻo
đến vậy sao? Cô thả lỏng
vai khi đi đến quầy thu
ngân.
"Tổng cộng là 14,56." Cô
thoát khỏi suy nghĩ và đặt
số tiền cần trả lại lên quầy
trước mặt khi nhân viên
thu ngân đưa cho cô một
túi giấy. Với nụ cười
thường lệ, cô cầm lấy nó
và đi ra khỏi cửa hàng.
"Quay lại đúng hướng và
về nhà để bố không phải
lo lắng", chạy qua tâm trí
cô như một câu thần chú,
ngày này có thể dễ dàng bị
bỏ qua như một sự may
mắn.. Có lẽ nếu cô cảm
thấy muốn nói chuyện, cô
có thể nói với những cô gái
khác ở trường về việc gặp
gỡ hoặc bất cứ điều gì.
Nhưng, cô không phải là
kiểu người như vậy và
không đời nào Hina quan
tâm đến điều gì đó như
vậy. Cô xì hơi, không chỉ bị
bỏ lại với những suy nghĩ
của mình mà giờ cô còn
phải đi bộ một chặng
đường dài về nhà. Trong
một tích tắc, cô nhắm mắt
lại và để âm thanh của
thành phố lướt qua cô
nhưng khi cô làm vậy, cô
cảm thấy gánh nặng trên
cánh tay mình nhẹ đi. Cô
bối rối nhìn xuống với một
tiếng 'hả' giật mình.
Như thể đó là điều bình
thường nhất trên thế giới,
cô đang đi cùng hai người
khác, một trong số họ cầm
túi của cô trên tay. Cô chớp
mắt khi vẫn tiếp tục bước
về phía trước trước khi cô
dường như dừng lại trong
chuyển động của mình,
là... điều này đang xảy ra
hay cô đang bị ảo giác? Cô
nhìn xuống cánh tay của
mình, không có túi ở đó...
vậy thì. "Ừm... ai...?" Cô
thắc mắch khi nhìn lên hai
cậu bé, một lần nữa họ là
những người trong băng
nhóm đánh nhau. Bây giờ
khi cô buộc phải chú ý đến
họ, cô nhận thấy một vài
điều. Cậu bé cao hơn, với
chiếc túi của mình, có một
bím tóc dài trên tóc dường
như được thắt khá chặt.
Không chỉ vậy, đầu cậu bé
còn được che một nửa bởi
hình xăm rồng, một hình
xăm phủ từ thái dương
đến cổ. Cậu bé còn lại là
cậu bé thấp bé với chiếc áo
khoác dài được vắt qua vai
một cách gần như cẩu thả,
cô nhìn vào tấm vải một
cách lo lăng. Nó giữ được
bao lâu?
"Ờ, đừng lo lằng về điều
đó.. Dù sao thì trông nó
cũng nặng, chúng tôi có
thể mang nó về nhà cho cô
nếu cô muốn." Cô ngớ
người... cái gì cơ? Tại sao
hai người này lại quan
tâm đến túi của cô? Họ
chạm mắt nhau một lần,
một trong số họ thậm chí
còn không nhìn cô ấy và
thế mà họ lại ở đây! "Tôi
không... Ý tôi là, cảm ơn
nhưng không cảm ơn? Tôi
không biết anh..." Cô lắp
bắp nói hết câu khi cố
gắng tìma ra lý do tại sao
họ lại làm phiền cô. Ý cô
là, cô đã nhìn thấy họ ở
băng đảng đánh nhau
nhưng lúc đó cô quan tâm
đến điện thoại của
mình hơn.
Họ nghĩ rằng cô đang báo
động cho chính quyền hay
gì đó sao? Họ nghĩ rằng cô
đang tố cáo họ sao? Mắt cô
mở to một chút trước khi
cô nheo mắt lại và khoanh
tay trước ngực.
"Anh có cần gì không và tôi
có thể lấy lại túi của mình
không?" Môi cô mím lại
khi cô nhìn chằm chằm
vào hai người họ trước khi
rời mắt, họ trông thực sự
đáng sợ và rõ ràng là họ
lớn tuổi hơn cô. Đôi mắt
dữ dội như vậy... thật điên
rồ! Những người này có
bằng tuổi cô hay lớn hơn
không, họ phải học trung
học nếu họ biết tìm băng
nhóm đánh nhau đó ở
đâu đúng không? Hai
người dường như nhìn
nhau trước khi họ đi và
nói hai điều khác nhau.
Người cao hơn liếc nhìn
người thấp hơn trước khi
anh ta quay lại chú ý đến
cô.
"Không, chúng tôi không
cần gì cả. Xin lỗi vì đã làm
phiền cô, chúng tôi sẽ đi
ngay bây giờ." Người cao
hơn tặng cô một nụ cười
trước khi đưa túi cho cô và
kéo người thấp hơn đi. Cô
nhìn hai người họ rời đi
với vẻ mặt bối rối... con
trai dạo này kỳ lạ thật.
-----------------------------------------
Fun Facts!
- Draken ban đầu lo lắng về
cô gái cầm điện thoại và
định hỏi cô ấy đã làm gì khi
nhìn thấy võ đài chiến đấu
nhưng đã quyết định không
hỏi khi anh thực sự nói
chuyện với cô ấy
- Dorayaki là thứ mà cô gái
nhặt được ở cửa hàng khi
cô ấy vô tình lấy một chiếc
bánh ngọt
- Hinata quá bận trông
chừng Naoto nên không
nhìn thấy tin nhắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro