Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6

Yurina nói với Raynard đừng lo lắng, nhưng sự thật là, có một ngọn núi khổng lồ khác phải vượt qua.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt của căn phòng của hầu tước Carthia trước khi quay lại nhìn Raynard đang đứng cạnh mình.

"Ray."

Yurina kéo tay cậu.  Raynard đang nhìn chằm chằm vào những người hầu đi qua, nở một nụ cười ngượng nghịu.  Yurina tiếp tục làm điều này nhiều lần nhắc nhở cậu ấy rằng cậu không nên quá cảnh giác với những người trong biệt thự.

Không lâu sau, một cô hầu gái cúi đầu chào cả hai và Raynard đột nhiên nấp sau Yurina khi cậu nhìn trộm cô hầu gái.

"Có phải họ chỉ đến và chào đón tôi không?"

Người giúp đỡ của một đứa trẻ có năng khiếu, hoặc người chăm sóc một em bé sợ hãi.

Bằng cách nào đó, cô cảm thấy mình giống như người đến sau hơn.  Sau đó cô ấy nuốt một tiếng thở dài.

"Cha tôi đã chính thức bảo trợ cho cậu.  Việc những người hầu đối xử với cậu như một cậu chủ trẻ là điều đương nhiên.  Ngay cả khi cậu là thường dân, họ không còn có thể coi cậu là một vì cậu đang được bảo trợ bởi một quý tộc.  Hơn nữa, cậu sẽ học pháp thuật. "

"Pháp thuật liên quan gì đến nó?"

"Một khi một pháp sư tốt nghiệp từ học viện, họ ngay lập tức được phong tước hiệp sĩ bất kể khả năng của họ như thế nào.  Ngoài ra, Dave cũng thừa nhận cậu, vì vậy việc họ đối xử tốt với cậu là điều đương nhiên. "

"Oh."

Tuy nhiên, nó không thay đổi sự thật rằng Raynard không thích nó.  Vì vậy, cậu ta đi trên hành lang tạo cho những người xung quanh một cái nhìn cau có.  Yurina vỗ về bàn tay đang nắm chặt của cậu trên cánh tay cô.

"Cậu không cần phải lườm họ như vậy.  Họ là những người hầu mà mẹ tôi thuê.  Không ai ở đây dám coi thường cậu và đối xử với cậu như cách mọi người vẫn làm ".

"......."

"Vì vậy, đừng cau có và hãy nở một nụ cười với họ.  Ít nhất, đừng trông như vậy khi cậu gặp mẹ tôi. "

Sau khi nghe cô cằn nhằn anh về điều đó rất nhiều lần, Raynard bĩu môi.

"Bà ấy có phải là một người đáng sợ không?  Sao cô cứ bảo tôi cười?  Ngài không nói với tôi rằng chúng ta phải gặp gỡ cả những người khác. "

"Bà ấy không đáng sợ.  Bà ấy là một người ngọt ngào. "

"Vậy thì không có vấn đề gì, phải không?"

Yurina cười nhẹ trả lời.

Theo một cách nào đó, cô ấy thật đáng sợ.

Sau khi sống ở đây 6 tháng, Yurina biết rất rõ rằng Hầu tước phu nhân Carthia là một người ấm áp và dịu dàng.

Bà ấy trông giống như một bông hoa diên vĩ.  Đó là điều Yurina luôn nghĩ khi lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy.

Bạn sẽ luôn thấy bà ấy mỉm cười ấm áp.  Không chỉ đối với gia đình mình, mà bà ấy còn tốt bụng và dịu dàng đối với những người hầu của dinh thự và ngay cả với người ngoài.

Yurina không thể tìm thấy bất kỳ phong thái quyền quý nào mà bạn thường thấy ở những quý tộc cấp cao.

Tuy nhiên, trái ngược với tính cách thường ngày của mình, bà ấy có một tính cách nghiêm khắc, nơi Yurina và thậm chí cả những người anh em của cô ở trong học viện đều được dạy kỹ lưỡng về phép giao tiếp.

Nếu đứa con nào của bà tỏ ra ngang ngược, bà sẽ mắng chúng không thương tiếc.  Nữ hầu tước Carthia khác với Hầu tước Carthia - người chỉ đi theo dòng chảy.

Đây chính là điều khiến Yurina lo lắng.

Bà ấy có cho phép tôi nhận Ray không?

Yurina nói với Hầu tước Carthia rằng mình muốn đối xử với Raynard như một người bạn cùng tuổi hơn là một người bảo trợ.  Nhưng không giống như những khách quen khác, Raynard được phép ở trong dinh thự Carthia.

Hầu tước Carthia không chống lại việc Raynard ở cùng Yurina, không giống như việc miễn cưỡng tài trợ cho cậu ta khi họ không biết liệu cậu có tài năng hay không.

Tuy nhiên, theo quan điểm của mẹ cô, Hầu tước phu nhân Carthia, bà sẽ không hài lòng khi biết rằng con gái mình có quan hệ mật thiết với một cậu bé cùng tuổi và một người bình thường tại thời điểm đó.

Nếu mẹ cô quyết định để cậu ta ở lại nơi khác, bà sẽ phá hỏng kế hoạch của Yurina cố gắng giành lấy sự ưu ái của Raynard.

Nhận thấy tình huống khó xử đó, Yurina vò đầu bứt tai và vắt óc tìm lời để thuyết phục Hầu tước phu nhân nếu bà ấy phản đối.

Tôi có phải hành động như một đứa trẻ một lần nữa không?

Cô lắc đầu khi hình dung ra một cảnh tượng khủng khiếp như vậy.  Ngay sau đó, một cô hầu gái bước ra khỏi phòng của Hầu tước phu nhân và cúi chào.

"Tiểu thư, phu nhân đang đợi người bên trong."

"Đi thôi, Ray."

Khi Yurina chỉnh sửa quần áo của Raynard trước khi bước vào.

Raynard ngay lập tức nhìn thấy Hầu tước phu nhân đang ngồi đối diện trong phòng và dừng lại một chút.  Sau đó cậu ấy đi vào với một nụ cười ngượng nghịu.

"Yurina"

Khi cả hai bước lại gần, Hầu tước phu nhân rạng rỡ khi mở rộng vòng tay với cô.  Bà nhẹ nhàng ôm Yurina đang cứng đơ như tượng.

"Mẹ."

"Ồ, con cảm thấy thế nào?  Con có đau ở đâu không?  Con nên ở trong phòng của mình.  Rốt cuộc, con phải mệt mỏi sau chuyến hành trình về nhà.  Ai biết được con có thể sẽ lại bị sốt ".

"Con muốn gặp Mẹ."

Trước cảnh tượng bối rối nhưng đầy tình cảm trước mắt, Raynard ho.

"Con luôn muốn mẹ đến thăm con trong căn phòng của mình.  Con muốn đến gặp người ngay khi con quay lại nhưng con không thể vì nó hơi bụi ".

Sự thật là, cô muốn nói rằng cô không yếu như vậy.  Thay vào đó, cô nở một nụ cười và là cười trừ.

"Yurina" quá yếu.

Sáu tháng trước, "Yurina Carthia" bị sốt nặng.

Sau nhiều ngày mất ngủ trong khi chăm con gái, Hầu tước phu nhân vẫn không yên tâm ngay cả khi Yurina ra khỏi giường.

Bà thậm chí còn không biết rằng người con gái mà bà hết mực yêu thương đã chết.

Yurina cảm thấy hơi khó chịu nên cô cố gắng từ từ thoát ra khỏi vòng tay của Hầu tước phu nhân.

Chỉ sau đó Hầu tước phu nhân mới chú ý đến cậu bé đang đứng phía sau Yurina.

"Ồ đúng rồi, ta đã nghe câu chuyện từ cha của con.  Con mang theo một đứa trẻ và muốn bảo lãnh nó? "

"Đúng.  Tên cậu ấy là Raynard.  Ray, đến đây và chào Mẹ "

Yurina lo lắng rằng cậu ấy có thể tạo ra một phản ứng thô lỗ khác, nhưng may mắn thay, không giống như lần cậu ấy gặp Dave, cậu ấy sẵn sàng cúi đầu theo chỉ dẫn của Yurina.

"Xin chào."

Những lời nói của cậu ấy không mang tính quý tộc chút nào.

Yurina đảo mắt thất vọng và thở dài trong lòng trước cảnh tượng trước mắt.

Hầu tước phu nhân tiếp tục mỉm cười trong khi bà xem xét kỹ lưỡng Raynard từ đầu đến chân.

Yurina nhìn thấy Raynard sắp sửa tái mặt nên trừng mắt nhìn cậu.  Raynard mím môi rồi lại cười nhẹ lần này.

"Vậy, cậu có thích biệt thự này không?"

Hầu tước phu nhân nhẹ nhàng hỏi sau một khoảng lặng ngắn.  Raynard cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình.  Tuy nhiên, cậu ta đã bị phản bội bởi đôi mắt chói lóa tràn đầy niềm vui sướng của mình.

"...... Ừ?"

"Ồ, vậy là cậu thích biệt thự?  Lâu lắm rồi ta mới có một vị khách trẻ tuổi như vậy nên ta hơi lo ngại ".

"Dạ?  ...... "

Raynard đang lầm bầm, cố gắng tìm những từ thích hợp để nói.  Sau đó, cậu ấy thẳng lưng và ngẩng cao đầu khi trả lời,

"Thật tuyệt vời.  Nó thực sự tuyệt vời."

"Chà, ta thực sự vui mừng khi biết điều đó.  Ta đã bảo họ chuẩn bị phòng cho cậu, tuy nhiên, quá đột ngột nên nó vẫn chưa sẵn sàng.  Căn phòng vẫn còn trống, cậu biết đấy.  Sẽ sớm có những món đồ nội thất và cậu có thể trang trí nó theo cách mình thích, vì vậy ta hy vọng cậu có thể kiên nhẫn chờ đợi ".

"Tôi vẫn....  Tốt."

"Ổn rồi.  Nó từng là phòng dành cho khách nên có thể hơi bất tiện vì nó thực sự rất đơn sơ. "

Bà ấy nói với một tiếng "Ồ" nhẹ nhàng.  Và thốt ra một chút cảm thán.

"Ồ, ta đang định tạo một sảnh khách nhỏ gần thư phòng của cậu.  Ta hơi lo lắng rằng nó có thể hơi quá nhỏ nhưng ta nghĩ sẽ tốt hơn để làm cho nó ấm cúng hơn là có một nơi lớn để học tập và vui chơi.  Làm thế nào về điều đó?  Cái đó được không?"

Raynard phát ra âm thanh "Geh" khi mắt cậu tròn hơn.

"Người không thực sự phải làm điều đó."

"Cậu không phải lo lắng về bất cứ điều gì.  Ta sẽ cố gắng hết sức để cung cấp cho cậu bất cứ thứ gì cậu cần.  Dave sẽ dạy cậu điều quan trọng nhất, đó là phép thuật và ta sẽ gọi một gia sư sẽ dạy cậu phần còn lại của các bài học. "

"Cảm ơn người."

Yurina hoang mang đến nỗi cô ấy thậm chí không thể nói một hoặc hai từ trong cuộc trò chuyện của họ.

Thật là sốc khi bà Hầu tước phu nhân không đuổi Raynard ra khỏi dinh thự và thay vào đó đưa ra những đặc ân như thế này vì sự yêu mến.  Cô tự hỏi liệu cậu có còn lắng nghe bất cứ lời nào của cô không.

Bà ấy có khoan dung hơn tôi nghĩ không?

Có lẽ lý do tại sao Raynard luôn đề phòng mọi người là vì những người cậu gặp chỉ có thái độ thù địch với cậu.

Nhưng có vẻ như họ không đủ ác để cậu ta dựng nên bức tường chống lại sự đối xử nồng nhiệt này.

Cậu ấy mới chỉ 12 tuổi.

Cô chỉ nghĩ rằng cậu ta có thể đã chết đói với tình cảm của con người.

"Có vẻ như quần áo của cậu quá lớn."

Đột nhiên đôi mắt của Hầu tước phu nhân hướng về phía ống tay áo của Raynard.  Bộ quần áo lớn đến nỗi tay áo liên tục che đi những ngón tay của cậu và cuộn chúng lại một lần dường như vẫn chưa đủ.

Tai của Raynard đỏ bừng.  Cậu bối rối và giấu tay sau lưng.

"Việc tìm cho cậu những bộ quần áo phù hợp nên được thực hiện ngay.  Ta sẽ gọi cho bà Lauren để đến ngay vào ngày mai. "

"Không sao.  Tôi thích những bộ quần áo này ".

"Ngay cả khi cậu thích nó, sẽ thoải mái hơn nếu cậu mặc quần áo có kích cỡ phù hợp với mình."

"Đúng vậy, Ray.  Tôi cũng định mua cho cậu những bộ trang phục mới ".

Raynard nhượng bộ và miễn cưỡng gật đầu với Yurina.

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Hầu tước phu nhân dẫn hai đứa trẻ đến ghế sô pha.  Ngay khi cả ba người ngồi xuống, cô hầu gái đã mang những món ngon như đồ ăn nhẹ, sữa và trà mà bọn trẻ sẽ yêu thích và đặt xuống bàn.

Raynard đã rất ngạc nhiên khi nhìn vào bàn ăn đầy món tráng miệng ngọt ngào và chảy nước miếng khi nhìn thấy.  Sau đó, cậu cầm chiếc bánh quy bơ lên ​​và cắn một miếng.

Sau đó, Yurina nhận thấy Hầu tước phu nhân đang quan sát mình sau đó phủi sạch bột và vụn bánh ở bên miệng.

"Tôi xin lỗi."

Hầu tước lắc đầu cười ấm áp.

"Cậu không cần phải xin lỗi.  Cậu có thể học các quy tắc của phép xã giao dần dần.  Hiện tại, đừng quá dè dặt.  Cậu cứ tự giúp mình đi. "

Cô không mong đợi được nghe những lời đó trực tiếp từ bà ấy.  Yurina một lần nữa vô cùng ngạc nhiên nhưng không phải bà ấy không thể hiện điều đó trên khuôn mặt của mình.

Sau khi ăn no nê với những món tráng miệng ngon lành như vậy, Raynard được một người giúp việc đưa về phòng.  Yurina bị bỏ lại phía sau, hỏi Hầu tước phu nhân,

"Mẹ, thực sự ổn chứ?"

Cô đã nhận được kết quả mà mình muốn nên cô có thể bỏ qua nó mà không cần hỏi.  Tuy nhiên, có điều gì đó dai dẳng trong tâm trí Yurina

Hầu tước phu nhân nghiêng đầu tự hỏi ý mình.

"Ta nghĩ các món tráng miệng khá ngon."

"Không phải vậy... ý con là Ray.  Cậu ấy thật sự có thể ở đây biệt thự sao? "

"Có vẻ như con không chắc chắn lắm.  Con là người muốn cậu bé ấy ở trong biệt thự này. "

"Tuy nhiên..."

Yurina nắm chặt lấy gấu váy của mình và không thể nói được nữa.

Cô có thể tự tin đứng sừng sững trước Hầu tước Carthia mà không có chút nghi ngờ nào.

Cô biết rằng Hầu tước không có lựa chọn nào khác ngoài việc tài trợ cho Raynard vì cậu ta thực sự có năng khiếu, đó là lý do tại sao cô có thể đối đầu với ông ấy.

Nhưng cô không phải đối mặt với Hầu tước.  Lạ thay, trước mặt mẹ, cô trở nên căng thẳng và bắt đầu thu mình lại như một đứa trẻ 10 tuổi thực sự.

"Sao con cứng đơ như một đứa trẻ vừa làm sai vậy?  Con tưởng ta sẽ mắng con à? "

Hầu tước phu nhân nghiêng người về phía trước và nhìn thẳng vào mắt cô khi bà ấy ôm lấy má mình.

Cô mỉm cười dịu dàng với ánh mắt trìu mến.

"Con không cần phải lo lắng.  Con có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.  Chỉ cần không bị ốm như trước và luôn khỏe mạnh.  Đó là tất cả những gì con phải làm. "

Hầu tước phu nhân hôn nhẹ lên trán Yurina.  Yurina nắm chặt chiếc váy của mình hơn một chút.

Vâng, đây là cảm giác tội lỗi.

Hầu tước phu nhân đối xử với cô càng ấm áp thì cảm giác tội lỗi càng đè nặng lên trái tim cô.

Đó có lẽ là lý do tại sao ngay cả khi cô ấy có thể giữ bình tĩnh trước Hầu tước, cô ấy lại không thể như vậy trước Hầu tước phu nhân.

Cảm giác tội lỗi rằng cô ấy không phải là người con gái thực sự của mình mà bà ấy đã rất yêu thương.

Cùng lúc đó, cô có thể nhìn thấy bà ấy đang mỉm cười đáp lại mình.  Cô có thể thấy khuôn mặt mẹ ruột của mình chồng lên nhau — một khuôn mặt mà cô sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy nữa.

"Con hiểu, mẹ."

Yurina gượng cười.

Yurina có thể đã nở một nụ cười với Hầu tước phu nhân, nhưng thay vào đó, có vẻ như cô sắp khóc.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro