1. giấc mơ kì lạ
Thiên đường - một vương quốc vĩnh hằng được dệt nên từ ánh sáng.
Ánh sáng tràn ngập khắp mọi ngõ ngách, không để bất kỳ một bóng tối nào len lỏi. Những thiên thần sống ở đây hòa mình trong sự thanh bình tuyệt đối, không sợ hãi, không có gánh nặng của nỗi buồn.
Mọi thứ ở đây tựa như bức tranh hoàn mỹ, nơi mọi chi tiết đều tỏa ra một vẻ đẹp siêu thực: những cung điện pha lê sáng lấp lánh như những vì sao, những dòng sông ánh sáng chảy dịu dàng qua các thung lũng ngập sắc hoa linh hồn, và bầu không khí trong lành phảng phất hương thơm thoảng nhẹ của sự thuần khiết.
Tất cả nơi đây đều quá hoàn hảo, quá yên bình đến mức không một thiên thần nào từng phải nghĩ về khổ đau hay hiểm nguy. Họ sống cuộc đời an nhiên, đắm mình trong ánh sáng vĩnh cửu, tin rằng những điều xấu xa không bao giờ có thể chạm tới thế giới này.
Thế nhưng, giữa ánh sáng rực rỡ ấy, Seraphine - một thiên thần trẻ với đôi cánh trắng muốt và dáng vẻ mong manh - lại luôn cảm nhận được một sự bất an mơ hồ trong lòng.
Từ nhỏ Seraphine đã sở hữu một năng lực kỳ lạ: nàng có thể nhìn thấy những mảnh ký ức bị lãng quên. Nhưng mỗi khi nàng hé lộ chúng, các thiên thần lớn tuổi chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng bảo rằng:
"Những ký ức ấy không quan trọng. Nơi này không có quá khứ, không có bóng tối."
---
Dưới bầu trời xanh thẳm, những tầng mây trắng trôi chầm chậm, ánh sáng xuyên qua chúng tạo nên một dải hào quang dịu dàng bao phủ cả vương quốc.
Seraphine dành phần lớn thời gian của mình bên một khu vườn nhỏ nằm ở rìa thiên đường. Nơi đây không giống những khu vườn lộng lẫy khác, không rực rỡ sắc hoa hay được trang trí lộng lẫy. Đây là một thánh địa trầm mặc, nơi những bông hoa linh hồn trong suốt nở rộ, tượng trưng cho niềm hy vọng và đức tin của loài người.
Nhiệm vụ của nàng là chăm sóc những bông hoa này. So với những thiên thần lớn tuổi, người đảm nhận trọng trách cao cả như bảo vệ vũ trụ hay chiến đấu với các thế lực hắc ám, công việc của Seraphine có phần khiêm nhường. Nhưng với nàng, khu vườn ấy là cả thế giới. Những buổi sáng sớm, nàng nhẹ nhàng chạm vào từng cánh hoa mỏng manh, chăm chút từng nhành cây với sự tận tụy và yêu thương như đang nâng niu chính trái tim mình.
Dẫu vậy, trong những khoảnh khắc yên bình ấy, một cảm giác kỳ lạ đôi lúc lại len lỏi vào tâm trí nàng. Đó là nỗi âu lo không tên, như thể có điều gì đó không đúng. Những giấc mơ kỳ lạ không ngừng ám ảnh nàng mỗi khi đêm về.
Nàng luôn choàng tỉnh giữa đêm, trái tim đập loạn nhịp, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Nhưng giấc mơ ấy vẫn không buông tha.
Mỗi khi nhắm mắt, nàng như bị kéo vào một thế giới hoàn toàn đối lập với thiên đường - một không gian lạnh lẽo và tối tăm, nơi bóng đêm ngự trị.
Trong giấc mơ ấy, nàng luôn nhìn thấy một người đàn ông đứng trong bóng tối, khuôn mặt hắn mờ mịt, nhưng đôi mắt ấy lại rực sáng như hai ngọn lửa điên cuồng, ánh lên sự thèm khát mãnh liệt và một niềm cuồng vọng khiến nàng phải rùng mình mỗi lần đối diện. Cảm giác của nàng lúc ấy như bị mắc kẹt trong cái nhìn ấy, không thể rút lui, như thể đôi mắt đó đã xâm nhập vào linh hồn nàng.
Cảm tưởng như một thứ gì đó đang đợi chờ nàng ở một nơi rất xa. Nàng không thể giải thích được cảm giác đó, nhưng nó cứ như một bóng ma, luôn bám theo nàng, và đôi khi khiến nàng giật mình tỉnh giấc giữa đêm, mặt đầy mồ hôi, cảm thấy ngột ngạt, khó thở. Từ sâu thẳm trong tâm hồn, một cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi luôn hiện hữu, khó có thể khiến nàng gạt bỏ đi.
Một đêm nọ, giấc mơ ấy trở nên sống động và chân thực đến mức Seraphine cảm nhận được từng cơn lạnh buốt, từng cơn hoảng loạn như thể nàng thật sự đang ở trong đó, không thể tỉnh dậy.
Nàng nhắm mắt, nhưng giấc ngủ chẳng hề đến. Căn phòng dường như trở nên lạnh lẽo hơn. Một cơn gió không biết từ đâu thổi qua, khiến làn da nàng rùng mình.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác mình đang rơi vào một không gian khác. Không còn ánh sáng bao bọc, không còn những âm thanh trong trẻo. Thay vào đó là bóng tối lạnh lẽo, quấn quanh như một tấm màn không cách nào xé toạc.
Trong căn phòng lạnh lẽo ấy, nàng nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, yếu ớt. Đôi cánh trắng muốt là biểu tượng của sự tự do của thiên thần giờ đây lại bị bẻ gãy, những sợi lông vũ lấm lem máu tươi rơi xuống như những giọt nước mắt lạnh lẽo. Xung quanh nàng ta là một xích sắt lạnh lẽo, siết chặt quanh cổ chân nàng, như muốn giam cầm nàng mãi mãi trong căn phòng u ám này.
Thiếu nữ ấy ngồi thu mình trong góc tối, tấm thân nhỏ bé run lên bần bật, rồi bị giam trong vòng tay của một người đàn ông. Hắn ôm chặt nàng ta trong lồng ngực, đôi tay to lớn như gọng kìm không cho phép nàng vùng vẫy. Đôi mắt hắn đỏ rực, cháy bỏng, đầy cuồng vọng, và trong nụ cười mỉm của hắn ẩn chứa một sự quái gở không thể diễn tả.
Seraphine không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó. Khi nàng thiếu nữ ấy quay lại, nàng gần như chết lặng
Đó chính là...nàng!!!?
Chúng vô hồn, trống rỗng, như thể linh hồn đã bị hút ra khỏi cơ thể. Một cảm giác nghẹn thở dâng lên trong ngực nàng, như thể không khí trong phòng đã bị hút sạch
"Tại sao... tại sao đó lại là mình?" Seraphine tự hỏi, cảm giác sợ hãi từ từ dâng lên trong lòng vô thức siết chặt tay khiến móng đâm vào da thịt nhưng đó không phải là điều nàng cần quan tâm nhất bấy giờ
Bỗng giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, không lớn nhưng như xé toạc sự yên lặng, vọng lại trong từng ngóc ngách của căn phòng. Mỗi từ như một lời nguyền, xuyên thẳng vào trái tim nàng:
"Ta đã nói rồi... ta yêu nàng đến điên cuồng. Đừng khiến ta phải làm thêm điều gì tồi tệ nữa."
Seraphine thấy thân mình trong giấc mơ khẽ nấc lên, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê cứ thế lăn trên gò má, rơi xuống như những giọt sương trên cánh hoa. Nàng - bản thân trong mơ - chỉ biết cúi đầu thút thít khóc, không dám phản kháng. Đôi vai gầy run rẩy trong vòng tay của hắn như một chú chim non bị thương, không còn đủ sức để vùng vẫy.
Nhìn cảnh tượng đó, Seraphine bên ngoài như muốn hét lên, muốn lao đến kéo bản thân mình ra khỏi hắn, nhưng cơ thể nàng cứng đờ, bất lực như chính người trong mơ kia.
"Không thể nào..." nàng cảm giác một cơn lạnh buốt lan tràn khắp cơ thể.
Hắn cúi xuống, gương mặt gần sát bên tai thiếu nữ. Những lời hắn thốt ra nhẹ nhàng, gần như dịu dàng, nhưng lại khiến không khí xung quanh đóng băng:
"Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, ta sẽ không làm nàng đau. Đừng khóc nữa, ta không thích nhìn nàng khóc."
Hắn dùng ngón tay thô ráp vuốt nhẹ gò má đẫm nước mắt của nàng. Thế nhưng ánh mắt thì lạnh như băng, tay còn lại giữ chặt vào nàng như muốn ghim nàng lại
Nàng ta chỉ biết khóc, không dám phản kháng, không dám làm gì ngoài việc ngoan ngoãn để hắn nắm giữ mình.
Hắn thấy thế, nụ cười trên môi hắn dần nở rộng, nhưng đó không phải là nụ cười của một người yêu thương. Đó là nụ cười của một con sói đã bắt được con mồi, một con mồi không còn phản kháng, không còn sức để vùng vẫy. Đôi mắt hắn sáng rực lên, như thể hắn đã chiến thắng hoàn toàn.
"Chết tiệt..." Seraphine thì thầm, đôi môi khô khốc của nàng không thể thốt lên thêm lời nào khác.
Từ góc nhìn của mình, nàng có thể thấy rất rõ sự bất lực trong đôi mắt vô hồn của bản thân trong mơ. Sự ngoan ngoãn ép buộc ấy chỉ càng làm hắn thêm hài lòng, và điều đó khiến nàng cảm thấy như chính mình đang bị bẻ gãy.
"Mình không thể nào... không thể nào chịu được điều này..." Nàng nghĩ, cảm giác hoảng loạn như những con sóng dâng lên nhấn chìm ý thức.
Hắn ôm sát thân thể yếu đuối của nàng trong giấc mơ, như thể hắn không bao giờ buông tay. Đôi mắt hắn rực cháy với một ngọn lửa đầy ám ảnh, như muốn khắc sâu hình bóng của nàng vào tâm trí hắn mãi mãi.
Giữa căn phòng ấy, tiếng xích sắt kéo lê trên nền đá lạnh vang lên từng hồi, rùng rợn. Mỗi âm thanh đều khiến nàng muốn gào lên, muốn xé toang giấc mơ khủng khiếp này, nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
"Sera...chỉ cần nàng ở bên cạnh ta. Dù yêu hay hận, ta đều chấp nhận"
Câu nói ấy như một lời phán quyết. Trước khi nàng kịp phản ứng, khung cảnh bỗng nhòa đi, tan biến thành bóng tối sâu thẳm.
---
Seraphine ngồi bật dậy trên giường, bàn tay nhỏ nhắn run rẩy đặt lên cổ chân, nơi cơn lạnh từ giấc mơ vẫn như đang len lỏi trong từng thớ da thịt. Nàng cố hít sâu để điều hòa hơi thở, nhưng nỗi sợ hãi vẫn trói chặt lấy nàng. Mồ hôi lạnh rịn qua làn da trắng muốt, nhỏ từng giọt xuống sàn, phản chiếu ánh sáng từ ô cửa sổ.
Ánh sáng...
Nó vẫn luôn là thứ bao phủ lấy thiên đường. Vậy mà lúc này, dù ánh sáng lan tỏa khắp không gian, nàng vẫn cảm thấy bóng tối như đang rình rập, dán mắt theo từng chuyển động nhỏ nhất của nàng.
"Đó là ai?" Giọng nàng khẽ vang lên, mỏng manh như tơ liễu bị gió lay động. Đôi mắt trong veo, thường ngày luôn phản chiếu vẻ an lành của thiên đường, giờ đây ánh lên sự bất an mơ hồ.
Nàng đứng dậy, đôi chân trần khẽ chạm vào sàn đá mát lạnh. Cảm giác này làm nàng rùng mình, như thể nàng vẫn còn ở trong căn phòng lạnh lẽo ấy.
"Không thể nào..." Nàng lắc đầu, tay nắm chặt lấy mép áo choàng trắng mỏng. Những hình ảnh từ giấc mơ ùa về như dòng nước cuốn, khiến nàng loạng choạng.
Bước ra khỏi căn phòng, ánh sáng của thiên đường ùa vào như muốn xua tan nỗi lo âu trong lòng nàng. Nhưng dù ánh sáng có rực rỡ đến đâu, Seraphine vẫn cảm thấy thiếu đi một điều gì đó... Một điều rất nhỏ, nhưng lại quan trọng đến mức khiến nàng không thể phớt lờ.
...
Nàng đi qua những hành lang dài dằng dặc lát pha lê, nơi từng thiên thần mỉm cười dịu dàng chào hỏi nàng. Nhưng thay vì cảm thấy ấm áp, nụ cười ấy giờ chỉ làm nàng thêm lạc lõng.
Khu vườn nhỏ nằm ở rìa thiên đường dần hiện ra trước mắt. Seraphine ngồi xuống, đôi bàn tay quen thuộc với việc chăm sóc lại chạm vào cánh hoa mịn màng. Nhưng hôm nay, cảm giác quen thuộc ấy không còn xoa dịu được nàng.
Nàng chăm chú nhìn một bông hoa nhỏ nhắn, ánh sáng trong suốt của nó tựa như viên pha lê tinh khiết. Nhưng khi ngón tay nàng chạm vào, một cơn gió lạnh thoảng qua, khiến bông hoa nhẹ rung rinh.
"Seraphine."
Giọng nói bất ngờ vang lên làm nàng giật mình quay lại. Trước mặt nàng là Daniel - một trong những thiên thần mà nàng cho là khá thân thiết với nàng
Nhưng sao đôi mắt anh ta lại nghiêm nghị hơn thường ngày..
"Cậu ổn chứ?"
"Tớ..." Seraphine ngập ngừng, đôi môi mấp máy như muốn nói nhưng không tìm được từ ngữ thích hợp.
Làm sao nàng có thể nói ra những điều kỳ quái ấy? Một thiên thần như nàng, được sống trong ánh sáng vĩnh hằng, làm sao lại có thể cảm thấy bóng tối đang bủa vây?
Daniel nhìn nàng thật lâu, khẽ nói. "Ánh sáng không thể tồn tại mà không có bóng tối, Seraphine. Nếu cậu cảm nhận được nó, có lẽ..."
Anh ta khựng lại, không nói hết câu. Nhưng sự do dự của Daniel khiến lòng nàng chùng xuống.
"Có lẽ gì?" Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng.
Daniel lắc đầu, ánh mắt anh loé lên sự ngập ngừng như đang che giấu điều gì
"Không có gì. Nhưng hãy cẩn thận, Seraphine. Đừng để những giấc mơ đó dẫn lối cậu đi lạc."
Anh ta rời đi, để lại nàng một mình giữa khu vườn. Lời nói của Daniel không những không khiến nàng an lòng mà lại như gieo vào tâm trí nàng một nỗi sợ mới.
Những cánh hoa linh hồn rung rinh theo gió, ánh sáng trong chúng vẫn rực rỡ. Nhưng giờ đây, Seraphine không thể nào gạt bỏ được cảm giác rằng...
trong vẻ đẹp ấy, bóng tối đang chực chờ nuốt chửng tất cả.
-end-
Vote ủng hộ bổn cung nàoo ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro