Chương 7: Chấp nhận
Thời gian trôi qua, như một dòng sông chảy xiết, cuốn cô vào một thế giới mà cô không thể thoát ra. Kakashi luôn ở bên, lúc nào cũng sẵn sàng để bảo vệ, để yêu thương, nhưng cũng để áp chế và kiểm soát từng cử động của cô. Mỗi ngày, cô càng trở nên nhỏ bé hơn trong sự giam cầm của anh.
Nhưng có một thứ không thể xóa nhòa, một cảm giác tội lỗi, một cái gì đó trong trái tim cô vẫn tồn tại, ngay cả khi cô cố gắng vùi lấp nó dưới nỗi đau và sự tuyệt vọng.
Mỗi đêm, khi ánh trăng chiếu qua khe hở nhỏ bị rạn nứt bên góc phòng, cô thấy đôi mắt anh dõi theo mình, không rời.
"Em không thể thoát khỏi anh đâu" Kakashi thì thầm trong bóng tối, giọng nói như một lời nguyền, nhưng không kém phần dịu dàng.
Cô không trả lời. Cô không còn gì để nói nữa.
Cô không biết mình đã đắm chìm trong sự yên lặng bao lâu. Từ ngày bị giam cầm trong căn phòng này, ngày và đêm đều chẳng còn rõ ràng. Mỗi khoảnh khắc trôi qua là một cái gai đâm vào lòng cô.
Nhưng Kakashi vẫn không buông tay.
Một ngày, khi cô đang ngồi bên khe hở, nhìn ra ngoài, lòng trĩu nặng vì sự vắng lặng của thế giới ngoài kia, Kakashi bước đến gần. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô.
"Anh không thể cho em sự tự do" Kakashi lên tiếng, đôi mắt bạc nhìn cô như thể có điều gì đó rất sâu thẳm trong đó.
"Nhưng em không phải là tù nhân"
Cô quay lại nhìn anh, lòng nặng trĩu.
"Vậy em là gì? Một món đồ chơi của anh sao?"
Kakashi cười nhẹ, nhưng nụ cười của anh không phải là sự vui mừng, mà là sự chua xót.
"Em là tất cả của anh"
"Anh yêu em" Anh nói tiếp, không vội vã, không áp lực, mà như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời.
"Anh yêu em đến mức không thể để em rời đi. Không thể để em nhìn ai khác ngoài anh"
Cô muốn phản kháng, muốn nói rằng không phải vậy, rằng cô không thuộc về anh, nhưng những từ ngữ ấy mắc kẹt lại trong cổ họng. Cô không còn sức để chiến đấu.
Cô không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro