Chương 4: Hy vọng vụt tắt
Cô không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu.
Sự im lặng nơi này như một thứ xiềng xích vô hình, siết chặt từng hơi thở của cô. Ngày qua ngày, Kakashi vẫn ở đó - lặng lẽ, dịu dàng, nhưng cũng đầy đáng sợ
Hắn không cần phải giam cầm cô bằng xích sắt
Chỉ cần một ánh mắt, một câu nói cũng đủ để cô hiểu rằng mình chẳng thể nào thoát ra
Nhưng hôm nay... cô có cơ hội
Cô đã chờ đợi giây phút này từ lâu. Kakashi rời khỏi phòng, lần đầu tiên sau nhiều ngày. Hắn không khóa cửa. Có lẽ hắn nghĩ rằng cô đã từ bỏ hy vọng
Nhưng hắn đã nhầm.
Bàn tay run rẩy đẩy cánh cửa ra. Hành lang dài, vắng lặng. Cô không biết mình đang ở đâu, nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ cần tìm được lối ra, chỉ cần...
Bước chân cô nhẹ nhàng, từng nhịp tim đập dồn dập
Cô thấy một cánh cửa khác. Cánh cửa chính ngay trước mặt.
Cô không dám tin vào mắt mình.
Gần rồi.
Một bước nữa.
Hai bước nữa.
Ngón tay cô chạm vào tay nắm cửa
"Bé yêu. Em nghĩ mình đang đi đâu vậy?"
Giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng.
Cả người cô cứng đờ.
Lạnh lẽo.
Hoảng loạn.
Không. Không thể nào.
Cô quay đầu lại.
Kakashi đứng đó, tựa lưng vào tường, đôi mắt trầm tĩnh như thể hắn đã biết trước điều này sẽ xảy ra.
Cô không biết làm sao hắn phát hiện. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Bởi vì cô đã thất bại.
"Em thật bướng bỉnh" Kakashi thở dài, chậm rãi tiến đến gần cô.
"Anh đã cho em mọi thứ. Yêu thương em, bảo vệ em. Vậy mà em vẫn cố gắng chạy trốn"
Hắn đứng trước mặt cô, áp sát đến mức cô không thể lùi lại nữa.
"Anh đã nói rồi, phải không?" Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, nhưng ánh mắt lại u tối đến đáng sợ.
"Em không thể rời khỏi anh"
Cô nín thở.
Kakashi nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia gì đó thật nguy hiểm.
"Được rồi, lần này anh sẽ không còn dịu dàng nữa"
Cô không kịp phản ứng.
Một cánh tay mạnh mẽ siết chặt eo cô, nhấc bổng cô lên. Cô hét lên, vùng vẫy, nhưng vô ích.
Cánh cửa trước mặt vụt xa dần.
Tự do, chỉ cách cô vài bước chân
Nhưng cô không bao giờ chạm tới được.
Kakashi mang cô trở lại phòng, đóng sập cửa sau lưng.
Hắn đã kiên nhẫn đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro