Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, soi rọi gương mặt nhỏ nhắn của con mèo trắng tả tơi. Bộ lông từng trắng muốt, nay lốm đốm những vết xơ xác, đã được lau sạch máu và bụi bẩn. Đôi mắt vàng như viên ngọc quý khẽ mở, ánh sáng ấm áp của căn phòng khiến nàng ngỡ ngàng. Ngáp dài một cái, nàng duỗi cơ thể mệt mỏi, cảm nhận sự an toàn bao bọc xung quanh. 

"Mèo con, tỉnh rồi sao?" 

Giọng nói ngọt ngào vang lên, kéo ánh mắt nàng hướng về phía cô gái đang ngồi cạnh cửa sổ. Người thiếu nữ xinh đẹp với gương mặt dịu dàng đang mỉm cười nhìn nàng. 

Bất giác, nàng cảm thấy cô gái này thật quen thuộc. Một cảm giác ấm áp và thân thiện lan tỏa trong lòng nàng. Liệu đó có phải là trực giác nhạy bén của động vật, hay là một ký ức nào đó mơ hồ trong tiềm thức nàng? 

"Ngao ô~" Nàng cất tiếng rên nhẹ, rồi dụi đầu vào bàn tay mềm mại đang vuốt ve mình. Mùi hương thanh khiết như hoa mộc lan từ cô gái khiến nàng thấy thật dễ chịu, như thể tất cả nỗi đau từng chịu đựng đã bị cuốn trôi. 

Cô gái nhìn nàng chăm chú, ánh mắt thoáng chút trầm lặng khi nhận ra vết bớt hình trái tim trên mũi nàng. Hình dáng này... không lẫn vào đâu được. Đây chính là con mèo Yan mà cô đã lạc mất nhiều tuần trước. 

"Những kẻ đã làm em ra nông nỗi này... thật đáng chết." Cô gái khẽ mỉm cười, nhưng trong đôi mắt ánh lên một tia sắc lạnh. Bàn tay vẫn dịu dàng vuốt ve bộ lông của nàng, như muốn xoa dịu tất cả tổn thương mà nàng đã chịu đựng. 

Nàng cảm nhận được sự chăm sóc chu đáo qua lớp băng gọn gàng trên mắt mình. Tuy chỉ còn một bên mắt để nhìn thế giới, nàng biết rằng mình vẫn phải mạnh mẽ để thích nghi. 

Thời gian trôi qua, cô gái đóng cửa quán cà phê nhỏ và ôm nàng vào lòng, đưa về nhà. Trong vòng tay ấm áp ấy, nàng lại cất tiếng rên khe khẽ, cảm giác được che chở như xóa nhòa mọi bất an. 

Cánh cửa gỗ mở ra, một bé gái chừng 7-8 tuổi chạy lon ton tới. Bé gái ôm chầm lấy cô gái, reo lên vui mừng. "Chị hai về rồi! Chị hai về rồi!" 

Nhận ra chú mèo trên tay chị mình, bé gái liền chuyển sự chú ý sang nàng. "Bé mèo!" Bé chạy đến, bàn tay nhỏ xíu nhẹ nhàng chạm vào nàng, đôi mắt tròn xoe lấp lánh. 

Cô gái cúi xuống đặt nàng xuống sàn gỗ, mỉm cười nhìn em gái. "Ừ, chị mang bé mèo về. Nhưng bé ấy đang bị thương, em phải nhẹ nhàng thôi, được không?" 

Bé gái gật đầu lia lịa, nhưng đôi mắt vẫn chăm chăm vào nàng. "Bé mèo trông giống bé Yan của mình hồi trước ghê! Chị hai, bé mèo này là Yan đúng không?" 

Cô gái vuốt ve lưng nàng, giọng điềm tĩnh. "Chị không chắc đây có phải Yan hay không, nhưng em nhìn xem, bé ấy đang ở đây với chúng ta, thế không phải đã đủ rồi sao?" 

Nàng không biết mình có phải chú mèo của họ không, nhưng cảm giác quen thuộc ở nơi này khiến nàng không muốn rời đi. Mọi thứ đều ấm áp và tràn đầy yêu thương, khác xa với nơi tăm tối trước kia. 

--- 

Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, nàng được bé gái đưa vào phòng. Ánh sáng vàng ấm áp từ chiếc đèn bàn tạo nên không khí ấm cúng. Bé gái ngồi bên cạnh, cẩn thận bế nàng lên giường. 

"Yan ơi, em đau lắm phải không?" Bé gái xót xa nhìn nàng, bàn tay nhỏ xoa nhẹ lên lớp băng trên mắt nàng. 

Đáp lại sự quan tâm ấy, nàng cuộn tròn cơ thể nhỏ bé rồi duỗi ra, như muốn nói rằng mình vẫn ổn. 

Bé gái mỉm cười, nhưng đôi mắt vẫn lộ chút buồn bã. "Yan gầy hơn trước nhiều quá... Nhưng không sao đâu, ở đây chị sẽ chăm sóc em." 

Cô bé leo lên giường, kéo chăn đắp cho cả hai. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô bé ôm nàng vào lòng, thì thầm. "Ngủ ngon, Yan của chị." 

Nàng rúc đầu vào lòng bé gái, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn, cả hai dần thiếp đi.

---

Dưới ánh trăng dịu nhẹ len lỏi qua tấm rèm mỏng, chiếu lên đôi hình bóng đang cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ. Cơ thể mèo nhỏ của Liễu Xiêu đột ngột phát sáng, một luồng ánh sáng mờ ảo như hòa tan vào màn đêm tĩnh lặng. Cơ thể nhỏ nhắn ấy dần biến đổi, từng đường nét trở nên rõ ràng hơn, lớn hơn. 

Khi ánh sáng tan biến, Liễu Xiêu giờ đã hóa thành một bé gái chừng 7-8 tuổi. Đôi tai xù mềm mại trên đầu nàng khẽ động đậy, phản ứng với luồng khí lạnh lùa vào qua khe cửa sổ.

Ở một nơi khác, người phụ nữ với dáng vẻ quyến rũ bước đi lặng lẽ trong đêm đông. Tay cô cầm một chiếc hộp giấy nhỏ, bên trong là những món đồ dành cho mèo con của mình, vài món phụ kiện đáng yêu, vài gói thức ăn thơm phức.

Mỗi bước chân của cô phát ra tiếng xột xoạt trên lớp tuyết trắng xốp, hòa lẫn vào cái tĩnh mịch của màn đêm lạnh lẽo. Mỗi hơi thở đều biến thành làn khói trắng mỏng manh, tan biến trong không khí. Một nụ cười khẽ thoáng qua gương mặt cô khi nghĩ đến việc gặp lại mèo con yêu quý. 

Cô hận những kẻ đã bắt cóc mèo con khỏi vòng tay mình, làm tổn thương em ấy. Sự căm phẫn ấy như dòng sông ngầm chảy xiết trong lòng cô, nhưng bên trên là một lớp băng lạnh lùng không dễ dàng vỡ tan. 

Băng qua những con đường vắng lặng, nơi các nhà hàng đêm vẫn rực rỡ ánh đèn màu, cô bước đi giữa ánh sáng rực rỡ nhưng đầy vô cảm. Những bảng hiệu neon nhấp nháy, hắt bóng lên lớp tuyết trắng dưới chân cô. Dẫu ánh sáng có chói mắt đến đâu, con đường này vẫn quạnh quẽ, người qua lại thưa thớt, chỉ có bước chân của cô phá tan sự im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro