Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ Nhất Quyển: Sơ Nhập Dị Giới

Chương 01: Tỷ thí

Thế kỷ hai mươi mốt, đại học Y Viện Bắc Kinh.

Một người đàn ông khoảng chừng sáu mươi tuổi đang đứng trên bục giảng chậm rãi nói. Uông Phong Tề, tốt nghiệp đại học khoa trung y của Trung Quốc, sau đó ôm theo tấm lòng nhiệt tình với trung y đi khắp nơi tìm kiếm và bái phỏng các vị danh y trong các trường học, cuối cùng tập hợp tất cả các trường phái tạo nên thành công của bản thân, làm nghề y bốn mươi năm, có thể nói là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới trung y của Trung Quốc.

Ban đầu khi mới về hưu ông đã được đại học Bắc Kinh mời đến dạy. Bọn họ phải tốn hao rất nhiều tâm sức, chuyện này từng ầm ĩ một thời trên báo chí. Sau đó rất nhiều nhóm thanh niên nhiệt tình yêu thích y học lấy mục tiêu thi vào đại học Bắc Kinh chỉ để nghe vị giáo sư già này giảng bài.

"Trung y chúng ta chú ý nghe, thấy, hỏi, sờ, rất khác biệt với tây y. Người học trung y có thể dựa vào bề ngoài đặc thù của cơ thể con người mà biết được họ đã mắc phải vấn đề gì, đây cũng là chỗ khiến người ngoại quốc cho rằng trung y chúng ta rất thần kỳ, mà tuyệt kỹ thần kỳ hạng nhất của trung y chính là thuật châm cứu.

Lúc tây y ra đời, vấn đề đầu tiên xuất hiện chính là gây tê, nhưng tổ tiên Hoa Đà của chúng ta đã sớm nghiên cứu chế tạo ra thứ được gọi là ma phí tán. Nhưng mà, châm cứu lại càng đơn giản thần kỳ hơn, chỉ cần châm cho bệnh nhân một ngân châm, bệnh nhân sẽ không còn tri giác, so sánh mà nói, trung y chúng ta vẫn có nhiều ưu điểm hơn."

Trong lúc vị giáo sư già đầy quyền uy trong giới y học này nói chuyện say sưa, đột nhiên Mộ Chỉ Ly đứng lên, nói: "Giáo sư, tôi có việc đi trước." Nói xong, không đợi Uông Phong Tề trả lời đã chuẩn bị nhích người rời đi.

Vốn nghĩ Uông Phong Tề đứng hàng đầu giới trung y nên tò mò tới đây nghe một chút, nói không chừng sẽ tìm được chút ít thông tin có giá trị gì đó, không nghĩ tới sau khi đến đây lại làm cho cô thất vọng, nhàm chán vô cùng, mấy thứ này lúc cô bốn tuổi đã biết rồi.

Trung y bác đại tinh thâm không phải dựa vào miệng lưỡi nói suông, mà cần nhờ thao tác thực tế, đối với lý luận dạy học suông như thế, sinh viên căn bản không học được gì, cho dù có thi đậu được 100% thì khi ra ngoài cũng hoàn toàn không đảm đương nổi một vị trung y xuất sắc, cô lại càng không hứng thú.

Uông Phong Tề có thể đạt tới thành tựu hôm nay, được cộng đồng quốc tế khen ngợi như thế, dù ngoài mặt khiêm tốn nhưng trong lòng lại cực kỳ kiêu ngạo. Người bình thường muốn nghe ông ta giảng bài đều không được, nhưng cô gái này lại nói có việc phải đi trước? Hơn nữa nhìn biểu tình nhàm chán trên mặt cô gái kia, hiển nhiên là cảm thấy khóa học của mình buồn tẻ nên mới lựa chọn đi ra, lập tức trong lòng bực tức.

"Bạn sinh viên này, nếu như bạn đang học tập trung y thì nên nhiệt tình yêu thương nó, lấy thái độ của bạn hiện tại, bạn cảm thấy bạn có thể học được tốt trung y bác đại tinh thâm của chúng ta sao? Thái độ không có trách nhiệm như vậy đã chứng minh bạn chưa từng có trách nhiệm với người bệnh, tôi vô cùng lo lắng cho tiền đồ của bạn."

Nghe lời nói của người đàn ông lớn tuổi này, hai trăm sinh viên ở đây đồng loạt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly. Cảm nhận được ánh mắt khinh thường của mọi người, sắc mặt Mộ Chỉ Ly cũng không có chút biến hóa nào.

Một đôi mắt tràn ngập cơ trí không chút úy kỵ chống lại Uông Phong Tề: "Giáo sư, tôi kính ông vì ông là một vị thầy giáo, nhưng mà ông như vậy không khỏi quá mức cậy già lên mặt rồi sao? Nói thực ra, ông dạy những thứ này, tôi đều đã học rồi, trung y chú trọng thực tiễn, nói miệng như vậy không bằng tôi trực tiếp trở về đọc sách còn hơn."

Trên mặt Mộ Chỉ Ly tản ra ánh sáng tự tin, không phải cô cao ngạo, cô nói là sự thật, đối với lĩnh vực trung y mà mình giỏi nhất, cô hoàn toàn có tư cách nói lời này.

"Tôi cậy già lên mặt?" Uông Phong Tề không nghĩ tới cô gái này còn dám nói chuyện với ông như vậy: "Nếu như vậy, tôi sẽ kiểm tra bạn một chút, nếu như bạn có thể trả lời vấn đề của tôi, về sau giờ học của tôi, bạn muốn tới thì tới, không muốn tới cũng không sao, tôi vẫn cho bạn đạt tiêu chuẩn, thế nào?"

Mộ Chỉ Ly nghe Uông Phong Tề nói vậy, vốn cô chuẩn bị trực tiếp rời đi, nhưng nghe nói như thế, khóe miệng lại kéo lên một chút độ cong: "Được, tự ông nói đó." Một ván này, cô thắng chắc rồi.

Loại chương trình học nhàm chán này cô thực sự không muốn tới nghe chút nào, có thời gian đến đây còn không bằng tự mình làm nghiên cứu, cô thực hoài nghi y thuật của vị giáo sư này có tốt hơn bản thân mình không.

"Vậy tôi chọn bạn nam sinh này làm đề, bạn có thể nói xem anh ta bị bệnh gì và phương thuốc chữa bệnh cho anh ta không?" Trong lòng Uông Phong Tề âm thầm đắc ý, nếu cô đã nói chú trọng thực tiễn vậy tôi sẽ khảo thí thực tiễn với cô! Ông nhìn ra, Mộ Chỉ Ly chỉ là một người trẻ tuổi mới ra đời, nắm giữ một chút điểm da lông trong trung y thôi, chẳng thể sánh với bậc thầy hàng đầu như mình.

Cả lớp ồ lên, đề thi này không khỏi quá khó khăn rồi, bọn họ đều là sinh viên mới nhập học không lâu, ngay cả nguyên liệu thuốc còn chưa nhận biết đầy đủ, làm sao có thể xem bệnh cho người ta, còn đưa ra phương thuốc nữa?

Nhìn Uông Phong Tề cố ý làm khó dễ, Mộ Chỉ Ly cũng không thèm để ý, trực tiếp đi tới trước mặt bạn sinh viên kia, vừa bắt mạch, vừa đánh giá biểu hiện vẻ mặt anh ta.

Động tác kia thành thạo, bộ dáng nghiêm túc cẩn thận quan sát, khiến trong lòng mọi người đều sinh nghi hoặc, chẳng lẽ cô ta thật biết sao?

Lúc cô trông thấy tơ máu màu hồng trong mắt người bệnh và khóe miệng lởm chởm vết khô nứt, trong lòng liền hiểu rõ, buông lỏng cổ tay của bạn nam sinh này ra, lưu loát lấy giấy bút trong túi xách ra.

Sau khi Mộ Chỉ Ly xem mạch xong, Uông Phong Tề cũng kéo cổ tay của nam sinh kia bắt mạch, đồng dạng rất nhanh viết ra phương thuốc.

Hai người vừa so sánh, Uông Phong Tề liền nở nụ cười.

"Banh mở là phương thuốc đại thừa khí thang. Chẳng qua, bỏ thêm mấy vị dược phẩm uy linh tiên, phương thuốc của bạn quá mạnh rồi đó. Đại thừa khí thang vốn có tác dụng thông kinh mạch điều khí, bạn lại bỏ thêm mấy vị tiết dược, vậy không phải càng không thể chữa trị sao?"

Vốn tất cả sinh viên còn đang khinh thường Mộ Chỉ Ly, bây giờ thấy giáo sư đang thương lượng phương thuốc với cô, nhất thời bọn họ như lọt vào sương mù, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Mộ Chỉ Ly nhàn nhạt giải thích: "Uy linh tiên có tác dụng thông kinh mạch, điều khí. Thứ này có thể thúc đẩy dược lực của đại thừa khí thang, dược lực phát huy tác dụng làm cho bài tiết được thông suốt."

"Giáo sư, ông ra phương thuốc không khác biệt với tôi lắm, nhưng phương thuốc của tôi có hiệu quả nhanh hơn. Nếu dùng phương thuốc của ông phải điều dưỡng đến mười ngày nửa tháng, hiện tại thời đại thay đổi nhanh như vậy ai có thể đợi mười ngày nửa tháng chứ?"

Quả thật bây giờ Mộ Chỉ Ly đã nhìn Uông Phong Tề bằng cặp mắt khác xưa, có thể có được danh tiếng hàng đầu như vậy thật sự cũng có một bụng kiến thức, chẳng qua tính tình ông ta hơi bảo thủ không biết tùy cơ ứng biến, nếu không tất nhiên có thể làm tốt hơn rồi.

"Giáo sư, đề thi này ông thua, chắc ông còn nhớ rõ những lời mình nói chứ." Nói xong, Mộ Chỉ Ly cầm sách vở tự tin bước ra khỏi phòng học.

Sau khi Mộ Chỉ Ly rời đi, Uông Phong Tề đột nhiên vỗ đùi: "Dù dược hiệu hơi mạnh nhưng lại đưa đến công dụng ngoài dự đoán. Quả là nhân tài!" Nhưng mà Mộ Chỉ Ly đã không còn nghe thấy nữa rồi.

Một ván này Uông Phong Tề lão đã thua tâm phục khẩu phục.

Giờ phút này toàn bộ phòng học đều sôi trào, vậy mà bạn sinh viên kia lại thắng được cuộc tỷ thí này? Không khỏi bất khả tư nghị, tất cả mọi người lại bàn tán chuyện cô gái thanh lệ thoát tục kia có y thuật siêu quần thế nào.

Trong thời gian ngắn ngủi, tên của Mộ Chỉ Ly đã truyền khắp toàn bộ đại học Bắc Kinh.

Chương 02: Xuyên qua

Dưới bóng cây trên con đường nhỏ, Mộ Chỉ Ly kéo kéo cổ áo của mình, nâng đôi mắt nhập nhèm lười biếng lên, chỉ thấy mái tóc đen dài mềm mại của cô buông thõng trên vai, một đôi mắt trong suốt như nước nổi bật trên khuôn mặt trái xoan dịu dàng, hai hàng lông mi dày đậm khẽ buông xuống, trên cái trán trơn bóng lấm tấm mồ hôi càng khiến cho làn da thêm trắng mịn nõn nà, thế gian ít ai sánh bằng.

Chiếc váy trắng liền thân mặc trên người cô càng toát lên khí chất nhu hòa mà người thường không có được, cả người cô thoạt nhìn giống như u lan im lặng nhưng đầy lực hấp dẫn.

Ra khỏi phòng học rồi cô cũng không dừng lại mà đi thẳng một mạch về nhà.

Mộ gia là gia tộc lớn, đã lưu truyền y học hơn ngàn năm nay. Người Mộ gia đều học y, không một người ngoại lệ, mà Mộ Chỉ Ly từ lúc ba tuổi bắt đầu học y, đến bây giờ đã học suốt mười lăm năm trung y.

Mộ Chỉ Ly là thiên tài kinh diễm tuyệt luân của Mộ gia, y thuật siêu quần, một tay ngân châm chữa không biết bao nhiêu bệnh tật trên thế giới, thiên phú ở phương diện y học không người nào có thể sánh bằng, hết thảy mọi tri thức trên phương diện y học chỉ cần nói qua một lần cô đều có thể nhớ kỹ, hơn nữa có thể suy một ra ba.

Lúc cô mười hai tuổi đã bắt đầu xem bệnh cho người, lúc trước luôn là ông nội và cô cùng xem, sợ cô xem sai bệnh, nhưng cô chưa từng chuẩn sai lần nào, cuối cùng ông nội mới yên tâm để cô xem bệnh một mình.

Bất cứ người nào xuất thân từ Mộ gia đều là lão làng trong giới trung y Trung Quốc, nhưng Mộ Chỉ Ly phải khảo sát bọn họ thường xuyên, có đôi khi bọn họ gặp phải những chứng bệnh khó xử lý nhưng đến tay Mộ Chỉ Ly lại có thể bị giải quyết dễ dàng, không thể không làm cho bọn họ thấy xấu hổ, đương nhiên còn kích động và vui mừng nhiều hơn.

Trong mắt của bọn họ, hy vọng quật khởi giới trung y đều đặt vào Mộ Chỉ Ly.

Cho nên mọi người không chút nào keo kiệt giao y học suốt đời của mình cho Mộ Chỉ Ly. Mà bản thân Mộ Chỉ Ly cũng rất chân thành học tập, dùng thái độ chịu đựng khắc khổ hoàn toàn không cần người đốc thúc, Mộ Chỉ Ly thật lòng yêu trung y từ trong xương tủy.

Lớn lên trong một gia tộc theo ngành y, từ lúc mới sinh ra cô đã bắt đầu ngửi mùi thuốc Đông y, cô yêu say đắm trung y mà không hiểu được lý do vì sao.

Nói Uông Phong Tề là tập hợp sở trường của trăm nhà, vậy chẳng bằng nói Mộ Chỉ Ly mới chân chính là sở trường của trăm nhà.

Mộ Chỉ Ly cô thích nhất chính là nghiên cứu những chứng bệnh mà người khác bó tay không làm gì được, khiêu chiến với độ khó cao là sở thích của cô. Nhưng cô cũng là người khiêm tốn, nếu không hiện tại có lẽ mỗi người đều biết Mộ Chỉ Ly là một thần y thiên tài rồi.

Mộ Chỉ Ly vừa về nhà đã nhìn thấy trong đại sảnh tụ tập đầy người. Mộ Chỉ Ly nhìn kỹ liền nhận ra người đàn ông trung niên đang cầm cờ thưởng kia là người hôm qua mình đã cứu?

"Thần y, cuối cùng cô đã trở về." Lâm Cường nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, kích động đến nỗi thiếu chút nữa chảy nước mắt.

Ông ta đi đến trước mặt Mộ Chỉ Ly lập tức quỳ xuống. Đều nói dưới trướng nam nhi có hoàng kim, vậy mà ông ta không hề để ý chút nào: "Thần y, cám ơn cô đã cứu tôi, đã cứu một nhà chúng tôi."

Mộ Chỉ Ly nhìn hành động của Lâm Cường, vội đỡ ông ta đứng dậy: "Tiện tay mà thôi, chú không cần quá khách khí."

Hôm qua lúc cô cứu người chỉ cảm thấy chứng bệnh này hơi kỳ lạ, cô đã từng nhìn thấy loại bệnh tương tự trong một quyển sách cổ, vì vậy mới đánh liều thử cứu trị xem sao. Nếu thành công cô sẽ nắm giữ thêm được một loại chứng bệnh.

"Cô là ân cứu mạng của tôi, Lâm Cường tôi suốt đời khó quên. Lúc trước bà nhà đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ đều nói không cách nào chạy chữa nữa, ai cũng khuyên bà nhà nên thay tôi chuẩn bị hậu sự đi là vừa. Nếu không phải thần y cô xuất hiện cứu tôi kịp thời, có khi bây giờ tôi đã chết. Trong nhà tôi là trụ cột chính, nếu như tôi chết đi thì vợ và đứa con nhỏ của tôi phải làm sao bây giờ? Cô đã cứu cả nhà chúng tôi."

Giờ phút này mấy người ngồi trong đại sảnh Mộ gia mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ai nấy đều nhìn Mộ Chỉ Ly với ánh mắt tán thưởng, trên mặt tỏ rõ sự kiêu ngạo. Mộ Chỉ Ly là bảo bối của cả Mộ gia, chứng bệnh không trị được cô đều có thể trị, tất nhiên bọn họ cũng tự hào lây.

"Ha ha, Mộ gia chúng tôi có nhiều thế hệ học y chính vì muốn tạo phúc cho mọi người, đây là việc một thầy thuốc như chúng tôi nên làm, cứu được chú thì tôi cũng cảm thấy rất vui, chú hãy đứng lên đi."

Những tình huống thế này Mộ Chỉ Ly đã quá quen rồi, cứ cách ba ngày năm hôm lại phát sinh một lần, còn có cả người mộ danh mà đến cầu y.

"Mộ thần y, một nhà chúng tôi không có thứ gì tốt đền đáp ơn cô, chiếc nhẫn này là bảo vật gia truyền tổ tiên chúng tôi để lại, nay xin tặng lại cho cô để tỏ thành ý của chúng tôi, xin cô nhận lấy cho." Lâm Cường lấy một chiếc nhẫn có hoa văn phức tạp nhưng cực kì xinh đẹp từ trong túi áo ra cho Mộ Chỉ Ly.

"Chú quá khách khí rồi. Tôi không dám nhận đâu. Là vật tổ tiên truyền xuống chú nên cố gắng bảo tồn mới phải." Mộ Chỉ Ly cười nhẹ nói.

Nhưng nghe Mộ Chỉ Ly nói vậy, Lâm Cường lại càng kích động: "Mộ thần y, nếu như cô không nhận lấy thì hôm nay tôi sẽ quỳ ở đây mãi không về." Sau đó Lâm Cường làm bộ như sắp sửa quỳ.

Tuy rằng Lâm Cường hắn không có bản lĩnh gì, nhưng có ân phải báo.

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly hơi khó xử, liếc mắt nhìn mấy người Mộ gia chung quanh một cái, nhìn thấy ông nội cô gật đầu mới dám tiếp nhận nhẫn: "Vậy đành cám ơn chú."

Lúc này Lâm Cường mới thả lỏng, tặng cờ thưởng xong mới chịu rời đi.

Đợi sau khi Lâm Cường đi rồi Mộ Chỉ Ly mới đánh giá chiếc nhẫn trên tay, từ cái liếc mắt đầu tiên cô đã thích chiếc nhẫn này rồi, người thợ làm ra nó thực khéo léo tinh xảo, hoa văn được điêu khắc nhìn qua có một loại khí chất cổ điển, tóm lại càng nhìn càng thích.

"Hiện tại loại nhẫn văn vật cổ điển thế này rất ít gặp, người ta đeo nhẫn vàng, nhẫn bạc, mình đeo nhẫn cổ thế này mới khác biệt chứ."

Nhưng ngay giây phút Mộ Chỉ Ly đeo nhẫn vào thoáng cái liền có sấm sét nổi lên, trời đất biến sắc, mặt trời vốn chói chang hiện tại đã trốn vào tầng mây, tối... tối đến cực hạn, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại màu đen, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Mộ Chỉ Ly kinh hãi, tại sao có thể như vậy? Trong lúc chiếc nhẫn cô đeo tản ra ánh sáng chói mắt, nó phảng phất như ánh đèn sáng duy nhất hiện ra trong đêm đen, sáng ngời lóa mắt.

Xa xa, lốc xoáy gào thét quỷ dị bay về phía Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly vội vàng muốn né tránh nhưng chiếc nhẫn trên tay lại tản ra năng lượng vô cùng hùng mạnh kéo cô vào trung tâm lốc xoáy.

Mộ Chỉ Ly vội vàng cởi nhẫn ra, nhưng dường như chiếc nhẫn đã dung nhập thành một bộ phận trên thân thể cô, làm thế nào cũng không thể cởi ra được, thẳng tắp hút Mộ Chỉ Ly vào trung tâm lốc xoáy.

Trời đất quay cuồng, đau... toàn bộ đầu óc Mộ Chỉ Ly đều bị một từ này xâm chiếm. Chuyện gì thế? Đừng xui xẻo vậy chứ! Mộ Chỉ Ly rên lên. Sau đó mọi người thấy một trận lốc xoáy xuyên thấu bầu trời ập tới rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Đó là một kỳ quan tự nhiên quái lạ được người Trung Quốc ghi chép lại. Mà thần y Mộ Chỉ Ly cứ như vậy biến mất khỏi thế giới này.

Chương 03: Trọng Sinh

Mộ phủ... thành La Thiên.

Con đường đất đá xanh. Mấy bụi cỏ xanh nhạt nho nhỏ ương ngạnh chen chúc mọc lên từ giữa những tảng đá nhẹ đung đưa theo làn gió, cảnh vật dồi dào sức sống.

Trong một bãi cỏ dại cao lớn có một tiểu viện vừa nhìn qua đã biết bị bỏ hoang từ rất lâu rồi, bị vây trong đó là một tòa nhà cũ nát không chịu nổi.

Bài trí trong phòng cực kỳ đơn giản hé lộ ra một chiếc bàn, một băng ghế, một chiếc giường gỗ, không có bao nhiêu đồ dư thừa. Trên giường gỗ, một nữ tử khoảng mười lăm tuổi đang nằm rên rỉ vô cùng thống khổ.

Nữ tử sở hữu một mái tóc dài mềm mại, hai má gầy yếu bởi vì bệnh tật mà toát ra vẻ trắng toát dọa người. Ngũ quan nữ tử rất tinh xảo, cái trán trơn bóng, đôi mày lá liễu, hàng mi dày cong cong đang nhắm chặt. Chỉ mỗi hàng mi cong vút này đã xứng đáng khiến cho ai nấy đều phải hâm mộ, giờ phút này nó đang rung động khe khẽ.

Tuy chưa thấy rõ đôi mắt kia đến tột cùng như thế nào, nhưng theo độ cong của hàng mi đã có thể đoán được đôi mắt kia nhất định rất to. Khóe mắt nhẹ nhàng lay động, một giọt nước mắt vương lại khóe mắt trái tạo nên loại phong tình khác cho nàng.

Sóng mũi cao thẳng, cánh mũi tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn phiếm hồng như hoa anh đào, nếu như chỉ có vậy thì nữ tử này tuyệt đối là một mỹ nhân nhất đẳng.

Nhưng nửa bên mặt trái của nàng đã bị che phủ bởi một vết hoa văn màu đỏ thắm như cái bớt, nhìn qua có chút dọa người. Chính vì thế, dung nhan xinh đẹp hấp dẫn liền bị biến đổi hoàn toàn thành xấu nhan.

"Đau..." trong đầu Mộ Chỉ Ly chỉ còn lại ý tưởng trực quan này. Nàng không biết rốt cuộc bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu còn có thể cảm thấy đau, vậy chứng tỏ nàng vẫn chưa chết.

Nàng rất muốn mở hai mắt nhưng cảm thấy mí mắt vô cùng nặng nề, nó nặng tựa ngàn cân. Trong đầu một mảng hỗn loạn, vô số hình ảnh quen thuộc từ trí nhớ xa lạ cứ mạnh mẽ cuồn cuộn ập đến. Đầu óc như muốn nổ tung, đau đớn tột cùng.

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Những ký ức này là sao? Nhưng nàng không hề có chút thời gian nào để suy nghĩ, tất cả những ký ức cứ quay cuồng trong đầu không buông tha nàng.

Rốt cục, sau khi Mộ Chỉ Ly thử mấy lần thì nàng cũng mở mắt thành công. Lọt vào tầm mắt nàng là trần nhà có nguy cơ sắp sập xuống, dọa nàng giật mình trực tiếp rớt xuống giường.

"Ui..." Miệng vết thương bị động đến làm nàng phải bật ra tiếng kêu đau, nhưng vì vậy mà lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Nơi này đơn giản đến không còn đơn giản hơn được nữa, thậm chí có thể nói đây là phòng ở tồi tàn nhất mà cho tới bây giờ Mộ Chỉ Ly nàng chưa từng thấy qua.

Nhìn bàn tay của chính mình, khi nào thì biến thành ngắn thế này rồi? Làn da cũng xấu hơn, trước tiên, Mộ Chỉ Ly liền phát hiện đây không phải cơ thể của chính mình.

Chợt chạy về phía chiếc gương đồng trong phòng, đợi khi thấy được khuôn mặt trong gương Mộ Chỉ Ly ngây ngẩn cả người.

Cô gái cực kỳ xấu xí trong gương kia là mình sao? Ám văn màu đỏ che kín nửa mặt làm cho nàng thoạt nhìn giống như một cô gái bị nguyền rủa, căn bản đến cả nàng cũng không dám nhìn dáng vẻ của chính mình.

"Trời ạ, sao ta lại biến thành thế này? Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng qua ta chỉ đeo nhẫn thôi mà, sau đó bị quấn vào lốc xoáy, sau khi... Tỉnh lại đã ở nơi này. Nhưng mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ???"

Ngay tại lúc Mộ Chỉ Ly đang buồn bực liền phát hiện toàn thân mình đều đau nhứt, nhìn kỹ từ tay đến khắp người đều có vết thương lớn nhỏ che kín, giờ phút này nó còn nổi bật hiện ra màu xanh tím.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta đang nằm mơ sao? Trong lúc nàng đang ngây người thì trí nhớ lúc trước đầy ứ trong não bắt đầu rõ ràng lên.

Nàng nhắm mắt lại thừa nhận toàn bộ trí nhớ này. Sau một lúc lâu, Mộ Chỉ Ly mở mắt ra, mê mang trong mắt gần như đã biến mất hoàn toàn, bàn tay siết chặt đầy buồn bực.

Trong trí nhớ này, Mộ Chỉ Ly nàng bất đắc dĩ phải tiếp nhận một hiện thực —— nàng xuyên qua. Hơn nữa là hồn xuyên. Thực trùng hợp, nữ tử này cũng có tên giống nàng — Mộ Chỉ Ly.

Nàng ta là Tam tiểu thư của Mộ gia ở thành La Thiên, thân phận này quả thực không tệ, nhưng bản thân Mộ Chỉ Ly kia lại không phải, có thể nói Mộ Chỉ Ly là nhân vật đại biểu cho sự sỉ nhục của Mộ gia, bộ dạng xấu khỏi phải nói, đến cả một điểm thiên phú tu luyện cũng không có.

Nơi này lấy việc tu luyện Thiên Lực làm trào lưu của toàn thế giới, không thể tu luyện Thiên Lực có nghĩa đời này nàng chính là một phế nhân. Trong các thế hệ con cháu của Mộ gia, tất cả mọi người đều có thể tu luyện, ngoại trừ Mộ Chỉ Ly.

Mộ Thiên Tĩnh, cha của Mộ Chỉ Ly, từng là thiên tài của Mộ gia, là tương lai hy vọng của Mộ gia. Năm đó thực lực Mộ Thiên Tĩnh cao cường, dáng vẻ anh tuấn, là đối tượng ái mộ của biết bao cô gái ở thành La Thiên.

Nhưng trong một lần hắn đi ra ngoài lịch lãm, suốt ba năm không về, lúc trở về lại mang về một đứa nhỏ là Mộ Chỉ Ly. Lúc ấy đã tạo thành oanh động thật lớn ở Mộ gia. Không bao lâu sau đó không biết nguyên do thế nào Mộ Thiên Tĩnh đã chết đi.

Không ai biết rốt cuộc vì sao, bởi vậy nó đã trở thành một điều bí ẩn.

Mộ Chỉ Ly hiện tại có bộ dáng phế vật, nếu không phải năm đó Mộ Thiên Tĩnh từng vì gia tộc cống hiến mà nói, lúc này phỏng chừng nàng ngay cả nơi ở đổ nát cũng không có. Đối với loại gia tộc thế này ở nơi đây, huyết thống thân tình có vẻ vô cùng mỏng manh. Ngươi có thực lực, ngươi có thể hưởng thụ đãi ngộ như công chúa, không thực lực thì hãy sống như kẻ đáng thương.

Dựa theo lẽ thường mà nói, dù nàng không hữu ích như thế nào cũng sẽ không bị đánh, nhưng mà bi kịch là do năm đó Mộ Thiên Tĩnh quá mức vĩ đại, sau lưng người ghen tị với hắn, người oán hận hắn không ít, lúc hắn chết đi đã có biết bao người ôm thái độ vui sướng khi người gặp họa.

Cho dù chỉ còn lại một mình Mộ Chỉ Ly nhưng vẫn thường xuyên bị bọn họ chèn ép bắt nạt, vết thương trên người Mộ Chỉ Ly từ đó mà có.

Sau khi đã biết hết thảy, Mộ Chỉ Ly thở dài một tiếng. Không nghĩ tới cô gái này đáng thương như vậy. Nhưng hiện giờ người càng đáng thương hơn chính là mình, đường đường thần y thiên tài của thế kỷ hai mươi mốt, có thể nói muốn gì được đó, so với kẻ đáng thương này mình tốt số hơn nhiều lắm. Vậy mà giờ phải từ thiên đường rớt xuống địa ngục, sự chênh lệch này chỉ có người có năng lực thừa nhận mạnh như nàng mới có thể chịu đựng được.

Ôm ý nghĩ sống ở đâu thì yên ở đó, Mộ Chỉ Ly bình tĩnh tiếp nhận chuyện này. Nàng phát hiện chiếc nhẫn đeo trên tay vẫn theo nàng đến đây, vẫn không thể tháo xuống giống như lúc trước. Đây rốt cuộc là vật gì vậy, tất cả mọi thứ đều biến mất, chỉ có nó còn tồn tại là thế nào.

Theo bản năng, Mộ Chỉ Ly cảm thấy tình trạng của mình hiện tại có liên quan tới chiếc nhẫn cổ này. Hơn nữa, chiếc nhẫn cổ này cũng không phải vật tầm thường, nàng vẫn còn nhớ rõ nhất thanh nhị sở ánh sáng lúc ấy nó lan tỏa ra.

"Chẳng lẽ đây là một bảo vật?" Mộ Chỉ Ly suy đoán, trong phim truyền hình đều diễn như vậy, thoạt nhìn chiếc nhẫn rất bình thường nhưng sau khi dính máu nó sẽ hiện ra diện mạo vốn có.

Nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ tạo một vết thương nhỏ trên bàn tay ngọc của mình, nhỏ máu xuống chiếc nhẫn, vẻ mặt kích động chờ nhẫn phản ứng.

Đợi một lúc lâu sau nhẫn vẫn như trước không chút phản ứng, Mộ Chỉ Ly rốt cục nhịn không được nổi bão: "Có lầm không đó? Không phải bảo bối còn đưa ta đến chỗ rách nát này làm gì?"

Sau khi hoàn toàn chấp nhận hoàn cảnh hiện tại của mình, Mộ Chỉ Ly cười nói: những khổ nạn vốn thuộc về Mộ Chỉ Ly kia đã kết thúc rồi, nếu đã cho thần y thiên tài ta từ thế kỷ hai mươi mốt đến đây mà ta còn không phong sinh thủy khởi (gió nổi nước dâng), chẳng phải đã tự làm mình thất vọng sao?

Ngày mai sẽ bắt đầu hành động.

Chương 04: Mộ Hàn Mặc

Mộ Chỉ Ly nghỉ ngơi một đêm, sau khi mở mắt ra xác định mình không hề quay về hiện đại cũng chỉ lạnh nhạt rời giường.

Nhìn vết thương trên người, may mắn đều là vết thương ngoài da mà không có nội thương gì, lát nữa hái chút thảo dược đắp lên là được. Lấy năng lực của mình muốn làm cho cơ thân thể này phục hồi như cũ, ước chừng mười ngày nửa tháng chưa chắc đã khôi phục bình thường.

Mộ Chỉ Ly nàng không thể bị động chờ đợi như vậy. Dựa vào trí nhớ nàng biết trong cái nhà này trên cơ bản không hề có người chú ý tới nàng, cho nên dù có đi ra ngoài cũng chẳng sao.

"Ọc ọc "

Mộ Chỉ Ly vuốt bụng, đói quá đi, chắc do mấy ngày rồi chưa được ăn cơm đây mà? Vốn có người đưa cơm, nhưng càng ngày nàng càng không được người ta coi trọng, dần dần ngay cả hạ nhân cũng lười đến đưa cơm, đối tốt với nàng thì có chỗ nào tốt chứ, còn tới làm gì?

Chỉ có một người duy nhất đối tốt với nàng là Thất thiếu gia —— Mộ Hàn Mặc.

Mới nhắc tới Mộ Hàn Mặc, Mộ Hàn Mặc liền xuất hiện. Mộ Hàn Mặc kém Mộ Chỉ Ly một tuổi mà thôi, phần đông con cháu Mộ gia cho dù xếp hạng kém hơn mười mấy hai mươi tên thì tuổi cũng không kém hơn bao nhiêu.

"Chỉ Ly, chắc tỷ đói bụng rồi? Mau tới ăn." Mộ Hàn Mặc lấy mấy cái bánh bao nhân thịt trong lồng tre ra đưa cho Mộ Chỉ Ly, trên gương mặt còn nét trẻ con tràn đầy hưng phấn và lo lắng.

Mộ Chỉ Ly nâng mắt nhìn vẻ mặt chờ mong thấy mình ăn của Mộ Hàn Mặc. Hắn mặc trường bào màu đen có mép áo đan chéo nhau, tóc dài buộc cao lộ ra cái trán no đủ, đôi mắt trong suốt giống như nước, mày hình trăng non dày rậm, dưới bộ quần áo rộng thùng thình là dáng người tương đối to lớn, tướng mạo tuấn tú lịch sự, tương lai nhất định sẽ là một mỹ nam tử.

Bộ dạng thật sự không tệ, ở thế kỷ hai mươi mốt cũng ít thấy một suất ca như vậy, hơn nữa thái độ còn tốt bụng hiếm thấy nữa, nhưng mà tuổi còn nhỏ một chút. Nàng hoàn toàn quên bây giờ chính mình cũng rất nhỏ tuổi.

Mộ Hàn Mặc có thiên phú tu luyện không tệ, địa vị trong gia tộc cũng không nhỏ, tuy rằng tuổi không lớn nhưng bởi vì liên quan đến thiên phú tu luyện nên nhìn qua giống như thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.

So với Mộ Hàn Mặc, Mộ Chỉ Ly rõ ràng lớn hơn hắn nhưng thoạt nhìn nhỏ hơn nhiều lắm. Nhìn bánh bao trước mặt, Mộ Chỉ Ly cười nói: "Hàn Mặc, cám ơn đệ."

Nàng thật sự đói bụng, vì vậy không hề để ý cái gì rụt rè hay không rụt rè, cầm lấy liền cắn từng miếng từng miếng ăn hết cái nọ đến cái kia. Lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly phát hiện thì ra bánh bao ngon như vậy.

Mộ Hàn Mặc bật cười. Nụ cười kia giống như cơn gió ấm áp trong ngày lạnh giá, thổi tan rét lạnh trong phòng: "Còn nói cám ơn với ta, bọn họ lại đối xử quá đáng với tỷ như vậy. Chỉ Ly, chờ lúc ta mạnh lên nhất định sẽ không để tỷ bị bắt nạt nữa."

Mộ Chỉ Ly nhìn vẻ mặt chân thành của Mộ Hàn Mặc, trong lòng cảm động không thôi: "Hàn Mặc, đệ không đi Luyện Võ trường luyện công buổi sáng sao?"

Không chỉ Mộ gia, chỉ cần là gia tộc có quy cách, buổi sáng các đệ tử thiếu niên đều tập trung trong Luyện Võ trường của gia tộc để luyện công, dù sao ở thế giới lấy thực lực làm tiêu chí này, từng gia tộc đều chú trọng bồi dưỡng thực lực, mà những thiếu niên tuổi còn nhỏ là hy vọng tương lai của bọn họ.

"Ta đi ngay đây, sợ tỷ đói bụng nên chạy sang đây trước." Đúng lúc này ánh mắt Mộ Hàn Mặc rơi xuống cánh tay Mộ Chỉ Ly, vết thương trên tay kia vốn được quần áo che đậy, nhưng lúc ăn bánh bao thì tay áo rộng thùng thình tuột xuống khuỷu tay.

Ánh mắt ngưng đọng một chút, trên gương mặt tuấn tú lập tức tràn ngập tức giận: "Chỉ Ly, ai bắt nạt tỷ?"

Mộ Chỉ Ly sửng sốt, chợt nói: "Không có." Theo trí nhớ trong thân thể này, nàng biết Mộ Hàn Mặc thật sự đối tốt với nàng, mà lấy năng lực hiện tại của Mộ Hàn Mặc hiển nhiên là không thể báo thù, nàng cũng không muốn liên lụy đến tiểu soái ca này, tự nàng có thể giải quyết được.

Huống hồ hiện tại nàng không còn là Mộ Chỉ Ly dễ dàng để cho người bắt nạt nữa, nàng muốn báo thù cho chính mình nha.

"Còn nói không có?" Mộ Hàn Mặc kéo tay của Mộ Chỉ Ly: "Vậy vết thương trên tay tỷ ở đâu ra?"

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly thở dài một hơi, trên mặt lộ ra ý cười nhu hòa: "Hàn Mặc, yên tâm đi, ta không sao, đừng lo lắng cho ta ."

Mộ Hàn Mặc nhìn nụ cười ôn hòa kia của Mộ Chỉ Ly, mặc dù trong mắt người bên ngoài ám văn kia thoạt nhìn thực khủng bố, nhưng hắn không cho rằng như vậy. Có một lần khi còn bé, lúc đó nàng dùng thân hình gầy yếu kia che chở trước mặt hắn, hắn liền quyết tâm nhất định phải đối tốt với nàng, luôn luôn đối xử tốt với nàng.

Có đôi khi hắn sẽ thay Chỉ Ly cảm thấy không công bằng, rõ ràng một người tốt như vậy lại vì không có thiên phú tu luyện, bộ dạng khó coi mà bị mọi người bài xích. Tất cả những điều này đâu phải nàng nguyện ý đâu chứ, thậm chí mỗi lần mình nói đến chuyện này, nàng lại ra vẻ bình tĩnh đến thế, tựa hồ đã tiếp nhận hết thảy những điều này.

Cảm giác tang thương kia hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của nàng, làm cho hắn cảm thấy thực đau lòng.

"Tỷ nói cho ta biết là ai, ta giúp tỷ báo thù."

Mộ Chỉ Ly lắc đầu: "Hàn Mặc, ta biết đệ rất tốt với ta, nhưng ta thật sự không có việc gì, đệ phải cố gắng tu luyện nha, về sau còn chờ đệ tới bảo vệ ta."

Nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly vô cùng tình tĩnh, Mộ Hàn Mặc đang nắm hai tay lại buông ra, ánh mắt tràn ngập kiên định: "Chỉ Ly, tin tưởng ta, ngày đó sẽ không xa."

"Ừ, ta vẫn luôn tin tưởng đệ mà. Nhanh đi đi, đừng đến muộn, Ngũ thúc sẽ mắng đó."

"Vậy ta đi trước, tỷ tự chăm sóc tốt bản thân mình nha"

"Biết rồi mà."

Mộ Chỉ Ly tươi cười nhìn bóng dáng Mộ Hàn Mặc rời đi, từ bên phải nhìn sang rất xinh đẹp.

"Còn tự cho rằng mình không giống trẻ con, nói chuyện sẽ cảm thấy nổi da gà, vậy mà bây giờ cảm thấy cũng không tệ lắm." Mộ Chỉ Ly cảm khái nói. Lấy tính tình của nàng sẽ không nói những loại lời nói này, nhưng mà Mộ Hàn Mặc thân quen với thân thể này nhất, nếu như bản thân mình biểu hiện không giống sợ là đối phương sẽ nhận ra ngay lập tức.

Sau khi ăn uống no đủ xong, Mộ Chỉ Ly chạy tới phía sau phòng ở, nơi đó có một cái lỗ chó. Mộ Chỉ Ly trước kia thường đi ra ngoài từ chỗ này, nhưng dù ra ngoài rồi cũng sẽ bị người khác bài xích, vì vậy nên Mộ Chỉ Ly không hề chui ra nữa. Cho nên đến tột cùng trong lòng nàng cảm thấy mất mát cỡ nào cũng chỉ có mình nàng biết.

Mộ Chỉ Ly nhìn lỗ chó phía dưới: "Chui lỗ này ra ngoài quá khó coi mà. Mộ Chỉ Ly ta khi nào phải làm chuyện này rồi, trèo tường ra vẫn tốt hơn, dù sao còn chí khí hơn một chút."

Càng nghĩ nàng càng cảm thấy mình nghĩ không sai. Mộ Chỉ Ly chạy vào phòng lấy một cái ghế đến, rốt cục cũng thành công trèo ra ngoài. Tường này không cao lắm, chẳng qua do cơ thể này quá gầy yếu, nếu như ở kiếp trước, Mộ Chỉ Ly tuyệt đối sẽ thoải mái nhảy một phát ra ngoài.

Mộ Chỉ Ly không vội vã đi ra đường, lấy bộ dáng hiện tại của nàng chỉ sợ sẽ tự rước lấy nhục, nàng muốn chữa khỏi vết thương trên người đã rồi nói sau. Để thân thể thế này nàng thật sự không chịu được, với cả nàng còn phải tìm hiểu rõ ràng chuyện tu luyện nữa.

Trước kia ở nhà, nàng không ngừng nghiên cứu y thuật, hiện tại ở Đại Lục Thiên Huyền cũng sẽ theo như thế mà tu luyện, sao nàng có thể không nếm thử chứ? Đi từng bước một vậy, trước tiên chữa khỏi vết thương, sau đó lại nghiên cứu ám văn trên mặt mình xem có thể trừ đi hay không.

Nàng được xưng thần y không phải chỉ ngồi không mà có. Nàng đã cẩn thận xem qua mặt mình rồi, một khi ám văn kia bị trừ đi tuyệt đối sẽ là một mỹ nữ.

Chương 05: Cứu Người

Mộ Chỉ Ly một đường đi thẳng lên núi, ở trên núi này nếu tìm một ít dược liệu đơn giản chắc sẽ có, dù sao hiện tại nàng không phải cần dược liệu trân quý gì.

Điểm này Mộ Chỉ Ly rất buồn bực, dược liệu này chỉ cần đến cửa hàng bán thuốc lập tức có thể mua được, nhưng mà cuộc sống của Mộ Chỉ Ly lúc trước quá mức thê lương. Tuy nói lấy thân phận của nàng, hàng tháng Mộ gia sẽ cho nàng một ít kim tệ, nhưng mà kim tệ hàng tháng của nàng đều bị người khác cướp đi, cho nên hiện tại nàng có thể nói là không một đồng xu dính túi, ngay cả cơm cũng phải dựa vào Mộ Hàn Mặc đưa tới.

Đối với việc này, nàng cũng không phải quá thương tâm, dù sao điều này đã muốn trở thành lịch sử rồi, về sau loại chuyện thế này tuyệt đối sẽ không tiếp tục phát sinh trên người Mộ Chỉ Ly nàng nữa.

Một lúc lâu sau, Mộ Chỉ Ly đã tìm đủ dược liệu, may mắn mặc dù nơi này không phải thế kỷ hai mươi mốt nhưng mà dược liệu đều giống nhau, không có gì khác biệt lớn, hơn nữa nơi này dược liệu phong phú hơn nhiều, mấy thứ dược liệu đơn giản này cơ hồ đều có thể dễ dàng thấy được.

"Đợi vết thương trên người được chữa khỏi, trước hết phải nghĩ biện pháp kiếm kim tệ, nếu không chẳng làm được chuyện gì cả. Còn phải đặt một bộ ngân châm theo yêu cầu, không có nó mình luôn cảm thấy thiếu cái gì đó."

Mộ Chỉ Ly vừa đi vừa nói chuyện, từ nhỏ đến lớn ngân châm chưa bao giờ rời khỏi nàng, nàng am hiểu nhất chính là dùng ngân châm, nếu không có ngân châm sẽ làm cho nàng không có cảm giác an toàn.

Trên núi không có người nào, Mộ Chỉ Ly yên tâm lớn mật thong thả đi dạo, nhưng mà ngay tại lúc nàng mới vừa đi đến chân núi thì ở nơi xa xa truyền đến tiếng vang cùng với tiếng nữ nhân kinh hô: "Đệ đệ, đệ làm sao vậy?"

Đến gần nhìn thấy là một đại đội nhân mã, có hộ vệ, có xe ngựa, xem ra hẳn là một ít đệ tử của đại gia tộc. Mà phía trước là một thiếu niên chừng mười tám tuổi giờ phút này đang té trên mặt đất, mà bên người có một đám người vây quanh, lo lắng hỏi tình huống.

Nhìn thấy có người phát bệnh, làm thầy thuốc đương nhiên Mộ Chỉ Ly có chút tò mò, đi đến gần mới thấy thiếu niên kia đang khó thở, môi tím tái, toàn thân run rẩy. Chỉ liếc mắt một cái, Mộ Chỉ Ly đã nhìn ra thiếu niê­­n này đang lên cơn hen suyễn.

Trong lúc Mộ Chỉ Ly đang đánh giá thì có một nữ nhân trong đám đó nhìn như nha hoàn tức giận nói: "Tránh ra, tránh ra, đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân?"

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly vốn chuẩn bị rời đi cũng dừng bước: "Các ngươi cứ tiếp tục như vậy, đợi một lát nữa phỏng chừng vị thiếu gia này sẽ mất mạng."

Nghe vậy, thiếu nữ ước chừng hai mươi tuổi chuyển ánh mắt qua trên người Mộ Chỉ Ly. Thấy Mộ Chỉ Ly mặc một bộ quần áo mà ngay cả hạ nhân cũng không mặc, trên quần áo có mấy mảnh vá, thấy như thế nào cũng đều thê thảm, nhưng may là quần áo còn có vẻ sạch sẽ.

Nhưng khuôn mặt kia có chút dọa người thật, nếu là bình thường phỏng chừng ngay cả liếc mắt nàng cũng không thèm nhìn một cái, nhưng mà tình huống bây giờ khá đặc biệt: "Ngươi biết cách cứu đệ đệ của ta sao?"

"Ta biết hay không thì có quan hệ gì đến ngươi đâu?" Đạm mạc mở miệng, tuyệt đối không để ý.

Tâm thần Lâm Thanh Âm có chút hoảng hốt, không biết vì sao từ trên ngươi cô gái ăn mặc rách rưới không chịu nổi này lại có thể cảm nhận được một loại khí chất ngạo nghễ, giọng nói đạm mạc, biểu tình thờ ơ, nhất là sự cơ trí trong mắt kia, khó có thể khiến người ta liên hệ đến bộ dáng hiện tại của nàng.

Không tự chủ được, Lâm Thanh Âm liền đánh giá cao thấp cô gái trước mặt này một lần: "Vị cô nương này, xin ngươi cứu giúp đệ đệ của ta, vô luận ngươi muốn thù lao gì, nếu có thể cho ta tuyệt đối sẽ không chối từ."

Nghe nói như thế, Mộ Chỉ Ly liền dao động, hiện tại nàng cần nhất chính là kim tệ, nếu hiện tại có được thì chắc chắn sẽ làm cho kế hoạch của nàng rút ngắn đi rất nhiều: "Được, ta cứu đệ đệ của ngươi, một trăm kim tệ!" Lời nói ra vô cùng chắc nịch, chứ không phải giọng điệu cho phép thương thảo.

Lâm Thanh Âm nghe nói như vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Không thành vấn đề, nhờ ngươi vậy." Chợt cầm một túi tiền đưa cho Mộ Chỉ Ly.

Mộ Chỉ Ly không xem xét mà trực tiếp để vào trong ngực áo, nàng tin với thân phận của đối phương, họ sẽ không lừa nàng: "Còn nữa, phải bảo nữ nhân này xin lỗi ta." Mộ Chỉ Ly chỉ vào nha hoàn vừa nói nàng vướng bận lúc trước.

Tiểu Thúy nghe thấy lời của Mộ Chỉ Ly, lập tức cực kỳ tức giận, đang lúc chuẩn bị đáp lời thì Lâm Thanh Âm lại mở miệng: "Tiểu Thúy, mau xin lỗi."

Thấy Lâm Thanh Âm đã lên tiếng, Tiểu Thúy chỉ có thể nghẹn một bụng tức giận nói: "Thực xin lỗi."

Mộ Chỉ Ly cũng lười nhìn Tiểu Thúy, liếc mắt một cái, trực tiếp đi đến trước mặt thiếu niên, hành động như vậy lại làm cho Tiểu Thúy tức đến không nhịn được. Mộ Chỉ Ly nói: "Các ngươi hết thảy đều tránh ra, vây quanh ở bên người thiếu gia như vậy, không có lợi cho thiếu gia."

Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Thanh Âm, sau khi thấy Lâm Thanh Âm gật đầu mới đều tản ra, nhưng ánh mắt vẫn chú ý, muốn nhìn xem cô gái đột nhiên xuất hiện này sẽ dùng biện pháp gì.

Mộ Chỉ Ly để cho thiếu niên nửa nằm, nâng đầu của hắn lên, khiến cho hai cánh tay của hắn nâng lên, nhìn thấy quần áo trên người thiếu niên mặc thật chặt, liền đưa tay cởi bỏ quần áo của hắn.

"Ngươi làm gì?" Nhìn thấy hành động của Mộ Chỉ Ly, Tiểu Thúy vội vàng hô.

Mộ Chỉ Ly nâng mắt, nhíu mày nói: "Ta làm cái gì, ngươi không nên xen vào, nếu ngươi không muốn cứu thiếu gia nhà ngươi, ta sẽ chiều theo." Nói xong liền không hề quản bọn họ.

Nếu như mình có mang theo ngân châm mà nói, chỉ cần châm mấy châm là có thể trị được bệnh hen suyễn này, chỉ tiếc hiện tại không có, một bên cứu trị, Mộ Chỉ Ly một bên quyết định đợi lúc trở về phải đi đặt một bộ ngân châm, nếu không làm chuyện gì đều không có phương tiện.

"Thả lỏng, dựa theo lời ta nói mà làm. Dùng miệng thở ra, dùng mũi hít vào, dồn khí đan điền, dùng hết khả năng hít sâu vào." Giờ phút này thiếu niên kia đã muốn hô hấp không thông, vì thế phải để hắn làm theo lời nói của chính mình.

Lâm Thanh Tuyền nhìn cô gái trước mặt, tuy rằng diện mạo có chút dọa người, nhưng lại có ma lực làm cho người ta bình tĩnh, hắn không tự giác làm theo lời của nàng, đồng thời tình trạng của chính mình cũng càng ngày càng tốt.

Lâm Thanh Âm đứng ở một bên nhìn tình huống đệ đệ của mình đã tốt hơn, trên mặt lộ vẻ vui sướng.

Sau khi xử lý tốt, Mộ Chỉ Ly vỗ vỗ tay đứng lên. Lâm Thanh Tuyền mang vẻ mặt cảm kích: "Cảm tạ cô nương có ân cứu mạng. Không biết cô nương họ gì? Lần sau có cơ hội nhất định sẽ đăng môn bái phỏng nói lời cảm tạ."

Mộ Chỉ Ly lắc đầu: "Ta cứu ngươi, các ngươi trả thù lao cho ta, huề nhau, không cần nói lời cảm tạ." Chợt ánh mắt chuyển hướng về phía Lâm Thanh Âm: "Không có việc gì nữa, ta cáo từ trước."

Nói xong, Mộ Chỉ Ly cũng không nhìn đại đội nhân mã này, lưu cho mọi người một bóng dáng tiêu sái, sau đó liền rời đi.

Lấy ra túi tiền trong lòng, nhìn trong đó tràn đầy kim tệ: "Hiện tại ta đã không còn bị xem như người nghèo nữa, lúc trước tiền hàng tháng chỉ có một kim tệ, hôm nay buôn bán lời một trăm kim tệ, thật sự là không tệ."

Sau khi trở về liền điều tra một phen chính mình rốt cuộc vì sao không thể tu luyện Thiên Lực. Theo trí nhớ trong cơ thể này, nàng chỉ biết là thân thể của bản thân không thể chứa Thiên Lực, cho dù hấp thu Thiên Lực cũng sẽ biến mất trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng nàng là thần y đấy! Cứu người khác còn được, chẳng lẽ lại không trị được cho mình sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro