Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61 - 65

Chương 61: Kinh ngạc lần nữa

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly dưới những cái nhìn soi mói của mọi người đi tới trung tâm Luyện Võ Trường, nàng xoay người sang hướng đối mặt với mọi người, sắc mặt bình thản không một chút khẩn trương, thậm chí đối mặt nhiều người như vậy, đáy mắt nàng ngay cả một tia dao động mảy may cũng không có.

Giơ tay nhấc chân đều thể hiện rõ phong cách quý phái, Mộ Chỉ Ly hướng mọi người bái chào một cái rồi bắt đầu biểu diễn. Nàng không biểu diễn Hoàng giai vũ kỹ Mộ gia mà phô bày những chiêu thức được nàng tinh lọc ra từ rất nhiều vũ kỹ khác nhau, những chiêu thức này nàng đặt tên là Vạn Nguyên Quy Nhất* kiếm.

*Vạn Nguyên Quy Nhất: có thể hiểu là vạn vật đều quy về cơ bản ban đầu.

Đặt tên này dựa theo tên tâm pháp Vạn Nguyên Quy Nhất, bởi vì vốn hai bên đã có ngàn vạn quan hệ. Đến bây giờ Mộ Chỉ Ly chỉ mới đúc kết được bảy chiêu, nhưng lần này nàng sẽ không thể hiện ra tất cả bảy chiêu, nàng cần phải giữ lại lá bài tẩy* của riêng mình.

*Lá bài tẩy : con bài chưa lật, ẩn ý cũng như cụm từ "bùa hộ mệnh".

Huống chi nàng tin tưởng vũ kỹ mà mình biểu diễn, chỉ cần ba chiêu đã có thể khiến những người kia hiểu rõ thực lực của nàng, thực sự không cần nhiều.

Mọi người thấy ba chiêu Mộ Chỉ Ly thể hiện ra đều có cảm giác rất kì quái. Chiêu thứ nhất tựa cuồng phong gào thét, trong chiêu thức mang theo sự sắc bén khó địch nổi, làm cho người ta như kề ngay gần bên, dù cho thực chất bọn họ ở khoảng cách vô cùng xa nhưng có thể cảm nhận được kiếm khí bén nhọn kia, thậm chí còn cảm thấy kiếm phong gào thét qua khuôn mặt.

Chiêu thứ hai giống như mưa to gió lớn, trong chiêu thức tràn đầy bá đạo không cách nào kháng cự, phảng phất không cách nào ngăn cản, khiến cho người ta không khỏi âm thầm sợ hãi.

Nhưng chiêu thứ ba lại như gió mát lướt qua mặt, nhẹ nhẹ nhàng nhàng tựa như không có chút uy lực nào.

Mộ Chỉ Ly rất nhanh đã biểu diễn xong ba chiêu, lại trở về hàng ngũ. Song thời điểm lúc nàng biểu diễn cũng không có chú ý, lão giả ở Vũ Kỹ Đường đã tới võ đường quan sát nàng. Những người khác vẫn đắm chìm trong đó thật lâu chưa tỉnh ngộ lại, bởi vì, đối với họ mà nói, ba chiêu này thật quá mức chấn động.

Bởi vì chúng đệ tử Mộ gia chưa đủ trình độ nên không thể cảm nhận được đầy đủ tinh hoa của ba chiêu này, không nhịn được nghi ngờ nói: "Làm sao mới có ba chiêu đã kết thúc? Chẳng lẽ nàng chỉ biết có ba chiêu này sao?" Phải biết rằng những đệ tử lúc nãy đều biểu diễn hết tất cả chiêu thức trong một bản vũ kỹ, đương nhiên không có bản vũ kỹ nào chỉ có ba chiêu?

"Chẳng lẽ Mộ Chỉ Ly chỉ học được có ba chiêu?"

"Không phải không có khả năng, gần đây nàng mới đến Vũ Kỹ Đường đúng không? Còn chúng ta đã tu luyện nhiều năm như vậy mà."

"Ha ha, ta còn tưởng nàng rất giỏi cơ chứ, hóa ra chỉ có tu vi cao, vũ kỹ không phải rất kém cỏi sao." Mộ Yên Nhiên nhìn có chút hả hê nói, đối với chuyện lúc nãy Mộ Chỉ Ly được mọi người chú ý, nàng ta rất ganh tị.

.....

Mộ Chỉ Ly đối với chút chuyện nhỏ này làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ tuyên bố kết quả.

Mộ Kình Lệ cùng với những người quan sát tại chỗ đều mang vẻ mặt sợ hãi than, có lẽ người bình thường sẽ cảm thấy hai chiêu trước của Mộ Chỉ Ly vô cùng mạnh, một chiêu so sánh với một chiêu càng mãnh liệt, nhưng đến chiêu cuối cùng nhìn như một chút uy lực cũng không có, nhưng bọn họ thì hiểu, một chiêu cuối kia mới thật sự là đòn sát thủ, bởi vì đây chính là chiêu thức Phản Phác Quy Chân*.

返璞归真 – Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực đạt, trong võ thuật nghĩa là đạt tới cảnh giới "Tối thượng" trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý.

Trong mắt Mộ Kình Lệ hiện lên vẻ nghi ngờ, đây đến tột cùng là vũ kỹ gì? Vũ kỹ có trong Vũ Kỹ Đường lão đều biết rõ, tuyệt đối không thể mạnh mẽ như vậy, hết thảy đến từ đâu? Toàn thân đứa cháu gái này đều là những câu đố, khiến cho người ta đoán không ra.

Vương Tĩnh Hoành lại càng oán thầm trong lòng, Mộ gia này từ lúc nào có vũ kỹ mạnh mẽ như vậy? Mới chỉ ba chiêu mà uy lực đã lớn như thế, nếu luyện xong toàn bộ vũ kỹ, vậy sẽ thế nào đây? Có lẽ thực lực của Mộ gia không hề giống như những gì đã biển lộ.

Nếu là vậy, mình phải động thủ trước đúng là ý kiến sáng suốt.

Những người khác lại càng lẩm nhẩm trong lòng, sau này tuyệt đối không được chọc vào Mộ Chỉ Ly. Trải qua chuyện lần này, Mộ Chỉ Ly đã trở thành Mộ Khải Siêu thứ hai của Mộ gia, thậm chí còn mạnh hơn cả Mộ Khải Siêu.

Mộ Chỉ Ly không nghĩ tới những chiêu thức của nàng sẽ khiến mọi người sinh ra nhiều băn khoăn như vậy, nếu nàng biết được ý nghĩ của họ, hẳn là sẽ chết cười mất.

Lão giả nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thi triển ba chiêu, khóe miệng lộ ra nụ cười, trong mắt đầy vẻ thưởng thức, biểu hiện của nàng rất tốt, trước kia thật sự lão đã hiểu lầm nàng.

Yên tĩnh cũng không lâu, Mộ Kình Thao hô tên người khác, khảo nghiệm lại tiếp tục tiến hành như cũ, chẳng qua mọi người đã không còn hứng thú nữa, dù sao thực lực của bọn họ chênh lệch quá lớn so với Mộ Chỉ Ly.

Đợi đến lúc mọi người đều kiểm tra xong, trời đã tối, đương nhiên phải kết thúc như vậy. Vòng thứ ba sẽ bắt đầu vào ngày mai, dù sao đây mới là vòng mọi người chú ý nhất, đệ tử đối chiến với nhau là màn đặc sắc để quan sát.

Đợi đến thời điểm mọi người đều tản đi, Mộ Chỉ Ly vẫn đứng tại chỗ không động đậy, bởi vì nàng biết có người muốn tìm nàng. Đúng như nàng đoán, Tô Dự rất nhanh xuất hiện trước mặt nàng.

Hôm nay Tô Dự mặc một bộ cẩm bào hoa cúc mùa thu màu xanh sẫm, vóc dáng cao lớn được quần áo phụ trợ càng tóat ra vẻ anh tuấn. Khi nhìn gần Mộ Chỉ Ly, Tô Dự bỗng cảm thấy có chút rung động trong lòng.

"Không nghĩ tới nàng thật sự là Mộ Chỉ Ly của Mộ gia." trong lời nói mang theo cảm khái, cũng không vì bị Mộ Chỉ Ly giấu giếm
mà tức giận chút nào. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Mộ Chỉ Ly trước sau đều không phủ nhận, là do bọn hắn tự âm thầm phủ định trong lòng mà thôi.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: "Rất kinh ngạc phải không? Nhưng bất luận ta là ai, chúng ta cũng đều là bằng hữu." Theo biểu hiện vừa nãy của Tô Dự, nàng biết được hắn thực sự đối đãi với nàng như bằng hữu, Mộ Chỉ Ly nàng tất nhiên sẽ không tiếc rẻ tình bạn của mình.

Nghe thấy lời Mộ Chỉ Ly nói, Tô Dự lộ ra chút vẻ thụ sủng nhược kinh*. Cho tới nay thái độ của nàng đều vô cùng lạnh nhạt, tựa hồ không có chuyện gì có thể ảnh hưởng lớn đến nàng. Nghe nàng thừa nhận bọn họ là bằng hữu, không nhịn được vui vẻ một hồi.

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

"Ngươi nói rất đúng .."

Thời điểm hai người nói chuyện với nhau, Vương Thiên Kỳ đã yên lặng rời đi, bây giờ hắn thật không còn mặt mũi nào đối diện Mộ Chỉ Ly. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn nhớ đến nàng, nàng là tình nhân trong mộng của hắn, chẳng ngờ tới bây giờ, hết thảy đều giống như một chuyện cười.

Ban đầu mình giễu cợt nàng ở tửu lâu, nàng sao có thể có ấn tượng tốt với mình? Vốn là Vương Nhược Linh chuẩn bị đi tìm Mộ Chỉ Ly tính sổ, nguyên nhân lúc trước mình khóc không ngừng đến bây giờ nàng cũng chưa biết được, nhưng đại ca của mình không nói một lời đã lôi kéo mình rời đi.

Nhìn bộ dáng âm trầm kia, đúng là khiến nàng có mấy phần e ngại, lập tức cái gì cũng không nói, biết điều theo đại ca trở về vẫn hơn, nếu đại ca nổi đóa lên nàng thật không chịu nổi.

Còn lại Tô Tử Di đứng ở một bên chờ Tô Dự trở lại, nhìn thấy một nữ nhân khác xinh đẹp hấp dẫn hơn mình, theo bản năng, nàng không muốn tới gần...

Chương 62: Trên Tiên Thiên

Mộ Chỉ Ly cũng không hàn huyên quá lâu với Tô Dự, dù sao vẫn còn Tô Tử Di ở bên cạnh chờ Tô Dự cùng nhau trở về. Tô Dự nói cho nàng biết ngày mai hắn sẽ tiếp tục đến xem nàng tỷ thí cùng các đệ tử, bảo nàng cố gắng lên.

Mộ Chỉ Ly gật đầu đáp ứng. Thật ra trong lòng bọn họ cũng biết thực lực của Mộ Chỉ Ly, căn bản không cần thiết tỷ thí với những đệ tử khác của Mộ gia, Tiên Thiên và cảnh giới Hậu Thiên chênh lệch lớn như thế, hơn nữa vũ kỹ của Mộ Chỉ Ly cũng không kém, cảnh giới Hậu Thiên có ai có thể so sánh với nàng sao?

Lúc Mộ Chỉ Ly trở về, hạ nhân báo lại rằng gia chủ muốn nàng qua đó một chuyến, nàng cũng biết nhất định Mộ Kình Lệ có nhiều chuyện muốn hỏi mình.

Rất nhanh Mộ Chỉ Ly đã tới viện của gia chủ, mười lăm năm trước kia nàng chưa từng bước vào sân của gia chủ, năm nay, trong khoảng thời gian này lại tới không biết bao nhiều lần.

Mộ Kình Lệ nghe tiếng đã biết Mộ Chỉ Ly tới, khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, trên mặt treo nụ cười rất thỏa mãn, hết thảy những biểu hiện lúc nãy của con bé khiến ông cực kỳ hài lòng. Nếu không phải lần này con bé có biểu hiện xuất sắc như vậy mà nói, còn không biết Vương Tĩnh Hoành kia sẽ chê cười mình đến mức nào đây.

"Chỉ Ly à, từ lúc nào cháu đã đột phá Tiên Thiên?" Dù ông biết Mộ Chỉ Ly đã không còn giống với lúc trước, nhưng ông cũng chẳng bao giờ nghĩ đến Mộ Chỉ Ly có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên, điều này thực khiến ông kinh ngạc không thôi.

Phải biết rằng gia tộc lớn như Mộ gia, tổng cộng cũng chỉ có mười ba người đột phá cảnh giới Tiên Thiên, mà mười ba người này theo thứ tự chính là ông và mười hai trưởng lão khác.

Lần này Mộ Chỉ Ly cũng không giấu giếm: "Mới vừa đột phá ngay lúc bắt đầu Tộc hội, do vậy nên cháu mới đến muộn" Nàng biết vào trường hợp trọng yếu như hôm nay mà trễ sẽ không tốt, mặc dù Mộ Kình Lệ không nói gì, nhưng nhất định sẽ có một chút để ý.

Quả nhiên, nghe lời Mộ Chỉ Ly giải thích, trên mặt Mộ Kình Lệ mới lộ ra nụ cười thoải mái, lúc trước chuyện Chỉ Ly trễ nãi suýt bị Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão thổi phồng lên, nhưng bây giờ không cần phải lo lắng nữa rồi.

Bắt đầu từ hôm nay, ông phải bồi dưỡng Chỉ Ly, bồi dưỡng cháu gái của ông thật tốt. Ông không tin sau khi Mộ Chỉ Ly thể hiện lực lượng như thế, bọn họ vẫn có thể nói được gì nữa.

Song một khắc sau Mộ Kình Lệ bỗng nhíu mày: "Chỉ Ly, lúc cháu đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên không có tẩy tinh phạt tủy* sao?" Nếu đột phá trước khi bắt đầu Tộc hội, vậy chắc không có thời gian tiến hành tẩy tinh phạt tủy, nhưng nếu không thì con bé đã không thể tham gia hội gia tộc.

*Tẩy tinh phạt tủy: tạm hiểu nghĩa là loại bỏ tạp chất trong cơ thể.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhíu mày, đáy mắt đều là vẻ nghi ngờ: "Tẩy tinh phạt tủy là cái gì?" Nàng không hề trải qua.

Thấy Mộ Chỉ Ly khẳng định suy đoán của mình, Mộ Kình Lệ cảm thấy có chút khó tin: "Cháu thật sự chưa trải qua sao?"

Mộ Chỉ Ly gật đầu, thực sự nàng không biết còn có chuyện như vậy.

"Sau khi chúng ta tu luyện đột phá đến Cảnh giới Tiên Thiên liền chân chính bước vào con đường tu luyện, không còn thuộc về người bình thường, người cảnh giới Hậu Thiên phải ăn cơm từng bữa, ở cảnh giới Tiên Thiên thì khác, chúng ta không cần thiết phải ăn cơm, dĩ nhiên thực lực càng mạnh, yêu cầu ăn uống lại càng thấp. Có người bế quan cả mấy thập niên, không uống nước cũng không có gì đáng ngại chính bởi nguyên nhân này. Song từ người bình thường biến thành như vậy, cần tiến hành một chuyện chính là tẩy tinh phạt tủy, sau khi trải qua tẩy tinh phạt tủy, cơ thể, khí chất, thần thái của con người đều phát sinh biến hóa không nhỏ. Bình thường phàm là thời điểm chúng ta đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên sẽ tự động tiến vào cảnh tẩy tinh phạt tủy, nhưng cũng có người chậm hơn một chút, mấy ngày sau mới xuất hiện, cháu không cần gấp gáp." Mộ Kình Lệ an ủi, mặc dù chuyện này rất ít nhưng thật sự tồn tại.

Lúc này Mộ Chỉ Ly mới biết rõ ràng cái gì là tẩy tinh phạt tủy, không nghĩ tới còn một bước trọng yếu như vậy, nhưng trên người mình một chút dấu hiệu cũng không có. Thôi, dù sao Mộ Kình Lệ đã nói rồi, loại chuyện này còn tùy từng người, nàng cũng không nên gấp gáp, nên tới rồi sẽ tới.

"Bây giờ cháu đã là cao thủ Tiên Thiên rồi, nếu có chỗ nào không hiểu trong cảnh giới Tiên Thiên có thể tới hỏi ông". Dù sao Chỉ Ly mới bước vào cánh cửa này, sẽ có nhiều chuyện không biết, Chỉ Ly cũng không quen thuộc những trưởng lão khác, tất nhiên sẽ do mình chỉ dạy nó.

Thấy Mộ Kình Lệ nói như vậy, Mộ Chỉ Ly cũng không chút khách khí, nghi ngờ hỏi: "Trên cảnh giới Tiên Thiên có phải hay không còn có những cảnh giới khác?" Từ khi đến đây, nàng chỉ biết cảnh giới Hậu Thiên và Cảnh giới Tiên Thiên, đối với những cảnh giới xếp trên Tiên Thiên, căn bản nàng không biết gì cả. Rõ ràng không thể chỉ có hai cảnh giới này, bằng không, sao có thể biết được ai mạnh ai yếu trong đám cao thủ Cảnh giới Tiên Thiên chứ.

Nghe vậy, Mộ Kình Lệ gật đầu đáp: "Cháu nói không sai, trên cảnh giới Tiên Thiên còn có những cảnh giới khác. Hậu Thiên và Tiên Thiên không hề được phân biệt rõ ràng, trên Tiên Thiên thì khác, các cấp bậc kế tiếp được phân biệt rất tỉ mỉ. Trên cảnh giới Tiên Thiên chính là Toàn Thiên cảnh. Đặc thù khi tiến vào Toàn Thiên cảnh chính là đan điền của cháu có thể hình thành một khí xoáy, khi khí xoáy tồn tại, Thiên Lực khi tu luyện đều được trữ trong khí xoáy. Hiện tại phần lớn Thiên Lực của cháu đều được trữ trong đan điền, nhưng nó lại vận động bất quy tắc, đúng không? Một khi tiến vào Toàn Thiên cảnh, Thiên Lực sẽ trở nên dễ khống chế hơn nhiều." Cháu gái của mình, tất nhiên ông sẽ không giữ lại gì mà nói hết những gì mình biết cho con bé.

Đối với chuyện này, Mộ Chỉ Ly tràn đầy hứng thú. Thiên Lực trên người đúng là không bị khống chế, thời điểm muốn sử dụng có chút khó khăn. Nghĩ đến sau khi đạt tới Toàn Thiên cảnh giới chẳng phải có thể thao túng Thiên Lực thuận buồm xuôi gió sao?

"Vậy còn trên Toàn Thiên cảnh?" Nàng muốn biết kế tiếp còn cái cảnh giới gì nữa, đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ, nàng có quá nhiều thứ không biết.

"Trên Toàn Thiên cảnh chính là Ngự Thiên cảnh, mà dấu hiệu của Ngự Thiên cảnh chính là tụ khí xoáy của cháu hình thành dịch màu xanh như nước biển, như thế là cháu đã bước vào Ngự Thiên Cảnh."

Mộ Kình Lệ nói xong nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly nồng nhiệt tiếp thu, liền biết con bé cực kỳ tò mò với chuyện này, lập tức nói tiếp: "Sau Ngự Thiên cảnh chính là Lăng Thiên cảnh. Khi cháu tu luyện trong Ngự Thiên cảnh, lượng dịch màu xanh trong đan điền sẽ từ từ nhiều dần, đến khi kết thành tinh thể hình thoi màu lam, liền chứng minh cháu đã thành công bước vào Lăng Thiên cảnh. Những thứ này nói thì có vẻ đơn giản, nhưng nhất định cần cố gắng rất nhiều mới làm được. Chỉ Ly, con đường cháu phải đi còn rất xa, hãy nhớ đừng nên kiêu ngạo."

Biểu hiện hiện tại của Mộ Chỉ Ly đã giúp con bé trở nên nổi bật trong đám đệ tử của Mộ gia, ông muốn nhắc nhở con bé cần phải khiêm tốn một chút, một khi nó cho là mình tài giỏi sẽ vĩnh viễn dừng lại ở thế giới hiện tại mà không thể bước ra ngoài. Ông nói cho nàng biết nhiều chuyện như vậy cũng chỉ muốn Mộ Chỉ Ly có thể mở rộng tầm nhìn.

Chương 63: Tẩy tinh phạt tủy

Những lời này của Mộ Kình Lệ, Mộ Chỉ Ly đương nhiên hiểu, ông không cần nói nói nàng cũng biết. "Ông yên tâm, cháu sẽ không".

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*. Đạo lý này nàng hiểu rõ hơn ai hết.

*trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Thấy ánh mắt trong veo của Mộ Chỉ Ly, không chứa chút ý đáp qua loa cho có, Mộ Kình Lệ âm thầm tán thưởng: "Thôi cháu về đi". Lần này ông gọi con bé tới cũng chỉ muốn hỏi về tình huống đột phá của bản thân con bé.

"Vậy cháu đi trước". Mộ Chỉ Ly thi lễ một cái rồi xoay người rời đi. Hôm nay mới vừa đột phá Tiên Thiên đã vội vàng đi tham gia Tộc hội, đối với năng lực của Cảnh giới Tiên Thiên nàng còn rất nhiều điều chưa nắm vững.

Thanh Phù viện.

Mộ Chỉ Ly ngồi trên giường tu luyện, bây giờ nàng cảm giác thân thể mình so với hồi còn ở cảnh giới Hậu Thiên cũng không có nhiều biến chuyển lắm, chẳng lẽ là bởi vì chưa trải qua tẩy tinh phạt tủy sao?

Song, khi hấp thu Thiên Lực giữa trời đất, Mộ Chỉ Ly mới phát hiện tốc độ hấp thu của mình nhanh hơn trước kia rất nhiều, Thiên Lực chung quanh dù rất mỏng cũng đều bị nàng hút vào cơ thể. Mà những tế bào trong cơ thể dường như không biết mệt mỏi, liên tục điên cuồng hấp thu Thiên Lực để tự nâng cấp bản thân.

Mộ Chỉ Ly có chút hưởng thụ cảm giác ấy, cả thân thể dường như tiến vào một loại trạng thái kì dị, vô cùng thoải mái, thật giống như đang có người xoa bóp đều khắp toàn thân.

Nhưng chuyện này kéo dài cũng chẳng được lâu, đột nhiên một trận đau đớn truyền đến, loại thống khổ này có thể khiến người ta cảm thấy sống không bằng chết. Mộ Chỉ Ly ngã xuống giường, lục phủ ngũ tạng như bị trộn lại với nhau. Nàng gắt gao tự cắn môi mình, không để phát ra tiếng động, móng tay càng hung hăng bấu vào lòng bàn tay đến chảy máu nhưng nàng không có một chút cảm giác nào.

Dần dần, Mộ Chỉ Ly biến sắc, mặt trắng bệch không chút huyết sắc, nàng vừa chau mày vừa run rẩy trên giường, từ đầu đến cuối đều không hề phát ra một tiếng nào, mồ hôi thấm ướt cả y phục, ngay cả mái tóc cũng ướt sũng như vừa gội.

Thiên Nhi nhìn thấy một màn này, trong lòng xúc động, cũng có chút đau lòng. Nàng không nghĩ nỗi đau đớn kịch liệt tới như vậy Mộ Chỉ Ly lại có thể nhẫn nại chịu đựng, tuyệt đối không phát ra bất kỳ tiếng la nào, thật sự kiên cường khiến lòng người đau xót.

Không sai, Mộ Chỉ Ly bây giờ chính là đang tiến hành tẩy tinh phạt tủy. Người tu luyện một khi trải qua tẩy tinh phạt tủy trên thân thể sẽ thay đổi rất lớn, tố chất và cả các phương diện khác đều sẽ được tăng cường. Nhưng quá trình này vô cùng thống khổ, bởi vì phải bài trừ tạp chất trong cơ thể, loại bỏ càng nhiều sau này phát triển càng tốt.

Thiên Nhi đã từng thấy qua hình ảnh những người khác khi tiến hành tẩy tinh phạt tủy, dù là nam nhân cũng sẽ kêu gào đau đớn khóc to, lăn lộn trên mặt đất, nhưng Mộ Chỉ Ly chỉ lẳng lặng nằm ở kia, yên lặng chấp nhận thống khổ. So với họ, Mộ Chỉ Ly thật khiến người ta không nhịn được phải bội phục.

Mộ Chỉ Ly cũng biết mình đang trải qua giai đoạn này, bởi vì nàng có thể cảm nhận được từ từng tế bào, từ da thịt, trong kinh mạch tràn đầy những tạp chất loang lổ, đang từ lỗ chân lông thẩm thấu ra ngoài.

Những vật chất màu xám tro hình dáng trơn nhẫy này hiển nhiên chính là tạp chất trong cơ thể. Quá trình trải qua mặc dù rất thống khổ, nhưng Mộ Chỉ Ly biết mình sẽ tiến bộ nên vẫn rất mạnh mẽ tiến lên. Nghĩ tới đây nàng lại cắn chặt răng, người khác có thể kiên trì, đương nhiên nàng cũng có thể.

Nàng vốn định chuẩn bị cho mình vài châm, lấy y thuật của nàng, ghim mấy châm vào sẽ không còn cảm giác được đau đớn, nhưng do nàng sợ ảnh hưởng đến hiệu quả của quá trình, sau cùng vẫn không làm. Mặc dù Đại Lục Thiên Huyền khá giống thế giới trước kia của nàng nhưng vẫn có một số việc chưa chắc đã như vậy. Trong lúc chưa thể khẳng định, ngộ nhỡ nếu thật sự ảnh hưởng, chẳng phải sẽ không thể bù đắp đủ những thứ đã mất đi sao?

Hai canh giờ sau, Thiên Nhi bắt đầu nghi hoặc nhìn Mộ Chỉ Ly. Người bình thường qua hai canh giờ đã hoàn thành xong, nhưng nhìn bộ dáng kia của Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên là vẫn chưa xong.

Phải biết rằng, đối với tẩy tinh phạt tủy, thời gian cũng có ảnh hưởng đôi chút. Thời gian càng ngắn, bài trừ tạp chất càng ít, ngược lại thời gian càng dài, tạp chất được loại bỏ càng nhiều hơn. Từ điểm này có thể nhìn ra, thời gian như vậy càng tốt, nhưng thống khổ phải thừa nhận cũng càng nhiều.

Mộ Chỉ Ly không biết chuyện này. Nàng cho rằng thời gian của mỗi người đều như nhau cả, thầm nghĩ trong lòng cảm giác này không phải thứ con người có thể chịu đựng được, càng về sau, thống khổ càng dữ dội hơn. Nàng tinh tế cảm giác được kinh mạch trong cơ thể đã muốn tróc hết ra, quả thực cảm giác còn thống khổ hơn cả giải phẫu không có thuốc mê.

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly đã tái nhợt như một tờ giấy trắng, cuối cùng đau đến hôn mê bất tỉnh. Có lẽ tình huống lúc này ngất đi mới là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng ba canh giờ sau, Mộ Chỉ Ly bị đau đến tỉnh lại, bởi vì cơn đau còn đớn đau hơn lúc trước nhiều. Bàn tay bị nàng bấu đến máu thịt lẫn lộn, vì chỉ như vậy mới có thể khiến nàng thấy dễ chịu hơn một chút.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Mộ Chỉ Ly chậm chạp mở mắt, giờ phút này đau đớn trên người đã biến mất, lúc này nàng mới biết thì ra khi không đau lại có thể hạnh phúc đến vậy. Sau mười lăm phút, Mộ Chỉ Ly bỗng nhíu mày, bởi vì mùi của tạp chất màu xám trắng kia tỏa ra trên người thật sự quá khó ngửi.

Lập tức đứng lên chạy đi tắm rửa. Tắm xong, Mộ Chỉ Ly cảm thấy tinh thần sảng khoái, đồng thời trong lúc tắm nàng cũng phát hiện da mình càng thêm trắng nõn nhẵn nhụi, sờ lên giống như trứng gà bóc, thực thoải mái. Dĩ nhiên đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, khiến cho Mộ Chỉ Ly thật sự kinh ngạc nhất chính là phần biến hóa bên trong cơ thể nàng.

Hiện tại trong người nàng, nhìn chung lộ ra vẻ vô cùng thoải mái, trở nên sáng ngời hơn rất nhiều. Một vài đường kinh mạch lúc này gần như biến thành trong suốt, mọi tế bào đều trở nên trong suốt và
căng tràn, chỉ cần liếc qua một lần là có thể thấy rõ tình trạng của cơ thể. Thiên Lực nhè nhẹ chảy trong người cũng có thể thấy rõ.

Trở lại trong phòng, Mộ Chỉ Ly nở nụ cười, Tộc hội sẽ bắt đầu vào buổi trưa, nàng vẫn còn một chút thời gian để chuẩn bị.

Lúc này yêu linh của Thiên Nhi chạy từ trong Thiên Sát Cổ giới ra ngoài. Khi nàng nhìn đến Mộ Chỉ Ly, trong mắt đều là vẻ khó có thể tin. Hiển nhiên Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện điểm này, không khỏi hỏi: "Thiên Nhi, sao ngươi nhìn ta như vậy?"

Thiên Nhi không để tâm đến vấn đề của nàng, chỉ lẩm bẩm nói: "Quái lạ, chẳng lẽ thật sự chính là một thiên tài hiếm thấy?"

"Ngươi đang nói cái gì?" Mộ Chỉ Ly nghi ngờ hỏi, giọng nói của nàng ấy quá nhỏ, không thể nghe rõ.

Nghe vậy, Thiên Nhi ngó chừng ánh mắt của Mộ Chỉ Ly, nói: "Ngươi có biết thời gian ngươi tẩy tinh phạt tủy mất bao lâu không?"

"Từ hoàng hôn ngày hôm qua cho tới sáng sớm nay. Sao thế?" Có vấn đề gì không? Tại sao phải kinh ngạc như vậỵ?

Chương 64: Cánh cửa thứ ba

Thấy vẻ mặt bình thản của Mộ Chỉ Ly, Thiên Nhi không nhịn được giậm chân: "Ngươi còn hỏi ta? Ngươi có biết mình rất biến thái hay không?"

"Ta biến thái? Ta biến thái hồi nào?" Mộ Chỉ Ly cũng rất ngạc nhiên. Nàng thật sự chưa từng làm chuyện gì biến thái, với lại nàng cũng không có ham mê biến thái.

Vừa nghe lời này của Mộ Chỉ Ly, Thiên Nhi biết nàng hiểu sai ý mình: "Ý ta là thời gian tẩy tinh phạt tủy lần này thật quá dài, ngươi có biết người bình thường khi tẩy tinh phạt tủy phần lớn đều hoàn thành trong khoảng hai canh giờ, tốt hơn thì ba bốn canh giờ là đã quá lắm rồi, nhưng ngươi, tổng cộng là bao nhiêu canh giờ? Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói mình không biến thái?"

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly kinh ngạc một phen. Lúc trước nàng không hề biết còn có chuyện như vậy, luôn cho rằng mọi người đều giống nhau. Theo lời của Thiên Nhi, mình thật đúng là có chút biến thái rồi, bởi vì tổng cộng mình dùng hết mười hai canh giờ.

Nhìn bộ dáng bực tức của Thiên Nhi, Mộ Chỉ Ly chỉ biết cười khan một tiếng: "Lúc đó ta không biết, ha ha, huống chi chuyện này vốn không phải chuyện ta có thể khống chế, ta đã phải chịu đau từng ấy thời gian đấy." Nghĩ xem, người khác chịu được hai ba canh giờ đã tốt rồi, nhưng nàng lại chịu đến mười hai canh giờ, không phải rất bi kịch sao?

Nhưng mà, nhìn bộ dáng kia của Thiên Nhi thì đủ biết, thời gian tẩy tinh phạt tủy càng dài càng tốt, nếu không nàng sẽ không nói mình biến thái. Thật ra thì cảm giác biến thái... cũng không tệ lắm!

"Bây giờ ngươi đã thành công tấn nhập cảnh giới Tiên Thiên, bên trong Thiên Sát Cổ Giới đã mở thêm một cửa nữa, có muốn vào xem một chút không?" Thiên Nhi cười nói, mặc dù trên mặt vẫn là biểu hiện vô cùng bực tức nhưng kỳ thực trong lòng nàng rất cao hứng. Lấy quan hệ hiện tại của nàng cùng Mộ Chỉ Ly, nàng hy vọng thực lực của Mộ Chỉ Ly càng mạnh càng tốt, như vậy sau này khi bọn họ đi ra ngoài không phải sẽ an toàn hơn nhiều sao?

Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng lộ ra ý vui mừng. Phải biết rằng nàng muốn mở hết những cánh cửa trong Thiên Sát Cổ Giới ra, mặc dù không biết rốt cuộc là bên trong có cái gì, nhưng dựa vào hai cánh cửa đã mở ra nàng biết rõ trong đó đều là đồ tốt. Đáng tiếc thực lực của mình không đủ, chỉ có thể nhìn mà không thể vào. Hiện tại lại mở thêm một cửa, làm sao nàng có thể mất hứng?

Lập tức gật đầu, tâm thần vừa động, tiến vào bên trong Thiên Sát Cổ Giới, chạy theo đường quen đến trước cánh cửa thứ ba, quả nhiên, hiện tại cánh cửa đã mở ra, Mộ Chỉ Ly kiềm chế lòng hiếu kì trong nội tâm, đi vào trong.

Căn phòng thứ ba giống như căn phòng thứ nhất, đều có vẻ trống rỗng, đập vào mắt chỉ có một cái bàn cổ kính, trên bàn đặt hai hộp gấm, có lẽ trong đó là đồ vật của căn phòng thứ ba, vội vã bước tới.

Mộ Chỉ Ly mở hộp gấm thứ nhất ra, vừa mở ra liền nhìn chằm chằm, trên mặt đầy vui mừng phấn khích, bởi vì... trong hộp gấm này hóa ra chính là ngân châm. Hơn nữa vừa nhìn đã biết đây không phải ngân châm bình thường, có lẽ được chế tạo từ nguyên liệu đặc thù, cảm giác cầm trong tay không giống bình thường.

Mộ Chỉ Ly nàng am hiểu nhất chính là cái gì? Là châm cứu. Như vậy cho nàng hộp ngân châm này chẳng khác nào như hổ thêm cánh, hơn nữa những ngân châm này được chế tác cực kì tinh xảo, trên ngân châm điêu khắc những hoa văn thật nhỏ rất công phu, thoạt nhìn có phong cách cổ xưa huyền bí, không giống ngân châm mà giống như một tác phẩm nghệ thuật hiếm có của thế gian.

Mộ Chỉ Ly nhìn kĩ hơn nữa mới phát hiện ngân châm này không phải một mà là hai bộ, có hai màu theo thứ tự là đỏ và lam (xanh dương). Mộ Chỉ Ly vừa nhìn đã biết đây là hai loại thuộc tính âm dương. Trong châm cứu y học cấp cao, sẽ không chia theo ngũ hành bát quái gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ nữa, mà chỉ có hai loại âm dương.

Cầm hai bộ ngân châm lên, Mộ Chỉ Ly quả thực yêu thích không buông tay. Thứ này là thứ nàng tha thiết ước mơ.

Sau khi xem xong, Mộ Chỉ Ly mới phát hiện bên trên hộp gấm còn có một tờ giấy giới thiệu tác dụng của ngân châm, giống như Mộ Chỉ Ly nghĩ, đích xác mang hai loại thuộc tính âm dương. Nhưng phía trên còn có một loại đặc tính mới nữa, chính là nếu dùng hai bộ ngân châm này để cứu chữa người bệnh, tỷ lệ thành công có thể cao hơn đến mười phần trăm.

Không nên xem thường mười phần trăm này, nó hoàn toàn có thể quyết định thành hay bại, huống chi đối với y thuật của Mộ Chỉ Ly, tăng thêm mười phần trăm tỷ lệ có nghĩa tuyệt đại đa số chứng bệnh đều có thể chữa trị hoàn toàn.

Buông hộp gấm xuống, Mộ Chỉ Ly mở hộp gấm bên cạnh ra, nếu sánh cùng với ngân châm, trong hộp gấm này sẽ trang bị cái gì đây?

Mộ Chỉ Ly mở hộp gấm thứ hai ra, ánh mắt liền sáng lên. Hộp thứ hai này so với hộp thứ nhất mà nói còn trọng yếu hơn, bởi vì trong đó chính là: Thiên Huyền Châm Pháp.

Chỉ nhìn cái tên đã đủ khiến cho Mộ Chỉ Ly kích động rồi. Thiên Huyền Châm Pháp, ý nghĩa giống như tên gọi, chính là phương pháp châm cứu của cả Đại Lục Thiên Huyền, điều này còn chưa đủ để nàng kích động sao? Phải biết rằng, thứ nàng quan tâm nhất chính là châm cứu.

Thiên Huyền Châm Pháp cũng giống Tâm Pháp Nghịch Thiên, khiến cho đầu chợt đau nhức một trận. Bỗng hộp gấm kia trở về chỗ cũ, mà trong đầu Mộ Chỉ Ly còn đọng lại rất nhiều nội dung, không thể nghi ngờ chính là Thiên Huyền Châm Pháp.

Đi ra từ Thiên Sát Cổ giới, trên mặt Mộ Chỉ Ly trưng ra nụ cười thỏa mãn, trong lòng thực kích động. Hai bộ ngâm châm đã được nàng mang ra ngoài, nhưng nội dung của Thiên Huyền Châm Pháp vô cùng nhiều, trong lúc nhất thời nàng không cách nào tiếp nhận toàn bộ được, dù sao y thuật cũng cần một thời gian dài để tích lũy, căn bản không thể học cấp tốc.

Chỉ mới nhìn qua một chút, Mộ Chỉ Ly đã biết điểm cường đại của bộ châm pháp này. Xế chiều hôm nay còn phải tham gia đại hội gia tộc, cho nên hiện tại nàng chưa muốn nhìn kĩ, dù sao thời gian cũng không đủ, vạn nhất bị mê hoặc, bỏ lỡ thời gian sẽ không tốt.

Giữa trưa.

Giống như hôm qua, dưới sự hướng dẫn của Mộ Kình Hoa, chúng đệ tử cùng theo sau lão đi đến luyện võ đường. Người tới quan sát so với hôm qua lại càng nhiều, hiể
n nhiên mọi người đều quan tâm đến cuộc tỷ thí hôm nay hơn. Còn có khá nhiều người tới vì Mộ Chỉ Ly do nghe được tin tức về nàng.

Mộ Thiếu Tuân vừa lúc đứng ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly. Mỗi lần bắt gặp nàng, hắn đều nhớ tới đại ca đã chết của mình – Mộ Thiếu Tu. Ngay từ đầu hắn đã không có cảm tình với nàng, trong lòng chẳng hiểu vì sao luôn cho rằng cái chết của đại ca có liên quan đến nàng.

Cho nên khi nhìn thấy nàng, dĩ nhiên hắn sẽ không có ý tốt, hắn không thể nào cùng phụ họa để lấy lòng Mộ Chỉ Ly giống như những người đó.

"Cho dù tấn nhập cảnh giới Tiên Thiên thì có gì hơn người, có gì tốt để sĩ diện chứ?" Mộ Thiếu Tuân mở miệng nói. Hắn thấy, lúc trước mình gây sự với Mộ Chỉ Ly nhiều lần như vậy, hiện tại Mộ Chỉ Ly đã có chút bản lãnh, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp chèn ép hắn, cho nên hắn nói chuyện lại càng khó nghe.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly thấy thực buồn cười, nàng sĩ diện lúc nào? Mình chỉ đứng một chỗ, không nói lời nào đã bảo là sĩ diện? Vậy đám người đang nói chuyện đằng kia chắc là đều đang khoe khoang hả?

Chăng qua, người khác nói như thế nào kệ bọn họ, dù sao miệng cũng không phải của mình.

Nhưng lại có người cảm thấy bất mãn: "Tấn nhập Tiên Thiên cảnh sao lại không đáng tự hào? Ngươi còn chưa đi vào được cảnh giới Tiên Thiên, ngươi có cái gì tốt lành sao?" Hiển nhiên người này muốn lưu lại ấn tượng tốt với Mộ Chỉ Ly, lúc nói chuyện thỉnh thoảng còn nhìn nàng.

"Ngươi..." Mộ Thiếu Tuân nói không thành lời, đúng là thực lực của hắn không mạnh bằng Mộ Chỉ Ly. Trong cơn tức giận, Mộ Thiếu Tuân bật thốt lên: "Ban đầu còn không phải bị ca ca của ta cùng Khải Siêu ca ca bức áp đến mức tự phế một cánh tay đó sao? Nếu thật sự mạnh thì còn bị như vậy sao?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặc Mộ Chỉ Ly trở nên âm trầm: "Cho dù là vậy, đối phó với ngươi cùng lắm chỉ cần một chiêu."

Nghe vậy, vẻ mặt những người khác đều kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly. Mặc dù Mộ Thiếu Tuân còn chưa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, nhưng một chiêu mà nói cũng không phải dễ? Chỉ cần Mộ Thiếu Tuân có thể né tránh là được rồi.

Mộ Thiếu Tuân kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, không nghĩ tới nàng sẽ nói ra như vậy, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, rốt cục không dám nói tiếp nữa.

"Chỉ trong vòng một chiêu ta chắc chắn sẽ thắng ngươi, thế nào, có dám thử một lần không?" Khóe miệng Mộ Chỉ Ly vẽ ra nụ cười giễu cợt.

Chương 65: Áp đảo tuyệt đối

Động tĩnh của bọn họ không nhỏ, chỉ một chốc đã khiến mọi người chú ý, dù sao Mộ Chỉ Ly vốn đã hấp dẫn đại đa số tầm mắt của mọi người. Đám người Mộ Kình Lệ tất nhiên cũng đều tập trung sang đây.

Trong khoảng thời gian ngắn bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, Mộ Thiếu Tuân có chút kinh hoảng, ngay cả nói chuyện cũng có chút run rẩy: "Ngươi... ngươi đùa cái gì vậy? Đánh bại ta trong vòng một chiêu? Đúng là chuyện không có khả năng." Cho dù không sánh bằng Mộ Chỉ Ly, nhưng hắn tin chắc rằng mình không thể nào ngay cả một chiêu cũng không tiếp được mà bại trận.

Trên mặt Mộ Chỉ Ly vẫn treo nụ cười trào phúng như cũ, không chút nhượng bộ: "Ta chỉ hỏi ngươi, dám hay không dám." Giọng nói đạm mạc, ánh mắt xa cách, khiến cho người ta không có dũng khí để nhìn thẳng vào nàng.

Rõ ràng là nụ cười trào phúng, nhưng rơi vào trong mắt mọi người vẫn tuyệt mỹ đến khinh người. Nàng không làm gì cả, chỉ lẳng lặng đứng đó đã tạo thành một bức họa tuyệt mỹ vô song.

Mọi người đều thấy ngưỡng mộ Mộ Chỉ Ly, trong đầu hiện hai chữ "tốt đẹp", hoàn toàn không biết trong nụ cười trào phúng kia của nàng còn chứa chút ý xấu.

Sau khi Mộ Chỉ Ly nói xong lời kia, thật lâu, vẫn chưa thấy Mộ Thiếu Tuân đáp lại. Mọi người không khỏi chuyển ánh mắt lên người Mộ Thiếu Tuân, trong khoảng thời gian ngắn, áp lực tăng mạnh, Mộ Thiếu Tuân nhìn Mộ Chỉ Ly, trong lòng có một loại cảm giác cực kỳ quái dị. Thân hình Mộ Chỉ Ly rõ ràng thấp hơn hắn mấy phần, nhưng nhìn nàng ngẩng cao đầu, bộ dáng khinh thường, lại khiến hắn cảm thấy giống như nàng từ trên đỉnh cao nhìn xuống hắn.

Vốn rất tự tin vào mình, nhưng nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng bỗng dâng lên một hồi lo lắng, chẳng lẽ hắn thật sự có thể thua nàng chỉ trong một chiêu sao? Không, chắc chắn không thể, nàng chỉ hù dọa mình thôi.

Vây xung quanh hai người, những đệ tử khác thấy Mộ Thiếu Tuân hồi lâu không nói lời nào, nhịn không được cười rộ lên, châm biếm: "Hắn không biết xấu hổ chê Chỉ Ly bất tài, nhưng ngay cả dũng khí đáp ứng cũng không có, đúng là phế vật."

"Phải đó, lúc trước còn ngông cuồng như vậy, bây giờ bị câm rồi sao?"

"Ai~... tự mình biết, tự mình giữ trong lòng là được rồi, nói ra chi, chỉ khiến người ta khó chịu.."

...

Từng câu giễu cợt đều lọt vào tai Mộ Thiếu Tuân, sắc mặt hắn từ đỏ chuyển thành tím, cảm giác này thật khiến hắn không thể nào nhịn được.

Mộ Chỉ Ly nhìn hết thảy mỉm cười, nhìn Mộ Thiếu Tuân tím mặt, chỉ mấy câu khiêu khích đã biến thành như vậy sao? Lúc trước không phải hắn cũng chế giễu mình như vậy sao? Hiện tại cuối cùng cũng cảm nhận được cảm nhận của nàng ngay lúc ấy, cảm giác kia, Mộ Chỉ Ly nàng thế mà phải chịu mười lăm năm.

Mộ Kình Lệ thấy thế, sắc mặt có chút ít khó coi, không nghĩ tới hôm nay lại phát sinh chuyện như vậy, hiện tại để nhiều người như vậy nhìn thấy, chẳng phải khiến cho bọn họ chê cười sao?

Mộ Thiếu Tuân bị nhiều người giễu cợt thì thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: "Dám! Có cái gì không dám!"

Thấy Mộ Thiếu Tuân đáp ứng, khóe miệng Mộ Chỉ Ly càng thêm nhếch lên. Đúng là tâm trí chưa đủ thành thục, chỉ mấy câu khích tướng liền đáp ứng. Nàng không thích người khác khiêu khích mình, lúc trước đối với Mộ Thiếu Tuân, nàng chỉ khinh thường không thèm động thủ. Dù sao, Tiên Thiên so với Cảnh giới Hậu Thiên chênh lệch lớn như vậy, có cần thiết phải tỷ thí sao?

Chẳng qua Mộ Thiếu Tuân nói lời kia đã đụng vào tử huyệt của nàng. Một màn khuất nhục kia, đến giờ nàng vẫn nhớ rõ. Nhìn xuống tay phải của mình, mặc dù đã hoàn toàn lành lặn, nhưng trong lòng nàng, bàn tay phải mãi mãi lưu lại một vết sẹo, đó là do bọn họ gây ra.

"Không cho tư đấu trong Tộc hội." Mộ Kình Lệ không nhịn được mở miệng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quy củ chẳng phải bị phá hư rồi sao? Nhiều người đang chờ xem bọn họ luận bàn, bây giờ ẩu đả như vậy còn ra thể thống gì?

Nhưng mà, Tô Duệ ở một bên nói với Mộ Kình Lệ: "Mộ huynh, cần gì phải vội ngăn cản? Ta đây lại rất có hứng thú với cuộc đấu này. Dù sao hôm nay cũng là tới xem bọn nhỏ tỷ thí, không phải đều thế cả sao?" Bây giờ lão cảm thấy rất hiếu kỳ với Mộ Chỉ Ly. Từ biểu hiện ngày hôm qua, có thể thấy nàng là người có tâm tư kín đáo, không dễ dàng bị khiêu khích, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao lại chủ động tuyên chiến.

Hơn nữa đối phương lại là một tiểu tử cảnh giới Hậu Thiên, có điều nếu chỉ bằng một chiêu mà nói... ông vẫn có chút không tin. Dù sao Mộ Chỉ Ly còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, trừ phi là một lão tử tu luyện nhiều năm ông còn tin được, nhưng nếu là Mộ Chỉ Ly, khó khăn cũng không phải nhỏ. Chẳng qua nhìn nụ cười tự tin kia, khiến cho người ta không tự chủ được tin tưởng nàng. Cho nên ông muốn nhìn kỹ, đến tột cùng nàng có thể hay không thể.

Nghe vậy, Vương Tĩnh Hoành ở một bên cũng mở miệng nói: "Đúng vậy, chúng ta cũng muốn xem thử Mộ Chỉ Ly ưu tú nhất của Mộ gia, rốt cuộc có bản lãnh đến cỡ nào a." Lão đây không tin Mộ Chỉ Ly có thể làm được, hôm nay vừa lúc có cơ hội để bêu xấu nàng ta, không phải rất tốt sao? Nếu truyền ra ngoài chỉ sợ cả Mộ gia sẽ mất hết mặt mũi.

Sắc mặt Mộ Kình Lệ có chút khó coi. Hiện tại bọn họ đã nói như vậy, muốn ngăn lại cũng không được. Dù sao, hiện tại có nhiều người như thế này, rất nhiều chuyện đều thân bất do kỹ, chỉ có thể làm theo bọn họ.

Mọi người thấy Mộ Thiếu Tuân đáp ứng, rất tự giác lui dần ra, tạo một chỗ trống lớn cho Mộ Chỉ Ly và Mộ Thiếu Tuân. Đối với việc tỷ thí của hai người, bọn họ đều có chút trông đợi, đến tột cùng nàng có thể đánh bại Mộ Thiếu Tuân chỉ bằng một chiêu hay không đây?

Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng khẩn trương của Mộ Thiếu Tuân, nói: "Ngươi ra chiêu đi." Dù có như thế nào, lần này nàng thắng chắc, không vì cái gì khác, chỉ vì lời nàng đã nói ra, nàng ắt sẽ làm được.

Mộ Thiếu Tu và Mộ Khải Siêu đều đã trả giá bằng mạng của họ, còn Mộ Thiếu Tuân, đã đắc tội mình tất nhiên cũng phải trả giá đắt. Mộ Chỉ Ly muốn dựa vào chuyện ngày hôm nay để tạo nên uy nghiêm của mình, để về sau không kẻ nào dám khiêu khích nàng nữa.

Nghe vậy, Mộ Thiếu Tuân cho là Mộ Chỉ Ly chỉ hù mình, nếu nàng để mình ra chiêu, sao mình có thể bỏ qua cơ hội này đây? Dù sao chỉ cần Mộ Chỉ Ly không thắng được mình trong một chiêu, nàng chắc chắn đã thua.

Mộ Thiếu Tuân không hề biết, khi hắn nghĩ như vậy, chẳng khác nào chấp nhận sự thực rằng Mộ Chỉ Ly có đủ thực lực để đánh bại hắn chỉ trong một chiêu...

Vận động Thiên Lực cả người, truyền vào hai tay, Mộ Thiếu Tuân nhanh chóng lao về phía Mộ Chỉ Ly. Khoảng cách hơn mười thước, trong nháy mắt đã tới trước mặt Mộ Chỉ Ly. Mà Mộ Chỉ Ly vẫn không có một chút động tĩnh nào, ngay cả né tránh cũng không, dường như đang thảnh thơi đợi Mộ Thiếu Tuân tới công kích mình.

Mộ Thiếu Tuân thấy thế liền vui mừng, cho rằng Mộ Chỉ Ly quá cuồng vọng tự mãn, sợ là đã bị tốc độ của mình làm cho kinh hãi, không kịp tránh né. Nếu mình thành công đánh trúng Mộ Chỉ Ly, như vậy thực lực của mình sẽ được chứng minh. Nghĩ đến đây, Mộ Thiếu Tuân ra tay càng tàn độc, tựa hồ muốn dựa vào một chiêu này hoàn toàn đả bại Mộ Chỉ Ly.

Mộ Chỉ Ly cuồng vọng tự mãn? Dĩ nhiên không phải. Có lẽ đối với người khác tốc độ của Mộ Thiếu Tuân rất nhanh, nhưng trong mắt Mộ Chỉ Ly vẫn rất chậm chạp, giống như thước phim quay chậm, có thể nhìn rất rõ ràng. Nếu nàng muốn, Mộ Thiếu Tuân căn bản không thể nào đi tới trước mặt nàng. Nhưng Mộ Chỉ Ly vẫn đang chờ hắn tới.

Bởi vì, điều nàng muốn không chỉ là thắng, mà là thắng tuyệt đối, thắng áp đảo.

Giờ phút này Mộ Thiếu Tuân đã đi tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, hai tay hắn sắp đụng vào bả vai nàng. Lúc này tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn, không rõ Mộ Chỉ Ly đang làm cái gì, tại sao đến bây giờ vẫn chưa phản kích.

Ngay cả vẻ mặt bọn người Tô Duệ cũng nghi ngờ, tựa hồ nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi Mộ Chỉ Ly đang làm gì. Trong mắt Mộ Kình Lệ lại hiện lên vẻ lo lắng, nếu hôm nay Mộ Chỉ Ly bị Mộ Thiếu Tuân đánh trúng, vậy đúng là một trò cười.

Nụ cười trên khóe miệng Mộ Thiếu Tuân càng thêm hớn hở, khi những người khác hết sức khẩn trương, lúc này Mộ Chỉ Ly mới động, chỉ thấy nàng bước về bên trái, né người qua một bên, tránh khỏi công kích của Mộ Thiếu Tuân, đồng thời vươn ngón tay ra, một chưởng thoạt nhìn đầy uy lực của Mộ Thiếu Tuân lại cứ thế sững lại tại chỗ.

Lúc này, nụ cười của hắn cứng lại nơi khóe miệng, Mộ Chỉ Ly đá một cước, đạp bay Mộ Thiếu Tuân ra ngoài năm thước. Đây là nàng còn hạ thủ lưu tình, nếu không lấy thực lực của nàng ở cảnh giới Tiên Thiên, há sẽ đơn giản vậy sao?

Một chiêu.

Chỉ một chiêu, Mộ Thiếu Tuân bại trận, thậm chí chỉ là một động tác đơn giản như vậy, căn bản rất nhẹ nhàng, không hề phí sức, nàng đã dễ dàng đánh bại hắn.

Mộ Chỉ Ly đứng tại chỗ, sắc mặt lạnh nhạt, không hề bởi vì đã thắng mà cảm thấy vui vẻ hay đắc ý, vô cùng bình thản, khiến người ta cảm giác người vừa mới ra tay không phải nàng.

Song, Mộ Chỉ Ly bình tĩnh, không có nghĩa người khác có thể giữ bình tĩnh. Những kẻ trẻ tuổi đồng lứa sau khi nhìn thấy một màn này đều há to miệng, hồi lâu mới khép lại. Chỉ đơn giản như vậy? Bọn hắn trông thấy dường như Mộ Thiếu Tuân đang phối hợp với Mộ Chỉ Ly, lúc đầu mạnh mẽ vọt tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, rồi đột nhiên dừng lại, để cho Mộ Chỉ Ly một cước đá bay.

Chẳng lẽ trước đó hai người đã tự an bài ổn thỏa? Bọn họ rất nhanh bỏ đi ý nghĩ này. Nhìn bộ dáng kia của Mộ Thiếu Tuân rõ ràng uất ức không chịu nổi, làm sao có thể an bài trước? Lấy thực lực của Mộ Chỉ Ly căn bản không cần diễn trò. Như vậy chỉ có một lời giải thích, nguyên nhân đều do Mộ Chỉ Ly.

Đám người lớn tuổi như có điều suy nghĩ nhìn Mộ Chỉ Ly. Một màn vừa nãy diễn ra nhanh như chớp, nhưng bọn họ đều thấy rất rõ chuyện gì đã xảy ra, dù sao nhãn lực của bọn họ chẳng thể đánh đồng với bọn tiểu bối. Có điều, dù họ đã nhìn rõ, vẫn không thể nào hiểu rõ ẩn tình bên trong. Bọn họ nhìn thấy ngón tay Mộ Chỉ Ly đụng Mộ Thiếu Tuân một cái, Mộ Thiếu Tuân liền đứng ở đó bất động, tùy ý để Mộ Chỉ Ly đánh, hắn cũng không có bất kỳ một động tác nào phản lại. Điều này quả thực có chút quỷ dị.

Cho dù kiến thức của bọn họ rộng rãi cũng không hiểu nổi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Nhưng không thể phủ nhận, một chiêu này quả thực rất đẹp mắt. Chỉ một chiêu liền đánh bại Mộ Thiếu Tuân, dễ dàng, gọn gàng, nhanh chóng.

Mộ Chỉ Ly nhìn mọi người, trong lòng cũng biết một chiêu lúc nãy của nàng đã khiến không ít kẻ kinh ngạc. Đây chính là điều nàng muốn. Thật ra, chiêu thức kia thoạt nhìn có vẻ quỷ dị, nhưng lại rất đơn giản, chỉ cần học y đều biết, vừa rồi nàng đã đụng vào huyệt tê của Mộ Thiếu Tuân, cho nên hắn mới có thể đứng ở đó không nhúc nhích.

Thử hỏi, khi toàn thân đã tê dại rồi, ngươi còn động kiểu gì? Về phần một cước đá bay hắn lại càng không cần kỹ xảo gì, lấy thể chất hiện tại của nàng, đá bay hắn thực quá dễ dàng.

Mộ Kình Lệ kịp thời phản ứng đầu tiên. Dù sao ông cũng đã biết trên người Mộ Chỉ Ly có rất nhiều chuyện không thể đoán trước, cho nên tiếp nhận khá dễ dàng, kịp để phản ứng. Trên mặt Mộ Kình Lệ lộ ra nụ cười, lúc trước ông còn khẩn trương một hồi, bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không cần lo lắng. Mộ Chỉ Ly tới giờ chưa từng làm chuyện gì mà không nắm chắc, lúc trước là ông quá lo lắng rồi.

Tô Duệ lại nhìn Mộ Chỉ Ly bằng ánh mắt khác lạ. Ngày hôm qua khi nhìn nàng biểu diễn vũ kỹ đã thấy có chút bất thường, hôm nay lại càng vô cùng quỷ dị, khiến cho lão cảm thấy có chút hâm mộ với Mộ Kình Lệ.

Vốn là chuẩn bị xem kịch vui, sắc mặt Vương Tĩnh Hoành lại trở nên khó coi vô cùng, trừng mắt liếc Mộ Kình Lệ đang ngồi im không nói lời nào, không biết lão đang suy nghĩ gì.

Mộ Thiếu Tuân vùng vẫy hồi lâu mới đứng lên, nhưng lại bị thương. Tình huống này còn tham gia Tộc hội, chắc chắn sẽ không lấy được thành tích tốt, vừa rồi lại bị nhiều người nhìn như vậy, mặt mũi đều mất hết, hắn làm còn có thể đứng ở nơi này sao? Oán hận nhìn Mộ Chỉ Ly một cái, liền nhanh chóng chạy ra. Mọi người thấy hắn rời đi cũng không nói gì, bởi vì những ý nghĩ trong lòng hắn, bọn họ đều hiểu được.

Sau khi chấm dứt, lúc này Mộ Kình Thao mới tuyên bố, Tộc hội hôm nay chính thức bắt đầu.

"Trận đầu tiên, Mộ Linh đấu với Mộ Siêu." Mộ Kình Thao nhìn vào danh sách trong tay, nói.

Nghe được tên của mình, Mộ Linh cùng Mộ Siêu đi lên võ đài tỷ võ. Sau khi chấm dứt trận đấu ngày hôm qua đài tỷ võ này đã được bắt đầu xây dựng. Mộ gia người đông thế mạnh, đương nhiên tốc độ hoàn thành rất nhanh, bây giờ ở võ đường trung ương đã có một đài tỷ võ rộng cả trăm mét, vừa nhìn liền biết rất chắc chắn.

Đứng ở trên đài tỷ võ, vẻ mặt của Mộ Linh và Mộ Siêu đều có mấy phần ngưng trọng. Bọn họ nhìn chằm chằm đối phương, nhếch môi, tựa hồ như đang dò chừng xem mình có bao nhiêu phần thắng trong trận này.

Thấy hai người đều đã chuẩn bị xong, Mộ Kình Thao liền hô: "Bắt đầu."

Lời này vừa nói ra, hai người nghiêm mắt, đồng thời triển khai động tác, trên tay đều không có vũ khí. Gia quy của Mộ gia không cho phép sử dụng vũ khí, bởi vì khả năng ngộ thương quá lớn, dù sao mục đích của Tộc hội chỉ là kiểm tra xem thực lực của các đệ tử.

Vận khởi Thiên Lực cả người, chỉ thấy trên tay hai người ẩn ẩn Thiên Lực. Mộ Siêu thở ra một hơi thật sâu, trừng mắt, hai chân hướng về phía sau, chợt cả người giống như đạn pháo xông thẳng về hướng Mộ Linh.

Hai người chỉ có thể vận hành hơn mười Chu vòng như những cao thủ Hậu Thiên khác, giao thủ không có động tác gì hoa mắt, hết thảy đều là so chiêu theo lối đơn giản nhất.

"Liệt Thiên Chưởng."

Thân hình Mộ Siêu nhanh chóng áp sát Mộ Linh, trên hai tay quanh quẩn Thiên Lực có thể nhìn thấy rõ ràng, hung hăng công kích về phía bả vai Mộ Linh.

Có lẽ là bởi vì giới tính của Mộ Linh, nên Mộ Siêu lựa chọn bả vai thay vì lồng ngực. Phải biết rằng công kích như vậy khó khăn lớn hơn ở lồng ngực rất nhiều.

Rất nhiều gia tộc đều chọn nam đấu với nam, nữ với nữ mà tỷ thí, nhưng Mộ gia lại không như vậy, vì bọn họ biết, khi ra ngoài khác với ở trong nhà, không thể nào chọn người đồng giới để đối phó. Không thể phủ nhận, quan điểm này của Mộ gia thực rất chính xác.

Liệt Thiên Chưởng là vũ kỹ Hoàng giai trung cấp. Từ vũ kỹ Mộ Siêu sử dụng có thể thấy được tu vi hiện tại của hắn đang ở giai đoạn Hậu Thiên trung cấp.

Thời điểm cánh tay Mộ Siêu sắp đánh tới bả vai nàng, Mộ Linh nhanh chóng tránh né sang một phía, đồng thời giương tay phải tấn công Mộ Siêu, Mộ Siêu vội càng ngăn cản, song nàng lại rút lui, bởi vì đó chẳng qua chỉ là hư chiêu, sát chiêu chân chính nằm ở bàn tay trái. Thời điểm Mộ Siêu cố gắng ngăn cản nàng, Mộ Linh vươn tay trái đánh lên ngực hắn.

"Toái Thạch Chưởng."

Mộ Siêu bị nàng đánh trúng một chưởng, chân không nhịn được lảo đảo, lùi dần về phía sau, té xuống đất.

Mộ Linh thu hồi bàn tay lại, đứng ở đó chờ Đại trưởng lão tuyên bố kết quả.

"Mộ Linh đấu với Mộ Siêu, Mộ Linh thắng."

Thực lực Mộ Linh và Mộ Siêu không chênh lệch nhiều lắm, nhưng Mộ Linh lại đánh bại Mộ Siêu, hiển nhiên là biết sử dụng mưu kế, mặc dù đơn giản, nhưng rất phù hợp.

Tiếp theo tiến hành nhiều cuộc tỷ thí, Mộ Chỉ Ly cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú, dù sao những cuộc tỷ thí này nàng đã xem tới chẳng còn gì đáng để xem. Nàng muốn xem một trận tỷ thí của những cao thủ, như vậy mới có thể học được chút gì đó, nhưng ở nơi này sợ là sẽ học không được cái gì, có điều rất nhanh, con ngươi Mộ Chỉ Ly lại sáng lên. Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ rời khỏi Mộ gia, ra thế giới rộng lớn bên ngoài kia học hỏi, cuộc sống như vậy mới là điều nàng muốn, chứ không phải giữ mình ở nơi này không tiến bộ được.

Đến Mộ Chỉ Ly còn không thấy hứng thú, mọi người và gia chủ đương nhiên càng không có hứng thú, dù sao cái bọn họ chú ý chẳng qua là hạt giống đỉnh cao nhất của Mộ gia mà thôi, những hài tử này chênh lệch quá lớn với người đứng đầu, đối với bọn họ mà nói không có một chút uy hiếp.

Vương gia và Tô gia đến xem là muốn đo lường thực lực của Mộ gia, từ đó phán đoán nên đoạt lấy, nên dùng người nào, tất nhiên không hy vọng Mộ gia có mầm tốt gì, bởi vì nhất định sẽ sinh ra ảnh hưởng tới gia tộc của bọn hắn.

Mà đối với loại gia tộc nhỏ hơn Mộ gia, dù có mầm tốt hay không, dù có nhiều người ưu tú hay không, bọn họ cũng không để ý nhiều lắm. Chẳng qua bọn họ chỉ muốn quan sát ba gia tộc xem ai mạnh ai yếu, như vậy có thể lựa chọn đứng ở phe nào. Dù sao loại tiểu gia tộc này, phần lớn đều phụ thuộc vào tam đại gia tộc.

Sau khi đa số đều đã tỷ thí, lúc này mới tới lượt Mộ Chỉ Ly. Đấu cùng Mộ Chỉ Ly dĩ nhiên là đệ nhất mỹ nữ của Mộ gia – Mộ Yên Nhiên. Đệ nhất mỹ và đệ nhất xấu nữ một thời đụng độ, lộ ra có mấy phần quỷ dị.

Trên đài tỷ võ.

Mộ Chỉ Ly ngạo nghễ đứng đó, một thân áo trắng lại càng hiển lộ rõ khí chất phi phàm, tấm lưng mảnh khảnh, vừa đến mười lăm tuổi đã có vóc dáng kiêu ngạo, một mái tóc đen được đơn giản buộc lên, lộ ra vẻ tùy ý nhưng lại đẹp đến kinh người, sắc mặt lạnh nhạt ngạo nghễ, toàn thân tỏa ra một loại hấp dẫn chết người.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, tay áo lay nhẹ, mọi người đều cảm thấy rung động, đúng là tuyệt thế giai nhân.

Mộ Yên Nhiên hiển nhiên không cùng một loại phong cách với Mộ Chỉ Ly. Nếu nói Mộ Chỉ Ly đơn giản hào phóng, Mộ Yên Nhiên lại chính là khéo léo thục nữ, một thân áo hồng quần hồng nhạt, làn da trắng nõn nà làm nổi bật hai gò má ửng hồng, búi tóc cầu kỳ, nhìn qua liền biết tốn không ít tâm tư, nghiễm nhiên chính là một thiên kim đại tiểu thư, khiến cho nam nhân chỉ muốn ôm vào lòng thương yêu.

Hai loại phong cách như vậy hoàn toàn không đồng dạng, nhìn qua đối lập thật lớn, nhưng cũng không thể phủ nhận hai người đều là mỹ nữ hiếm thấy. Chẳng qua nếu so với nhau, Mộ Chỉ Ly càng cao hơn một bậc, bởi vì, bất luận là gương mặt tinh xảo tới cực điểm, hay vóc người như quỷ như ma, hay khí chất đều là cực phẩm nhân gian.

Nét đẹp của Mộ Yên Nhiên thiên về mềm mại, còn Mộ Chỉ Ly là vẻ đẹp kiên cường, ở Đại Lục Thiên Huyền, loại nữ nhân này chắc chắn được mọi người yêu thích hơn.

Tỷ thí còn chưa bắt đầu, mọi người đã hoàn toàn bị mỹ nữ hấp dẫn.

"Đều nói Mộ Yên Nhiên này là đệ nhất mỹ nữ Mộ gia, ta thấy, hiện tại danh hiệu này nên đổi chủ, Mộ Chỉ Ly còn đẹp hơn Mộ Yên Nhiên, chỉ đứng đó thôi đã tựa như tiên nữ, làm cho người ta không dám khinh nhờn a." Một người nhỏ giọng thì thầm.

Người bên cạnh cũng lộ ra chút kinh ngạc, vội nói: "Ta cũng nghĩ giống ngươi a. Ta thấy, Mộ Yên Nhiên kia là người phàm trần, rất dễ dàng đến gần, nhưng Mộ Chỉ Ly kia hoàn toàn không giống như vậy. Ngươi có thấy thế không?" Ngay từ lần đầu tiên nhìn qua, trong tim hắn liền có cảm giác như vậy.

Lúc này, những người bên cạnh đều hùa theo nói: "Đúng đúng đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Ai~, ngày hôm qua nghe bọn họ nói ta còn không tin, nhưng hôm nay thấy được ta mới hoàn toàn tin tưởng. Một nữ nhân xinh đẹp như vậy, cư nhiên lại là đệ nhất xấu nữ thành La Thiên, lúc trước quả thực không mở to con ngươi ra nhìn."

"Phải phải, ta cũng muốn nói, Mộ Chỉ Ly này mới chính là đệ nhất mỹ nữ thành La Thiên, tam đại mỹ nữ kia vốn không thể sánh bằng nàng."

.....

Phần lớn nam tử trẻ tuổi dưới đài đều bàn luận về đề tài này, hai mắt không ngừng nhìn các nàng đánh giá. Ngay cả Vương Nhược Linh và Tô Tử Di cũng không thể thoát khỏi, đứng ở đó chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người không ngừng càn quét trên người bọn họ, cả người cảm thấy không được tự nhiên, nhíu chặt mày, hết lần này tới lần khác vẫn không thể nói gì.

Nếu ngươi nói với bọn họ: nhìn cái gì vậy. Người ta không phục, nhất định sẽ nói ngươi tự nhận, có ai nhìn ngươi đâu, như vậy chẳng phải tự khiến mình khó coi sao? Huống chi hai người bọn họ vốn ở phía dưới, mọi lời nói đều nghe được rõ ràng, trong một lúc sắc mặt đều có chút khó coi. Mâu thuẫn giữa nữ nhân thường chỉ hình thành bởi một chút việc này.

Quan hệ giữa Vương Nhược Linh và Mộ Chỉ Ly vốn đã không tốt, hiện tại càng thêm phẫn hận. Bị người khác nói không bằng kẻ mình ghét, đây tuyệt đối là một loại cảm giác vô cùng khó chịu, mà hết lần này tới lần khác đều không làm gì được, chỉ có thể ngồi dậm chân ở đó, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Chỉ Ly.

Tô Tử Di và Mộ Chỉ Ly vốn không có gì mâu thuẫn, nhưng lòng ghen tỵ của nữ nhân vẫn luôn có. Nàng nhìn bộ dáng Vương Nhược Linh lúc này tức giận giơ chân, suy nghĩ có nên làm giống nàng hay không. Tô Tử Di nàng luôn chú trọng hình tượng, cho nên đành xem như không thấy, phối hợp nhìn người tranh tài, thỉnh thoảng trò chuyện cùng Tô Dự cũng không tệ lắm.

Mộ Chỉ Ly đối với tiếng thảo luận dưới đài làm như mắt điếc tai ngơ. Có lẽ ở thế kỷ 21, nếu nàng nghe mọi người tán thưởng như vậy sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng nàng bây giờ không hề nông cạn như vậy nữa, bởi vì nhiều năm bị gọi là xấu nữ, bị chèn ép nhiều, đã thấy rất nhiều chuyện xảy ra, nên những thứ này không thể ảnh hưởng đến tâm tình nàng.

Mộ Yên Nhiên cũng nghe được loáng thoáng lời mọi người nói, trên mặt vốn là nụ cười, giờ phút này dần dần cứng lại. Mộ Chỉ Ly, nữ nhân này trước kia nàng rất khinh thường nhìn, cư nhiên bây giờ lại nhảy lên đầu nàng, tương phản kịch liệt như vậy, người bình thường đều có chút chịu không được.

"Mộ Chỉ Ly đấu với Mộ Yên Nhiên, bắt đầu." Mộ Kình Thao lên tiếng.

Nghe vậy, Mộ Yên Nhiên dần chăm chú, hai tay hơi dựng thẳng, Thiên Lực nhàn nhạt trong cơ thể nàng lưu chuyển, trên hai tay lại càng tràn đầy Thiên Lực. Nàng biết Mộ Chỉ Ly là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, mà nàng hiện chỉ mới đả thông một trăm đường kinh mạch, hiển nhiên chênh lệch không hề nhỏ. Nhưng nàng phải nỗ lực, đơn giản bởi vì nàng không thích nữ nhân này.

Nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly tùy ý đứng yên, cơ hồ không thèm nhìn thẳng vào nàng, nàng cảm thấy mình bị miệt thị, ra tay càng thêm ngoan lệ, vọt về phía Mộ Chỉ Ly, đồng thời đánh thẳng một chưởng vào mặt Mộ Chỉ Ly.

Qua chiêu này liền có thể thấy được tâm tư của Mộ Yên Nhiên, hiển nhiên là muốn phá hủy bộ mặt của Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly thấy vậy, đợi đến khi nàng ta tới trước mặt mình, không chút hoang mang giơ tay phải lên trực tiếp đón nhận hai tay đã trữ lực hồi lâu của Mộ Yên Nhiên.

Hai chưởng, đang lúc mọi người nhìn chăm chú, đụng vào nhau. Mộ Chỉ Ly một bước cũng không hề di dịch, song sắc mặt của Mộ Yên Nhiên dần trở nên tái nhợt, một ngụm máu tươi phun ra, lui về sau mấy bước, lúc này mới dừng lại, chẳng qua thân thể đứng đó, giờ phút này đã khẽ cong, nhìn kỹ mới phát hiện tay nàng không ngừng run rẩy, hiển nhiên mới vừa rồi đụng độ đã khiến nàng bị thương không nhẹ.

Mọi người nhìn thấy một màn này không khỏi cảm khái, cảnh giới Tiên Thiên và cảnh giới Hậu Thiên chênh lệch không ngờ lại to lớn đến vậy, mỗi lần Mộ Chỉ Ly đều chỉ một chiêu đánh bại đối phương, chẳng lẽ khoảng cách giữa hai bậc lại lớn đến vậy sao? Từ đầu đến cuối, Mộ Chỉ Ly đều không hiện lên chút biểu cảm dư thừa, ngay cả một chưởng kia cũng rất dễ dàng, không cần tốn nhiều sức.

Song, những cao thủ Tiên Thiên đều biết, lấy niên kỷ hiện tại của Mộ Chỉ Ly, chỉ là mới tấn nhập không lâu, trong vòng một chiêu đánh bại những người này, khó khăn không phải nhỏ, chẳng lẽ thực lực Mộ Chỉ Ly mạnh đến thế sao?

"Lại là một chiêu, thực lực của Mộ Chỉ Ly mạnh đến vậy sao? Chẳng lẽ nàng đối phó với người dưới Cảnh giới Tiên Thiên đều chỉ cần một chiêu sao?"

"Chẳng lẽ nàng muốn tạo thần thoại một chiêu liền thắng sao? Vừa xinh đẹp, thực lực lại mạnh, thật khiến người ta yêu thích."

.....

"Mộ Chỉ Ly đấu Mộ Yên Nhiên, Mộ Chỉ Ly thắng." Giọng nói của Mộ Kình Thao có chút cứng nhắc, ánh mắt phức tạp nhìn Mộ Chỉ Ly, có trời mới biết nội tâm của lão ta đến tột cùng có bao nhiêu giãy dụa.

Lúc trước lão ta rất xem thường Mộ Chỉ Ly, nhưng thật ra lão cũng không có bao nhiêu chán ghét Mộ Chỉ Ly, chỉ vì nàng là một phế vật, chỉ vì Mộ Chỉ Ly khiến Mộ gia lão bị mọi người cười cười nói nói ở thành La Thiên, cho nên lão mới xem không vừa mắt, cũng tìm mọi cách gây khó khăn cho nàng, lão hy vọng có thể đuổi nàng ra khỏi Mộ gia, đối với Mộ gia như vậy mới tốt.

Song, Mộ Chỉ Ly hiện tại bày ra thực lực khiến cho lão hết sức kinh ngạc. Mộ gia có Mộ Chỉ Ly, không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng tốt, nhưng nghĩ tới việc làm trước kia của mình, thật sự quá khó xử.

Mộ Yên Nhiên – một mỹ nữ nũng nịu như vậy, bây giờ sắc mặt lại trắng bệch, khóe miệng tràn ra máu tươi, một màn này khiến cho những nam tử thích Mộ Yên Nhiên cảm thấy vạn phần đau lòng, tỷ như Vương gia Vương Thiên Tuấn.

Nhìn bộ dáng kia của Mộ Yên Nhiên, Vương Thiên Tuấn nhịn không được nữa, đứng lên nói: "Còn là trận tỷ thí gì nữa, cảnh giới Tiên Thiên chống lại cảnh giới Hậu Thiên không phải chắc chắn thắng lợi sao? Không bằng để ta cùng Mộ Chỉ Ly tỷ thí một trận, thế nào?" Từ nhỏ hắn ở phía sau phụ thân thường xuyên nhìn thấy người của Mộ gia. Từ khi còn bé, lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Yên Nhiên, hắn khẳng định đã thích nàng.

Qua nhiều năm như vậy, phần tâm ý này vẫn chưa phai nhạt, Mộ Yên Nhiên là người hắn ngày nhớ đêm mong, chẳng qua, lang hữu tình mà thiếp vô ý. Nhưng hắn vẫn chưa từng buông tha, hiện tại thấy người yêu mến bị thương, làm sao hắn có thể kiềm chế?

Vương Thiên Tuấn nói ra những lời như vậy trong Tộc hội của Mộ gia, liền thấy hết sức quái dị, ngươi đâu phải người Mộ gia, đòi tỷ thí cái quái gì vậy? Nhưng mà, Vương Thiên Tuấn thích Mộ Yên Nhiên, chuyện này cũng rất nổi danh ở thành La Thiên, bởi cái gọi là hảo hán bất bình vì hồng nhan, đại đa số mọi người đều hiểu. Lập tức nghĩ Vương Thiên Tuấn thấy Mộ Yên Nhiên bị thương, nên muốn báo thù cho nàng sao?

Nghe được lời của Vương Thiên Tuấn nói, Mộ Kình Lệ liền chuyển ánh mắt lên người hắn. Vương Thiên Tuấn thích Mộ Yên Nhiên, chuyện này mọi người ở thành La Thiên đều biết, ông làm sao có thể không biết? Nhưng hôm nay là tỷ thí của Mộ gia, ngoại nhân (người ngoài) làm sao có thể tới hồ nháo?

Mộ Chỉ Ly nghe thấy lời của Vương Thiên Tuấn, chuyển con ngươi đến kẻ đang đứng trên kia, nhìn nàng đầy căm tức, khóe miệng nhếch lên một đường cong mờ, không nghĩ tới Mộ Yên Nhiên còn có một kẻ si tình thích nàng ta như vậy, đúng là không tệ.

Nhìn bộ dáng Vương Thiên Tuấn, Mộ Chỉ Ly lập tức nghĩ đến đệ đệ hắn -Vương Thiên Kỳ, bởi vì tướng mạo hai người có chút tương tự, mặt mũi tương đối nhu hòa, khác biệt với vẻ kiên nghị của nam tử bình thường, chỉ có thể nói là tuấn mỹ, nếu ở hiện đại mà nói, chỉ sợ chính là loại mà nữ sinh thích nhất, chẳng qua nơi này chính là Đại Lục Thiên Huyền, loại mặt mũi này đại đa số nam nhân đều sẽ không thích.

Đây là lý do vì sao ban đầu Mộ Chỉ Ly giễu cợt Vương Thiên Kỳ, bảo hắn còn xinh đẹp hơn nữ nhân, Vương Thiên Kỳ mới tức giận đến vậy.

"Vương công tử, hôm nay là Tộc hội của Mộ gia, ngươi muốn tham gia, dường như không thích hợp?" Trong lòng Mộ Kình Lệ vô cùng không vui, nhưng vẫn cố gắng nhẹ giọng, dù sao đây là Mộ gia lão, nếu mình nói chuyện hà khắc có thể bị nói là bắt nạt người.

Lúc này trong đầu Vương Thiên Tuấn chỉ nghĩ tới chuyện Mộ Yên Nhiên bị thương, còn có thể quản hành động càn quấy của mình là không đúng lúc sao?

"Mộ gia chủ, nếu Mộ Chỉ Ly triển lộ thực lực ở nơi này, vậy tỷ thí với tại hạ một hồi thì có sao? Chẳng lẽ đây hết thảy đều là giả dối, cố ý diễn cho chúng ta xem?"

Lời này vừa nói ra, nhất thời mọi người xôn xao. Vốn dĩ Vương Thiên Tuấn nói lời này, mọi người sẽ không tin tưởng, nhưng hết lần này tới lần khác, Mộ gia Mộ Khải Siêu biến thành si ngốc, chuyện này đối với địa vị Mộ gia ảnh hưởng không nhỏ, lần này lại xuất hiện lực lượng mới Mộ Chỉ Ly, không chỉ trở thành thiên tài lấp lánh nhất Mộ gia, còn trở thành cao thủ Cảnh giới Tiên Thiên.

Lúc trước mọi người đã từng nghĩ đến, hiện tại bị Vương Thiên Tuấn nhắc nhở, cũng tính đến một loại khả năng này. Chẳng lẽ Mộ gia vì muốn vãn hồi địa vị mà cố ý diễn một tuồng kịch cho bọn hắn nhìn?

Vương Tĩnh Hoành vốn dĩ nhìn thấy Vương Thiên Tuấn bị Mộ Yên Nhiên câu hồn dẫn phách, trong lòng vô cùng mất hứng, đường đường nam tử hán lại không muốn đề cao thực lực, cống hiến cho gia tộc, cư nhiên lại nghĩ cho một nữ nhân, thật sự quá không có tiền đồ. Nhưng lời nói vừa rồi của Vương Thiên Tuấn lại khiến lão vô cùng cao hứng, nếu quả thật nói như vậy cũng không thể nghi ngờ bọn họ có thể lột được mặt nạ của Mộ gia.

Cho dù Mộ Chỉ Ly tấn nhập cảnh giới Tiên Thiên mà nói, như vậy đương nhiên mới chỉ đột phá chưa bao lâu, mà Vương Thiên Tuấn đã tấn nhập cảnh giới Tiên Thiên được hai năm rồi, đối phó Mộ Chỉ Ly có thể có vấn đề gì sao? Vừa lúc lại có thể biểu diễn thực lực của Vương gia bọn họ, chẳng phải là một kế hoạch tuyệt diệu sao?

"Mộ huynh, lời này của huynh hình như có chút không đúng. Quan hệ của tam đại gia tộc chúng ta ở thành La Thiên luôn luôn rất tốt, tỷ thí học tập lẫn nhau có gì là không tốt? Huống chi Mộ Chỉ Ly hiện tại cũng không có đối thủ có thực lực tương đương, con ta tỷ thí cùng Mộ Chỉ Ly chẳng phải tốt nhất sao?" Lời này, ngay cả Tô Duệ cũng cảm thấy có chút ý xấu, hết lần này tới lần khác Vương Tĩnh Hoành lại ra vẻ thập phần vô tội.

Ba nhà bọn họ có quan hệ rất tốt? Mỗi người đều có thể nhìn ra bọn họ là tranh ngoài sáng, đấu trong tối, cái này mà gọi là rất tốt, vậy cả thế giới này đều rất tốt rồi.....

Sắc mặt Mộ Kình Lệ có chút khó coi, nói: "Lời này của ngươi là có ý gì? Chuyện của Mộ gia ta không cần ngươi quan tâm, đây là tỷ thí của Mộ gia, không nhọc các ngươi tới tham dự." Vương Tĩnh Hoành này nhiều lần phá hỏng Tộc hội của Mộ gia, lúc trước ông không nói lời nào lại khiến lão ta được một tất đòi một thước, chẳng lẽ cho rằng Mộ Kình Lệ ông là bùn đất để nhào nặn sao?

Vương Tĩnh Hoành thấy Mộ Kình Lệ nói như vậy, sắc mặt cũng có chút âm trầm, rõ ràng Mộ Kình Lệ không chừa cho mình chút mặt mũi: "Mộ huynh, lời này của huynh hình như không đúng, bọn tiểu bối luận bàn một chút thì như thế nào? Chẳng lẽ như lời con ta nói, đây hết thảy đều chỉ là giả dối sao?" Vương Tĩnh Hoành hỏi, đáy mắt chứa ý cười âm hiểm.

Mộ Kình Lệ càng không đáp ứng, lão ta lại càng cảm thấy kỳ quặc, mọi người cũng càng hoài nghi. Dù sao lão cũng dư thời gian, vui đùa cùng Mộ Kình Lệ một chút thì có sao?

"Ngươi..."

Thái độ kiên quyết cự tuyệt của Mộ Kình Lệ khiến rất nhiều người hoài nghi, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều thảo luận về chuyện Mộ Chỉ Ly có thật đã đột phá Cảnh giới Tiên Thiên hay không? Mộ Chỉ Ly thấy tình huống này, mở miệng nói: "Ngươi đã muốn tỷ thí, ta phụng bồi."

Đơn giản chỉ mấy chữ liền loại bỏ sự chất vấn của mọi người. Nếu Mộ Chỉ Ly dám đáp ứng thì đã chứng minh nàng thật sự đột phá đến Tiên Thiên, nếu không, nàng làm sao dám chấp nhận lời thách đấu?

Mộ Kình Lệ nghe Mộ Chỉ Ly nói, không nhịn được chuyển ánh mắt lên người Mộ Chỉ Ly, chỉ thấy nàng cười cười với ông, trong lòng liền hiểu đứa cháu gái này muốn giúp mình giải quyết vấn đề khó xử này, có chút cao hứng. Nhưng ông cảm thấy lo lắng thay Chỉ Ly, dù sao ông biết Chỉ Ly chỉ mới tấn nhập Cảnh giới Tiên Thiên vào ngày hôm qua, hơn nữa còn chưa trải qua tẩy tinh phạt tủy.

Mà Vương Thiên Tuấn đã tấn nhập Tiên Thiên được hai năm rồi, nếu Vương Thiên Tuấn muốn giúp Mộ Yên Nhiên bị bắt nạt, hiển nhiên sẽ xuất thủ không khách khí. Nếu thật có chuyện gì, vậy nên làm thế nào cho phải đây?

"Gia chủ, xin ông hãy đáp ứng, cháu muốn nhìn xem đệ tử Vương gia này có chỗ nào xuất sắc hơn người." Mộ Chỉ Ly nàng vốn không thích bị người khác khiêu khích, cũng không thích người khác không tin tưởng mình, nếu hắn muốn chứng tỏ bản thân cho người trong mộng, mình dĩ nhiên tặng hắn một cơ hội. Vừa lúc, nàng muốn biết thực lực hiện tại của mình như thế nào.

Dám khiêu khích Mộ Chỉ Ly nàng, chắc chắn phải trả giá thật nhiều.

Vốn dĩ Mộ Kình Lệ chuẩn bị ngăn cản, nhưng nghe lời nàng nói liền gật gật đầu đáp ứng: "Đã như vậy, Chỉ Ly, cháu tỷ thí với Vương công tử một lúc đi." Ông tin tưởng Mộ Chỉ Ly dù có thua, ít nhất cũng có thể chứng minh con bé thật sự đã đột phá Cảnh giới Tiên Thiên, đồng thời, đối chiến cùng cao thủ Tiên Thiên, đối với bản thân Chỉ Ly cũng có chỗ tốt. Dù sao khoảng cách gần như vậy, nếu có chuyện gì, mình cũng có thể kịp ngăn cản.

"Thiên Tuấn, nếu Mộ cô nương đã nguyện ý, con còn không nhanh đi tới lãnh giáo cao chiêu?" Mộ Tĩnh Hoành mở miệng nói.

Nghe vậy, Vương Thiên Tuấn lập tức gật đầu, không nghĩ tới phụ thân cũng giúp mình, trong lòng tất nhiên vui mừng, bước lên đài tỷ võ, đứng đối diện với Mộ Chỉ Ly.

Khoảng cách gần hơn, nhìn Mộ Chỉ Ly, Vương Thiên Tuấn kinh ngạc vì sắc đẹp của nàng, nhưng trong lòng hắn chỉ có một mình Yên Nhiên, trừ Yên Nhiên, ai cũng không lọt vào mắt hắn. Mộ Chỉ Ly cũng không ngoài ý muốn. Vương Thiên Tuấn đảo mắt, nhìn Mộ Yên Nhiên ở một bên, trên mặt nở nụ cười, hướng Mộ Yên Nhiên gật gật đầu, tựa hồ muốn nói: "Nhìn xem, ta sẽ giúp nàng báo thù."

Mộ Yên Nhiên vốn dĩ không hề có cảm tình với Vương Thiên Tuấn. Quan hệ giữa Vương gia cùng Mộ gia là như thế nào? Mỗi lần theo Mộ Khải Siêu ra ngoài chơi, đại ca Vương Thiên Kỳ của Vương Thiên Tuấn đều phá hư, cho nên nàng đối với cả Vương gia đều không có hảo cảm, cho dù từ khi còn bé Vương Thiên Tuấn vẫn luôn ái mộ nàng, nàng cũng chỉ cảm thấy phiền phức mà thôi.

Song, hôm nay thấy Vương Thiên Tuấn giúp đỡ nàng đối phó Mộ Chỉ Ly, trong lòng liền thay đổi cách nhìn với hắn. Nữ nhân vốn dễ cảm động, Mộ Yên Nhiên thấy Vương Thiên Tuấn vì nàng như vậy, đương nhiên hết sức cảm động.

"Ta sẽ khiến cho ngươi trả giá đắt khi làm những chuyện như vậy." Sắc mặt Vương Thiên Tuấn lạnh lùng nhìn Mộ Chỉ Ly.

Làm những chuyện như vậy, hiển nhiên là chuyện Mộ Chỉ Ly đả thương Mộ Yên Nhiên. Mộ Chỉ Ly nghe xong cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được có chút khôi hài. Mới vừa rồi mình còn chú ý nương tay, dù sao cùng là người Mộ gia, nếu không Mộ Yên Nhiên có thể chỉ bị chút thương tích như vậy sao?

Hai người liếc mắt đưa tình, bộ dáng tình chàng ý thiếp, thật đúng là khiến người ta phải im lặng.

"Ta, chờ, xem." Mộ Chỉ Ly phun ra từng chữ, dù sao nàng cũng không có gì để nói. Muốn bắt nàng trả giá cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, ngược lại, nàng sẽ khiến Vương Thiên Tuấn phải trả giá đắt khi dám khiêu khích nàng.

Vương Thiên Tuấn nghe ba chữ kia, sắc mặt trở nên rất khó coi. Nữ nhân này, thật sự quá mức không biết tốt xấu, chẳng lẽ cho rằng hắn chỉ ở Cảnh giới Hậu Thiên hay sao?

"Mộ Chỉ Ly đấu với Vương Thiên Tuấn, bắt đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro