Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41 - 45

Chương 41: Người thần bí

Tiện tay cầm lấy một quyển vũ kỹ, xem trên bìa sách viết Càn Khôn Tiên (roi), trong đầu không khỏi nhớ tới Vương Nhược Linh sử dụng roi, có lẽ lần trước gào khóc trước nhiều người như vậy, không chừng sẽ không dám ra cửa gặp người một thời gian.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Mộ Chỉ Ly lơ đãng vẽ lên một đường cong mờ, ngón tay lại tiếp tục lật sách, trang giấy lần lượt bị lật bay qua, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy trong đầu hiện lên nhiều cảnh tượng rõ ràng.

Trên trang sách kia, những văn tự ít ỏi đã biến mất, ngược lại có hình ảnh tay một người cầm roi dài huy động, một loạt động tác khéo léo trông như Giao Long nhưng mạnh mẽ đầy sinh lực, đồng thời tản mát ra hơi thở khiến người ta không dám khinh thường, tiên (roi) pháp này có thể còn mạnh hơn Vương Nhược Linh.

Vừa nhìn, thân thể Mộ Chỉ Ly không khỏi cử động theo, động tác rất chậm, nhưng người khác nhìn thấy lại có cảm giác rất kỳ quái, bởi vì động tác này tuy chậm nhưng lại liền mạch như nước chảy mây trôi từ đầu tới cuối, không có chút nào trắc trở, phảng phất như là cùng một dạng.

Mộ Chỉ Ly như cũ quên mất bản thân mình đang trong hoàn cảnh nào, trong mắt của nàng chỉ còn lại hình bóng trên trang sách, thân thể tựa như không cần nàng khống chế, cứ như vậy chuyển động.

Mộ Chỉ Ly hoàn toàn đắm chìm trong này mà không phát giác có một lão giả tóc bạc trắng đang cầm chổi đứng cách đó không xa nhìn nàng. Ông lão mặc dù tuổi đã lớn, nhưng tinh thần phấn chấn, trong đôi mắt lơ đãng lóe lên tinh quang càng làm cho người ta không dám khinh thường, nếu không phải một đầu tóc bạc kia chứng minh tuổi tác của lão, mà chỉ nhìn diện mạo chắc sẽ cho rằng lão chỉ là nam tử trung niên.

Ông lão nhìn Mộ Chỉ Ly, trong ánh mắt vẩn đục lộ ra sắc thái sáng ngời, dường như nhìn thấy chuyện gì khiến cho người ta hưng phấn, lão đứng ở đó không nhúc nhích, cả người giống như đã hòa tan vào trong tự nhiên.

Khi Mộ Chỉ Ly biểu diễn toàn bộ tiên (roi) pháp này xong thì đã hai canh giờ rồi, nhìn thời gian, Mộ Chỉ Ly không khỏi cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh, hiển nhiên thu hoạch trong hai canh giờ này rất khả quan.

Lúc này, Mộ Chỉ Ly mới nhìn đến lão giả đứng ở ngoài cửa, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng, nàng hoàn toàn không biết đối phương tiến vào lúc nào, loại cảm giác thế này làm dâng lên lòng phòng bị trong nàng, có chút không thoải mái.

Ông lão nhìn Mộ Chỉ Ly hơi mỉm cười: "Cô bé, mới vừa rồi sử dụng bộ tiên (roi) pháp kia vô cùng tốt, không nghĩ tới cháu còn trẻ lại có thể đạt tới bước này, chỉ cần luyện tập nhiều hơn nhất định sẽ rất xuất sắc."

Mộ Chỉ Ly nhìn ông lão, nụ cười nơi khóe miệng kia hiền lành không có ác ý, trong lòng không khỏi buông lỏng một ít, hiển nhiên ông lão này đối với nàng cũng không có gì ác ý, huống chi nơi này là Vũ Kỹ Đường Mộ gia, có lẽ là người Mộ gia, chẳng qua là mình chưa từng nhìn thấy thôi.

Khẽ khom lưng thi lễ một cái, Mộ Chỉ Ly nói: "Ông lão, không biết ông là? " Mặc dù nhìn tay lão giả cầm chổi, gần như đã đoán được thân phận của lão, nhưng vẫn cứ hỏi thăm cho thỏa đáng.

Chủ yếu là ông lão nhìn thấy nàng thì trên khuôn mặt không có vẻ ghét bỏ, ngược lại lại là một vẻ mặt hiền lành, làm cho nàng không khỏi sinh ra chút hảo cảm.

"Ta chỉ là một lão nhân quét dọn Vũ Kỹ đường mà thôi, cháu cứ coi như ta không tồn tại, tiếp tục xem đi."

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu, thấy lão chậm rãi rời đi, nàng thuận tiện cầm lấy quyển vũ kỹ xem lần nữa, dù sao học nhiều một chút cũng không có gì đáng ngại. Người khác không biết, nhưng trong lòng nàng rõ ràng tiên (roi) pháp mới vừa rồi có thể dung hợp, chỉ là ở trong Vũ Kỹ đường này sẽ không thích hợp, nếu không qua một hồi sẽ bị người khác nhìn thấy.

Nàng không hy vọng lá bài tẩy của mình bại lộ dưới mắt của người khác, đây không thể nghi ngờ là một loại hành động nguy hiểm. Ở cái thế giới này, người có thể sống đến cuối cùng là người nắm chắc lá bài tẩy, đương nhiên Mộ Chỉ Ly nàng muốn có bài tẩy của mình.

Bất tri bất giác, sắc trời đã tối dần, cho đến khi trưởng lão nhắc nhở Mộ Chỉ Ly mới rời khỏi võ đường, đứng ở cửa không khỏi quay đầu lại nhìn một cái, Thiên Nhi không nhịn được nói: "Ngươi còn không nỡ đi à?" Tuy lời nói này có chứa ý cười nhạo, nhưng trong lòng Thiên Nhi lại mừng thầm.

Có rất nhiều người tu luyện không chăm chỉ, tu luyện say mê giống như Mộ Chỉ Ly rất ít thấy, không nghĩ tới có thể tìm được người như nàng, nhưng có thể được Thiên Sát Cổ giới chọn trúng đương nhiên không thể là người bình thường.

Mộ Chỉ Ly cười gật đầu: "Thật ra thì ta còn có chút không nỡ rời đi, nếu có thể ở lại bên trong đó thì tốt rồi." Nàng có cảm giác mình yêu loại cảm giác có sức mạnh này.

"Thôi đi, hôm nay ngươi học được không ít rồi, trở về tiêu hóa cho tốt một lượt, ngày mai lại tiếp tục tới đây là được."

"Ừ." Tăng nhanh bước chân, Mộ Chỉ Ly rất nhanh trở lại sân viện của mình, trong viện lớn như vậy không có bất luận kẻ nào, hạ nhân cũng không có, chỉ có một mình nàng, nên không cần bận tâm bất kì cái gì, cho nên Mộ Chỉ Ly diễn luyện lại vũ kỹ hôm nay đã học ở trong sân.

Tốc độ vốn rất chậm nhưng sau nhiều lần luyện tập, tốc độ càng lúc càng nhanh. Bởi vì còn chưa có vũ khí thích hợp, Mộ Chỉ Ly chỉ cầm lấy một nhánh cây luyện tập, nhưng một nhánh cây yếu ớt, ở trong tay Mộ Chỉ Ly phảng phất như có linh hồn làm uy lực vượt xa một nhánh cây vốn có.

Một kiếm bén nhọn quét Càn Khôn (trời đất), lá cây trong viện theo động tác của Mộ Chỉ Ly lả tả rơi xuống, giống như một loại tuyết xanh biếc phủ xuống. Mộ Chỉ Ly đứng ở trung tâm của lá rơi nên bóng người thoạt nhìn không rõ ràng, nhưng càng hấp dẫn, lọt vào mắt người khác là một cảnh đẹp đến đắc ý.

Mộ Chỉ Ly hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc nên không chú ý tới biến hóa ở bốn phía xung quanh, nhưng Thiên Nhi thì để ý, chẳng qua là đối phương không có động tĩnh nên nàng cũng không lên tiếng quấy rầy.

Trong lúc Mộ Chỉ Ly diễn luyện, một bóng dáng cao lớn lặng lẽ đứng trên tường viện của nàng, hòa tan vào trong đất trời, hơi thở dường như đã hóa thành một phần của tự nhiên.

Lúc này trên mặt người đang nhìn Mộ Chỉ Ly diễn luyện không có bất kì phản ứng nào, dường như hết thảy mọi thứ đều không lọt vào trong tầm mắt hắn, song, lúc này trong đôi đồng tử của hắn có một hình bóng tinh tế màu trắng đang lay động theo gió.

Mộ Chỉ Ly kết hợp nhiều loại vũ kỹ hôm nay học được với nhau, động tác càng ngày càng chậm, chiêu thức cũng càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại có ba chiêu.

Không sai, dung hợp bảy bản vũ kỹ lại chỉ còn ba chiêu, nghiễm nhiên đã không còn những chiêu thức khác, nhưng chỉ ba chiêu này đã mạnh hơn vũ kỹ lúc trước rất nhiều. Bởi vì cái gọi là vũ kỹ không ở tại nhiều chiêu thức mà là ở tinh hoa tinh chất. Mộ Chỉ Ly đã cảm nhận được điểm này.

Nhìn thấy một màn này, bóng người trên tường viện cũng không nhịn được phát ra tiếng động kinh ngạc nghi ngờ, lúc này Mộ Chỉ Ly mới kịp phản ứng lại, thì ra trong viện ngoại trừ mình còn có những người khác, con ngươi co rút lại nhìn về phía có tiếng động, song khi nàng nhìn thấy thì ngây ngẩn cả người.

Đây là người như thế nào? May là Mộ Chỉ Ly kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không nhịn được kinh ngạc.

Chương 42: Lăng Lạc Trần

Mộ Chỉ Ly thề là nàng chưa từng thấy nam tử nào đẹp đến như vậy, hắn như bước ra từ trong tranh, hoàn toàn không thuộc về thế giới này.

Thân hình thon dài, lặng yên đứng trên tường viện.

Hắn mặc cẩm bào màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, màu trắng ấy dường như là màu tinh khiết nhất trên thế giới này.

Tóc của hắn đen như mực, rõ ràng đối lập với màu trắng của cẩm bào, nhưng lại hài hòa như vốn nó phải như thế.

Lưng thẳng, bễ nghễ tứ phương, khí chất tự tin nhưng không cao ngạo toát ra từ trong xương, giống như tiên tử, làm cho người ta muốn đến gần nhưng lại xa không dám chạm, chỉ có thể âm thầm thở dài: người như vậy, bọn họ không cách nào đến gần.

Đây là một nam tử thanh nhã như được họa, nếu không phải hắn đang thực sự ở trước mặt Mộ Chỉ Ly, sợ là vô luận như thế nào nàng cũng không tin trên thế giới này lại có người như vậy.

Thấy Mộ Chỉ Ly si ngốc nhìn mình, khóe miệng Lăng Lạc Trần không nhịn được cong nhẹ một chút. Người khác nhìn không rõ lắm, nhưng Mộ Chỉ Ly lại biết hắn đang cười, nụ cười này rất thuần túy, không ẩn chứa bất kỳ toan tính gì, một nụ cười đơn giản có thể khiến tâm tình người nhìn cũng trở nên tinh khiết theo.

Một lúc lâu sau Mộ Chỉ Ly mới kịp phản ứng, nhớ tới bộ dạng ngơ ngác nhìn đối phương hồi nãy của mình, trong lòng thầm rầu rĩ. Nàng không phải loại người háo sắc, có điều nàng tin chắc, cho dù là ai nhìn thấy một nam tử như vậy cũng sẽ phản ứng như thế.

Trầm mặc trong chốc lát, Mộ Chỉ Ly mở miệng: "Các hạ là?" Mặc dù không biết rõ nam tử này, nhưng dựa vào bản năng, Mộ Chỉ Ly biết được người nam nhân trước mắt rất mạnh, có thể nói là vô cùng mạnh.

Lăng Lạc Trần đánh giá Mộ Chỉ Ly, đầu lông mày hơi nhíu. Lúc đầu, đứng từ xa nhìn thấy hình bóng cực kỳ xinh đẹp của một nữ tử, tựa như một loại tinh linh* , vũ kỹ được thi triển bởi tay nàng càng thêm bén nhọn bức người. Nhưng mà sau đó, khi nhìn thấy ám văn che khuất nửa mặt của nữ tử kia, chẳng biết tại sao trong lòng hắn hiện lên một tia thương tiếc.

*Tinh linh: yêu tinh.

Nếu không có ám văn này, đây ắt là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.

"Lăng Lạc Trần" đôi môi mỏng đạm bạc như nước khẽ mở, âm thanh mang theo một loại cảm giác như thấu hiểu thế gian, dễ nghe như tiếng suối chảy dịu êm.

Nghe được lời của Lăng Lạc Trần, thân hình Mộ Chỉ Ly không nhịn được chấn động, ba chữ Lăng Lạc Trần kia khắc thật sâu vào trong lòng nàng.

"Hy vọng sau này có thể gặp nhau lần nữa." Lăng Lạc Trần nhẹ giọng nói, lời kia vừa xuất hiện liền tan trong không khí, nếu như Mộ Chỉ Ly không cẩn thận nghe, chắc chắn nàng sẽ không nghe thấy.

Lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị nói liền cảm thấy bóng trắng trước mắt thoáng bay, trong viện chỉ còn lại một mình nàng, nếu không phải vẫn cảm nhận được hơi thở của hắn, sợ là nàng sẽ nhầm rằng tất cả những chuyện vừa rồi chỉ do nàng ảo tưởng.

Có điều khi nhìn qua chỗ Lăng Lạc Trần vừa đứng, trong lòng có chút buồn bã.

"Nam tử này có thực lực rất mạnh" Thiên Nhi không khỏi cảm khái. Nàng chưa từng gặp phải người mạnh như vậy trong thành La Thiên này, có người từ trong thân đã toát ra hơi thở mạnh mẽ, nhưng không có người nào mạnh đến mức có thể khống chế hơi thở của mình như hắn.

Phải biết rằng, muốn khống chế hơi thở để không lộ ra ngoài không phải là việc đơn giản, hơn nữa nam tử này có thể khống chế hơi thở quanh thân giống như một người bình thường chưa từng tu luyện bao giờ.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Ta cũng cảm thấy vậy, có điều người như thế không nên xuất hiện ở thành La Thiên."

"Có lẽ hắn là người của môn phái đi ra ngoài làm việc thôi, tuổi còn trẻ mà có thể đạt tới tu vi như vậy thì chỉ có những thế lực lớn mới có thể bồi dưỡng ra, hơn nữa xem biểu hiện của hắn, có lẽ là nhân vật đứng đầu trong môn phái."

Môn phái, Mộ Chỉ Ly trong đầu đầy rẫy hai chữ này, từ lúc mới bắt đầu nàng đã biết muốn có được cơ hội tu luyện tốt hơn ở Đại Lục Thiên Huyền thì gia nhập môn phái là một lựa chọn không tồi. Dĩ nhiên, gia nhập môn phái không phải là chuyện đơn giản, nghe nói mấy trăm năm trước Mộ gia cũng từng có một vị tổ tiên tiến vào môn phái, nhờ thế nên Mộ gia mới nhanh chóng phát triển lớn mạnh.

Bởi vậy có thể thấy được gia nhập môn phái có bao nhiêu chỗ tốt, nhiều năm như vậy cũng chỉ có một người gia nhập môn phái, không cần nói đã biết có bao nhiêu khó khăn.

Bắt đầu từ lúc này, trong lòng Mộ Chỉ Ly nhiều thêm một mục tiêu, đó chính là gia nhập môn phái. Có lẽ vì câu nói sau cùng của Lăng Lạc Trần, hắn nói hy vọng sau này có thể gặp lại, nàng muốn nói, nàng cũng hy vọng thế.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, nàng không biết tại sao mình muốn làm như vậy, nhưng mà nàng muốn hiểu rõ ràng về cái thế giới thuộc về Lăng Lạc Trần kia, cái nơi hoàn toàn trái ngược với thế giới nhỏ bé, cổ lỗ hiện tại của nàng.

Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly lại càng thêm cố gắng tu luyện. Lăng Lạc Trần không quá hai mươi tuổi, nhưng thực lực lại mạnh hơn nàng quá nhiều, nàng không hy vọng giữa hai người có chênh lệch lớn như vậy.

Sau khi rời khỏi Mộ gia, Lăng Lạc Trần lại tiếp tục đi về phía trước, lần này trở về, việc đã được xử lý tốt, hắn phải mau chóng về môn phái. Vốn là không tính dừng lại trên đường, nhưng không biết tại sao lúc đi ngang qua Mộ gia, nhìn thấy bóng dáng trong viện thì lại dừng lại.

Đây là lần đầu tiên hắn làm ra chuyện đột ngột như thế, tâm tình của hắn vĩnh viễn bình tĩnh không gợn sóng. Chuyện không cần thiết, hắn sẽ không bao giờ làm, nhưng lần này, hắn cũng không biết vì sao.

Nhìn cô gái thi triển vũ kỹ, nhất là ba chiêu cuối cùng kia thật rất hay, dù là hắn cũng không nhịn được tán dương, có điều sau này sợ sẽ không có cơ hội gặp lại nhau, khoảng cách giữa bọn họ thực sự quá xa.

Bỏ qua ý nghĩ trong đầu, Lăng Lạc Trần tiếp tục chạy về phía môn phái, mọi người chỉ cảm thấy một bóng người bay vút qua trước mắt, đợi muốn xem rõ thì chẳng còn gì nữa, dường như những gì xảy ra trước đó chỉ là ảo giác.

Một đêm này, hai người khác nhau, hai thế giới khác nhau, được cột chặt lại với nhau.

Ngày thứ hai, Mộ Chỉ Ly thức tỉnh sau khi tu luyện, đường kinh mạch cuối cùng vẫn chưa được đả thông, hôm nay nàng không đến Luyện Võ Trường, bởi vì thứ gì cần luyện, tối qua nàng đã luyện xong, thời gian ban ngày này không bằng đến Vũ Kỹ Đường.

Nàng không biết gia chủ đã ra lệnh gì, hôm nay lúc nàng vào võ đường cũng không có ai ra ngăn cản, ngay cả trưởng lão trông coi võ đường cũng không xuất hiện, nàng biết trưởng lão biết nàng tới, chỉ là không muốn đến hỏi thăm thôi.

Đứng ở vị trí giống như ngày hôm qua, Mộ Chỉ Ly lần nữa cầm lấy một quyển vũ kỹ lật xem, xem trang nào, diễn luyện thử thế võ ấy, điều này giúp nàng lĩnh ngộ được vũ kỹ càng sâu hơn mấy phần.

Thời gian chậm rãi trôi đi, lúc Mộ Chỉ Ly chuyên tâm đọc sách, lão giả hôm qua lần nữa lặng yên xuất hiện bên cạnh cửa, song khi hắn thấy tốc độ Mộ Chỉ Ly nhìn vũ kỹ càng lúc càng nhanh, dường như chỉ như lật tay một cái là đã xong, giữa lông mày của lão lộ ra một tia không vui.

Lấy tốc độ nhanh như vậy mà xem thì có thể xem hiểu cái gì? Không nghĩ tới lại là một đệ tử làm không đến nơi đến chốn, thật khiến cho người ta thất vọng.

Chương 43: Bí ẩn về thân thế

Đối với sự xuất hiện lần này của lão giả, Mộ Chỉ Ly rất nhanh đã phát hiện được, hướng về phía lão mỉm cười: "Ông đã tới."

Song lão chỉ liếc mắt nhìn Mộ Chỉ Ly một cái, hừ lạnh một tiếng rồi đi lên lầu hai.

Thấy thế, khuôn mặt Mộ Chỉ Ly đầy nghi ngờ, mình đâu làm chuyện gì có lỗi với lão, làm sao mà thái độ giữa ngày hôm qua với hôm nay lại thay đổi đến chóng mặt vậy? Cau mày suy nghĩ trong chốc lát, nàng lại vùi đầu vào quyển vũ kỹ. Mộ Chỉ Ly nàng đây không có cảm giác đặc biệt gì với hạng người râu ria tôm tép*.

*không phải do Chỉ Ly khinh thường mà là do nàng ấy bận chú tâm vào chuyện khác)

Trong những ngày kế tiếp, mỗi ngày Mộ Chỉ Ly đều qua lại giữa võ đường và Thanh Phù viện, trừ hai nơi này, gần như nàng không hề đi tới bất kỳ nơi nào khác.

Mà tốc độ xem vũ kỹ của Mộ Chỉ Ly càng lúc càng nhanh, bất tri bất giác đã xem xong toàn bộ vũ kỹ trong lầu một, đến lúc này, Mộ Chỉ Ly mới phát hiện ra một vấn đề.

Đó chính là bây giờ càng xem vũ kỹ thì tiến bộ của nàng càng ngày càng nhỏ. Nghĩ lại thì vũ kỹ Hoàng giai sơ cấp cùng trung cấp không giúp nàng tiến bộ bao nhiêu, mặc dù ít nhiều cũng có chút tiến bộ, nhưng thật tiến bộ quá ít, khiến Mộ Chỉ Ly không nhịn được dời ánh mắt về phía lầu hai của Vũ Kỹ Đường, nơi đó có vũ kỹ Hoàng giai cao cấp, thậm chí còn có vũ kỹ Huyền giai.

(Hoàng giai: cấp bậc kim/vàng, Huyền giai: cấp bậc đen, sâu xa thần bí khó hiểu, đại loại là hai mức độ của võ thuật.)

Có lẽ, nếu mình dung hợp được hai loại vũ kỹ kia thì hẳn là sẽ có tiến bộ cực lớn.

Bởi vì mấy ngày nay xem không ít vũ kỹ nên Mộ Chỉ Ly tập hợp thêm được tổng cộng bảy chiêu. Có lẽ đối với người khác mà nói, bảy chiêu chỉ là trò cười, thật sự là quá ít, nhưng đối với Mộ Chỉ Ly mà nói, nàng biết bảy chiêu này còn mạnh hơn mười mấy chiêu khác nhiều.

Mỗi ngày dung hợp các chiêu, nàng đã biết để dung hợp được một chiêu cần bao nhiêu tích lũy, nàng vô cùng tin tưởng vào bảy chiêu này, tuy cho tới giờ nàng chưa nhìn thấy vũ kỹ Hoàng giai cao cấp, nhưng nàng tin tưởng bảy chiêu này của mình không hề kém vũ kỹ Hoàng giai cao cấp, thậm chí có thể xếp ngang vũ kỹ Huyền giai cũng không chừng.

Trong đoạn thời gian nàng "sống" trong võ đường này, ông lão quét dọn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, nhưng Mộ Chỉ Ly không chào hỏi lão nữa. Từ khi nhìn thấy biểu hiện chán ghét của ông lão dành cho mình, nàng nghĩ không cần thiết phải chào hỏi lão nữa, mắc công lại bị người ta chán ghét.

Mặc dù Mộ Chỉ Ly không chú ý ông lão, nhưng trong thời gian này lão vẫn chú ý Mộ Chỉ Ly. Lúc trước thấy nàng xem vũ kỹ với tốc độ nhanh như vậy, lão cho là Mộ Chỉ Ly nóng lòng cầu thành, không làm đến nơi đến chốn, cho nên mới không hề để ý đến Mộ Chỉ Ly.

Ngày đầu tiên lão nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đánh thử bộ Càn Khôn Tiên Pháp kia, lão cảm thấy nàng rất giỏi, dù là uy lực hay là linh hoạt đều cao hơn một bậc, cảm thấy Mộ gia nhiều năm như vậy cũng có được một đứa bé có tiềm chất không tệ, muốn bồi dưỡng cho nàng thật tốt, nhưng khi nhìn đến nàng mỗi lần xem vũ kỹ đều qua loa cho có, liền thấy nàng không đáng quý trọng.

Từng thấy qua nhiều con cháu như vậy, lão hiểu được, trên con đường tu luyện tiềm chất quan trọng, nhưng nghị lực còn quan trọng hơn.

Chỉ là sau mấy ngày chú ý, lão giả phát hiện hình như Mộ Chỉ Ly không phải là dạng người mà lão tưởng tượng, nếu đúng là vậy thì sao nàng lại ở lại Vũ Kỹ đường lâu như thế, hơn nữa mỗi lần xem vũ kỹ đều rất chú tâm, hiển nhiên là đang đắm chìm ở bên trong nội dung của vũ kỹ.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dù lão đã trải nghiệm nhiều điều nhưng vẫn thấy nghi ngờ, lão chưa từng thấy có chuyện như vậy, Mộ Chỉ Ly rốt cuộc đang làm cái gì? Lão không khỏi lại càng thêm chú ý.

Hôm nay, Mộ Chỉ Ly rời khỏi Vũ Kỹ đường từ sớm, bởi vì vũ kỹ ở lầu một đều được nàng xem xong hết, nàng muốn lên lầu hai nhưng lại phải có sự đồng ý của gia chủ, cho nên nàng chuẩn bị đi tìm gia chủ.

Trong đoạn thời gian Mộ Chỉ Ly học tập trong Vũ Kỹ đường, Mộ Kình Lệ vẫn luôn chú ý, biết nàng mỗi ngày đều đến Vũ Kỹ đường, trong lòng ông thấy rất vui vẻ. Mặc dù không biết thực lực của Mộ Chỉ Ly rốt cuộc thế nào, chỉ cần có phần tâm này cũng đủ khiến cho ông mừng rỡ. Ông nghĩ là Mộ Chỉ Ly muốn được tự do tiếp thu nên không muốn đến đó quấy rầy nàng.

Lúc rời đi, Mộ Chỉ Ly đi qua sân luyện võ, thấy mọi người luyện tập càng lúc càng khắc khổ. Mọi người nhìn thấy nàng rời đi liền bĩu môi, tất cả mọi người đều ở trong một gia tộc, đương nhiên biết được mấy ngày nay Mộ Chỉ Ly đều sống trong Vũ Kỹ đường.

Mỗi tuần bọn họ chỉ được vào Vũ Kỹ đường một lần, nhưng mấy ngày này Mộ Chỉ Ly lại có thể ngày ngày ở trong võ đường, nói trong lòng không ghen tị là không có khả năng, nhưng có ghen tị thì cũng không làm được gì, ai bảo chuyện này đã được gia chủ đồng ý chứ?

Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly đã đi tới viện của gia chủ, nhờ hạ nhân thông báo một tiếng, không có trở ngại liền tiêu sái đi vào. Mộ Chỉ Ly có cảm giác, có lẽ hôm nay nàng sẽ biết một chút gì đó, mặc dù không có lý do, nhưng nàng có cảm giác như vậy.

Đứng ở ngoài cửa, gõ cửa.

"Vào đi." Giọng nói trầm thấp của Mộ Kình Lệ truyền ra từ bên trong.

"Két..." Mộ Chỉ Ly đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Mộ Kình Lệ đang đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía nàng.

Mộ Kình Lệ không quay đầu nhìn, nói: "Đóng cửa lại đi!"

Mộ Chỉ Ly cảm nhận được không khí không bình thường nhưng cũng không hỏi nhiều, xoay người đóng cửa lại. Lúc này Mộ Kình Lệ mới quay mặt lại nhìn Mộ Chỉ Ly nói: "Chỉ Ly, qua nhiều năm như vậy ta không quan tâm đến cháu, trong lòng cháu... có hận ta không?"

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu nhìn Mộ Kình Lệ, trong mắt không hề có cảm xúc hận thù gì, môi đỏ mọng khẽ mở: "Nói không hận là không thể, những năm này cháu trải qua cuộc sống ngay cả hạ nhân cũng không bằng, là trò cười cho cả thành La Thiên, đổi lại là ông, chẳng lẽ ông sẽ không oán hận ư?"

Mộ Kình Lệ nghe được lời của Mộ Chỉ Ly, khóe miệng hé ra một nụ cười tự giễu, đáy mắt nồng đậm áy náy: "Đúng vậy, ta đây thật là hỏi thừa, nếu như ta có thể chiếu cố cháu nhiều hơn, những năm này cháu đã không sống khổ như vậy."

Thấy vẻ mất mát của Mộ Kình Lệ, trong lòng Mộ Chỉ Ly không chịu nổi. Thật ra nàng cũng không hận Mộ Kình Lệ, dù sao những ngày trước kia cũng không phải là nàng chịu khổ sở, chỉ là sau khi nghe mấy lời của Mộ Kình Lệ, trong thân thể tự dưng lại sinh ra cảm giác tức giận, hiển nhiên là cảm xúc còn lại của Mộ Chỉ Ly trước kia.

"Vậy bây giờ ông nói những thứ này là có ý gì?" Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên hỏi, hiển nhiên là hôm nay Mộ Kình Lệ không chỉ cảm khái hai câu như vậy, trọng điểm hẳn là vẫn còn chưa nói ra.

"Chỉ Ly, phụ thân của cháu là đứa con mà ta yêu quý nhất và cũng coi trọng nhất. Lúc trước nó đi ra ngoài rèn luyện, biến mất suốt ba năm, một chút tin tức cũng không có. Đến lúc mọi người đều tưởng rằng nó đã chết, thì nó lại mang theo cháu trở về."

Trong lòng Mộ Chỉ Ly chợt căng thẳng, nàng vẫn luôn tò mò về thân thế của mình, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hiển nhiên là Mộ Kình Lệ biết rõ nội tình.

Chương 44: Mộ Thiên Tĩnh

"Rốt cuộc lúc đầu đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão đều nói cháu là nghiệt chủng?" Những nghi vấn này đã tồn tại chồng chất thật lâu trong lòng nàng.

Mộ Kình Lệ thở dài, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang nhớ lại sự việc nhiều năm trước, chỉ là vẻ mặt kia thật trầm trọng làm cho tâm tình Mộ Chỉ Ly cũng có chút ít bị đè nén. Nàng biết chuyện năm đó không đơn giản, nhưng dù nàng có nghĩ như thế nào thì vẫn nghĩ không ra.

"Trước kia, bộ dáng Thiên Tĩnh luôn luôn hăng hái, trên người nó còn có cả kiên định và nghị lực. Mỗi lần nhìn nó ta liền cảm thấy thật vui vẻ. Nó là đứa con có thiên phú nhất của Mộ gia, thậm chí còn có được cơ hội gia nhập môn phái. Lúc ấy nhờ có Thiên Tĩnh, địa vị của Mộ gia ở thành La Thiên được đề cao không ít.

Thời điểm đó, Mộ gia đúng là đệ nhất gia tộc ở thành La Thiên, Vương gia hay Tô gia đều không thể sánh bằng Mộ gia chúng ta."

"Nhưng bây giờ, Mộ gia, Vương gia, Tô gia, cả ba gia tộc đang ở thế chân vạc. Chẳng lẽ hết thảy những thứ này đều liên quan đến cha của cháu?" Từ những lời nói của Mộ Kình Lệ, Mộ Chỉ Ly rất nhanh đã đoán được tới khả năng này.

Thấy Mộ Chỉ Ly nhanh như vậy đã nghĩ đến, Mộ Kình Lệ cũng gật đầu tán dương, chẳng qua khóe miệng tự giễu lại biến thành thê lương. Hiện tại Mộ Kình Lệ ở trong mắt Mộ Chỉ Ly đã không còn là gia chủ uy nghiêm, không quan tâm nhân tình như lúc thường, mà chỉ là một người cha bình thường đau lòng cho con trai mình.

"Lúc ấy Thiên Tĩnh rời nhà đi chính vì gia nhập môn phái. Cả Mộ gia đều bởi vì có Thiên Tĩnh mà cảm thấy tự hào, nhưng cuối cùng chính môn phái đó đã thông báo cho chúng ta biết Thiên Tĩnh gặp tai vạ như thế nào và đã bị đuổi ra khỏi môn phái."

"Rồi sau đó thật lâu, chúng ta không hề thấy Thiên Tĩnh trở lại. Ba năm trôi qua, mặc dù trong lòng chúng ta còn ôm hy vọng, nhưng dần dần hy vọng cũng biến mất hầu như không còn nữa, hết thảy đều thầm nghĩ chẳng qua chỉ là tự mình dối gạt mình."

"Sau đó nó mang theo cháu trở lại. Ta vẫn không thể quên được bộ dáng của Thiên Tĩnh ba năm sau khi ta thấy nó, không có đắc ý phấn chấn trước kia, vẻ mặt tuấn lãng cũng trở nên lộn xộn, râu ria không cạo, đầu tóc chưa được cắt tỉa, trên người đầy rẫy hơi thở chán chường."

"Mặc dù vẫn là Thiên Tĩnh, nhưng làm cho người ta cảm giác chỉ là một người có bộ dáng giống Thiên Tĩnh, ngoại trừ nó vẫn luôn yêu mến cháu, còn đối với những người khác thì nó không hề để ý tới. Vốn dĩ chúng ta cũng xem chuyện đơn giản chỉ có vậy, nhưng sau lại có một tai nạn không ngờ đến." Trên mặt Mộ Kình Lệ tràn đầy vẻ thống khổ, hiển nhiên là đang nghĩ lại sự việc kia.

Tâm của Mộ Chỉ Ly lại càng xiết chặt, lúc ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà khiến một người kiên cường như Mộ Kình Lệ cũng phải lộ ra thần sắc thống khổ như vậy.

"Phía bên kia tuyên bố là người nhà của mẹ cháu. Khi ở bên ngoài Thiên Tĩnh đã quen biết mẹ cháu, sau đó hai đứa có con, nhưng thế lực gia tộc mẹ cháu rất mạnh, bọn họ nhìn Thiên Tĩnh không vừa mắt. Hơn nữa lúc đó mẹ cháu đã có hôn ước với một người trong gia tộc khổng lồ khác. Lúc đó cháu mới ra đời, đối với bọn họ là một loại sỉ nhục, cho nên hai gia tộc đều phái người tới, áp chế Mộ gia chúng ta."

"Gia tộc bọn họ lớn như vậy, sao Mộ gia chúng ta có thể đối kháng được. Tay của Nhị trưởng lão bởi vì thế mà bị phế đi, cho nên có thể hiểu vì sao hắn có hận ý với cháu."

Nghe vậy Mộ Chỉ Ly gật đầu, nếu nói lúc trước nàng rất chán ghét Nhị trưởng lão thì sau khi nghe chuyện cũ này nàng đã không thấy ghét nữa, dù sao chuyện này cũng là do cha nàng mắc nợ Nhị trưởng lão, không phải sao?

"Bởi vì bị hai gia tộc lớn chèn ép, cho nên Mộ gia mới biến thành như bây giờ? Như vậy cha cháu cũng bị bọn họ giết?" Lúc Mộ Chỉ Ly hỏi ra những lời này, giọng nói có phần run rẩy. Nếu thật sự là như thế, sao nàng có thể chịu nổi đây?

Cha của mình bị chính người nhà của mẹ mình giết hại, thù giết cha này rốt cuộc nên báo hay không báo?

"Không sai, trong tai họa lần đó cha cháu đã đứng mũi chịu sào. Nhưng nó không phải do người nhà của mẹ cháu giết hại, mà là gia tộc có hôn ước cùng mẹ cháu giết chết. Cuối cùng mẹ cháu phải xuất hiện mới giúp cho phụ thân cháu được toàn thây."

Nhưng mà ban đầu mẹ cháu đã đút cho cha cháu một viên đan dược, cho nên từng ấy năm tới nay, thân thể cha cháu vẫn chưa rữa nát mà được đặt trong một quan tài thủy tinh, đây là bí mật của gia tộc, chỉ có các trưởng lão mới biết."

Mộ Chỉ Ly trợn tròn hai mắt, không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, nàng vẫn cho rằng cha mình chỉ còn là nắm đất vàng, thế nhưng bây giờ lại nói cho nàng biết thân thể cha vẫn đang hoàn hảo đặt ở một nơi nào đó.

"Chẳng lẽ cha cháu vẫn còn có thể sống lại?" Nếu không phải như thế thì chắc mẹ đã không làm ra việc như vậy? Dù sao bao nhiêu năm rồi mẹ cũng chưa được gặp lại cha.

Mộ Kình Lệ gật đầu: "Không sai, còn có thể sống lại, nhưng thực sự rất khó khăn, rốt cuộc phải làm như thế nào chúng ta cũng không biết. Có lẽ chỉ có mẹ cháu mới biết được."

"Thật ra mẹ cháu là một cô nương tốt, ban đầu vì cha cháu đã phải trả giá rất nhiều. Lần đại chiến đó, nếu không có mẹ cháu, sợ là Mộ gia đã không còn tồn tại nữa."

Mộ Chỉ Ly chĩa tầm mắt xuống mặt đất, nghe được mấy chuyện này, nàng chỉ thấy tâm tình thật trầm trọng mà trước nay chưa từng có. Mặc dù Mộ Kình Lệ kể lại rất đơn giản nhưng nàng có thể tưởng tượng ra, một nữ nhân vì ngăn cản một sự việc phát sinh như vậy, phải nhìn người con trai mình yêu mến chết ở trước mắt mình, đó là một cảnh tượng như thế nào.

Có lẽ người khác nhìn vào sẽ thấy tổn thất của Mộ gia là lớn nhất, nhưng Mộ Chỉ Ly biết mẹ ruột của mình đã phải thừa nhận quá nhiều. Nàng quả thực không cách nào tưởng tượng bằng cách nào mẹ nàng đã tự mình tiếp nhận hết thảy.

"Cháu có thể đi xem cha cháu một chút không?" Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ửng đỏ, nồng đậm khát vọng. Mộ Thiên Tĩnh lưu lại cho nàng ấn tượng rất mơ hồ. Trong trí nhớ của nàng chỉ có thể đại khái tưởng tượng ra dáng vẻ của Mộ Thiê
n Tĩnh. Dù sao lúc ấy nàng thật sự còn quá nhỏ, nàng chỉ nhớ rõ có một nam nhân ôn nhu, đối với mình rất tốt.

Nàng nhớ được thời thơ ấu của mình cùng với sự ấm áp của cha, qua nhiều năm như vậy điều duy nhất làm nàng cao hứng chính là nàng rất yêu cha của mình, mặc dù thời gian ở chung rất ngắn, nhưng đủ để cho nàng hoài niệm.

Mộ Kình Lệ nhìn hốc mắt ửng đỏ của Mộ Chỉ Ly, trong tâm cũng cảm thấy đau lòng. Trong mấy ngày này, ông thấy cháu gái rất kiên cường, cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì, tiếp nhận bất cứ loại xử phạt nào cũng đều giống như vô cảm, nhưng lần này vành mắt Mộ Chỉ Ly đã ươn ướt.

Đúng vậy, dù thế nào con bé vẫn là một đứa trẻ, vẫn còn nghĩ tới cha mẹ của mình.

"Được, ông dẫn cháu đi xem."

"Cảm ơn." Giọng Mộ Chỉ Ly bé đến khó nghe, nhưng Mộ Kình Lệ vẫn nghe được, trong lòng cảm thấy được an ủi chút ít.

Đi theo phía sau Mộ Kình Lệ, hai người đi thật lâu, đến tận gần phía sau núi. Mộ Chỉ Ly chưa từng đi tới nơi này, nhưng sau đó nàng lại phát hiện ra một khoảnh đất khác.

Cuối cùng, Mộ Kình Lệ dừng lại trước một núi đá. Mộ Chỉ Ly nghi hoặc nhìn Mộ Kình Lệ, chẳng lẽ Mộ Thiên Tĩnh nằm trong núi đá này?

Chương 45: Cha con gặp mặt

Chuyện kế tiếp đã chứng minh phỏng đoán của Mộ Chỉ Ly không sai.

Mộ Kình Lệ đi tới gần núi đá, nhấn vào một chỗ cực kỳ bí mật ở góc trái, âm thanh "ầm ầm" vang lên, núi đá rất nặng kia lại là một cánh cửa đá, lúc này đã mở ra.

Nhìn thấy chuyện này, trong lòng Mộ Chỉ Ly thầm cảm khái chỗ này thật sự rất bí mật, nếu không phải Mộ Kình Lệ đưa nàng tới, sợ là nàng có ở chỗ này ba ngày ba đêm cũng không chắc sẽ phát hiện được điều khác thường.

Cửa đá mở ra, Mộ Chỉ Ly theo Mộ Kình Lệ đi vào, trong mật thất có một gian phòng lớn, nhưng lúc này Mộ Chỉ Ly không còn tâm tình quan sát gian mật thất này nữa, ánh mắt nàng đã bị quan tài thủy tinh đặt giữa phòng hấp dẫn.

Bước chân trở nên chậm chạp, từng bước chậm rãi đi lại gần quan tài thủy tinh, song khi nàng nhìn thấy thân thể bên trong quan tài, nước mắt cuối cùng không nhịn được chảy xuôi xuống.

Không sai, đó chính là bóng hình vẫn luôn tồn tại trong lòng nàng, vốn chỉ là hình ảnh mơ hồ, nhưng một khắc nhìn thấy Mộ Thiên Tĩnh nằm đó, hai hình ảnh đã hoàn toàn hợp nhất lại.

Kí ức như ùa về, Mộ Chỉ Ly nhớ lại từng việc trước kia, sự yêu thương, lòng từ ái, rồi sự kiên cường nhưng bất lực của phụ thân, nước mắt lại nhỏ trên quan tài thủy tinh, từng giọt từng giọt lan ra.

Mộ Thiên Tĩnh thoạt nhìn như đang ngủ rất an tường. Sau khi nhìn thấy Mộ Thiên Tĩnh, Mộ Chỉ Ly liền hiểu tại sao mình lớn lên lại trông như thế này.

Mộ Thiên Tĩnh là một mỹ nam tử chân chính, cho dù là Tô Dự hay là Vương Thiên Kỳ đều không thể sánh bằng, có lẽ sánh được với cấp độ mỹ nam như Lăng Lạc Trần, có điều phong thái giữa hai người lại khác nhau.

Lăng Lạc Trần giống như tiên nhân, mờ mờ ảo ảo, không giống người phàm trần, mà Mộ Thiên Tĩnh lại là người thuộc về thế giới này.

Một bộ cẩm bào màu trắng mặc trên người ông lại thích hợp như thế, một miếng ngọc phỉ thúy được buộc bên eo ông, một mái tóc đen có đeo bạch ngọc quan, toát ra vẻ phong lưu phóng khoáng.

Da trắng nõn, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt ông yên lặng mà an tường, lông mày lưỡi mác, đường nét rõ ràng, vầng trán kiên nghị, khóe miệng kia khẽ cong khiến cho các đường nét trên khuôn mặt ông trở nên nhu hòa rất nhiều. Đây là một nam nhân ôn nhu mà kiên cường.

Mộ Chỉ Ly nhớ được sự che chở của Mộ Thiên Tĩnh, ông luôn xem nàng như bảo bối mà bảo bọc. Ôn nhu như vậy, thật làm cho người ta nhớ nhung.

"Phụ thân...." Mộ Chỉ Ly nhẹ giọng nói, dường như sợ sẽ đánh thức ông. Mặc dù đã lâu không gọi ra tiếng, nhưng bây giờ gọi tiếng phụ thân thật dễ dàng, cứ như trong lòng đã gọi thầm vô số lần.

Nhìn Mộ Thiên Tĩnh giống như ngủ say, hai tay Mộ Chỉ Ly dần siết chặt, trong lòng lại càng quyết tâm cho dù có khó khăn thế nào, nàng nhất định phải làm cho cha nàng tỉnh lại, cho dù phải trả giá toàn bộ cũng không tiếc.

"Gia chủ, người có biết mẫu thân của cháu đang ở đâu không?" Hiện tại nàng còn chưa biết phải làm sao để cứu Mộ Thiên Tĩnh tỉnh lại. Mộ Kình Lệ đã nói mẫu thân nàng biết, cho nên nàng nhất định phải tìm được mẫu thân.

Nghe vậy, Mộ Kình Lệ trầm mặc trong chốc lát nói: "Việc này ta không thể nói cho cháu biết. Ta biết suy nghĩ của cháu bây giờ, nhưng với thể trạng của cháu bây giờ mà đi tới đó tuyệt đối không thể nào còn sống mà đi trở ra."

Mộ Chỉ Ly nhíu mày: "Bởi vì cháu là sự sỉ nhục của gia tộc bọn họ?" Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly không khỏi cảm thấy có chút châm chọc, dù ở Mộ gia hay ở gia tộc của mẫu thân, nàng đều là sự sỉ nhục.

Mộ Kình Lệ nhìn dáng vẻ tự giễu của Mộ Chỉ Ly, trong lòng cũng cảm thấy buồn bực theo: "Ban đầu bọn họ muốn giết con, nhưng cuối cùng người kia lại mềm lòng, người đó là dì của con, cho nên mới bỏ qua cho con. Trước khi đi, người đó nói cho chúng ta biết, trừ phi cháu có thể tự bảo vệ mình, nếu không thì không thể cho cháu đi tìm bọn họ, đến lúc đó cái mạng của cháu muốn giữ cũng không được. Cháu đã biết đó là một gia tộc khổng lồ, cái gọi 'năng lực tự vệ' có nghĩa là phải có thực lực thực sự cường đại. Cho nên trước khi cháu có đủ năng lực, ta sẽ không nói cho cháu, bất cứ người nào trong gia tộc cũng sẽ không nói cho cháu biết."

Nghe được lời Mộ Kình Lệ, Mộ Chỉ Ly cũng không mất hứng, ngược lại nàng rất hiểu nguyên nhân bọn họ làm như vậy. Đối với người dì kia, trong lòng nàng cũng có chút cảm kích, mặc dù bây giờ nàng chưa có đủ thực lực, nhưng nàng tin tưởng nhất định sẽ có.

"Sau này ông nhất định phải nói cho cháu biết." Lúc nói ra những lời này, trên mặt Mộ Chỉ Ly tràn đầy tự tin. Bất luận là vì chính nàng hay vì người thân, nàng nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ.

"Ta tin tưởng cháu, hiện tại những thứ này đối với cháu vẫn còn rất xa xôi, hãy cố gắng lên!" Trong mắt Mộ Kình Lệ ánh lên tia vui mừng: "Nhưng ta cũng có một việc muốn hỏi cháu."

"Vấn đề gì ạ?" Bây giờ ngăn cách giữa nàng và Mộ Kình Lệ đã tiêu tan đi rất nhiều, nhưng nàng vẫn không mở miệng gọi ông nội, có lẽ ngày nào đó nàng sẽ gọi, nhưng không phải là hiện tại.

Trong mắt Mộ Kình Lệ lóe ra tia sáng khác thường nói: "Trước kia cháu không thể tu luyện, hiện tại vì sao lại có thể?" Ông chưa từng hỏi qua chuyện này, bởi vì khi đó nghĩ có hỏi thì Mộ Chỉ Ly cũng sẽ không trả lời, nhưng bây giờ lại khác.

"Một dịp tình cờ, đan điền không trữ được nội lực của cháu đã được chữa trị tốt, cho nên hiện tại mới có thể luyện." Trong mắt Mộ Chỉ Ly có vẻ thử dò xét.

Nghe vậy, trên mặt Mộ Kình Lệ hiện ra nụ cười rạng rỡ: "Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Trước kia cháu không thể nào tu luyện được, cho nên rất nhiều thứ dùng để tu luyện cháu cũng không có, hiện tại cháu cần gì có thể nói cho ta biết, nếu hợp lý thì ta sẽ đáp ứng cho cháu."

Chẳng lẽ ông ấy cũng không biết chuyện mình bị hạ độc? Mộ Chỉ Ly thầm nghĩ trong lòng, nhìn bộ dáng phấn khởi của Mộ Kình Lệ, hiển nhiên là không phải nói dối. Nếu như ông ấy không biết, vậy thì là ai hạ độc mình đây? Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy có một bàn tay núp sau lưng nàng làm chuyện ác.

"Cháu nghĩ muốn đi lên tầng hai của Vũ Kỹ Đường, không biết có thể hay không?" Mộ
Chỉ Ly mở miệng dò hỏi. Hôm nay nàng tới tìm Mộ Kình Lệ vốn là vì chuyện này, hiện tại có cơ hội nên không thể bỏ qua.

Chân mày Mộ Kình Lệ nhíu lại: "Cháu muốn đi lên lầu hai? Vũ kỹ Hoàng giai cao cấp tu luyện khó hơn hẳn trung cấp và sơ cấp, với tình trạng của cháu bây giờ không bằng cứ tập luyện cho tốt vũ kỹ ở tầng một, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn."

Lời này của Mộ Kình Lệ đúng là không sai. Đối với tuyệt đại đa số đệ tử mà nói, tu luyện vũ kỹ tầng thứ nhất trên thực tế hữu dụng hơn, nhưng đối với Mộ Chỉ Ly thì không phải vậy, nàng cũng không định giải thích vấn đề này, đành nói: "Bản thân cháu sẽ có chừng mực, chỉ hy vọng ông có thể cho cháu quyền hạn này, sau này được tự do ra vào tầng thứ hai, cháu tự có phương thức tu luyện của mình, ông chỉ cần biết thành quả là được rồi."

Nghe lời này của Mộ Chỉ Ly, Mộ Kình Lệ biết Mộ Chỉ Ly vẫn còn có bí mật, chẳng qua là không muốn vạch trần Chỉ Ly thôi. Nghĩ tới chuyện đứa nhỏ này phải chịu thiệt thòi nhiều năm như vậy, Mộ Kình Lệ gật đầu đáp ứng: "Được rồi, ta đáp ứng cháu, nhưng cháu hãy nhớ lấy, không thể hấp tấp được."

Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Con biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro