Chương 26 - 30
Chương 26: Tranh phong đối lập
"Không bằng đi xuống trêu đùa một phen?" Khóe miệng Vương Thiên Kỳ nhếch lên nụ cười thú vị. Quan hệ giữa Mộ gia và Vương gia hắn không tốt, trước mặt mọi người đùa giỡn một phen cũng không sao, dù sao đã lâu rồi hắn chưa tìm ra được chuyện gì để chơi đùa.
Nghe vậy, Tô Dự thoáng nhìn Mộ Chỉ Ly, lắc đầu: "Vương huynh, vẫn là không nên đi. Cô nương nhà người ta chưa làm gì đắc tội huynh mà".
Vương Thiên Kỳ lấy ra chiết phiến* phe phẩy, bộ dạng phong lưu phóng khoáng kia không biết đã làm bao nhiêu thiếu nữ thương tâm, chẳng qua lời nói trong miệng hắn cùng với vẻ ngoài thực không hợp chút nào: "Nàng ta không có đắc tội ta, nhưng Mộ Khải Siêu đắc tội ta, cho nên nàng ta cũng đã đắc tội ta, ai bảo xú danh của nàng ta vừa xấu xí vừa chướng mắt đây?"
*chiết phiến: quạt giấy
Nghe thấy Vương Thiên Kỳ không thu liễm ý giễu cợt, chân mày của Tô Dự cũng nhăn lại, không thể không nói lời này của hắn thật sự là quá mức khó nghe.
Thời điểm Tô Dự chuẩn bị nói cái gì đó thì Vương Thiên Kỳ đã đi thẳng xuống tầng dưới, đi đến chỗ Mộ Chỉ Ly, thấy thế, Tô Dự cũng đi theo.
Mộ Chỉ Ly vui vẻ ăn thức ăn tươi mới, thứ này ăn ngon hơn lương khô nhiều, cũng không cần phải quan trọng nhai kỹ nuốt chậm, trực tiếp cắn miếng lớn mà ăn.
Lúc nàng đang ăn cơm, đột nhiên trước mặt có thêm hai người, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Thời điểm nhận thấy Tô Dự, trong lòng nàng cả kinh, chợt nhớ tới Tô Dự không thể nhận ra mình bây giờ nên dần yên tâm xuống.
Hôm nay thoạt nhìn Tô Dự đặc biệt văn nhã tuấn dật, y phục là tơ lụa thượng hạng, thêu hoa văn lá trúc tao nhã, đường viền tuyết trắng, trên đầu cài ngọc dương chi hòa lẫn trong tóc, bên hông là một cây ngọc tiêu càng làm cho hắn thêm vẻ ý nhị không tầm thường.
Đứng bên cạnh Tô Dự còn có một vị nam tử khác, phong cách không giống Tô Dự, đứng bên cạnh Tô Dự nhưng cũng không lộ ra vẻ thua kém. Hắn mặc áo bào tím, bên trong áo dài lộ ra mộ cận hoa (hoa dâm bụt) màu bạc gắn ở bên cạnh. Eo thắt đái ngọc, cầm trong tay chiết phiến ngà voi, thoạt nhìn rất có phong vận của phiên phiên giai công tử thời buổi hỗn loạn.
Ngũ quan ưu mỹ tuấn dật, khiến cho người ta ấn tượng sâu nhất chính là đôi môi hồng kiều diễm, khóe miệng hơi nhếch lên cùng với khóe mắt chọn góc độ hơi hướng lên làm cho người ta cảm thấy hắn mang theo vài phần tà khí.
Tìm kiếm trong trí nhớ, Mộ Chỉ Ly xác định mình chưa từng thấy qua người này, song nhìn thấy bộ dạng hắn bên cạnh Tô Dự hẳn là bằng hữu của nhau, Mộ Chỉ Ly cũng đoán được đại khái là ai.
Chẳng biết tại sao, Mộ Chỉ Ly cảm thấy dường như vị nam tử mặc áo bào tím này không có ý tốt với mình, bởi vì kế thừa trí nhớ của Mộ Chỉ Ly trước kia, nàng lại có cảm giác tuy nam tử này nhếch cao khóe miệng có vẻ hài hước nhưng lại không làm cho người khác nghĩ hắn thuần túy chỉ vui vẻ cho chính mình. Vì vậy tuy tướng mạo nam tử này tuấn mỹ vô cùng nhưng Mộ Chỉ Ly không cách nào sinh ra một chút cảm tình.
Ngược lại, Tô Dự bên cạnh hắn thoạt nhìn lại thoải mái hơn.
Hai người, một thanh nhã, một diễm lệ, phong cách hoàn toàn không giống nhau, nhưng đều hấp dẫn ánh mắt người khác như nhau. Vốn thật vất vả để không làm người khác chú ý nữa, một lần nữa Mộ Chỉ Ly lại trở thành tiêu điểm của người khác.
Thời gian ăn cơm này, trong sảnh có rất nhiều người ăn cơm, trong đó lại càng không thiếu các cô nương trẻ tuổi. Dù sao Đại Lục Thiên Huyền không giống với Trung Quốc cổ đại, nam nữ đều tu luyện, cho nên so với Trung Quốc cổ đại, nam nữ Đại Lục Thiên Huyền ít phân biệt hơn.
Các cô nương trẻ tuổi đều đỏ mắt nhìn hai người, bộ dạng thực hận không thể lôi Mộ Chỉ Ly đi để thế chỗ nàng, phải biết rằng đây là hai vị công tử quyến rũ nhất thành La Thiên. Dĩ nhiên, ánh mắt các nàng nhìn về phía Mộ Chỉ Ly càng có lực sát thương, hận không thể dùng ánh mắt đâm vô số nhát về phía Mộ Chỉ Ly.
Đối với chuyện này, cả ba người đều không có một người để ý. Tô Dự cùng Vương Thiên Kỳ sớm đã quen kiểu tràn đầy ánh mắt ái mộ này. Trên người thiên chi kiêu tử như họ bao phủ quá nhiều hào quang, làm cho từ nhỏ bọn họ đã tiếp nhận ánh mắt tẩy lễ của mọi người. Từ nhỏ Mộ Chỉ Ly cũng đã thừa nhận ánh mắt miệt thị của mọi người, hoàn toàn trái ngược với ánh mắt thiện ý mà hai người kia nhận được.
Nhưng mà, bởi vì như thế nên bây giờ vô luận ánh mắt người khác có lực sát thương như thế nào nàng đã không thèm để ý.
"Không biết hai vị muốn làm gì?" Mộ Chỉ Ly mở miệng hỏi trước.
Thấy Mộ Chỉ Ly không si ngốc nhìn hai người, Vương Thiên Kỳ có mấy phần kinh ngạc, nhưng vẫn tự cho mình là đúng, tự hiểu rằng, Mộ Chỉ Ly tự biết rõ bản thân, biết mình xấu xí không có kẻ nào để ý.
"Tại hạ Vương Thiên Kỳ, nghe thấy Mộ gia Tam tiểu thư xấu xí dọa người, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu không phải ban ngày có nhiều người như vậy, tại hạ còn tưởng rằng đang gặp quỷ." Khóe miệng Vương Thiên Kỳ mỉm cười, mở quạt, vân đạm phong khinh nói.
Nhìn bộ dạng cười sáng lạn như thế, nếu không nghe thấy những lời của hắn còn tưởng rằng hắn đang hỏi thăm Mộ Chỉ Ly, chỉ là ngoài miệng lại nói những lời đả thương người như vậy.
Người chung quanh nghe được lời của Vương Thiên Kỳ cũng không nhịn được bật cười ha ha. Vốn những cô gái có chút ghen tỵ với Mộ Chỉ Ly giờ phút này cũng mang vẻ mặt vui mừng, giống như là muốn phối hợp với Vương Thiên Kỳ, các nàng đặc biệt cười lớn tiếng.
Thấy thế, trên mặt Mộ Chỉ Ly không chấn động chút nào, khóe miệng cong cong lên, nói: "Nếu làm Vương công tử sợ vậy thì đúng là tội của ta. Nghe tiếng Đại thiếu gia Vương gia Vương Thiên Kỳ đã lâu, người đẹp hơn hoa, ánh mắt dụ người, môi anh đào, có thể so với hoa khôi trong thành, hôm nay vừa thấy quả nhiên bất phàm."
Sau khi nghe tên Vương Thiên Kỳ, Mộ Chỉ Ly đã biết, mặc dù chưa từng thấy qua Vương Thiên Kỳ, nhưng lại như sấm bên tai.
Dù sao, Mộ Khải Siêu, Tô Dự, Vương Thiên Kỳ, ba người được xưng tụng là tam đại tài tử thành La Thiên. Cơ hồ mỗi cô gái ở thành La Thiên đều hâm mộ ba người họ, ba người thực lực mạnh, tướng mạo tuấn tú, gia thế tốt, khó trách các nữ tử đều ái mộ họ.
Nghe nói, quan hệ giữa Vương Thiên Kỳ và Mộ Khải Siêu không tốt, trường hợp hai người xuất hiện đều thường xuyên so đấu lẫn nhau, muốn làm đối phương bị bêu xấu, qua nhiều năm bí mật phân cao thấp không ngừng. Nghĩ đến hôm nay, nguyên nhân Vương Thiên Kỳ tìm nàng cũng là vì Mộ Khải Siêu.
Vốn Vương Thiên Kỳ rất đắc ý, song nghe lời giễu cợt của Mộ Chỉ Ly xong, mặt hắn biến sắc xanh mét. Vương Thiên Kỳ hắn từ nhỏ bất mãn nhất chính là dung mạo mình quá mức diễm lệ, thoạt nhìn thiếu mất mấy phần khí chất nam nhi, không nghĩ tới xấu nữ này thế nhưng lại dám nói ra.
Rõ ràng hắn có một đôi mắt đào hoa, chẳng qua là khóe mắt hơi cao, lại bị nàng nói thành ánh mắt dụ người, lời của nàng cũng là khen ngợi, nhưng lại là dành cho nữ tử, đối với một nam tử thì đây là chuyện khó chấp nhận nhất.
Sau khi mọi người nghe lời giễu cợt của Mộ Chỉ Ly, một số người cố gắng nhịn cười, nhưng mà vẫn có một số người không nhịn được bật cười một tiếng, ngay cả Tô Dự bên cạnh Vương Thiên Kỳ cũng có chút buồn cười.
Người bình thường căn bản không dám ở trước mặt Vương Thiên Kỳ nói những lời này, không nghĩ tới nàng ấy lại ở trước mặt nhiều người như vậy to gan nói ra, đối mặt với lời chế giễu của Vương Thiên Kỳ không hề né tránh mà đi tranh phong đối lập, phần dũng khí này thật sự làm cho người khác bội phục.
Chương 27: Ác bá
Ánh mắt Tô Dự nhìn về phía Mộ Chỉ Ly có chút khác biệt, hắn không để ý tướng mạo Mộ Chỉ Ly, dù sao tự bản thân không thể quyết định tướng mạo được, hắn chỉ cảm thấy đây là một cô gái thông minh, rất thú vị.
Lời của Mộ Chỉ Ly làm cho Vương Thiên Kỳ rất khó chịu, bởi vì lời nói của đối phương đều là lời tán dương nên trong khoảng thời gian ngắn hắn thật đúng là không biết nên nói như thế nào cho phải, chỉ có thể nói: "Phế vật khá lắm! Miệng lưỡi bén nhọn".
Vốn là tới giễu cợt nàng, không nghĩ tới lại bị giễu cợt một phen, cùng với sự lường trước thật sự là quá chênh lệch.
"Ngươi cũng không kém". Mộ Chỉ Ly thoải mái thừa nhận, với nàng, đâu chỉ có thể nói là tài ăn nói tốt, vốn lời này nàng chưa nói ra: nàng tốt hơn mấy người khác nhiều.
"Ngươi" nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói, Vương Thiên Kỳ lại càng tức giận không chịu được.
Tô Dự đứng ở một bên chưa từng mở miệng, chỉ có thể nói Vương Thiên Kỳ rảnh rỗi tự gây chuyện. Tuy Vương Thiên Kỳ là bằng hữu của hắn, nhưng chuyện này lỗi sai không phải do Mộ Chỉ Ly, hắn không muốn nói gì cả cho nên chỉ đứng ở một bên làm người xem.
Vì chuyện này, Mộ Chỉ Ly chẳng còn tâm tình ăn cơm, nói: "Còn có việc phải đi trước, không thể bồi hai vị được". Để tiền xuống bàn, Mộ Chỉ Ly xoay người rời đi, trong lúc đó căn bản không có để ý tới Vương Thiên Kỳ.
Đợi sau khi bóng lưng Mộ Chỉ Ly biến mất ở tửu lâu, Vương Thiên Kỳ mới kịp phản ứng: "Thật là quá đáng, một phế vật mà lại dám châm chọc ta."
Tô Dự lắc đầu: "Mọi người đều đã đi cả rồi, huynh cũng đừng oán trách nữa". Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly hắn liền nhớ tới nữ tử tướng mạo khuynh thành lúc trước nhìn thấy trong điếm, tướng mạo của hai người chênh lệch rất lớn, nhưng tính cách lại rất giống.
Mọi người trong tửu lâu lúc này đều nhìn Vương Thiên Kỳ, Vương Thiên Kỳ cũng không có ý muốn ở lại nữa, cùng Tô Dự đi ra cửa, không nhịn được nói: "Nếu là lần sau để cho ta nhìn thấy nàng, nhất định phải trừng trị nàng ta một phen".
Sau khi ra khỏi cửa, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng oán thầm, vốn trong cuộc sống mình và Mộ Khải Siêu đã giống như nước với lửa, không nghĩ tới Vương Thiên Kỳ bởi vì Mộ Khải Siêu mà nhục nhã mình, không phải đều nói địch nhân của địch nhân là bằng hữu sao, làm sao với nàng địch nhân của địch nhân lại là địch nhân vậy.
Bảo nàng trở về sớm như vậy hiển nhiên là không thể nào, dù sao ở Mộ phủ cũng không có ai chú ý nàng có ở đó hay không, như vậy rất tự do. Cho tới bây giờ hội đèn lồng này nàng vẫn chưa từng được tham dự qua, đương nhiên là muốn đi xem một lần.
Tìm một chỗ không người, Mộ Chỉ Ly liền đổi một thân trang phục mới, mặc bộ quần áo màu trắng hôm đó đã mua, mái tóc dài được nàng chải thành giống như đầu tóc của công chúa, tuy búi tóc không rườm rà tinh xảo như búi tóc của các nữ tử khác nhưng cũng lộ ra vẻ phiêu dật động lòng người.
Không phải nàng không muốn cắt tỉa búi tóc mà là từ nhỏ nàng đã không có mẫu thân, càng không có người thay nàng cắt tóc, nên tự nàng dĩ nhiên sẽ không cắt tóc.
Búi tóc của Đại Lục Thiên Huyền nàng cũng không biết, nếu nàng biết kiểu tóc của Đại Lục Thiên Huyền thì đã không búi giống như vậy.
Dựa theo cách nhìn của Mộ Chỉ Ly, kiểu tóc và bộ trang phục này vô cùng tương xứng, chất liệu y phục tốt mặc trên người so với y phục rách rưới kia thì thoải mái hơn nhiều.
Tùy ý đi dạo trên đường phố, nhìn đường phố hối hả, đầy tiếng rao bán, khóe miệng Mộ Chỉ Ly không khỏi nở nụ cười.
Nhìn đồ bán trên quán nhỏ, Mộ Chỉ Ly cao hứng hồn nhiên không để ý nàng đã bị người khác theo dõi thật lâu.
Đang lúc Mộ Chỉ Ly trả đồ lại cho người bán hàng rong, một giọng nói không đúng lúc vang lên.
"Tiểu mỹ nhân, đi theo gia nào, gia đảm bảo nàng sẽ được ăn ngon, muốn mua gì gia sẽ mua cho nàng cái đó".
Mộ Chỉ Ly quay đầu lại, nhìn về phía người nói chuyện, một gã nam tử ước chừng hai bảy hai tám tuổi, người mặc một bộ trường bào màu đen, thoạt nhìn chất liệu không tầm thường. Nghĩ đến giá tiền không rẻ, nếu mặc trên người Tô Dự hẳn là vạn phần anh tuấn, nhưng mặc trên người nam tử bụng phệ tai to mặt lớn này liền lộ vẻ khó coi.
Nghĩ tới lời hắn nói lúc trước, Mộ Chỉ Ly nhíu mày, cũng không dự định đáp lại, chuẩn bị rời đi, nhưng nam tử này đã hướng ánh mắt đến bọn hạ nhân bên cạnh, đương nhiên bọn hạ nhân không phải lần đầu đi theo hắn làm loại chuyện này, chỉ cần một ánh mắt bọn họ liền hiểu được là có ý gì.
Bọn hạ nhân lập tức vây quanh Mộ Chỉ Ly, không để cho Mộ Chỉ Ly đi qua.
"Ai nha, tiểu mỹ nhân, nàng chạy cái gì?" Nam tử kia cười nói, sắc mặt đáng ghê tởm làm cho những người xung quanh rất căm giận, nhưng bọn họ không thể làm gì hắn, cho nên chỉ có thể đồng cảm nhìn cô gái bị vây ở giữa.
"Đáng tiếc, lại có một cô nương gặp phải tai ương".
"Đúng vậy, Trình ác bá này mỗi lần đi ra ngoài đều làm việc ác, thật là nghiệp chướng."
"Này, nhỏ giọng một chút, coi chừng bị nghe thấy".
.........
Mộ Chỉ Ly nhìn nụ cười hèn mọn của kẻ đứng trước mặt, chau mày nói: "Ngươi tránh ra".
"Tiểu mỹ nhân, ta làm sao lại tránh ra, nghe gia nói, trở về cùng gia". Nói xong lập tức nhào tới Mộ Chỉ Ly.
Mộ Chỉ Ly lắc mình một cái tránh qua, tránh né nam tử đang nhào người về phía trước, nói: "Ngươi cút ngay cho ta, nếu không chớ có trách ta không khách khí". Không nghĩ tới lại đụng phải chuyện như vậy, nhìn tên ác bá này làm nàng càng cảm thấy đáng ghét không chịu nổi.
Kể từ khi ra khỏi tửu lâu tâm tình Vương Thiên Kỳ vẫn luôn không tốt đi cùng Tô Dự, hai người chuẩn bị tham gia hội thi thơ, song ở trên đường cái lại gặp một tuyệt thế mỹ nữ bị một gã ác bá quấn lấy.
Chẳng qua là thoáng nhìn, Vương Thiên Kỳ liền cảm thấy tim mình bị lấy mất rồi. Thành La Thiên này không nhỏ, nhưng hắn chẳng bao giờ tìm thấy người trong lòng, không nghĩ tới hôm nay lại thấy, dù chưa tiếp xúc, nhưng nhìn nhan sắc nàng không giống người phàm trần, hắn liền nhận định nữ nhân này là nữ thần trong cảm nhận của hắn.
Song nữ thần trong lòng hắn lại bị tên ác bá tai to mặt lớn kia vây quanh, đương nhiên hắn lòng đầy căm hận.
Tô Dự đứng ở rất xa cũng thấy được cô gái hôm đó. Từ sau lần trước, hắn vẫn không có cách nào quên được, còn nhớ rõ hôm đó nàng nói với mình, lần sau gặp mặt sẽ tự nói cho mình tên của nàng.
Chẳng qua là nhiều ngày như vậy, hắn chưa từng thấy lại bóng hình xinh đẹp đó, trong lòng còn mất mác, sợ là nàng đã rời khỏi thành La Thiên. Hôm nay gặp lại sao hắn lại không mừng rỡ? Chẳng qua là trên mặt không lộ ra bất kỳ biểu hiện gì, nhưng ánh mắt đã tố cáo hết thảy.
Không nghĩ tới hôm nay gặp mặt, giai nhân lại bị vây hãm trong khốn cảnh.
"Tô Dự, chúng ta mau đi qua xem một chút". Vương Thiên Kỳ nói với Tô Dự, không đợi Tô Dự trả lời, Vương Thiên Kỳ liền dẫn đầu chạy qua.
"Hừ, bổn thiếu gia nhìn bộ dạng ngươi không tệ lắm, đã cho ngươi mặt mũi còn không biết xấu hổ. Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, bổn thiếu gia coi trọng người nào thì không một ai có thể chạy thoát." Nam tử nhăn nhó mặt, đắc ý nói.
Đang lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị nói, thì Vương Thiên Kỳ cầm lấy chiết phiến hung hăng gõ xuống đầu nam tử kia: "Chỉ bằng ngươi cũng dám nói lời này?"
Chương 28: Anh hùng cứu mỹ nhân
Trình Khải Lỗ đang đắc ý nói, lại bị người khác đột nhiên gõ đầu, vừa che đầu, vừa xoay người nói: "Đồ con thỏ nhỏ không muốn sống kia, dám gõ đầu gia của ngươi, có muốn sống không hả?"
Song, khi Trình Khải Lỗ thấy rõ diện mạo người phía sau, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
"Ta thật sự muốn biết nếu gõ đầu ngươi thì ngươi sẽ cho ta chết như thế nào đây". Vương Thiên Kỳ mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trình Khải Lỗ. Vương Thiên Kỳ hắn sống đến bây giờ quả thật chưa có ai dám nói với hắn những lời này.
Nghe vậy, Trình Khải Lỗ đầu đầy mồ hôi lạnh, vội nói: "Vương... Vương đại thiếu gia, ta không biết là ngài, nếu biết là ngài, cho dù ngài cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám nói như vậy a". Trình Khải Lỗ khom người, hắn vốn như cái bánh bao, hiện tại khom người càng như một quả cầu.
Lúc này Tô Dự cũng đã đến bên cạnh, nhìn Mộ Chỉ Ly, trên mặt liền mỉm cười thân thiện.
Mộ Chỉ Ly cũng cười đáp lại một tiếng, nàng không có ác cảm với Tô Dự, ngược lại nàng cho rằng Tô Dự là người rất tốt.
Vương Thiên Kỳ đang nhìn Trình Khải Lỗ nên không chú ý tới trao đổi của hai người, chiết phiến ngà voi lại một lần nữa gõ xuống đầu Trình Khải Lỗ, sức nặng so với lần trước còn nhiều hơn. Trình Khải Lỗ một chút phản kháng cũng không có, ngược lại còn tươi cười phụng bồi nói: "Vương đại thiếu gia đánh đúng". Nhưng trong lòng thì thầm than, mình không đắc tội Vương đại thiếu gia, ngày thường lúc hắn khi nhục thiếu nữ thì Vương đại thiếu gia cũng không hỏi tới, hôm nay làm sao hắn lại nhúng tay vào?
Khóe mắt không khỏi liếc sang chỗ Mộ Chỉ Ly, trong lòng nhất thời hiểu được sợ là Vương đại thiếu gia đã coi trọng tiểu mỹ nhân này rồi, cho nên mới làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn mình xui xẻo bị lợi dụng a.
Lúc này Vương Thiên Kỳ mới đưa mắt nhìn sang Mộ Chỉ Ly, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Cô nương, vừa rồi mới bị sợ hãi sao?"
Giờ phút này tâm tình Mộ Chỉ Ly thật sự có chút phức tạp, nhất là nhìn nụ cười trên mặt Vương Thiên Kỳ, nàng lại càng cảm thấy buồn cười. Vừa rồi nam nhân này còn giễu cợt mình trước mặt mọi người, bị mình làm cho tức giận muốn giậm chân, vậy mà giờ lại tới cứu mình?
Thật sự là thiên ý trêu người.
Đối phương không biết thân phận của nàng, đương nhiên nàng sẽ không nói ra. Nàng muốn trêu Vương Thiên Kỳ một phen xem thế nào, trên mặt ra vẻ kinh sợ nói: "Đa tạ công tử cứu giúp, nếu không có công tử. . . ta sợ là. . . sợ là. . . ."
Vương Thiên Kỳ nhìn thấy dáng vẻ nói chuyện của Mộ Chỉ Ly lại càng cảm thấy rung động lòng người, quay sang tên bàn tử* Trình Khải Lỗ chết bầm kia đạp một cước, nói: "Còn không mau xin lỗi cô nương nhà người ta? Sau này ngươi còn làm chuyện thương thiên hại lý, Trình gia ngươi đừng mong ở lại thành La Thiên này nữa".
*Bàn tử: người mập, người béo.
Nghe vậy, Trình Khải Lỗ méo mặt cười nhìn Mộ Chỉ Ly, chắp tay nói: "Vị cô nương này, mới vừa rồi là ta không đúng, ta chỉ đùa chút thôi, cô nương đại nhân đại lượng đừng so đo với tiểu nhân ta".
Mộ Chỉ Ly nhìn khuôn mặt Trình Khải Lỗ dường như bị ép chặt lại một chỗ, bình thường khuôn mặt vốn đã mập mạp nhìn không rõ lắm, nay lại càng mơ hồ, trong lòng thầm than tốc độ biến đổi sắc mặt của kẻ này thật là nhanh, người như thế thật có thể nói là bại hoại. Hắn muốn bắt nạt Mộ Chỉ Ly đâu phải chỉ đơn giản như thế là xong, chẳng qua cục diện bây giờ không thích hợp lắm thôi.
Mộ Chỉ Ly nhìn Vương Thiên Kỳ điềm đạm đáng yêu nói: "Đa tạ công tử".
Vương Thiên Kỳ thầm nghĩ trong lòng thấy vẫn còn chưa hài lòng, xoay người lại nhìn thấy Trình Khải Lỗ mang vẻ mặt tham lam nhìn Mộ Chỉ Ly, trong lòng cực kỳ khó chịu, hướng Trình Khải Lỗ đạp thêm một cước, tức giận nói: "Còn không mau cút đi."
Cho đến lúc này, Trình Khải Lỗ mới kịp phản ứng: "Ta cút, ta cút ngay". Liền mang theo đám hạ nhân chạy trối chết, đợi lúc nữa mới đi thì hắn sợ mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của Vương Thiên Kỳ, bọn hạ nhân không nhịn được nói: "Thiếu gia, một đại mỹ nhân như vậy mà người cứ thế bỏ qua sao?". Mỹ nhân đẹp như tiên vừa rồi là người đầu tiên hắn gặp được.
Sở dĩ còn nhắc đến là bởi vì bình thường sau khi Trình Khải Lỗ hưởng dụng tiểu mỹ nhân xong cũng sẽ cho bọn người này được lợi, mà cứ như vậy buông tha, dĩ nhiên hắn không nỡ.
Chẳng qua Mộ Chỉ Ly là người đặc biệt, một đại mỹ nhân nhứ thế, cho dù đắc thủ, Trình Khải Lỗi cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác chạm vào.
Trình Khải Lỗ vỗ vỗ đầu hạ nhân nói: "Cùng tranh đoạt nữ nhân với Vương đại thiếu gia, ngươi nghĩ gia ngươi ngại mệnh không đủ dài sao?"
Trình gia hắn ở thành La Thiên coi như có chút thực lực, nhưng so với Vương gia khổng lồ, thì Trình gia căn cản không được coi là cái gì. Vương Thiên Kỳ chỉ cần nói một câu, sợ là Trình gia bọn họ kể từ hôm nay coi như biến mất... Trình Khải Lỗ hắn mặc dù không thông minh, nhưng cũng không ngốc, chút đạo lý này hắn hiểu được.
"Dạ dạ dạ, công tử anh minh". Bọn hạ nhân vội vàng trả lời.
Trình Khải Lỗ lại vỗ một cái xuống đầu hạ nhân: "Óc heo như ngươi, dĩ nhiên không suy nghĩ thấu đáo như thiếu gia ta.". Không biết có phải bị ảnh hưởng do vừa bị Vương Thiên Kỳ đánh hai lần mà hắn muốn bù lại hay không, Trình Khải Lỗ có cảm giác đánh người như thế rất tốt.
*******************
"Không biết cô nương chuẩn bị đi đâu?" Vương Thiên Kỳ đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly hữu lễ nói, bộ dáng kia nhìn qua giống như phong độ nhẹ nhàng, chẳng qua là vì chuyện lúc trước, Mộ Chỉ Ly hoàn toàn không có ấn tượng tốt với hắn.
Thân phận Mộ Chỉ Ly chuyển đổi cực nhanh, cùng với lúc trưa rất giống nhau, nhưng trong nháy mắt liền trở thành tâm điểm của mọi người hâm mộ.
"Ta nghe nói hôm nay có hội đèn lồng nên định đi ra ngoài xem thử một lần, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện như vậy".
"Thì ra là như vậy, hội đèn lồng buổi tối mới náo nhiệt, nếu cô nương không chê chi bằng cùng hai người tại hạ cùng nhau đến tham gia hội thi thơ?"
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng nghi ngờ, hôm nay thật là đủ náo nhiệt, không chỉ có hội đèn lồng, còn có hội thi thơ. Đáng thương cho Mộ Chỉ Ly trước kia vẫn sống trong sân nhỏ của Mộ gia, ngay cả hoạt động như thế này chưa từng thấy qua. Nếu hôm nay có cơ hội, tất nhiên nàng sẽ không cự tuyệt, cùng tới xem trò vui cũng không tệ.
"Vậy thì xin làm phiền công tử". Mộ Chỉ Ly nhẹ giọng nói, bộ dáng ôn nhu hữu lễ làm cho nam tử khuynh tâm không dứt.
Lúc này Tô Dự mới mở miệng nói: "Cô nương, từ sau lần từ biệt trước đã nhiều ngày không gặp, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp lại".
Mộ Chỉ Ly gật đầu, nụ cười lộ ra vẻ tự nhiên: "Đúng vậy, thật là có duyên!".
Vương Thiên Kỳ nghe được lời nói của hai người liền kinh ngạc nói: "Hai người quen biết?" Hắn thật không nghĩ tới hai người lại quen biết nhau.
"Từng gặp mặt qua một lần. Thiên Kỳ, nàng chính là cô gái thú vị mà ta đã nói với huynh" Tô Dự cười nói. Từ nhỏ đến lớn không có bao nhiêu người có thể làm cho hắn lưu lại ấn tượng sâu đậm, từ sau lần trước chỉ trong khoảng thời gian ngắn hắn có thể nhớ được nàng không chỉ bởi vì nàng có tư thái khuynh thành, mà còn vì nàng rất đặc biệt.
Lúc này Vương Thiên Kỳ mới nhớ tới mấy ngày nay Tô Dự có nhắc tới với mình một cô gái thú vị, nói dung mạo nàng còn đẹp hơn muội muội Vương Nhược Linh, lúc ấy hắn còn chưa tin. Có câu nghe danh không bằng gặp mặt, hôm nay vừa nhìn thấy, dù hắn không muốn cũng phải thừa nhận, cô gái trước mặt mình còn đẹp hơn cả muội muội ở nhà.
Nhìn ánh mắt của hai người có vẻ khác thường, đừng nói Tô Dự cũng thích nàng đó chứ?
Chương 29: Oan gia ngõ hẹp
Mộ Chỉ Ly đi theo hai người đến địa điểm của hội thơ, theo tưởng tượng của nàng thì địa điểm diễn ra hội thơ sẽ có kiến trúc tương tự với tửu lâu, nhưng mà thực thế lại hoàn toàn khác hẳn với tưởng tượng của nàng.
Ở trước mặt nàng chính là một tòa bảo tháp cao ước chừng hơn mười tầng. Cả tòa bảo tháp lấy màu trắng làm chủ đạo, cho dù là tượng gỗ điêu khắc hay điêu khắc trên gạch đều rất tinh xảo, làm cho người ta không có từ nào để bắt bẻ được. Phía trên đỉnh cao nhất của tòa bảo tháp là dạ minh châu cực kỳ rực rỡ, thoạt nhìn vô cùng nguy nga và tráng lệ.
Nghe nói đây là địa điểm trao đổi thơ văn của văn nhân thành La Thiên. Hội thi thơ hàng năm sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến đây tham quan, cho nên tháp này được gọi là Thi tháp.
Xu hướng của toàn bộ thế giới Đại Lục Thiên Huyền này đều tu luyện Thiên Lực, chỉ có một số người có gia thế đang tu luyện Thiên Lực đồng thời có một chút tình cảm sâu đậm với thơ ca, dĩ nhiên bọn họ cũng không tiêu tốn quá nhiều thời gian ở phương diện này, mà một số người ở phương diện tu luyện không có tiềm lực thì có thể nghiên cứu sâu ở phương diện này một chút.
Mộ Chỉ Ly tò mò không biết thơ mà nàng biết cùng thơ ở đây có khác biệt hay không?
"Mời" Vương Thiên Kỳ hữu lễ mời Mộ Chỉ Ly đi vào trước. Mộ Chỉ Ly cũng không từ chối, trực tiếp đi vào, đợi sau khi nàng đi vào, Mộ Chỉ Ly có loại cảm thụ hoàn toàn khác biệt, chung quanh nơi này treo tranh chữ, rất nhiều văn nhân nhã sĩ đang tụ tập, bắt chuyện lẫn nhau.
Mấy người vừa đến liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
"Vương công tử tới, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu".
"Tô công tử, không biết mọi chuyện gần đây có tốt không".
************
Tất cả mọi người đều đang bắt chuyện hai với người kia, nhưng không ai chào hỏi Mộ Chỉ Ly, chẳng qua người quan sát nàng cũng không ít, mỹ nữ như thế có ai không muốn tiến đến gần a? Chẳng qua đáng tiếc giai nhân lại đứng bên cạnh hai người kia làm cho bọn họ không dám tiến lên.
Đang lúc bọn họ chào hỏi, hai cô gái tướng mạo xinh đẹp đi tới bên cạnh. Một người trong số đó nghiễm nhiên chính là Vương Nhược Linh đã gặp mặt, người còn lại mặc dù chưa thấy qua, nhưng Mộ Chỉ Ly đại khái cũng đoán ra nàng chính là muội muội của Tô Dự, một trong tam đại mỹ nữ thành La Thiên – Tô Yên Nhiên.
Trên người Vương Nhược Linh mặc áo bích lục ngọc yên, cùng váy dài tán hoa thủy vụ lục thảo bách và bích thủy bạc yên sa, càng làm tôn thêm vẻ mảnh khảnh, ngũ quan xinh xắn. Hôm nay hiển nhiên đã chuẩn bị trang phục tỉ mỉ, thoạt nhìn càng thêm động lòng người. Một mái tóc dài búi thành búi tóc lưu thủy, tương xứng với bích lục trâm long lanh óng ánh, không thể không thừa nhận đích thực là mỹ nhân.
Còn Tô Yên Nhiên thì mặc toàn màu tím rất giống Vương Thiên Kỳ, mặc váy màu tím cẩm chức, eo nhỏ quấn vải, không hiện ra chỗ dư thừa nào. Trên đầu cài trâm thất bảo san hô, khuôn mặt như phù dung. Mi mắt cụp xuống, thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bằng bàn tay của nàng làm cho người ta ấn tượng sâu nhất chính là ánh mắt của nàng, ướt át giống như một ao nước trong, khiến người nhìn thấy phải đắm chìm trong đó.
So vẻ hoa lệ với hai người đó, trang phục của Mộ Chỉ Ly giản lược hơn nhiều lắm, nhưng khí chất xuất trần thì các nàng không cách nào có được. Luận về tướng mạo thì Mộ Chỉ Ly vẫn hơn một chút.
Vương Nhược Linh và Mộ Chỉ Ly có thể nói là kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt. Nhất là Mộ Chỉ Ly còn đứng bên cạnh Tô Dự. Đây là chuyện tình mà nàng không thể... tha thứ nhất.
"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Vương Nhược Linh đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly chất vấn.
Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dạng Vương Nhược Linh ngông cuồng tự đại, trong lòng đã cảm thấy khó chịu: "Tại sao ta lại không thể ở chỗ này?" Sau khi nhìn sang Tô Dự, Mộ Chỉ Ly tiện đà nói: "Tô Dự dẫn ta tới" Không phải nàng quan tâm Tô Dự sao? Ta liền cố ý nói như vậy đấy.
Quả nhiên, nghe được lời của Mộ Chỉ Ly nói, Vương Nhược Linh lập tức liền bĩu môi nói: "Dự ca ca, thật sự là như vậy sao?"
"Đúng vậy" Tô Dự cũng không giấu giếm, thẳng thắn hồi đáp, làm Vương Nhược Linh lại càng tức giận không chịu được.
Tô Yên Nhiên đang đứng ở một bên bắt đầu đánh giá Mộ Chỉ Ly. Không nghĩ tới lại gặp được một vị nữ tử như vậy, giống như một người không nhiễm khói lửa nhân gian, bộ quần áo màu trắng mặc trên người nàng lại thích hợp như thế, tựa hồ trời sinh nàng đã thích hợp với màu trắng, từ khi nào thành La Thiên lại có một cô gái như vậy?
Nhất là khi phát hiện ra ánh mắt nam tử chung quanh đều dừng lại trên người nàng ấy, phải biết rằng lúc trước nàng cùng Vương Nhược Linh mới là tiêu điểm.
"Vương đại ca, vị cô nương này là?" Nàng không hỏi Tô Dự mà quay sang hỏi Vương Thiên Kỳ. Nàng biết Vương Thiên Kỳ vẫn luôn có hảo cảm với nàng.
Nghe vậy, Vương Thiên Kỳ có chút sửng sốt, đến bây giờ hắn vẫn còn chưa biết phương danh của giai nhân đây. "Cô nương, không biết phương danh của cô nương là gì?"
Mộ Chỉ Ly không khỏi nhìn về phía Tô Dự, mà Tô Dự cùng lúc cũng quay đầu nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, khóe miệng hắn mang theo nụ cười nhợt nhạt: "Đã đáp ứng ta mà quên mất sao, hiện tại có thể nói tên của nàng rồi".
Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Ta tên là Mộ Chỉ Ly".
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, không phải Mộ Chỉ Ly là đệ nhất xấu nữ sao? Cô gái trước mặt không giống người phàm, chênh lệch giữa hai người không khỏi quá mức đi.
Cho dù Mộ Chỉ Ly nói ra tên của nàng thì mọi người ở chỗ này đều không hẹn mà cùng cho là Mộ Chỉ Ly này không phải là Mộ Chỉ Ly kia, chẳng qua chỉ trùng tên thôi.
Ngay cả Vương Thiên Kỳ cũng cảm thấy như vậy, chẳng qua Tô Dự có chút nghi ngờ, vậy chẳng quá đúng dịp? Lúc trước hắn đã thấy hai người quá giống nhau, nhưng tướng mạo thì. . .
Trong lòng Vương Thiên Kỳ có chút không thoải mái, rõ ràng là mình hỏi, tại sao lại nhìn Tô Dự?
"Mộ Chỉ Ly, ha ha, không ngờ lại cùng tên với đệ nhất xấu nữ, nhìn lại ngươi cùng nàng cũng không kém bao nhiêu đâu." Vương Nhược Linh giễu cợt nhưng trong lòng thì suy xét xem nàng ta cùng Tô Dự đến tột cùng có cái gì không.
Nhưng Mộ Chỉ Ly lại lơ đễnh: "Ta chính là nàng thì thế nào? Tướng mạo của ta hơn ngươi, vậy ngươi chẳng phải ngay cả đệ nhất xấu nữ cũng không bằng sao?"
Sắc mặt Vương Nhược Linh biến thành xanh mét, lấy roi da bên hông ra muốn đánh Mộ Chỉ Ly. Lúc Mộ Chỉ Ly đang chuẩn bị ngăn cản thì Vương Thiên Kỳ đã bắt được roi, trách cứ: "Hồ nháo, bây giờ là lúc nào, quá không biết lễ nghĩa".
"Ca ca, sao ca lại che chở cho người ngoài?" Vương Nhược Linh thật là bị chọc giận muốn chết.
"Không nên cố tình gây sự." Vương Thiên Kỳ nhíu mày, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly nở nụ cười: "Muội muội của ta tương đối nóng nảy, ta thay muội nói lời xin lỗi".
"Tại sao phải xin lỗi nàng ta." Vương Nhược Linh không ngừng dùng tay kéo roi về phía mình, thực lực của nàng làm sao so sánh được với Vương Thiên Kỳ.
"Nếu Vương công tử đã nói như vậy, ta cũng sẽ không so đo. Vương cô nương thật đúng là không tầm thường, lần đầu tiên Tô công tử thay ngươi nói xin lỗi ta, lần thứ hai là Vương công tử, ta thật sự tò mò lần sau sẽ thế nào?". Đáy mắt Mộ Chỉ Ly đều là giễu cợt, mỗi lần nhìn thấy loại nữ nhân như bình hoa không có đầu óc này nàng cảm thấy rất là không còn gì để nói.
"Ngươi." Vương Nhược Linh thừa dịp Vương Thiên Kỳ không để ý liền rút roi về, lần nữa hướng về phía Mộ Chỉ Ly đánh một roi, lần này bởi vì đột nhiên hành động nên không có người nào kịp thời tới ngăn cản, Mộ Chỉ Ly nhìn roi càng ngày càng tới gần cũng chỉ cười. . .
Chương 30: Mở ra cánh cửa mới
Vương Nhược Linh thấy Mộ Chỉ Ly chỉ đứng tại chỗ, cũng không trốn, cho là nàng sợ đến choáng váng, nụ cười trên mặt càng ngày càng dữ tợn. Song một khắc sau nụ cười của nàng đã cứng đờ, bởi vì thời điểm roi đến Mộ Chỉ Ly dám đưa tay ra đỡ roi của nàng, Vương Nhược Linh lộ vẻ tức giận vô cùng. Lúc trước Mộ Chỉ Ly dịu dàng, bây giờ càng tăng thêm một phần anh khí, một phần cốt khí.
Cùng lúc Mộ Chỉ Ly đỡ được roi, Mộ Chỉ Ly bước dài hướng người về phía trước một bước, trong nháy mắt đi tới trước mặt Vương Nhược Linh, ngân quang chợt lóe, bỗng một cái tát không chút lưu tình hung hăng đánh vào khuôn mặt như hoa như ngọc của Vương Nhược Linh.
Một tiếng "BỐP" ở nơi có hoàn cảnh an tĩnh như thế này có thể nói là vô cùng vang dội, cảm nhận được mọi người đều kinh ngạc, Mộ Chỉ Ly không chút hoang mang nói: "Nhiều lần động thủ với ta, xem ta là bùn đất mặc người khác nhào nặn sao?"
Lời này vừa nói ra, Mộ Chỉ Ly lập tức đứng ở phía chính đạo, chuyện tình lúc trước mọi người đều tận mắt nhìn thấy, hết thảy đều là Vương Nhược Linh mở miệng khiêu khích, mà Mộ Chỉ Ly chẳng qua chỉ là tự vệ phản kích mà thôi.
Việc này vừa xong, Vương Nhược Linh liền khóc, nước mắt dường như được mở vòi không ngừng chảy ra. Mọi người xung quanh nhìn thấy cũng sửng sốt.
Bình thường nếu có người muốn bắt nạt Vương Nhược Linh như vậy, mấy tên tuổi trẻ tuấn kiệt chỗ này hẳn là đã sớm mắng chửi người rồi, nhưng hôm nay động thủ lại là Mộ Chỉ Ly, đương nhiên bọn họ sẽ không động thủ, ai cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng mỹ nữ đúng không?
"Dự... ca, ca" Vương Nhược Linh khóc nức nở nói, trong lòng nàng càng buồn bực đến cực hạn, mình căn bản không muốn khóc, nhưng tại sao nước mắt cứ không ngừng chảy ra đây?
Tô Dự nhìn Vương Nhược Linh, lại nhìn Mộ Chỉ Ly một chút, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì, chuyện này chỉ có thể trách Linh Nhi, hắn không nên nói gì cả.
Vương Thiên Kỳ nhìn muội muội mình khóc thành như vậy, trang điểm trên mặt đều trôi hết, vốn là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện tại liền biến thành khuôn mặt nhem nhuốc như diễn tuồng, nhất là thấy chung quanh nhiều người đang nhìn Vương gia bọn họ mà chê cười, lại càng giận không kiềm chế được.
"Có chút ít chuyện như vậy, muội khóc cái gì, nhìn một chút xem mình đã thành cái hình dạng gì rồi?" Vương Thiên Kỳ nổi giận nói. Lúc trước đã nói cho nàng biết không nên hơi tí là động thủ, hết lần này tới lần khác đều không nghe lời mình, thiệt thòi này chỉ có thể coi như là tự mình chuốc lấy, còn làm cho Mộ cô nương không vui.
Ở trước mặt mọi người mất thể diện, vốn Vương Nhược Linh đã rất khó chịu, nhưng nước mắt chết tiệt tại sao lại không ngăn được. Lúc này Dự ca ca không để ý tới nàng, đại ca còn trách cứ nàng, trong khoảng thời gian ngắn lại càng thương tâm, trừng mắt liếc Mộ Chỉ Ly, bước nhanh rời đi. Chẳng qua là cái nhìn kia với vẻ mặt khóc như lê hoa đái vũ đối với Mộ Chỉ Ly căn bản không có chút lực sát thương nào.
Mới lúc nãy, nàng điểm huyệt khóc của Vương Nhược Linh, bởi vì lúc nàng ta vung roi về phía mình nở nụ cười rất chi là đắc ý, nàng đã cảm thấy khó chịu rồi, không phải là thích cười sao? Ta liền để cho ngươi khóc.
Nhưng mà Mộ Chỉ Ly hạ thủ cũng không phải là quá ác, đại khái khóc hết một nén hương thôi, có thể làm cho nàng ta mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy, nàng cảm thấy rất sảng khoái.
Xoay người nhìn Tô Dự cùng Vương Thiên Kỳ nói: "Hai vị công tử, chuyện hôm nay ta thật xin lỗi, hội thi thơ này ta sẽ không tham gia, dịp nào đó sẽ gặp lại hai vị". Nói xong, Mộ Chỉ Ly xoay người bước nhanh rời đi, hôm nay náo như vậy là đủ rồi, náo nữa thật không biết kết thúc như thế nào.
Vương Thiên Kỳ cùng Tô Dự nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly rời đi, muốn nói cái gì đó cuối cùng cũng chỉ mở miệng ra mà chưa nói gì, xảy ra chuyện như vậy bọn họ còn có thể nói gì?
Ra khỏi cửa, Mộ Chỉ Ly có thể nói là tâm tình thật tốt, mỗi lần nhìn thấy Vương Nhược Linh tính tình đại tiểu thư kia nàng liền cảm thấy khó chịu, xảy ra chuyện lần này xem nàng ta về sau làm sao còn cao ngạo với mình. Để nước mắt nàng ta chảy ra như vậy là còn nhẹ, nếu lần sau nhất định sẽ không đơn giản thế.
Chuyện biến thành đến mức này, Mộ Chỉ Ly cũng không có hứng thú đi chơi tiếp, nhưng lúc ra khỏi cửa lại đụng phải một người, vừa ngẩng đầu lên Mộ Chỉ Ly sửng sốt, đối phương cũng sửng sốt, bởi vì người đó chính là biểu ca của Mộ Chỉ Ly – Mộ Khải Siêu.
Mộ Chỉ Ly không nói lời vô nghĩa mà lập tức rời đi, nơi đây không nên ở lâu.
Mộ Khải Siêu nhìn bóng dáng giai nhân rời đi cũng thấy buồn bã, mới vừa rồi một thoáng kinh hồng nhìn qua đã thấy rõ dung mạo giai nhân, một cô nương thanh nhã như thế là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Chỉ tiếc ngay cả cơ hội chào hỏi cũng không có, cô nương này từ trong hội thi thơ bước ra, nói vậy chắc sẽ có người biết, nghĩ tới đây Mộ Khải Siêu liền hăng hái, vội vàng đi vào muốn hỏi thăm về giai nhân.
Lúc hắn hỏi Tô Dự và Vương Thiên Kỳ, dĩ nhiên đã nhắm trúng hai cái bao kín kẽ, hai người ai cũng không muốn nói thêm cái gì.
"Ai~, thật ra thì cũng không còn chuyện gì để chơi. Hay là trở về tu luyện xem sao. Đến lúc đó có thể quang minh chính đại thể hiện với người khác". Mộ Chỉ Ly nhìn trên tay một chút, lấy kim sang dược ra đắp lên.
"Haiz, đi chơi một chuyến lại còn bị thương". Nàng mới tu luyện không lâu, mà thời gian Vương Nhược Linh tu luyện chắc chắn dài hơn nàng, roi lần này nàng đã xuất toàn lực ra đỡ hết mức. Sức chống đỡ của thân thể nàng mạnh hơn lúc trước không ít, nếu không thì hẳn là đã da tróc thịt bong rồi?
Thiên Nhi bĩu môi: "Trực tiếp tránh ra có phải tốt hơn không, tuy nói tình huống lúc ấy tương đối khẩn cấp, nhưng lấy tốc độ của ngươi hẳn là có thể tránh né được, lại còn muốn đỡ lấy".
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly hi hi cười: "Hiệu quả như vậy mới dao động nhân tâm chứ. Ngươi không thấy Vương Nhược Linh kia cũng bị ta làm cho sợ đến choáng váng sao? Tát nàng một cái tát mà nàng một chút phản ứng tránh né cũng không có".
"Người ta chỉ bị một cái tát, không bị thương thành giống như tay ngươi a".
"Làm sao có thể giống nhau được, ta đả thương thể diện của nàng, làm cho nàng mất hết mặt mũi, mà làm tăng mặt mũi của ta". Người sống chỉ có một gương mặt, cũng chỉ có một lớp da, đôi khi có thể diện hay không rất là trọng yếu.
Sau khi Mộ Chỉ Ly trở về trực tiếp bế quan, chuyện gì cũng không làm, đợi thực lực nàng mạnh lên sẽ không bị chuyện như thế này nữa.
Yên tĩnh, bắt đầu hấp thu Thiên Lực trong không khí, đây là một quá trình chậm chạp, song Mộ Chỉ Ly phát hiện tốc độ nàng hấp thu Thiên Lực đã nhanh hơn trước kia rất nhiều, có thêm chút ít tác dụng khi đả thông kinh mạch. Nghĩ tới đây nàng lại càng có thêm động lực, tiếp tục như vậy, tốc độ tu luyện của nàng đã nhanh hơn rất nhiều.
Thời gian không còn nhiều lắm, nàng phải nỗ lực tu luyện để đuổi kịp bọn họ, kinh mạch còn chưa hoàn toàn đả thông, chứ đừng nói chi đến vận hành chu trình. Bây giờ căn bản nàng còn chưa thử vận hành một chu kỳ.
Thời gian tu luyện trôi qua cực nhanh, bất tri bất giác một đêm đã trôi qua. Mộ Chỉ Ly mở mắt phun trọc khí trong miệng ra, ăn một chút lương khô chuẩn bị tiếp tục bế quan, song lúc này có một ý niệm truyền vào đại não Mộ Chỉ Ly.
"Cửa lớn số hai đã mở ra". Bảy chữ đơn giản này đối với Mộ Chỉ Ly tràn đầy lực hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro