Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 99+100
Chương 99: Bao Vây
Trước mặt tựa như một đại dương màu máu đỏ, mà đương nhiên nước biển cuồn cuộn kia chính là huyết nhân hạt. Huyết nhân hạt chi chít dày đặc giống như sóng biển gào thét đi về hướng bọn người Mộ Chỉ Ly, tiếng bước chân hỗn loạn mà mau lẹ kia truyền vào trong tai mọi người, khiến mọi người không khỏi nhíu mày.
Trong một thời gian ngắn, đám huyết nhân hạt kia đã bao vây tu luyện giả của sáu môn phái vào bên trong, phóng mắt nhìn lại, huyết nhân hạt dày đặc đến mức không thể nhìn thấy biên giới, dường như tất cả màu đỏ xung quanh đều do huyết nhân hạt tạo thành.
Tu luyện giả vốn đang phân tán thưa thớt, dưới sự áp bách của huyết nhân hạt lại càng thu gần khoảng cách, trong chốc lát, tu luyện giả của sáu môn phái cuối cùng cũng đã không còn phân biệt được ta và ngươi nữa. Trước mặt huyết nhân hạt có số lượng khổng lồ như vậy, thì mâu thuẫn giữa bọn họ không thể nghi ngờ đã bị bỏ qua một bên.
"Rống!"
Lại một tiếng gầm rú truyền ra từ trong miệng Vương giả huyết nhân hạt, cùng với tiếng rống giận của Vương giả huyết nhân hạt, những huyết nhân hạt khác cũng ào ào mở miệng ra rống theo, tất nhiên là hưởng ứng theo Vương giả huyết nhân hạt.
Lúc này mọi người mới xác định huyết nhân hạt khổng lồ hơn gấp mười lần những con huyết nhân hạt bình thường này chính là Vua của đám huyết nhân hạt, là nó đã kêu gọi tất cả huyết nhân hạt đến.
Nếu như nói lúc trước bọn họ đối phó với Vương giả huyết nhân hạt còn có vài phần nắm chắc nhất định, nhưng bây giờ thì ngay cả một chút niềm tin cũng đã không còn. Với số lượng huyết nhân hạt khổng lồ như thế, cho dù thực lực của bọn họ có vượt xa bọn chúng đi chăng nữa thì sợ là có giết đến mềm tay cũng không thể giết hết toàn bộ bọn chúng được.
Trong đám người, ánh mắt Mộ Chỉ Ly âm trầm như đêm đen, từ lúc bầy huyết nhân hạt xuất hiện nàng đã chìm vào im lặng, một đôi mắt trong veo lóe ra ánh sáng trí tuệ nhàn nhạt, hiển nhiên là đang suy nghĩ biện pháp.
Trong bầy huyết nhân hạt lại có cả huyết nhân hạt bình thường và huyết nhân hạt khổng lồ, nếu như số lượng không nhiều lắm thì nàng còn thể ứng phó được, nhưng bây giờ lại bị nhiều huyết nhân hạt như thế bao vây, nếu muốn còn sống đi ra ngoài thì thật sự là rất khó khăn.
Trong lúc mọi người đang tự cân nhắc làm thế nào để đối phó được, thì huyết nhân hạt đã bắt đầu công kích về phía bọn hắn trước!
Thấy thế, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ khắc nghiệt, trong lúc mọi người đang nắm chặt vũ khí trong tay, Thiên lực đã bắt đầu khởi động, bày thế trận sẵn sàng chờ địch!
"Giết bọn chúng! Cho dù có phải chết ở chỗ này, cũng phải làm cho chúng nó chôn cùng!"
Không biết là người nào cao giọng hô một câu, ý chí quyết liệt mạnh mẽ trong lời nói kia đã ảnh hưởng đến mọi người, trong phút chốc, cảm xúc của mọi người cũng đã đạt đến cực điểm!
"Giết sạch bọn chúng! Cứ để cho màu máu bên trong Huyết Sắc Địa Ngục này lại đậm thêm vài lần đi!"
"Người ở bên trong cố gắng chém giết Vương giả huyết nhân hạt, chúng ta sẽ ngăn cản huyết nhân hạt ở bên ngoài!"
Mặc dù quan hệ của rất nhiều người trong đó cũng không phải là bạn tốt, nhưng mà động tác của mọi người giờ khắc này lại vô cùng ăn ý. Mấy trăm tên tu luyện giả vòng thành một hình tròn, bao vây Vương giả huyết nhân hạt kia ở chính giữa, đệ tử Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông đối phó với Vương giả huyết nhân hạt, còn lại tu luyện giả của bốn môn phái khác thì đối phó với những huyết nhân hạt khác!
Mộ Chỉ Ly cũng ở bên ngoài đối phó với huyết nhân hạt, trong tay nàng nắm chặt kiếm Vị Ương, từng đóa hoa kiếm diễm lệ ác liệt phóng ra từ mũi kiếm, Phiêu Miểu thân pháp chuyển động, cả người nàng dường như đã hóa thành một làn khói trắng, khiến cho người khác không thể nhìn rõ.
Keng keng keng keng!
Kiếm Vị Ương tấn công vào trên người huyết nhân hạt truyền ra từng đợt tiếng vang lanh lảnh, giao chiến nhiều lần với huyết nhân hạt, Mộ Chỉ Ly đã có kinh nghiệm tâm huyết của chính bản thân mình, cho nên vừa ra tay đã ngay lập tức tấn công vào chỗ hiểm yếu của huyết nhân hạt!
Ầm!
Thân hình Mộ Chỉ Ly hơi nghiêng, tránh thoát cái đuôi bò cạp mạnh mẽ kia của huyết nhân hạt, lực đạo to lớn khiến cho mặt đất phía sau nứt thành một cái hố khổng lồ. Độc tố lại được phun ra, trước lúc đó Mộ Chỉ Ly đã lập tức ăn Giải Độc Đan!
Ánh mắt huyết nhân hạt kia nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt đều tràn ngập hận ý, thân pháp của nữ tử này thực sự là đoán không ra, mỗi lúc nó cho là nàng sẽ xuất hiện ở bên trái thì sẽ thấy nàng xuất hiện ở bên phải, mà sự tấn công của nàng ta lại khiến cho nó đau đớn không dứt.
Cái vỏ cứng bên ngoài kia dưới từng đòn công kích của Mộ Chỉ Ly đã xuất hiện mấy vết nứt, lực đạo đến bậc này thực là kinh khủng! Bây giờ Mộ Chỉ Ly cũng đã hiểu rõ hơn về kiếm ý của kiếm Vị Ương, cho nên việc khống chế nó lại càng thêm thành thạo.
Kiếm Vị Ương dù gì cũng là thần khí, uy lực của nó đương nhiên không thể khinh thường, dưới sự bộc phát của kiếm ý này, cho dù là vỏ cứng bên ngoài của huyết nhân hạt kia cũng sẽ bị nó phá vỡ!
"Rống!"
Một tiếng gào giận dữ từ trong miệng của con huyết nhân hạt trước mặt Mộ Chỉ Ly truyền ra, trong đôi mắt to lớn kia mang theo lửa giận đến vô cùng, giống như muốn xé vụn Mộ Chỉ Ly ra, đuôi bò cạp khổng lồ lấy một độ cong xảo quyệt mà quét qua hướng Mộ Chỉ Ly!
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng lại, đang chuẩn bị tránh né, lại phát hiện bị tu luyện giả phía sau chặn lại khiến cho nàng không có chỗ để trốn! Đứng trong đoàn thiên quân vạn phát, Mộ Chỉ Ly đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, TThiên lực cuồn cuộn lao vào trong kiếm Vị Ương.
Một lát sau, một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra từ kiếm Vị Ương, một cỗ kiếm ý vô cùng mạnh mẽ rung động lòng người, giống như có thể đâm thủng tất cả, điên cuồng đâm về huyết nhân hạt phía trước!
Mọi người chỉ thấy một luồng ánh sáng đến kinh trời đột nhiên hiện lên, ánh sáng vàng xinh đẹp kia đã làm mọi người lóa mắt. Ánh sáng của một kiếm này khó có thể diễn tả được, thực sự có thể gọi là một kiếm kinh trời!
Chỉ thấy đường kiếm quang này của Mộ Chỉ Ly xẹt qua, huyết nhân hạt trước mặt vẫn còn đang sống sờ sờ lại bị chém thành hai nửa!
Rầm!
Huyết nhân hạt hét lên rồi ngã gục, trong con ngươi to lớn kia mang theo một tia khiếp sợ, dường như không nghĩ đến một kiếm kia lại có uy lực mạnh mẽ đến như vậy, hoặc là không nghĩ tới mình thế nhưng lại chết như thế này.
Rầm rầm rầm!
Ngay sau đó là từng đợt tiếng ngã xuống truyền đến, những huyết nhân hạt vừa xuất hiện kia đã theo trật tự thẳng tắp ngã xuống.
Thì ra đường kiếm quang kia không chỉ khiến cho một con huyết nhân hạt ngã xuống, mà cả đám huyết nhân hạt phía sau nó cũng ào ào bị chém thành hai nửa! Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt mọi người nhìn về hướng Mộ Chỉ Ly đều rối rít thay đổi, hiệu quả công kích đến bậc này quả thật là mạnh mẽ.
Trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng có chút kinh ngạc, chỉ là ngay sau đó, nàng đã bắt đầu đi nhặt về từng viên huyết hạt tinh, vật này có tác dụng rất lớn với tu luyện giả, nàng cũng không thể lãng phí!
Ánh mắt Sở Lê Hiên chăm chú đặt lên người Mộ Chỉ Ly, khi hắn nhìn thấy hành động của Mộ Chỉ Ly, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười nồng đậm. Nàng quả nhiên vẫn yêu tiền như vậy, cho dù là một viên huyết hạt tinh cũng không bỏ sót.
Hắn không biết Mộ Chỉ Ly vì sao lại để ý đến thế, vì phải biết rằng trong tất cả tu luyện giả bọn họ, Mộ Chỉ Ly chính là người giàu có nhất. Không biết bao nhiêu túi càn khôn của các tu luyện giả đều đã rơi vào trong tay của nàng rồi!
Trong lòng Mộ Chỉ Ly không ngừng suy nghĩ về cảm giác lúc nãy khi thi triển ra kiếm ý kia, mỗi lần nàng thi triển ra kiếm ý bên trong kiếm Vị Ương thì dường như đều phải dựa vào vận khí, lúc thì có thể, lúc thì lại không. Nếu như nàng có thể hoàn toàn nắm giữ được cái này, thì không thể nghi ngờ được rằng lực chiến đấu của nàng sẽ đề cao thêm vài phần nữa.
Từng đạo vũ kỹ rực rỡ mà mạnh mẽ không ngừng bộc phát ra, trong đó có không ít năng lượng của các loại Thiên Đạo pháp tắc, mọi người gần như đều không hề nương tay, trút hết tất cả tức giận lên người huyết nhân hạt, ngay cả tâm trạng để đi nhặt huyết hạt tinh kia cũng không còn nữa.
Theo như bọn hắn thấy, dưới tình hình này thì bọn hắn căn bản cũng không có khả năng sống sót, chỉ là ôm cách nghĩ muốn hả giận mà không ngừng chém giết huyết nhân hạt, nên căn bản cũng không để ý huyết hạt tinh.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly hiện lên một nụ cười vui vẻ xảo quyệt, ba tên tiểu gia hỏa Xảo Xảo, Tuấn Tuấn và tiểu ác ma không biết từ lúc nào đã tham gia vào cuộc chiến. Thứ bọn chúng muốn làm không phải là đối phó với huyết nhân hạt, mà là nhặt huyết hạt tinh của đám người kia.
Những người khác căn bản là không thấy ra sự tồn tại của ba người bọn chúng, cho nên hành động cũng hết sức dễ dàng! Ba tên tiểu gia hỏa cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với việc này, càng làm lại càng hăng say.
Trong đầu Mộ Chỉ Ly đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, không khỏi thông truyền với Bạch Thừa Duẫn trong trụ sở bí mật nói: "Thừa Duẫn ca, kế hoạch huấn luyện hôm nay thay đổi một chút, đổi thành đối phó huyết nhân hạt! Huynh dẫn bọn hắn đến ngoài triền núi hai mươi dặm, ta sẽ thả huyết nhân hạt vào đó!"
Trụ sở bí mật chính là thế giới của Mộ Chỉ Ly, với mỗi một chỗ trong trụ sở bí mật nàng đều nắm rõ hơn hết, cho nên nàng muốn đặt đồ vật ở đâu thì có thể đặt ở đó.
Vật sống có thể đi vào trong trụ sở bí mật, thì huyết nhân hạt đương nhiên cũng có thể vào. Trước mặt có nhiều huyết nhân hạt như thế, bắt một phần trong số này thả vào trụ sở bí mật để bọn họ luyện tập cũng rất tốt, đồng thời cũng có thể giảm bớt áp lực cho mọi người bên ngoài.
Nghe thấy lời Mộ Chỉ Ly nói, Bạch Thừa Duẫn lập tức hiểu tính toán của nàng, gật đầu đáp: "Ta biết rồi, bây giờ ta sẽ dẫn bọn họ qua đó!"
Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly bèn thừa dịp lúc những người khác không chú ý, đi bắt từng con huyết nhân hạt thả vào trong trụ sở bí mật. Cũng may tình huống bây giờ đang vô cùng hỗn loạn, sẽ không có ai chú ý đến hành động của nàng cả.
Cuộc chiến đấu đã bắt đầu tiến vào tình cảnh căng thẳng nhất, thi thể huyết nhân hạt dưới chân mọi người càng ngày càng nhiều, mà tu luyện giả đã ngã xuống cũng không ít. Mùi máu tươi xung quanh đã nồng nặc đến cực hạn, mọi người cũng đã hoàn toàn tê liệt với mùi vị này rồi, dường như không cảm giác được chút nào nữa.
Giết giết giết! Trong đầu mọi người lúc này chỉ còn lại một cái suy nghĩ này tồn tại, bọn họ cuối cùng có thể giết được bao nhiêu con trong vô số huyết nhân hạt này? Con Vương giả huyết nhân hạt kia dưới sự phối hợp của hai môn phái đứng đầu Chính Ma Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông, cũng đã chịu thương thế không hề nhẹ, dưới sự vậy công của nhiều người như vậy lại khiến cho động tác của nó bị hạn chế.
Lại thêm mười phát công kích mạnh mẽ đánh vào miệng vết thương của nó, một tia máu phun ra từ trong đó, hơi thở vương giả huyết nhân hạt nhất thời uể oải đi không ít. Hiển nhiên, một phát công kích trước đó đã khiến cho nó bị thương nặng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Hoàng Phổ Vân cũng lộ ra chút kích động. Nếu có thể giết chết Vương giả huyết nhân hạt này, thì đó chính là cơ hội để xoay chuyển tình thế!
"Cố gắng lên! Giết nó!" Một gã tu luyện giả cao giọng hô.
"Giết nó! Giết nó!"
Tu luyện giả bên ngoài mặc dù không thể phân tâm ra mà nhìn tình huống bên trong, nhưng từ trong tiếng kêu của Vương giả huyết nhân hạt cũng có thể phát hiện ra được điều này, lập tức cũng hô to theo, tinh thần đột nhiên tăng lên, ngay cả hiệu suất chém giết huyết nhân hạt cũng tăng lên không ít.
Mộ Chỉ Ly cũng không để ý tình huống của những người khác, nàng không ngừng vận động thuộc tính không gian, nhanh chóng xuất hiện ở một nơi, bắt một bầy huyết nhân hạt bỏ vào bên trong trụ sở bí mật, rồi lại chợt xuất hiện ở một chỗ khác.
Phạm vi không gian bên trong trụ sở bí mật là cực lớn, những con huyết nhân hạt này cũng là một loại tài nguyên để mang về. Nàng tin rằng với thực lực của bọn họ nhất định có thể chém giết hết được tấm thân kim loại của huyết nhân hạt!
Nhưng mà, trong lúc mọi người ở đây đang cảm thấy việc chém giết vương giả huyết nhân hạt sẽ đạt thắng lợi trong tầm tay, thì chuyện lạ lại xảy ra!
Chương 100: Lão Giả Vô Bi
Một trận gió mát vô danh thổi qua, bầu trời vốn là một màu đỏ máu bao la bỗng nhiên u ám hẳn xuống, một cảm giác áp bách khó tả quanh quẩn trong lòng mọi người, động tác trong tay không tự chủ được mà ngừng lại, bởi vì dưới loại áp bức đến bậc này, thì ngay cả việc chuyển động của bọn họ cũng đã hết sức khó khăn.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn tất cả xung quanh, nhưng sắc trời cứ càng ngày càng tối tăm, ở trong bóng tối áp bức này, căn bản không thể nào thấy rõ được tất cả xung quanh.
Trong nháy mắt, mọi người dường như biến thành kẻ mù lòa, trước mắt chỉ còn lại một mảnh bóng tối áp bức. Cuồng phong nhanh chóng mãnh liệt mà táo bạo cuốn qua, khiến cho mọi người không thể nào mở mắt ra được, tình hình trước mắt giống như ngày tận thế sắp đến vậy, toàn bộ xung quanh không còn sót lại chút gì, nó mang theo một chút cảm giác tuyệt vọng đến và lan tràn trong lòng mọi người.
Mọi người đi đến Huyết Sắc Địa Ngục lâu như thế còn chưa bao giờ nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng đương nhiên sẽ có chút bối rối. Huyết nhân hạt giờ phút này cũng đã ngừng động tác lại, cả đám đều nằm rạp trên mặt đất, dường như phục tùng điều gì đó, trong miệng phát ra tiếng ô ô, thật giống như con quái vật dữ tợn trong nháy mắt đã biến thành những con mèo nhỏ vẫy đuôi mừng chủ.
Huyết nhân hạt nghe lời như thế, lại làm cho một cảm giác sợ hãi khó tả lan tràn trong lòng mọi người, đó là sự sợ hãi khi đối mặt với tử vong! Rốt cuộc là thứ gì mới có thể khiến cho nhiều huyết nhân hạt như vậy chịu thuần phục? Chẳng lẽ ở chỗ này còn có huyết nhân hạt nào còn mạnh hơn cả Vương giả huyết nhân hạt? Là vì nhận thấy tính mạng của Vương giả huyết nhân hạt bị nguy hiểm nên mới xuất hiện hay sao?
Nghĩ tới khả năng này, mọi người đều cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Chỉ một con Vương giả huyết nhân hạt cũng đã khiến cho bọn họ sứt đầu mẻ trán rồi, nếu như lại còn xuất hiện thêm một con huyết nhân hạt mạnh hơn, thì sợ là ngay cả năng lực đối phó bọn họ cũng không có!
Lúc này, ở trong bóng tối đen ngòm đột nhien truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu này giống như là phát ra từ bốn phương tám hướng. Mọi người muốn ngăn lại, nhưng căn bản là không biết ngăn lại từ nơi nào!
Lần đầu tiên, những tu luyện giả từ trước đến nay luôn tự cho mình là rất giỏi lại cảm thấy bất lực đến như thế, cảm giác tuyệt vọng đến vô cùng đang lan khắp trong lòng mọi người. Họ chưa bao giờ từng cảm thấy tuyệt vọng như thế, cho dù có đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, trong lòng bọn họ cũng vẫn ấp ủ một khả năng, nhưng bây giờ thì ngay cả một tia hy vọng cũng nhìn không ra.
"A..."
"A... Buông ta ra!"
Một tiếng kêu gào thảm thiết vọng ra, xen lẫn một vài tiếng nức nở nghẹn ngào, những người xung đang từng người từng người một biến mất. Mọi người hoang mang đứng tại chỗ, căn bản là họ không biết lúc nào sẽ đến lượt mình!
Ở đây giống như đang hành hạ tâm lý vậy, có người bởi vì chịu không được cảm giác sợ hãi thế này, nên trực tiếp rút kiếm tự sát! Như vậy thì ít nhất cũng không cần nghĩ xem lúc nào sẽ đến lượt mình chết! Nhiều lúc, bị tra tấn về tâm lý như vậy thực sự còn khiến cho trong lòng người ta sợ hãi còn hơn cả cái chết.
Tay trái Mộ Chỉ Ly không tự chủ được nắm thành nắm đấm thật chặt, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay. Dòng máu nóng chảy ra từ lòng bàn tay nàng, thế nhưng ngay cả chân mày nàng cũng chưa từng nhăn một chút.
Rốt cuộc là thứ gì gây sóng gió ở đây? Mộ Chỉ Ly thầm nghĩ, đối phương dường như chính là muốn dùng cách thức như thế để hành hạ bọn họ! Nàng không nhìn rõ được tất cả xung quanh nhưng lại biết được lần lượt từng người xung quanh nàng đang dần biến mất, nàng cũng không biết lúc nào sẽ đến lượt mình nữa.
Đối phương nhất định rất thông minh, biết dùng chiến thuật tâm lý như vậy để báo thù cho tất cả những gì bọn họ đã làm trước đây, đây tuyệt đối không phải là trí tuệ mà huyết nhân hạt có thể có được! Nhưng rốt cuộc là cái gì đây?
Ngay từ lúc bầu trời trở nên đen tối, tinh thần Mộ Chỉ Ly đã liên kết với trụ sở bí mật. Một khi xuất hiện nguy hiểm, nàng nhất định sẽ tiến vào bên trong trụ sở bí mật bằng cách nhanh nhất! Lúc này nàng ở lại đây, là muốn xem xem rốt cuộc là cái gì đang quấy phá!
"Ồ..."
Đúng lúc này, Mộ Chỉ Ly đột nhiên nghe được một tiếng hô kinh ngạc truyền vào trong tai nàng, đôi mắt trong suốt như nước kia đột nhiên trợn to, kèm theo vẻ vô cùng khó tin, cái này... làm sao có thể?
Mặc dù chỉ là một tiếng vang rất nhỏ, nhưng nàng lại nghe được rõ ràng! Đối phương là con người! Ở trong Huyết Sắc Địa Ngục này thậm chí còn có người như thế này tồn tại sao, nếu như toàn bộ những gì trước mặt đều là do hắn làm ra, vậy thì thực lực của hắn đã đạt đến cảnh giới gì?
Mộ Chỉ Ly không tiếp tục nghĩ tiếp nữa, một cỗ hàn ý từ dưới chân xộc vào lòng nàng, nhưng cái cảm giác sợ hãi không biết kia lại đã dần dần biến mất.
Rốt cục, xung quanh đã không hề có tiếng kêu thảm thiết truyền đến nữa, bầu trời tối tăm kia cũng dần dần sáng ngời. Mọi người đắm chìm trong bóng tối rốt cuộc cũng thấy được một tia sáng, mặc dù vẫn chìm trong màu máu đỏ mù mịt như cũ, nhưng lại khiến cho bọn họ có một cảm giác thân thiết.
Chỉ là trong lòng mọi người đều cảm thấy nặng nề, trước mặt bọn họ có thể toàn bộ đều là thi thể của đồng đội hay không? Mọi người càng thêm nghi hoặc chính là vì sao những người khác bị tấn công mà bọn họ lại bình an vô sự?
Sau khi bọn họ thấy được rõ ràng mọi thứ trước mắt, một sự khiếp sợ mãnh liệt gần như là cùng một lúc xuất hiện trong mắt tất cả mọi người!
Trước mặt cũng không có cảnh tượng máu chảy thành sông, tình cảnh thảm thiết như trong tưởng tượng cũng không phát sinh, nhưng lại càng khiến cho mọi người cảm thấy quỷ dị. Toàn bộ tu luyện giả vốn đang đứng chụm lại với nhau giờ phút này đều đã biến mất!
Ngoại trừ tu luyện giả của Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông, thì những tu luyện giả của các môn phái khác đều đã biến mất toàn bộ! Trong chốc lát đã xuất hiện một khoảng lớn trống rỗng. Mà lúc này ánh mắt tu luyện giả của hai môn phái đều không hẹn mà cùng rơi vào trên một thân ảnh mảnh khảnh!
Người đó đương nhiên Mộ Chỉ Ly!
Vốn là tu luyện giả của Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông ở vòng trong cùng đối phó với Vương giả huyết nhân hạt, bốn môn phái khác cùng với Mộ Chỉ Ly ở phía bên ngoài đối phó với huyết nhân hạt, nhưng bây giờ tu luyện giả của bốn môn phái lại đều biến mất, duy nhất chỉ còn lại một mình Mộ Chỉ Ly ở vòng ngoài, đây là tình huống gì?
Mộ Chỉ Ly nhìn một mảnh trống rỗng xung quanh, lại nhìn ánh mắt kỳ quái những người khác khi nhìn mình, trong lòng cũng hiện lên một chút suy đoán. Có lẽ ý của người nọ là để lại tu luyện giả của Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông, nhưng mà khi đến lượt mình thì không biết vì lý do gì khiến cho đối phương phát ra một tiếng hô kinh ngạc, nên nàng mới không biến mất!
Trong lúc mọi người đang sinh lòng nghi hoặc, thì một giọng nói hùng hậu trầm thấp đã truyền vào trong tai mọi người, "Lá gan của tu luyện giả năm nay đến đây thí luyện cũng càng ngày càng lớn rồi, ngay cả Tiểu Huyết của ta mà các ngươi cũng dám làm tổn thương!" Nghe vậy, mọi người rối rít ngẩng đầu lên, nhìn về nơi giọng nói kia phát ra. Vừa mới nhìn thấy, mọi người lại kinh sợ một lần nữa. Chỉ thấy một thân ảnh màu đen đang đứng trên người Vương giả huyết nhân hạt, gió nhẹ phất qua, quần áo màu đen tung bay theo gió, phiêu dật không thể tả. Tuổi của lão giả này cũng không nhỏ, chòm râu dài chừng nửa thước kia đã biến thành màu trắng, cùng quần áo màu đen kia tạo thành sự đối lập rõ ràng. Khuôn mặt lão giả toát ra sự giản dị, vừa nhìn sơ qua thì giống như một lão giả bình thường, nếu không phải đang đứng ở chỗ này, mọi người căn bản sẽ không cảm thấy ông là một nhân vật mạnh mẽ.
Quả thực là trên người lão giả chưa từng phát ra một chút khí thế nào cả,hoàn toàn không khiến cho người khác cảm nhận được chút uy hiếp nào so với con quái vật khổng lồ bên dưới kia, mà bây giờ mọi người nhìn lão giả này đều cảm thấy một cổ áp lực như núi đè trong lòng bọn họ.
Vương giả huyết nhân hạt vốn đang kêu gào giờ phút này bị lão giả giẫm dưới chân, nhưng lại nghe lời như mèo con, trong đôi mắt to lớn cực đại tràn ngập linh trí kia mang theo một chút ý nịnh nọt thân mật, giống như lão giả bên trên là người thân cận nhất với nó.
Không thể nghi ngờ rằng, Tiểu Huyết trong miệng lão giả này chính là Vương giả huyết nhân hạt bên dưới rồi. Chỉ là cái tên Tiểu Huyết này so với hình tượng Vương giả huyết nhân hạt thực sự là không tương xứng đến mức không bình thường. Lão giả này rốt cuộc là ai? Thậm chí ngay cả Vương giả huyết nhân hạt cũng đều phải thần phục ông, lời nói của ông lại càng khiến cho trong lòng mọi người sinh nghi.
"Tiền bối, bọn vãn bối cũng không biết Tiểu Huyết chính là yêu sủng của tiền bối, mong rằng tiền bối thứ tội." Đỗ Vũ Phàm chắp tay nói, trên khuôn mặt anh tuấn kia tràn đầy vẻ tôn kính.
Nghe vậy, lão giả hừ lạnh một tiếng, "Tiểu Huyết không phải là yêu sủng của ta, nó chỉ là sủng vật ta chăn nuôi thôi. Lục đại môn phái các ngươi cứ cách vài năm là lại phái đệ tử đến Huyết Sắc Địa Ngục của ta săn giết huyết nhân hạt, ta đã mở một con mắt nhắm một con mắt thì thôi đi, các ngươi giết những con nhỏ còn chưa đủ hay sao, vậy mà lại còn dám ra tay với cả Tiểu Huyết! Lão phu từ trong nhiều huyết nhân hạt bồi dưỡng được Tiểu Huyết cũng không dễ dàng, ta bị tổn thất lớn như thế, các ngươi bồi thường nổi không?"
Nói đến lời cuối cùng, cách nói chuyện của lão giả đột nhiên thay đổi, ánh mắt rét buốt kia khiến cho mọi người hiểu rõ rằng lão giả này quả nhiên không phải một lão giả bình thường, chỉ một ánh mắt đã khiến cho bọn họ cảm thấy tim mình đang đập phình phịch.
Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ kinh ngạc đến vô cùng, từ trong lời nói của lão giả nàng hiểu được rõ ràng huyết nhân hạt trong Huyết Sắc Địa Ngục đều là do ông nuôi dưỡng! Huyết nhân hạt khiến cho người bên ngoài nghe tin đã sợ mất mật vậy mà lại do lão giả trước mặt này chăn nuôi, thế thì thực lực của lão giả này phải khủng bố bậc nào chứ?
Huyết Sắc Địa Ngục chính là thế giới của huyết nhân hạt, vậy không phải có nghĩa là toàn bộ Huyết Sắc Địa Ngục đều trong phạm vi khống chế của lão giả này hay sao? Đây là là thủ đoạn cỡ nào chứ, chắc hẳn lục đại môn phái cũng biết được điều này rồi, những năm gần đây vẫn phái đệ tử đến đây tu luyện, là ký kết ngầm của hai bên.
Một vùng đất quý như vậy chắc hẳn không phải là không có ai thèm chảy nước miếng, mà lục đại môn phái vẫn chưa ra tay với Huyết Sắc Địa Ngục, vậy cũng chỉ có một nguyên nhân —— đó là bọn họ không làm được!
Nghĩ tới đây, lòng Mộ Chỉ Ly giống như nổi lên sóng to gió lớn vậy, vị lão giả này rốt cuộc là tồn tại như thế nào? Tình huống của những tu luyện giả khác cũng không khá hơn Mộ Chỉ Ly bao nhiêu, bị lão giả nhìn như vậy, mọi người chỉ cảm thấy như đang đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, muốn rời đi nhưng lại không thể đi, không biết lão giả này rốt cuộc là muốn làm như thế nào.
"Tiền bối, thực lực của chúng ta rất yếu, tiền bối lại cường đại như thế, lòng dạ khoan dung đương nhiên chúng ta cũng không thể sánh bằng được. Người không biết không có tội, mong rằng tiền bối có thể thả chúng ta một con ngựa." Hoàng Phổ Vân chậm rãi lên tiếng nói.
Lời này nói rất êm tai, so với lời nói của Đỗ Vũ Phàm không thể nghi ngờ rằng có nhiều hơn mấy phần kỹ xảo, mọi người cũng mang vẻ mặt mong đợi nhìn lão giả, chỉ hy vọng ông có thể bỏ qua cho bọn họ.
Ai ngờ khóe miệng lão giả lại hiện lên một nụ cười lạnh, nói: "Các ngươi nói thật đơn giản, suốt nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên ta ra mặt, các ngươi chỉ nói một câu người không biết không có tội lại đã muốn ta bỏ qua cho các ngươi, không khỏi nghĩ quá đơn giản đi! Các ngươi có biết tại sao ta bắt những tu luyện giả khác đi, mà chỉ giữ lại tu luyện giả của hai môn phái các ngươi không?"
Nghe thấy lời nói của lão giả, trong lòng mọi người đột nhiên hiện lên dự cảm xấu. Tại sao lão giả đều chém giết hết các tu luyện giả khác, mà lại chỉ giữ lại riêng bọn họ? Trong chuyện này nhất định có thâm ý...
"Sở dĩ ta giữ bọn ngươi lại, là bởi vì các ngươi ra tay với Tiểu Huyết của ta." Lão giả thản nhiên nói, lời nói nhẹ nhàng kia của rơi vào tai mọi người khiến cho bọn họ không khỏi rùng mình một cái.
Lời này của lão giả đã rất rõ ràng, sở dĩ giữ bọn họ lại là vì càng tiện đối phó bọn họ! Trong lòng mọi người vốn còn thấy may mắn nhưng bây giờ trên mặt đều lộ ra vẻ sầu thảm, thế thì ngược lại không bằng chết như những người trước kia cho rồi.
Mộ Chỉ Ly cũng không quan tâm lời lão giả nói, một đôi mắt cơ trí không ngừng đánh giá lão giả. Lúc lão giả đang nói chuyện, trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười, nàng cảm giác lão giả này không hề ác nghiệt như trong lời nói của ông, ngược lại, lời nói của ông dường như còn mang theo sự đùa giỡn. Chẳng qua là, chỉ tùy tiện nói đùa đã giết đi vô số tính mạng, đây cũng không phải là việc người bình thường có thể làm được
Trong lúc Mộ Chỉ Ly đánh giá lão giả, thì Tù Vô Bi cũng đang đánh giá Mộ Chỉ Ly. Vốn lão cũng chuẩn bị thu nha đầu kia vào, không ngờ lão lại phát hiện được lực lượng thuộc tính không gian trên người nha đầu này, Chủ thế giới đã bao nhiêu lâu chưa xuất hiện lực lượng thuộc tính không gian rồi? Kể từ sau khi lão gia hỏa kia chết đi, ở nơi này cũng đã không xuất hiện lực lượng thuộc tính không gian nữa.
Hôm nay lại phát hiện ra lực lượng thuộc tính không gian trên người nha đầu kia, việc này có ý nghĩa thế nào? Chẳng lẽ là đệ tử mà lão gia hỏa kia tìm kiếm? Trong mắt Tù Vô Bi cũng hiện lên chút gợn sóng.
"Nha đầu, ngươi có quan hệ gì với lão nhân Không Gian?" Lời của Tù Vô Bi xuyên qua không khí truyền vào tai Mộ Chỉ Ly.
Nghe thấy câu hỏi này, Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía lão giả đang đứng trên Vương giả huyết nhân hạt, quả nhiên nhìn thấy lão giả đang nhìn mình, dường như đang chờ câu trả lời của nàng.
Trên mặt tu luyện giả xung quanh cũng không lộ ra chút khác thường nào, hiển nhiên lời nói của lão giả chỉ có một mình nàng nghe thấy được. Lão giả trước mắt đã phát hiện ra cái gì? Vì sao ông lại hỏi nàng về vấn đề này? Trong đầu Mộ Chỉ Ly không ngừng quanh quẩn đủ loại vấn đề, nàng không biết lão giả này là địch hay bạn, rốt cuộc nên trả lời như thế nào?
Lão giả nhìn Mộ Chỉ Ly đang trầm ngâm, khóe miệng chậm rãi hiện lên nụ cười. Chỉ cần nhìn phản ứng của nha đầu này, ông cũng đã biết được đáp án.
"Nha đầu, đi một chuyến với lão phu đi!" Tù Vô Bi đột nhiên lên tiếng, một loáng sau, thân hình của ông đã xuất hiện bên cạnh Mộ Chỉ Ly, trực tiếp mang Mộ Chỉ Ly đi!
Mộ Chỉ Ly sửng sốt, thực lực của đối phương lại mạnh mẽ đến cảnh giới như vậy rồi, nàng căn bản chưa từng cảm giác được một chút dao động nào, thì cả người đã bị Tù Vô Bi mang đi!
"Ha ha, hôm nay coi như vận khí các ngươi tốt, lão phu không có thời gian bồi các ngươi rồi!" Lời của Tù Vô Bi truyền vào trong tai đám người Hoàng Phổ Vân, lúc mọi người nhìn vào không trung, thì thân ảnh Tù Vô Bi đã sớm không biết đi đến nơi nào rồi.
Vương giả huyết nhân hạt sau khi nhìn thấy Tù Vô Bi rời khỏi, cũng nhanh chóng rời đi, đám đông huyết nhân hạt vốn chi chít dày đặc vây xung quanh giờ phút này cũng đã tản đi toàn bộ. Giống như thủy triều trong đại dương đã rút xuống, chỉ trong thời gian nháy mắt, tất cả đều đã biến mất sạch sẽ, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Sau khi toàn bộ xung quanh đều khôi phục lại bình tĩnh, mọi người giống như bị rút kiệt hết sức lực, xụi lơ ngồi trên mặt đất. Lúc trước giống như là đã đi một vòng tròn trước mặt Diêm Vương vậy, hôm nay có thể bảo vệ được tính mạng thật sự là hiếm có! Mà tất cả bọn họ đều phải cảm ơn Mộ Chỉ Ly, nếu như không phải là Tù Vô Bi mang Mộ Chỉ Ly đi, thì sợ là mạng nhỏ của bọn họ cũng không còn nữa rồi!
"Lão giả kia tại sao muốn mang Mộ Chỉ Ly đi? Chẳng lẽ là do quá lâu chưa nhìn thấy nữ nhân?" Một gã đệ tử nam cười hắc hắc nói, vẻ mặt hết sức hèn hạ.
Nghe thấy lời nam tử kia nói, trên mặt Trình Hữu Minh tràn đầy tức giận, lớn tiếng quát: "Ngươi nói lung tung cái gì đó! Chắc chắn là lão giả thấy thiên tư của Mộ cô nương không tệ, muốn bồi dưỡng một lượt thôi!"
"Nói đùa gì vậy?" Nam tử chẳng thèm ngó tới Trình Hữu Minh, "Thiên tư của Mộ Chỉ Ly không tệ? Ở đây có rất nhiều người thiên tư tốt hơn Mộ Chỉ Ly mà, làm sao ông ta lại chỉ mang một mình Mộ Chỉ Ly đi? Cho dù muốn chọn đồ đệ cũng có thể gọi thêm mấy người, đến lúc đó lại sàng lọc ra chứ."
"Đúng vậy, tướng mạo Mộ Chỉ Ly kia đúng là vô cùng xinh đẹp, là một nam tử cũng sẽ không thể nào không động tâm được. Mặc dù lão gia hỏa kia không biết đã sống bao nhiêu năm rồi, nhưng mà dựa vào thực lực kia, chắc hẳn cũng không có vấn đề." Lại thêm một gã nam tử phụ họa nói.
Hai người kia vừa nói xong, không ít người đều nở nụ cười. Không thể không thừa nhận rằng, trong đầu mọi người đều nghĩ như vậy, nếu không thì tại sao lúc lão giả rời đi lại cao hứng như vậy?
Sắc mặt Trình Hữu Minh càng trở nên khó coi, hắn muốn giải thích một chút gì đó, nhưng lại nói không nên lời. Quả thực là, bọn họ ai cũng không biết lão giả kia rốt cuộc tại sao lại mang Mộ Chỉ Ly đi...
Nếu như Tù Vô Bi biết mấy tên gia hỏa này nói ông như vậy, thì nhất định sẽ xông về giết hết bọn họ, chỉ tiếc là ông đã rời đi, không nghe được ý kiến của những tên này.
Lúc Mộ Chỉ Ly phát hiện ra mình đã bị Tù Vô Bi mang đi, tinh thần đã liên kết với trụ sở bí mật, chuẩn bị lập tức tiến vào bên trong trụ sở bí mật, nhưng lời nói của Tù Vô Bi lại khiến cho nàng ngừng động tác lại.
"Nha đầu, lão phu không hề có ác ý, đừng nghĩ tiến vào truyền thừa chi giới." Tù Vô Bi chậm rãi nói.
Mộ Chỉ Ly không khỏi quay đầu nhìn về phía Tù Vô Bi bên cạnh, lúc này trên mặt Tù Vô Bi mang theo một chút vẻ xúc động, càng nhiều hơn là mấy phần thương cảm, ánh mắt của ông xa xưa mà trầm ấm, dường như đang nhớ đến một cái gì đó.
Nhìn thấy nét mặt của Tù Vô Bi , lo lắng trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng giảm đi mấy phần, không khỏi hỏi: "Tiền bối, người và lão nhân Không Gian..."
Nghe vậy, khóe miệng Tù Vô Bi lộ ra một nụ cười, nhưng giọng nói lại tràn đầy tang thương và khổ sở, "Ta cũng có một cái, gọi là lão giả Vô Bi."
Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, trong trời đất tổng cộng có chín loại thuộc tính, mà những lão giả nắm trong tay chín loại thuộc tính này phân chia thành các lão nhân thuộc tính, lão giả Vô Bi đương nhiên không tính vào trong hàng ngũ chín người, nhưng mà tên gọi này...
Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy giữa lão giả Vô Bi và lão nhân Không Gian nhất định có quan hệ gì đó, vẻ mặt kia rõ ràng chỉ biểu lộ ra lúc nhớ đến người xưa.
"Ngươi chắc là đệ tử của lão nhân Không Gian, từ sau khi nàng mất, Chủ thế giới cũng đã không xuất hiện lực lượng thuộc tính không gian nữa, vậy mà ngươi lại có." Lời của Tù Vô Bi rất khẳng định, tất nhiên ông đã xác định được thân phận của Mộ Chỉ Ly.
Mộ Chỉ Ly cũng không phản bác, lúc này cho dù nàng có phản bác thì cũng không có tác dụng gì, huống hồ nàng đã tin tưởng lão giả Vô Bi cũng không có ác ý. Dọc theo con đường Mộ Chỉ Ly bị lão giả Vô Bi mang đi, nàng cũng không biết đã phi hành bao nhiêu lâu, nhưng sau khi nàng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong mắt cũng hiện lên vẻ khiếp sợ nồng đậm!
Ở trước mặt nàng chính là một hòn đảo nhỏ, bao quanh bốn phía của đảo đều là sông, tách biệt hẳn ra khỏi Huyết Sắc Địa Ngục. Ánh mặt trời chiếu lên hòn đảo, một vùng tràn đầy ánh vàng rực rỡ, những đám mây màu trắng phiêu đãng trên bầu trời, so với Huyết Sắc Địa Ngục chỉ mang một màu máu vô tận kia nghiễm nhiên là hai thế giới!
Hòn đảo nhỏ này dường như là một mảnh bồng lai được cắt ra từ trung tâm của Huyết Sắc Địa Ngục, màu đỏ đến vô hạn bị tách rời ra, không khí tươi mát khó tả, giống như Đào Viên Bí cảnh, xinh đẹp không nói nên lời.
Tù Vô Bi mang theo Mộ Chỉ Ly dừng lại trên đảo nhỏ, lúc này Mộ Chỉ Ly mới chú ý tới trên đảo nhỏ lại có một tòa nhà, đó đương nhiên là nơi ở của Tù Vô Bi. Mà vào lúc hai người vừa đến không bao lâu, thì thân hình Vương giả huyết nhân hạt cũng đã xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly.
Lúc con ngươi cực đại kia nhìn Mộ Chỉ Ly, lại lộ ra một tia cảm xúc hoan nghênh. Mộ Chỉ Ly có chút kinh ngạc, dường như đang nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm rồi hay không, ai ngờ huyết nhân hạt lại duỗi một chân ra trước mặt Mộ Chỉ Ly. Thấy thế, Mộ Chỉ Ly hơi do dự một lát, rồi cũng đưa tay nắm lấy cái chân cứng rắn kia. Vương giả huyết nhân hạt quơ quơ cái chân của nó, trên mặt lộ ra ý lấy lòng, đợi sau khi Mộ Chỉ Ly thu tay lại nó mới thu chân về. Mộ Chỉ Ly cười một tiếng, không nghĩ tới huyết nhân hạt thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ như thế mà lại cũng có một mặt đáng yêu như vậy, thực là thú vị. Chỉ thấy Tù Vô Bi khoát khoát tay với Vương giả huyết nhân hạt, Vương giả huyết nhân hạt đã nhanh chóng đi vào bên trong, hết sức nghe lời.
Đợi sau khi huyết nhân hạt rời đi, Tù Vô Bi cười nói: "Không nghĩ tới huyết nhân hạt còn có một mặt như vậy sao?"
Mộ Chỉ Ly nhẹ gật đầu một chút, "Đúng vậy, trước kia lúc nhìn thấy chỉ thấy nó hung ác vô tình, không nghĩ tới nó còn có một mặt nhân tính hóa như vậy." Bây giờ nhìn lại, Vương giả huyết nhân hạt này ngược lại cũng không khủng bố chút nào, so với trước đây quả nhiên đúng thật là khác biệt một trời một vực."
Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly cũng thu lại sự hiếu kỳ với Vương giả huyết nhân hạt, ngược lại nhìn Tù Vô Bi cất giọng cung kính nói: "Tiền bối trước đây có quen biết với sư phụ ta?"
Nghe câu hỏi của Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt tang thương kia của Tù Vô Bi lộ ra một nụ cười cay đắng, tầm mắt không khỏi nhìn về phương xa, "Nàng là sư muội của ta."
Đôi mắt Mộ Chỉ Ly đột nhiên trợn to, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ kinh ngạc, môi anh đào khẽ mở, kinh ngạc không dứt. Trước không nói lão nhân Không Gian ra đời từ lúc nào, chỉ tính từ lúc bà ngã xuống đến nay cũng đã hơn ngàn năm, mà lão giả Vô Bi trước mặt lại là sư huynh của lão nhân Không Gian, như vậy ông đã sống được bao nhiêu năm?
Dường như nhìn ra sự kinh ngạc của Mộ Chỉ Ly, Tù Vô Bi thản nhiên nói: "Không cần kinh ngạc, ta đã sống hơn ngàn năm rồi. Thờì gian quá dài, ta cũng không nhớ rõ ta đã được bao nhiêu tuổi." Từ sau khi nàng rời khỏi, cũng đã không có ai nhớ đến sinh nhật của hắn nữa, bản thân hắn làm sao mà nhớ được?
"Tiền bối có thể kể cho ta nghe một chút chuyện của sư phụ được không?" Giọng nói của Mộ Chỉ Ly nhàn nhạt, nhưng lại mang theo một chút quan tâm, thử dò xét hỏi, nàng sợ chạm đến chuyện thương tâm của Tù Vô Bi.
Tù Vô Bi chuyển mắt nhìn Mộ Chỉ Ly, trong mắt có vẻ hài lòng, khuôn mặt vốn u sầu đã tan đi, khôi phục vẻ lạnh nhạt lúc đầu, giống như toàn bộ những chuyện lúc trước đều chưa từng xảy ra.
"Sư phụ ngươi tên là Lưu Nhan Ngọc, là một nữ tử như gió. Lúc ta quen biết nàng, năm ấy nàng mười tuổi, ta mười hai tuổi, chúng ta ở cùng một sư môn, cùng nhau tu luyện, cùng nhau trưởng thành, cuối cùng từ Phân thế giới đi tới Chủ thế giới.
Nàng cực kỳ chăm chỉ khắc khổ tu luyện, là nữ tử có thể chịu khổ nhất mà ta từng thấy, cũng là nữ tử ta thưởng thức nhất. Lúc ấy ta và nàng đều giống nhau, cùng tu luyện thuộc tính không gian..." Tù Vô Bi thì thào kể lại, nói ra câu chuyện ngày xưa giữa ông và Lưu Nhan Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro