Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 97+98
Chương 97: Vơ Vét Của Cải
"Mộ Chỉ Ly, cứu, cứu chúng ta đi!"
"Ta không muốn chết đâu, xin nhờ ngươi cứu cứu ta đi!"
"Chỉ cần ngươi nguyện ý cứu ta, ngươi bảo ta làm cái gì ta cũng đều nguyện ý!"
Từng tiếng khẩn cầu truyền vào trong tai Mộ Chỉ Ly, thậm chí có người còn giữ cả mép váy nàng lại. Bởi vì trúng độc mà không còn sức lực, bọn họ không thể nào đứng dậy được, chỉ có thể làm như thế.
Lần lượt từng người lúc trước đều là những kẻ vênh váo tự đắc, xuân phong đắc ý thì bây giờ khuôn mặt đều tạm thời giả vờ nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bộ dáng với người lúc trước bọn họ đòi đánh đòi giết như chó vẫy đuôi mừng chủ. Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng Mộ Chỉ Ly hiện lên một nụ cười châm chọc.
Trên khuôn mặt tuyết trắng kia của Kiều Tuyết Vi tràn đầy vẻ vội vàng, hốc mắt đã đỏ hoe vì đối mặt với tử vong mà sợ hãi, nghẹn ngào kêu to: "Mộ Chỉ Ly, lúc trước đều là ta không đúng, ta còn không bằng súc sinh, cầu xin ngươi cứu cứu ta! Ta không muốn chết, không muốn chết đâu!"
Đỗ Vũ Phàm có chút bất đắc dĩ, sâu trong đáy mắt lại càng có một tia khinh thường, là vô cùng khinh thường với mấy đệ tử này. Bọn họ thậm chí ngay cả một chút khí phách cũng không có, so sánh với cái thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng màu trắng giữ mình trong sạch kia ngược lại cũng là càng toát ra vẻ đáng hâm mộ hơn.
Hề Phi Dương thu hết biểu hiện của Mộ Chỉ Ly vào mắt, hắn cũng không mở miệng. Mặc dù hắn không biết Mộ Chỉ Ly thật sự có dính dấp với môn phái Ma đạo hay không, thế nhưng hắn lại biết Mộ Chỉ Ly là một cô gái trọng tình trọng nghĩa.
Nàng trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng là một người lạnh lùng vô tình. Trình Hữu Minh đối xử tốt với nàng, cho nên nàng cũng bất chấp tất cả để hồi báo hắn, ngược lại, mọi người đối xử lạnh nhạt với nàng, nàng cũng mắt điếc tai ngơ với sự khẩn cầu của mọi người.
Bước chân của Mộ Chỉ Ly cũng vẫn không dừng lại, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như giếng cổ chưa từng nổi lên một chút cảm xúc dao động nào. Nàng nhẹ bước đi qua bên cạnh mọi người, làm như không thấy bây giờ mọi người đang bị giày vò.
Nàng không phải là chúa cứu thế, đối mặt với bọn họ đã không bỏ đá xuống giếng là đã rất tốt rồi, còn về chuyện cứu bọn họ, nàng cũng không có nhã hứng, cũng không rảnh rỗi. Nếu không phải không muốn trực tiếp là kẻ thù với Thiên Âm Môn, những người này hoặc là đã bị nàng giết hết toàn bộ, hoặc là bị nàng bắt vào trụ sở bí mật.
Bởi vì môn chủ Thiên Âm Môn, bởi vì cả hai có thể có liên hệ với nhau, bởi vì lời Tử Thấm đã dặn dòmình, nàng rốt cuộc cũng đã không làm như vậy. Nàng có kiên trì của chính mình, cho nên ở bên trong Huyết Sắc Địa Ngục này, nàng và Thiên Âm Môn trong lúc này chính là không thể liên quan gì với nhau.
Mọi người thấy cầu xin Mộ Chỉ Ly giúp đỡ cũng không thể làm cho nàng động lòng, không khỏi quay ra cầu xin Trình Hữu Minh. Từ thái độ của Mộ Chỉ Ly đã có thể nhìn ra nàng thật sự coi trọng Trình Hữu Minh, chỉ cần Trình Hữu Minh mở miệng, bọn họ có lẽ còn có một con đường sống.
"Trình Hữu Minh, ngươi giúp chúng ta một chút, cầu xin Mộ Chỉ Ly giúp chúng ta giải độc đi! Nếu không chúng ta sẽ chết mất!"
"Nói như thế nào chúng ta cũng là sư huynh sư đệ đồng môn, đã ở chung với nhau nhiều ngày như vậy, ngươi cũng không thể thấy bọn ta chết mà không cứu!"
"Trình Hữu Minh, chúng ta nhưng là người cùng một tiểu đội, ngươi cũng không đành lòng nhìn ta chết đi phải không?"
Mọi người quay xung quanh ở bên cạnh Trình Hữu Minh, lần lượt từng giọng nói, tiếng van xin như tiếng vo ve của những con ruồi không ngừng truyền vào trong tai hắn, khiến cho hắn không khỏi nhíu mày. Lần lượt nhìn những khuôn mặt quen thuộc kia, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ khó xử, cũng không biết làm sao.
Hai người Đỗ Vũ Phàm và Hề Phi Dương vẫn chưa từng mở miệng, cho dù sự đau đớn kịch liệt kia đã khiến cho sắc mặt bọn họ trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, thấm ướt quần áo của bọn hắn, thế nhưng bọn hắn cũng chưa từng vứt bỏ cốt khí.
Trong một đám có người nhiều như vậy, Mộ Chỉ Ly chỉ bội phục duy nhất hai người bọn họ, còn từ trên người những người khác, chỉ có thể nhìn thấy nhân cách đáng ghê tởm.
"Mộ cô nương, nếu như có thể, ngươi có thể giúp đỡ bọn họ một chút hay không?" Trình Hữu Minh hướng về phía thân ảnh màu trắng thuần khiết đang nhẹ bước rời đi kia mà nói.
Bước chân của Mộ Chỉ Ly hơi dừng lại, lạnh nhạt xoay đầu lại nhìn đôi mắt khẩn cầu và bộ dáng khó xử của Trình Hữu Minh, trong lòng nghĩ ra một kế!
Nhìn nụ cười thanh lịch đẹp đẽ như hoa sen hiện ra trên khuôn mặt Mộ Chỉ Ly, vẫn ngạo nghễ như vậy, thanh nhã như vậy, lại cũng là rung động lòng người như vậy.
Nhưng mà, lời của Mộ Chỉ Ly lại làm cho mọi người phải rùng mình, "Muốn ta cứu các ngươi cũng được, giao túi càn khôn của các ngươi ra đây, ta sẽ cứu các ngươi một mạng."
Mọi người bèn giật mình, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, hai tay không tự chủ mà đặt ở trên túi càn khôn. Nơi này không chỉ có thu hoạch của bọn họ ở Huyết Sắc Địa Ngục, hơn nữa còn là tài nguyên tu luyện của bọn họ đã dự trữ trong mấy năm nay, vẫn luôn không sử dụng, hôm nay thế nhưng lại bị đòi giao ra?
Tài sản đã để dành nhiều năm, ai cũng sẽ không cam lòng từ bỏ, cho nên trong một thời gian ngắn, không khí cũng yên tĩnh đến lạ thường.
"Mộ Chỉ Ly, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ngươi làm sao có thể đưa ra điều kiện hà khắc như thế?" Bách Lý Yến tức giận nói, nàng nắm chặt túi càn khôn trong tay, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ không nỡ.
Mọi người rối rít nhìn Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên đều không muốn giaođồ ra. Đây cũng là thể hiện sự ích kỷ của bọn họ, bọn họ hy vọng Mộ Chỉ Ly có thể cứu trị cho bọn họ mà không cầu hồi báo, chỉ là trên cõi đời này làm gì có chuyện nào đơn giản như vậy!
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, sắc mặt nàng lạnh lùng, lại cứ đứng thẳng như vậy, khí chất cao ngạo đến vô cùng lan ra từ trên người nàng.
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, vậy lúc miệng ngươi kêu gào đòi giết ta tại sao không nghĩ đến điều này?" Đáy mắt Mộ Chỉ Ly đều là vẻ trào phúng, "Ta không có bắt ép các ngươi đồng ý, nguyện ý thì làm, không muốn thì thôi."
Bách Lý Yến biến sắc, chỉ cảm thấy giống như có một chậu nước lạnh dội thẳng vào trái tim nàng. Nàng đã quên bây giờ ở trước mặt Mộ Chỉ Ly bọn họ căn bản không có tư cách kêu gào, bây giờ người là dao thớt, ta là thịt cá, Mộ Chỉ Ly đã không trực tiếp chém giết bọn họ cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly quét qua trên thân mọi người, giọng nói lạnh nhạt như nước, "Nếu như không có ai cần, vậy ta đi đây." Dứt lời, Mộ Chỉ Ly lại một lần nữa bước đi.
Lúc này, một giọng nói trầm thấp mà kiên định đan theo cơn gió, truyền vào trong tai Mộ Chỉ Ly: "Ta cần!"
Giọng nói này vang dội mà mạnh mẽ, mọi người đều nghe thấy rõ ràng, không khỏi quay mắt nhìn về phía người nói chuyện.
Chỉ thấy Hề Phi Dương giơ cao tay phải lên, trên khuôn mặt anh tuấn cũng đã hiện ra một chút ánh xanh rực rỡ như hào quang chói lọi, vẻ xanh tím cũng không ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của hắn, một đôi mắt đen như nước sơn, lòe lòe tỏa sáng.
Hề Phi Dương lên tiếng nói lần nữa: "Ta cần." Hắn tự tay lấy túi càn khôn thắt ở bên hông xuống, ném về phía Mộ Chỉ Ly. Bộ dáng dứt khoát giống như không hề có chút chần chừ nào với việc này.
Mộ Chỉ Ly nhận lấy túi càn khôn, linh thức đảo qua đã biết đây thực sự là gia sản toàn thân của Hề Phi Dương, số lượng huyết hạt tinh và tinh thạch cũng đều không ít, có thể nói tài sản bên người tương đối khá.
Nhận lấy túi càn khôn, Mộ Chỉ Ly không nói một lời đã ném một bình sứ màu trắng cho Hề Phi Dương. Hề Phi Dương nhanh chóng nhận lấy, mở bình sứ màu trắng ra, một quả đan dược rất to tròn đã nằm trong đó.
Hề Phi Dương đổ đan dược ra, không do dự chút nào trực tiếp nuốtđan dược vào trong miệng. Hành động như vậy, đã chứng minh sự tín nhiệm của hắn với Mộ Chỉ Ly. Hề Phi Dương nhắm nghiền hai mắt lại, bắt đầu quá trình giải độc.
Người thứ hai mở miệng chính là Đỗ Vũ Phàm, hắn trực tiếp đưa cả hai túi càn khôn cho Mộ Chỉ Ly. Theo lời Mộ Chỉ Ly là túi càn khôn trên người bọn hắn, tất nhiên là tất cả túi càn khôn, hắn cũng sẽ không dựa vào điều này mà giở trò không thành thật.
Mộ Chỉ Ly nâng mắt lên, nhìn một cái thật sâu Đỗ Vũ Phàm, ánh mắt phức tạp, thản nhiên nói: "Ta cứu ngươi, ngươi có thể đảm bảo lúc ở trong Huyết Sắc Địa Ngục chúng ta sẽ nước giếng không phạm nước sông không?"
Nghe vậy, Đỗ Vũ Phàm cũng lâm vào trong trầm mặc, đôi mắt đen như kim cương đen lóng lánh xẹt qua một tia do dự, nhưng ngay sau đó cũng chậm rãi gật đầu nói: "Có thể." Yêu cầu của Mộ Chỉ Ly như thế cũng không có gì quá đáng, nếu như bọn họ bây giờ được Mộ Chỉ Ly chữa trị cho, sau đó lại ra tay với Mộ Chỉ Ly, hành vi như vậy quả thực không khác gì thổ phỉ.
Thấy Đỗ Vũ Phàm đồng ý, Mộ Chỉ Ly cũng không do dự, ném một bình sứ trắng cho Đỗ Vũ Phàm. "Cho dù ngươi có tin hay không, ta cũng không có dính dáng gì tới môn phái Ma đạo, tất nhiên, những thứ này bây giờ cũng đã không còn quan trọng nữa." Giọng nói Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt, giống như trái tim đã hoàn toàn băng giá.
Đỗ Vũ Phàm cúi đầu, nghe thấy giọng nói lành lạnh kia, hắn cũng chẳng biết tại sao lại cảm thấy có chút buồn phiền trong lòng. Chẳng lẽ mình thật sự đã làm sai sao? Sở Lê Hiên kia tại sao lại thân thiết với Mộ Chỉ Ly như vậy? Hắn nghĩ mãi mà cũng không hiểu...
Ngay lúc Đỗ Vũ Phàm dùng đan dược, mọi người đã nhìn thấy sắc xanh tím trên khuôn mặt của Hề Phi Dương đang biến mất từng chút một, mà thoạt nhìn sắc mặt hắn cũng đã khá hơn.
Bởi vậy có thể thấy được, Giải Độc Đan lúc trước Mộ Chỉ Ly đưa cho Hề Phi Dương không phải là đồ giả, mà là thực sự có tác dụng! Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người lại một lần nữa nóng rực, cho dù bảo bối có quý giá hơn nữa, không có mạng tới hưởng thì cũng không có ý nghĩa gì.
Túi càn khôn và tính mạng, mọi người chỉ do dự một chút đã dứt khoát quyết định. Có Hề Phi Dương và Đỗ Vũ Phàm dẫn đầu, mọi người nhất thời vội vàng hướng Mộ Chỉ Ly kêu to: "Ta cũng muốn! Ta cũng đổi!"
Lần lượt thu lấy túi càn khôn, trên mặt Mộ Chỉ Ly dần dần hiện lên sự vui vẻ, cảm giác vơ vét của cải này cũng rất không tệ. Nguyên liệu để luyện chế ra Giải Độc Đan cũng không quá phức tạp, mà một quả Giải Độc Đan lại có thể đổi lấy nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, thật sự quá đáng giá rồi!
Giờ phút này, những thứ không vui trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng đã biến mất hoàn toàn rồi, có những tài nguyên tu luyện này, ít nhất cũng có thể kiên trì trong một thời gian ngắn. Xảo Xảo ngồi trên bả vai Mộ Chỉ Ly cũng rất bận rộn, nàng không ngừng mà quét mắt lên mỗi người, nếu như còn có người cố gắng cất giấu túi càn khôn, nàng nhất định nói cho Mộ Chỉ Ly đầu tiên.
Như vậy, sẽ không có con cá nào lọt được khỏi lưới!
Trừ Giải Độc Đan của hai người Đỗ Vũ Phàm và Hề Phi Dương ra, Giải Độc Đan của những người khác Mộ Chỉ Ly đều bỏ thêm một chút thuốc tê. Những người này cũng là người mượn gió bẻ măng, một khi độc của bọn họ được giải rồi, bọn họ sẽ không khỏi nảy sinh ý nghĩ gì với mình, cho nên nàng đã bỏ thêm một chút thuốc tê, làm cho thời gian khôi phục của bọn họ lâu hơn.
Lòng người bạc bẽo, không thể không phòng.
Đám Hàn Dĩnh Nhi nhìn túi càn khôn không ngừng rơi từ trên không trung xuống, trên mặt lại một lần nữa hiện lên vẻ kinh dị đến vô cùng.
"Tẩu tử đây lại đi làm cái gì rồi? Lúc này vừa mới ra khỏi trụ sở bí mật, đã nhặt được nhiều túi càn khôn như vậy, sẽ không phải là lại đi làm chuyện nguy hiểm đi?" Hàn Dĩnh Nhi nhíu mày, trên khuôn mặt trắng như tuyết tràn đầy vẻ lo lắng.
Bạch Thừa Doãn im lặng, một đôi mắt cơ trí hiện lên vẻ suy tư, giọng nói hùng hậu mà trầm thấp truyền ra: "Chắc có lẽ không đâu, trải qua chuyện lần trước muội muội có lẽ sẽ không xúc động như vậy nữa. Nàng không thấy Giải Độc Đan đang dần giảm bớt sao?"
Qua sự nhắc nhở của Bạch Thừa Doãn, Hàn Dĩnh Nhi hiểu ra, "Ý chàng muốn nói là tẩu tử lấy Giải Độc Đan đi đổi lấy những túi càn khôn này?"
Trong đôi mắt đen trắng rõ rệt của Mộ Hàn Mặc Mạn tràn ra những tia vui vẻ, "Chỉ Ly tỷ quả nhiên không phải là người bình thường, phương pháp vơ vét của cải này cũng không phải mạnh mẽ bình thường."
Trong một thời gian ngắn, dường như tất cả mọi người đều dùng túi càn khôn để đổi lấy Giải Độc Đan của Mộ Chỉ Ly, chỉ riêng hai người —— Bách Lý Yến và Kiều Tuyết Vi. Không phải là các nàng không muốn, mà là Mộ Chỉ Ly là không đồng ý.
Nhìn sắc mặt của mọi người đang dần dần khôi phục về trạng thái bình thường, Bách Lý Yến và Kiều Tuyết Vi cũng là vô cùng nôn nóng, Kiều Tuyết Vi vội nói: "Mộ Chỉ Ly, ta cho ngươi túi càn khôn, ngươi cho ta một quả Giải Độc Đan đi!"
Kiều Tuyết Vi lúc này đã vô cùng hối hận, ban đầu sao lại đi đối phó với Mộ Chỉ Ly? Bây giờ mạng của mình lại nằm trong tay Mộ Chỉ Ly, nếu như nàng không giải độc cho mình, mình chắc chắn sẽ phải chết rồi! Nàng đã cảm nhận được rất rõ ràng, độc tố đã bắt đầu lan vào lục phủ ngũ tạng của nàng, không bao lâu nàng sẽ phải chết!
Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt của Kiều Tuyết Vi, giọng nói lạnh như băng, "Chuyện của hai người các ngươi chính là do tự các ngươi tạo ra, Bách Lý Yến tinh thông y thuật như vậy, ta thế nhưng không thể nào so được với nàng ta." Quay đầu, Mộ Chỉ Ly nhìn những người khác nói: "Như vậy đi, tạm biệt."
Vừa dứt lời, Mộ Chỉ xoay người, nhanh bước rời đi.
Giờ phút này Bách Lý Yến cũng đã hoàn toàn luống cuống, nàng biết rõ Mộ Chỉ Ly cũng không phải là nói chơi, vội vàng ngã nhào ra trước mặt Mộ Chỉ Ly, ôm lấy chân của nàng, nói: "Mộ Chỉ Ly, lúc trước ta đã đắc tội ngươi rất nhiều, ngươi là đại nhân không nên để bụng tiểu nhân, cứu cứu ta đi!"
Đáy mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ ghét bỏ, hai con mắt lạnh lẽo như ngôi sao băng, lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, lời ta vừa nói đừng để ta phải lặp lại lần thứ hai!" Chân phải của Mộ Chỉ Ly đột nhiên dùng sức, tránh thoát tay của Bách Lý Yến, mặc kệ hai người bọn họ gào thét, nhanh chóng rời đi.
Nàng vốn là định lấy đi thủ cấp của hai người này, nhưng bây giờ cũng là giảm đi một cái rắc rối, cứ để cho các nàng chết đi như vậy là tốt nhất. Với người đắc tội với nàng, nàng cũng thừa lương thiện như vậy để đi cứu trị, cho dù đồ trong túi càn khôn kia nhiều hơn nữa, nàng cũng sẽ không động lòng.
Mọi người thấy bóng dáng Mộ Chỉ Ly rời đi, trong lòng đều hiện lên chút cảm khái. Bọn họ không thể trách móc gì về hành động của Mộ Chỉ Ly, ngược lại nếu là bọn họ, bọn họ cũng sẽ không cứu hai người Bách Lý Yến. Cho nên mọi người mặc dù đều cảm khái trong lòng, thế nhưng cũng không ai mở miệng nói một lời nào.
Giờ khắc này, thân ảnh màu trắng kia đã thật sâu khắc vào trong lòng mọi người, cho dù thời gian rất lâu cũng sẽ không quên. Nếu như, bọn họ thật sự đã oan uổng cho nàng, như vậy, nàng mới là người phải chịu nhiều thiệt thòi nhất...
Giây phút Bách Lý Yến và Kiều Tuyết Vi thấy thân ảnh kia của Mộ Chỉ Ly hoàn toàn biến mất, hai tay cũng không còn sức lực mà rũ xuống, trong đôi mắt hiện lên đầy vẻ tuyệt vọng. Mộ Chỉ Ly rời đi, mang đi tất cả hi vọng của các nàng, bỏ mặc các nàng hoàn toàn bỏ mạng tại nơi đây. Chỉ là tất cả những việc này cũng đều là do các nàng gieo gió gặt bão.
Nếu như có thể quay ngược thời gian trở lại, các nàng chắc chắn sẽ không làm như vậy, chỉ là trên đời không có nếu như...
Sau khi Mộ Chỉ Ly rời đi, nàng tiếp tục đi vào sâu bên trong Huyết Sắc Địa Ngục, chân mày vốn đang hơi nhíu đã lặng lẽ buông ra. Lời của Đỗ Vũ Phàm vẫn có thể tin cậy được, nếu hắn đã đồng ý, tất nhiên có nghĩa là ở trong Huyết Sắc Địa Ngục, đôi bên bọn họ sẽ không xảy ra xung đột một lần nữa.
"Hàn Mặc, Thừa Doãn ca, mọi người phân loại lần lượt đồ đạc trong túi càn khôn đi, sau đó cho phát một ít tài nguyên tu luyện cho các tu luyện giả." Mộ Chỉ Ly bí mật truyền âm vào trong trụ sở bí mật.
Tu luyện giả trong trụ sở bí mật đều đã nghe lời mà bắt đầu huấn luyện, giao tài nguyên tu luyện cho bọn họ, cũng có thể để cho bọn họ càng thêm yên lòng. Nàng muốn mau chóng tăng thực lực của những người này lên, tương lai bọn họ chính là một lá bài chủ chốt trong tay nàng!
Cuộc sống trong trụ sở bí mật cứ trải qua như vậy, mỗi ngày Mộ Chỉ Ly đều giết huyết nhân hạt, mà trong quá trình giao chiến với huyết nhân hạt, thực lực của nàng cũng đã dần tăng lên.
Đúng như nàng dự đoán, thực lực của huyết nhân hạt ở càng sâu bên trong Huyết Sắc Địa Ngục thì càng mạnh mẽ, lúc này cũng đã không thể nhìn thấy huyết nhân hạt bình thường nữa, tất cả các huyết nhân hạt nàng nhìn thấy đều là huyết nhân hạt khổng lồ. May mà nàng có Giải Độc Đan, cho nên vấn đề cũng không lớn.
Các đệ tử môn phái khác cũng không được hạnh phúc như Mộ Chỉ Ly, một lần bị nhiễm độc tố, sẽ chỉ có một kết quả —— chết. Chính là bởi vì chuyện này, Mộ Chỉ Ly lại bắt đầu làm ăn ở trong Huyết Sắc Địa Ngục.
Điều kiện của nàng tất nhiên đều là túi càn khôn của đối phương, dưới tình huống tính mạng bị uy hiếp, túi càn khôn đã có vẻ không còn quan trọng nữa. Cũng có những tu luyện giả mặc dù không bị thương, nhưng vì để bảo đảm tính mạng, cũng lấy túi càn khôn ra đổi.
Thời gian trôi qua, danh tiếng Mộ Chỉ Ly cũng đều đã lan truyền ra, nàng là một người thuộc về phe trung lập trong tất cả các tu luyện giả ở Huyết Sắc Địa Ngục, cho dù là hai đạo Chính Ma cũng không bên nào xảy ra xung đột trực tiếp với nàng.
Môn phái Ma đạo cũng biết Mộ Chỉ Ly đã tách ra khỏi đội ngũ của đệ tử Thiên Âm Môn, chắc hẳn sau khi chấm dứt cũng sẽ không trở lại Thiên Âm Môn, cho nên cũng không có địch ý gì với Mộ Chỉ Ly. Chỉ là rất nhiều người đều nói xấu sau lưng Thiên Âm Môn, đuổi một đệ tử có trợ giúp lớn như vậy đi, thật sự là vô cùng ngu xuẩn!
Với cái mũ ngu xuẩn này, đám Đỗ Vũ Phàm cũng chỉ có thể nhận lấy. Trên thực tế, ngay cả bọn hắn cũng cảm thấy bản thân mình đã làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
Bởi vì bán đan dược không phải lần một lần hai, Giải Độc Đan của Mộ Chỉ Ly cũng bắt đầu công khai ghi giá, thậm chí trừ Giải Độc Đan ra còn có những đan dược khác cũng được đưa ra bán, cho nên với những tu luyện giả khác, Mộ Chỉ Ly là một người vừa đáng yêu vừa đáng hận.
Từ Mộ Chỉ Ly bọn họ có thể lấyđược rất nhiều đồ vật cần thiết, dường như là bọn họ muốn đồ gì, Mộ Chỉ Ly đều có thể làm ra, việc này thật sự kỳ quái đến vô cùng, mà một khi gặp phải Mộ Chỉ Ly, có nghĩa là túi càn khôn của bọn họ lại càng thu nhỏ lại rồi!
Mộ Chỉ Ly sở dĩ cái gì cũng có thể làm ra tất nhiên là bởi vì nàng có thể thông qua trụ sở bí mật đi đến những nơi khác, sau khi mua đồ ở bên ngoài xong sẽ trở lại bán cho những người khác. Việc này thường xuyên lặp lại, lợi nhuận đều là tinh thạch!
Không phải là không có người nghĩ tới chuyện trực tiếp trói Mộ Chỉ Ly lại, nhưng Mộ Chỉ Ly lại vẫn có thể chạy thoát từ trong tay bọn họ! Hơn nữa dưới sự áp chế của môn phái khác, mọi người dần dần đã tạo ra một ký kết ngầm, im lặng đồng ý cho Mộ Chỉ Ly tồn tại như vậy.
Mộ Chỉ Ly thần thông đến bậc này, thật không phải người bình thường có thể có được! Chỉ là càng nghĩ càng không biết vì sao lại như thế, cho nên lúc này, trong mắt mọi người, Mộ Chỉ Ly cũng càng ngày càng thần bí!
Một ngày kia, Mộ Chỉ Ly đi tới đột nhiên cảm nhận được phía trước truyền đến động tĩnh cực lớn, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc, oán thầm trong trong rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì? Động tĩnh đến bậc này cũng không giống như môn phái đang giao chiến!
Chương 98: Vương Giả Huyết Nhân Hạt
Trong lòng Mộ Chỉ Ly tràn đầy nghi hoặc. nàng nhanh chóng bước về phía trước, chuyện gặp phải ở sâu bên trong Huyết Sắc Địa Ngục này không có chuyện nào mà không kèm theo kỳ ngộ cực lớn, nàng tất nhiên cũng không muốn bỏ qua.
Nhưng mà, lúc Mộ Chỉ Ly thấy rõ cảnh tượng trước mắt, trên khuôn mặt bình tĩnh cũng lộ ra vẻ kinh hãi. Lúc này, đệ tử Thiên Ma Tông đang ở nơi này, không lạnh nhạt ung dung giống với ngày thường, mà mỗi người bọn họ đều nắm chặt vũ khí trong tay, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Đối diện bọn hắn chính là một cái tổ có một con huyết nhân hạt khổng lồ lớn hơn một trượng, huyết nhân hạt này có thể nói là quái vật cực lớn, nó đứng thẳng, bốn cặp chân cứng rắn như sắt thép, đâm thật sâu vào trong lòng đất.
Đuôi bò cạp của nó to khỏe giống như một cây cổ thụ ngàn năm, xác ngoài màu đỏ như máu bọc cả người nó lại, lóe ra những tia kim loại sáng bóng. Chỉ cần liếc nhìn đã có thể nhìn thấy được sự mạnh mẽ của đuôi bò cạp kia, những cái gai trên bề mặt phản xạ ra ánh sáng rét lạnh, một khi bị đánh trúng, căn bản đến năng lực tránh thoát cũng không có.
Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên nhìn con huyết nhân hạt kia, nó cao chừng mười thước, loài vật to lớn đồ sộ như vậy làm cho tinh thần con người chấn động đến cực độ, thậm chí ngay cả sức lực để phản kháng cũng không còn. Khác với huyết nhân hạt khác chính là nàng phát hiện trong đôi mắt của con huyết nhân hạt này tràn đầy trí tuệ, đã vượt ra khỏi linh trí bình thường, nàng tin tưởng, huyết nhân hạt này là có suy nghĩ.
Vương giả huyết nhân hạt! Đây cũng là ấn tượng đầu tiên của Mộ Chỉ Ly với huyết nhân hạt này!
Trước mặt huyết nhân hạt này, những con huyết nhân hạt lúc trước cũng chỉ có thể xưng là tôm tép nhãi nhép, căn bản không đáng để bàn. Chỉ là sâu bên trong Huyết Sắc Địa Ngục này có thể tồn tại quái vật mạnh mẽ đến bậc này, rốt cuộc là chỉ có một con, hay là nó chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều con?
Trong lòng Mộ Chỉ Ly thầm nghĩ: nếu như là tình huống thứ hai, vậy cũng không khỏi quá kinh khủng đi. Năng lượng trong Huyết Sắc Địa Ngục này thật đúng là làm cho người ta phải xấu hổ!
Hoàng Phổ Vân giờ phút này cũng đã nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt lạnh nhạt cũng không xuất hiện cảm xúc gì khác, bộ dáng lạnh nhạt kia giống như cái gì cũng không thể làm ảnh hưởng đến hắn.
Mộ Chỉ Ly biết Hoàng Phổ Vân cũng không phải là không quan tâm, mà là suy nghĩ kỹ càng trước, hắn dường như trời sinh đã chính là một người bày mưu nghĩ kế. Hắn lạnh nhạt, tỏ vẻ không quan tâm là bởi vì hắn đã sớm tính toán hết được tất cả, với tất cả những tình huống có thể gặp đều không sợ hãi, trong lòng đã sớm có kế sách.
Tâm tư của Hoàng Phổ Vân rất thâm sâu, nếu như không cần thiết thì tốt nhất không nên giao thiệp. Đây là đánh giá của Mộ Chỉ Ly với hắn.
Lúc này, Vương giả huyết nhân hạt kia đang nhìn đám Mộ Chỉ Ly từ trên cao xuống, nước miếng từ trên miệng nó rơi ra, rơi tung tóe trên mặt đất lại mang theo một trận tiếng "xèo xèo", cát đá sỏi màu máu cũng đều đã bị ăn mòn."
Đám Hoàng Phổ Vân vẫn đứng cách xa Vương giả huyết Nhân Hạt mấy chục thước, tất nhiên cũng có chút kiêng kỵ với nó. Ánh mắt Vương giả huyết nhân hạt đảo qua trên thân mọi người, nhưng cũng chưa có hành động gì. Hai bên cứ giằng co như vậy, không khí dường như đã đọng lại, ai cũng chưa ra tay.
"Mộ cô nương." Hoàng Phổ Vân thản nhiên nói, coi như là chào hỏi.
Mộ Chỉ Ly đánh giá Vương giả huyết nhân hạt trước mặt, khẽ nhíu mày: "Các ngươi làm sao lại tìm được huyết nhân hạt này?"
"Lúc trước phát hiện ra động tĩnh từ bên cạnhtruyền đến, không nghĩ tới lại gặp được huyết nhân hạt này từ dưới đất chui ra." Hoàng Phổ Vân nói, trong giọng nói cũng mang theo một tia bất đắc dĩ.
Huyết nhân hạt trước mặt vừa nhìn đã biết là cực kỳ khó lường, có lẽ giá trị của tất cả những huyết nhân hạt mà lúc trước bọn họ giết cũng không thể nào không bằng được một con này, ngay cả hắn cũng không khỏi thèm thuồng. Thế nhưng lực lượng của huyết nhân hạt này cũng không phải là người bình thường có thể đối phó được, một khi xuất thủ, bọn họ nhiều người như vậy sợ là cũng phải hao tổn hơn phân nửa, mọi người đứng xung quanh chăm chú quan sát tình hình, bọn họ không thể mạo hiểm như vậy được!
Xuy!
Một tiếng vang khổng lồ truyền đến, mọi người đều khẽ giật mình, ngay lập tức tim đều đập mạnh hẳn lên. Chỉ thấy đuôi bò cạp của huyết nhân hạt hung hăng quất vào trên mặt đất, chỉ trong chốc lát sau đó, trên mặt đất đã xuất hiện một hố sâu khổng lồ, mà đuôi bò cạp kia cũng không bị biến dị một chút nào.
Mộ Chỉ Ly khẽ rùng mình, khí lực của Vương giả huyết nhân hạt này có thể nói là kinh khủng, nếu mình chống lại nó sợ là ngay cả một chút cơ hội cũng không có! Nàng đã hiểu nguyên nhân vì sao Thiên Ma Tông đến bây giờ vẫn chưa từng động thủ, chỉ là Vương giả huyết nhân hạt này đã càng ngày càng không kiên nhẫn được nữa, tin tưởng không bao lâu nữa cuộc chiến đấu này sẽ bộc phát!
"Mộ cô nương, có thể hay không giúp tại hạ một chút?" Hoàng Phổ Vân im lặng trong chốc lát đột nhiên mở miệng nói, trong đôi mắt đen nhánh như mực kia hiện ra tia sáng bàng bạc, giống như một ngôi sao, tỏa ánh sáng chói mắt.
"Hoàng Phổ Vân công tử cứ nói đừng ngại." Mộ Chỉ Ly trả lời, trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết như có như không một nụ cười. Hoàng Phổ Vân lúc trước đã ngăn người của Thiên Âm Môn lại, để cho nàng và Sở Lê Hiên thoát đi, tuy rằng mục đích của Hoàng Phổ Vân cũng không phải là để cứu nàng, nhưng nàng thừa nhận phần nhân tình này.
"Huyết nhân hạt lần này mọi người Thiên Ma Tông ta cũng khó mà đối phó được, mong rằng Mộ cô nương sẽ phát tán tin tức." Hoàng Phổ Vân bình tĩnh nói, giọng nói chậm rãi.
Nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly lại càng lớn ra mấy phần, gật đầu đáp: "Ta hiểu được, động tĩnh ở nơi này to lớn như thế, tin tưởng tu tuyện giả của môn phái khác rất nhanh sẽ chạy tới đây."
Mộ Chỉ Ly xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. Huyết nhân hạt kia nhìn thấy Mộ Chỉ Ly rời đi, trong lòng dường như đã dâng lên một tia bất mãn, tính tình cũng đã bắt đầu nóng nảy, ngay sau đó, Huyết nhân hạt cũng bắt đầu tấn công mạnh hướng về phía đám Hoàng Phổ Vân!
Thiên lực cực lớn chập chờn khuếch tán ra, khí lực cuồng mãnh xen lẫn từng tiếng động của kim thiết giao chiến nhanh chóng lãng đãng truyền ra! Mộ Chỉ Ly rời đi nghe thấy động tĩnh phía sau, trong mắt hiện ra ánh sáng lấp lánh, lại nhanh chân thêm mấy phần.
Huyết nhân hạt khổng lồ như vậy, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng không nhịn được mà có chút vội vàng. Dù sao Huyết Nhân Hạt này vừa nhìn đã biết là bất phàm, nếu là giết chết được, huyết hạt tinh kia nhất định trân quý vô cùng! Nhưng dưới sự hấp dẫn của lợi ích nơi đây, nàng cũng đã không đánh mất lý trí.
Thực lực của huyết nhân hạt này lại còn mạnh mẽ hơn so với tu luyện giả Hóa Thân cảnh, Hoàng Phổ Vân đã dẫn theo một đám Thiên Ma Tông như vậy mà cũng không có lòng tin, hắn mạnh mẽ đến như thế nào đã có thể hiểu được, thế nhưng cũng có thể đục nước béo cò được.
Lúc Mộ Chỉ Ly trở lại lần nữa, đã có không ít môn phái đuổi theo về bên này. Mộ Chỉ Ly nói rất đơn giản, chỉ nói ở chỗ này phát hiện một con Vương giả huyết nhân hạt, đệ tử Thiên Ma Tông đang giao thủ với nó.
Nàng cũng không để lộ ra cảm xúc của mình trong giọng nói, chỉ là kể lại một sự thật, cũng không để cho mọi người đi trước. Chỉ là, tất cả mọi người không cam lòng nhìn ích lợi theo người trước mặt chạy đi, Mộ Chỉ Ly có tự tin một khi mọi người biết được tin tức sau kia nhất định sẽ lập tức chạy tới.
Hoàng Phổ Vân lúc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly một mình trở lại lần nữa, Hoàng Phổ Vân cũng không kinh ngạc một chút nào, hắn biết Mộ Chỉ Ly đã nhanh chóng giúp bọn họ rồi. Hắn vẫn không nói chuyện, mà tiếp tục giao chiến với huyết nhân hạt, dưới tình huống bậc này nếu nói cảm ơn Mộ Chỉ Ly, bị những người khác nghe được, cho dù là ai cũng không có lợi!
Mộ Chỉ Ly yên lặng đứng một bên, nhìn các đệ tử Thiên Ma Tông đang giao thủ với huyết nhân hạt. Hơn mười người vây huyết nhân hạt vào giữa, không ngừng mà tiến hành công kích, chỉ là công kích của bọn hắn thế nhưng căn bản phá không được phòng ngự của huyết Nhân hạt, ngược lại là nếu bị huyết nhân hạt đánh trúng, bản thân sẽ bị trọng thương.
Lúc đôi bên đang giao chiến, phía sau cũng đã truyền đến những tiếng bước chân mất trật tự. Khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi cong lên thành nụ cười, là đệ tử của các môn phái khác chạy đến đây.
Các vị đệ tử lúc nhìn thấy huyết nhân hạt kia, trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ rung động đến vô cùng.
"Ông trời của ta, thậm chí có huyết nhân hạt khổng lồ như thế!"
" Hơi thở bậc này so với Hóa Thân cảnh còn mạnh mẽ hơn, Thiên Ma Tông làm sao mà phát hiện được quái vật lớn như thế này?"
"Nếu là giết chết nó, huyết hạt tinh sẽ quý giá đến như thế nào?"
Từng tiếng hút không khí xen lẫn cảm khái liên tiếp truyền ra, huyết nhân hạt khổng lồ như thế thật đúng là mới thấy lần đầu, nhưng trong lúc nhất thời cũng không ai động thủ, đều ở một bên nhìn người Thiên Ma Tông đang giao chiến.
Ngồi làm ngư ông đắc lợi, đây không thể nghi ngờ là việc mọi người thích nhất! Dĩ nhiên, Hoàng Phổ Vân là người âm trầm như vậy cũng sẽ không để mọi người ngồi mát ăn bát vàng, một kẻ gây tai họa sẽ làm cho mọi người không thể bo bo giữ mình nữa!
Trong một thời gian ngắn, đệ tử sáu đại môn phái đã tụ tập đông đủ, nhưng lúc này, mọi người cũng chỉ có một mục tiêu, đó chính là chém giết huyết nhân hạt này! Giờ này khắc này, Vương giả huyết nhân hạt bị mấy trăm người bao quanh, từng đợt công kích sáng chói mà mạnh mẽ giống như những đóa hoa phát ra từ trên người nó.
Cho dù năng lực phòng ngự của nó cường đại, dưới sự công kích như thế này, cũng không khỏi bị đả thương, nhất thời tính tình càng thêm nóng nảy, ngay cả đó cũng tiếp tục trở nên cáu kỉnh đến vô cùng. Trong chốc lát, từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, trên mặt đất có không ít thi thể nằm xuống.
Mộ Chỉ Ly cũng không ra tay, dưới tình huống tác chiến đoàn thể này, một mình nàng xuất thủ thì không thể nghi ngờ là quá mức yếu thế, cho dù xuất thủ cũng chiếm không được lợi, chẳng bằng ở một bên nhìn.
Trên người Vương giả huyết nhân hạt đã lần lượt xuất hiện những cái lỗ, máu màu đỏ tươi không ngừng chảy ra, mà hơi thở thô bạo cũng tràn ngập ra từ trong cơ thể nó.
"Rống!"
Vương giả Huyết Nhân Hạt đột nhiên kêu lên một tiếng rống giận, ngay sau đó đuôi bò cạp khổng lồ mãnh liệt quét trên mặt đất, mà bốn cặp chân kia cũng hung hăng đâm vào trong lòng đất. Tiếng kêu bén nhọn từ trong miệng nó truyền ra, trong lúc mơ hồ lại mang theo uy nghiêm khó nói lên lời, khiến cho động tác mọi người đều hơi bị ngừng lại!
Lông mày đen nhanh của Mộ Chỉ Ly hơi dựng thẳng lên, trong lòng không khỏi dâng lên dự cảm bất thường, giống như sắp có chuyện không tốt gì đó xảy ra. Ánh mắt của nàng chăm chú nhìn Vương giả huyết nhân hạt, chắc hẳn động tác của nó bây giờ có ý tứ sâu xa!
Chỉ do dự trong phút chốc, mọi người đột nhiên nghe thấy bốn phía truyền đến từng đợt tiếng vang xuy xuy, mà tiếng vang này bọn họ cũng không xa lạ, đương nhiên đó là tiếng động do huyết nhân hạt đi lại ở phía trước truyền ra.
Chỉ không giống với lúc trước chính là động tĩnh này dường như truyền ra từ khắp bốn phương tám hướng, mức độ vô cùng dày đặc, đủ để cho da đầu mọi người đều tê dại, số lượng nhiều như thế này sợ là đã vượt ra khỏi dự tính của bọn hắn!
Tim Mộ Chỉ Ly đập thật nhanh, giống như là tính mạng đang bị uy hiếp cực lớn, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đang đập rất nhanh! Bàn tay trắng nõn nhấc lên, kiếm Vị Ương xuất hiện trong tay, nắm chặt kiếm Vị Ương, Mộ Chỉ Ly cảm thấy mình có nhiều hơn vài phần sức mạnh!
Đã có xu thế bị vây quanh như này, bây giờ muốn thoát đi để chạy ra ngoài cũng là không thể! Chỉ trong nháy mắt, mọi người đều đã thấy rõ rốt cuộc là cái gì đi tới, chẳng qua là vừa nhìn cũng đã làm cho mọi người cảm thấy ớn lạnh từ sâu trong lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro