Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 93+94
Chương 93: Chính Ma Đệ Nhất Phái
Đúng lúc này, Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đen trong suốt kia chẳng biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ như máu chói mắt, sáng chói giống như máu cực phẩm không phải người bình thường có được, chói lọi và mị hoặc.
Nhìn đôi mắt màu máu kỳ lạ mà yêu mị này, trong lòng mọi người đều cảm thấy run sợ, đôi mắt này có khả năng đả thương tinh thần người khác.
Mạc Tập Lẫm nhìn đôi mắt của Mộ Chỉ Ly, liền cảm thấy da đầu run lên giống như bị xé đôi, cảm giác bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm giống như đang bị tử thần theo dõi, đúng là mỗi một động tác đều phải chịu áp lực cực lớn.
Hắn biết rõ, đây là một loại chèn ép khí thế, Mộ Chỉ Ly chỉ lấy tu vi Nguyên Anh cảnh để thi triển ra võ kỹ mà đã có hiệu quả như thế này, như vậy võ kỹ này sẽ mạnh mẽ đến cỡ nào?
Quần áo Mộ Chỉ Ly không gió mà tự động bay, đôi mắt trong suốt kiên định kia của nàng giờ phút này ngoại trừ lạnh lùng thì chính vô tình, đôi mắt kia đã không còn là đôi mắt của con người nữa, đã vượt ra cảm tình nhân loại, giống như là thần linh, bao quát lấy chúng sinh.
Trước cái nhìn xúc động của mọi người, da thịt Mộ Chỉ Ly nổ tung ra từng mảnh, máu đỏ tươi nhuộm hồng cả quần áo trắng của nàng, tạo ra nhiều đoá hoa màu máu yêu mị trên đó, làm cho người ta cảm thấy một cảm giác thê mỹ hoà lẫn với một chút thảm thiết.
Mùi máu tươi tanh nồng nhàn nhạt phát ra từ người Mộ Chỉ Ly, đan xen vào mùi thơm trên cơ thể nàng, hình thành một mùi hương vô cùng kỳ diệu. Tóc nàng cuồng loạn nhảy múa theo cơn gió, mái tóc lộn xộn toát ra mị lực khiến cho người khác hít thở không thông.
Mái tóc đen nhánh, bộ quần áo màu máu nhuộm đầy ưu thương cùng với thân thể cao ngất kia, cảnh tượng này, đã khắc thật sâu vào trong lòng mọi người.
Thân hình Mộ Chỉ Ly dần dần bay lên giữa không trung, Thiên lực mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể nàng, cùng lúc đó, hơi thở của nàng cũng nhanh chóng tăng lên với một tốc độ khủng khiếp!
Nguyên Anh cảnh hậu kỳ!
Nguyên Anh cảnh đỉnh phong!
Hoá Thân cảnh!
Khí tức của nàng vậy mà có thể tăng từ Nguyên Anh cảnh trung kỳ nhảy lên tới Hoá Thân cảnh sơ kỳ! Mức độ hơi thở tăng lên đến bậc này quả thật khiến người người hoảng sợ! mọi người nhìn thấy đều biến sắc, kinh ngạc nhìn sự thay đổi của Mộ Chỉ Ly, không nói lên nổi một lời.
Bây giờ bọn hắn mới hiểu được vì sao quần áo Mộ Chỉ Ly lại bị máu tươi nhuộm đỏ, năng lượng đột nhiên tăng lên mạnh mẽ như thế căn bản người bình thường không thể chịu nổi, dưới sự bành trướng đến cực điểm của năng lượng được bơm vào như vậy, da thịt của nàng đúng là không thể chống đỡ được mà bị vỡ ra!
Không bị năng lượng khổng lồ như thế huỷ diệt thì đã là vô cùng không tệ rồi, so với Mộ Chỉ Ly, tất cả mọi người cũng không ai dám có tự tin đó, nếu bị lực lượng này rót vào trong cơ thể của bọn hắn, chắc chắn bọn hắn không thể kiên trì được như thế!
"Lại có thể tăng tu vi lên đến cảnh giới như vậy, thật kinh khủng!" Đỗ Vũ Phàm hít sâu một hơi, lúc này sự dao động trên khuôn mặt mới dịu xuống được vài phần.
Trong đôi mắt khôn khéo của Hề Phi Dương loé lên chút ánh sáng, giống như đang chứa đầy sao: " Võ học bậc này, uy lực thật là mạnh mẽ!" Nếu có thể có được võ kỹ này, có nghĩa là thực lực của bọn hắn có thể tăng lên rất nhiều.
Tuy nhiên võ kỹ như thế này không thể sử dụng thường xuyên, chỉ có thể lấy nó làm con át chủ bài cuối cùng để bảo vệ tính mạng, ngoài ra có võ kỹ này dùng trong lúc nguy cấp thì khả năng sống sót của bọn hắn cũng tăng thêm vài phần.
Chiêu thức Mạc Tập Lẫm đang thi triển đúng là võ học của Sất Trá Điện, vì sao có nhiều người biết được chiêu này có chỗ thiếu hụt vậy mà nó vẫn có thể làm cho lòng người nóng lên như thế? Cũng bởi vì đây là một chiêu át chủ bài để bảo vệ tính mạng, tuy lúc thi triển sẽ gây ra ảnh hưởng đến bản thân mình rất lớn, không đến lúc mấu chốt căn bản không thể sử dụng, nhưng vẫn có vô số người tìm cách để học nó!
Nghe Hề Phi Dương nói xong, trong mắt không ít đệ tử Thiên Âm Môn đều hiện lên tia sáng. Nếu bọn họ có thể học được võ kỹ bậc này, chẳng phải là... Trong chốc lát, trong lòng mọi người đều hiện ra chút toan tính nhỏ nhặt.
Hai tay Mộ Chỉ Ly đột nhiên nắm chặt, ngọn lửa màu đỏ chói mắt kia bắt đầu vụt ra từ giữa những khe hở ngón tay, bầu trời Huyết Sắc Địa Ngục được ánh sáng đỏ rực ấy làm nền, dường như lại càng đỏ thêm vài phần.
"Phá Ma Phục Tru, Thiên Địa Vạn Niên Hôi!" Giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm từ trong miệng Mộ Chỉ Ly truyền ra, lập tức cả bầu trời đỏ rực như máu lấy Mộ Chỉ Ly làm trung tâm mà bạo phát ra.
Nhìn thấy uy thế một chiêu của Mộ Chỉ Ly khủng bố như thế, trong lòng Mạc Tập Lẫm cũng có chút lo lắng. Lúc nãy trong mắt hắn, một chiêu này của hắn vừa ra, nữ tử trước mặt chắc chắn sẽ không có khả năng sống sót, nhưng bây giờ xem ra, sự việc hình như cũng không đơn giản như hắn nghĩ.
Hiển nhiên, chiêu thức Mộ Chỉ Ly thi triển ra cũng thuộc dạng đả thương địch một ngàn thì cũng làm mình bị thương tám trăm, hai người đều tương xứng. Va chạm như vậy, nói không chừng kết cục sẽ là cùng đồng quy vu tận! Hơn nữa, việc Sở Lê Hiên ở bên cạnh còn tùy thời để hành động, cuối cùng cho dù Mộ Chỉ Ly có chết đi thì mình sợ là cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Chỉ là đến bây giờ, hắn đã không còn cơ hội để rút lui nữa! Chỉ có thể tiến lên, mà không thể lùi về phía sau!
"Sất Trá Khiếu: Nghịch Chuyển Càn Khôn!" Mạc Tập Lẫm quát lớn.
Hai luồng sáng đỏ rực vô cùng chói mắt va chạm vào nhau giữa không trung, một đợt sóng năng lượng mãnh liệt ùn ùn kéo đến, phát ra từ chỗ va chạm khiến cho da đầu mọi người đồng loạt run lên!
Tạch tạch tạch!
Từng trận tiếng không gian bị sụp đổ vang lên, cây cối xung quanh dưới áp bức của sóng năng lượng, tất cả đều ào ào biến thành bột phấn, bay lả tả trên không trung. Mặt đất cũng bị chấn động tạo ra những hố to trên bề mặt, bên cạnh đó còn xuất hiện một khe hở khổng lồ ngăn cách giữa hai người Mộ Chỉ Ly và Mạc Tập Lẫm.
Lỗ đen ở bên cạnh hai luồng sáng màu đỏ đằng kia không ngừng lóe ra, phụt lên năng lượng không gian màu đen làm cho lòng người bỡ ngỡ, toàn bộ bất cứ thứ gì trong vòng một trăm trượng đều bị sụp đổ, từng tiếng hủy diệt ở bên tai mọi người không ngừng vang lên.
Hai tay Mộ Chỉ Ly không ngừng bắn phá, từng tia sáng màu đỏ từ hai tay nàng bắn thẳng về phía Mạc Tập Lẫm, năng lượng đỏ như máu xuyên thẳng hư không, ngay cả không khí dường như cũng đã bị xé rách, truyền ra từng đợt tiếng nổ chói tai.
Động tác của Mạc Tập Lẫm cũng không chậm hơn chút nào, từng tia máu đỏ xen lẫn năng lượng cực kỳ hung hãn tạo thành từng làn sóng mạnh mẽ công kích về phía Mộ Chỉ Ly...
Kết quả là, nhiều đoá hoa màu máu nứt ra giữa không trung, mỗi một lần ra đòn, sắc mặt hai người đều tái nhợt thêm một chút!
Hiệu quả vũ kỹ của bọn họ đều không kém, trận đấu hôm nay đúng là đấu giữa khả năng duy trì lực lượng giữa hai người, ai có thể kiên trì đến cuối cùng thì đó chính là người thắng! Cho nên hai người đều cắn chặt răng, trước khi ngã xuống đều bất chấp tất cả chém giết đối phương hoàn toàn.
Bởi vì chấn động do hai đạo công kích tạo thành, tất cả cây cối xung quanh đều bị huỷ diệt, thân hình của các đệ tử Thiên Âm Môn đang ở xa xa cũng không còn gì để che chắn, cứ như vậy đã bị lộ ra ngoài!
Nhãn lực của Sở Lê Hiên là đến bậc nào? Tất nhiên trước tiên đã phát hiện ra bọn Thiên Âm Môn, sắc mặt lập tức trầm xuống. Ban đầu sự chú ý của hắn đều đặt lên hai người Mộ Chỉ Ly và Mạc Tập Lẫm, lại thêm vị trí của đám tu luyện giả Thiên Âm Môn ở xa, nên hắn mới không chú ý tới.
Ánh mắt của Sở Lê Hiên và Đỗ Vũ Phàm gặp nhau, lập tức tóe ra những tia lửa. Sắc mặt hai người đều âm trầm hơn vài phần, nhưng vẻ mặt của Sở Lê Hiên lại đặc biệt khó coi.
Xem ra bọn hắn đã ở đây khá lâu rồi, kỳ quái nhất là tại sao bọn hắn không giúp đỡ Mạc Tập Lẫm? Theo lý, Mạc Tập Lẫm chính là tu luyện giả của Sất Trá Điện, thuộc môn phái Chính đạo, đáng lẽ bọn hắn sẽ phải trợ giúp Mạc Tập Lẫm mà đối phó với mình và Mộ Chỉ Ly mới đúng, vì sao bọn hắn lại chọn chờ đợi?
Trên thực tế, nếu như nữ tử trước mắt không phải là Mộ Chỉ Ly, đám Đỗ Vũ Phàm đã sớm động thủ, một khi giết được Sở Lê Hiên thì cũng là thu hoạch lớn. Nhưng người nọ là Mộ Chỉ Ly, quan hệ hơi có chút khó xử, bọn họ cũng không thể đi giết đệ tử môn phái của mình được.
Chính vì điểm này, mọi người mới vô cùng ăn ý chọn chờ đợi, cùng đợi kết quả cuối cùng, hoặc là Mộ Chỉ Ly chết rồi, bọn hắn sẽ động thủ lần nữa, hoặc là đợi Mạc Tập Lẫm chết rồi, bọn hắn cũng có thể động thủ, nhưng bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy.
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly xẹt qua đám tu luyện giả của Thiên Âm Môn, nhàn nhạt nhìn qua nhưng không lại có một chút phản ứng, giống như nàng không hề nhận ra mấy người trước mặt này. Trên thực tế, nàng đã bị bọn hắn đuổi đi, dĩ nhiên cũng sẽ không còn là một phần trong đội ngũ của bọn hắn nữa.
Rầm rầm rầm!
Sắc mặt Mộ Chỉ Ly ngày càng tái nhợt, sắc mặt tái nhợt kia cùng với quần áo đỏ tươi của nàng tạo nên nét đối lập cực kỳ rõ rệt, bước chân của nàng khẽ run, lảo đảo muốn ngã.
Tình huống của Mạc Tập Lẫm so với Mộ Chỉ Ly cũng không tốt hơn bao nhiêu, bước chân hắn cũng đã rất yếu ớt, động tác vốn dĩ nhanh như tia chớp lúc này đã chậm hẳn lại. Hiển nhiên, Thiên Lực của hắn bây giờ đã không còn đủ cho hắn tiêu hao, đã là tên mạnh nỏ hết đà!
Biết đã bị phát hiện rồi, đám Đỗ Vũ Phàm cũng không tiếp tục đứng nguyên tại chỗ nữa, lập tức bước chân của tất cả mọi người đều đi về phía đám Mộ Chỉ Ly...
Vẻ mặt của Sở Lê Hiên càng thêm cảnh giác, với hắn, cái nên làm nhất bây giờ là chạy trốn, thế nhưng hắn không thể cứ như vậy vứt bỏ một mình Mộ Chỉ Ly ở lại đây mà chạy trốn. Hắn vô cùng hiểu rõ, một khi hắn rời đi, Mộ Chỉ Ly căn bản là không có khả năng sống sót!
Lúc đám tu luyện giả của Thiên Âm Môn đến gần chỗ Mộ Chỉ Ly thì đám Hoàng Phổ Vân cũng đã đi tới vùng gần đó, đột nhiên phát hiện cây cối phía trước đều biến thành bột phấn, vốn dĩ là cây cối tươi tốt um tùm, giờ phút này trước mặt ngoài sương mù đỏ như máu khắp nơi ra thì không có vật gì khác để che chắn.
Bước chân đám Hoàng Phổ Vân dừng lại trong chốc lát, vội vàng nhìn ra xa, muốn biết xem có chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là sương mù đỏ như máu kia khiến cho bọn hắn không thể nhìn ra được là đang có chuyện gì xảy ra.
"Xem ra, có hai người với thực lực không tầm thường đang giao thủ đây." Khoé miệng Hoàng Phổ Vân hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, lạnh nhạt nói.
Nghe Hoàng Phổ Vân nói xong, một gã tu luyện giả không nhịn được mà hỏi: "Tại sao chỉ có hai người?"
Nụ cười trên khoé miệng Hoàng Phổ Vân ngày càng đậm, khuôn mặt vẫn tuấn tú như trước không có gì thay đổi, thản nhiên nói: "Bầu không khí không đúng, nếu như là hai đám người giao thủ, chắc chắn sẽ không yên tĩnh như vậy."
Vẻ mặt mọi người vốn dĩ đang nghi ngờ nhưng sau khi nghe Hoàng Phổ Vân giải thích xong, đều tỉnh ngộ. Hoàn toàn chính xác, bình thường nếu như là hai đám người giao thủ, chắc chắn sẽ rất huyên náo, sao có thể yên tĩnh bình thường như bây giờ chứ?"
"Mau đi xem một chút đi, cho dù là hai đội ngũ hay hai người thì đối với chúng ta đều có lợi." Hoàng Phổ Vân cười nói.
Phanh!
Lại một tiếng nổ vang dội đất trời phát ra, thân hình hai người Mộ Chỉ Ly và Mạc Tập Lẫm đều đứng bất động ngay tại chỗ.
"Tí tách!"
"Tí tách, tí tách!"
Tiếng máu tí tách rơi xuống mặt đất lại nghe rõ ràng như thế, những đóa hoa máu thoắt ẩn thoắt hiện, những giọt máu tươi rơi trên mặt đất nhanh chóng bị sỏi đá trên mặt đất hấp thu, toàn thân nàng run rẩy, thoạt nhìn như vậy làm cho người ta thật thương xót.
Mạc Tập Lẫm đứng đối diện với Mộ Chỉ Ly, hắn nhìn Mộ Chỉ Ly đứng trước mắt, chậm rãi vươn tay phải nói "Ngươi.."
Nhưng mà, không đợi hắn nói xong, chỉ nghe "Bịch" một tiếng, Mạc Tập Lẫm ngã ngửa trên mặt đất, một chút phản ứng cũng không còn!
Mạc Tập Lẫm – chết rồi!
Khoé miệng Mộ Chỉ Ly vô cùng miễn cưỡng cong lên thành một nụ cười, cuối cùng vẫn là nàng thắng! Tuy rằng cái giá phải trả quá nặng nề, nhưng lòng tin của nàng lại tăng thêm vài phần!
Cho dù đối phương là cao thủ Hoá Thân cảnh, sau khi nàng thi triển hết tất cả vốn liếng cũng có thể giết chết hắn đấy! Chỉ cần điều này, nàng đã có thể cảm thấy thoả mãn, dù sao đối với nàng, lòng dũng cảm tiến lên mới là điều quan trọng nhất!
Sở Lê Hiên thấy Mạc Tập Lẫm chết rồi, trong lòng cũng có một chút cảm khái, hắn vẫn luôn có suy nghĩ muốn giết Mạc Tập Lẫm, không nghĩ tới cuối cùng Mạc Tập Lẫm cũng chết nhưng không phải trên tay hắn. Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly có một tia mừng rỡ.
Nàng thắng rồi! Nàng thực sự đã dựa vào thực lực của bản thân mình để giết chết Mạc Tập Lẫm! Chiến tích bậc này, đã đủ để tự hào!
Nhưng vẻ mừng rỡ vừa chợt loé lên trên mặt Sở Lê Hiên, lại nhìn thấy đám Đỗ Vũ Phàm đang đi tới trước mặt bọn họ, chân mày hắn không khỏi cau lại. Vận khí hôm nay thật không tốt, tu luyện giả của Thiên Âm Môn lại nhiều như thế...
Muốn chạy thoát từ trong tay bọn hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nói cách khác, căn bản là không có khả năng!
Vị trí của tu luyện giả Huyết Khấp Minh cách hắn khá xa, giờ phút này căn bản cũng không thể đuổi kịp tới đây, vậy bây giờ phải làm sao đây?
Mộ Chỉ Ly chậm rãi xoay người lại, nhìn đám Đỗ Vũ Phàm, khuôn mặt tinh xảo hiện lên một nụ cười lạnh, bình thản nói "Chúng ta lại gặp mặt"
Đỗ Vũ Phàm nhìn Mộ Chỉ Ly đứng trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Nàng lại có thể giết chết Mạc Tập Lẫm, thực lực này thật khủng bố! Cho dù là hắn, muốn chém giết Mạc Tập Lẫm cũng không phải là một chuyện dễ dàng, bây giờ hắn tận mắt nhìn thấy Mạc Tập Lẫm bị giết chết, hắn bị chấn động như thế nào, không cần phải nói cũng biết.
Tất cả đệ tử Thiên Âm Môn còn lại giờ phút này cũng đều trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bọn họ vốn cho rằng thực lực của Mộ Chỉ Ly là xếp ở gần cuối nhưng bây giờ sự thật không thể chối cãi trước mặt lại cho bọn họ biết, thực lực của nàng mạnh hơn rất nhiều so với bọn hắn!
Trong mắt Sở Lê Hiên hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn nhìn đám Đỗ Vũ Phàm và Mộ Chỉ Ly, đánh giá tình hình, tại sao Mộ Chỉ Ly lại nói như thế? Chẳng lẽ vốn dĩ bọn họ có quen biết?
Lúc này, bởi vì tiêu hao quá nhiều sức lực nên Mộ Chỉ Ly có chút đứng không vững, không khỏi lảo đảo một cái. Thấy thế, Sở Lê Hiên lập tức chạy tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, đỡ lấy người nàng, không để cho nàng ngã xuống.
Mộ Chỉ Ly nhìn Sở Lê Hiên, thử tự mình đứng dậy, từ chối sự hỗ trợ của Sở Lê Hiên, nhưng không biết làm sao lại quá mức suy yếu, nàng thật sự là không đứng vững. Hiểu rõ ý định của Mộ Chỉ Ly, Sở Lê Hiên bá đạo trực tiếp nâng lấy vai Mộ Chỉ Ly, lực đạo bây giờ của Mộ Chỉ Ly căn bản không thể so với hắn.
Đỗ Vũ Phàm nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người Sở Lê Hiên và Mộ Chỉ Ly, trong mắt hiện lên vẻ hung ác ngoan tuyệt, vỗn dĩ đang do dự đã quyết đoán ngay, lập tức nói:" Hai người các ngươi là đệ tử Ma Đạo, hôm nay ta muốn giết các ngươi để báo thù cho Mạc Tập Lẫm!"
Lời của Đỗ Vũ Phàm vừa dứt, bọn Hề Phi Dương đều khẽ giật mình, nhưng cũng lập tức hiểu rõ suy nghĩ của hắn, vội vàng rút vũ khí ra chuẩn bị động thủ với hai người Sở Lê Hiên và Mộ Chỉ Ly!
Khuôn mặt lạnh nhạt của Mộ Chỉ Ly hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng chợt như tự giễu rồi cười rộ lên, lạnh lùng nói: "Quả nhiên xứng đáng là đệ tử của danh môn Chính phái, lời nói chính nghĩa như thế, ta đây thật sự bội phục không thôi!"
Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói.., sắc mặt của bọn Đỗ Vũ Phàm đều có chút khó coi. Ý tứ của Mộ Chỉ Ly bọn hắn hiểu, nàng rõ ràng cũng là đệ tử của Thiên Âm Môn, bây giờ lại bị chụp mũ là đệ tử Ma đạo, điều này thật sự làm cho lòng người nguội lạnh.
Nhưng giờ khắc này, trừ việc này ra thì bọn hắn cũng không còn biện pháp nào khác, dù sao trải qua chuyện lúc nãy, bọn hắn không thể nào tin tưởng Mộ Chỉ Ly được nữa! Bọn hắn tin tưởng, cho dù có báo cáo việc này lên trưởng lão trong môn phái, họ cũng sẽ có quyết định như vậy!
"Động thủ!" Đỗ Vũ Phàm lạnh giọng quát.
Thiên Lực trong cơ thể Sở Lê Hiên bắt đầu khởi động, tay phải của hắn chặt chẽ ôm lấy Mộ Chỉ Ly, chuẩn bị lập tức mang nàng chạy trốn!
Ngay lúc Sở Lê Hiên đang chuẩn bị rời đi, một giọng nói lười nhác truyền vào trong tai mọi người: " Ta thật sự không nghĩ tới, ở đây lại náo nhiệt thế này!"
Đôi bên vốn dĩ đang giữ lực chuẩn bị động thủ đột nhiên ngừng động tác, vội vàng dời mắt nhìn qua người đang nói chuyện. Tình huống này, trong mắt Sở Lê Hiên toát ra tia sáng, mà sắc mặt đám người Đỗ Vũ Phàm thì lại khó coi hẳn lên.
Hoàng Phổ Vân chậm rãi mang theo các đệ tử Thiên Ma Tông khác đi về phía này, trên khuôn mặt nho nhã mang theo một nụ cười lạnh "Đi tới đi lui trong Huyết Sắc Địa Ngục lâu như vậy, cuối cùng bây giờ mới gặp được đệ tử của Thiên Âm Môn, thật không dễ dàng mà."
Mộ Chỉ Ly nhìn Hoàng Phổ Vân đang đi tới, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Hoàng Phổ Vân cũng gia nhập môn phái cùng lúc với bọn họ, những ngày gần đây Thiên Âm Môn mạnh mẽ như thế, nhưng Thiên Ma Tông lại đứng ngang hàng với Thiên Âm Môn, chắc chắn thực lực sẽ không thua kém bao nhiêu.
Thế nhưng Hoàng Phổ Vân trước mặt vậy mà đã trở thành đệ tử Thiên Ma Tông, điều này thật khiến cho người ta kinh ngạc! Cho dù thực lực Hoàng Phổ Vân không tầm thường, thì thực lực của Mộ Dật Thần so với hắn cũng không yếu hơn bao nhiêu. Nhưng bây giờ Hoàng Phổ Vân đã là đội trưởng của Thiên Ma Tông, mà Mộ Dật Thần ngay cả tư cách đi vào Huyết Sắc Địa Ngục cũng không có, chênh lệch giữa hai người này thật là...
Hoàng Phổ Vân dĩ nhiên cũng nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia rung động rồi lập tức dời mắt đi. Trong lòng thì lại âm thầm nghi hoặc, Mộ Chỉ Ly rõ ràng là đệ tử Thiên Âm Môn, lần này sao lại đối địch với đệ tử cùng môn phái?
"Thiên Ma Tông, chúng ta thế nhưng cũng đã tìm các ngươi rất lâu." Đỗ Vũ Phàm chậm rãi nói, trong mắt mang theo một tia uy hiếp.
Hoàng Phổ Vân khinh miệt cười một tiếng . Bây giờ đã gặp, vậy thì thử một chút xem kết quả thế nào!"
"Dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng mà chúng ta muốn giải quyết hai người này trước!"
Đỗ Vũ Phàm chỉ vào hai người Sở Lê Hiên và Mộ Chỉ Ly nói, cho dù như thế nào, Mộ Chỉ Ly này nhất định phải giết, nếu không danh dự của Thiên Âm Môn sẽ bị ảnh hưởng!
Đúng lúc Đỗ Vũ Phàm chuẩn bị động thủ, Hoàng Phổ Vân lại tiến lên một bước nói:" Từ trước tới giờ người Thiên Ma Tông chúng ta không có khái niệm đợi chờ, ngươi muốn giải quyết bọn hắn thì chờ sau khi xong đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ không cản trở!"
Sở Lê Hiên vẫn luôn quan sát tình huống của hai bên, xem ra Thiên Ma Tông cũng không có ý định động thủ với hắn, như vậy, ngược lại là giúp cho bọn họ một cái đại ân!
Nghĩ tới đây, Sở Lê Hiên không có chút do dự nào, mang Mộ Chỉ Ly nhanh chóng hướng phía xa bỏ chạy!
Chương 94: Hàn Như Liệt Nổi Giận
Thấy Sở Lê Hiên mang Mộ Chỉ Ly rời đi, Đỗ Vũ Phàm lập tức chuẩn bị ngăn cản. Nhưng mà thân hình Đỗ Vũ Phàm vừa động, Hoàng Phổ Vân đã chắn ngay trước mặt hắn, nói: "Đỗ Vũ Phàm, đối thủ bây giờ của ngươi là ta."
Đỗ Vũ Phàm nhìn sắc mặt tuấn tú chứa đựng nụ cười nhàn nhạt trước mặt kia, hai tay không tự chủ nắm thành quả đấm, tràn ngậpđều là lửa giận, "Hoàng Phổ Vân, chuyện này là chuyện của Thiên Âm Môn bọn ta, ngươi tốt nhất đừng có xen vào việc của người khác!"
Nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng Hoàng Phổ Vân lại càng lớn ra mấy phần, cười lạnh nói: "Uy hiếp ta? Ta — Hoàng Phổ Vân sống đến bây giờ vẫn chưa có người nào dám uy hiếp ta, ta chính là muốn cản trở ngươi làm việc, thế nào?"
Keng!
Đỗ Vũ Phàm đã rút kiếm ra, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ lạnh lùng, nói: "Vậy thì thử một chút!" Đỗ Vũ Phàm chợt quay lại nói với mọi người phía sau: "Đuổi theo hai người Mộ Chỉ Ly và Sở Lê Hiên, chắc chắn phải lấy thủ cấp của hai người bọn họ!"
"Dạ!" Mọi người rối rít gật đầu đáp, Thiên lực mạnh mẽ dường như lập tức trong những cơ thể con người khác nhau bộc phát ra, một cỗ uy áp mạnh mẽ ngưng tụ dày đặc đè lên.
Bách Lý Yến và Kiều Tuyết Vi dường như là hai người đầu tiên đuổi theo hướng Mộ Chỉ Ly và Sở Lê Hiên thoát đi, bây giờ Mộ Chỉ Ly đã không còn sức để đánh một trận, Sở Lê Hiên muốn dẫn Mộ Chỉ Ly chạy trốn cũng không dễ dàng.
Thừa cơ hội này giết chết Mộ Chỉ Ly thì không thể nghi ngờ là tốt nhất, ban đầu còn có chút lo lắng Mộ Chỉ Ly mạnh như thế, sau khi trở về hai người bọn họ nhất định sẽ bị sỉ nhục, mà bây giờ tất cả mọi vấn đề dường như đã không còn tồn tại.
Tốc độ Tu Luyện Giả của Thiên Ma Tông cũng không chậm, Hoàng Phổ Vân ra hiệu một cái, mọi người bèn rối rít nghênh đón đệ tử Thiên Âm Môn. Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông chính là đối thủ một mất một còn nhiều năm, ngay cả đệ tử hai môn phái nhìn thấy đối phương cũng là không chết không thôi.
Trong lúc nhất thời, sát khí rung trời, từng trận tiếng gào thét xen lẫn tiếng binh khí kim thiết va vào nhau ở chỗ này bộc phát ra.
Tâm tình của các đệ tử Thiên Âm Môn cũng không đặt ở trên người đệ tử của Thiên Ma Tông, bây giờ chuyện quan trọng nhất của bọn họ chính là đuổi theo hai người Mộ Chỉ Ly và Sở Lê Hiên, hôm nay Mộ Chỉ Ly đã trở thành phản đồ của Thiên Âm Môn, nếu như không giết chết nàng, đó chính là sỉ nhục cả Thiên Âm Môn!
Mộ Chỉ Ly bị Sở Lê Hiên kẹp lấy, nhanh chóng chạy một mạch về phía trước. Thân hình Sở Lê Hiên dường như đã phát huy đến cực hạn, tiếng gió xung quanh gào thét vang dội bên tai, trước mắt thậm chí còn thấy không rõ cây cối, chỉ có thể nhìn thấy một quang ảnh xẹt qua, căn bản nhìn không rõ lắm.
Chân mày Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu lại, nhìn tuấn nhan trước mặt tràn đầy vẻ lo lắng, nghi ngờ hỏi: "Một mình ngươi rời đi không phải tốt hơn ư, tại sao còn muốn mang theo ta?"
Từ lúc nàng bắt đầu giao thủ với Mạc Tập Lẫm, biểu hiện của Sở Lê Hiên cũng đã rất kỳ quái, nàng cũng không rõ tại sao hắn muốn che chở cho mình, chẳng lẽ là bởi vì lúc trước nàng cứu hắn? Như vậy hắn dường như đã nghĩ quá tốt đẹp về bản thân mình.
Sở Lê Hiên khẽ nhíu mày, nói: "Cho dù có tu luyện giả của Thiên Ma Tông xuất hiện, tu luyện giả của Thiên Âm Môn chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua chúng ta, nhất định phải mau chóng rời đi mới được, nếu không ta và ngươi đều gặp nguy hiểm."
Nghe Sở Lê Hiên trả lời câu hỏi của mình, đuôi lông mày Mộ Chỉ Ly khẽ nhướn lên, lâm vào trầm mặc.
Thấy Mộ Chỉ Ly im lặng, Sở Lê Hiên không khỏi nói: "Bởi vì ngươi đã cứu ta."
"Cho nên ngươi phải cứu ta một mạng, mới gọi là công bằng?" Mộ Chỉ Ly cười nhạt nói, thò tay lấyđan dược chữa thương ném vào trong miệng mình, nhớ ngày đó lúc thi triển chiêu này, cả người nàng đều lâm vào trạng thái sụp đổ, căn bản không có một chút sức lực nào nữa.
Bây giờ thi triển một chiêu này mặc dù vẫn phải trả một cái giá thật nặng, nhưng so với trước kia không thể nghi ngờ là tốt hơn nhiều, nói vậy đợi sau khi thực lực của nàng càng thêm mạnh mẽ, tác dụng phụ khi thi triển chiêu này cũng sẽ càng ngày càng nhỏ.
Bây giờ phải đối mặt với tu luyện giả có thực lực càng ngày càng mạnh mẽ, một số chiêu thức đã không thể nào đạt được hiệu quả tốt, cho nên vận dụng thành thạo một số vũ kỹ mạnh mẽ là rất quan trọng.
Tình huống lúc này, cách tốt nhất chính là tiến vào trụ sở bí mật, thế nhưng mà bây giờ nàng căn bản không thể đối phó được với Sở Lê Hiên, bọn Mộ Dật Thần còn đang ở Thiên Âm Môn, nếu là sau khi hắn đi vào, sẽ sinh ra kết quả rất khó nói, cho nên nàng mới không trở về.
"Có lẽ vậy." Sở Lê Hiên chậm rãi nói, chỉ là giọng nói kia ngay cả hắn cũng có mấy phần không xác định.
"Ngươi cho rằng, ta là đơn thuần muốn cứu ngươi sao?" Khóe miệng Mộ Chỉ Ly hiện lên một nụ cười nhạt, mang theo một ít giễu cợt.
Giọng nói Sở Lê Hiên có chút do dự, nhưng ngay sau đó đáp: "Ta nghĩ hẳn không phải, nhưng cho dù là xuất phát từ mục đích nào, ngươi cũng đã cứu ta." Hắn cũng không muốn đi so đo xem rốt cuộc là Mộ Chỉ Ly có mục đích gì, chỉ là trong lòng nghĩ như vậy bèn làm như vậy.
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Chỉ Ly nhìn về phía Sở Lê Hiên dần dần thay đổi, nàng nhìn Sở Lê Hiên một cái thật sâu, dường như muốn nhìn thấu ý nghĩ của hắn. Chỉ là cho dù thế nào nàng cũng vẫn không nhìn ra được ý nghĩ của hắn.
Hai người không ngừng chạy đi rất lâu, phía sau cũng không có người đuổi theo, lúc này mới tìm một nơi kín đáo để dừng lại.
Sở Lê Hiên thở một hơi thật dài, thần thái buông lỏng mấy phần, Mộ Chỉ Ly thì đã lập tức ngồi xuống, mặc dù nàng đã nuốt đan dược, hơn nữa hồi phục chi lực cũng đang chữa trị cho thân thể của nàng, nhưng nàng vẫn vô cùng suy yếu.
Nhưng mà, giây phút Mộ Chỉ Ly cũng không tiến hành chữa thương, mà ngược lại ngồi nghiêm chỉnh nhìn Sở Lê Hiên đang ở đối diện.
Sở Lê Hiên nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mặt, rốt cục không nhịn được hỏi: "Tu luyện giả của môn phái chúng ta, rốt cuộc là có phải do ngươi giết không?"
Mộ Chỉ Ly nhìn Sở Lê Hiên, im lặng một hồi lâu, nói: "Bọn họ không phải ta giết, nhưng bọn họ bị ta mang đi."
"Mang đi?" Chân mày Sở Lê Hiên khẽ nhướn lên, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc, dường như không hiểu từ mang đi này là có ý gì.
"Bị ta mang đến một nơi khác, sau này bọn họ là người của ta." Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói: "Trên thực tế, ta cứu ngươi cũng là vì muốn để ngươi cho ta sử dụng, cho nên tất cả những việc ngươi làm căn bản là không cần thiết. Ta cũng chỉ là coi trọng năng lực của ngươi, mới có ý nghĩ như vậy, từ đầu đến cuối, ta cứu ngươi căn bản cũng không phải chỉ là đơn thuần."
Nghe Mộ Chỉ Ly nói, Sở Lê Hiên ngẩn ra, lúc hắn chuẩn bị tiếp tục nói chuyện, Mộ Chỉ Ly cũng đã đứng dậy, lời nói trong trẻo lạnh lùng truyền vào trong tai Sở Lê Hiên: "Bởi vì lúc trước ngươi đã cứu ta, nên lúc này ta và ngươi cũng đã hòa nhau rồi, chuyện ta cho ngươi biết hy vọng ngươi đừng nói ra ngoài."
Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly đã mềm mại bước chân đi về phía trước. Sống lưng của nàng vẫn thẳng tắp như cũ, bước chân của nàng vẫn kiên định như vậy, mái tóc đen bay lên, cùng bộ quần áo màu máu toát lên một vẻ đẹp mê hồn.
Sở Lê Hiên nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly rời đi, đưa tay phải ra, há miệng một hồi lâu cũng nói không nên lời, nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly dần dần biến mất, hắn cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.
Thế nhưng hắn có thể nói cái gì đây? Cái gì hắn cũng không thể nói, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn luôn đứng ở hai phía đối lập. Hắn không biết lời Mộ Chỉ Ly nói rằng dẫn bọn hắn đi tới chỗ khác là dẫn đi nơi nào, hắn bây giờ đã không còn suy nghĩ về chuyện này, hoặc là căn bản hắn đã không muốn suy nghĩ.
Hắn không ngu ngốc, theo lời của Mộ Chỉ Ly và Đỗ Vũ Phàm, hắn đã biết Mộ Chỉ Ly chính là đệ tử của Thiên Âm Môn, nếu không Đỗ Vũ Phàm sẽ không vội vàng muốn giết nàng như vậy.
Nếu như không phải là hắn vẫn luôn đuổi giết Mộ Chỉ Ly, nàng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy. Đệ tử Thiên Âm Môn nhìn tận mắt Mộ Chỉ Ly giết Mạc Tập Lẫm, sau đó lại thấy nàng ở chung một chỗ với mình. Như vậy, còn có ai sẽ tin tưởng nàng không phải là có quan hệ với môn phái Ma đạo?
Nghĩ đến lời nói tự giễu của Mộ Chỉ Ly lúc ấy, tim của hắn cũng nhói lên từng đợt, tiếp theo nàng làm sao đây?
Sau khi Mộ Chỉ Ly rời đi khỏi ánh mắt của Sở Lê Hiên, tinh thần khẽ động đã ngay lập tức trở lại trong trụ sở bí mật. Sau khi đám Hàn Dĩnh Nhi nhìn thấy cả người Mộ Chỉ Ly chỉ toàn là máu, đều giật mình.
"Tẩu tử, tỷ bị thương có nặng lắm không? Làm sao lại bị đả thương đến nghiêm trọng như thế?" Hàn Dĩnh Nhi vội vàng lên tiếng hỏi, ánh mắt của nàng không ngừng đánh giá thân thể Mộ Chỉ Ly, muốn biết rốt cuộc là nàng đã bị thương ở nơi nào.
Trên mặt Mộ Hàn Mặc tràn ngập vẻ lo lắng, vội nói: "Tỷ, tỷ... Dĩnh Nhi, ngươi mau giúp ta xem cho tỷ một chút!"
Những tu luyện giả khác ban đầu bị Mộ Chỉ Ly mang về lúc này cũng đều rối rít nhìn Mộ Chỉ Ly, lúc trước bọn họ đã suy nghĩ thật lâu, bây giờ bọn hắn trừ nghe lời của Mộ Chỉ Ly ra thì đã không còn cách nào khác, ai có thể nghĩ đến sau khi Mộ Chỉ Ly trở lại lần nữa lại là bộ dáng như vậy. Người đầy máu tươi, sắc mặt trắng bệch, sẽ không phải là sắp chết chứ?
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của những người khác, ánh mắt Mộ Chỉ Ly quét qua trên người bọn họ, trong mắt nàng còn mang theo một tia máu, ánh mắt lạnh lùng kia làm cho các tu luyện giả cảm thấy như bị tử thần theo dõi, trong chốc lát, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Lúc này Mộ Chỉ Ly mới thu hồi tầm mắt, khoát tay áo với Mộ Hàn Mặc nói: "Yên tâm đi, ta không có việc gì, ta đi chữa thương trước."
Vừa nói xong, Mộ Chỉ Ly cũng không để cho Hàn Dĩnh Nhi đỡ, tự mình đi vào trong cung điện. Mọi người thấy Mộ Chỉ Ly chậm rãi đi vào cung điện, hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều có ý tưởng của mình.
Ngay sau khi đóng cửa cung điện lại, lúc này Mộ Chỉ Ly mới giống như đã đánh mất tất cả sức lực, ngã ra trên mặt đất. Đã bị thương nặng như vậy, nàng có thể kiên trì không bị té xuống đến bây giờ đã là cực kỳ khó.
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, đã khôi phục được chút khí lực, Mộ Chỉ Ly ngay lập tức lấy ngân châm Thiên Huyền ra. Trong một thời gian ngắn, một cây ngân châm đã đâm vào bên trên huyệt vị chữa thương. Hai tay nhanh chóng chuyển động, từng cái kết ấn thần bí liên tiếp lặng lẽ hiện ra, ngân châm Thiên Huyền đứng thẳng cũng dựa theo sự thay đổi dấu tay của Mộ Chỉ Ly mà không ngừng chuyển động.
Hồi Phục Chi lực trong cơ thể Mộ Chỉ Ly giống như nhận được một sự dẫn dắt, theo ngân châm của Mộ Chỉ Ly thay đổi mà xuất hiện ở bộ vị khác nhau, dưới phương pháp chữa thương tỉ mỉ đến bậc này, thân thể Mộ Chỉ Ly đã nhanh chóng khôi phục.
So với lần đầu tiên sử dụng, thời gian hôn mê trọn vẹn một tháng, lần này không thể nghi ngờ là tốt hơn rất nhiều, ít nhất nàng vẫn chưa từng bị hôn mê.
Ba ngày sau, Mộ Chỉ Ly đi ra khỏi cung điện, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Hàn Như Liệt, Thiên Nhi, Mộ Dật Thần, Mộ Hàn Mặc, Hàn Dĩnh Nhi và Bạch Thừa Doãn đang cùng nhau đứng ở ngoài cửa. Nhìn thấy cửa điện mở ra, trên mặt của mọi người đều hiện lên vẻ mừng rỡ.
Hàn Như Liệt cái gì cũng không nói, hắn bước nhanh lên phía trước, trực tiếp ôm Mộ Chỉ Ly vào lòng. Ôm nàng thật chặt, giống như đã dùng hết tất cả sức lực của mình, hận không thể hòa tan Mộ Chỉ Ly vào bên trong máu xương của mình, trở thành một phần của mình!
Mộ Chỉ Ly khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó, hai tay đã chậm rãi vòng lên eo của Hàn Như Liệt, cảm nhận được lồng ngực rộng lớn kia, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà tràn đầy sức sống kia, trực giác của nàng, cả trái tim cũng đều tĩnh lặng lại.
Lúc này khuôn mặt yêu nghiệt đầy tà khí kia của Hàn Như Liệt tràn đầy nghiêm túc, dường như còn có thể thấy sự lo âu tràn đầy hai đầu lông mày của hắn, càng nhiều hơn lại là sự không yên tâm.
Mộ Dật Thần luôn luôn có tâm linh cảm ứng với Mộ Chỉ Ly, ngay lúc Mộ Chỉ Ly bị thương gặp nguy hiểm, hắn lập tức có thể cảm giác được. Cho nên sau khi cảm nhận được điều này, ba người bọn họ đã lập tức chạy tới trụ sở bí mật.
Từ trong miệng ba người Hàn Dĩnh Nhi, bọn họ đã biết được tình huống lúc ấy của Mộ Chỉ Ly, nhất thời đều lo lắng không dứt. Mặc dù vẫn chưa nghe thấy Mộ Chỉ Ly nói gì, bọn họ cũng đã đoán được đại khái chuyện xảy ra trong Huyết Sắc Địa Ngục. Chắc là tu luyện giả của Khấp Huyết Minh và Sất Trá Điện cùng nhau đối phó nàng, Chỉ Ly mới có thể bị đả thương nghiêm trọng đến như thế!
Giọng nói của Hàn Như Liệt mang theo chút run rẩy, âm thanh trầm thấp mà tràn đầy từ tính ở bên tai Mộ Chỉ Ly vang lên: "Ly nhi, thương thế của nàng đã khỏi hẳn chưa?"
Cằm Mộ Chỉ Ly đặt tại bả vai của Hàn Như Liệt, nhẹ gật đầu nói: "Đã không có chuyện gì rồi."
"Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà nàng không nói cho ta." Tiếng nói của Hàn Như Liệt có chút dừng lại, khẽ run rẩy tiết lộ cảm xúc của hắn, "Nàng biết rất rõ ràng, cho dù ta đang làm cái gì vậy, chỉ cần nàng gặp nguy hiểm, ta sẽ lập tức bỏ qua tất cả. Nàng biết rất rõ ràng, nàng bị thương, ta sẽ rất đau lòng, nàng biết rất rõ ràng..."
Cảm nhận được Hàn Như Liệt không bình tĩnh, hốc mắt Mộ Chỉ Ly đã hơi hồng hồng, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười ấm áp: "Bởi vì ta biết, ta sẽ không có chuyện gì, bây giờ không phải là ta đã rất tốt mà đứng ở trước mặt chàng hay sao?"
Hàn Như Liệt buông lỏng ra Mộ Chỉ Ly, đôi mắt của hắn hơi đỏ lên, thở hổn hển, kìm nén cảm xúc của mình, lớn tiếng trách mắng: "Nàng đừng có nói với ta nàng không có chuyện gì! Nếu nàng không có chuyện gì thì cũng sẽ không bị đả thương nghiêm trọng đến vậy! Lần này không có chuyện, như vậy tiếp theo thì sao? Lần sau nữa thì sao đây?
Đã nhiều năm như vậy, là lần thứ mấy ta nghe nàng nói như vậy rồi? Nàng có nghĩ tới hay không, nếu như lần này nàng không cẩn thận, nếu như lần này nàng mất, ta sẽ như thế nào? Ta nên làm cái gì bây giờ? Lúc nàng liều mạng ở đó, nàng rốt cuộc có nghĩ tới ta hay không!"
Mộ Chỉ Ly khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hàn Như Liệt tức giận với nàng, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Như Liệt không khống chế được cảm xúc của mình. Nhìn bộ dáng gầm thét, hốc mắt đỏ hồng kia, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy trong mắt chát chát, trong lòng khó chịu.
Hồi tưởng lại, nàng và Hàn Như Liệt ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, thời gian đó, thật sự nàng đã nhiều lần nói lời nói này, mỗi lần đều là tìm được đường sống trong chỗ chết. Như vậy chắc hẳn cảm xúc của Hàn Như Liệt đều đã bị đè nén không chỉ một lần, mà lần này rốt cục không nhịn được mà bộc phát.
Sau khi nói xong tất cả, Hàn Như Liệt nhanh chóng xoay người, đi về một bên. Một đấm hung hăng nện ở trên tường, giống như không thể phát tiết hết cảm xúc trong lòng, một quyền đánh tiếp một quyền, máu tươi từ tay hắn chảy xuống, thế nhưng hắn vẫn giống như không cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly nhìn đám Thiên Nhi một cái, đám Thiên Nhi đều tự giác rời đi. Tiếp theo, phải để cho hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt tự giải quyết rồi.
Trong thời gian ba ngày này, bọn họ nhìn Hàn Như Liệt không ngủ không nghỉ đứng ở cửa ra vào, ánh mắt hắn chăm chú nhìn đại môn, lo lắng đến vô cùng, cũng không dám đi gõ cửa, sợ quấy rầy Mộ Chỉ Ly chữa thương.
Hàn Như Liệt vẫn phóng khoáng như vậy, không quan tâm đến những nữ tử khác, sau khi gặp phải Mộ Chỉ Ly đã hoàn toàn thay đổi. Qua nhiều năm như vậy, tình cảm Hàn Như Liệt đối với Mộ Chỉ Ly, bọn họ đều đã nhìn thấy trong mắt, tất nhiên cũng hiểu được hắn quan tâm đến Mộ Chỉ Ly nhiều như thế nào.
Trong thời gian ba ngày chờ đợi này, bọn họ ngoại trừ thấy Hàn Như Liệt lo lắng, còn nhìn thấy hắn sợ hãi. Sợ Mộ Chỉ Ly sẽ xảy ra chuyện, sợ Mộ Chỉ Ly sẽ rời đi, hắn cẩn thận cầu nguyện từng chút một, sợ Mộ Chỉ Ly sẽ có chuyện gì.
Một nam tử tiêu sái như thế, bởi vì nàng mà biến thành bộ dáng như vậy, chỉ phần tình cảm này, đã làm cho người ta không khỏi bội phục.
Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, Mộ Chỉ Ly mới bước nhanh đi tới bên cạnh Hàn Như Liệt, đưa tay bắt được tay Hàn Như Liệt không ngừng đấm vào tường. Hàn Như Liệt giãy dụa, nhưng nàng cầm đã nắm thật chặt. Mộ Chỉ Ly im lặng, sau khi cẩn thận giúp Hàn Như Liệt băng bó xong vết thương, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hàn Như Liệt.
Nhìn người kia bởi vì mình mà hốc mắt đã hồng hồng, lòng của nàng giống như bị cái gì đánh vào, vô cùng đau đớn. Tay nàng chậm rãi vuốt ve gương mặt Hàn Như Liệt nói: "Liệt, thật xin lỗi."
"Không cần... Không cần nói xin lỗi." Giọng nói Hàn Như Liệt khàn khàn.
Mộ Chỉ Ly vùi đầu vào trong ngực Hàn Như Liệt, chậm rãi lên tiếng nói: "Liệt, thật xin lỗi, lâu như vậy rồi mà vẫn làm cho chàng phải lo lắng vì ta. Lần này, thực sự là do ta chưa từng nói trước cho chàng mà đã xúc động ra tay, nhưng ta hi vọng chàng có thể hiểu cho ta."
Hàn Như Liệt cúi đầu, nhìn Mộ Chỉ Ly trong ngực mình, ánh sáng trong mắt lấp lánh, cũng chưa từng nói một câu nào.
"Kể từ sau khi thực lực của ta thụt lùi, đã vẫn luôn nhận lấy sự bảo vệ của chàng và Dật Thần. Thời gian được bảo vệ dài như vậy, đã làm cho ý chí chiến đấu của ta giảm bớt mấy phần, còn lần này một mình ta sống ở Huyết Sắc Địa Ngục, lại một lần nữa tìm về được phần kiên trì của ta trước kia.
Ta không muốn cứ luôn để mọi người phải bảo vệ, ta hy vọng ta cũng có thể cường đại lên, bảo vệ mọi người. Tu luyện giả chúng ta, mỗi một lần đi ra ngoài rèn luyện cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, ta chỉ có thể hết sức tránh khỏi, lại không thể bảo đảm.
Bây giờ đã có trụ sở bí mật tồn tại, chàng hẳn là phải so với trước kia càng thêm yên tâm mới đúng. Ta là dược sư, ta biết cực hạn thân thể của ta có thể thừa nhận tới đâu, ta chắc chắn sẽ không để cho mình gặp chuyện không may, bởi vì ta biết còn có chàng nữa, chàng là ràng buộc lớn nhất cả đời ta, ta làm sao có thể bỏ chàng mà rời đi được."
Nói tới đây, giọng nói Mộ Chỉ Ly cũng có chút nghẹn ngào, "Ban đầu chàng ở cuộc thi Trục Đỉnh Tái Sự biến mất, chàng rời đi trong hai năm, ta đã sống giống như một cái xác không hồn, ta đã từng nhận lấy sự thống khổ này, thời gian hai năm ta cũng đều không chịu được, thì làm sao ta có thể để chàng thừa nhận cả đời?
Ta chỉ không muốn về sau sẽ lại xuất hiện chuyện như vậy, ta hi vọng ta có thể dùng chính bàn tay của mình, bảo vệ hết tất cả những gì quý giá nhất của ta, chàng... hiểu chưa?" Những giọt nước mắt như những hạt ngọc trai từ khóe mắt Mộ Chỉ Ly rơi xuống, thấm ướt vạt áo trước ngực của Hàn Như Liệt.
Vẻ mặt Hàn Như Liệt theo lời nói của Mộ Chỉ Ly đã dần dần thay đổi, cảm nhận được ấm áp và ẩm ướt trước ngực, tay hắn khẽ vuốt ve mái tóc của Mộ Chỉ Ly, chậm rãi nói: "Ly nhi, thật xin lỗi, lúc trước là ta quá xúc động rồi. Ta chỉ là... Ta chỉ là quá lo lắng, ta không nên tức giận với nàng."
Giọng nói của Hàn Như Liệt khàn khàn tới cực điểm, giống như là mấy ngày nay vẫn chưa từng uống nước, cảm giác khô héo như vậy, thế nhưng lời nói của hắn rơi vào trong tai Mộ Chỉ Ly, lại giống như nước mưa dễ chịu tưới mát mảnh đất trong lòng nàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro