Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 77+78

Chương 77: Đi Đến Huyết Sắc Địa Ngục

Sau một hồi tâm sự, kích động trong lòng mọi người lúc này mới giảm bớt đi vài phần, trên mặt mỗi người chỉ còn đọng lại nụ cười rạng rỡ. Ở Thiên Âm Môn có tình người bạc bẽo như thế này, cũng chỉ có lúc cả đám bằng hữu như bọn họ cùng ở chung một chỗ mới không cần phải hao tổn tâm trí để phòng bị lẫn nhau.

"Ta nói, cái trụ sở bí mật này cũng thật quá thần kỳ, vậy mà có thể như hóa ra từ hư không mà hiện ra ở nơi này, những người khác bây giờ chắc vẫn nghĩ rằng ta đang ở Vạn Đan Các đấy." Cung Tuấn Bân không khỏi cảm khái nói, lúc đi theo Hàn Như Liệt tới đây thì thực sự trong lòng hắn đã kinh ngạc mãi không thôi.

Hàn Như Liệt cười hắc hắc, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song hiện lên một nụ cười đắc ý rồi nói: "Đó là tất nhiên, ngươi cũng không nhìn một chút ta là ai, có thể không thần kỳ sao?"

Cung Tuấn Bân liếc Hàn Như Liệt một cái, giả vờ im lặng rồi nói: "Được rồi được rồi, ngươi cứ đắc ý đi. Ta nói, các ngươi gọi chúng ta tới khẳng định không phải chỉ là vì tụ tập tán gẫuđi? Có phải còn có chuyện gì khác không?"

Cung Tuấn Bân vừa nói xong, những người khác cũng rối rít nhìn về phía Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt. So với sự hiếu kỳ của mấy người Cung Tuấn Bân, thì đám Mộ Hàn Mặc đã sớm biết rõ trong lòng.

"Hôm nay ta gọi mọi người tới đây, mục đích quan trọng nhất chính là tụ tập mọi người lại một lần, ngày mai ta phải đi Huyết Sắc Địa Ngục, trong khoảng thời gian ngắn sợ là không về được, cho nên hôm nay muốn gặp mọi người một lần." Mộ Chỉ Ly nhìn mọi người chậm rãi nói.

Thiên Nhi khẽ giật mình, vội vàng hỏi: "Huyết Sắc Địa Ngục? Ngươi có thể đi đến Huyết Sắc Địa Ngục? Ta nghe nói đệ tử mới tới sẽ không đủ điều kiện để đi tới Huyết Sắc Địa Ngục." Chuyện này tất nhiên bọn họ cũng có nghe nói, lại trông thấy một vài đệ tử cũ đã có kinh nghiệm tu luyện và sự từng trải rất sâu tranh đoạt nhau danh ngạch đi Huyết Sắc Địa Ngục, những trận tranh đoạt đó phải gọi là kịch liệt.

Nàng và Mộ Dật Thần hai người vì thế cũng cố ý hỏi thăm, nhưng sau khi biết được bọn hắn bây giờ còn chưa đủ điều kiện để tham dự thì hai người cũng đã hoàn toàn bỏ đi cái ý định kia, bây giờ lại nghe thấy Chỉ Ly phải đi Huyết Sắc Địa Ngục, thì làm sao mà không hiếu kỳ? Không chỉ riêng Thiên Nhi, Mộ Dật Thần, Cung Tuấn Bân và Bắc Minh Hải giờ phút này cũng mang vẻ mặt tò mò nhìn Mộ Chỉ Ly.

"Ta cũng chỉ là trùng hợp mới có được cơ hội này thôi, lúc trước một vị tiền bối ở Bách Thảo Viên bảo ta giúp bà ấy trồng hoa Vi Thảo, bà ấy cũng đã đồng ý rằng nếu ta có thể gieo trồng thành công thì sẽ để cho ta đi đến Huyết Sắc Địa Ngục. Vừa lúc ta có thể gieo trồng được nó, cho nên mới có được cơ hội ngày hôm nay." Mộ Chỉ Ly giải thích nói.

Nghe vậy, lúc này mọi người mới hiểu ra, không khỏi có chút hâm mộ với vận may của Mộ Chỉ Ly. Đây chính là danh ngạch mà các đệ tử cũ đều muốn tranh đoạt đến mức đầu rơi máu chảy, Mộ Chỉ Ly lại chỉ mới tới Thiên Âm Môn có một năm mà đã đoạt được, này quả thực là không tầm thường! Dĩ nhiên, ngoại trừ hâm mộ thì mọi người lại càng thực lòng mừng thay cho nàng nhiều hơn.

"Tỷ, đệ nghe nói Huyết Sắc Địa Ngục nguy hiểm trùng trùng, sau khi tỷ đi nhất định phải cực kỳ cẩn thận đấy." Mộ Dật Thần mang vẻ mặt thành thật, nhìn Mộ Chỉ Ly nói, "Nếu như có nguy hiểm, thì phải nói cho bọn đệ biết, bọn đệ nhất định sẽ xuất hiện trong thời gian nhanh nhất."

"Đúng vậy, mặc dù bây giờ thuật luyện đan của ta còn chưa nổi bật đến mức có thể ra mặt lăn lộn được, nhưng nếu là đánh nhau thì vẫn không thành vấn đề. Sau khi tới Thiên Âm Môn, hơn nửa năm này ta cũng chưa được động thủ rồi, ta thật sự hoài niệm cái bộ dáng anh minh thần võ, đại sát tứ phương lúc trước đấy." Cung Tuấn Bân vuốt tóc, ra vẻ đỏm dáng mà nói. 

Thiên Nhi im lặng nhìn Cung Tuấn Bân, nói: "Ta nói, Cung Tuấn Bân, với tài ăn nói này của huynh, theo lý thuyết sẽ rất dễ dàng tìm được nữ thần trong lòng huynh chứ, ngay cả đã chết rồi huynh cũng đều có thể nói thành sống. Nhớ ngày đó, Hàn đại ca chính là dựa vào một chiêu này để đeo đuổi Chỉ Ly đấy, ta xem trọng huynh, huynh nên nhanh chóng đi độc hại nữ thần của huynh đi, đừng ở đây dọa chúng ta nữa..."

Nghe thấy lời Thiên Nhi nói, mọi người đều sôi nổi cười lên ha hả, Hàn Dĩnh Nhi cười đến mức suýt chút nữa cũng không ngồi thẳng lưng được, đưa tay chỉ vào Cung Tuấn Bân, "Huynh huynh huynh" nói cả nửa ngày, cũng không nói ra nổi một câu nguyên vẹn.

Với việc này, Cung Tuấn Bân cũng không có một chút cảm giác nào, nói: "Xem ra ta tu luyện hơn nửa năm quả nhiên đã tiến bộ không ít, các ngươi chờ xem, không bao lâu nữa, đội ngũ của chúng ta sẽ nhiều thêm một tiểu mỹ nhân rồi."

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, rất ăn ý phớt lờ đi lời nói của Cung Tuấn Bân. Bởi nếu như tiếp tục nói thêm về chủ đề này, chắc hẳn cho dù có là trâu bò thì toàn bộ cũng đều sẽ bị hắn thổi lên trời.

"Chỉ Ly, ngươi có hiểu rõ về Huyết Sắc Địa Ngục không? Ta và Dật Thần chính là đệ tử của Chưởng môn Luyện Khí Các, cho nên hiểu biết cũng nhiều hơn người khác một chút." Thiên Nhi thu hết cảm xúc lại, nhìn Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói.

"Ta cũng không hiểu rõ về nơi này lắm, nếu ngươi biết cái gì thì nói cho ta, để ta còn xem xét chuẩn bị cho thật tốt." Mộ Chỉ Ly nói.

"Huyết Sắc Địa Ngục này nằm ở một nơi rất thần bí ở phía đông Bồng Lai Bí cảnh, nghe nói chỗ đó quanh năm đều bị sương mù màu đỏ bao phủ dày đặc, khiến cho người ta không nhìn rõ rốt cuộc bên trong có cái gì.

Cứ ba năm một lần, ba đại môn phái Chính đạo cùng với ba đại môn phái Ma đạo sẽ cử đệ tử đi Huyết Sắc Địa Ngục tiến hành rèn luyện, đồng thời cũng là trận so đấu giữa hai phái Chính Ma [chính đạo và ma đạo], cho nên sáu môn phái đều vô cùng để ý chuyện này.

Trong Huyết Sắc Địa Ngục có rất nhiều yêu thú, nghe nói sương mù màu đỏ dày đặc kia đối với con người có ảnh hưởng nhất định, thế giới bên trong hoàn toàn là máu. Và nếu ở lại trong thế giới tràn ngập mùi máu tươi kia một thời gian ngắn, tinh thần cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, ngươi nhất định phải chú ý đến điều này."

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nói: "Ta sẽ chú ý, các ngươi cũng yên tâm đi. Những năm gần đây, ta đã trải qua không ít chuyện, chắc chắn có thể đối phó được." Bí mật bên trong Huyết Sắc Địa Ngục này tất cả mọi người đều không biết được, chỉ có thể biết được sơ lược một chút, nàng chỉ cảm thấy dường như sự việc cũng không phải đơn giản như vậy.

"Lần này gọi mọi người đến chủ yếu là vì tụ họp lại một lần, mặc dù cùng ở trong một môn phái, nhưng dường như muốn gặp nhau cũng rất khó, quả thật là bất đắc dĩ." Mộ Chỉ Ly thở dài, chậm rãi nói.

Nếu không phải có trụ sở bí mật, thì ngay cả Hàn Như Liệt nàng cũng không gặp được, bây giờ có trụ sở bí mật, quả thật là dễ dàng hơn rất nhiền. Trụ sở bí mật cũng là một con át chủ bài của nàng, khi gặp phải nguy hiểm không cách nào chống cự, hay thời khắc mấu chốt nàng cũng có thể tiến vào trụ sở bí mật. Nàng cũng không tin đối phương có thể đuổi theo nàng mà chạy đến trụ sở bí mật.

Ngày tiếp theo.

Mộ Chỉ Ly và những đệ tử cùng đi Huyết Sắc Địa Ngục đã đứng ở trước cổng Thiên Âm Môn chờ xuất phát. Hôm qua đã có người báo cho nàng thời gian cùng địa điểm, sau khi Cổ Ngữ Dung đồng ý với nàng, thì tốc độ làm việc cũng cực nhanh.

Giây phút Mộ Chỉ Ly xuất hiện ở trong đội ngũ kia, đã làm cho không ít người chú ý tới. Vốn là mỗi người đều chú ý đến những chỗ khác nhau, nhưng sau khi mọi người nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thì đều rối rít nhìn nàng. Đệ tử tham gia tranh danh ngạch bọn họ đều gặp, nhưng cũng chưa từng thấy Mộ Chỉ Ly, nàng làm sao đạt được danh ngạch?

Trong lúc nhất thời, mọi người không khỏi rối rít nghị luận, chỉ là trọng điểm nghị luận của mỗi người đều vô cùng giống nhau.

"Nữ tử kia là ai? Sao nàng ấy có thể đi đến Huyết Sắc Địa Ngục? Thật là kỳ quái!"

"Ai biết được, chắc hẳn là có chỗ dựa ở Thiên Âm Môn, chúng ta đã tranh giành để đoạt được danh ngạch lâu như vậy, còn nàng căn bản không cần ra mặt đã có thể đạt được danh ngạch rồi."

"Nữ tử này lớn lên thật là xinh đẹp, trong Thiên Âm Môn ta chưa từng thấy qua nữ tử nào có dung mạo xinh đẹp như thế, hôm nay coi như là được mở rộng tầm mắt rồi!"

"Ha ha, sắp tới sẽ có một thời gian rất dài sống chung với nhau, ngươi nên dựa vào lúc này mà nắm chặt cơ hội đi."

Mộ Chỉ Ly yên lặng đứng ở trong đội ngũ, mắt nhìn thẳng. Nàng mặc một bộ quần áo màu tím nhạt trên người, tôn lên làn da trắng nõn mịn màng, giống như hoa sen nở trên núi tuyết.

Màu tím nhàn nhạt lại càng tăng thêm vài phần cao quý và thần bí cho Mộ Chỉ Ly, vài cái tua rua điểm xuyết ở bên cạnh, thiết kế đơn giản nhưng lại không che giấu được sự tao nhã tuyệt thế của nàng. Mái tóc đen dài tùy ý chải thành búi tóc, được buộc cao lên bằng một sợi dây cột tóc màu xanh.

Gió nhẹ khẽ đưa, sợi dây cột tóc khẽ bay lên, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo như ngọc kia, thật đúng là một tuyệt tác của Thượng đế. Cảm giác xa cách nhàn nhạt chậm rãi lan tỏa ra từ trên người nàng, khí chất xuất trần kia lại càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Đang lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền vào trong tai Mộ Chỉ Ly: "Mộ Chỉ Ly? Không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở nơi này, ngươi cũng đi vào Huyết Sắc Địa Ngục sao?"

Mộ Chỉ Ly quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh màu xanh đang nhanh chóng đi tới từ phía sau, chẳng mấy chốc đã đi đến bên cạnh nàng. Người này cũng chính là nghi trượng hiện tại của Vạn Đan Các – Trình Hữu Minh!

Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ kinh ngạc, không khỏi nói: "Trình sư thúc, người cũng sắp đi Huyết Sắc Địa Ngục sao?" Việc này không khỏi thật trùng hợp một chút đi? Vậy mà liên tiếp hai ngày đều gặp phải, vận khí bậc này thực sự...

"Đúng vậy, nói đến cũng thực sự trùng hợp, ngươi lại cũng đi vào Huyết Sắc Địa Ngục?" Trên mặt Trình Hữu Minh lộ vẻ vui mừng, rồi ngay sau đó, trong mắt của hắn lại hiện lên vẻ nghi hoặc, nói: "Ngươi tới Thiên Âm Môn chỉ mới hơn nửa năm, làm sao có thể đi vào Huyết Sắc Địa Ngục?"

"Cơ duyên xảo hợp, vận khí tốt chiếm được phần thưởng." Mộ Chỉ Ly hời hợt lướt qua việc này, so với những đệ tử khác, bản thân mình bây giờ như vậy đúng là sẽ khiến cho người khác cảm thấy bất bình trong lòng.

Trình Hữu Minh dường như cũng hiểu cố kỵ của Mộ Chỉ Ly, cũng không tiếp tục hỏi thêm về vấn đề này nữa, chỉ nói: "Ngươi vừa mới đến Thiên Âm Môn, chắc hẳn cũng không biết chuyện về Huyết Sắc Địa Ngục, đến lúc đó ngươi hãy đi cùng với ta đi, ta cũng có thể chiếu cố ngươi một chút."

Mộ Chỉ Ly nhìn Trình Hữu Minh một cái, hơi do dự một chút rồi cũng nói: "Vậy phải đa tạ sư thúc rồi." Trình Hữu Minh đã ở Thiên Âm Môn lâu như vậy, cho dù nói như thế nào thì kinh nghiệm cũng đều phong phú hơn nhiều so với nàng, đi theo phía sau hắn không hề nghi ngờ là có thể giảm bớt không ít phiền toái.

Trình Hữu Minh nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Không có gì, ngươi tuổi còn trẻ đã có thể đi vào được Huyết Sắc Địa Ngục, thì đến lúc trở lại Thiên Âm Môn, địa vị nhất định sẽ tăng lên rất nhiều, thật sự có thể nói là tiền đồ không thể đoán trước được. Xây dựng quan hệ tốt với ngươi, cũng không có gì là xấu với ta."

Nghe thấy lời Trình Hữu Minh nói, vẻ kinh ngạc trong mắt Mộ Chỉ Ly càng sâu. Cách nghĩ này rất chân thật, đây cũng là nguyên nhân mà phần lớn đệ tử trong đội ngũ đều mang vẻ mặt hòa nhã, ánh mắt hiền lành, bởi vì một khi họ trở về từ Huyết Sắc Địa Ngục, địa vị của mỗi người cũng sẽ hoàn toàn khác, có thể kết giao nhiều thêm mấy bằng hữu, thì sau này sẽ ít đi mấy phần khó khăn, những khoản lợi như thế này ai cũng sẽ tính toán cả.

Việc này tuy mọi người đều biết rõ, nhưng cũng chỉ để nó trong lòng thôi chứ không ai nói ra cả, thế mà Trình Hữu Minh lại có thể thẳng thắn nói ra như vậy, thật là hiếm thấy.

Trong lúc mấy người đang nói chuyện, một vị trưởng lão đi đến trước mặt bọn họ, nói: "Lần này có tổng cộng năm mươi đệ tử đi vào Huyết Sắc Địa Ngục, bây giờ tất cả mọi người đều đã đến đông đủ. Trước lúc xuất phát, ta có một vài lời muốn nói với các ngươi."

Ta tin rằng các ngươi đều có một số hiểu biết nhất định về Huyết Sắc Địa Ngục, mỗi lần đi vào Huyết Sắc Địa Ngục đều sẽ có thương vong, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt. Chuyến đi này, chỉ có thể dũng cảm tiến tới, không thể quay đầu lại.

Các ngươi không chỉ đại biểu cho bản thân mình, còn đại biểu cho môn phái, cho nên các ngươi nhất định phải bày ra khí thế, không được để danh tiếng của Thiên Âm Môn chúng ta bị hạ thấp trước mặt các môn phái khác, bảo bối trong Huyết Sắc Địa Ngục cũng không ít, nhưng nguy hiểm lại càng nhiều hơn, còn rốt cuộc là như thế nào thì phải do chính các ngươi đi lĩnh hội thôi.

Ba tháng sau, chúng ta sẽ đón các ngươi trở về ở bên ngoài Huyết Sắc Địa Ngục, hi vọng đến lúc đó, các ngươi còn có thể cùng theo ta trở về." Trưởng lão chậm rãi nói xong những lời này, cũng không để ý tới phản ứng của mọi người nữa mà trực tiếp phất tay nói: "Lên đường!"

Mọi người cùng xuất phát đi theo sau trưởng lão, lên đường đi về Huyết Sắc Địa Ngục, lời nói của trưởng lão cũng không mang đến ảnh hưởng quá lớn cho mọi người. Mọi người có thể đi tới bước này, tất nhiên là đã nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đã sớm thành thói quen với những cuộc mạo hiểm như thế này. Bọn họ phí bao nhiêu công sức mới có thể được như hiện tại, thì tuyệt đối sẽ không thể nào rút lui!

Mộ Chỉ Ly cũng không khỏi cảm khái, môn phái lớn quả thật vô tình! Chỉ là cũng phải vô tình như vậy mới rèn luyện ra được nhiều nhân tài, bởi vì chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân, cho nên tất cả mọi người mới dốc hết toàn lực để tự nâng cao chính mình.

Huyết Sắc Địa Ngục cách Thiên Âm Môn tương đối xa, mọi người vội vàng lên đường chạy không ngừng nghỉ, tốc độ kia cũng nhanh vô cùng. Dựa vào tu vi hiện tại của bọn họ, chạy như vậy cũng không tính là gì.

Bởi vì môn phái ở Bồng Lai Bí cảnh phần lớn là đều ở trên từng hòn đảo một, cho nên mọi người đa số đi bằng đường thủy. Dựa theo lời nói của trưởng lão, qua thời gian ba ngày nữa, bọn họ đã có thể đến Huyết Sắc Địa Ngục rồi.

Khoảng cách đến Huyết Sắc Địa Ngục càng gần, trong lòng mọi người lại càng có chút phức tạp. Trong lúc nhất thời, không khí đều có chút nặng nề, ai cũng chưa từng nói chuyện. Mà trong khoảng thời gian này, Mộ Chỉ Ly và Trình Hữu Minh cũng đã quen thuộc hơn không ít, từ lời của Trình Hữu Minh nàng cũng hiểu rõ hơn không ít về Bồng Lai Bí cảnh.

Nàng sống hơn nửa năm ở Thiên Âm Môn, hiểu biết về Thiên Âm Môn nhiều hơn là chắc chắn, nhưng với những nơi khác ở Bồng Lai Bí cảnh, nàng lại không biết chút nào. Lúc này nàng mới biết, thì ra có rất nhiều chuyện phải cần một thời gian dài mới có thể rõ ràng được.

Từ lời của Trình Hữu Minh, Mộ Chỉ Ly biết được môn phái ở Bồng Lai Bí cảnh mặc dù đều nằm trên từng hòn đảo nhỏ, nhưng không phải tất cả mọi nơi đều như thế, ở vùng đất chính giữa Bồng Lai Bí cảnh, có một khối đại lục khổng lồ, nơi đó là nơi thí luyện của đệ tử tất cả các môn phái, rất nhiều chuyện mua bán cũng đều được thực hiện ở đó, rất náo nhiệt. Dĩ nhiên, nơi đó ngoại trừ đệ tử lớn nhỏ của môn phái, thì Tán tu lại nhiều hơn. Một số đệ tử bị môn phái trục xuất ra, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà trở thành Tán tu. Chỉ là địa vị của Tán tu so với đệ tử trong môn phái thì thấp kém hơn không ít, bọn họ phải chịu khó khăn hơn rất nhiều mới giành được tài nguyên tu luyện.

Hơn một nửa thời gian đều hao phí trên việc tìm kiếm tài nguyên, thì còn có bao nhiêu thời gian để tiến hành tu luyện, đây cũng chính là chỗ đáng thương của Tán tu. Mà nơi đó cũng được gọi là – Bồng Lai tụ .

Các môn phái đều có cửa hàng ở Bồng Lai tụ, giống như chỗ của Thiên Âm Môn thì bán thảo dược, đan dược, vũ khí, áo giáp, v.v..., Thiên Âm Môn chính là môn phái đứng đầu Chính đạo, tài lực vốn có của nó tất nhiên cũng không cần phải nói.

Chỉ là ở Bồng Lai Bí cảnh, tiền tệ thông dụng chính là tinh thạch, tinh thạch hạ phẩm, tinh thạch trung phẩm, tinh thạch thượng phẩm thậm chí là tinh thạch cực phẩm. Dĩ nhiên, người bình thường thì không có khả năng mang tinh thạch cực phẩm đi ra ngoài mua đồ, trừ phi là kẻ đần độn.

Lúc này Mộ Chỉ Ly mới hiểu rõ được phạm vi rộng lớn của Bồng Lai Bí cảnh, nếu như vẫn chỉ sống ở trong Thiên Âm Môn, thì thật không biết năm nào tháng nào mới có thể xuất đầu.

Lúc này, sương mù dày đặc trên mặt biển cũng càng ngày càng nhiều, đến mức che khuất cả bầu trời. Ngay khi đó, một mảnh trắng xóa hiện ra trước mặt bọn họ, thậm chí bọn họ còn không có cách nào nhìn rõ được người đứng cách đó hơn năm mét.

Con đường phía trước đã hoàn toàn không thể nhìn được rõ ràng, trong lúc mọi người còn đang mờ mịt, từng đợt gió lạnh truyền đến, thổi vào sau gáy mọi người, khiến cho bọn họ đều không tự giác mà cảm thấy ớn lạnh từ trong đáy lòng. Trong mắt mọi người không khỏi hiện lên sự cảnh giác, lúc này khoảng cách với Huyết Sắc Địa Ngục đã không xa, đương nhiên cần phải cẩn thận hơn nhiều.

Trưởng lão dường như đã cực kỳ quen thuộc với việc này, cho dù sương mù dày đặc đã che khuất tầm mắt của bọn họ, nhưng chiếc thuyền kia cũng chưa từng bị lạc phương hướng, lướt về phía trước đâu vào đấy.

Một ngày kia, Mộ Chỉ Ly đang ngồi trên boong thuyền nhắm mắt tu luyện, đột nhiên, chóp mũi truyền đến một trận mùi máu tươi nhàn nhạt, nàng lập tức mở mắt ra. Nhìn về phương hướng truyền đến mùi máu tươi, đồng tử của nàng ngay lập tức mở to ra mà nhìn cảnh tượng trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ đến vô cùng.

Sương mù dày đặc vốn màu trắng giờ phút này đang từng chút một chuyển thành màu đỏ, mùi máu tươi đang chậm rãi khuếch tán ra từ trong màn sương mù màu đỏ dày đặc kia, vị máu tươi tanh hôi và mùi thịt thối rữa hòa quyện vào nhau làm cho người ta buồn nôn này, khiến cho nàng không khỏi nhíu mày.

Chỉ mới nhìn thấy như vậy, nàng cũng không khỏi không cảm khái, khó trách nơi này được gọi là Huyết Sắc Địa Ngục, trừ cái tên này sợ là cũng không có cái tên nào khác thích hợp với nơi này hơn.

Trình Hữu Minh giờ phút này cũng mở mắt ra, mùi vị khó ngửi kia khiến cho hắn chau mày, "Mùi vị này thật đúng là khó ngửi, quả thực khiến cho người ta buồn nôn, trong Huyết Sắc Địa Ngục này rốt cuộc có thứ gì vậy?"

Cùng một thời gian, ánh mắt những đệ tử khác cũng là nghiêm túc nhìn sương mù màu đỏ dày đặc kia, thuyền càng đi tới gần, màu của sương mù kia càng ngày càng đỏ đậm hơn, mà mùi vị phát ra kia cũng càng khiến cho người ta khó có thể chịu đựng được.

"Đây chắc là sương mù màu đỏ dày đặc nổi tiếng ở Huyết Sắc Địa Ngục rồi, chỉ là không nghĩ tới nó lại nồng đậm đến mức như thế này." Mộ Chỉ Ly lên tiếng cảm khái nói.

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, những gì trước mắt chỉ toàn là một màu máu đỏ tươi kia, ngẩng đầu lên là đã có thể nhìn thấy được sương mù màu đỏ dày đặc che kín bầu trời, căn bản không thể nhìn ra một chút ánh sáng nào, nơi này dường như là một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Không có ánh mặt trời, không có ánh trăng, không có ngôi sao nào, chỉ có một màu đỏ đến vô biên vô hạn. Nơi này mặc dù không có ánh sáng chiếu rọi, nhưng lại cũng không tối tăm, bọn họ có thể nhìn được những sự vật chung quanh, chỉ là tầm nhìn lại rất hẹp, mà lấy nhãn lực của bọn họ, chỗ nào xa hơn một chút thì cũng không có cách nào thấy rõ.

Ở nơi này, không có đêm tối và ban ngày, cũng chẳng phân biệt được sự thay đổi của thời gian, mọi thứ ở đây đều giống như đã ngưng đọng lại!

"Mùi vị này thật sự khiến cho người ta muốn ói, phải ở lại chỗ này ba tháng, đến lúc ra ngoài cũng không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa." Một gã đệ tử không khỏi lên tiếng cảm khái nói.

Nghe thấy lời tên đệ tử nói, ánh mắt trưởng lão lập tức dừng lại trên khuôn mặt hắn, "Nếu như ngươi không muốn đi lên, thì bây giờ nhảy xuống đi, ngay cả một chút cực khổ này còn chịu không được, vậy mà còn muốn trở thành người tài sao, quả thật là trò cười!"

Lời của trưởng lão khiến cho mọi người vốn muốn oán trách đều rối rít ngậm miệng lại, cho dù như thế nào, bọn hắn cũng nhất định sẽ phải đi tiếp con đường này, đắc tội trưởng lão thật sự là một hành động không sáng suốt.

Ba canh giờ sau, trưởng lão chậm rãi nói: "Đã đến Huyết Sắc Địa Ngục rồi!"

Chương 78: Huyết Sắc Sương Mù

Trưởng lão vừa nói xong, Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới đất liền đã xuất hiện trước mặt, chỉ là mảnh đất liền kia khiến ai nhìn thấy nó cũng phải cảm thấy khiếp sợ từ sâu trong lòng.

Cả vùng đất rộng lớn giống như bị máu tươi nhuộm đỏ, cát đỏ đá đỏ bao trùm lấy toàn bộ Huyết Sắc Địa Ngục, mùi máu tươi kia dường như đến từ Địa Ngục. Không đúng, nơi này vốn là Địa Ngục, Địa Ngục bị bao phủ bởi một màu đỏ tươi.

Cây cối xung quanh, cành lá hay là khối đá, tất cả đều biến thành màu đỏ, ở đây dưới sự bao phủ của sương mù màu đỏ dày đặc, tất cả mọi thứ lọt vào mắt mọi người ngoài màu đỏ ra thì đã không còn những màu sắc nào khác.

Liên tiếp suốt quãng thời gian ba ngày, mọi người cũng đã có nhiều thêm mấy phần tính kháng cự lại mùi máu tươi nồng nặc này, ít nhất trong lòng họ đã không còn cảm thấy buồn nôn như lúc trước nữa. Mặc dù trước đây bọn họ đã từng giết không ít người, nhưng loại mùi máu tươi nồng nặc đến gay mũi này cũng không phải là người bình thường có thể chịu đựng được.

Cảm giác này giống như cả người bị nhét vào trong một cái vạc máu lớn, chóp mũi chỉ có thể cảm nhận được mùi máu tươi, thậm chí còn cảm giác như đã đánh mất đi khả năng ngửi các hương vị khác.

"Xuống thuyền đi." Trưởng lão Tịch Như Cận chậm rãi lên tiếng nói, nhìn Huyết Sắc Địa Ngục trước mắt, sắc mặt của lão không có chút dao động nào, tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên lão đi tới Huyết Sắc Địa Ngục.

Mọi người che giấu sự rung động trong lòng, đi xuống thuyền theo thứ tự, bước lên mặt đất Huyết Sắc Địa Ngục. Đứng ở trên Huyết Sắc Địa Ngục, lúc này mọi người mới phát hiện nếu mùi máu tươi trước đây đã là không thể chịu đựng được, thì mùi máu tươi trên Huyết Sắc Địa Ngục này mới thật sự là nồng nặc đến cực hạn.

"Đây rốt cuộc là cái chỗ quái quỷ gì thế này, tại sao có thể có nhiều máu như vậy?" Một gã đệ tử không khỏi lên tiếng nói, cho dù là người hay là yêu thú, vậy thì phải chết bao nhiêu mới có nhiều máu như thế?

Đây cũng là nghi hoặc trong lòng mọi người, bọn họ xác định đây thực sự là mùi máu tươi, nhưng có thể nhuộm cả một nơi có phạm vi khổng lồ như Huyết Sắc Địa Ngục đây hoàn toàn thành màu đỏ tươi, chỉ nghĩ đến số lượng đó thì trong lòng cũng đã khiếp sợ không thôi.

Tịch Như Cận thản nhiên nói: "Huyết Sắc Địa Ngục có các loài vật kì dị mà các ngươi chưa bao giờ được biết, bọn chúng toàn thân đều là màu đỏ, hơn nữa sẽ không ngừng rỉ máu. Nghe nói rất nhiều năm trước, Huyết Sắc Địa Ngục cũng chỉ là một khối lục địa bình thường, bởi vì bọn chúng xuất hiện ở nơi này, lại có tốc độ sinh sôi nảy nở cực kỳ mạnh mẽ, nên lâu ngày, Huyết Sắc Địa Ngục đã trở thành bộ dạng như hôm nay."

"Nói như thế, sở dĩ Huyết Sắc Địa Ngục tràn ngập huyết khí như vậy, cũng không phải là bởi vì đã có rất nhiều người chết ở đây, mà bởi vì những sinh vật kỳ dị này?" Trình Hữu Minh không nhịn được lên tiếng hỏi, loại sinh vật kỳ lạ như vậy, thật sự là mới nghe lần đầu.

Sắc mặt Tịch Như Cận bình thản như gió, lão vẫn không ngừng đi về phía trước mà chưa từng dừng lại, mọi người cũng đều theo sát phía sau lão, một bước cũng không rời. Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng như gió mát phất phơ truyền vào trong tai mọi người: "Huyết Sắc Địa Ngục sở dĩ biến thành như vậy, nguyên nhân chính là do huyết nhân hạt, một nguyên nhân khác nữa là quả thực cũng đã rất nhiều người bị chết ở đây."

"Huyết nhân hạt là một loài sinh vật đặc biệt ở Huyết Sắc Địa Ngục, lực công kích của bọn chúng rất mạnh, sau khi giết bọn chúng thì có thể thu được huyết hạt tinh trong cơ thể. Huyết hạt tinh có công dụng tăng tu vi lên, dựa vào tu vi khác nhau, nuốt số lượng huyết hạt tinh khác nhau thì có thể tăng lên được tu vi.

Chính vì vậy, mà hàng năm đều có rất nhiều người đến vì huyết hạt tinh, cuối cùng lại phải ở lại chỗ này vĩnh viễn. Thời gian ba tháng chính là do sáu môn phái chúng ta định ra, sương mù màu đỏ dày đặc này sẽ có ảnh hưởng nhất định với các ngươi, nếu như ở lại trong thời gian dài, sợ rằng các ngươi sẽ phải ở lại đây vĩnh viễn."

Ánh mắt Tịch Như Cận liếc qua trên mặt mọi người, nhìn vẻ hứng thú toát ra trên mặt họ, không khỏi nói: "Còn có một chuyện ta cần nhắc nhở các ngươi, huyết hạt tinh mặc dù có tác dụng tăng tu vi lên, nhưng nuốt nhiều thì lại có hại mà không có lợi, một người nhiều nhất đừng nuốt quá số lượng mười hạt. Về phần huyết hạt tinh các ngươi còn dư lại thì có thể nộp lên môn phái để đổi lấy tinh thạch, hoặc cũng có thể giữ lại cho bản thân mình."

Nghe thấy lời Tịch Như Cận nói, ảo tưởng trong lòng mọi người cũng hoàn toàn bị phá vỡ. Bọn họ còn đang có ý định thừa dịp thời gian ba tháng ở trong Huyết Sắc Địa Ngục này, cố gắng thu được nhiều huyết hạt tinh một chút, đến lúc đó sẽ có thể tăng tu vi lên khá lớn, bây giờ thì đã không có hy vọng này nữa rồi.

Thế nhưng trong mắt Mộ Chỉ Ly lại hiện lên một tia sáng, mặc dù bản thân nàng không thể dùng nhiều huyết tinh hạt như vậy, nhưng dùng để bồi dưỡng thực lực cũng rất tốt. Thừa dịp ba tháng này, nhất định phải nắm chắc thật tốt mới được!

Đi theo phía sau Tịch Như Cận, mọi người xuyên qua vùng biên giới của Huyết Sắc Địa Ngục, cũng không ai hỏi Tịch Như Cận muốn dẫn bọn họ đi đến nơi nào. Trong thời gian này, bọn họ cũng có một số hiểu biết nhất định về tính cách của Tịch trưởng lão, lão rất ghét người ồn ào, cho dù trong lòng bọn họ có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cũng ai không dám nhiều lời.

Trên đường đi, bầu không khí xung quanh cũng cực kỳ an tĩnh, toàn đội ngũ không có ai mở miệng nói chuyện. Nhưng mà, một canh giờ sau, mọi người lại đột nhiên nghe được từng đợt tiếng bàn tán, lúc này không khỏi nổi lên cảnh giác.

Mộ Chỉ Ly biết, chắc hẳn là mình đã đi đến điểm tụ tập của đệ tử sáu đại môn phái, nếu như các môn phái cùng nhau đến đây thì đương nhiên sẽ không để cho các đệ tử môn phái xông loạn khắp nơi.

Quan hệ bây giờ của sáu đại môn phái có thể nói là phức tạp khó hiểu. Chính Ma không cùng tồn tại, giữa môn phái Chính đạo và môn phái Ma đạo đương nhiên là có quan hệ đối lập, chính như thế mà ba đại môn phái Chính đạo là đồng minh, và ba đại môn phái Ma đạo cũng là đồng minh, chống đối lẫn nhau.

Nhưng lúc không có môn phái Ma đạo ở đây, thì giữa ba môn phái Chính đạo tất nhiên cũng có sự so đấu nhất định. Mặc dù Thiên Âm Môn là môn phái đứng đầu bên Chính đạo, nhưng hai môn phái phía sau chắc chắn cũng muốn lấy được biểu hiện tốt, đều có ý định vượt qua Thiên Âm Môn. Như thế, cuộc cạnh tranh này ngược lại cũng đủ kịch liệt.

"Tịch trưởng lão, lần này các ngươi lại ung dung nên tới chậm rồi."

Tịch Như Cận vừa mới dẫn mọi người đi tới, một giọng nói hùng hồn đã truyền vào tai mọi người. Người nói chuyện chính là một nam tử trung niên, người này mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, mặt vuông mắt hổ, nụ cười phóng khoáng tràn đầy trên khuôn mặt.

"Thiệu trưởng lão, ta nghĩ ngươi chắc không phải là rất muốn gặp ta đi." Tịch Như Cận thản nhiên nói, căn bản không quan tâm đến lời nói của Thiệu Nguyễn Thanh, mà dẫn mọi người đến tìm một chỗ ở bên trong.

Thiệu Nguyễn Thanh bị Tịch Như Cận làm tổn hại thể diện như vậy, nhưng vẫn không thèm để ý chút nào, giống như đã sớm thành thói quen, lại nói: "Lời này của ngươi nói không đúng rồi, ngươi không phải là ta, sao lại biết ta không muốn gặp ngươi? Phải biết rằng, mỗi một lần đệ tử đi vào Huyết Sắc Địa Ngục thí luyện, ta đều rất mong đợi đấy."

Mộ Chỉ Ly đánh giá Thiệu Nguyễn Thanh, từ lời Tịch Như Cận nói, nàng đã biết Thiệu Nguyễn Thanh này nhất định là thuộc môn phái Ma đạo, nếu không thì Tịch Như Cận cũng sẽ không có không nể mặt như vậy. Nghĩ tới lúc đầu nàng ở Vô Tận hải vực nhìn thấy Mẫn Vô Song cũng là bộ dạng không để ý như vậy, chẳng lẽ môn phái Ma đạo đều có tính cách như thế sao?

Trong lúc Mộ Chỉ Ly đánh giá Thiệu Nguyễn Thanh, đột nhiên phát hiện ra một ánh mắt sắc bén đang tập trung trên người nàng, nàng không khỏi nhìn lại, trong mắt nhất thời cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Xem ra, Thiệu trưởng lão này hẳn là trưởng lão của Thiên Ma Tông rồi, bởi vì Hoàng Phổ Vân rõ ràng đứng ở trong hàng đệ tử ở sau lưng hắn.

Khóe miệng Hoàng Phổ Vân khẽ cong lên, cười nhè nhẹ với Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt nhìn không ra sâu cạn kia vẫn như trước đây, chưa không lộ ra một chút cảm xúc nào. Mộ Chỉ Ly cũng nhẹ gật đầu, coi như là bắt chuyện. Động tác của hai người có biên độ rất nhỏ, cho nên tuy rằng ở đây có nhiều người như vậy nhưng cũng không có ai chú ý tới.

Trong một thời gian ngắn, toàn bộ sáu đại môn phái đã đến đông đủ, được phân biệt bằng các trưởng lão khác nhau dẫn đầu, danh ngạch tự nhiên cũng đã truyền đạt xong. Sáu đại môn phái, mỗi môn phái có năm mươi đệ tử, tổng cộng ba trăm đệ tử. Nhìn lại một cái, thì nhân số này cũng không ít, nhưng mà ở Huyết Sắc Địa Ngục rộng lớn thế này, thì chút nhân số ấy thực sự cũng không tính là gì.

"Nếu tất cả mọi người đã đến đầy đủ, như vậy cuộc thí luyện trong Huyết Sắc Địa Ngục lần này liền bắt đầu. Đối với huyết nhân hạt trong Huyết Sắc Địa Ngục, các ngươi cứ tận lực chém giết, thời gian ba tháng, xem xem rốt cuộc các ngươi còn bao nhiêu người có thể sống sót." Khóe miệng Thiệu Nguyễn Thanh nhếch lên thành một đường cong mang ý bỡn cợt, chỉ là lời này của lão vừa dứt, mọi người nghe được lại không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

"Trong thời gian ba tháng ở đây, tất cả trưởng lão sẽ cùng nhau rời đi, nơi này đã bị chúng ta phong tỏa, sẽ không có những tu luyện giả khác tiến vào, cho nên chỗ này có thể được gọi là thế giới của các ngươi. Tất cả mọi người, nếu rời khỏi Huyết Sắc Địa Ngục, bước vào trong nước, thì coi như đã thất bại." Tịch Như Cận chậm rãi nói.

Đồng thời, lời của Tịch Như Cận lại vang lên bên tai bọn Mộ Chỉ Ly, "Đệ tử hai phái Chính Ma đều phải cẩn thận một chút, những đệ tử đi vào Huyết Sắc Địa Ngục rèn luyện hàng năm, gần như đều chết hơn một nửa, bọn họ sẽ biến các ngươi thành mục tiêu săn giết, cho nên đối mặt với bọn chúng cũng không cần nể nang.

Nhớ kỹ, mạng là của mình, nếu muốn sống sót thì phải liều mạng! Không trả giá thì vĩnh viễn không có hồi báo, nếu có ai dám lùi bước, hoặc làm ra chuyện khiến cho môn phái phải hổ thẹn, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc! Đừng hoài nghi thực lực của Thiên Âm Môn, muốn tìm ra nguyên nhân chắc chắn không phải là một chuyện khó!" Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Tịch Như Cận đã tràn đầy sự rét lạnh.

Sắc mặt mọi người khẽ thay đổi, Mộ Chỉ Ly thì không khỏi cảm khái, với môn phái, tính mạng của đệ tử không tính là gì cả, cho dù toàn quân bị diệt, cũng không quan trọng bằng danh dự.

Mỗi một môn phái đều mặc quần áo khác nhau, cho nên rất dễ phân biệt thân phận của bọn họ. Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người tu luyện giả của môn phái khác, với họ, biết rõ thân phận đối phương là địch hay là bạn trong cuộc chiến đấu tiếp theo chính là quan trọng nhất!

Sáu vị trưởng lão cũng không nói gì thêm nữa, cùng nhau rời đi. Cho dù bọn họ không lộ ra biểu hiện gì nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra khói thuốc súng nhàn nhạt giữa bọn họ.

Tu luyện giả của sáu môn phái gần như vô cùng ăn ý đi về sáu hướng khác nhau, bây giờ mọi người đứng cùng một chỗ, nếu như xảy ra xung đột, vậy thì cũng chính là quần đấu rồi, thế thì thời gian ba tháng cũng không có chút tác dụng nào. Cho nên cho dù trong lòng bọn họ có dự tính nhất định, cũng tuyệt đối sẽ không động thủ vào lúc này.

Sau khi đoàn Mộ Chỉ Ly đi được một ngày một đêm, lúc này mới ngừng lại, bây giờ bọn họ vẫn đang ở bên ngoài Huyết Sắc Địa Ngục, mọi người đã dần dần quen thuộc với mùi máu tươi càng ngày càng nồng nặc này, vì trên thực tế, cho dù bọn họ không quen cũng không có cách nào khác.

Mọi người ngồi trên mặt đất, mặc dù mặt đất này có màu đỏ như máu nhưng cũng không ẩm ướt, ngồi dưới đất cũng sẽ không bị nhuộm đỏ quần áo. Mọi người ngồi thành một vòng tròn, ánh mắt không ngừng lướt qua khuôn mặt những sư huynh sư đệ đồng môn của mình.

Lúc này, Trình Hữu Minh không khỏi lên tiếng nói: "Nếu chúng ta đã cùng ở đây, vậy chúng ta chính là bằng hữu. Ta thấy chúng ta cần phải cử ra một đội trưởng, để cho hắn chỉ huy hướng đi tiếp theo của chúng ta, nếu không sẽ rời rạc như đống cát vụn, nếu vậy sẽ rất bất lợi cho chúng ta."

Nghe thấy lời Trình Hữu Minh nói, mọi người đều rối rít gật đầu, bọn họ cũng cho rằng như thế. Một gã đệ tử lên tiếng nói: "Ta cảm thấy Hề Phi Dương làm đội trưởng của chúng ta rất thích hợp, dù sao thực lực của hắn là mạnh nhất trong chúng ta!"

Sau khi người này nói ra tên Hề Phi Dương, không ít người đều đồng ý nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Hề Phi Dương thích hợp làm đội trưởng! Năng lực của hắn thì đương nhiên không cần phải nói!"

"Nếu như người dẫn đầu là Hề Phi Dương, ta cũng không có ý kiến!"

Nghe mọi người bàn bạc, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ kinh ngạc. Đệ tử đi đến nơi này mặc dù không thể nói rằng tất cả đều là người tính khí kiêu ngạo, nhưng ít ra trong lòng cũng có một chút cảm giác về sự ưu việt [tự cho mình hơn hẳn người khác], muốn làm cho nhiều người thật lòng phục hắn như vậy, thì đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Mộ Chỉ Ly lấy khuỷu tay huých vào Trình Hữu Minh bên cạnh, nói: "Trình sư thúc, Hề Phi Dương này là ai vậy?"

Trình Hữu Minh sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Ngươi không biết Hề Phi Dương là ai?"

Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu, "Không biết, hắn cũng không phải là người của Bách Thảo Viên, thì làm sao ta có thể biết được." Nói thật, nàng không có nhiều hiểu biết về chuyện của Thiên Âm Môn, việc hiểu rõ duy nhất cũng chỉ là Bách Thảo Viên thôi, mà đó cũng chỉ là sau khi nàng làm nghi trượng mới biết được về bộ phận đó.

"Hề Phi Dương là một đệ tử cực kỳ nổi tiếng ở Thiên Âm Môn, hắn cũng chỉ mới vào Thiên Âm Môn một thời gian ngắn, nhưng đã tạo dựng được uy danh hiển hách. Sở dĩ hắn có thể làm cho nhiều đệ tử ủng hộ hắn như vậy là vì hắn thể hiện vô cùng tốt ở cuộc thi đấu võ, cuối cùng đánh bại đệ tử Vân Thiên Các, giành được thể diện cho chúng ta, cho nên mới có nhiều người nể phục hắn như vậy." Trình Hữu Minh giới thiệu nói, trên mặt hiện lên vẻ bênh vực, tất nhiên hắn cũng rất nể phục Hề Phi Dương.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng hiểu rõ, thực lực đệ tử tu luyện ở Vân Thiên Các so với bốn chỗ khác đều mạnh hơn rất nhiều, cho nên mỗi lần có cuộc thi đấu võ đều là đệ tử bốn nơi khác thua trong tay Vân Thiên Các, tuy rằng mọi người đã ngầm thừa nhận việc này, nhưng cho dù biết rằng mình sẽ thất bại cũng vẫn muốn nếm trải.

Trong lòng mọi người đều có một khát vọng, hi vọng có một ngày, bọn họ có thể đánh bại được đệ tử Vân Thiên Các. Đúng lúc đó, Hề Phi Dương lại làm được điều này, cho nên dù là đệ tử của bộ phận nào, cũng đều thực sự nể phục hắn.

Hề Phi Dương mặc môn phục của Thiên Âm Môn trên người, thân hình hắn cao lớn, đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ như được đao khắc ra, cả người phát ra vẻ quang minh chính đại. Cho dù được nhiều người ủng hộ như vậy, nhưng trên mặt hắn cũng không có chút thái độ kiêu ngạo nào, ngược lại, hắn tỏ ra rất bình dị gần gũi.

Dĩ nhiên, phần lớn mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng Mộ Chỉ Ly lại cảm thấy hắn cũng không phải đơn giản như bề ngoài nhìn thấy, ít nhất không phải là người bình dị gần gũi đến thế. Từ sâu trong đáy mắt hắn, nàng nhìn thấy được một tia lạnh nhạt, đó là lạnh lùng đến vô cùng, chỉ là được che dấu rất kỹ.

Hề Phi Dương lắc đầu, nói: "Ta vẫn luôn tu luyện một mình, thật sự là không biết dẫn dắt mọi người như thế nào, nếu như đến lúc đó chỉ huy sai, thì ta đúng là có tội lớn rồi."

"Chúng ta đều tin tưởng ngươi!" Một tên đệ tử dẫn đầu hô.

"Đúng vậy, chúng ta đều tin tưởng ngươi, dựa vào năng lực của ngươi, tất nhiên có thể dẫn dắt chúng ta !"

Nghe thấy giọng nói đề nghị của mọi người, Hề Phi Dương chậm rãi đứng dậy, ôm quyền hướng về phía mọi người, nói: "Ta rất cảm tạ mọi người đã tin tưởng ta, nhưng chính vì như thế, ta lại càng không thể làm ảnh hưởng tới đại cục. Chuyện chiến đấu đánh nhau thì là sở trường của ta, nhưng bàn về mưu kế, ta thật sự không bằng huynh đệ. Nếu như gặp phải nguy hiểm, Hề Phi Dương ta nhất định không chối từ!"

Mọi người im lặng một lúc, rồi gần như đều đồng loạt vỗ tay, đồng ý lời Hề Phi Dương nói. Lúc này rất rõ ràng, Hề Phi Dương cũng không phải làm kiêu, mà là thực sự từ chối. Và chính vì những lời này của hắn, lại càng làm cho mọi người phải khen ngợi hắn.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly liếc qua Hề Phi Dương, trùng hợp chính là Hề Phi Dương cũng đang đúng lúc nhìn nàng, ánh mắt hai người giao vào nhau, lóe lên trong phút chốc. Rất nhanh hai người cũng không tỏ vẻ gì nữa mà cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trong lúc Mộ Chỉ Ly trầm mặc, những người khác lại đề cử một đội trưởng khác, đó là Đỗ Vũ Phàm. Đỗ Vũ Phàm cũng là một đệ tử có thực lực rất cường đại, từ trong đôi mắt hắn xẹt qua ánh sáng cơ trí nhàn nhạt, mới nhìn đã có thể thấy được đầu óc sắc bén của hắn, người bình thường tuyệt đối không thể sánh bằng.

Từ đầu đến cuối, Mộ Chỉ Ly cũng không nói lời nào, lấy thực lực mặt ngoài hiện tại của nàng thì có thể coi là xếp gần cuối trong cả đội. Tất cả mọi người đều thông qua Vô Tận thí luyện tiến vào Thiên Âm Môn, cho đến ngày hôm nay thì thời gian tu luyện của nàng cũng mới chỉ chưa đến một năm, những người khác thì đã trải qua thời gian tu luyện mười năm trở lên, thực lực này đương nhiên cũng không cần nói nhiều.

Với việc này, Mộ Chỉ Ly cũng không cảm thấy tự ti chút nào, tất cả những thứ này cũng chỉ là nhìn mặt ngoài, còn thực lực chân chính vẫn chưa thể biết được đâu. Lúc này, cũng không cần Mộ Chỉ Ly phải khiêm tốn nữa, bởi vì cho dù nàng có khiêm tốn hay không, những người khác cũng sẽ không chú ý tới nàng, trừ Trình Hữu Minh, việc này với nàng cũng là một chuyện tốt.

Đỗ Vũ Phàm nhìn mọi người mà nói: "Chúng ta nghỉ ngơi ba canh giờ ở chỗ này trước, rồi lại cùng nhau lên đường. Bây giờ còn chưa nhìn thấy huyết nhân hạt lui tới, nhưng đi vào bên trong sâu hơn một chút sẽ gặp phải huyết nhân hạt, bây giờ mọi người cũng nên chuẩn bị những thứ cần thiết một lượt cho tốt đi."

Lúc này, ở trong Huyết Sắc Địa Ngục, đã không còn phân chia ra ban ngày và ban đêm, hơn nữa tất cả mọi người đều là người tu luyện, cũng không cần nghỉ ngơi quá nhiều, chỉ cần điều chỉnh một lúc là đủ rồi.

Mọi người đều gật đầu đồng ý, rất nhanh, mỗi người đều đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc của mình. Mộ Chỉ Ly cũng đi về phía xa xa một chút, sau khi đi vào Huyết Sắc Địa Ngục, nàng vẫn luôn nghiên cứu thứ sương mù màu đỏ dày đặc này.

Nàng phát hiện trong sương mù màu đỏ có một vài chất kỳ lạ, sẽ dần dần ăn mòn tâm trí con người. Sự ảnh hưởng này mặc dù không lớn, nhưng tích lũy theo thời gian cũng sẽ vô cùng kinh khủng, nếu như nàng đoán không lầm, mọi người sống ở bên trong này càng lâu, thì lực chiến đấu sẽ càng ngày càng yếu, đây cũng là nguyên nhân Tịch Như Cận nói nơi này không thể nán lại lâu.

Nếu như, nàng có thể phối chế ra đan dược hoặc dược tễ có thể ngăn chặn được sự ăn mòn tâm trí này, thì không thể nghi ngờ là sẽ vô cùng tốt cho nàng. Hiện tại nàng đã có hiểu biết nhất định về màn sương mù dày đặc này rồi, tiếp theo thì phải xem nàng pha chế có thành công hay không.

Lúc này nàng không thể tiến vào trụ sở bí mật, bởi vì chẳng ai biết được trong cái xó xỉnh nào đó có người chú ý đến nàng hay không, cho nên nàng trực tiếp lấy công cụ ra ngoài bắt đầu pha chế. Cho dù bị những người khác phát hiện nàng là dược sư, cũng tốt hơn so với việc phát hiện nàng biến mất không thấy.

Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly liền hết sức chuyên chú bắt đầu pha chế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro