Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 199+200

Chương 199: Chiến thắng!

Khóe miệng Long Ngọc Hồng nở nụ cười, trái tim vốn lo lắng lập tức bình phục, liếc nhìn Tù Vô Bi, hai người gần như hành động cùng một lúc!

Bây giờ, tuyệt đối không thể để Thiên Ma tông có bất cứ cơ hội nào, nếu không hậu hoạn vô cùng!

Thiên Lực mạnh mẽ như nước lũ tuôn ra, Tù Vô Bi nắm hai tay, triển khai cuồng bạo quyền kình, thân hình lướt nhanh giống như gió táp, điên cuồng công kích Hoàng Phổ Vân đã bị trọng thương, mắt thường có thể thấy được sóng gió mạnh mẽ di chuyển trên bầu trời tạo ra từng đợt sóng gợn.

Những nơi nắm đấm đi qua, từng âm thanh nổ tung vang lên, mỗi một quyền hạ xuống, có thể nghe thấy tiếng gầm rú của Hoàng Phổ Vân, Đổng Chấn Hạo có ý giúp đỡ, nhưng tốc độ của Tù Vô Bi thật sự quá nhanh, hắn vốn không thể đuổi kịp động tác của hắn.

Rầm rầm rầm!

Gió xoáy màu trắng dường như quay quanh bên cạnh quái vật to lớn, gió xoáy gào thét, mưa máu phun đầy trời!

Trong lòng Hoàng Phổ Vân lo lắng không thôi, lúc cùng Mộ Chỉ Ly giao thủ đã cảm nhận được sự khó giải quyết của thuộc tính Không gian, chưa từng nghĩ đến thuộc tính Không gian trên tay Tù Vô Bi lại có tác dụng thần kì hơn, bùa chú Hắc Ám khiến hắn bị khống chế, tốc độ của Tù Vô Bi càng khiến hắn không biết làm sao.

Vốn dĩ thực lực của mình đã rất cường hãn, chưa từng nghĩ tình huống đối mặt hôm nay lại khiến hắn gặp khó khắn gấp bội. Tiếp tục như vậy, hắn thế nào cũng phải chết!

Thiên Lực Hắc Ám tuôn ra mạnh mẽ, hóa thành một màn sáng màu đen bao phủ khắp người, không cách nào phân biệt thân hình của Tù Vô Bi, chỉ có thể thông qua như phương pháp như thế để bảo vệ mình, cùng lúc đó, thương thế của Hoàng Phổ Vân cũng đang nhanh chóng lành lại.

Oanh!

Một tiếng nổ mạnh vang lên, Chung Sơ Cuồng bị lui lại vài trăm mét, tay phải ôm ngực của mình, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ mà nhìn Long Ngọc Hồng ở xa xa đang nhíu mày thách thức.

Không nghĩ tới Long Ngọc Hồng còn cất dấu chiêu sau cùng, không kịp đề phòng đành chịu trúng chiêu, nhìn tình huống của Hoàng Phổ Vân, hắn đã rơi vào hoàn cảnh chỉ phòng thủ không đánh, tiếp tục như vậy, bọn họ muốn thành công sợ là rất khó.

Ánh mắt rời đến mặt đất, lúc này thi thể rải rác khắp nơi, mặc dù đám hình nhân tấn công tiến vào nội bộ Thiên Âm môn, thế nhưng mà ở phòng tuyến cuối cùng bị ngăn cản, muốn xông vào, sợ là hết sức khó khăn.

Nắm đấm không nhịn được nắm chặt, thấy rõ gân xanh nổi lên, âm mưu lâu như thế, vậy mà thất bại trong gang tấc, nếu trên đường không xảy ra biến cố, hết thảy đã sớm thành công, sự căm hận và không cam lòng trong lòng có thể tưởng tượng.

Một chiêu của Tù Vô Bi làm Đổng Chấn Hạo bị thương, nắm đấm không ngừng dừng trên màn sáng màu đen kia, theo nắm đấm của hắn hạ xuống, ánh sáng màn sáng màu đen không ngừng lấp lánh, kéo ra những gợn sóng nhỏ, theo nắm đấm của hắn hạ xuống, từ từ nát vụn.

Răng rắc!

Âm thanh rạn nứt rất nhỏ đột nhiên vang lên, màn sáng màu đen chằng chịt giống như vết nứt mạng nhện, cuối cùng ầm ầm vỡ vụn!

Tù Vô Bi nhìn đúng thời cơ, một quyền lại đánh lên chỗ đã bị thương của Hoàng Phổ Vân, trực tiếp rơi vào người Hoàng Phổ Vân, đột nhiên dùng sức! Theo tiếng hét thảm của Hoàng Phổ Vân, thân hình không chịu được rơi xuống dưới, giữa không trung, Hoàng Phổ Vân lại biến thành hình người, chỉ là khí tức đã yếu ớt vô cùng.

Một đạo thân ảnh bay vút qua, tự mình tiếp nhận thân hình Hoàng Phổ Vân giữa không trung, người này không phải ai khác, chính là Tông chủ của Thiên Ma tông —— Chung Sơ Cuồng!

"Mọi người rút lui!" Lời nói lạnh như băng mà căm hận phát ra từ trong miệng Chung Sơ Cuồng, rơi vào trong tai mọi người.

Hắn đã đoán trước chuyện ngày hôm nay chắc chắn không thể thành công, với thương vong không cần thiết của nó, không bằng đi về trước, đợi ngày nào đó trở lại ! Lúc này Thiên Âm môn cũng chịu thiệt hại nghiêm trọng, lần sau tái chiến, hắn còn có thể lật ngược lại tình thế.

Vừa dứt lời, Chung Sơ Cuồng liền mang Hoàng Phổ Vân biến mất trong tầm mắt của mọi người, Mẫn Vô Song không nói hai lời lập tức mang đệ tử Thiên Ma tông rút lui, hắn cũng nhìn ra thế cục hôm nay, có Long Ngọc Hồng và Tù Vô Bi ở đây, bọn họ muốn giành được thắng lợi thực sự quá khó khăn, chỉ có thể ra sức bảo tồn lực lượng, rút lui mới là biện pháp tốt nhất.

Long Ngọc Hồng thấy đám người Chung Sơ Cuồng nhanh chóng rút lui, do dự một lúc, nhưng vẫn hạ lệnh bảo mọi người dừng động tác không truy sát nữa, Chung Sơ Cuồng bọn họ đã sinh lòng chạy trốn, bọn họ đi truy đuổi cũng không đạt được kết quả gì, huống chi, tổn thất bây giờ của Thiên Âm môn không nhỏ.

"Tù Vô Bi, ngươi sao vậy?" Long Ngọc Hồng lo lắng hỏi, thương thế của Tù Vô Bi hơi nghiêm trọng.

Tù Vô Bi khoát tay áo, "Không sao, nghỉ ngơi một chút là được, ngươi xử lý chuyện của Thiên Âm môn trước đi, ta cảm thấy Chỉ ly bọn họ hình như gặp chút nguy hiểm, phải mau chóng liên hệ với bọn họ mới được."

Nghe vậy, lông mày Long Ngọc Hồng nhíu lại, trong đôi mắt màu đen đầy vẻ lo lắng, hôm nay, thật khiến người ta có cảm giác không có biện pháp phân thân, "Ngươi trước liên hệ với bọn họ, ta dặn dò một phen rồi sau đó đuổi theo ngươi!"

Ba người Hạ Trường Thanh cũng đi tới bên cạnh Long Ngọc Hồng, trên mặt đều là vẻ áy náy, "Môn chủ, thuộc hạ vô năng!" Nếu không có Long Ngọc Hồng chạy đến, lúc này bọn họ đã không có sức xoay chuyển trời đất, nghĩ đến sự tín nhiệm của môn chủ với bọn họ, thật sự áy náy.

"Các ngươi đã tận lực, Thiên Ma tông có âm mưu đã lâu, chuyện này ai cũng không đoán trước được, nếu không có các ngươi ở đây, cho dù ta vội vàng trở về, sợ là cũng không cách nào đuổi bọn chúng, hôm nay, may mắn có các ngươi!" Trong giọng nói của Long Ngọc Hồng để lộ ra sự an ủi điềm đạm, chuyện hôm nay, thật sự là chấn động rất lớn không chỉ với nàng mà còn với bọn họ.

Ngô Tĩnh Hiền thở dài, sắc mặt thống khổ, "Nếu không phải thực lực ta kém, Vũ Xích sẽ không vì ta mà chết"

"Chuyện này cũng không trách ngươi, ngươi đừng quá để tâm." Hạ Trường Thanh vỗ bả vai Ngô Tĩnh Hiền, "Ta thân là Thủ tịch trưởng lão, ngay cả phản đồ của môn phái cũng không biết rõ, ta mới là người sai lầm nhất."

Nhắc tới Vân Thiên Mịch, trên mặt mọi người đều xuất hiện sự vô cùng đắc dĩ. Lúc bọn họ biết được việc này, đầu tiên là phẫn nộ, thế nhưng mà đứng ở lập trường của Vân Thiên Mịch, bọn họ có thể hiểu được. Nói cho cùng, chỉ có thể nói là sứ mệnh của bọn họ không giống nhau.

Cảm nhận được sự ưu tư hơi trầm mặc của mọi người, Long Ngọc Hồng chậm rãi nói: "Việc này đã qua rồi, không cần nhắc lại. Các ngươi nhanh đi thu xếp ổn thỏa các đệ tử bị thương, thu xếp tình hình thương vong, hơn nữa, mau chóng tuyển ra hai vị chưởng môn tiếp nhận việc của Vũ Xích và Vân Thiên Mịch."

"Vâng!"

"Ta và Tù Vô Bi có chút chuyện cần lập tức rời đi, tin rằng trong thời gian ngắn Thiên Ma tông bọn họ sẽ không đến nữa, trong khoảng thời gian này, Thiên Âm môn vẫn giao cho các ngươi." Long Ngọc Hồng căn dặn nói, so với nguy cơ của Thiên Âm môn, điều Mộ Chỉ Ly bọn phải đối mặt chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn.

Nghe lời nói của Long Ngọc Hồng, ba người Hạ Trường Thanh hơi thất vọng, nhưng lại không có chút dị nghị nào. Chắc hẳn chuyện của Môn chủ bọn họ vẫn chưa giải quyết xong, chỉ sau khi biết nguy cơ của Thiên Âm môn lúc này mới đặc biệt chạy đến.

"Xin Môn chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ quản lý tốt Thiên Âm môn!" Ba người trả lời như đinh đóng cột.

Ngô Tĩnh Hiền nhíu mày, "Môn chủ, trận chiến lần này, giữa Thiên Âm môn và Thiên Ma tông chắc chắn chỉ có một bên tồn tại, cuộc chiến giữa chính và tà tránh cũng không thể tránh, nếu Thiên Ma tông lại tiến hành xâm phạm, Môn chủ không ở đây, chúng thuộc hạ sợ là rất khó ứng phó."

Mặc dù thực lực của ba người bọn họ không kém, thế nhưng mà so với Chung Sơ Cuồng, chênh lệch kia không phải lớn bình thường, mặc dù không muốn đối mặt với vấn đề này, nhưng lại không thể không đối mặt.

Long Ngọc Hồng trầm mặc một lát, "Các ngươi đi xử lý sự việc trước, ta suy nghĩ một chút."

Đợi sau khi ba người rời khỏi, Long Ngọc Hồng mới đi tới bên cạnh Tù Vô Bi, trước lúc bọn họ đến đây, Mộ Chỉ Ly đưa một quả đạn tín hiệu cho bọn họ, mà Tù Vô Bi đã liên hệ với bọn họ rồi.

"Như thế nào?" Long Ngọc Hồng không nhịn được hỏi.

Sắc mặt Tù Vô Bi hơi ngưng trọng, "Vẫn chưa trả lời lại, không biết tình hình bọn họ bây giờ như thế nào, chờ một một lát nữa."

Mộ Chỉ Ly đang chữa thương đột nhiên cảm nhận được tín hiệu Tù Vô Bi truyền đến, lập tức mở mắt, thương thế đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn cần chút thời gian nữa.

"Ly nhi, chuyện của Thiên Âm môn chắc hẳn đã giải quyết gần xong rồi." Hàn Như Liệt lên tiếng, nói.

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, "Liệt, chàng và Dật Thần trước ở chỗ này, ta đi đón sư tổ bọn họ trở về." Nếu có Xảo Xảo, việc này không cần nàng đi, vì sự bất lực của nàng, mới khiến Xảo Xảo mất tích như vậy, nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly rất buồn.

"Đi nhanh đi." Hàn Như Liệt trả lời, nếu bọn họ đoán không nhầm, tình hình của Thiên Âm môn có lẽ đã giải quyết xong, trước khi Tù Vô Bi rời đi bọn họ đã nói chỉ cần Thiên Âm môn cần giúp đỡ, Tù Vô Bi có thể báo tin cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ đi giúp đỡ Thiên Âm môn đầu tiên.

Bây giờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy, Tù Vô Bi mới phát tín hiệu tới, chắc hẳn sự việc xử lý xong rồi, chỉ cần đi đón bọn họ về là được.

Mộ Chỉ Ly thân hình khẽ động, một lúc sau đã xuất hiện ở Thiên Âm môn, nhìn thi thể phía dưới chồng chất thành núi, tuy Mộ Chỉ Ly đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng lúc nhìn thấy vẫn không khỏi ngạc nhiên, hai phái giao chiến, tổn thương đều là tính mạng của đệ tử môn phái.

Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly bình an vô sự xuất hiện trước mắt, trái tim vẫn treo lơ lửng củaTù Vô Bi cũng buông lỏng, "Chỉ ly, các con không gặp nguy hiểm gì chứ?"

Mộ Chỉ Ly lắc đầu, "Lúc trước lão nhân Quang Minh đuổi theo, chúng con đều bị trọng thương, Xảo Xảo và Tuấn Tuấn tự bạo* (bản thân tự nổ tung), triệu hồi lực lượng linh hồn còn lại của sư phụ và sư công, chúng con mới tránh được một kiếp."

Sắc mặt Long Ngọc Hồng và Tù Vô Bi hơi khó coi, lời nói Mộ Chỉ Ly tuy đơn giản, nhưng bọn họ đều hiểu rõ trong quá trình đó vô cùng mạo hiểm và phức tạp, lực lượng của lão nhân Quang Minh bọn họ đều đã được chứng kiến, mức độ khủng bố không cần nhiều lời, mặc dù mấy tiểu tử kia tiềm lực vô cùng, nhưng lấy thực lực bây giờ đối mặt với lão nhân Quang Minh có thể nói không có bất kỳ năng lực đánh trả nào.

Trong lòng Tù Vô Bi ngoại trừ áy náy còn thấy vui mừng, may mắn Lưu Nhan Ngọc bọn họ sớm chuẩn bị một chiêu, nếu không hiện tại hết thảy đều đã xong.

"Chỉ ly, chuyện này, là lỗi của chúng ta." Long Ngọc Hồng áy náy nói, nếu Mộ Chỉ Ly bọn họ chết, bà thực sự không biết lấy bộ mặt nào đối mặt với bọn họ.

Mộ Chỉ Ly lắc đầu, giọng nói dịu dàng, "Sư tổ, chuyện này không ai sai cả, chỉ là hai nguy cơ đúng lúc tập hợp lại, Thiên Âm môn là tâm huyết nhiều năm của người, đương nhiên không thể nhìn nó hủy hoại trong chốc lát, những điều này chúng con đều có thể hiểu".

Nhìn thi thể phía dưới chồng chất thành núi và các đệ tử đang bị thương của Thiên Âm môn, Mộ Chỉ Ly thở dài, "Hôm nay Thiên Âm môn tổn thất vô cùng nghiêm trọng, tình hình Thiên Ma tông như thế nào?"

"Thiên Ma Tông cũng tổn thất không nhỏ, Ngụy Văn đã chết, nhưng mà Chung Sơ Cuồng mang Hoàng Phổ Vân và Đổng Chấn Hạo rời đi, chắc hẳn tiếp theo còn có một trận chiến không thể nào tránh được." Trong giọng nói của Long Ngọc Hồng mang theo chút xúc động, "Thiên Ma tông quá gian ác, không chỉ bồi dưỡng được hình nhân, còn đào tạo Hoàng Phổ Vân trở thành một quái vật."

Chân mày Mộ Chỉ Ly nhếch lên, trong đôi mắt đẹp xuất hiện sự kinh ngạc, "Lúc trước con giao thủ với Hoàng Phổ Vân đã làm hắn trọng thương, khoảng cách xa như vậy, sao hắn chạy được tới nơi này?"

"Con làm Hoàng Phổ Vân trọng thương? Nhưng lúc hắn đến lại không có bất kỳ thương tích gì, nhưng mà ngược lại bị Tù Vô Bi làm thương nặng, ta thấy bọn họ muốn dự trữ lực lượng một lần nữa cũng cần một thời gian." Long Ngọc Hồng chậm rãi nói, trong đôi mắt bình tĩnh để lộ ra vẻ tàn nhẫn, "Lần này, ta nhất định phải xóa tên Thiên Ma tông trong Bồng Lai Bí Cảnh!"

Sắc mặt Tù Vô Bi bình tĩnh, "Chung Sơ Cuồng có thể đào tạo Hoàng Phổ Vân thành một quái vật, nói không chừng còn có biện pháp khác chúng ta không biết được, không có gì kỳ lạ."

"Chỉ Ly, chuyện của Thiên Âm môn đã dặn dò gần xong rồi, lão nhân Quang Minh đã động thủ, có nghĩa là lúc nào các con cũng gặp nguy hiểm, chúng ta cùng nhau trở về. Nhưng mà, chuyện của Thiên Âm môn ta cũng phải chú ý, để ngừa Thiên Ma tông lại xâm phạm lần nữa, con có thể để một quả đạn tín hiệu ở chỗ này không?" Long Ngọc Hồng hỏi.

Mộ Chỉ Ly lập tức gật đầu, "Đó là đương nhiên, không có vấn đề! Con thấy Hoàng Phổ Vân cũng là một tai hoạ ngầm, thực lực hắn đang thi triển rất mạnh mẽ, tương lai không biết sẽ phát triển tới trình độ nào, nếu nửa đường xen vào, sợ là càng thêm phiền toái cho chúng ta."

Lúc trước khi nhìn thấy Hoàng Phổ Vân nàng đã cảm thấy Hoàng Phổ Vân là người phiền phức, chỉ là mức độ khó giải quyết của người phiền phức này vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng, về phần đào tạo trở thành quái vật, nàng thực sự không kỳ lạ, dáng vẻ lúc trước Hoàng Phổ Vân đã không giống người không giống quỷ rồi.

Long Ngọc Hồng sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện, tu luyện giả trong trụ sở bí mật cũng trở lại bên trong trụ sở bí mật, ba người lúc này mới cùng nhau rời khỏi.

Sau khi Long Ngọc Hồng và Tù Vô Bi thấy vết thương nhìn thấy mà giật mình trên người Mộ Dật Thần, cũng hiểu được lúc trước mấy tiểu tử này đã trải qua một cuộc chiến như thế nào, có thể giữ được tính mạng, quả thật vô cùng may mắn.

"Sư tổ, các ngài cũng bị thương không nhẹ, con thấy chúng ta nhanh chữa thương đi." Mộ Chỉ Ly đề nghị nói, ngày hôm nay, hình như tất cả mọi người đều trở thành thương binh.

Thời gian dần dần trôi qua, thương thế của năm người từ từ khôi phục theo thời gian, mà Tu Luyện Giả trong trụ sở bí mật vẫn tiếp tục tìm kiếm trong biển rộng mênh mông.

Tịch Diệt Sâm Lâm, sau khi Yến Uẩn Viễn nhìn cửa chính của cung điện đóng lại không truyền ra chút tiếng động nào nữa, trên khuôn mặt lạnh nhạt nở nụ cười, trong mắt càng vui mừng. Đôi mắt nhắm lại, nguyện vọng nhiều năm của Yến gia, thật sự trở thành sự thật rồi.

Phía sau, các đệ tử của Yến gia đều trông mong, quan sát hướng đi của cung điện, nhưng lại không có chút biến động nào, đều hơi nghi ngờ, không biết sau khi Yến Hồng Hãn đi vào là tình huống gì.

Yến Uẩn Viễn trì hoãn quay đầu lại, nhìn đám đệ tử Yến gia đang nghểnh dài cả cổ ở phía sau nói: "Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ đi, Yến Hồng Hãn đã đạt được truyền thừa rồi, tiếp nhận cần một khoảng thời gian nhất định."

Mặc dù hắn chưa từng tiếp nhận qua thuộc tính truyền thừa, nhưng không có nghĩa là hắn một chút cũng không hiểu rõ, là bạn thâm giao lâu năm với Tù Vô Bi, trước đây đã sớm biết. Mỗi một thuộc tính truyền thừa đều có sự tồn tại của một tòa cung điện, nếu là Tu Luyện Giả không phù hợp với yêu cầu của truyền thừa, cửa cung điện sẽ không đóng, mà Tu Luyện Giả hoặc là chết hoặc là bị bắn ra.

Hiện tại cửa điện đóng, cũng không nghe thấy bên trong truyền ra sự chấn động năng lượng gì, kết quả ra sao, gần như có thể đoán được.

Nghe lời nói của Yến Uẩn Viễn, nét mặt mọi người khẽ giật mình, nhìn về phía cửa điện một lần nữa, trên mặt đệ tử có được thuộc tính Thổ hoặc nhiều hoặc ít để lộ ra sự thất vọng, xem ra bọn họ đã định trước không có bất kỳ cơ hội gì, vẻ thất vọng lóe lên rồi biến mất, sau đó là vui mừng.

Yến gia có người đạt được thuộc tính truyền thừa, đối với toàn bộ Yến gia mà nói là việc vui, ít nhất so với việc thuộc tính rơi vào tay người khác tốt hơn nhiều, chỉ cần Yến Hồng Hãn có thể trở thành lão nhân thuộc tính, Yến gia sẽ hướng tới một tầm cao trước nay chưa từng có!

Mọi người ngồi trên mặt đất, yên tĩnh cùng đợi Yến Hồng Hãn, trong Sâm Lâm, khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Tay sai của Quang Minh và tay sai của Hắc Ám theo phương hướng lão nhân Quang Minh chỉ cùng nhau đi tìm kiếm, nhưng mà biển rộng mênh mông, bọn họ vẫn không phát hiện ra tung tích của mấy người Mộ Chỉ Ly.

"Biển rộng mênh mông, xung quanh có không ít hòn đảo, sao chúng ta biết được giữa đường bọn họ có chuyển phương hướng hay không?" Tay sai của Hắc Ám chau mày, tìm kim giữa biển rộng như vậy chẳng những lãng phí thời gian, càng khó mà thành công.

"Nhưng bây giờ ngoại trừ biện pháp này, không còn biện pháp khác, lúc này bọn họ đều bị trọng thương, là thời cơ tốt nhất để giết bọn họ, nếu bỏ lỡ thời cơ này, về sau sẽ khó hơn. Huống chi, nếu chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, trở về cũng chỉ có một kết quả."

Tay sai của Quang Minh thở dài, kết quả này hắn không cần nói rõ, mọi người cũng biết đến tột cùng là gì. Không hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ chỉ có thể dùng cái chết tạ tội.

Mộ Chỉ Ly chết, hay là đám bọn họ chết, điều này, rất dễ dàng quyết định.

Mọi người thở dài liên tục, lập tức giữ vững tinh thần, tiếp tục tìm kiếm, cho dù cơ hội nhỏ bé, bọn họ cũng không từ bỏ, từ bỏ có nghĩa là buông tha tánh mạng của mình.

Dưới đáy biển sâu đen kịt, từng thân ảnh màu đen đang không ngừng đi trong lòng nước, ánh mắt đánh giá chung quanh, tìm kiếm bóng dáng Thiên Nhi. Trong thời gian này, phạm vi bọn họ đã đi rất xa, nhiều người như thế tản đi khắp nơi, phạm vi bao xa, có thể nghĩ.

Lúc này, ánh mắt của một gã Tu Luyện Giả chăm chú nhìn vào ở một chỗ, từ nơi xa truyền đến tia ánh sáng mờ, rất xa, theo nước biển dập dềnh, nhưng mờ nhạt không rõ, thế nhưng mà dưới đáy biển đen kịt, tia ánh sáng kia rất dễ làm người khác chú ý.

Nghĩ lại lời nói lúc trước của thủ lĩnh, chẳng lẽ Thiên Nhi cô nương ở chỗ này? Nam tử tăng tốc độ, đuổi tới chỗ có tia sáng.

Lúc này, thương thế trong người Mộ Chỉ Ly căn bản đã khôi phục, còn lại một chút ảnh hưởng của hồi phục chi lực, không bao lâu nữa có thể khôi phục hoàn toàn. Nàng lập tức đứng dậy, đi giúp những người khác chữa thương, Thiên Huyền châm pháp xuất hiện, theo động tác rối mắt của Mộ Chỉ Ly, thương thế của mọi người khỏi rất nhanh.

Chương 200: Tái chiến

Thương thế của Long Ngọc Hồng dưới sự điều trị của Mộ Chỉ Ly nhanh chóng khôi phục, nhìn phương pháp điều trị của Mộ Chỉ Ly, trong lòng Long Ngọc Hồng cảm khái không thôi, tốc độ chữa thương này, có thể nói là nghịch thiên ah!

Trong năm người, thời gian cần để chữa lành vết thương cho Mộ Dật Thần dài nhất, dù sao máu và thịt sinh ra cần một thời gian nhất định, nhưng so với lúc trước, không thể nghi ngờ đã tốt hơn rất nhiều.

Đợi sau khi thương thế của mọi người đã gần khôi phục hoàn toàn, lúc này Tù Vô Bi mới lên tiếng hỏi: "Thiên Nhi đâu? Sao không nhìn thấy Thiên Nhi?"

Lúc trước trong trụ sở bí mật cũng không thấy Thiên Nhi, ở đây cũng không thấy Thiên Nhi, từ trước đến nay, Thiên Nhi bốn người bọn họ đều ở chung một chỗ, tình huống này thực sự hơi kỳ lạ ah.

Nghe xong, sắc mặt ba người Mộ Chỉ Ly đều thay đổi, Hàn Như Liệt chậm rõi nói chuyện xảy ra lúc trước, đến bây giờ vẫn chưa nhận được tín hiệu của tu luyện gia trong trụ sở bí mật gửi tới, trong lòng mọi người cũng lo lắng không thôi, không biết Hiểu Thiên nhi bây giờ rốt cuộc như thế nào.

"Chúng ta cũng đi tìm Thiên Nhi đi! Cho dù kết quả ra sao, cũng phải tìm được nàng!" Mộ Dật Thần trực tiếp đứng dậy, ánh mắt sắc như dao, trong mắt tia sáng hết sức lạnh lẽo.

Mộ Chỉ Ly nặng nề gật đầu, "Chúng ta cùng nhau đi tìm!" Sự biến mất của Thiên Nhi, giống như tảng đá đè trong lòng của nàng, lúc nào cũng nghĩ đến, dù là lúc chữa thương cũng lo lắng không thôi.

Năm người lập tức chuẩn bị đi tìm theo các hướng khác nhau, đúng lúc này, đột nhiên mắt Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt sáng ngời, hơi nghiêng đầu, để lộ ra nụ cười ngầm hiểu.

Mộ Dật Thần chú ý tới nét mặt của hai người, liền vội vàng hỏi: "Đã có tin tức của Thiên Nhi đúng hay không?"

"Đúng vậy, Tu Luyện Giả đã tìm được tia sáng kia, theo hướng này, chúng ta rất nhanh sẽ đến nơi!" Hàn Như Liệt trả lời, bây giờ đã biết được vị trí của Thiên Nhi, chắc chắn không thể tốt hơn.

Nhưng mà, đột nhiên mặt mũi Mộ Chỉ Ly lạnh lẽo, trên khuôn mặt tinh xảo như mặt trăng để lộ ra vẻ ngưng trọng và lạnh lẽo, "Có chuyện xảy ra rồi! Tu Luyện Giả phát hiện ra tung tích của Thiên Nhi — chết rồi."

Mộ Chỉ Ly vừa dứt lời, sắc mặt mấy người Mộ Dật Thần đột nhiên biến đổi, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, thi triển toàn lực, đi về phía trước. Cái chết của Tu Luyện Giả này, có nghĩa là nhất định có chuyện xảy ra, mà tình huống này, rất có thể là nguy hiểm.

Vừa đi về phía trước, Mộ Chỉ Ly vừa báo tin cho các Tu Luyện Giả khác vẫn đang tìm kiếm, bảo bọn họ cùng nhau đi đến chỗ đó, đã tìm được mục tiêu, mọi người tập trung ở một chỗ mới là an toàn nhất.

Chỗ Thiên Nhi đang ở tương đối xa, cho dù năm người thi triển toàn lực, trong thời gian ngắn cũng không thể đến ngay được.

Trên khuôn mặt của đám tay sai Quang Minh đều là vẻ hưng phấn, "Mộ Chỉ Ly bọn họ chắc chắn ở chỗ này, cuối cùng cũng không uổng phí công sức!"

"Ha ha, thật sự là ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta, lần này, chúng ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ!" Trái tim vẫn căng thẳng của mọi người cũng được buông bỏng, trên mặt nở nụ cười nhạt, chỉ cần có thể tìm được nhóm người Mộ Chỉ Ly, bọn họ có thể giết chết bọn họ.

Không chỉ có thể bảo vệ tính mạng của bọn họ, sau này địa vị còn có thể nâng cao một bước, niềm vui ở trong đó, có thể nghĩ.

Lúc trước bọn họ tìm kiếm sứt đầu mẻ trán trên biển rộng mênh mông, đột nhiên nhìn thấy dưới đáy biển xuất hiện một tia sáng màu trắng, mặc dù trên mặt biển không thấy rõ, thế nhưng mà lấy ánh mắt sắc bén của bọn họ, vẫn phát hiện ra, lập tức đi xuống đáy biển.

Vẫn chưa biết tia sáng kia rốt cuộc là cái gì, mọi người liền phát hiện sự tồn tại của Tu Luyện Giả trong trụ sở bí mật, không nói hai lời, trực tiếp giết hắn! Phục sức* (y phục và trang sức) của Tu Luyện Giả trong trụ sở bí mật bọn họ đều có chút hiểu biết nhất định, liếc mắt có thể nhận ra được.

"Tu Luyện Giả tiếp cận hướng tia sáng kia, nói không chừng Mộ Chỉ Ly bọn họ ở ngay phía dưới, không bằng chúng ta cùng nhau đi xem trước?" Tay sai của Hắc Ám đề nghị nói.

Nghe vậy, người cầm đầu đám tay sai của Quang Minh nhìn tia sáng phía dưới nhưng lại nhíu mày, lúc mờ mờ ảo ảo có thể thấy rõ lực lượng mà tia sáng này truyền tán là lực lượng Quang Minh, dưới đáy biển sâu, sao có thể có lực lượng Quang Minh tồn tại? Thật là kỳ quái!

"Chúng ta nhanh xuống xem một chút đi!"

Vội vàng cố hết sức đuổi theo, năm người Mộ Chỉ Ly rốt cục đã tới vị trí lúc trước của Tu Luyện Giả vị kia, giống nhau, bọn họ đều sớm thấy một tia sáng sáng ngời. Lúc ở phía xa nhìn thấy, bọn họ đã không nghi ngờ, tia sáng này chính là tia sáng lúc trước thình lình bao quanh Thiên Nhi biến mất.

Nhưng mà, năm người vừa mới đến, chưa kịp cao hứng, đã thấy phía trên có mấy người xuất hiện ở phía dưới, nhìn phục sức quen thuộc kia, trong mắt Mộ Chỉ Ly xẹt qua một tia lạnh như băng, giọng nói như từ hầm băng đến, " Tay sai của Hắc Ám và tay sai của Quang Minh."

Mấy người Mộ Dật Thần đều tỏ ra ngưng trọng, sát ý nồng đậm trong mắt bắn ra, trải qua chuyện hôm nay, oán hận của bọn họ đối với hai vị thuộc tính lão nhân đã đạt đến mức cao nhất, hận không thể tự tay giết chết bọn họ, bây giờ nhìn thấy tay sai của bọn họ đến đây, tức giận trong lòng đương nhiên bùng lên trong chốc lát.

"Bây giờ chúng ta đi xem Thiên Nhi như thế nào trước đã." Hàn Như Liệt nhìn lông mày Mộ Dật Thần đang để lộ ra sự lo lắng, đề nghị nói.

Tù Vô Bi quan sát Mộ Dật Thần, nói: "Ba người các con đi nhìn một chút, chúng ta ngăn cản bọn chúng ở chỗ này." Không biết tình hình Thiên Nhi hiện tại như thế nào, tuyệt đối không thể để đám tay sai ảnh hưởng đến Thiên Nhi.

Nghe vậy, ba người Mộ Chỉ Ly lập tức hành động, theo tia sáng kia đuổi tới, khoảng cách ngày càng gần, trong lòng ba người Mộ Chỉ Ly càng nghi ngờ.

"Lực lượng thuộc tính Quang Minh nồng đậm như vậy, sẽ là cái gì?" Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm nói, thuộc tính Quang Minh nồng đậm như vậy, quả thực thuần khiết giống Quang Minh chi lực vốn có của lão nhân Quang Minh, ở đáy biển sâu, sao có thể có được lực lượng thuần túy như vậy.

Thời gian dần trôi qua, rốt cuộc ba người Mộ Chỉ Ly cũng đến gần tia sáng kia, chỉ mới nhìn qua, trong mắt ba người đều xuất hiện vẻ vô cùng khiếp sợ, sau đó là vui mừng.

"Thánh điện Quang Minh! vậy mà thánh điện Quang Minh ở dưới đáy biển sâu!" Trong giọng nói Mộ Chỉ Ly để lộ ra sự vui mừng, trong mắt đầy vẻ cảm động, nghĩ đến sự lo lắng lúc của Thiên Nhi, bây giờ đã biến mất không còn.

Trước giờ, Thiên Nhi đều lo lắng nàng không thể cùng mọi người đi đến cuối cùng, một khi Dật Thần trở thành lão nhân Hắc Ám, chênh lệnh giữa bọn họ chính là khoảng cách không thể vượt qua, sống hơn ngàn năm và bất sinh bất diệt là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau, nhưng bây giờ, Thiên Nhi trở thành Quang Minh Chi Nữ, thực sự là một cơ duyên lớn* (cơ hội và duyên phận)!

Tất cả lo lắng, sợ hãi, bây giờ tự biến mất trong lòng ba người, tái ông mất ngựa sao biết không phải phúc, chính là nói sự việc hôm nay của Thiên Nhi, tiếp nhận Quang Minh truyền thừa, có lẽ thương thế của Thiên Nhi sẽ hồi phục hoàn toàn, ngày hôm nay mặc dù nguy hiểm, nhưng mọi người vẫn ở cùng nhau như cũ!

Bờ môi hơi cong lên, Hàn Như Liệt cười ôn nhu, "Vẫn lo lắng Thiên Nhi không thể trở thành lão nhân thuộc tính, không nghĩ tới nàng sớm có được cơ duyên lần này, xem ra chúng ta lo lắng vô ích rồi." Nói xong, hắn vỗ bả vai Mộ Dật Thần, trong mắt hai người đều ngầm hiểu.

Mấy ngày này, Mộ Dật Thần và Hàn Như Liệt đều lo lắng, hai người đã từng nói qua việc này, nhưng không biểu hiện trước mặt Thiên Nhi và Chỉ Ly, bây giờ vấn đề này đã được giải quyết, bọn họ đương nhiên thở dài.

Mộ Chỉ Ly sóng mắt lưu chuyển, cười xinh đẹp, đáy mắt chân mày đều là sự vui mừng, "Thiên Nhi trở thành Quang Minh Chi Nữ thật sự là điều không thể tốt hơn, nếu lão nhân Quang Minh biết được việc này, không biết sẽ tức giận thành bộ dạng gì!"

Hình như nghĩ tới phản ứng của lão nhân Quang Minh sau khi biết được việc này, ba người nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng nhẹ nhõm.

"Thiên Nhi tiếp nhận truyền thừa cần thời gian, ta thấy chúng ta đi nghênh đón đám tay sai kia trước đi ." Hàn Như Liệt nhíu mày, hai mắt hơi nhíu lại, sát ý lành lạnh.

Mộ Chỉ Ly và Mộ Dật Thần gật đầu đồng ý, nhanh chóng đuổi theo hướng mấy người Tù Vô Bi đang ở. Thực lực của đám tay sai lão nhân Quang Minh cùng lão nhân Hắc Ám phái tới lần này đều không kém, cuối cùng bọn họ cũng tiêu diệt xong đám tay sai được phái tới lần này, là đối thủ như thế nào, thật đúng không biết được.

Lúc ba người Mộ Chỉ Ly quay về, Tù Vô Bi và Long Ngọc Hồng đang đánh nhau với đám tay sai, so sánh mà nói, số lượng tay sai được phái tới lần này ít nhất, tổng cộng chỉ có mười người, nhưng thực lực của mười người này lại rất mạnh.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng tụ, trong nhóm tay sai có sự tồn tại của ba Tu Luyện Giả ở Đại Thừa cảnh, những người khác tất cả đều là cường giả Tạo Hóa Cảnh, thế trận như thế này, cũng không phải mạnh bình thường.

Tu Luyện Giả Đại Thừa, đó thực sự là sự tồn tại của đỉnh Kim Tự Tháp, tu vi của Tù Vô Bi và Long Ngọc Hồng đều là Đại Thừa cảnh, là cảnh giới cao nhất của Tu Luyện Giả, đột phá tầng cảnh giới này, ở Chủ thế giới đã có thể hoành hành ngang ngược, tuyệt đối là tuyệt thế cường giả danh chấn một phương.

Môn chủ của môn phái lớn mạnh đa số đều có tu vi Đại Thừa cảnh, nhưng mà Đại Thừa cảnh chỉ là tu vi, thực lực cường hãn còn phải xem hiểu biết của họ về Thiên Đạo pháp tắc, thế nhưng rõ ràng, những người này giống với lão nhân Quang Minh và lão nhân Hắc Ám, về việc lĩnh ngộ thuộc tính mạnh hơn các Tu Luyện Giả khác về mặt khác rất nhiều.

Nhớ lại chuyện Cửu U chi địa mở ra, Mộ Chỉ Ly biết rõ, việc này là công kích cuối cùng của lão nhân Quang Minh và lão nhân Hắc Ám, nếu bọn họ vượt qua được tai nạn này, sẽ chính thức đối mặt với lão nhân Quang Minh và lão nhân Hắc Ám ở Cửu U chi địa.

Ba người Mộ Chỉ Ly không do dự, gia nhập vòng chiến đấu trước. Trận chiến bùng nổ trong chốc lát.

Hai người Long Ngọc Hồng và Tù Vô Bi chặn ba gã cường giả Đại Thừa cảnh, ba người Mộ Chỉ Ly nghênh đón bảy tên cường giả Tạo Hóa Cảnh khác, nhưng mà, đối mặt với phe cánh lớn mạnh như vậy, bọn họ ứng phó rất khó khăn.

Hàn Như Liệt chau mày, con ngươi màu lam trong mắt để lộ ra sự lo lắng, "Lĩnh ngộ thuộc tính của đám tay sai này đã đạt đến tầng thứ bảy, chúng ta muốn đối phó không dễ."

Mộ Dật Thần khẽ gật đầu, trong mắt đầy vẻ nghiêm túc, "Lần này, chúng ta gặp phải cường địch* (kẻ thù mạnh) thực sự rồi, tin rằng lão nhân Quang Minh và lão nhân Hắc Ám đã lấy ra tất cả vốn liếng, bồi dưỡng một Tu Luyện Giả Đại Thừa cảnh, bất luận là tài nguyên tu luyện hay là tinh lực đều nhiều vô cùng."

"Bất luận như thế nào, chúng ta nhất định phải trì hoãn đến khi truyền thừa của Thiên Nhi kết thúc, một khi bọn họ biết Thiên nhi đang tiếp nhận truyền thừa, tất nhiên sẽ tiến hành phá hoại." Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, thần sắc kiên quyết.

Khiến mấy người Mộ Chỉ Ly cảm thấy vui mừng chính là mục đích của đám tay là sai giết chết bọn họ, cho nên tạm thời không tiến về phía trước nơi Thiên Nhi tiếp nhận truyền thừa, cũng khiến bọn họ an tâm hơn một chút.

Rầm rầm rầm!

Công kích bùng nổ liên tục không dứt dưới đáy biển sâu, bọt nước văng khắp nơi, công kích mãnh mẽ điên cuồng làm xuất hiện chỗ trống trong biển rộng, cá bơi chung quanh sớm đã chạy trốn rồi.

Ba người đối mặt với sự bao vây tấn công của bảy tên tay sai, cho dù thực lực ba người không tầm thường, nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong. Tu vi giống nhau, nhưng sự lĩnh ngộ thuộc tính lại cao hơn bọn họ một tầng, đối phó đương nhiên khó khăn.

Mộ Chỉ Ly và Mộ Dật Thần không nói hai lời, nhanh như chớp hợp thể, tu vi lập tức cao hơn một chút so với đám tay sai, kéo bằng khoảng cách.

Thân hình Mộ Chỉ Ly như quỷ mị, qua lại như con thoi giữa đám tay sai, xem đúng thời cơ, một kích trí mạng! Hàn Như Liệt vận dụng thuộc tính thời gian đến trình độ cao nhất, cũng may thuộc tính Thời gian và thuộc tính Không gian là hai loại thuộc tính đặc biệt nhất trong chín đại thuộc tính, thay đổi như chong chóng, hết sức thần kỳ!

Vù!

Hai nắm đấm xen lẫn khí kình vô cùng mạnh mẽ cùng tập kích về phía cổ và lưng Mộ Chỉ Ly, vì trạng thái hai mặt giáp công khiến Mộ Chỉ Ly tránh cũng không thể tránh. Mộ Chỉ Ly nhắm mắt lại, đột nhiên biến mất, xuất hiện lần nữa thì đã đi tới phía sau tay sai của Quang Minh, kiếm Vị Ương trong đại dương đen kịt này thực sự khó nhìn thấy.

Thanh kiếm đâm mạnh, trong lòng đám tay sai của Quang Minh rung lên còi báo động mãnh liệt, vội vàng tránh lùi lại, không biết làm sao tốc độ của Mộ Chỉ Ly rất nhanh, ngoài sức tưởng tượng của hắn, cho dù hắn thi triển tốc độ trốn tránh nhanh nhất, sau lưng vẫn bị Mộ Chỉ Ly đâm một vết sâu, máu loãng chảy nhỏ giọt.

Cùng lúc đó, tay sai của Hắc Ám lại tập kích, bàn tay hóa thành chưởng pháp, bàn tay đầy khí tức hắc ám tản ra sự lạnh lẽo âm u, lực lượng hắc u dường như có được Tịch Diệt chi lực.

Một khi tiếp xúc, chắc chắn sẽ phải chết!

Sự tức giận sắc bén lạnh như băng xuất hiện, khóe miệng Mộ Chỉ Ly nở nụ cười tàn nhẫn, Hắc Ám chi lực tràn ra từ đầu ngón tay tinh tế, bàn tay Hắc Ám khẽ thành hình.

Phanh!

Hai chưởng đụng nhau, khí tức hắc ám khí từ trong nấm đấm của hai người đột nhiên bộc phát ra, giống như vẩy mực, làm đáy biển sâu vốn đã u ám tối đen trở nên càng tối tăm hơn.

Hai người đồng thời lùi về sau mấy bước, liên tiếp kích thích bọt nước dưới lòng bàn chân, Mộ Chỉ Ly hơi nâng mắt, kiếm Vị Ương đổi từ tay trái sáng tay phải, khẽ nắm chặt.

Ngừng lại không quá một giây, Mộ Chỉ Ly lại một lần nữa tức giận tấn công, kiếm Vị Ương trong tay nàng giống như thần binh, kiếm quang khua cuồn cuộn ngất trời, kiếm dự tính xé không trung, ánh sáng vô cùng lạnh lẽo.

Nhìn kiếm quang sáng chói của Vị Ương bộc phát, tay sai của Hắc Ám nhắm mắt lại, Hắc Ám chi lực nồng đậm từ trên người hắn tràn ra, ngăn cản sự tập kích về phía hắn.

Hí!

Kiếm Vị Ương xẹt qua một quỹ tích mãnh liệt, đâm vào lồng ngực tay sai Hắc Ám.

Tay sai của Hắc Ám liên tục đỡ mấy chưởng, ý đồ ngăn cả thế tấn công của nàng, không biết làm sao kiếm của Mộ Chỉ Ly rất mạnh mẽ, cuối cùng dốc sức đâm vào ngực hắn!

Kiếm rút ra, hạ xuống, một đầu kiếm đầy máu, một cỗ thân thể hét lên rồi ngã gục.

Hàn Như Liệt đối mặt với sự bao vây tấn công của đám tay sai Quang Minh và Hắc Ám, mặc dù nguy hiểm, nhưng thường xuyên có thể đánh bất ngờ, nên tình huống cũng không coi là gay go.

Nhìn thấy một tên tay sai của Hắc Ám chết, những tên tay sai khác bắt đầu nghiêm túc hơn, Mộ Chỉ Ly là một một nhân vật nguy hiểm, nhất là sau khi hợp thể với Mộ Dật Thần nàng liền có sức mạnh giết bọn họ, mấy người ra hiệu bằng mắt, lập tức bốn người nghênh đón Mộ Chỉ Ly, hai người nghênh đón Hàn Như Liệt.

Theo sự phân công của bọn họ, tình huống của Mộ Chỉ Ly lập tức trở nên gay go, với sự bao vây tấn công của bốn cường giả Tạo Hóa Cảnh, nàng muốn đối phó cũng cực kỳ khó khăn, tình huống của Hàn Như Liệt thì dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng không biết làm sao hai người này lại phối hợp rất ăn ý, muốn đánh bại hai người này, cũng cần một thời gian dài.

Dưới tình huống nguy hiểm giống như thế này, cho dù là một chút thời gian, cũng có thể khiến Chỉ Ly rơi vào bẫy, trong lòng Hàn Như Liệt lo lắng, công kích trở nên nhanh chóng mạnh mẽ hơn, muốn đi giúp Mộ Chỉ Ly, nhưng mà mục đích của hai tên tay sai này căn bản không phải giết Hàn Như Liệt, điều bọn họ muốn là kéo dài thời gian.

Chỉ cần giết chết bốn người bọn họ, vậy có nghĩa là Không Gian Chi Nữ và Hắc Ám Chi Tử bọn họ đều bị chết, kể từ đó, toàn bộ cục diện có thể phá giải.

Mộ Chỉ Ly lâm vào đường cùng, dù nàng muốn thi triển bùa chú, nhưng mà dưới sự bao vây tấn công của bốn người, nàng căn bản không có chút thời gian nào, chỉ cần do dự trong phút chốc, sẽ rơi vào kết cục trọng thương.

Lúc này Tù Vô Bi, Long Ngọc Hồng đang đối mặt chiến đấu hừng hực khí thế với ba Tu Luyện Giả Đại Thừa cảnh, thực lực của Tù Vô Bi và đám tay sai nganh nhau, mặc dù Long Ngọc Hồng cũng là Đại Thừa cảnh, nhưng mà lĩnh ngộ Thiên Đạo pháp tắc của nàng chỉ đến tầng thứ bảy, chênh lệch không nhỏ so với tầng thứ tám , cho nên ứng phó cũng không dễ dàng.

Cũng may sức chiến đấu thực sự của Tù Vô Bi mạnh hơn nhiều so với Tu Luyện Giả Đại Thừa cảnh, lúc này mới có thể chống đỡ được tình thế không thuận lợi của bọn họ, trận chiến bước vào giai đoạn gay cấn, hai bên không ngừng công kích, nhưng không thể phá giải thế cục cân bằng này.

Rơi vào đường cùng, Mộ Chỉ Ly và Mộ Dật Thần hai người tách ra, một người đối phó hai người, mặc dù sức chiến đấu yếu đi, nhưng so với việc hai đấm khó ngăn cản bốn tay, điều này không thể nghi ngờ tốt hơn nhiều.

Thời gian dần trôi qua, dưới đáy biển sâu vắng lặng, trận chiến vô cùng sôi động.

Tiếng nổ liên tục không ngừng, nước biển trong tay mọi người cuồn cuộn không dứt, từng động tác khủng bố phá vỡ vùng biển trong chốc lát, chấn động không ngừng.

Lúc mọi người đang giao chiến, đột nhiên một ánh sáng sáng chói bùng lên, chùm tia sáng khổng bố màu trắng ầm ầm bộc phát, dưới đáy biển sâu, chọc thủng vùng biển, thẳng lên mây xanh! Mọi người nhao nhao trốn tránh, nếu bị chùm tia sáng này đánh trúng, cho dù lấy tu vi của bọn họ, sợ là. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro